Yêu Đương Trong Trò Chơi Chạy Trốn
Chương 28: Thích
Tửu Li Tử
05/04/2023
"Vòng cổ?"
Trương Mạn khi nghe nói như vậy không khỏi sinh ra một loại liên tưởng kỳ diệu, trên mặt cũng toát ra vài phần cổ quái.
Tiểu Nhất kỳ lạ liếc nhìn hắn một cái, đưa cái hộp trên tay cho Hạ Nặc, hiển nhiên cũng biết hắn đang nghĩ ra cái gì, miệng thì thầm một câu: "Suy nghĩ thật bậy bạ!"
Trương Mạn: "..."
Hắn không ngờ rằng trong đời mình lại có thể bình yên đứng chung với một tiểu BOSS như vậy, không những không đánh nhau mà còn bị nó chửi, thực sự là một trải nghiệm tuyệt vời.
Khi Hạ Nặc nhận lấy cái hộp, con rối nhỏ liên tục thúc giục cậu mở ra: "Mau xem có thích hay không, cha đã làm rất lâu rồi."
Chiếc hộp sáng màu phát âm thanh "lạch cạch" khi được mở ra, trên thảm nhung đỏ tươi nằm lặng lẽ một chiếc vòng cổ màu đen, rộng khoảng hai ngón tay, nó vẫn còn hơi ấm và giống như được bao quanh bởi một làn sương mờ.
Trương Mạn ngạc nhiên "a" một tiếng, hắn sử dụng đạo cụ giám định kiểm tra phẩm cấp của vòng cổ một chút, đưa ra một đáp án ngoài dự liệu: "Đạo cụ cấp B."
Nhìn hình dáng của nó, Trương Mạn còn tưởng rằng nó ít nhất cũng phải là cấp A.
Tiểu Nhất không chú ý đến hành động hắn, nó phàn nàn: "Anh trai nhỏ này ngươi đã ở đâu? Cha bảo ta phải đưa vòng cổ cho ngươi nhưng lại không thấy ngươi ở đâu cả, ta đã tìm ngươi trong hai ngày! Đúng rồi, Khám Thâm đâu? Còn chú này là ai?"
Nó bất giác nhìn về phía Trương Mạn, lộ ra ánh mắt nghi hoặc.
Tại sao gọi cậu ấy là anh trai nhỏ còn tôi là chú? Phân biệt đối xử cũng vừa vừa phải phải thôi chứ? Trương Mạn không dám tin mở to hai mắt.
"Khám Thâm..." Hắn hẳn là còn ở trong không gian gương?
Vừa dứt lời, phía sau cậu liền xuất hiện một thân ảnh người đàn ông cao lớn.
"Khám Thâm nhỏ đâu?" Hạ Nặc không "nhìn" thấy bóng người nho nhỏ kia, nhịn không được hỏi.
"Đã trở về nơi nó thuộc về." Khám Thâm trả lời.
Tiểu Nhất nhìn thấy Khám Thâm đột nhiên xuất hiện, ánh mắt nó đảo qua đảo lại giữa hắn và Hạ Nặc, lộ ra vẻ mặt vi diệu.
Vẻ mặt đó như thế nào? Vừa chứa đựng vài phần ghét bỏ hận rèn sắt không thành thép, lại toát ra vài phần "Ngươi mà cũng có hôm nay", vui sướng khi người khác gặp họa.
Biểu tình trên mặt con rối nhỏ sinh động như thế khiến Trương Mạn không khỏi phát ra âm thanh cảm thán "Chậc chậc".
Nhưng kịch hay còn chưa xem được bao lâu thì ánh mắt Khám Thâm phóng tới, làm cho nó nhịn không được rụt cổ.
Kỳ quái, lúc trước cũng chưa từng cảm thấy Khám Thâm sẽ có uy hiếp lớn như thế mà? Chuyện gì đã xảy ra trong hai ngày hắn biến mất?
Con rối nhỏ thập phần nghi hoặc, nó không dám nhìn Khám Thâm nữa, vội vàng chỉ chỉ vòng cổ trong hộp, nói với hắn: "Vòng cổ ta đã đưa đến rồi, còn muốn khắc chữ gì ở trên là tùy ngươi quyết định."
Khám Thâm cầm lấy vòng cổ, khép ngón trỏ và ngón giữa lại, trên đầu ngón tay bắn ra một tia sáng, ở chính giữa bên ngoài vòng cổ viết một chữ "Nặc" rõ ràng. Sương mù bao quanh vòng cổ dần biến mất, thay vào đó lại tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Trương Mạn nhịn không được lại sử dụng đạo cụ giám định một lần nữa, lần này kết quả là "đạo cụ cấp A".
Như vậy mà cũng được? Trương Mạn tỏ vẻ mình đã tiếp thu thêm một kiến thức mới.
"Nào, cúi đầu."
Hạ Nặc nghe lời cúi đầu để Khám Thâm đeo chiếc vòng lên cổ cho cậu, làn da trắng hồng tương phản rõ ràng so với vòng cổ màu đen. Vòng cổ nằm trên xương quai xanh tinh tế, đẹp đến rung động lòng người.
Trên cổ đột nhiên có thêm một thứ, Hạ Nặc có chút không thích ứng, cậu sờ sờ vòng cổ lại nghe Khám Thâm nói: "Ngoan ngoãn đeo nó, thời khắc mấu chốt nó sẽ cứu cậu một mạng."
Trong lòng Hạ Nặc có vài phần phức tạp, cậu còn nhớ rõ lúc trước con rối nhỏ muốn kéo bọn họ đến nhà hát opera, vòng cổ này chính là lá bài thương lượng của nó.
Lúc ấy cậu còn không hiểu vì sao Khám Thâm vốn không có ý định đi xem vở opera nhưng lại thay đổi chủ ý khi nghe nói Lý Tra Lý có thể giúp làm chiếc vòng cổ. Bây giờ cậu đã hiểu.
Sau khi từ không gian gương đi ra, cậu nhớ tới mục đích ban đầu của mình là muốn hỏi rõ ràng vì sao Khám Thâm lại lừa gạt cậu, sự đối xử của hắn từ trước đến nay là như thế nào. Nhưng bây giờ có vẻ như là không cần thiết nữa.
"Cám ơn anh, Khám Thâm." Cậu ngẩng mặt lên, vẻ mặt nghiêm túc đáng yêu.
"Giữa chúng ta còn cần phải nói 'cảm ơn' sao?" Khám Thâm nhếch khóe môi, nhẹ nhàng sờ sờ đầu cậu.
Con rối nhỏ nhìn cảnh ấm áp trước mắt, trên mặt không khỏi lộ ra vài phần nghi hoặc: Hai người này rốt cuộc là ở bên nhau chưa? Nhìn cái bầu không khí người bên ngoài không có cách nào chen chân vào này, giữa hai người bọn họ nhất định là có cái gì đó. Nhưng nếu thật sự đã ở bên nhau thì trong tình huống này sao còn khách khí như vậy? Sao không hôn luôn đi!?
Tiểu Nhất yên lặng ở trong lòng điên cuồng hò hét, bất quá rất nhanh nó liền nhớ tới một chuyện khác.
"Đúng rồi, ngươi có biết Nana đâu không? Ta đã đi đến hoa viên vì muốn hỏi cô ấy về anh trai nhỏ nhưng lại không thấy." Không biết nghĩ tới cái gì, nó nhăn mặt suy đoán, "Hơn nữa trong hoa viên còn tràn ngập một mùi hôi thối không thể xua đi được, Nana có phải chịu không nổi mùi này nên đã chạy đến nơi khác?"
Hạ Nặc nhớ tới lần cuối cùng nhìn thấy cô bé kia là lúc đang dẫn cậu đi tìm Khám Thâm, nhưng khi vừa bước vào hoa viên cậu đã gặp Trương Mạn, lúc ấy hình như hắn đã ném ra thứ gì đó...
Trương Mạn nhìn thấy cậu quay đầu về phía mình, hắn đẩy kính giải thích: "Lúc ấy tôi ném ra là ảo cảnh, chỉ làm cho người ta lâm vào ảo giác và không có nguy hiểm gì. Hơn nữa, cho dù có bị ảo cảnh mê hoặc, cô bé kia cũng không thể biến mất, hẳn là đã gặp phải chuyện khác."
"Ảo cảnh?" Khám Thâm nhớ tới vật thể đen nhánh lấy ra từ đài phun nước.
Vì nó mà hắn đã nhìn thấy "Hạ Nặc" khóc và đổ lỗi cho hắn.
Bất quá lúc ấy hắn rất nhanh phát hiện điểm không đúng, cho dù thanh âm "Hạ Nặc" nói chuyện, động tác làm ra đều là dựa theo trí nhớ của hắn ngụy trang không hề có sơ hở. Nhưng chỉ có một điểm không thể làm giả được - linh hồn trắng tinh của thiếu niên.
Sau khi ý thức được thiếu niên trước mắt không phải là thật, ảo cảnh liền biến mất.
Hắn sở dĩ trì hoãn lâu như vậy, là bởi vì tất cả thời gian đều dành cho việc đánh thức con mèo đen bị vây trong ảo cảnh, gọi thế nào cũng không có phản ứng.
Khám Thâm gật đầu xác minh lời nói của Trương Mạn: "Trong ảo cảnh quả thật không có nguy hiểm gì. Về phần Nana ——"
"—— hiện tại cô ấy đang ở một không gian khác."
Hắn đã đưa cô bé đến một không gian song song, ở đó Nana chỉ là một cô bé bình thường, không bị mưu sát, không bị người ta lừa gạt ký vào thỏa thuận hiến tạng. Cô bé sẽ lớn lên bình yên và an ổn trải qua cả đời ở đó —— đây là bồi thường của hắn dành cho cô.
Tuy rằng đối tượng báo thù của Nana đã không còn tồn tại trên đời này, nhưng Nana cũng không thể phân biệt được đối tượng báo thù của mình với cậu thiếu niên. Nếu như biết được thân phận thật sự của Hạ Nặc, khó có thể tưởng tượng được cô sẽ gây ra cái gì. Mà hắn không thể trơ mắt nhìn cô tổn thương Hạ Nặc, cho nên chỉ có thể dùng phương pháp này.
"Vậy sau này cô ấy sẽ không quay lại đây sao?" Tiểu Nhất cảm thấy có chút u sầu, tuy rằng cô bé này vừa nhìn thấy nó liền luôn thích coi nó như búp bê để đùa giỡn, nhưng nghĩ đến sau này không gặp được, trong lòng nó vẫn có chút luyến tiếc.
Khám Thâm gật đầu.
Nghe được tin này, Trương Mạn phát hiện mình vui mừng không nổi nữa.
Tuy rằng Nana không còn có nghĩa là hắn không cần phải chống lại tiểu BOSS này, đây đương nhiên là một chuyện tốt. Nhưng tin tức trong lời nói của Khám Thâm lại khiến hắn kinh hồn bạt vía.
Hắn luôn cảm giác năng lực của Khám Thâm đã vượt xa trình độ của một NPC trong trò chơi, cho dù hắn là BOSS cuối cùng, năng lực cũng quá mức nghịch thiên.
Nếu có thể điều khiển không gian, vậy chẳng phải là đã vượt khỏi quy tắc trò chơi rồi?
"Chúng ta có thể nói một vài câu không?" Hắn nói với Khám Thâm, biểu tình rất nghiêm túc.
Khám Thâm nhìn hắn một cái đại khái là đoán được hắn muốn nói gì, suy nghĩ trong nháy mắt liền đi theo đến phía bên kia hành lang.
Nhìn bọn họ đi xa, con rối nhỏ đột nhiên hưng phấn lên, Khám Thâm không có ở đây cho nên vấn đề nó nghẹn thật lâu trong lòng rốt cục cũng có thể hỏi ra: "Anh trai nhỏ này, có phải ngươi và Khám Thâm đang hẹn hò không?"
"A ——?" Nghe được vấn đề của Tiểu Nhất, mặt Hạ Nặc lập tức đỏ lên, "Hẹn hò?"
"Không, không có." Hạ Nặc nói năng lộn xộn phủ nhận, "Làm gì có chuyện đó, chúng tôi chỉ là bạn bè... Sao cậu lại nói chúng tôi đang hẹn hò?"
"Không có sao?" Tiểu Nhất cũng không tin, "Nhưng ánh mắt của hắn nhìn cậu đặc biệt dịu dàng, không giống như đang nhìn bạn bè. Những thứ khác ta không biết nhưng điều duy nhất ta có thể chắc chắn là - hắn thích ngươi."
Mi mắt thật dài của Hạ Nặc bất an chớp chớp, cả người bốc lên hơi nóng như muốn luộc chín cậu.
Nghe Tiểu Nhất nói những lời này, cậu cảm thấy đặc biệt ngượng ngùng nhưng không thể phủ nhận. Khi nghe nó nói Khám Thâm thích mình, trong lòng Hạ Nặc giống như là hồ nước đang tĩnh lại bị gió nhẹ thổi qua, gợn lên từng vòng sóng.
"Còn ngươi thì sao? Anh trai nhỏ, ngươi có thích Khám Thâm không?" Con rối nhỏ vội vàng hỏi.
Nó vừa hỏi vừa nghĩ, lần này Khám Thâm nhất định phải cảm ơn nó thật nhiều, nếu không thì không biết tới khi nào hai người bọn họ mới có thể phá bỏ rào cản bạn bè này.
"...Không biết." Thiếu niên cúi đầu, trông cậu có vẻ bối rối: "Làm sao tôi biết được?"
"Có lẽ... luôn muốn ở bên cạnh đối phương, trong đầu luôn nghĩ đến chuyện của đối phương, cảm xúc sẽ vì đối phương mà dao động... Chắc là vậy." Tiểu Nhất cố nhớ lại tất cả những bộ phim lãng mạn mà nó xem trước đó, cố gắng giải thích.
"Thật vậy sao?" Hạ Nặc lẩm bẩm một mình cẩn thận suy nghĩ, trong khoảng thời gian họ ở bên nhau đúng là tất cả những gì cậu nghĩ trong đầu đều liên quan Khám Thâm (liên quan đến manh mối đặc biệt) và cậu luôn muốn ở bên cạnh anh ấy... Muốn đi tìm anh ấy có được tính không? Và cảm xúc của cậu cũng từng dao động nhiều lần vì anh ấy. Vì thế —
"Vậy là, tôi thích Khám Thâm?" Cậu ngập ngừng đưa ra kết luận.
Vừa mới nói chuyện xong, Trương Mạn từ đầu kia hành lang đi tới, nghe được câu này liền sửng sốt: "Người mới này, cậu có biết mình đang nói gì không!?"
Ngược lại Khám Thâm chỉ hai ba bước đã nhanh chóng đi tới trước mặt Hạ Nặc, ánh mắt trở nên tham lam: "Cậu nói nghiêm túc sao?"
Trương Mạn khi nghe nói như vậy không khỏi sinh ra một loại liên tưởng kỳ diệu, trên mặt cũng toát ra vài phần cổ quái.
Tiểu Nhất kỳ lạ liếc nhìn hắn một cái, đưa cái hộp trên tay cho Hạ Nặc, hiển nhiên cũng biết hắn đang nghĩ ra cái gì, miệng thì thầm một câu: "Suy nghĩ thật bậy bạ!"
Trương Mạn: "..."
Hắn không ngờ rằng trong đời mình lại có thể bình yên đứng chung với một tiểu BOSS như vậy, không những không đánh nhau mà còn bị nó chửi, thực sự là một trải nghiệm tuyệt vời.
Khi Hạ Nặc nhận lấy cái hộp, con rối nhỏ liên tục thúc giục cậu mở ra: "Mau xem có thích hay không, cha đã làm rất lâu rồi."
Chiếc hộp sáng màu phát âm thanh "lạch cạch" khi được mở ra, trên thảm nhung đỏ tươi nằm lặng lẽ một chiếc vòng cổ màu đen, rộng khoảng hai ngón tay, nó vẫn còn hơi ấm và giống như được bao quanh bởi một làn sương mờ.
Trương Mạn ngạc nhiên "a" một tiếng, hắn sử dụng đạo cụ giám định kiểm tra phẩm cấp của vòng cổ một chút, đưa ra một đáp án ngoài dự liệu: "Đạo cụ cấp B."
Nhìn hình dáng của nó, Trương Mạn còn tưởng rằng nó ít nhất cũng phải là cấp A.
Tiểu Nhất không chú ý đến hành động hắn, nó phàn nàn: "Anh trai nhỏ này ngươi đã ở đâu? Cha bảo ta phải đưa vòng cổ cho ngươi nhưng lại không thấy ngươi ở đâu cả, ta đã tìm ngươi trong hai ngày! Đúng rồi, Khám Thâm đâu? Còn chú này là ai?"
Nó bất giác nhìn về phía Trương Mạn, lộ ra ánh mắt nghi hoặc.
Tại sao gọi cậu ấy là anh trai nhỏ còn tôi là chú? Phân biệt đối xử cũng vừa vừa phải phải thôi chứ? Trương Mạn không dám tin mở to hai mắt.
"Khám Thâm..." Hắn hẳn là còn ở trong không gian gương?
Vừa dứt lời, phía sau cậu liền xuất hiện một thân ảnh người đàn ông cao lớn.
"Khám Thâm nhỏ đâu?" Hạ Nặc không "nhìn" thấy bóng người nho nhỏ kia, nhịn không được hỏi.
"Đã trở về nơi nó thuộc về." Khám Thâm trả lời.
Tiểu Nhất nhìn thấy Khám Thâm đột nhiên xuất hiện, ánh mắt nó đảo qua đảo lại giữa hắn và Hạ Nặc, lộ ra vẻ mặt vi diệu.
Vẻ mặt đó như thế nào? Vừa chứa đựng vài phần ghét bỏ hận rèn sắt không thành thép, lại toát ra vài phần "Ngươi mà cũng có hôm nay", vui sướng khi người khác gặp họa.
Biểu tình trên mặt con rối nhỏ sinh động như thế khiến Trương Mạn không khỏi phát ra âm thanh cảm thán "Chậc chậc".
Nhưng kịch hay còn chưa xem được bao lâu thì ánh mắt Khám Thâm phóng tới, làm cho nó nhịn không được rụt cổ.
Kỳ quái, lúc trước cũng chưa từng cảm thấy Khám Thâm sẽ có uy hiếp lớn như thế mà? Chuyện gì đã xảy ra trong hai ngày hắn biến mất?
Con rối nhỏ thập phần nghi hoặc, nó không dám nhìn Khám Thâm nữa, vội vàng chỉ chỉ vòng cổ trong hộp, nói với hắn: "Vòng cổ ta đã đưa đến rồi, còn muốn khắc chữ gì ở trên là tùy ngươi quyết định."
Khám Thâm cầm lấy vòng cổ, khép ngón trỏ và ngón giữa lại, trên đầu ngón tay bắn ra một tia sáng, ở chính giữa bên ngoài vòng cổ viết một chữ "Nặc" rõ ràng. Sương mù bao quanh vòng cổ dần biến mất, thay vào đó lại tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Trương Mạn nhịn không được lại sử dụng đạo cụ giám định một lần nữa, lần này kết quả là "đạo cụ cấp A".
Như vậy mà cũng được? Trương Mạn tỏ vẻ mình đã tiếp thu thêm một kiến thức mới.
"Nào, cúi đầu."
Hạ Nặc nghe lời cúi đầu để Khám Thâm đeo chiếc vòng lên cổ cho cậu, làn da trắng hồng tương phản rõ ràng so với vòng cổ màu đen. Vòng cổ nằm trên xương quai xanh tinh tế, đẹp đến rung động lòng người.
Trên cổ đột nhiên có thêm một thứ, Hạ Nặc có chút không thích ứng, cậu sờ sờ vòng cổ lại nghe Khám Thâm nói: "Ngoan ngoãn đeo nó, thời khắc mấu chốt nó sẽ cứu cậu một mạng."
Trong lòng Hạ Nặc có vài phần phức tạp, cậu còn nhớ rõ lúc trước con rối nhỏ muốn kéo bọn họ đến nhà hát opera, vòng cổ này chính là lá bài thương lượng của nó.
Lúc ấy cậu còn không hiểu vì sao Khám Thâm vốn không có ý định đi xem vở opera nhưng lại thay đổi chủ ý khi nghe nói Lý Tra Lý có thể giúp làm chiếc vòng cổ. Bây giờ cậu đã hiểu.
Sau khi từ không gian gương đi ra, cậu nhớ tới mục đích ban đầu của mình là muốn hỏi rõ ràng vì sao Khám Thâm lại lừa gạt cậu, sự đối xử của hắn từ trước đến nay là như thế nào. Nhưng bây giờ có vẻ như là không cần thiết nữa.
"Cám ơn anh, Khám Thâm." Cậu ngẩng mặt lên, vẻ mặt nghiêm túc đáng yêu.
"Giữa chúng ta còn cần phải nói 'cảm ơn' sao?" Khám Thâm nhếch khóe môi, nhẹ nhàng sờ sờ đầu cậu.
Con rối nhỏ nhìn cảnh ấm áp trước mắt, trên mặt không khỏi lộ ra vài phần nghi hoặc: Hai người này rốt cuộc là ở bên nhau chưa? Nhìn cái bầu không khí người bên ngoài không có cách nào chen chân vào này, giữa hai người bọn họ nhất định là có cái gì đó. Nhưng nếu thật sự đã ở bên nhau thì trong tình huống này sao còn khách khí như vậy? Sao không hôn luôn đi!?
Tiểu Nhất yên lặng ở trong lòng điên cuồng hò hét, bất quá rất nhanh nó liền nhớ tới một chuyện khác.
"Đúng rồi, ngươi có biết Nana đâu không? Ta đã đi đến hoa viên vì muốn hỏi cô ấy về anh trai nhỏ nhưng lại không thấy." Không biết nghĩ tới cái gì, nó nhăn mặt suy đoán, "Hơn nữa trong hoa viên còn tràn ngập một mùi hôi thối không thể xua đi được, Nana có phải chịu không nổi mùi này nên đã chạy đến nơi khác?"
Hạ Nặc nhớ tới lần cuối cùng nhìn thấy cô bé kia là lúc đang dẫn cậu đi tìm Khám Thâm, nhưng khi vừa bước vào hoa viên cậu đã gặp Trương Mạn, lúc ấy hình như hắn đã ném ra thứ gì đó...
Trương Mạn nhìn thấy cậu quay đầu về phía mình, hắn đẩy kính giải thích: "Lúc ấy tôi ném ra là ảo cảnh, chỉ làm cho người ta lâm vào ảo giác và không có nguy hiểm gì. Hơn nữa, cho dù có bị ảo cảnh mê hoặc, cô bé kia cũng không thể biến mất, hẳn là đã gặp phải chuyện khác."
"Ảo cảnh?" Khám Thâm nhớ tới vật thể đen nhánh lấy ra từ đài phun nước.
Vì nó mà hắn đã nhìn thấy "Hạ Nặc" khóc và đổ lỗi cho hắn.
Bất quá lúc ấy hắn rất nhanh phát hiện điểm không đúng, cho dù thanh âm "Hạ Nặc" nói chuyện, động tác làm ra đều là dựa theo trí nhớ của hắn ngụy trang không hề có sơ hở. Nhưng chỉ có một điểm không thể làm giả được - linh hồn trắng tinh của thiếu niên.
Sau khi ý thức được thiếu niên trước mắt không phải là thật, ảo cảnh liền biến mất.
Hắn sở dĩ trì hoãn lâu như vậy, là bởi vì tất cả thời gian đều dành cho việc đánh thức con mèo đen bị vây trong ảo cảnh, gọi thế nào cũng không có phản ứng.
Khám Thâm gật đầu xác minh lời nói của Trương Mạn: "Trong ảo cảnh quả thật không có nguy hiểm gì. Về phần Nana ——"
"—— hiện tại cô ấy đang ở một không gian khác."
Hắn đã đưa cô bé đến một không gian song song, ở đó Nana chỉ là một cô bé bình thường, không bị mưu sát, không bị người ta lừa gạt ký vào thỏa thuận hiến tạng. Cô bé sẽ lớn lên bình yên và an ổn trải qua cả đời ở đó —— đây là bồi thường của hắn dành cho cô.
Tuy rằng đối tượng báo thù của Nana đã không còn tồn tại trên đời này, nhưng Nana cũng không thể phân biệt được đối tượng báo thù của mình với cậu thiếu niên. Nếu như biết được thân phận thật sự của Hạ Nặc, khó có thể tưởng tượng được cô sẽ gây ra cái gì. Mà hắn không thể trơ mắt nhìn cô tổn thương Hạ Nặc, cho nên chỉ có thể dùng phương pháp này.
"Vậy sau này cô ấy sẽ không quay lại đây sao?" Tiểu Nhất cảm thấy có chút u sầu, tuy rằng cô bé này vừa nhìn thấy nó liền luôn thích coi nó như búp bê để đùa giỡn, nhưng nghĩ đến sau này không gặp được, trong lòng nó vẫn có chút luyến tiếc.
Khám Thâm gật đầu.
Nghe được tin này, Trương Mạn phát hiện mình vui mừng không nổi nữa.
Tuy rằng Nana không còn có nghĩa là hắn không cần phải chống lại tiểu BOSS này, đây đương nhiên là một chuyện tốt. Nhưng tin tức trong lời nói của Khám Thâm lại khiến hắn kinh hồn bạt vía.
Hắn luôn cảm giác năng lực của Khám Thâm đã vượt xa trình độ của một NPC trong trò chơi, cho dù hắn là BOSS cuối cùng, năng lực cũng quá mức nghịch thiên.
Nếu có thể điều khiển không gian, vậy chẳng phải là đã vượt khỏi quy tắc trò chơi rồi?
"Chúng ta có thể nói một vài câu không?" Hắn nói với Khám Thâm, biểu tình rất nghiêm túc.
Khám Thâm nhìn hắn một cái đại khái là đoán được hắn muốn nói gì, suy nghĩ trong nháy mắt liền đi theo đến phía bên kia hành lang.
Nhìn bọn họ đi xa, con rối nhỏ đột nhiên hưng phấn lên, Khám Thâm không có ở đây cho nên vấn đề nó nghẹn thật lâu trong lòng rốt cục cũng có thể hỏi ra: "Anh trai nhỏ này, có phải ngươi và Khám Thâm đang hẹn hò không?"
"A ——?" Nghe được vấn đề của Tiểu Nhất, mặt Hạ Nặc lập tức đỏ lên, "Hẹn hò?"
"Không, không có." Hạ Nặc nói năng lộn xộn phủ nhận, "Làm gì có chuyện đó, chúng tôi chỉ là bạn bè... Sao cậu lại nói chúng tôi đang hẹn hò?"
"Không có sao?" Tiểu Nhất cũng không tin, "Nhưng ánh mắt của hắn nhìn cậu đặc biệt dịu dàng, không giống như đang nhìn bạn bè. Những thứ khác ta không biết nhưng điều duy nhất ta có thể chắc chắn là - hắn thích ngươi."
Mi mắt thật dài của Hạ Nặc bất an chớp chớp, cả người bốc lên hơi nóng như muốn luộc chín cậu.
Nghe Tiểu Nhất nói những lời này, cậu cảm thấy đặc biệt ngượng ngùng nhưng không thể phủ nhận. Khi nghe nó nói Khám Thâm thích mình, trong lòng Hạ Nặc giống như là hồ nước đang tĩnh lại bị gió nhẹ thổi qua, gợn lên từng vòng sóng.
"Còn ngươi thì sao? Anh trai nhỏ, ngươi có thích Khám Thâm không?" Con rối nhỏ vội vàng hỏi.
Nó vừa hỏi vừa nghĩ, lần này Khám Thâm nhất định phải cảm ơn nó thật nhiều, nếu không thì không biết tới khi nào hai người bọn họ mới có thể phá bỏ rào cản bạn bè này.
"...Không biết." Thiếu niên cúi đầu, trông cậu có vẻ bối rối: "Làm sao tôi biết được?"
"Có lẽ... luôn muốn ở bên cạnh đối phương, trong đầu luôn nghĩ đến chuyện của đối phương, cảm xúc sẽ vì đối phương mà dao động... Chắc là vậy." Tiểu Nhất cố nhớ lại tất cả những bộ phim lãng mạn mà nó xem trước đó, cố gắng giải thích.
"Thật vậy sao?" Hạ Nặc lẩm bẩm một mình cẩn thận suy nghĩ, trong khoảng thời gian họ ở bên nhau đúng là tất cả những gì cậu nghĩ trong đầu đều liên quan Khám Thâm (liên quan đến manh mối đặc biệt) và cậu luôn muốn ở bên cạnh anh ấy... Muốn đi tìm anh ấy có được tính không? Và cảm xúc của cậu cũng từng dao động nhiều lần vì anh ấy. Vì thế —
"Vậy là, tôi thích Khám Thâm?" Cậu ngập ngừng đưa ra kết luận.
Vừa mới nói chuyện xong, Trương Mạn từ đầu kia hành lang đi tới, nghe được câu này liền sửng sốt: "Người mới này, cậu có biết mình đang nói gì không!?"
Ngược lại Khám Thâm chỉ hai ba bước đã nhanh chóng đi tới trước mặt Hạ Nặc, ánh mắt trở nên tham lam: "Cậu nói nghiêm túc sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.