Yêu Đương Trong Trò Chơi Chạy Trốn
Chương 27: Lời hứa
Tửu Li Tử
05/04/2023
Hà Thào Na không dám tin mở to hai mắt, nhìn biểu tình trên mặt hắn
không giống như đang nói dối, trong lòng cô đột nhiên dâng lên một trận
vui mừng: "Nếu thế... anh sẽ không giết tôi?"
Tuy rằng không rõ vì sao Khám Thâm lại nói như vậy, nhưng nếu không hận... Hắn sẽ không trả thù cô đúng không?
Cứ như vậy mà buông tha cho cô sao?
Nghe xong lời này, hai hàng lông mày thanh tú của Hạ Nặc nhíu chặt lại, cậu không khỏi nhìn về phía Khám Thâm phát hiện hắn cũng đang cúi đầu nhìn mình, trong mắt hiện lên tia ôn nhu.
Trái tim Hạ Nặc nhất thời đập chậm một nhịp, ngón tay cậu nhẹ nhàng nắm lại, lòng bàn tay nổi lên một trận ngứa ngáy, làn da trắng như tuyết nhanh chóng được nhuộm màu hồng xinh đẹp.
Cậu nhịn không được cúi đầu, vành tai đỏ bừng làm bại lộ cảm xúc của cậu: "Anh..."
Cậu ngập ngừng, thật sự là không biết phải nói gì.
Sao anh lại nhìn em bằng ánh mắt đó? Đừng nhìn như vậy nữa có được không?
Thế nhưng vẫn không nói ra khỏi miệng, cậu cũng biết những câu hỏi đó rất vô lý.
Cậu lại hướng về Khám Thâm, muốn nhìn người đàn ông, nhưng ánh mắt của hắn... Hạ Nặc lại cảm thấy má mình bắt đầu nóng lên.
Ánh mắt như vậy giống như đang nhìn một bảo vật cực kỳ trân quý đã mất đi mà nay lấy lại được, nhưng lại không chỉ như thế, bên trong còn ẩn chứa một ít cảm xúc mà hiện tại Hạ Nặc không thể nhìn ra.
Không biết tại sao, cậu luôn có một ảo giác rằng nếu cậu cứ nhìn không rời mắt thì giây tiếp theo người đàn ông này sẽ hôn cậu.
Bầu không khí nhất thời trở nên có chút cổ quái, trong không gian tràn ngập cỗ khí tức ái muội ngọt ngào.
Trương Mạn khoa trương làm ra một biểu tình không chịu nổi, thuận tiện che mắt Khám Thâm nhỏ lại, giải thích: "Trẻ em không nên nhìn."
Khám Thâm nhỏ bĩu môi, nhóc rất muốn nói là không có cái gì phát sinh vì sao không được nhìn?
Hơn nữa, lúc trước ba mẹ nhóc ân ân ái ái, hôn cũng đã hôn trực tiếp, ai nói với nhóc là không được nhìn chứ.
Trương Mạn không biết, bởi vì mục đích ban đầu của hắn là bảo vệ tâm hồn thuần khiết của đứa nhỏ này, nhưng ai ngờ lại bị nó gắn cho cái mác là "cổ hủ cứng nhắc".
Mà Hà Thảo Na nhìn hành động của hai người, trong mắt hiện lên một tia ghê tởm.
Ngay từ đầu cô đã có vài phần chán ghét cậu thiếu niên, đến bây giờ vài phần chán ghét này đã hoàn toàn biến thành ghê tởm.
Theo cô, bộ dáng đơn thuần hiện tại của Hạ Nặc hoàn toàn là đang giả vở. Rõ ràng lúc trước là người yêu của Dương Kế, bây giờ lại chuyển sang ôm ấp Khám Thâm. Rồi còn làm như cái gì cũng không hiểu, thật sự làm cho người ta nhìn không nổi.
Bất quá diễn xuất của cậu thật sự không tệ, vậy mà có thể lừa được Khám Thâm, thật đáng khâm phục.
Vì câu hỏi ban nãy vẫn chưa được trả lời, Hà Thảo Na cũng khó tiếp tục duy trì nụ cười: "Nếu anh không trả lời tôi sẽ xem như là đồng ý. Mặc dù anh nói không hận tôi, tôi cũng biết trước đó mình đã làm sai. Nên tôi sẽ đi trước để anh khỏi chướng mắt."
Sau khi nhìn thấy hy vọng sống sót, Hà Thảo Na nhất thời thay đổi sách lược bắt đầu nhẹ nhàng xin lỗi, muốn mọi người quên đi biểu hiện chết không hối cải lúc trước của cô.
Vừa dứt lời, cô liền nghiêng người, muốn lách qua khe hở ở cửa, nhanh chóng chuồn đi.
"Chờ một chút."
Rõ ràng là không ngẩng đầu lên nhưng Khám Thâm lại giống như có thể nhìn thấy động tác của cô, mở miệng ngăn cản.
Không đợi Hà Thảo Na kịp phản ứng, trên cửa lập tức xuất hiện mấy thanh sắt, chặn đường đi của cô.
Thiếu chút nữa có thể đi ra khỏi phòng mà lại bị ngăn cản, cả người cô cứng ngắc hỏi: "Còn gì nữa không?"
"Ta đã nói ta không hận ngươi." Khám Thâm ngước lên, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo. "Nhưng bọn họ thì chưa từng nói như vậy."
Tội giết người sẽ không bởi vì nạn nhân không truy cứu mà biến mất, huống hắn cũng chưa từng nói muốn tha thứ cho cô.
"Bọn họ?" Hà Thảo Na theo bản năng lặp lại.
Đột nhiên, cô cảm thấy một bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo chạm vào bắp chân, cô đột nhiên cả kinh và giống như ý thức được điều gì đó, cô run rẩy cúi đầu.
Một đứa trẻ mặt mũi mơ hồ, cơ bản là chưa phát triển hoàn toàn đang toét nụ cười với cô, lộ ra cái miệng đỏ tươi.
Lại có một bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai cô, khi quay đầu lại liền thấy một cô gái trên mặt đầy vết bỏng chậm rãi mỉm cười với cô.
Trái tim của Hà Thảo Na đập liên hồi, cô còn nhìn thấy người đàn ông trước đó bị cô lừa sạch tài sản sau đó đá văng, nhìn thấy người phụ nữ bị cô phá hoại gia đình rồi tức giận mà tự sát... Cuối cùng là tiền bối đã từng dẫn dắt cô, trên mặt vẫn như cũ lộ ra nụ cười hiền lành nhưng tại sao trông lại quỷ dị đáng sợ như vậy.
Ánh mắt cô bởi vì sợ hãi mở to đến độ không thể tưởng tượng nổi và qua khóe mắt, cô nhìn thấy người đàn ông ở cửa đang đưa tay ra rồi từ từ đóng cửa lại như một đoạn phim quay chậm.
"Không!!!" Với dũng khí không biết từ đâu, Hà Thảo Na hất đứa bé trên chân ra, dứt khoát nhào tới cửa.
Nhưng mà vẫn quá muộn, cánh cửa "sầm" một tiếng đóng lại, tia sáng cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất.
—— Cô bị nhốt trong căn phòng với những con quái vật này.
Hà Thảo Na đột nhiên nhận ra và cảm xúc của cô sụp đổ ngay lập tức.
Cô nhào tới và đập cửa trong tuyệt vọng: "Tôi biết sai rồi! Tôi thực sự biết sai rồi! Khám Thâm! Nể mặt mẹ tôi từng chăm sóc anh mà tha cho tôi đi! Khám Thâm ——"
......
Sau khi đóng cửa, Khám Thâm không chút do dự xoay người định rời đi. Sau khi cánh cửa đóng lại, tất cả những tiếng giãy dụa khóc lóc đều như bị cô lập ở một thế giới khác, Hạ Nặc quay đầu lại nhìn thoáng qua nhịn không được hỏi: "Chúng ta cứ...để mặc cô ấy như vậy sao?"
"Không cần lo lắng, những người "bạn cũ" sẽ thay ta chăm sóc cho cô ta."
Trương Mạn nghe Khám Thâm trả lời, kinh ngạc nhìn hắn một cái, lộ ra vẻ mặt đăm chiêu.
Hắn ta luôn cảm thấy, sau khi gặp lại Trường An thì trên người Khám Thâm hình như đã xảy ra một chút biến hóa vi diệu.
Khí tức quanh người hắn giống như đã thu mình lại, nếu nói lúc trước giống như là ngọn núi hùng vĩ, lộ ra sự sắc bén khiến người ta sợ hãi. Hiện giờ thì giống như vực sâu không thể thấy đáy, làm cho người ta chùn bước.
Nếu như là lúc trước khi đối mặt với Khám Thâm, hắn ta còn có 20% cơ hội chiến thắng, nhưng hiện tại thì không có ai dám nghĩ tới việc đối đầu với hắn.
Sự xuất hiện của Hà Thảo Na cũng khiến Trương Mạn sinh ra một suy đoán.
Nếu như không đoán sai, hiện tại không gian gương đã hoàn toàn nằm trong sự khống chế của người đàn ông.
Hạ Nặc - người không biết điều này - lo lắng: "Chỉ còn lại hai chìa khóa, làm sao để tìm được cánh cửa đó đây?"
Chìa khóa chỉ còn lại có hai cái mà cánh cửa có trên hành lang là vô cùng vô tận, nhìn hoài cũng không thấy điểm bắt đầu hay kết thúc.
Khám Thâm không trực tiếp trả lời, ngược lại hỏi: "Nặc Nặc, vận may của cậu như thế nào?"
"Không tốt lắm." Hạ Nặc thành thật trả lời, cậu bấm ngón tay đếm những trải nghiệm "bi thảm" trước đó. "Từ nhỏ đến lớn, rút thăm trúng thưởng một lần cũng không trúng ngay cả khi xác suất trúng cao; khi đi máy bay thì chuyến bay thường gặp trục trặc và bị trì hoãn; album em muốn mua thì đều được bán hết khi tới lượt em..."
Cậu liệt kê nhiều ví dụ, xòe hết cả hai tay: "Như vậy."
Trương Mạn và Khám Thâm nhỏ không hẹn mà cùng lộ ra ánh mắt đồng cảm: vận may như vậy thì không thể dùng từ "không tốt lắm" để hình dung, "quá tệ" có lẽ sẽ thích hợp hơn một chút?
Trong mắt Khám Thâm toát ra vài ý cười, lại đưa chìa khóa đến trong tay cậu: "Đi đi, cậu cảm giác cánh cửa nào là thật thì mở nó ra."
"Thật sao?" Ánh mắt Hạ Nặc đột nhiên mở to, "Nhưng mà, em thật sự rất xui xẻo..."
Cậu cảm thấy chìa khóa trong tay nặng trịch.
"Tin tôi, đi đi." Khám Thâm đặt tay lên vai cậu, nhẹ nhàng đẩy một cái, Hạ Nặc ngẩng đầu vừa vặn đứng trước một cánh cửa có số hiệu 715.
Con số này rất quen mắt, giống như đã gặp qua ở đâu đó rất nhiều lần.
"Vậy em sẽ mở nó nha?" Hạ Nặc vẫn có chút không tự tin.
"Mở đi." Bộ dáng thật cẩn thận của cậu khiến Khám Thâm nhịn không được nở nụ cười.
Khám Thâm cũng khuyến khích cậu: "Anh Nặc Nặc nhất định sẽ thành công!"
Mà Trương Mạn ở phía sau lẳng lặng nhìn một màn này, cũng đến lúc xác minh suy đoán của hắn.
Hạ Nặc chậm rãi cắm chìa khóa vào lỗ khóa, "cạch" một tiếng, cửa phòng chậm rãi mở ra, cầu thang và hành lang quen thuộc xuất hiện trước mặt bọn họ.
Tiếng kính vỡ lại vang lên.
Tục ngữ có câu, khi đã quen với xa hoa thì khó trở nên tằn tiện (*).Khi bóng tối lần nữa bao phủ lấy đôi mắt của Hạ Nặc, trong lòng cậu không khỏi sinh ra vài phần mất mát.
Hạ Nặc chớp chớp mắt mở tầm nhìn động, phát hiện chỉ có Trương Mạn đứng ở phía sau cậu, Khám Thâm và Khám Thâm nhỏ còn chưa ra khỏi không gian gương.
"Nhóc muốn nói gì với ta?" Khám Thâm khom lưng nhìn mình khi còn nhỏ.
Vừa rồi khi hắn muốn rời đi, Khám Thâm nhỏ lại kéo góc áo hắn, nhỏ giọng nói một câu: "Tôi có chuyện muốn nói với anh."
Cậu bé có vẻ mặt nghiêm túc, hỏi: "Anh thích anh Nặc Nặc phải không?"
Khám Thâm nhướng mày, không chút do dự đưa ra đáp án: "Ừ."
"Vậy anh Nặc Nặc cũng thích anh sao?" Khám Thâm nhỏ càng nghiêm túc đưa ra một vấn đề khác.
"Ta không chắc." Khám Thâm thẳng thắn nói, "Nếu như cậu ấy thích ta thì tốt. Nếu như không thích ta..."
Cậu bé mỉm cười, đôi mắt lóe lên tia sáng lấp lánh: "... Thì cố gắng hơn nữa."
"Nếu ở bên nhau, nhất định phải đối xử tốt với anh Nặc Nặc, không được làm anh ấy tức giận, phải làm anh ấy vui vẻ mỗi ngày, cố gắng hết sức đối xử tốt với anh ấy... Cha đã nói: khi con thích ai thì phải làm như vậy với người đó, nếu không thì không xứng đáng để nói câu tôi thích bạn. Anh có thể hứa như vậy không?"
Khám Thâm nhỏ có linh cảm rằng một khi bước ra khỏi không gian trong gương, nhóc sẽ trở lại thời không gian ban đầu. Vậy nên trước đó nhơc phải nhận được một lời hứa từ chính mình trong tương lai.
"Ta hứa."
Câu trả lời của người đàn ông vang vọng trong hành lang trống rỗng, không có bất kì ai trước mặt hắn.
Bên ngoài không gian gương, Khám Thâm đã rất lâu vẫn chưa ra khiến Hạ Nặc có chút lo lắng: "Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao?"
Trương Mạn bình tĩnh trấn an cậu: "Yên tâm đi, hắn sẽ không có chuyện gì."
Toàn bộ không gian gương đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn, Khám Thâm làm sao có thể gặp chuyện ngoài ý muốn chứ.
"A, cuối cùng cũng tìm thấy người rồi, anh trai nhỏ." Lúc này, Tiểu Nhất đột nhiên xuất hiện trên lan can cầu thang và vẫy tay với Hạ Nặc. "Cha nói đã làm xong chiếc vòng cổ cho ngươi."
Tuy rằng không rõ vì sao Khám Thâm lại nói như vậy, nhưng nếu không hận... Hắn sẽ không trả thù cô đúng không?
Cứ như vậy mà buông tha cho cô sao?
Nghe xong lời này, hai hàng lông mày thanh tú của Hạ Nặc nhíu chặt lại, cậu không khỏi nhìn về phía Khám Thâm phát hiện hắn cũng đang cúi đầu nhìn mình, trong mắt hiện lên tia ôn nhu.
Trái tim Hạ Nặc nhất thời đập chậm một nhịp, ngón tay cậu nhẹ nhàng nắm lại, lòng bàn tay nổi lên một trận ngứa ngáy, làn da trắng như tuyết nhanh chóng được nhuộm màu hồng xinh đẹp.
Cậu nhịn không được cúi đầu, vành tai đỏ bừng làm bại lộ cảm xúc của cậu: "Anh..."
Cậu ngập ngừng, thật sự là không biết phải nói gì.
Sao anh lại nhìn em bằng ánh mắt đó? Đừng nhìn như vậy nữa có được không?
Thế nhưng vẫn không nói ra khỏi miệng, cậu cũng biết những câu hỏi đó rất vô lý.
Cậu lại hướng về Khám Thâm, muốn nhìn người đàn ông, nhưng ánh mắt của hắn... Hạ Nặc lại cảm thấy má mình bắt đầu nóng lên.
Ánh mắt như vậy giống như đang nhìn một bảo vật cực kỳ trân quý đã mất đi mà nay lấy lại được, nhưng lại không chỉ như thế, bên trong còn ẩn chứa một ít cảm xúc mà hiện tại Hạ Nặc không thể nhìn ra.
Không biết tại sao, cậu luôn có một ảo giác rằng nếu cậu cứ nhìn không rời mắt thì giây tiếp theo người đàn ông này sẽ hôn cậu.
Bầu không khí nhất thời trở nên có chút cổ quái, trong không gian tràn ngập cỗ khí tức ái muội ngọt ngào.
Trương Mạn khoa trương làm ra một biểu tình không chịu nổi, thuận tiện che mắt Khám Thâm nhỏ lại, giải thích: "Trẻ em không nên nhìn."
Khám Thâm nhỏ bĩu môi, nhóc rất muốn nói là không có cái gì phát sinh vì sao không được nhìn?
Hơn nữa, lúc trước ba mẹ nhóc ân ân ái ái, hôn cũng đã hôn trực tiếp, ai nói với nhóc là không được nhìn chứ.
Trương Mạn không biết, bởi vì mục đích ban đầu của hắn là bảo vệ tâm hồn thuần khiết của đứa nhỏ này, nhưng ai ngờ lại bị nó gắn cho cái mác là "cổ hủ cứng nhắc".
Mà Hà Thảo Na nhìn hành động của hai người, trong mắt hiện lên một tia ghê tởm.
Ngay từ đầu cô đã có vài phần chán ghét cậu thiếu niên, đến bây giờ vài phần chán ghét này đã hoàn toàn biến thành ghê tởm.
Theo cô, bộ dáng đơn thuần hiện tại của Hạ Nặc hoàn toàn là đang giả vở. Rõ ràng lúc trước là người yêu của Dương Kế, bây giờ lại chuyển sang ôm ấp Khám Thâm. Rồi còn làm như cái gì cũng không hiểu, thật sự làm cho người ta nhìn không nổi.
Bất quá diễn xuất của cậu thật sự không tệ, vậy mà có thể lừa được Khám Thâm, thật đáng khâm phục.
Vì câu hỏi ban nãy vẫn chưa được trả lời, Hà Thảo Na cũng khó tiếp tục duy trì nụ cười: "Nếu anh không trả lời tôi sẽ xem như là đồng ý. Mặc dù anh nói không hận tôi, tôi cũng biết trước đó mình đã làm sai. Nên tôi sẽ đi trước để anh khỏi chướng mắt."
Sau khi nhìn thấy hy vọng sống sót, Hà Thảo Na nhất thời thay đổi sách lược bắt đầu nhẹ nhàng xin lỗi, muốn mọi người quên đi biểu hiện chết không hối cải lúc trước của cô.
Vừa dứt lời, cô liền nghiêng người, muốn lách qua khe hở ở cửa, nhanh chóng chuồn đi.
"Chờ một chút."
Rõ ràng là không ngẩng đầu lên nhưng Khám Thâm lại giống như có thể nhìn thấy động tác của cô, mở miệng ngăn cản.
Không đợi Hà Thảo Na kịp phản ứng, trên cửa lập tức xuất hiện mấy thanh sắt, chặn đường đi của cô.
Thiếu chút nữa có thể đi ra khỏi phòng mà lại bị ngăn cản, cả người cô cứng ngắc hỏi: "Còn gì nữa không?"
"Ta đã nói ta không hận ngươi." Khám Thâm ngước lên, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo. "Nhưng bọn họ thì chưa từng nói như vậy."
Tội giết người sẽ không bởi vì nạn nhân không truy cứu mà biến mất, huống hắn cũng chưa từng nói muốn tha thứ cho cô.
"Bọn họ?" Hà Thảo Na theo bản năng lặp lại.
Đột nhiên, cô cảm thấy một bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo chạm vào bắp chân, cô đột nhiên cả kinh và giống như ý thức được điều gì đó, cô run rẩy cúi đầu.
Một đứa trẻ mặt mũi mơ hồ, cơ bản là chưa phát triển hoàn toàn đang toét nụ cười với cô, lộ ra cái miệng đỏ tươi.
Lại có một bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai cô, khi quay đầu lại liền thấy một cô gái trên mặt đầy vết bỏng chậm rãi mỉm cười với cô.
Trái tim của Hà Thảo Na đập liên hồi, cô còn nhìn thấy người đàn ông trước đó bị cô lừa sạch tài sản sau đó đá văng, nhìn thấy người phụ nữ bị cô phá hoại gia đình rồi tức giận mà tự sát... Cuối cùng là tiền bối đã từng dẫn dắt cô, trên mặt vẫn như cũ lộ ra nụ cười hiền lành nhưng tại sao trông lại quỷ dị đáng sợ như vậy.
Ánh mắt cô bởi vì sợ hãi mở to đến độ không thể tưởng tượng nổi và qua khóe mắt, cô nhìn thấy người đàn ông ở cửa đang đưa tay ra rồi từ từ đóng cửa lại như một đoạn phim quay chậm.
"Không!!!" Với dũng khí không biết từ đâu, Hà Thảo Na hất đứa bé trên chân ra, dứt khoát nhào tới cửa.
Nhưng mà vẫn quá muộn, cánh cửa "sầm" một tiếng đóng lại, tia sáng cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất.
—— Cô bị nhốt trong căn phòng với những con quái vật này.
Hà Thảo Na đột nhiên nhận ra và cảm xúc của cô sụp đổ ngay lập tức.
Cô nhào tới và đập cửa trong tuyệt vọng: "Tôi biết sai rồi! Tôi thực sự biết sai rồi! Khám Thâm! Nể mặt mẹ tôi từng chăm sóc anh mà tha cho tôi đi! Khám Thâm ——"
......
Sau khi đóng cửa, Khám Thâm không chút do dự xoay người định rời đi. Sau khi cánh cửa đóng lại, tất cả những tiếng giãy dụa khóc lóc đều như bị cô lập ở một thế giới khác, Hạ Nặc quay đầu lại nhìn thoáng qua nhịn không được hỏi: "Chúng ta cứ...để mặc cô ấy như vậy sao?"
"Không cần lo lắng, những người "bạn cũ" sẽ thay ta chăm sóc cho cô ta."
Trương Mạn nghe Khám Thâm trả lời, kinh ngạc nhìn hắn một cái, lộ ra vẻ mặt đăm chiêu.
Hắn ta luôn cảm thấy, sau khi gặp lại Trường An thì trên người Khám Thâm hình như đã xảy ra một chút biến hóa vi diệu.
Khí tức quanh người hắn giống như đã thu mình lại, nếu nói lúc trước giống như là ngọn núi hùng vĩ, lộ ra sự sắc bén khiến người ta sợ hãi. Hiện giờ thì giống như vực sâu không thể thấy đáy, làm cho người ta chùn bước.
Nếu như là lúc trước khi đối mặt với Khám Thâm, hắn ta còn có 20% cơ hội chiến thắng, nhưng hiện tại thì không có ai dám nghĩ tới việc đối đầu với hắn.
Sự xuất hiện của Hà Thảo Na cũng khiến Trương Mạn sinh ra một suy đoán.
Nếu như không đoán sai, hiện tại không gian gương đã hoàn toàn nằm trong sự khống chế của người đàn ông.
Hạ Nặc - người không biết điều này - lo lắng: "Chỉ còn lại hai chìa khóa, làm sao để tìm được cánh cửa đó đây?"
Chìa khóa chỉ còn lại có hai cái mà cánh cửa có trên hành lang là vô cùng vô tận, nhìn hoài cũng không thấy điểm bắt đầu hay kết thúc.
Khám Thâm không trực tiếp trả lời, ngược lại hỏi: "Nặc Nặc, vận may của cậu như thế nào?"
"Không tốt lắm." Hạ Nặc thành thật trả lời, cậu bấm ngón tay đếm những trải nghiệm "bi thảm" trước đó. "Từ nhỏ đến lớn, rút thăm trúng thưởng một lần cũng không trúng ngay cả khi xác suất trúng cao; khi đi máy bay thì chuyến bay thường gặp trục trặc và bị trì hoãn; album em muốn mua thì đều được bán hết khi tới lượt em..."
Cậu liệt kê nhiều ví dụ, xòe hết cả hai tay: "Như vậy."
Trương Mạn và Khám Thâm nhỏ không hẹn mà cùng lộ ra ánh mắt đồng cảm: vận may như vậy thì không thể dùng từ "không tốt lắm" để hình dung, "quá tệ" có lẽ sẽ thích hợp hơn một chút?
Trong mắt Khám Thâm toát ra vài ý cười, lại đưa chìa khóa đến trong tay cậu: "Đi đi, cậu cảm giác cánh cửa nào là thật thì mở nó ra."
"Thật sao?" Ánh mắt Hạ Nặc đột nhiên mở to, "Nhưng mà, em thật sự rất xui xẻo..."
Cậu cảm thấy chìa khóa trong tay nặng trịch.
"Tin tôi, đi đi." Khám Thâm đặt tay lên vai cậu, nhẹ nhàng đẩy một cái, Hạ Nặc ngẩng đầu vừa vặn đứng trước một cánh cửa có số hiệu 715.
Con số này rất quen mắt, giống như đã gặp qua ở đâu đó rất nhiều lần.
"Vậy em sẽ mở nó nha?" Hạ Nặc vẫn có chút không tự tin.
"Mở đi." Bộ dáng thật cẩn thận của cậu khiến Khám Thâm nhịn không được nở nụ cười.
Khám Thâm cũng khuyến khích cậu: "Anh Nặc Nặc nhất định sẽ thành công!"
Mà Trương Mạn ở phía sau lẳng lặng nhìn một màn này, cũng đến lúc xác minh suy đoán của hắn.
Hạ Nặc chậm rãi cắm chìa khóa vào lỗ khóa, "cạch" một tiếng, cửa phòng chậm rãi mở ra, cầu thang và hành lang quen thuộc xuất hiện trước mặt bọn họ.
Tiếng kính vỡ lại vang lên.
Tục ngữ có câu, khi đã quen với xa hoa thì khó trở nên tằn tiện (*).Khi bóng tối lần nữa bao phủ lấy đôi mắt của Hạ Nặc, trong lòng cậu không khỏi sinh ra vài phần mất mát.
Hạ Nặc chớp chớp mắt mở tầm nhìn động, phát hiện chỉ có Trương Mạn đứng ở phía sau cậu, Khám Thâm và Khám Thâm nhỏ còn chưa ra khỏi không gian gương.
"Nhóc muốn nói gì với ta?" Khám Thâm khom lưng nhìn mình khi còn nhỏ.
Vừa rồi khi hắn muốn rời đi, Khám Thâm nhỏ lại kéo góc áo hắn, nhỏ giọng nói một câu: "Tôi có chuyện muốn nói với anh."
Cậu bé có vẻ mặt nghiêm túc, hỏi: "Anh thích anh Nặc Nặc phải không?"
Khám Thâm nhướng mày, không chút do dự đưa ra đáp án: "Ừ."
"Vậy anh Nặc Nặc cũng thích anh sao?" Khám Thâm nhỏ càng nghiêm túc đưa ra một vấn đề khác.
"Ta không chắc." Khám Thâm thẳng thắn nói, "Nếu như cậu ấy thích ta thì tốt. Nếu như không thích ta..."
Cậu bé mỉm cười, đôi mắt lóe lên tia sáng lấp lánh: "... Thì cố gắng hơn nữa."
"Nếu ở bên nhau, nhất định phải đối xử tốt với anh Nặc Nặc, không được làm anh ấy tức giận, phải làm anh ấy vui vẻ mỗi ngày, cố gắng hết sức đối xử tốt với anh ấy... Cha đã nói: khi con thích ai thì phải làm như vậy với người đó, nếu không thì không xứng đáng để nói câu tôi thích bạn. Anh có thể hứa như vậy không?"
Khám Thâm nhỏ có linh cảm rằng một khi bước ra khỏi không gian trong gương, nhóc sẽ trở lại thời không gian ban đầu. Vậy nên trước đó nhơc phải nhận được một lời hứa từ chính mình trong tương lai.
"Ta hứa."
Câu trả lời của người đàn ông vang vọng trong hành lang trống rỗng, không có bất kì ai trước mặt hắn.
Bên ngoài không gian gương, Khám Thâm đã rất lâu vẫn chưa ra khiến Hạ Nặc có chút lo lắng: "Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao?"
Trương Mạn bình tĩnh trấn an cậu: "Yên tâm đi, hắn sẽ không có chuyện gì."
Toàn bộ không gian gương đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn, Khám Thâm làm sao có thể gặp chuyện ngoài ý muốn chứ.
"A, cuối cùng cũng tìm thấy người rồi, anh trai nhỏ." Lúc này, Tiểu Nhất đột nhiên xuất hiện trên lan can cầu thang và vẫy tay với Hạ Nặc. "Cha nói đã làm xong chiếc vòng cổ cho ngươi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.