Chương 38: Ngoại truyện
Điền Phản
11/07/2017
Tôi hạnh phúc, bởi vì tôi yêu, bởi vì tôi có tình yêu.
-Browning-
Type: Mai Hoàng
Tàu hỏa hình đầu đạn màu trắng sữa nổ ầm một tiếng, kéo một đường trên dải đất màu xám xanh.
“Kính thưa các vị du khách, sắp tới trạm Vô Tích, xin quý khách thu dọn hành lý chuẩn bị xuống tàu.”
Hi Vọng xách hành lý đứng vào hàng ngũ xuống tàu, vốn đang đưa mắt ra bên ngoài, tàu vừa dừng, tất cả mọi người bỗng chốc đều chen xuống, gương mặt thân thuộc kia bất chợt đập vào tầm mắt anh.
Không nhớ thời gian xa cách, bởi anh tưởng rằng cả đời này có lẽ không thể gặp nhau nữa, tựa như trải qua khoảng thời gian rất dài, anh đã quen với việc không có cô, đã quen với nụ cười của một người khác ở bên, đã không còn nhớ mong. Vậy mà, vừa quay người lại, anh bỗng phát hiện ký ức vẫn ngụ ngay nơi đáy lòng, chưa từng rời khỏi.
Vẫn là mái tóc cong cong ấy, dài hơn nhiều so với lần cách trước, miệng khẽ nhếch, dáng ngủ mà anh rõ ràng hơn ai hết.
Biết bao lần tan học anh đi chơi bóng, cô luôn đợi ở phòng học, đọc sách, rồi ngủ thiếp đi. Khi quay về, anh chỉ nhìn thấy khuôn mặt ngủ say ửng đỏ, còn cả nước miếng in hằn trên sách. Anh luôn cảm thấy rất buồn cười. Vẻ bề ngoài của cô rất ngoan ngoãn, rất nhã nhặn, kỳ thực là rất lười biếng, còn khôn vặt nữa. Người ngoài đều tưởng cô chịu ấm ức, thực ra là cô luôn bắt nạt anh, nhưng điều này chẳng hề gì, bởi vì anh thích thế.
Anh sẽ vừa nhìn cô ngủ, vừa làm bài tập, thu dọn đồ xong mới gọi cô dậy.
Cầm giấy ăn chấm vào miệng cô, cô sẽ khó chịu, chỉ một lát sau là tỉnh.
Anh rung rung tờ giấy, nói: “Nước sông cuồn cuộn”.
Cô vốn vừa thẹn vừa tức giận, tức tối đến độ quên béng mất, trừng mắt giương nanh múa vuốt tranh cướp với anh.
Trong khoảng cách ba bước, anh quay đầu nhìn cô. Nhưng nỗi đau đã từng đều không còn quan trọng nữa. Đây đã là chuyện hạnh phúc nhất trên thế gian này. Trong khoang tàu chật chội, cô lặng yên nhắm mắt ngủ, đeo tai nghe, tựa vào vai cô gái bên cạnh, nơi anh chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm tới.
Người trước mặt di chuyển, anh lại vội vàng nhích lên phía trước. Anh đưa tay ra chỉ một chút nữa thôi là chạm đến mái tóc cô, phát giác ra cái nhìn chăm chú khó hiểu của cô gái bên cạnh cô, anh lại giả tảng như lơ đãng, túm lấy chỗ tựa lưng trên ghế ngồi của cô.
Hi Vọng có phần tức giận, giận cô cứ nghe nhạc mà ngủ thế này. Anh muốn biết xiết bao, rằng cố sẽ có biểu cảm thế nào khi một lần nữa gặp lại anh. Phải chăng cô cũng mang theo tâm tình thấp thỏm như anh. Tại sao chỉ có mình anh tâm tư rối bời. Anh rất tức giận, hận không thể đổi tay nhéo mặt cô. Trước kia, anh đã làm rất nhiều lần.
Nhưng anh lại sợ cô tỉnh giấc, anh sẽ phải đối mặt với con mắt kinh ngạc của cô thế nào, giống như một người dưng đã lâu không gặp sao? Anh không làm được.
Anh cứ cúi đầu nhìn cô như thế, cô cứ ngủ say bên tay anh như vậy.
“Keng” một tiếng, tàu đã tới ga, dòng người bắt đầu di chuyển, mãi đến khi người ở phía sau bắt đầu chen lên hô: “Đi về phía trước đi chứ!”.
Ngón tay anh khẽ động, ngẩng đầu nhìn gương mặt tươi cười của vợ trên sân ga, lòng có chút hốt hoảng.
Anh bắt đầu tiến về phía trước, dừng bước ở phía cửa, nghiêng người để người khác đi trước. Anh quay đầu nhìn cô, cô vẫn trong tư thế đó. Anh đã biết từ lâu, trước giờ cô ngủ rất giỏi, chỉ cần muốn ngủ là có thể ngủ ở bất cứ đâu.
“Hi Vọng!”, vợ anh đứng bên cửa gọi, anh cười, bước xuống xe lửa, nắm lấy tay vợ.
“Keng” một tiếng, xe lửa tiến về phía trước, không chút niệm tình.
Vào thời khắc nghe thấy có người gọi tên Hi Vọng, Triệu Thủy Quang bèn chau mày tỉnh giấc, nghiêng đầu nhìn hai bên trái phải, hai người phụ nữ ngoài bốn mươi đang trò chuyện, một người trong đó cứ lắc đầu nói mãi: “Hi Vọng không lớn, hi vọng không lớn đâu!”.
Triệu Thủy Quang cảm thấy bản thân thật nực cười, như vậy đã là phản xạ có điều kiện rồi.
Em họ Thần Thần thấy cô đã tỉnh bèn nói: “Chị này, lúc vừa qua Vô Tích, có một anh siêu đẹp trai đứng cạnh chúng ta đấy! Em và anh ta còn bốn mắt nhìn nhau cơ!”.
Triệu Thủy Quang tiếc nuối muốn chết, vội nói: “”Thật à, thật à, sao em không gọi chị dậy chứ!”.
Cô không biết rằng, chỉ vài phút trước thôi, người đó đã mang theo tâm tình phức tạp, nỗi lòng rối rắm thế nào để ngắm nhìn cô chăm chú.
Cuộc đời dài như vậy, thế giới nhỏ như thế, sẽ có một ngày chúng ta không cẩn thận lướt qua nhau, cậu ở đây, tớ ở kia, không sao hết, bởi vì tớ biết đây đã là duyên phận lớn nhất của chúng ta.
Chuyện con cái - nói lời yêu đương
Ngày hôm ấy, ăn cơm xong, ngồi trên sô pha đọc báo, trên ti vi đang phát chương trình văn nghệ tổng hợp vợ thích xem, chốc chốc lại truyền đến tiếng cười giòn giã, vợ ngồi bên cạnh cười khanh khách, Hi Vọng không cầm lòng được bèn đặt tờ báo xuống. Trong ti vi là cặp song sinh vô cùng đáng yêu, chừng năm sau tuổi, biểu diễn tiết mục tấu hài, dáng vẻ thông minh, lanh lợi, tinh nghịch. Anh xem, bắt đầu mỉm cười.
Cuối cùng, người dẫn chương trình lên sâu khấu, kéo hai cô bé lại, không để hai cô bé đi, rồi đưa micro tới, hai chị em dang vẻ nghiêm túc cầm lấy micro, nói: “Con chào mọi người ạ”. Hai cô bé chào hỏi khán giả, không hoạt bát như màn biểu diễn vừa rồi, ánh mắt hơi mất tự nhiên, mang theo nét ngây thơ, hồn nhiên của trẻ con.
Người dẫn chương trình thấy hai cô bé căng thẳng, càng muốn trêu chọc, hỏi tên gì, cô bé bím tóc nói: “Đàm Chi Ngải”, cô bé đầu nấm nói: “Đàm Chi Tinh ạ”, đôi mắt cô bé to tròn lấp lánh.
Người dẫn chương trình hỏi: “Trong hai con ai là chị?”.
Một lát sau, cô bé bím tóc Đàm Chi Ngải chỉ người bên cạnh nói: “Tinh Tinh là chị ạ”.
Đàm Chi Tinh đầu nấm không thích nói chuyện cho lắm, cứ chà xát giày da xuống nền.
Người dẫn chương trình nói: “Ai là người đã dạy hai con tấu hài thế?”.
Cô bé bím tóc nói: “Là mẹ ạ!”, bàn tay bụ bẫm chỉ về hương máy quay.
ống kính vừa cắt cảnh, một người phụ nữa hơn hai mươi tuổi đứng bên ống kính, bỗng nhiên phát hiện ống kính quay về phía mình, liền ngẩn người, cười vào màn hình, thoáng lộ lúm đồng tiền, làm ký hiệu ngón tay cái với hai cô con gái.
Tay cầm báo của Hi Vọng bỗng khựng lại, nhìn chằm chằm vào màn hình, vào khuôn mặt trắng nõn trên màn hình, tóc cô đã dài, cong cong mềm mại. vừa rồi anh không nhận ra, chỉ cảm thấy trong lòng dậy lên niềm quen thuộc kỳ lạ. lúc nhìn má lúm đồng tiền khi cô cười mới như điện giật, nhớ lại người rất xa xôi, trong lòng trào dâng nỗi thương cảm diệu kỳ, theo ngọn gió đêm chầm chậm bay tới.
Lần trước gặp cô trên chuyến tàu, giờ cô đã làm mẹ.
Bỗng nhiên nhớ lại năm đó hoa dành dành nở, cô đứng dưới tàng cây, kéo tay cậu, nói: “Hi Vọng, khóa áo của tớ lại hỏng rồi”, khuôn mặt bất đắc dĩ, khóe miệng cười tươi như hoa nở, để lộ hai lúm đồng tiền.
Chất lượng áo đồng phục cấp của trường cấp hai không tốt, cô lại là người tay chân vụng về, thường xuyên kéo chệch khóa áo. Mỗi lần như thế, cô đều tìm đến anh. Còn anh, lúc nào cũng nhận lệnh, ngoan ngoãn cúi đầu, khom lưng, giúp cô kéo khóa, đương nhiên không quên nhéo khuôn mặt mịn màng trắng hồng của cô, ai bảo cô khiến anh mất mặt.
Ngày tháng đã lâu, tựa như những chuyện cảm động ấy đã bị lãng quên. Rất nhiều chuyện, cậu cũng không nhớ rõ nữa.
Cô bé đầu nấm ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Sai rồi, mẹ chỉ huy, cha đốc thúc!”.
Người dẫn chương trình không nhịn nổi cười, thuận miệng hỏi: “Cha các con cũng tới đây à?”.
Bé đầu nấm gật đầu, ngón tay chỉ về phía khán phòng gọi: “Cha”. Nhìn ra được là cô bé rất quấn cha mình.
Hàng ghế phía trước, một người đàn ông tuấn tú ngồi đó, tướng mạo tuấn tú, đến ống kính cũng dừng lại thêm mấy giây. Người đàn ông nhìn cô con gái nhỏ, nở nụ cười, mặt mày giãn ra, sự kiêu ngạo của người làm cha ánh lên trong mắt anh ấy.
Người dẫn chương trình hai bên ôm hai cô bé, hỏi: “Các con thích cha hơn hay thích mẹ hơn?”.
Cô bé đầu nấm Đàm Chi Tinh không may mảy do dự, liền trả lời: “Thích cha ạ!”.
Cô bé bím tóc Đàm Chi Ngải kéo tay cô bé đầu nấm, nói: “Đồ ngốc Tinh Tinh, thích mẹ nhất! Cha cũng nói phải thíc mẹ nhất, thiểu số phải phục tùng đa số!”.
Khán giả bật cười ha hả, đến người dẫn chương trình cũng cười, cặp song sinh này đúng thật là quá buồn cười.
Ống kính cắt cảnh đến phía cô gái, gương mặt khẽ quay về phía sau, liếc một cái, trong mắt ẩn chứa sự oán trách. Ống kính đổi đến chỗ người đàn ông, trong mắt tràn đầy nét cưng chiều đối với vợ con.
“Ông xã, ăn hoa quả!”, vợ mang đĩa hoa quả tới, đặt trước mặt Hi Vọng. Hi Vọng bỗng nhiên định thần lại, đặt tờ báo đẫ bóp có phần nhàu nhĩ xuống, khẽ mỉm cười, lấy miếng cam cho vào miệng, nước cam căng mọng, vị hơi chua, nhưng sau đó ngòn ngọt.
Anh nhìn cậu con trai đang ghé vào sô pha ngủ, rồi đứng dậy, ôm lấy con. Cậu bé tỉnh giấc, tóm lấy cổ cha, dụi mắt gọi: “Cha!”.
Hi Vọng cười, bế con lên vai: “Ngồi máy bay nào!”.
Vợ kêu lên: “Chậm thôi, cẩn thận, anh mau đưa con đi ngủ đi!”.
Hi Vọng quay đầu, chớp chớp mắt: “Rõ!”.
Dọc đường đi, tiếng cười của hai cha con vang mãi không dứt.
Tiểu Quang, nhiều năm về sau, bên cạnh cậu đã không còn là tớ nữa, mà bên cạnh tớ cũng đã dành cho một người khác, nhưng tớ vẫn rất kích động mỗi khi nhớ lại năm tháng tuổi trẻ mà chúng ta cùng trải qua, chỉ là nhớ lại mà thôi.
Cảm ơn cậu, cảm ơn bản thân tớ của thời ngây ngô ấy!
Về tình bạn của đàn ông
Sự kiện BL của Sở Phi Phi và Đàm Thư Mặc
Chào mọi người, tôi đây tên là Hà Kỳ Soái*, người hệt như tên, mọi người có thể tưởng tượng ra diện mạo của tôi rồi chứ? Không phải tiểu gia tôi đây tự tâng bốc mình, chứ tôi đây từng là hot boy trong sáu năm liền của lớp F trường D khu C thị trấn B thành phố A tỉnh S miền Nam Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
* Tên Hà Kỳ Soái có nghĩa là “quá đẹp trai”.
Thêm vào tôi đây cũng được coi là cán bộ cao cấp, dựa vào sự phấn đấu oanh liệt một thời của bản thân, cuối cùng tôi đây đã thi đỗ Đại học A cấp cao nhất trong truyền thuyết. Thị trấn đã vì tôi mà đốt pháo ba ngày ba đêm, khiến thời gian ấy lỗ tai của mỗi người đều ở trong tình trạng điêng điếc.
Những tưởng, Đại học A chắc chắn sẽ là thiên hạ của tôi, đám mọt sách đeo kính kia đâu phải là đối thủ của tôi? Tôi ở nhà suy đi tính lại cả một kỳ nghỉ hè, rằng rốt cuộc nên đi theo đường lối lạnh lùng hà khắc, hau đường lối ánh nắng mặt trời, hoặc sa sút tinh thần… Sau đó, ngày khai giảng cuối cùng đã đến!
Vì ngày này, tôi đã chuẩn bị biết bao lâu, bôi lên đầu keo xịt tóc loại mới nhất, mặc áo khoác hiệu Amarni, chân xỏ giày đế bằng Prada. Sau khi “vô tình” thả bước ngang qua vô số người đẹp, tôi tiến vào ký túc xá. Trải ga giường, gập chăn và bắt chuyện với bạn giường số Bốn, nhìn cậu ta mặt mũi nở đầy mụn nhọt, tôi bỗng cảm thấy cuộc đời tươi đẹp, tương lai tươi sáng, danh hiệu hot boy nhất định sẽ thuộc về tôi! Đang lúc soi gương chỉnh tóc mái, nhìn về phía cửa trong gương thì thấy có một người tiến vào, bảy phần quyến rũ ba phần đẹp trai, rõ ràng là khuôn mặt tuấn tú lại mang nét khí khái hào hùng, tôi tưởng rằng gương có vấn đề, vội vàng quay đầu lại.
Người kia lại cười hỏi tôi rằng: “Người anh em, đây là phòng 702 phải không?”.
Tôi gật đầu, lòng oán thầm, người này đừng có ở chung phòng với tôi chứ!
Lại thấy người kia lập tức quay đầu về phía hành lang, hét: “Này, Đàm Thư Mặc, là ở đây, ở đây, chúng ta cùng một phòng ký túc!”.
Tôi vội suy xét xem ai đang yên đang lành lại cứ phải tên là Thư Mặc. Từ nhỏ tới lớn tôi chưa nghe thấy cái tên này bao giờ, đang lúc suy nghĩ thì một bóng người bước vào bên khung cửa.
Cậu ta vừa bước vào, tôi bỗng cảm thấy thế giới này đảo lộn! Người vừa đến đã khiến tôi vô cùng không thoải mái, người này quả thật khiến tôi muốn văng tục. Người đến mặc sơ mi trắng, quần rộng thoải mái, dáng vẻ lười biếng tựa vào khung cửa, tay cầm cuốn sách ngoại văn to tướng, dày uỵch. Loại đẹp trai này, ông đây không thể miêu tả nổi, cũng đừng bắt ông đây phải miêu tả. Dù sao thì sau đó tôi nghe có nữ sinh gọi cậu ta là cực phẩm, là báu vật. Các người nói xem, đâu có thằng đàn ông nào lại được gọi như vậy? Không phải tất thảy đàn ông đều nên giống như tôi đây, chiều cao 1 mét 80+, tướng mạo đứng đắn, chính là đẹp trai hay sao? Người này lại không phải, tựa như tất thảy gen tốt của Thượng đế đều đặt hết lên người cậu ta! Tôi thèm vào! Mấu chốt là, gương mặt cậu ta còn có một sự lạnh lùng cao ngạo nhàn nhạt! Mẹ kiếp! Đại ca, chúng ta mới hai mươi tuổi đầu, khí chất này của cậu lấy ở đâu ra vậy?
Cậu ta vừa từ ngoài bước vào, đã đặt sách lên bàn. Cậu thanh niên trước đó đi tới bắt tay tôi: “Xin chào, tôi họ Sở, tôi là giường 2, cậu ấy giường 1, chơi với nhau từ nhỏ! Người anh em, chúng ta cùng một phòng, sau này…”.
Tôi đang nghĩ người đàn ông này nhiều lời sắp bắt kịp mẹ tôi thì “báu vật” phía trước đứng dậy quay đầu nói với tôi. “Tôi là Đàm Thư Mặc, cậu ta là Sở Phi Phi. Phi Phi, chuyển đồ”, nói xong liền nhấc chân đi, để lại bóng lưng xán lạnh, để lại tên Sở Phi Phi đứng giậm chân bình bịch tại chỗ.
Tôi trợn mắt há mồm nhìn hai người này, nghĩ xem đạo diễn đang ở đâu? Mẹ kiếp! Hai người này đến đóng phim thần tượng phải không vậy!
Thực ra, tôi không hiểu, đã sinh ra Hà Kỳ Soái tôi, tại sao lại sinh ra Sở Phi Phi kia? Nếu đã sinh ra Đàm Thư Mặc kia, tại sao lại sinh ra Sở Phi Phi nữa? Ông trời ơi, tuy rằng mọi người đều biết ông không công bằng, nhưng ông làm vậy bảo tôi làm sao chịu nổi cơ chứ!
Từ lúc nhìn thấy hai người này, tôi biết giấc mộng đẹp thời đại học của mình đã định trước kết cuộc! Hai người này một người đẹo trai một người ngầu, nổi tiếng trong toàn trường, thành tích học tập người đứng thứ nhất kẻ đứng thứ hai. Sở Phi Phi có kém hơn một chút, luôn đứng thứ hai, may mà cậu ta cũng có người hâm mộ của riêng mình. Chỉ đáng thương cho tôi đây, các người nói xem, cùng một phòng thì thôi, tôi đành ngậm ngùi chấp nhận, đằng này lại còn cùng khoa! Ngày thán tiếp theo tôi phải sống thế nào đây! Mỗi này tôi nhìn, tôi nhìn, cậu chàng đẹp tria này rốt cuộc ăn gì mà có thể đẹp trai đến cái mức này cơ chứ? Ba phần cơm một đĩa thức ăn, nước sạch rửa mặt, sáng sớm chạy bộ, tối lên mạng đọc sách! Tôi cứ thở vắn than dài mãi với cái lọ Lancome Homme*, tại sao chứ, tại làm sao cơ chứ!
* Nhãn hiệu nước hoa nam cao cấp.
Hai người hủy Hứa Oánhại cuộc sống đại học của tôi kia, đối với học, tôi quả thực là hận đến độ tóc tai dựng thẳng đứng! Lòng thù hận trần trụi!
Tiểu gia tôi đây là người kiên định, đặc biệt là trong chuyện thù hận ai. Chuyện kể rằng Nhị Cẩu năm tuổi trong thôn trộm đùi gà của tôi, tôi nhìn thấy một lần cướp một lần, tổng cộng đẫ cướp trộm túi thơm của hắnn tỏng mười lăm năm, điều này đủ để minh chứng tôi ngoan cường thế nào! Tôi nhất định phải nghiêm túc khinh bỉ hai người Sở Phi Phi và Đàm Thư Mặc này! Ngoài mặt lựa ý hùa theo, trong lòng tôi ngấm ngầm giở trò ma mãnh! Nhưng tôi không thể ngờ rằng, cuộc sống đại học mới diễn ra được một năm, tôi đã khuất phục trước kẻ thù, cuộc đời ơi hỡi cuộc đời! Hai người này không phải là người mà, không phải là người!
Chuyện kể rằng, vừa bắt đầu năm thứ hai đại học, tôi đã dồn đủ sức lực theo đuổi hoa khôi khoa Tiếng Anh. Cuối cùng dựa vào diện mạo ngọc thụ lâm phong, mồm miệng thu nguyệt vô biên của tôi, vào một buổi hoàng hôn nọ, tôi đã ôm được người đẹp vào lòng. Hành động này tương đối phách lối, tôi ôm người đẹp đi qua mọi ngóc ngách trong trường, khiến tấy thảy những người biết tôi đều coi thường, đều khinh bỉ tôi. Thông qua sự phán quyết của đám nam sinh lớp tôi, tôi đã trở thành đối tượng cách ly số một. Tưởng bị cách ly mà tôi đây sợ sao? Haizz, tôi đây sợ thật đấy! bài tập tin học không ai nguyện cùng một tổ với tôi, môn học bắt buộc này tôi chết chắc rồi!
Đang lúc tôi giả vờ nguyện vì tình yêu mà bỏ mặc tất thảy, thì Sở Phi Phi tìm đến: “Này, Hà Kỳ soái, cậu đã xếp nhóm làm bài tập C++ chưa, nếu chưa thì cùng nhóm với tôi và Đàm Thư Mặc nhé?”.
Tôi đây thực lòng muốn thà chết không theo, nhưng tôi lo lắng rằng mình không tốt nghiệp nổi, huống hồ là cùng nhóm với cao thủ đứng số một số hai toàn khoa, tôi còn không khiến đám cách ly tôi tức chết?
Đại trượng phu phải biết mềm biết rắn, thế là, tôi ôm đùi Sở Phi Phi khóc lóc: “Xin các cậu hãy đem theo tớ!”.
Đùi Sở Phi Phi cứng đờ rõ rệt, ngày hôm sau bắt đầu rộ lên truyền thuyết nói bạn Sở là GAY!
Sau này, tôi mới hiểu tại sao hai người này lại muốn tôi cùng nhóm với họ. Khi trời đã sáng, Sở Phi Phi đá giường tôi: “Hà Kỳ Soái, đi lập trình, tôi giúp cậu mua đồ ăn sáng!”.
Thế là, cậu ta đến nhà ăn ăn sáng, Đàm Thư Mặc đi chạy bộ buổi sáng, tôi đành ở phòng gặm bánh giày cứng như đá, lạch cạch gõ bàn phím.
Trời tối, Sở Phi Phi vẫn đá giường tôi: “Hà Kỳ Soái, đi lập trình!”.
Thế là, tôi bỏ cuốn tiều thuyết xuống, tiếp tục gõ bàn phím. Các bạn ạ, điều thảm hại nhất ở đại học không phải là chưa từng yêu đương, không phải là không thi qua kỳ thi cấp bốn cấp sáu, mà là ở chung phòng với Sở Phi Phi và Đàm Thư Mặc! Hai người này, trước ngày nộp bài tập một ngày, xem bản lập trình tôi viết. Người trước giừo chỉ đọc sách Tài chính như Đàm Thư Mặc lại mười ngón tay gõ lạch cạch, trong năm phút đã cắt giảm bản lập trình của tôi đi một nửa! Tôi điên! Tròng mắt tôi sắp rơi xuống đất đến nơi! Bảo tôi học Tin học, làm sao chịu nổi chứ! Làm sao chịu nổi đây!
Sau đó, không ngờ bài tập ki đã có doanh nghiệp đồng ý thu mua với giá cao. Sở Phi Phi vừa đếm tiền vừa nói với tôi: “Người anh em, được của đấy chứ! Chẳng trách năm đó lão Đàm lại nói với tôi rằng để cậu cùng nhóm với chúng tôi, tiện bề quản lý!”. Hả, đây nào phải là tiện bề quản lý, có mà tiện bề làm nô tài thì có! Đàm Thư Mặc, đúng thật là tôi đây không nhìn ra cậu ta! Người thường ngày không nói không rằng ngồi tít trên cao, không ngờ lòng dạ lại đen tối đến thế!
Hà Kỳ soái tôi trước giờ đều là đại trượng phu, người không đấu lại được nhất loạt đi đường vòng, hai người này chính là điển hình. Trông thấy họ, tôi quả thực trung thành như chó săn mồi Golden Retriever, tang thương như Miniature Schnauzer!
Nhưng bạn Sở Phi Phi cũng có lúc lật thuyền trong mương! Mọi người biết lời đồn cậu ta là GAY là từ đâu mà truyền ra không? Suỵt! Người mờ ám không nói thẳng thửng, đương nhiên là tiểu gia tôi rồi!
Nhớ năm đó, nào có phòng nam sinh nào không trộm điện? Muốn xem trận thi đấu bóng đá trộm! Muốn ăn mì ăn liền, trộm! Muốn xem AV*, à, nói lỡ miệng, là phim hành động trong phòng…
* Adult Video, phim người lớn.
Tóm lại, mỗi người chúng tôi đều luyện dược bản lĩnh trộm điện lúc nửa đêm.
Chuyện kể rằng, nguyên nhân bản Sở Phi Phi trộm điện là bởi vì cậu ta mất ngủ, nguyên nhân cậu ta mất ngủ là vì cậu ta quen biết cô nàng tên Tiêu Lang. Nghe bảo mất ngủ tốt nhất là uống trà sữa, thế là trong phòng chúng tôi, qua mười hai giờ sẽ thơm phức mùi sữa.
Chuyện kể rằng ngày hôm đó, Ban quản lý ký túc xá đột nhiên đi kiểm tra xem các phòng có sử dụng đồ điện bị cấm hay không. Bạn Sở Phi Phi thuộc loại thuồng luồng, che đậy bếp điện, thu gom cốc sữa, nhét vào màn của Đàm Thư Mặc - người đang say trong giấc nồng ở giường bên dưới.
Mọi người đều biết, chọc thần chọc quỷ chứ đừng nên chọc vào Đàm Thư Mặc đang ngủ. Người kiểm tra bước vào, bất đèn pin không thấy gì, đang chuẩn bị rời đi, Đàm đại thần lật người đạp chân, một chân đạp Tiểu Sở người ngã ngựa đổ. Bạn Sở bị sữa hắt nóng bỏng tay, bỗng chốc chạm đổ cả cốc, phát ra tiếng kêu thảm thiết đáng sợ.
Ban quản lý ký túc xá giật mình, kéo màn, quét mắt một cái, chỉ thấy Sở Phi Phi đỏ mặt (bị bỏng) nằm rạp xuống giữa hai chân Đàm Thư Mặc. Đàm Thư Mặc chau mày chống cơ thể, mắt ngái ngủ, tóc mái rối bù, một mảng lớn màu trắng trên ga giường…
Nhìn này, kỳ diệu biết bao!
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, tôi đem chuyện đêm đó kể “đúng sự thật” cho Tiểu A ở phòng bên cạnh, bằng câu kết “đừng nói cho người khác biết nhé”, Tiểu A lại nói cho Tiểu B, Tiểu B lại nói cho Tiểu C… Một lần nữa gặp Ban quản lý ký túc xá để chứng thực tính khách quan của sự việc, lời đồn đại này lập tức vang động toàn trường.
Ngay cả BBS cũng mở cuộc thảo luận, trong vòng ba tháng, số lượng truy cập đã tăng vọt, ngày ngày đứng Top.
Lòng tôi sảng khoái vô cùng!
Nhưng không ngờ nữ sinh năm đó lại yêu thích đam mỹ chết tiệt gì đó, gì mà tiểu công tiểu thụ, bàn luận mãi không dứt, tiếng tăm của hai người kia không ngờ còn lẫy lừng hơn ban đầu, Đàm Thư Mặc ngược lại còn xếp thứ hạng cao hơn trước. Có người nói cậu ta bị Sở Phi Phi tập kích đêm nhưng không nỡ vứt bỏ bạn thân, cho nên càng thêm phần cao ngạo “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”. Ánh mắt của chị em phụ nữ nhìn cậu ta đều tỏng veo như nước. Sở Phi Phi đáng thương đuổi theo cô bạn gái nhỏ Tiêu Lang giải thích. Hoa khôi khoa Anh của tôi ngày ấy có một hôm còn đỏ mặt chạy đến hỏi tôi có phải là 3P* hay không, tôi lập tức sụp đổ! Tôi cảm nhận được sự trả miếng âm u tĩnh mịch đến từ thế giới này!
* Hình thức ba người cùng yêu nhau.
Tôi không hiểu, Hà Kỳ Soái tôi rõ ràng là soái ca phong lưu phóng thoáng không số một, tại sao không nổi tiếng hơn hai người này? Tôi không hiểu, rõ ràng là có scandal rồi, tại sao đám con gái vẫn cứ gào thết điên cuồng như thế!
Tôi từng nghĩ, ở chung phòng với Sở Phi Phi và Đàm Thư Mặc, tôi có thể đổi tên rồi.
Từ hôm nay trở đi, xin mọi người hãy gọi tôi một cách thân thương, trìu mến là “Hà Kỳ Thảm”! OK?
-Browning-
Type: Mai Hoàng
Tàu hỏa hình đầu đạn màu trắng sữa nổ ầm một tiếng, kéo một đường trên dải đất màu xám xanh.
“Kính thưa các vị du khách, sắp tới trạm Vô Tích, xin quý khách thu dọn hành lý chuẩn bị xuống tàu.”
Hi Vọng xách hành lý đứng vào hàng ngũ xuống tàu, vốn đang đưa mắt ra bên ngoài, tàu vừa dừng, tất cả mọi người bỗng chốc đều chen xuống, gương mặt thân thuộc kia bất chợt đập vào tầm mắt anh.
Không nhớ thời gian xa cách, bởi anh tưởng rằng cả đời này có lẽ không thể gặp nhau nữa, tựa như trải qua khoảng thời gian rất dài, anh đã quen với việc không có cô, đã quen với nụ cười của một người khác ở bên, đã không còn nhớ mong. Vậy mà, vừa quay người lại, anh bỗng phát hiện ký ức vẫn ngụ ngay nơi đáy lòng, chưa từng rời khỏi.
Vẫn là mái tóc cong cong ấy, dài hơn nhiều so với lần cách trước, miệng khẽ nhếch, dáng ngủ mà anh rõ ràng hơn ai hết.
Biết bao lần tan học anh đi chơi bóng, cô luôn đợi ở phòng học, đọc sách, rồi ngủ thiếp đi. Khi quay về, anh chỉ nhìn thấy khuôn mặt ngủ say ửng đỏ, còn cả nước miếng in hằn trên sách. Anh luôn cảm thấy rất buồn cười. Vẻ bề ngoài của cô rất ngoan ngoãn, rất nhã nhặn, kỳ thực là rất lười biếng, còn khôn vặt nữa. Người ngoài đều tưởng cô chịu ấm ức, thực ra là cô luôn bắt nạt anh, nhưng điều này chẳng hề gì, bởi vì anh thích thế.
Anh sẽ vừa nhìn cô ngủ, vừa làm bài tập, thu dọn đồ xong mới gọi cô dậy.
Cầm giấy ăn chấm vào miệng cô, cô sẽ khó chịu, chỉ một lát sau là tỉnh.
Anh rung rung tờ giấy, nói: “Nước sông cuồn cuộn”.
Cô vốn vừa thẹn vừa tức giận, tức tối đến độ quên béng mất, trừng mắt giương nanh múa vuốt tranh cướp với anh.
Trong khoảng cách ba bước, anh quay đầu nhìn cô. Nhưng nỗi đau đã từng đều không còn quan trọng nữa. Đây đã là chuyện hạnh phúc nhất trên thế gian này. Trong khoang tàu chật chội, cô lặng yên nhắm mắt ngủ, đeo tai nghe, tựa vào vai cô gái bên cạnh, nơi anh chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm tới.
Người trước mặt di chuyển, anh lại vội vàng nhích lên phía trước. Anh đưa tay ra chỉ một chút nữa thôi là chạm đến mái tóc cô, phát giác ra cái nhìn chăm chú khó hiểu của cô gái bên cạnh cô, anh lại giả tảng như lơ đãng, túm lấy chỗ tựa lưng trên ghế ngồi của cô.
Hi Vọng có phần tức giận, giận cô cứ nghe nhạc mà ngủ thế này. Anh muốn biết xiết bao, rằng cố sẽ có biểu cảm thế nào khi một lần nữa gặp lại anh. Phải chăng cô cũng mang theo tâm tình thấp thỏm như anh. Tại sao chỉ có mình anh tâm tư rối bời. Anh rất tức giận, hận không thể đổi tay nhéo mặt cô. Trước kia, anh đã làm rất nhiều lần.
Nhưng anh lại sợ cô tỉnh giấc, anh sẽ phải đối mặt với con mắt kinh ngạc của cô thế nào, giống như một người dưng đã lâu không gặp sao? Anh không làm được.
Anh cứ cúi đầu nhìn cô như thế, cô cứ ngủ say bên tay anh như vậy.
“Keng” một tiếng, tàu đã tới ga, dòng người bắt đầu di chuyển, mãi đến khi người ở phía sau bắt đầu chen lên hô: “Đi về phía trước đi chứ!”.
Ngón tay anh khẽ động, ngẩng đầu nhìn gương mặt tươi cười của vợ trên sân ga, lòng có chút hốt hoảng.
Anh bắt đầu tiến về phía trước, dừng bước ở phía cửa, nghiêng người để người khác đi trước. Anh quay đầu nhìn cô, cô vẫn trong tư thế đó. Anh đã biết từ lâu, trước giờ cô ngủ rất giỏi, chỉ cần muốn ngủ là có thể ngủ ở bất cứ đâu.
“Hi Vọng!”, vợ anh đứng bên cửa gọi, anh cười, bước xuống xe lửa, nắm lấy tay vợ.
“Keng” một tiếng, xe lửa tiến về phía trước, không chút niệm tình.
Vào thời khắc nghe thấy có người gọi tên Hi Vọng, Triệu Thủy Quang bèn chau mày tỉnh giấc, nghiêng đầu nhìn hai bên trái phải, hai người phụ nữ ngoài bốn mươi đang trò chuyện, một người trong đó cứ lắc đầu nói mãi: “Hi Vọng không lớn, hi vọng không lớn đâu!”.
Triệu Thủy Quang cảm thấy bản thân thật nực cười, như vậy đã là phản xạ có điều kiện rồi.
Em họ Thần Thần thấy cô đã tỉnh bèn nói: “Chị này, lúc vừa qua Vô Tích, có một anh siêu đẹp trai đứng cạnh chúng ta đấy! Em và anh ta còn bốn mắt nhìn nhau cơ!”.
Triệu Thủy Quang tiếc nuối muốn chết, vội nói: “”Thật à, thật à, sao em không gọi chị dậy chứ!”.
Cô không biết rằng, chỉ vài phút trước thôi, người đó đã mang theo tâm tình phức tạp, nỗi lòng rối rắm thế nào để ngắm nhìn cô chăm chú.
Cuộc đời dài như vậy, thế giới nhỏ như thế, sẽ có một ngày chúng ta không cẩn thận lướt qua nhau, cậu ở đây, tớ ở kia, không sao hết, bởi vì tớ biết đây đã là duyên phận lớn nhất của chúng ta.
Chuyện con cái - nói lời yêu đương
Ngày hôm ấy, ăn cơm xong, ngồi trên sô pha đọc báo, trên ti vi đang phát chương trình văn nghệ tổng hợp vợ thích xem, chốc chốc lại truyền đến tiếng cười giòn giã, vợ ngồi bên cạnh cười khanh khách, Hi Vọng không cầm lòng được bèn đặt tờ báo xuống. Trong ti vi là cặp song sinh vô cùng đáng yêu, chừng năm sau tuổi, biểu diễn tiết mục tấu hài, dáng vẻ thông minh, lanh lợi, tinh nghịch. Anh xem, bắt đầu mỉm cười.
Cuối cùng, người dẫn chương trình lên sâu khấu, kéo hai cô bé lại, không để hai cô bé đi, rồi đưa micro tới, hai chị em dang vẻ nghiêm túc cầm lấy micro, nói: “Con chào mọi người ạ”. Hai cô bé chào hỏi khán giả, không hoạt bát như màn biểu diễn vừa rồi, ánh mắt hơi mất tự nhiên, mang theo nét ngây thơ, hồn nhiên của trẻ con.
Người dẫn chương trình thấy hai cô bé căng thẳng, càng muốn trêu chọc, hỏi tên gì, cô bé bím tóc nói: “Đàm Chi Ngải”, cô bé đầu nấm nói: “Đàm Chi Tinh ạ”, đôi mắt cô bé to tròn lấp lánh.
Người dẫn chương trình hỏi: “Trong hai con ai là chị?”.
Một lát sau, cô bé bím tóc Đàm Chi Ngải chỉ người bên cạnh nói: “Tinh Tinh là chị ạ”.
Đàm Chi Tinh đầu nấm không thích nói chuyện cho lắm, cứ chà xát giày da xuống nền.
Người dẫn chương trình nói: “Ai là người đã dạy hai con tấu hài thế?”.
Cô bé bím tóc nói: “Là mẹ ạ!”, bàn tay bụ bẫm chỉ về hương máy quay.
ống kính vừa cắt cảnh, một người phụ nữa hơn hai mươi tuổi đứng bên ống kính, bỗng nhiên phát hiện ống kính quay về phía mình, liền ngẩn người, cười vào màn hình, thoáng lộ lúm đồng tiền, làm ký hiệu ngón tay cái với hai cô con gái.
Tay cầm báo của Hi Vọng bỗng khựng lại, nhìn chằm chằm vào màn hình, vào khuôn mặt trắng nõn trên màn hình, tóc cô đã dài, cong cong mềm mại. vừa rồi anh không nhận ra, chỉ cảm thấy trong lòng dậy lên niềm quen thuộc kỳ lạ. lúc nhìn má lúm đồng tiền khi cô cười mới như điện giật, nhớ lại người rất xa xôi, trong lòng trào dâng nỗi thương cảm diệu kỳ, theo ngọn gió đêm chầm chậm bay tới.
Lần trước gặp cô trên chuyến tàu, giờ cô đã làm mẹ.
Bỗng nhiên nhớ lại năm đó hoa dành dành nở, cô đứng dưới tàng cây, kéo tay cậu, nói: “Hi Vọng, khóa áo của tớ lại hỏng rồi”, khuôn mặt bất đắc dĩ, khóe miệng cười tươi như hoa nở, để lộ hai lúm đồng tiền.
Chất lượng áo đồng phục cấp của trường cấp hai không tốt, cô lại là người tay chân vụng về, thường xuyên kéo chệch khóa áo. Mỗi lần như thế, cô đều tìm đến anh. Còn anh, lúc nào cũng nhận lệnh, ngoan ngoãn cúi đầu, khom lưng, giúp cô kéo khóa, đương nhiên không quên nhéo khuôn mặt mịn màng trắng hồng của cô, ai bảo cô khiến anh mất mặt.
Ngày tháng đã lâu, tựa như những chuyện cảm động ấy đã bị lãng quên. Rất nhiều chuyện, cậu cũng không nhớ rõ nữa.
Cô bé đầu nấm ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Sai rồi, mẹ chỉ huy, cha đốc thúc!”.
Người dẫn chương trình không nhịn nổi cười, thuận miệng hỏi: “Cha các con cũng tới đây à?”.
Bé đầu nấm gật đầu, ngón tay chỉ về phía khán phòng gọi: “Cha”. Nhìn ra được là cô bé rất quấn cha mình.
Hàng ghế phía trước, một người đàn ông tuấn tú ngồi đó, tướng mạo tuấn tú, đến ống kính cũng dừng lại thêm mấy giây. Người đàn ông nhìn cô con gái nhỏ, nở nụ cười, mặt mày giãn ra, sự kiêu ngạo của người làm cha ánh lên trong mắt anh ấy.
Người dẫn chương trình hai bên ôm hai cô bé, hỏi: “Các con thích cha hơn hay thích mẹ hơn?”.
Cô bé đầu nấm Đàm Chi Tinh không may mảy do dự, liền trả lời: “Thích cha ạ!”.
Cô bé bím tóc Đàm Chi Ngải kéo tay cô bé đầu nấm, nói: “Đồ ngốc Tinh Tinh, thích mẹ nhất! Cha cũng nói phải thíc mẹ nhất, thiểu số phải phục tùng đa số!”.
Khán giả bật cười ha hả, đến người dẫn chương trình cũng cười, cặp song sinh này đúng thật là quá buồn cười.
Ống kính cắt cảnh đến phía cô gái, gương mặt khẽ quay về phía sau, liếc một cái, trong mắt ẩn chứa sự oán trách. Ống kính đổi đến chỗ người đàn ông, trong mắt tràn đầy nét cưng chiều đối với vợ con.
“Ông xã, ăn hoa quả!”, vợ mang đĩa hoa quả tới, đặt trước mặt Hi Vọng. Hi Vọng bỗng nhiên định thần lại, đặt tờ báo đẫ bóp có phần nhàu nhĩ xuống, khẽ mỉm cười, lấy miếng cam cho vào miệng, nước cam căng mọng, vị hơi chua, nhưng sau đó ngòn ngọt.
Anh nhìn cậu con trai đang ghé vào sô pha ngủ, rồi đứng dậy, ôm lấy con. Cậu bé tỉnh giấc, tóm lấy cổ cha, dụi mắt gọi: “Cha!”.
Hi Vọng cười, bế con lên vai: “Ngồi máy bay nào!”.
Vợ kêu lên: “Chậm thôi, cẩn thận, anh mau đưa con đi ngủ đi!”.
Hi Vọng quay đầu, chớp chớp mắt: “Rõ!”.
Dọc đường đi, tiếng cười của hai cha con vang mãi không dứt.
Tiểu Quang, nhiều năm về sau, bên cạnh cậu đã không còn là tớ nữa, mà bên cạnh tớ cũng đã dành cho một người khác, nhưng tớ vẫn rất kích động mỗi khi nhớ lại năm tháng tuổi trẻ mà chúng ta cùng trải qua, chỉ là nhớ lại mà thôi.
Cảm ơn cậu, cảm ơn bản thân tớ của thời ngây ngô ấy!
Về tình bạn của đàn ông
Sự kiện BL của Sở Phi Phi và Đàm Thư Mặc
Chào mọi người, tôi đây tên là Hà Kỳ Soái*, người hệt như tên, mọi người có thể tưởng tượng ra diện mạo của tôi rồi chứ? Không phải tiểu gia tôi đây tự tâng bốc mình, chứ tôi đây từng là hot boy trong sáu năm liền của lớp F trường D khu C thị trấn B thành phố A tỉnh S miền Nam Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
* Tên Hà Kỳ Soái có nghĩa là “quá đẹp trai”.
Thêm vào tôi đây cũng được coi là cán bộ cao cấp, dựa vào sự phấn đấu oanh liệt một thời của bản thân, cuối cùng tôi đây đã thi đỗ Đại học A cấp cao nhất trong truyền thuyết. Thị trấn đã vì tôi mà đốt pháo ba ngày ba đêm, khiến thời gian ấy lỗ tai của mỗi người đều ở trong tình trạng điêng điếc.
Những tưởng, Đại học A chắc chắn sẽ là thiên hạ của tôi, đám mọt sách đeo kính kia đâu phải là đối thủ của tôi? Tôi ở nhà suy đi tính lại cả một kỳ nghỉ hè, rằng rốt cuộc nên đi theo đường lối lạnh lùng hà khắc, hau đường lối ánh nắng mặt trời, hoặc sa sút tinh thần… Sau đó, ngày khai giảng cuối cùng đã đến!
Vì ngày này, tôi đã chuẩn bị biết bao lâu, bôi lên đầu keo xịt tóc loại mới nhất, mặc áo khoác hiệu Amarni, chân xỏ giày đế bằng Prada. Sau khi “vô tình” thả bước ngang qua vô số người đẹp, tôi tiến vào ký túc xá. Trải ga giường, gập chăn và bắt chuyện với bạn giường số Bốn, nhìn cậu ta mặt mũi nở đầy mụn nhọt, tôi bỗng cảm thấy cuộc đời tươi đẹp, tương lai tươi sáng, danh hiệu hot boy nhất định sẽ thuộc về tôi! Đang lúc soi gương chỉnh tóc mái, nhìn về phía cửa trong gương thì thấy có một người tiến vào, bảy phần quyến rũ ba phần đẹp trai, rõ ràng là khuôn mặt tuấn tú lại mang nét khí khái hào hùng, tôi tưởng rằng gương có vấn đề, vội vàng quay đầu lại.
Người kia lại cười hỏi tôi rằng: “Người anh em, đây là phòng 702 phải không?”.
Tôi gật đầu, lòng oán thầm, người này đừng có ở chung phòng với tôi chứ!
Lại thấy người kia lập tức quay đầu về phía hành lang, hét: “Này, Đàm Thư Mặc, là ở đây, ở đây, chúng ta cùng một phòng ký túc!”.
Tôi vội suy xét xem ai đang yên đang lành lại cứ phải tên là Thư Mặc. Từ nhỏ tới lớn tôi chưa nghe thấy cái tên này bao giờ, đang lúc suy nghĩ thì một bóng người bước vào bên khung cửa.
Cậu ta vừa bước vào, tôi bỗng cảm thấy thế giới này đảo lộn! Người vừa đến đã khiến tôi vô cùng không thoải mái, người này quả thật khiến tôi muốn văng tục. Người đến mặc sơ mi trắng, quần rộng thoải mái, dáng vẻ lười biếng tựa vào khung cửa, tay cầm cuốn sách ngoại văn to tướng, dày uỵch. Loại đẹp trai này, ông đây không thể miêu tả nổi, cũng đừng bắt ông đây phải miêu tả. Dù sao thì sau đó tôi nghe có nữ sinh gọi cậu ta là cực phẩm, là báu vật. Các người nói xem, đâu có thằng đàn ông nào lại được gọi như vậy? Không phải tất thảy đàn ông đều nên giống như tôi đây, chiều cao 1 mét 80+, tướng mạo đứng đắn, chính là đẹp trai hay sao? Người này lại không phải, tựa như tất thảy gen tốt của Thượng đế đều đặt hết lên người cậu ta! Tôi thèm vào! Mấu chốt là, gương mặt cậu ta còn có một sự lạnh lùng cao ngạo nhàn nhạt! Mẹ kiếp! Đại ca, chúng ta mới hai mươi tuổi đầu, khí chất này của cậu lấy ở đâu ra vậy?
Cậu ta vừa từ ngoài bước vào, đã đặt sách lên bàn. Cậu thanh niên trước đó đi tới bắt tay tôi: “Xin chào, tôi họ Sở, tôi là giường 2, cậu ấy giường 1, chơi với nhau từ nhỏ! Người anh em, chúng ta cùng một phòng, sau này…”.
Tôi đang nghĩ người đàn ông này nhiều lời sắp bắt kịp mẹ tôi thì “báu vật” phía trước đứng dậy quay đầu nói với tôi. “Tôi là Đàm Thư Mặc, cậu ta là Sở Phi Phi. Phi Phi, chuyển đồ”, nói xong liền nhấc chân đi, để lại bóng lưng xán lạnh, để lại tên Sở Phi Phi đứng giậm chân bình bịch tại chỗ.
Tôi trợn mắt há mồm nhìn hai người này, nghĩ xem đạo diễn đang ở đâu? Mẹ kiếp! Hai người này đến đóng phim thần tượng phải không vậy!
Thực ra, tôi không hiểu, đã sinh ra Hà Kỳ Soái tôi, tại sao lại sinh ra Sở Phi Phi kia? Nếu đã sinh ra Đàm Thư Mặc kia, tại sao lại sinh ra Sở Phi Phi nữa? Ông trời ơi, tuy rằng mọi người đều biết ông không công bằng, nhưng ông làm vậy bảo tôi làm sao chịu nổi cơ chứ!
Từ lúc nhìn thấy hai người này, tôi biết giấc mộng đẹp thời đại học của mình đã định trước kết cuộc! Hai người này một người đẹo trai một người ngầu, nổi tiếng trong toàn trường, thành tích học tập người đứng thứ nhất kẻ đứng thứ hai. Sở Phi Phi có kém hơn một chút, luôn đứng thứ hai, may mà cậu ta cũng có người hâm mộ của riêng mình. Chỉ đáng thương cho tôi đây, các người nói xem, cùng một phòng thì thôi, tôi đành ngậm ngùi chấp nhận, đằng này lại còn cùng khoa! Ngày thán tiếp theo tôi phải sống thế nào đây! Mỗi này tôi nhìn, tôi nhìn, cậu chàng đẹp tria này rốt cuộc ăn gì mà có thể đẹp trai đến cái mức này cơ chứ? Ba phần cơm một đĩa thức ăn, nước sạch rửa mặt, sáng sớm chạy bộ, tối lên mạng đọc sách! Tôi cứ thở vắn than dài mãi với cái lọ Lancome Homme*, tại sao chứ, tại làm sao cơ chứ!
* Nhãn hiệu nước hoa nam cao cấp.
Hai người hủy Hứa Oánhại cuộc sống đại học của tôi kia, đối với học, tôi quả thực là hận đến độ tóc tai dựng thẳng đứng! Lòng thù hận trần trụi!
Tiểu gia tôi đây là người kiên định, đặc biệt là trong chuyện thù hận ai. Chuyện kể rằng Nhị Cẩu năm tuổi trong thôn trộm đùi gà của tôi, tôi nhìn thấy một lần cướp một lần, tổng cộng đẫ cướp trộm túi thơm của hắnn tỏng mười lăm năm, điều này đủ để minh chứng tôi ngoan cường thế nào! Tôi nhất định phải nghiêm túc khinh bỉ hai người Sở Phi Phi và Đàm Thư Mặc này! Ngoài mặt lựa ý hùa theo, trong lòng tôi ngấm ngầm giở trò ma mãnh! Nhưng tôi không thể ngờ rằng, cuộc sống đại học mới diễn ra được một năm, tôi đã khuất phục trước kẻ thù, cuộc đời ơi hỡi cuộc đời! Hai người này không phải là người mà, không phải là người!
Chuyện kể rằng, vừa bắt đầu năm thứ hai đại học, tôi đã dồn đủ sức lực theo đuổi hoa khôi khoa Tiếng Anh. Cuối cùng dựa vào diện mạo ngọc thụ lâm phong, mồm miệng thu nguyệt vô biên của tôi, vào một buổi hoàng hôn nọ, tôi đã ôm được người đẹp vào lòng. Hành động này tương đối phách lối, tôi ôm người đẹp đi qua mọi ngóc ngách trong trường, khiến tấy thảy những người biết tôi đều coi thường, đều khinh bỉ tôi. Thông qua sự phán quyết của đám nam sinh lớp tôi, tôi đã trở thành đối tượng cách ly số một. Tưởng bị cách ly mà tôi đây sợ sao? Haizz, tôi đây sợ thật đấy! bài tập tin học không ai nguyện cùng một tổ với tôi, môn học bắt buộc này tôi chết chắc rồi!
Đang lúc tôi giả vờ nguyện vì tình yêu mà bỏ mặc tất thảy, thì Sở Phi Phi tìm đến: “Này, Hà Kỳ soái, cậu đã xếp nhóm làm bài tập C++ chưa, nếu chưa thì cùng nhóm với tôi và Đàm Thư Mặc nhé?”.
Tôi đây thực lòng muốn thà chết không theo, nhưng tôi lo lắng rằng mình không tốt nghiệp nổi, huống hồ là cùng nhóm với cao thủ đứng số một số hai toàn khoa, tôi còn không khiến đám cách ly tôi tức chết?
Đại trượng phu phải biết mềm biết rắn, thế là, tôi ôm đùi Sở Phi Phi khóc lóc: “Xin các cậu hãy đem theo tớ!”.
Đùi Sở Phi Phi cứng đờ rõ rệt, ngày hôm sau bắt đầu rộ lên truyền thuyết nói bạn Sở là GAY!
Sau này, tôi mới hiểu tại sao hai người này lại muốn tôi cùng nhóm với họ. Khi trời đã sáng, Sở Phi Phi đá giường tôi: “Hà Kỳ Soái, đi lập trình, tôi giúp cậu mua đồ ăn sáng!”.
Thế là, cậu ta đến nhà ăn ăn sáng, Đàm Thư Mặc đi chạy bộ buổi sáng, tôi đành ở phòng gặm bánh giày cứng như đá, lạch cạch gõ bàn phím.
Trời tối, Sở Phi Phi vẫn đá giường tôi: “Hà Kỳ Soái, đi lập trình!”.
Thế là, tôi bỏ cuốn tiều thuyết xuống, tiếp tục gõ bàn phím. Các bạn ạ, điều thảm hại nhất ở đại học không phải là chưa từng yêu đương, không phải là không thi qua kỳ thi cấp bốn cấp sáu, mà là ở chung phòng với Sở Phi Phi và Đàm Thư Mặc! Hai người này, trước ngày nộp bài tập một ngày, xem bản lập trình tôi viết. Người trước giừo chỉ đọc sách Tài chính như Đàm Thư Mặc lại mười ngón tay gõ lạch cạch, trong năm phút đã cắt giảm bản lập trình của tôi đi một nửa! Tôi điên! Tròng mắt tôi sắp rơi xuống đất đến nơi! Bảo tôi học Tin học, làm sao chịu nổi chứ! Làm sao chịu nổi đây!
Sau đó, không ngờ bài tập ki đã có doanh nghiệp đồng ý thu mua với giá cao. Sở Phi Phi vừa đếm tiền vừa nói với tôi: “Người anh em, được của đấy chứ! Chẳng trách năm đó lão Đàm lại nói với tôi rằng để cậu cùng nhóm với chúng tôi, tiện bề quản lý!”. Hả, đây nào phải là tiện bề quản lý, có mà tiện bề làm nô tài thì có! Đàm Thư Mặc, đúng thật là tôi đây không nhìn ra cậu ta! Người thường ngày không nói không rằng ngồi tít trên cao, không ngờ lòng dạ lại đen tối đến thế!
Hà Kỳ soái tôi trước giờ đều là đại trượng phu, người không đấu lại được nhất loạt đi đường vòng, hai người này chính là điển hình. Trông thấy họ, tôi quả thực trung thành như chó săn mồi Golden Retriever, tang thương như Miniature Schnauzer!
Nhưng bạn Sở Phi Phi cũng có lúc lật thuyền trong mương! Mọi người biết lời đồn cậu ta là GAY là từ đâu mà truyền ra không? Suỵt! Người mờ ám không nói thẳng thửng, đương nhiên là tiểu gia tôi rồi!
Nhớ năm đó, nào có phòng nam sinh nào không trộm điện? Muốn xem trận thi đấu bóng đá trộm! Muốn ăn mì ăn liền, trộm! Muốn xem AV*, à, nói lỡ miệng, là phim hành động trong phòng…
* Adult Video, phim người lớn.
Tóm lại, mỗi người chúng tôi đều luyện dược bản lĩnh trộm điện lúc nửa đêm.
Chuyện kể rằng, nguyên nhân bản Sở Phi Phi trộm điện là bởi vì cậu ta mất ngủ, nguyên nhân cậu ta mất ngủ là vì cậu ta quen biết cô nàng tên Tiêu Lang. Nghe bảo mất ngủ tốt nhất là uống trà sữa, thế là trong phòng chúng tôi, qua mười hai giờ sẽ thơm phức mùi sữa.
Chuyện kể rằng ngày hôm đó, Ban quản lý ký túc xá đột nhiên đi kiểm tra xem các phòng có sử dụng đồ điện bị cấm hay không. Bạn Sở Phi Phi thuộc loại thuồng luồng, che đậy bếp điện, thu gom cốc sữa, nhét vào màn của Đàm Thư Mặc - người đang say trong giấc nồng ở giường bên dưới.
Mọi người đều biết, chọc thần chọc quỷ chứ đừng nên chọc vào Đàm Thư Mặc đang ngủ. Người kiểm tra bước vào, bất đèn pin không thấy gì, đang chuẩn bị rời đi, Đàm đại thần lật người đạp chân, một chân đạp Tiểu Sở người ngã ngựa đổ. Bạn Sở bị sữa hắt nóng bỏng tay, bỗng chốc chạm đổ cả cốc, phát ra tiếng kêu thảm thiết đáng sợ.
Ban quản lý ký túc xá giật mình, kéo màn, quét mắt một cái, chỉ thấy Sở Phi Phi đỏ mặt (bị bỏng) nằm rạp xuống giữa hai chân Đàm Thư Mặc. Đàm Thư Mặc chau mày chống cơ thể, mắt ngái ngủ, tóc mái rối bù, một mảng lớn màu trắng trên ga giường…
Nhìn này, kỳ diệu biết bao!
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, tôi đem chuyện đêm đó kể “đúng sự thật” cho Tiểu A ở phòng bên cạnh, bằng câu kết “đừng nói cho người khác biết nhé”, Tiểu A lại nói cho Tiểu B, Tiểu B lại nói cho Tiểu C… Một lần nữa gặp Ban quản lý ký túc xá để chứng thực tính khách quan của sự việc, lời đồn đại này lập tức vang động toàn trường.
Ngay cả BBS cũng mở cuộc thảo luận, trong vòng ba tháng, số lượng truy cập đã tăng vọt, ngày ngày đứng Top.
Lòng tôi sảng khoái vô cùng!
Nhưng không ngờ nữ sinh năm đó lại yêu thích đam mỹ chết tiệt gì đó, gì mà tiểu công tiểu thụ, bàn luận mãi không dứt, tiếng tăm của hai người kia không ngờ còn lẫy lừng hơn ban đầu, Đàm Thư Mặc ngược lại còn xếp thứ hạng cao hơn trước. Có người nói cậu ta bị Sở Phi Phi tập kích đêm nhưng không nỡ vứt bỏ bạn thân, cho nên càng thêm phần cao ngạo “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”. Ánh mắt của chị em phụ nữ nhìn cậu ta đều tỏng veo như nước. Sở Phi Phi đáng thương đuổi theo cô bạn gái nhỏ Tiêu Lang giải thích. Hoa khôi khoa Anh của tôi ngày ấy có một hôm còn đỏ mặt chạy đến hỏi tôi có phải là 3P* hay không, tôi lập tức sụp đổ! Tôi cảm nhận được sự trả miếng âm u tĩnh mịch đến từ thế giới này!
* Hình thức ba người cùng yêu nhau.
Tôi không hiểu, Hà Kỳ Soái tôi rõ ràng là soái ca phong lưu phóng thoáng không số một, tại sao không nổi tiếng hơn hai người này? Tôi không hiểu, rõ ràng là có scandal rồi, tại sao đám con gái vẫn cứ gào thết điên cuồng như thế!
Tôi từng nghĩ, ở chung phòng với Sở Phi Phi và Đàm Thư Mặc, tôi có thể đổi tên rồi.
Từ hôm nay trở đi, xin mọi người hãy gọi tôi một cách thân thương, trìu mến là “Hà Kỳ Thảm”! OK?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.