Chương 39: Về Sở Phi Phi Bất đắc dĩ
Điền Phản
11/07/2017
Type: hahaha2410
Tôi là Sở Phi Phi.
Chuyện kể rằng có một số người cảm thấy tôi là dân đồng tính. Chị em thân mến, có phải chị em xem quá nhiều BL, GL rồi không? Thật tức chết mà!
Mặc dù Sở Phi Phi tôi đây cả đời đa phần thời gian đều sống dưới sự đàn áp của tên nhóc họ Đàm, nhưng ai nói tôi ăn năn hối hận, tâm lý bất thường hả!
Kể ra thì, thời thơ ấu, tôi dù gì cũng là một con rồng quý trong đám người, có biết hay không hả!
Năm đó, tôi cũng là người nhận được thư tình đến mền nhũn cả tay, này, đừng có mà không tin nhé, hi hi, tuy rằng đều là nhận giúp tên nhóc họ Đàm!
Ai bảo cậu ta bộ dạng dữ tợn như vậy, còn tôi diện mạo lại hòa nhã dễ gần cơ chứ, cũng không nhìn xem bộ mặt “ngọc băng chạm khắc” của cậu ta, thế mà lại có biết bao cô nàng thích cậu ta đến thế, thích đến thế!
Hỡi các cô nương, lẽ nào các cô không hiểu cái gì gọi là “Có chàng thanh niên triển vọng ở bên dòng nước” hay sao?
Đừng trừng mắt nữa, tôi cũng có người thích đấy, có được không hả!
Chuyện kể rằng, ngày hôm ấy, hoa đào dập dềnh, tôi vẫn đứng dưới cây hoa đào, nhận thư tình, khụ, thôi được rồi, là giúp tên nhóc họ Đàm nhận thư tình, có một cô nàng áo trắng bồng bềnh đi về phía tôi, không cần phải nói, tôi chìa tay, nhận lấy thư tình!
“Họ tên?”
“Tiêu Lang.”
Tôi ngẩng đầu nhìn cô ta, cô nàng xinh đẹp rạng ngời, tên gì Tiêu Lang chứ! Tiểu Lang1 thì có ấy!
1 Con sói
“Tuổi tác”, tôi tiếp tục.
“Mười sáu”, ừm, còn lớn hơn tôi hai tuổi!
“Cần để lại lời trăng trối không?”
“Hả?”
“À, không, muốn để lại lời nhắn gì?”, tôi vội vàng sửa lại. Cái gọi là lời nhắn để lại, chính là tên nhóc họ Đàm có đọc hay không, đọc rồi có cảm giác gì. Thực ra, tôi cũng biết đa phần cậu ta sẽ không xem!
“Lời nhắn?”, cô ra sửng sốt!
“Đúng vậy, không phải cô muốn tôi đưa thư cho Đàm Thư Mặc sao?”, tôi có chút mất kiên nhẫn, kẻ si ngốc cũng có sự khác biệt về chỉ số IQ!
Cô gái đó bỗng nhiên đỏ ửng mặt, hây da, thẹn thùng rồi, tôi đang muốn mở miệng.
Cô ta lại nói, lời vừa nói ra quả thức khiến tôi chấn động, ánh mắt cô ta hung ác, rống lên, “Sở Phi Phi, thư này, là tôi viết cho anh!”
Xong đời rồi, tôi nói, “Hả?”
Cô ta quay đầu bỏ đi, đi được nửa bước, quay người, cất giọng dũng mãnh: “Cần để lại lời nhắn, viết cảm tưởng năm trăm chữ, ngày mai nộp cho tôi!”
Lại áo trắng phấp phới bay đi!
Đáng thương cho con tim tôi, lắc lắc phong thư, mỏng dính thế kia, tôi còn phải viết cảm tưởng gì gì đó nữa, mẹ kiếp, cô ta hời to rồi!
Đây chính là khởi đầu cho cậu chuyện của tôi và cô nàng họ Tiêu, hệt như tôi không ngờ tên nhóc họ Đàm lại thực sự thích Tiểu Quang vậy. Tôi cũng không ngờ, tôi và bạn Tiểu Lang lại một lần nữa hội ngộ, rơi vào bể tình, sau đó, đầu bạc tới già, rồi sau đó, vẫn như ngày xưa chạy đến với tên nhóc họ Đàm, ở ngay sát vách cậu ta.
Hờ, đừng có cho rằng tôi nguyện ý!
Chẳng còn cách nào khác, căn hộ tôi mua nằm trong khu chung cư tốt nhất trong thành phố này. Với phẩm vị của tôi, chỉ có thể chịu thiệt làm hàng xóm của cậu ra mà thôi!
Chuyện kể rằng, đời người luôn khiến bạn không sao nói rõ được như thế!
Hỡi các cô nằng, các cô nói vậy phải không?
Hôn lễ 2010 – Thư tình gửi em
Chuyện kể rằng, Triệu Thủy Quang về nước là lao ngay đến nhà xuất bản ngoại văn làm việc. Trong thời gian thử việc, cô bị công việc phiên dịch giày vò đến độ bận rộn quay mòng mòng. Triệu Thủy Quang vô cùng bất mãn với hành vi thừa dịp cô ngủ trưa lén lút đeo nhẫn vào tay cô, trốn trách cầu hôn của Đàm Thư Mặc. Thế là, cô đã bố trí bài tập cho Đàm Thư Mặc – hôn lễ một mình lo liệu hết.
“Em muốn hoa tươi, em muốn ngoài trời, em muốn phim ngắn!”, dù sau thì không phải là bản thân bận rộn, người nào đó bắt đầu mặc sức bay bổng mơ ước.
“Phim ngắn? Chính là loại phim hai người cộng vào gần sáu mươi kéo theo lũ bạn xung quanh gần ba mươi, mặc đồng phục trường năm mười tám tuổi, cưỡi con xe đạo hai mươi tám inch, túm tụm một chỗ, lại một lần nữa cùng nhau nên trang thơ lịch sử tuổi thanh xuân – con trai vác các bụng bia chơi bóng rổ, con gái nếp nhăn hai bên sống mũi bím hai bím tóc đi ngang qua sân thể dục? Hay là, em và anh, YOU AND ME, trong buổi đêm đen lồng lộng gió, trong tiếng nhạc yêu em yêu anh, ôm quả dưa hấu bày tỏ nỗi lòng, thổ lộ tâm sự với nhau?”
“...” Bạn Triệu ngậm miệng ngay tức khắc. Thầy Đàm mãi luôn sắc bén như vậy, bất luận thế nào cô cũng không tưởng tượng nổi bộ dạng túng quẫn khi cô một lần nữa khoác cặp sách hoặc là xách dưa hấu.
“Triệu Thủy Quang, em chắc chắn là... em muốn làm chuyện khiến bản thân sảng khoái, người khác buồn nôn thế này sao?”
Nhưng điều Triệu Thủy Quang không ngờ tới chính là, cuối cùng anh vẫn mang đến cho cô một hôn lễ khó quên nhất cuộc đời.
Nam Kinh ngày cuối hạ, ánh hoàng hôn buổi chiều lan tỏa, chốc chốc lại có làn gió nhẹ thổi tới mát mẻ, phảng phất hương hoa bách hợp. Dưới núi Tử Kim, dọc hai bên hồ có giăng đèn hoa đăng, hai hàng nến trải theo hình chữ T. Triệu Thủy Quang khoác lên mình chiếc váy cưới “mỹ nhân ngư” có ren hoa phần ngực. Chiếc váy lớn trải trên nền mang theo từng chấm sáng điểm xuyết giữa vạt váy, phối cùng đôi giày cưới thiên nga màu trắng Manolo Blahnik, khoác tay vào khuỷu tay cha, bước về phía anh – người mặc Âu phục màu trắng. Không ngờ vẫn có người có thể mặc tail-coat màu trắng phong lưu như vậu. Không ngờ cho đến hiện tại, nhìn thấy anh, trái tim cô vẫn xốn xang, rạo rực.
Vào thời khắc tay cô được giao vào lòng bàn tay anh, màn ảnh phản chiếu xuống trung tâm hồ nước, cô không ngờ anh tặng cô một bộ phim ngắn, liền kinh ngạc bụm miệng.
Giống như bộ phim điện ảnh cũ, phim đèn chiếu đếm ngược ba, hai, một, một giọng nói từ từ vang lên:
“Năm 1987, vào một buổi chiều trời trong nắng ấm gió hiền hòa, tại Bệnh viện Nhân dân tỉnh Nam Kinh, một bé gái oa oa chào đời.”
Trên màn ảnh hiện ra hình ảnh của Triệu Thủy Quang lúc chào đời, đỏ hỏn hệt như khỉ con, mọi người cười rộ, Triệu Thủy Quang bụm mắt, thê thảm không dám nhìn.
“Cùng lúc ấy, Bắc Kinh ngoài tám trăm chín mươi chín ngàn mét, một cậu bé đang đau khổ chơi bản nhạc For Elise.”
Trên màn ảnh hiện ra hình ảnh một cậu bé ngồi trước cây đàn dương cầm, hai tay đặt trên phím đàn, sơ mí tay ngắn màu trắng, lưng thẳng tắp, khuôn mặt nhìn nghiêng xinh đẹp dưới ánh nắng mặt trời, thanh tú như bé gái.
Tiêu Lang vừa cười vừa hỏi Sở Phi Phi: “Sao anh biết là đau khổ?”
Sở Phi Phi: “Biết chứ”. Trên thực tế, anh nhớ lại những ngày tháng anh ấy và Đàm Thư Mạc cùng luyện đàn năm đó, anh ấy học được vài ngày đã bỏ chạy, người này còn cố làm ra vẻ. Hừ!
Ảnh của cậu bé chơi đàn và khỉ con đỏ hỏn... lồng vào nhau, từ từ hiện ra hai tấm.
Năm 1992, cô năm tuổi, tóc bấm, đặt mông ngồi xuống hố cát, chơi đùa vui vẻ; anh mười bốn tuổi, mặc đồng phục trường, tay bưng cúp đạt được từ cuộc thi Toán học toàn quốc, môi đỏ răng trắng, ánh mắt mất kiên nhẫn.
Sau đó là mấy bức ảnh:
Năm 1997, cô mười tuổi, buộc tóc đuôi ngựa, đeo khăn quàng đỏ đứng dưới cột cờ; anh mười chín tuổi, đoán chừng là chụp ảnh tuyên truyền cho trường, vận Âu phục màu đen, cà vạt màu xanh lam, tay thọc túi đứng ở cổng trường Đại học X.
Năm 2002, cô mười lăm tuổi, mái tóc đen chấm vai, tiết học nấu ăn, một tay cầm canh Ma lạt1 một tay cho vào miệng; anh hai mươi tư tuổi, ngồi trên ghế dài bên thảm cỏ xanh mướt, phía sau là London Eye2, tư thế nhàn hạ, trên đầu gối còn đặt một cuốn sách, giống như bị người ta chụp trộm, anh chỉ cúi đầu, nghiêng mặt, nhưng đã là khuôn mặt cực kỳ anh tuấn.
1 Một món ăn đường phố quen thuộc của người Trung Quốc, rất được ưa thích vào mùa đông. Thành phần trong món ăn rất đa dạng, được nấu trong nước lẩu cay: đậu phụ khô, thịt bò viên, cá viên, xúc xích, khoai tây, cà chua,...
2 Hay còn được gọi là vòng quay Thiên niên kỷ, là một vòng quay quan sát khổng lồ cao 135 mét nằm bên bờ sông Thames, Luân Đôn, Anh.
Năm 2005, cô mười tám tuổi, đó là một bức ảnh chụp cảnh đi chơi xuân, cô và Lưu Gia Luân ở cùng nhau, tóc ngắn, khoác ba lô to đùng, cùng làm thế tay chữ V, cười rạng rỡ, góc trái trên đỉnh bức ảnh là anh của hai mươi bảy tuổi, ngẩng đầu uống nước, khóe mắt khẽ nhếch.
Đang kinh ngạc rằng bức hình cô trộm cất đi từ lúc nào lại bị anh tìm được, thì trên màn hình xuất hiện một hàng chữ: Năm đó gặp được em, không nói là yêu em nhiều bao nhiêu, chỉ là cảm thấy em vô cùng đáng yêu.
Sau đó...
Năm 2006, cô mười chín tuổi, đứng dưới cây hoa đào sau Đại học J, anh đứng bên cô.
Năm 2007, cô hai mươi tuổi, ở sân bay, bức ảnh lần đầu tiên chụp chính diện anh, cằm hơi cúi xuống, tay nắm chặt lấy tay cô – vành mắt đỏ lựng.
Năm 2008, cô hai mươi mốt tuổi, đứng bên tấm biển ở thị trấn nhỏ, bên tấm biển hiệu chào đón “Welcome to...”, cô cười ngốc nghếch, bên dưới là hàng chữ: “Thầy Đàm, em đã gửi ảnh cho thầy rồi, đừng tức giận đấy nhé :)”.
Năm ấy, anh không có ảnh.
Năm 2009, cô hai mươi hai tuổi, ở thác nước Niagara, anh đương nhiên ở bên cô, ôm vai cô, mỉm cười.
Năm 2010, cô hai mươi ba tuổi, anh ba mươi hai tuổi, ảnh cưới, chiếc váy dài trắng cùng bộ Âu phục đen, mười ngón tay đan chặt vào nhau, nhẫn cưới lồng vào nhau, cử án tề mi1.
Một thời gian dài cô không biết phải dịch “Cử án tề mi” như thế nào. Những lời nói năm tháng tĩnh lặng kiểu này, phần kết đột nhiên hiển hiện một câu tiếng Anh: Finally, one soul in two bodies2.
1 Vợ chồng tôn trọng nhau (theo tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang mày).
2 Một linh hồn trong hai cơ thể.
Tôi nghĩ, bất luận là người thế nào, sinh mệnh của anh luôn cần một nhân chứng. Thế gian này ngàn vạn người, từ xưa đến nay, bạn làm thế nào để chứng minh bạn từng đến? Bởi hôn nhân, sinh mệnh của bạn bỗng nhiên có một nhân chứng. Bởi hôn nhân, hứa hẹn đi làm chứng, cùng nắm tay dìu dắt một cuộc đời của một con người, bất luận tốt xấu, bất luận họa phúc, bất luận hoan hỉ, bất luận bi thương, mỗi năm, mỗi ngày, mỗi phút, mỗi giây...
May mắn là cô đã gặp được anh, tay anh nắm lấy tay cô, linh hồn cuối cùng đã tìm được mái nhà.
Tiếng vỗ tay vang lên, Tiêu Lang vừa lau nước mắt vừa trừng mắt với Sở Phi Phi: “Anh xem người ta lãng mạn thế kia kìa!”
Có một người bạn như thần cũng là chuyện đen đủi, Sở Phi Phi có thù tất báo, kế tiếp lập tức cướp lấy micro hỏi chú rể: “Xin hỏi chú rể tại sao lại yêu cô dâu? Yêu cô dâu ở điểm nào? Yêu từ lúc nào?”
Ngón tay thon dài của chú rể nhận lấy micro, chân mày nhướng, dáng vẻ tà mị: “Yêu cô ấy ở điểm nào? Tôi cũng không biết. Chúng tôi đều không phải người hoàn mĩ, nhưng chí ít, ưu điểm của cô ấy tôi yêu, nhược điểm của cô ấy khiến tôi cảm thấy rất đáng yêu. Cô ấy cũng thế, đối với nhau, chúng tôi là hoàn mĩ, vậy là đủ rồi.”
Lời này vừa nói ra, một đám con gái dưới hội trường bắt đầu điên đảo thần hồn, nhao nhao bóp cổ tay, tiếc nuối khi cực phẩm này đã kết hôn.
Người dẫn chương trình thừa dịp rèn sắt khi còn nóng, liền quay sang hỏi cô dâu: “Vậy cô dâu cảm thấy chú rể coi trọng cô ở điểm nào?”
Cô dâu sờ sờ mặt, dáng vẻ trịnh trọng trả lời: “Đoán chừng là coi trọng dung mạo xinh đẹp của tôi”.
“...”
Vừa dứt lời, “phì” một tiếng, bạn Sở nào đó bị chú rể Đàm – người đang cười rạng rỡ, đá xuống hồ nước.
“...”
Năm sắc thái cuộc sống
Sắc thái thứ nhất.
Ngày nào đó tháng nào đó năm nào đó, một ông xã anh tuấn phóng khoáng phong lưu tan ca về nha, thay giày, ôm bà xã đang tất bật quay mòng mòng trong nhà bếp.
Anh hôn lên vành tai cô: “Tối nay ăn gì vậy?”
Cô bận rộn công việc trên tay, vành tai đỏ ửng: “Dạ, mì”.
Đôi môi mỏng của anh kề gần vào tai cô: “Bạn Triệu Thủy Quang...”.
“Hử?”, hơi thở của cô không ổn định.
“Xin hỏi chúng ta tổng cộng đã ăn mì bao nhiêu ngày rồi?”, anh rời khỏi vùng cổ nhẵn mịn của cô, khoanh tay trước ngực tựa vào kệ bếp hỏi.
Từ lúc kết hôn đến bây giờ đã tròn một tuần, cô xung phong đảm nhận thể hiện nghệ thuật nấu ăn “cao siêu” luyện được ở Canada. Rất tốt, anh không ngăn cản cô, cô vợ bé nhỏ cần cù, anh lấy làm vui vẻ.
Nhưng mà, nhưng mà, anh đã ăn trọn một tuần mì rồi, ngày tháng mì rau một nồi, rất tốt, vô cùng tốt, anh sắp đến mức muốn ăn thịt người rồi.
Cô ngước mắt lên, nhìn hàng lông mày khẽ nhướn của anh, cây ngay không sợ chết đứng, hùng hồn nói: “Hôm nay là mì Ý”.
Anh nhận lấy muôi cơm trên tay cô, xắn tay áo lên, vô cùng trịnh trọng: “Ái phi, sau này vẫn nên để trẫm nấu nướng thì hơn!”
Quyền sở hữu nhà bếp nhà họ Đàm chính thức thuộc về anh!
Sắc thái thứ hai.
Dạo gần đây, Triệu Thủy Quang mê mẩn thứ gọi là vòng kết nối bạn bè, không chỉ kéo Đàm Thư Mặc gia nhập mà còn thường xuyên đăng ảnh phong cảnh, khoe món ngon trong vòng kết nối.
Vào thời gian Đàm Thư Mặc đi công tác, cuối cùng cô đã làm thành công bánh mì bữa sáng cho hai con gái Đàm Chi Ngải và Đàm Chi Tinh, nửa đêm khoe ảnh: Mình thật lợi hại, một like cho bản thân.
Chưa đầy một phút sau,
Thầy Đàm1: Cuộc họp đã kết thúc, *ra vẻ đáng yêu lăn lộn*, anh cũng muốn ăn.
1 Thầy Đàm ở đây được gọi bằng tiếng Nam Kinh, cách phát âm có hơi khác so với tiếng phổ thông. Bắt đầu từ chỗ này, “thầy Đàm” sẽ được dùng với cách gọi này.
(Thầy Đàm từ lúc bị vị phụ huynh của bạn nào đó dùng tiếng Nam Kinh xưng hô thân thiết thế này, đã vui sướng đổi tên, còn thường xuyên mê dùng ngôn ngữ mạng.)
Tiểu Quang Quang: ... Đóng gói, vận chuyển hàng không? Hàng hóa đến nơi thanh toán tiền.
Tiêu Lang, Hi Diệu ấn like.
Sở soái ca: Tiểu Quang Quang, ngày mai anh dắt cả nhà anh đến ăn trực (mình nghĩ là ăn chực chứ) nhé.
Thầy Đàm: @Sở soái ca, Phi Phi, cút ngay, ha ha...
Sở soái ca: @Thầy Đàm, thầy Đàm, thầy Đàm, khì khì...
Đàm Chi Tĩnh cầm điện thoại nhìn một hồi, nói: “Mẹ, cha và chú Phi Phi thật ấu trĩ!”.
Sắc thái thứ ba.
Triệu Thủy Quang một ngày nào đó đưa Đàm Chi Tinh về nhà bà ngoại, vừa xem màn biểu diễn của bạn nhỏ trên ti vi vừa kể lể với mẹ: “Mấy ngày trước con hỏi trong lớp mẫu giáo của Tinh Tinh có cậu bé nào thích con bé không? Con bé nói không có. Con không hiểu, Tinh Tinh nhà con mũm mĩm đáng yêu như thế, tại sao lại không có ai thích chứ! Thời đại này, có cậu bé nào thích nó, con sốt sắng, không có cậu bé nào thích nó, con cũng sốt sắng...”.
Mẹ Triệu liếc cô một cái: “Con gái con chẳng phải giống con à, năm đó cả ngày ở trước mặt tôi khinh thường yêu sớm, lừa người! Sau lưng vụng trộm cùng bạn trai nhỏ vừa dắt xe đạp vừa nắm tay nhau”.
Triệu Thủy Quang: “... Mẹ, thì ra chuyện gì mẹ cũng biết ạ?”.
...
Tối hôm đó, Đàm Chi Tinh về nhà hỏi cha – người đang đọc truyện cổ tích trước khi ngủ cho cô bé: “Cha ơi, cha là bạn trai nhỏ năm xưa của mẹ sao ạ?”
Đàm Thư Mặc: “Cái gì mà bạn trai nhỏ? Tinh Tinh nói cha nghe xem nào”.
...
Tối hôm đó, thầy Đàm đợi Triệu Thủy Quang chui vào chăn, trực tiếp bổ nhào tới: “Đàm phu nhân, nào, mau giải thích chuyện bạn trai nhỏ vừa dắt xe đạp vừa nắm tay nhau!”.
Sắc thái thứ tư.
Chuyện kể rằng con trai của Sở Phi Phi – Sở Diệu, tên mụ Tiểu Phi luôn có tình cảm đặc biệt với Đàm Chi Tinh, mỗi lần đến nhà họ Đàm là cậu bé bám lấy Tinh Tinh. Sở Phi Phi trêu con trai: “Tiểu Phi, con làm như vậy cũng vô dụng thôi, chi bằng dỗ dành thầy Đàm, để tương lai thầy ấy gả Tinh Tinh cho con”.
Ngày hôm sau, Sở Phi Phi đưa con trai đến lê la tán dóc, Đàm Thư Mặc ở trong vườn, vừa giày vò Triệu Thủy Quang điểm danh cây táo muốn trồng xong, đang rửa tay bên bể nước, Tiểu Phi bước chân ngắn, lúc lắc mông chạy đến: “Chú Đàm, cháu rửa giúp chú”, rồi vồn vã cầm ống nước cho Đàm Thư Mặc rửa tay, chốc chốc lại giúp chú Đàm rửa kẽ tay, cuối cùng nói: “Chú Đàm, giày của chú bẩn rồi, cháu giặt giày giúp chú nhé, mẹ cháu ở nhà đều giặt cho cháu”.
Sở Phi Phi nhìn mà sôi máu, lôi con trai ra, nói: “Được đấy Đàm Thư Mặc, rót lời đường mật cho con trai nhà tôi uống rồi”.
Sở Diệu vừa nhìn thấy Đàm Chi Tinh chạy đến sân chơi lập tức vẫy tay: “Tinh Tinh, mai này cha cậu sẽ gả tớ cho cậu”.
Sở Phi Phi suýt chút nữa phụt máu: “Con trai ngốc, mai này cha bạn ấy sẽ gả bạn ấy cho con!”.
Tiểu Phi: “Ồ, mai này cha cậu sẽ gả cậu cho tớ!”.
Đàm Chi Tinh: “Tớ không thèm gả cho cậu đâu!”.
Sở Phi Phi: “Ông già này bị đàn áp còn chưa đủ, đến thằng nhỏ cũng bị tàn phá à!”, rồi nhặt lấy bao tay làm vườn Đàm Thư Mặc để một bên lên: “Thầy Đàm, quyết đấu nào!”
Tiểu Phi: “Oa, Tinh Tinh, cậu không gả cho tớ, tớ... tớ sẽ lên Phi Thành Vật Nhiễu1!”.
1 Chương trình tìm kiếm bạn đời trên truyền hình.
Sắc thái thứ năm.
Nhiều năm về sau.
Khi hai cô bé trong nhà đã đi học, chỉ còn cô và anh, căn nhà bỗng trở nên trống trãi.
Anh nói: “Hiện giờ, ngoại trừ nghe thấy có người gọi anh là giáo sư Đàm ra, anh lại nhận được tên gọi mới. Hai ngày trước, lúc anh đang bận rộn trong sân, có một cô bé đến tìm anh hỏi đường, “Chú, xin hỏi Thanh Giang Hoa Uyển đi thế nào”. Anh đã biến thành ông chú rồi.
Cô liếc anh: “Anh lên chức chú từ lâu lắm rồi, giờ em sắp biến thành bà bác rồi! Thầy Đàm, thầy xem xem, trước kia, em lên mạng đều dạo xem diễn đàn thời trang, hiện giờ chỉ xem diễn đàn món ngon. Trước kia, ra ngoài em đều dạo cửa hàng bách hóa, hiện giờ chỉ dạo siêu thị Su Guo”.
Anh hôn chặn miệng cô: “Cho dù là bà bác, em cũng là bà bác đẹp nhất”.
“Ô, anh mãi là ông chú đẹp trai nhất!”.
Nhiều năm sau khi kết hôn, Triệu Thủy Quang thi thoảng sẽ bất chợt muốn sáng tạo một chút món mì Ý, hai người sẽ vừa ngồi trên sô pha ăn mì vừa xem phim.
Nhiều năm qua đi, sớm đã không còn cảm xúc rạo rực, mãnh liệt như trước nữa, Đàm Thư Mặc thi thoảng sẽ nhắc lại chuyện đáng xấu hổ Triệu Thủy Quang lần đầu tiên nói bản thân vẫn còn là trẻ vị thành viên trong bệnh viện, cô tức giận đánh anh.
Nhiều năm qua đi, nhiều hơn cả là một câu hiểu nhau đơn giản, là niềm hạnh phúc giản đơn. Mỗi ngày, anh đều tan làm sớm, nấu nướng món ngon. Mỗi tuần, cô sẽ ngồi trên sô pha gập quần áo cho anh. Cô vừa về nhà là nhìn thấy những món ăn nóng hỏi, anh vừa mở ngăn kéo ra là buồn cười khi nhìn thấy đôi tất được cuộn tròn thành hình cây nấm hương.
Sống trên đời này, nụ cười, nước mắt mỗi ngày không thể đếm hết, nơi này có người cười, nơi kia có kẻ khóc. Sinh mệnh quá ngắn ngủi, có quá nhiều người, đến rồi lại đi vội vã như thế. Sinh mệnh lại dài đằng đẵng, may mà có anh nắm lấy tay em vượt qua, em mới không còn sợ hãi trước khó khăn, trước cái chết nữa. Chí ít, mỗi ngày được sống đều là ngày hạnh phúc.
Dù là tình yêu, hay sinh mệnh, không phải là hoa đợi chờ thời gian nở, mà là kết trái sau mọi nỗ lực. Trân trọng duyên phận trong tầm tay, trân trọng người bên cạnh mình, đừng để đến khi mất đi rồi mới hiểu cách trân trọng, nhân lúc bây giờ còn kịp, hãy quý trùng sinh mệnh, đối xử tử tế với tình yêu.
HẾT
Tôi là Sở Phi Phi.
Chuyện kể rằng có một số người cảm thấy tôi là dân đồng tính. Chị em thân mến, có phải chị em xem quá nhiều BL, GL rồi không? Thật tức chết mà!
Mặc dù Sở Phi Phi tôi đây cả đời đa phần thời gian đều sống dưới sự đàn áp của tên nhóc họ Đàm, nhưng ai nói tôi ăn năn hối hận, tâm lý bất thường hả!
Kể ra thì, thời thơ ấu, tôi dù gì cũng là một con rồng quý trong đám người, có biết hay không hả!
Năm đó, tôi cũng là người nhận được thư tình đến mền nhũn cả tay, này, đừng có mà không tin nhé, hi hi, tuy rằng đều là nhận giúp tên nhóc họ Đàm!
Ai bảo cậu ta bộ dạng dữ tợn như vậy, còn tôi diện mạo lại hòa nhã dễ gần cơ chứ, cũng không nhìn xem bộ mặt “ngọc băng chạm khắc” của cậu ta, thế mà lại có biết bao cô nàng thích cậu ta đến thế, thích đến thế!
Hỡi các cô nương, lẽ nào các cô không hiểu cái gì gọi là “Có chàng thanh niên triển vọng ở bên dòng nước” hay sao?
Đừng trừng mắt nữa, tôi cũng có người thích đấy, có được không hả!
Chuyện kể rằng, ngày hôm ấy, hoa đào dập dềnh, tôi vẫn đứng dưới cây hoa đào, nhận thư tình, khụ, thôi được rồi, là giúp tên nhóc họ Đàm nhận thư tình, có một cô nàng áo trắng bồng bềnh đi về phía tôi, không cần phải nói, tôi chìa tay, nhận lấy thư tình!
“Họ tên?”
“Tiêu Lang.”
Tôi ngẩng đầu nhìn cô ta, cô nàng xinh đẹp rạng ngời, tên gì Tiêu Lang chứ! Tiểu Lang1 thì có ấy!
1 Con sói
“Tuổi tác”, tôi tiếp tục.
“Mười sáu”, ừm, còn lớn hơn tôi hai tuổi!
“Cần để lại lời trăng trối không?”
“Hả?”
“À, không, muốn để lại lời nhắn gì?”, tôi vội vàng sửa lại. Cái gọi là lời nhắn để lại, chính là tên nhóc họ Đàm có đọc hay không, đọc rồi có cảm giác gì. Thực ra, tôi cũng biết đa phần cậu ta sẽ không xem!
“Lời nhắn?”, cô ra sửng sốt!
“Đúng vậy, không phải cô muốn tôi đưa thư cho Đàm Thư Mặc sao?”, tôi có chút mất kiên nhẫn, kẻ si ngốc cũng có sự khác biệt về chỉ số IQ!
Cô gái đó bỗng nhiên đỏ ửng mặt, hây da, thẹn thùng rồi, tôi đang muốn mở miệng.
Cô ta lại nói, lời vừa nói ra quả thức khiến tôi chấn động, ánh mắt cô ta hung ác, rống lên, “Sở Phi Phi, thư này, là tôi viết cho anh!”
Xong đời rồi, tôi nói, “Hả?”
Cô ta quay đầu bỏ đi, đi được nửa bước, quay người, cất giọng dũng mãnh: “Cần để lại lời nhắn, viết cảm tưởng năm trăm chữ, ngày mai nộp cho tôi!”
Lại áo trắng phấp phới bay đi!
Đáng thương cho con tim tôi, lắc lắc phong thư, mỏng dính thế kia, tôi còn phải viết cảm tưởng gì gì đó nữa, mẹ kiếp, cô ta hời to rồi!
Đây chính là khởi đầu cho cậu chuyện của tôi và cô nàng họ Tiêu, hệt như tôi không ngờ tên nhóc họ Đàm lại thực sự thích Tiểu Quang vậy. Tôi cũng không ngờ, tôi và bạn Tiểu Lang lại một lần nữa hội ngộ, rơi vào bể tình, sau đó, đầu bạc tới già, rồi sau đó, vẫn như ngày xưa chạy đến với tên nhóc họ Đàm, ở ngay sát vách cậu ta.
Hờ, đừng có cho rằng tôi nguyện ý!
Chẳng còn cách nào khác, căn hộ tôi mua nằm trong khu chung cư tốt nhất trong thành phố này. Với phẩm vị của tôi, chỉ có thể chịu thiệt làm hàng xóm của cậu ra mà thôi!
Chuyện kể rằng, đời người luôn khiến bạn không sao nói rõ được như thế!
Hỡi các cô nằng, các cô nói vậy phải không?
Hôn lễ 2010 – Thư tình gửi em
Chuyện kể rằng, Triệu Thủy Quang về nước là lao ngay đến nhà xuất bản ngoại văn làm việc. Trong thời gian thử việc, cô bị công việc phiên dịch giày vò đến độ bận rộn quay mòng mòng. Triệu Thủy Quang vô cùng bất mãn với hành vi thừa dịp cô ngủ trưa lén lút đeo nhẫn vào tay cô, trốn trách cầu hôn của Đàm Thư Mặc. Thế là, cô đã bố trí bài tập cho Đàm Thư Mặc – hôn lễ một mình lo liệu hết.
“Em muốn hoa tươi, em muốn ngoài trời, em muốn phim ngắn!”, dù sau thì không phải là bản thân bận rộn, người nào đó bắt đầu mặc sức bay bổng mơ ước.
“Phim ngắn? Chính là loại phim hai người cộng vào gần sáu mươi kéo theo lũ bạn xung quanh gần ba mươi, mặc đồng phục trường năm mười tám tuổi, cưỡi con xe đạo hai mươi tám inch, túm tụm một chỗ, lại một lần nữa cùng nhau nên trang thơ lịch sử tuổi thanh xuân – con trai vác các bụng bia chơi bóng rổ, con gái nếp nhăn hai bên sống mũi bím hai bím tóc đi ngang qua sân thể dục? Hay là, em và anh, YOU AND ME, trong buổi đêm đen lồng lộng gió, trong tiếng nhạc yêu em yêu anh, ôm quả dưa hấu bày tỏ nỗi lòng, thổ lộ tâm sự với nhau?”
“...” Bạn Triệu ngậm miệng ngay tức khắc. Thầy Đàm mãi luôn sắc bén như vậy, bất luận thế nào cô cũng không tưởng tượng nổi bộ dạng túng quẫn khi cô một lần nữa khoác cặp sách hoặc là xách dưa hấu.
“Triệu Thủy Quang, em chắc chắn là... em muốn làm chuyện khiến bản thân sảng khoái, người khác buồn nôn thế này sao?”
Nhưng điều Triệu Thủy Quang không ngờ tới chính là, cuối cùng anh vẫn mang đến cho cô một hôn lễ khó quên nhất cuộc đời.
Nam Kinh ngày cuối hạ, ánh hoàng hôn buổi chiều lan tỏa, chốc chốc lại có làn gió nhẹ thổi tới mát mẻ, phảng phất hương hoa bách hợp. Dưới núi Tử Kim, dọc hai bên hồ có giăng đèn hoa đăng, hai hàng nến trải theo hình chữ T. Triệu Thủy Quang khoác lên mình chiếc váy cưới “mỹ nhân ngư” có ren hoa phần ngực. Chiếc váy lớn trải trên nền mang theo từng chấm sáng điểm xuyết giữa vạt váy, phối cùng đôi giày cưới thiên nga màu trắng Manolo Blahnik, khoác tay vào khuỷu tay cha, bước về phía anh – người mặc Âu phục màu trắng. Không ngờ vẫn có người có thể mặc tail-coat màu trắng phong lưu như vậu. Không ngờ cho đến hiện tại, nhìn thấy anh, trái tim cô vẫn xốn xang, rạo rực.
Vào thời khắc tay cô được giao vào lòng bàn tay anh, màn ảnh phản chiếu xuống trung tâm hồ nước, cô không ngờ anh tặng cô một bộ phim ngắn, liền kinh ngạc bụm miệng.
Giống như bộ phim điện ảnh cũ, phim đèn chiếu đếm ngược ba, hai, một, một giọng nói từ từ vang lên:
“Năm 1987, vào một buổi chiều trời trong nắng ấm gió hiền hòa, tại Bệnh viện Nhân dân tỉnh Nam Kinh, một bé gái oa oa chào đời.”
Trên màn ảnh hiện ra hình ảnh của Triệu Thủy Quang lúc chào đời, đỏ hỏn hệt như khỉ con, mọi người cười rộ, Triệu Thủy Quang bụm mắt, thê thảm không dám nhìn.
“Cùng lúc ấy, Bắc Kinh ngoài tám trăm chín mươi chín ngàn mét, một cậu bé đang đau khổ chơi bản nhạc For Elise.”
Trên màn ảnh hiện ra hình ảnh một cậu bé ngồi trước cây đàn dương cầm, hai tay đặt trên phím đàn, sơ mí tay ngắn màu trắng, lưng thẳng tắp, khuôn mặt nhìn nghiêng xinh đẹp dưới ánh nắng mặt trời, thanh tú như bé gái.
Tiêu Lang vừa cười vừa hỏi Sở Phi Phi: “Sao anh biết là đau khổ?”
Sở Phi Phi: “Biết chứ”. Trên thực tế, anh nhớ lại những ngày tháng anh ấy và Đàm Thư Mạc cùng luyện đàn năm đó, anh ấy học được vài ngày đã bỏ chạy, người này còn cố làm ra vẻ. Hừ!
Ảnh của cậu bé chơi đàn và khỉ con đỏ hỏn... lồng vào nhau, từ từ hiện ra hai tấm.
Năm 1992, cô năm tuổi, tóc bấm, đặt mông ngồi xuống hố cát, chơi đùa vui vẻ; anh mười bốn tuổi, mặc đồng phục trường, tay bưng cúp đạt được từ cuộc thi Toán học toàn quốc, môi đỏ răng trắng, ánh mắt mất kiên nhẫn.
Sau đó là mấy bức ảnh:
Năm 1997, cô mười tuổi, buộc tóc đuôi ngựa, đeo khăn quàng đỏ đứng dưới cột cờ; anh mười chín tuổi, đoán chừng là chụp ảnh tuyên truyền cho trường, vận Âu phục màu đen, cà vạt màu xanh lam, tay thọc túi đứng ở cổng trường Đại học X.
Năm 2002, cô mười lăm tuổi, mái tóc đen chấm vai, tiết học nấu ăn, một tay cầm canh Ma lạt1 một tay cho vào miệng; anh hai mươi tư tuổi, ngồi trên ghế dài bên thảm cỏ xanh mướt, phía sau là London Eye2, tư thế nhàn hạ, trên đầu gối còn đặt một cuốn sách, giống như bị người ta chụp trộm, anh chỉ cúi đầu, nghiêng mặt, nhưng đã là khuôn mặt cực kỳ anh tuấn.
1 Một món ăn đường phố quen thuộc của người Trung Quốc, rất được ưa thích vào mùa đông. Thành phần trong món ăn rất đa dạng, được nấu trong nước lẩu cay: đậu phụ khô, thịt bò viên, cá viên, xúc xích, khoai tây, cà chua,...
2 Hay còn được gọi là vòng quay Thiên niên kỷ, là một vòng quay quan sát khổng lồ cao 135 mét nằm bên bờ sông Thames, Luân Đôn, Anh.
Năm 2005, cô mười tám tuổi, đó là một bức ảnh chụp cảnh đi chơi xuân, cô và Lưu Gia Luân ở cùng nhau, tóc ngắn, khoác ba lô to đùng, cùng làm thế tay chữ V, cười rạng rỡ, góc trái trên đỉnh bức ảnh là anh của hai mươi bảy tuổi, ngẩng đầu uống nước, khóe mắt khẽ nhếch.
Đang kinh ngạc rằng bức hình cô trộm cất đi từ lúc nào lại bị anh tìm được, thì trên màn hình xuất hiện một hàng chữ: Năm đó gặp được em, không nói là yêu em nhiều bao nhiêu, chỉ là cảm thấy em vô cùng đáng yêu.
Sau đó...
Năm 2006, cô mười chín tuổi, đứng dưới cây hoa đào sau Đại học J, anh đứng bên cô.
Năm 2007, cô hai mươi tuổi, ở sân bay, bức ảnh lần đầu tiên chụp chính diện anh, cằm hơi cúi xuống, tay nắm chặt lấy tay cô – vành mắt đỏ lựng.
Năm 2008, cô hai mươi mốt tuổi, đứng bên tấm biển ở thị trấn nhỏ, bên tấm biển hiệu chào đón “Welcome to...”, cô cười ngốc nghếch, bên dưới là hàng chữ: “Thầy Đàm, em đã gửi ảnh cho thầy rồi, đừng tức giận đấy nhé :)”.
Năm ấy, anh không có ảnh.
Năm 2009, cô hai mươi hai tuổi, ở thác nước Niagara, anh đương nhiên ở bên cô, ôm vai cô, mỉm cười.
Năm 2010, cô hai mươi ba tuổi, anh ba mươi hai tuổi, ảnh cưới, chiếc váy dài trắng cùng bộ Âu phục đen, mười ngón tay đan chặt vào nhau, nhẫn cưới lồng vào nhau, cử án tề mi1.
Một thời gian dài cô không biết phải dịch “Cử án tề mi” như thế nào. Những lời nói năm tháng tĩnh lặng kiểu này, phần kết đột nhiên hiển hiện một câu tiếng Anh: Finally, one soul in two bodies2.
1 Vợ chồng tôn trọng nhau (theo tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang mày).
2 Một linh hồn trong hai cơ thể.
Tôi nghĩ, bất luận là người thế nào, sinh mệnh của anh luôn cần một nhân chứng. Thế gian này ngàn vạn người, từ xưa đến nay, bạn làm thế nào để chứng minh bạn từng đến? Bởi hôn nhân, sinh mệnh của bạn bỗng nhiên có một nhân chứng. Bởi hôn nhân, hứa hẹn đi làm chứng, cùng nắm tay dìu dắt một cuộc đời của một con người, bất luận tốt xấu, bất luận họa phúc, bất luận hoan hỉ, bất luận bi thương, mỗi năm, mỗi ngày, mỗi phút, mỗi giây...
May mắn là cô đã gặp được anh, tay anh nắm lấy tay cô, linh hồn cuối cùng đã tìm được mái nhà.
Tiếng vỗ tay vang lên, Tiêu Lang vừa lau nước mắt vừa trừng mắt với Sở Phi Phi: “Anh xem người ta lãng mạn thế kia kìa!”
Có một người bạn như thần cũng là chuyện đen đủi, Sở Phi Phi có thù tất báo, kế tiếp lập tức cướp lấy micro hỏi chú rể: “Xin hỏi chú rể tại sao lại yêu cô dâu? Yêu cô dâu ở điểm nào? Yêu từ lúc nào?”
Ngón tay thon dài của chú rể nhận lấy micro, chân mày nhướng, dáng vẻ tà mị: “Yêu cô ấy ở điểm nào? Tôi cũng không biết. Chúng tôi đều không phải người hoàn mĩ, nhưng chí ít, ưu điểm của cô ấy tôi yêu, nhược điểm của cô ấy khiến tôi cảm thấy rất đáng yêu. Cô ấy cũng thế, đối với nhau, chúng tôi là hoàn mĩ, vậy là đủ rồi.”
Lời này vừa nói ra, một đám con gái dưới hội trường bắt đầu điên đảo thần hồn, nhao nhao bóp cổ tay, tiếc nuối khi cực phẩm này đã kết hôn.
Người dẫn chương trình thừa dịp rèn sắt khi còn nóng, liền quay sang hỏi cô dâu: “Vậy cô dâu cảm thấy chú rể coi trọng cô ở điểm nào?”
Cô dâu sờ sờ mặt, dáng vẻ trịnh trọng trả lời: “Đoán chừng là coi trọng dung mạo xinh đẹp của tôi”.
“...”
Vừa dứt lời, “phì” một tiếng, bạn Sở nào đó bị chú rể Đàm – người đang cười rạng rỡ, đá xuống hồ nước.
“...”
Năm sắc thái cuộc sống
Sắc thái thứ nhất.
Ngày nào đó tháng nào đó năm nào đó, một ông xã anh tuấn phóng khoáng phong lưu tan ca về nha, thay giày, ôm bà xã đang tất bật quay mòng mòng trong nhà bếp.
Anh hôn lên vành tai cô: “Tối nay ăn gì vậy?”
Cô bận rộn công việc trên tay, vành tai đỏ ửng: “Dạ, mì”.
Đôi môi mỏng của anh kề gần vào tai cô: “Bạn Triệu Thủy Quang...”.
“Hử?”, hơi thở của cô không ổn định.
“Xin hỏi chúng ta tổng cộng đã ăn mì bao nhiêu ngày rồi?”, anh rời khỏi vùng cổ nhẵn mịn của cô, khoanh tay trước ngực tựa vào kệ bếp hỏi.
Từ lúc kết hôn đến bây giờ đã tròn một tuần, cô xung phong đảm nhận thể hiện nghệ thuật nấu ăn “cao siêu” luyện được ở Canada. Rất tốt, anh không ngăn cản cô, cô vợ bé nhỏ cần cù, anh lấy làm vui vẻ.
Nhưng mà, nhưng mà, anh đã ăn trọn một tuần mì rồi, ngày tháng mì rau một nồi, rất tốt, vô cùng tốt, anh sắp đến mức muốn ăn thịt người rồi.
Cô ngước mắt lên, nhìn hàng lông mày khẽ nhướn của anh, cây ngay không sợ chết đứng, hùng hồn nói: “Hôm nay là mì Ý”.
Anh nhận lấy muôi cơm trên tay cô, xắn tay áo lên, vô cùng trịnh trọng: “Ái phi, sau này vẫn nên để trẫm nấu nướng thì hơn!”
Quyền sở hữu nhà bếp nhà họ Đàm chính thức thuộc về anh!
Sắc thái thứ hai.
Dạo gần đây, Triệu Thủy Quang mê mẩn thứ gọi là vòng kết nối bạn bè, không chỉ kéo Đàm Thư Mặc gia nhập mà còn thường xuyên đăng ảnh phong cảnh, khoe món ngon trong vòng kết nối.
Vào thời gian Đàm Thư Mặc đi công tác, cuối cùng cô đã làm thành công bánh mì bữa sáng cho hai con gái Đàm Chi Ngải và Đàm Chi Tinh, nửa đêm khoe ảnh: Mình thật lợi hại, một like cho bản thân.
Chưa đầy một phút sau,
Thầy Đàm1: Cuộc họp đã kết thúc, *ra vẻ đáng yêu lăn lộn*, anh cũng muốn ăn.
1 Thầy Đàm ở đây được gọi bằng tiếng Nam Kinh, cách phát âm có hơi khác so với tiếng phổ thông. Bắt đầu từ chỗ này, “thầy Đàm” sẽ được dùng với cách gọi này.
(Thầy Đàm từ lúc bị vị phụ huynh của bạn nào đó dùng tiếng Nam Kinh xưng hô thân thiết thế này, đã vui sướng đổi tên, còn thường xuyên mê dùng ngôn ngữ mạng.)
Tiểu Quang Quang: ... Đóng gói, vận chuyển hàng không? Hàng hóa đến nơi thanh toán tiền.
Tiêu Lang, Hi Diệu ấn like.
Sở soái ca: Tiểu Quang Quang, ngày mai anh dắt cả nhà anh đến ăn trực (mình nghĩ là ăn chực chứ) nhé.
Thầy Đàm: @Sở soái ca, Phi Phi, cút ngay, ha ha...
Sở soái ca: @Thầy Đàm, thầy Đàm, thầy Đàm, khì khì...
Đàm Chi Tĩnh cầm điện thoại nhìn một hồi, nói: “Mẹ, cha và chú Phi Phi thật ấu trĩ!”.
Sắc thái thứ ba.
Triệu Thủy Quang một ngày nào đó đưa Đàm Chi Tinh về nhà bà ngoại, vừa xem màn biểu diễn của bạn nhỏ trên ti vi vừa kể lể với mẹ: “Mấy ngày trước con hỏi trong lớp mẫu giáo của Tinh Tinh có cậu bé nào thích con bé không? Con bé nói không có. Con không hiểu, Tinh Tinh nhà con mũm mĩm đáng yêu như thế, tại sao lại không có ai thích chứ! Thời đại này, có cậu bé nào thích nó, con sốt sắng, không có cậu bé nào thích nó, con cũng sốt sắng...”.
Mẹ Triệu liếc cô một cái: “Con gái con chẳng phải giống con à, năm đó cả ngày ở trước mặt tôi khinh thường yêu sớm, lừa người! Sau lưng vụng trộm cùng bạn trai nhỏ vừa dắt xe đạp vừa nắm tay nhau”.
Triệu Thủy Quang: “... Mẹ, thì ra chuyện gì mẹ cũng biết ạ?”.
...
Tối hôm đó, Đàm Chi Tinh về nhà hỏi cha – người đang đọc truyện cổ tích trước khi ngủ cho cô bé: “Cha ơi, cha là bạn trai nhỏ năm xưa của mẹ sao ạ?”
Đàm Thư Mặc: “Cái gì mà bạn trai nhỏ? Tinh Tinh nói cha nghe xem nào”.
...
Tối hôm đó, thầy Đàm đợi Triệu Thủy Quang chui vào chăn, trực tiếp bổ nhào tới: “Đàm phu nhân, nào, mau giải thích chuyện bạn trai nhỏ vừa dắt xe đạp vừa nắm tay nhau!”.
Sắc thái thứ tư.
Chuyện kể rằng con trai của Sở Phi Phi – Sở Diệu, tên mụ Tiểu Phi luôn có tình cảm đặc biệt với Đàm Chi Tinh, mỗi lần đến nhà họ Đàm là cậu bé bám lấy Tinh Tinh. Sở Phi Phi trêu con trai: “Tiểu Phi, con làm như vậy cũng vô dụng thôi, chi bằng dỗ dành thầy Đàm, để tương lai thầy ấy gả Tinh Tinh cho con”.
Ngày hôm sau, Sở Phi Phi đưa con trai đến lê la tán dóc, Đàm Thư Mặc ở trong vườn, vừa giày vò Triệu Thủy Quang điểm danh cây táo muốn trồng xong, đang rửa tay bên bể nước, Tiểu Phi bước chân ngắn, lúc lắc mông chạy đến: “Chú Đàm, cháu rửa giúp chú”, rồi vồn vã cầm ống nước cho Đàm Thư Mặc rửa tay, chốc chốc lại giúp chú Đàm rửa kẽ tay, cuối cùng nói: “Chú Đàm, giày của chú bẩn rồi, cháu giặt giày giúp chú nhé, mẹ cháu ở nhà đều giặt cho cháu”.
Sở Phi Phi nhìn mà sôi máu, lôi con trai ra, nói: “Được đấy Đàm Thư Mặc, rót lời đường mật cho con trai nhà tôi uống rồi”.
Sở Diệu vừa nhìn thấy Đàm Chi Tinh chạy đến sân chơi lập tức vẫy tay: “Tinh Tinh, mai này cha cậu sẽ gả tớ cho cậu”.
Sở Phi Phi suýt chút nữa phụt máu: “Con trai ngốc, mai này cha bạn ấy sẽ gả bạn ấy cho con!”.
Tiểu Phi: “Ồ, mai này cha cậu sẽ gả cậu cho tớ!”.
Đàm Chi Tinh: “Tớ không thèm gả cho cậu đâu!”.
Sở Phi Phi: “Ông già này bị đàn áp còn chưa đủ, đến thằng nhỏ cũng bị tàn phá à!”, rồi nhặt lấy bao tay làm vườn Đàm Thư Mặc để một bên lên: “Thầy Đàm, quyết đấu nào!”
Tiểu Phi: “Oa, Tinh Tinh, cậu không gả cho tớ, tớ... tớ sẽ lên Phi Thành Vật Nhiễu1!”.
1 Chương trình tìm kiếm bạn đời trên truyền hình.
Sắc thái thứ năm.
Nhiều năm về sau.
Khi hai cô bé trong nhà đã đi học, chỉ còn cô và anh, căn nhà bỗng trở nên trống trãi.
Anh nói: “Hiện giờ, ngoại trừ nghe thấy có người gọi anh là giáo sư Đàm ra, anh lại nhận được tên gọi mới. Hai ngày trước, lúc anh đang bận rộn trong sân, có một cô bé đến tìm anh hỏi đường, “Chú, xin hỏi Thanh Giang Hoa Uyển đi thế nào”. Anh đã biến thành ông chú rồi.
Cô liếc anh: “Anh lên chức chú từ lâu lắm rồi, giờ em sắp biến thành bà bác rồi! Thầy Đàm, thầy xem xem, trước kia, em lên mạng đều dạo xem diễn đàn thời trang, hiện giờ chỉ xem diễn đàn món ngon. Trước kia, ra ngoài em đều dạo cửa hàng bách hóa, hiện giờ chỉ dạo siêu thị Su Guo”.
Anh hôn chặn miệng cô: “Cho dù là bà bác, em cũng là bà bác đẹp nhất”.
“Ô, anh mãi là ông chú đẹp trai nhất!”.
Nhiều năm sau khi kết hôn, Triệu Thủy Quang thi thoảng sẽ bất chợt muốn sáng tạo một chút món mì Ý, hai người sẽ vừa ngồi trên sô pha ăn mì vừa xem phim.
Nhiều năm qua đi, sớm đã không còn cảm xúc rạo rực, mãnh liệt như trước nữa, Đàm Thư Mặc thi thoảng sẽ nhắc lại chuyện đáng xấu hổ Triệu Thủy Quang lần đầu tiên nói bản thân vẫn còn là trẻ vị thành viên trong bệnh viện, cô tức giận đánh anh.
Nhiều năm qua đi, nhiều hơn cả là một câu hiểu nhau đơn giản, là niềm hạnh phúc giản đơn. Mỗi ngày, anh đều tan làm sớm, nấu nướng món ngon. Mỗi tuần, cô sẽ ngồi trên sô pha gập quần áo cho anh. Cô vừa về nhà là nhìn thấy những món ăn nóng hỏi, anh vừa mở ngăn kéo ra là buồn cười khi nhìn thấy đôi tất được cuộn tròn thành hình cây nấm hương.
Sống trên đời này, nụ cười, nước mắt mỗi ngày không thể đếm hết, nơi này có người cười, nơi kia có kẻ khóc. Sinh mệnh quá ngắn ngủi, có quá nhiều người, đến rồi lại đi vội vã như thế. Sinh mệnh lại dài đằng đẵng, may mà có anh nắm lấy tay em vượt qua, em mới không còn sợ hãi trước khó khăn, trước cái chết nữa. Chí ít, mỗi ngày được sống đều là ngày hạnh phúc.
Dù là tình yêu, hay sinh mệnh, không phải là hoa đợi chờ thời gian nở, mà là kết trái sau mọi nỗ lực. Trân trọng duyên phận trong tầm tay, trân trọng người bên cạnh mình, đừng để đến khi mất đi rồi mới hiểu cách trân trọng, nhân lúc bây giờ còn kịp, hãy quý trùng sinh mệnh, đối xử tử tế với tình yêu.
HẾT
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.