Chương 65
Đường Lam Lam
09/08/2023
Không để bạn chờ lâu , vỏn vẹn chưa đầy 10 phút Cẩm Tú đã bắt tắc xi đến nơi . Lâm Tuyết cũng chọn sẵn bàn ăn ngay gần ngoài dễ nhìn thấy , mới thấy
bóng dáng thướt tha bước xuống xe cô vội giơ tay ra vẫy .
" Tớ thấy rồi . " Cẩm Tú nhanh chóng bước tới . Cô ngồi xuống ghế đối diện , ánh mắt lướt qua một lượt trên người Lâm Tuyết mà không khỏi ngạc nhiên thốt lên :
" Mới hơn hai tháng không gặp mà trông cậu khác quá . "
Lâm Tuyết nở nụ cười nhẹ nhàng , cô nhìn vào hình ảnh phản chiếu của bản thân trong cửa kính nhà hàng mà vui vẻ thủ thỉ :
" ... đôi khi buông bỏ đi chấp niệm có thể giúp mình trở nên tốt hơn ... bởi vốn không bỏ cũng chẳng thể có được . " Cô cúi mặt xuống , khuôn mặt bỗng phảng phất nỗi buồn .
" Cậu thực sự không muốn có được người đó nữa sao ? Buông bỏ dễ dàng như vậy sao ? " Nghe được câu nói ấy Cẩm Tú càng bất ngờ hơn cả khi mới gặp cô .
Lâm Tuyết phì cười :
" Cậu làm gì mà ngạc nhiên vậy chứ ... ít nhất thái độ của anh ấy bây giờ cũng tốt hơn khi trước , như vậy chẳng có lợi hơn à ?"
" ... " Cô không có gì để nói về quyết định của bạn nữa . "Không bàn đến chuyện đó nữa , cứ cho là tốt đi nhưng cậu gọi tớ ra đây nói chuyện gì . " Cẩm Tú lúc này mới hỏi đến vấn đề chính .
" Tớ tưởng cậu ở trong nước phải nghe ngóng được gì chứ , cũng mới qua đây thôi mà . Ý tớ là chuyện về Diệp Phong ấy ." Lâm Tuyết nghi hoặc .
Cẩm Tú nhún vai : " Tớ không ở trong nước , từ khi cậu rời đến Pháp tớ cũng qua Bỉ thăm ông bà ngoại . Mới tuần trước bay qua đây thăm cậu thôi . "
Lâm Tuyết mới hiểu ra , cô ngập ngừng nói .
" Tớ còn tưởng cậu biết được gì đó ... Hàn Diệp Phong đang sống dở chết dở trong bệnh viện ... tớ không chắc nhưng nghe La Thiên nhờ vả ... có vẻ Tô Ánh Vân đang bỏ đi biền biệt ở đâu đó . "
Cẩm Tú đang uống ngụm nước chưa kịp nuốt xuống suýt chút nữa bị sặc . Khi bình tĩnh lại cô ngờ ngợ hỏi lại .
" Cậu ... cậu đùa đấy à , Diệp Phong lại đến nông nỗi đó , có nói quá không ? Người của anh ta mà cũng biến mất khỏi tầm tay được . Nghe khó tin thật sự chứ . "
" Đâu có xa xôi , anh ta ở ngay bệnh viện thành phố cách đây chưa đến 100 mét . Không tin thì cậu đi xem thử , chỉ đến xem bộ dạng thê thảm tớ chắc chắn không nói quá . " Lâm Tuyết thở dài , cô nói thêm . " Có điều đừng nhắc tới con thỏ nhỏ của anh ta nếu không hậu quả tớ không dám đoán . "
" Được rồi , tớ tin không cần đến xem nữa nhưng tại sao anh ta lại ở đây ? "
" Cái này tớ cũng không biết , hôm qua La Thiên gọi điện xin tớ tới địa chỉ anh ta cho để cứu Hàn Diệp Phong . Mới đầu còn tưởng trò đùa nhưng lại thấy anh ta chẳng có lí do gì để trêu tớ . " Cô chán nản đáp .
Không khí bỗng trầm lặng , Cẩm Tú còn chưa hết bất ngờ . Hai người ngồi lặng thinh cả một lúc lâu cô cầm menu lên .
" Gọi chút đồ ăn nhỉ , cũng trưa muộn rồi . "
Lúc này Lâm Tuyết mới giật mình để ý thời gian , cô vội vàng đứng dậy xách hộp cháo trên bàn lên .
" Quên mất , chắc cậu phải ăn một mình rồi tớ còn mang ít cháo lên cho Diệp Phong . Xin lỗi cậu nhiều để lần sau tớ mời cậu một bữa coi như tạ lỗi nha . "
" Được rồi , cậu cứ đi đi tận tháng sau tớ mới về nước nên có gì cần nhờ cứ gọi tớ đến liền . " Cẩm Tú phì cười .
...
...
...
Hai tuần trôi qua , đều đặn mỗi ngày Lâm Tuyết đều đến mang đồ ăn tới cho Hàn Diệp Phong . Anh vẫn chưa khá lên chút nào , thường xuyên bỏ ăn dù có khuyên nhủ thế nào . Lâm Tuyết cũng đến bất lực vì dù có ăn anh cũng ăn rất ít .
Ngày thứ 15 cô xách một túi hoa quả tươi tới , vừa mở cửa phòng liền hoảng hốt . Chăn gối đã được gấp lại ngăn nắp , người thì chẳng thấy đâu .
[ Rõ ràng anh vẫn chưa được xuất viện mà . ] Suy nghĩ vừa nháy lên cô liền chạy đi tìm bác sĩ tiếp nhận khám cho anh .
Nhận được câu trả lời càng khiến cô lo lắng hơn . Bác sĩ cũng không rõ , chỉ biết 2 tiếng trước anh vẫn còn ở trong phòng . Lâm Tuyết cúi đầu cảm ơn xong liền bắt xe tới văn phòng anh thuê . Đồ đạc đã ngăn nắp không còn là cảnh tượng bãi chiến trường hoang tàn vì cô thuê người tới dọn dẹp nhưng tuyệt nhiên anh cũng không có mặt ở đây .
Cô liền rút điện thoại gọi cho La Thiên .
" Hàn Diệp Phong biến mất rồi , anh ấy tự ý xuất viện giờ không biết đang ở đâu cả . Chuyện anh nhờ chăm sóc tôi chỉ giúp được đến vậy thôi . "
La Thiên nghe xong thở dài :
[ Thôi được rồi , cảm ơn cô vì 2 tuần qua . Anh ta đã bỏ đi thì muốn tìm cũng khó giờ cô về nghỉ ngơi đi , mọi việc để lại tôi lo . ]
" Vậy ... anh dự định thế nào , không phải anh tính bỏ mặc anh ấy sống chết ở đây chứ ? " Cô gấp gáp hỏi trước khi La Thiên tắt máy .
[ Cái này cô không cần quan tâm , tôi sẽ tự sắp xếp cùng lắm thì bay qua đó tìm người , đánh cho anh ta một trận cho biết trân trọng mạng sống . Thế thôi nha làm phiền cô rồi .]
" Không !" Lâm Tuyết cố gắng giữ máy . " Đừng tắt vội , cho tôi biết đầu đuôi chuyện của anh ấy được không , tôi chắc chắn không còn ý đồ xấu với Hàn Diệp Phong nhà anh nữa . " Cô cầu xin .
[...] La Thiên im lặng vài giây lát , cảm thấy lời nói của cô cũng đáng tin . [ Chắc cô cũng đoán được vài phần rồi chứ ?]
" Có ." Lâm Tuyết ngập ngừng ." Nhưng chỉ một chút , anh nói rõ hết được không ?"
Anh lại dừng , không biết nên nói từ đâu .[ Tô Ánh Vân bỏ anh ấy đi rồi , cũng chẳng biết đi đâu nhưng người đưa cô ấy đi rất có năng lực . Sau khi lật tung ngóc ngách trong nước thì Diệp Phong đi nước cờ bừa bãi qua Pháp tìm . ]
" Khoan , khoan chút đã anh nói vậy tức là còn chưa chắc cô ấy có ở Pháp không ? " Cô bất ngờ .
[ Đúng vậy . ]
" Anh ấy si tình đến cỡ đó sao cô ấy lại bỏ đi ? " cô thắc mắc .
La Thiên lặng thinh , anh chăm chú nhìn Tiểu Nhã đang ngoan ngoãn ngủ say qua màn hình camera giám sát , anh biết chỉ nên cho Lâm Tuyết biết bấy nhiêu thôi . Anh thầm nghĩ | Không lẽ tôi lại nói Tiểu Nhã năm đó bị cô sát hại bỗng dưng xuất hiện trở lại khiến Diệp Phong với Tô Ánh Vân chia lìa ?| Nhưng suy nghĩ không thể nói lên lời , anh còn cần Lâm Tuyết giúp đỡ một số chuyện về sau . Biết được Tiểu Nhã còn sống chỉ sợ cô hoảng sợ hóa điên dại mất .
" Anh nói gì đi chứ , alo anh còn đó không . La Thiên ?" Lâm Tuyết thấy bên kia lặng im một hồi lâu thì vô cùng khó hiểu .
[ Khụ ] La Thiên ho lên một tiếng , anh ngụ ý . [ Có những chuyện biết nhiều không phải điều tốt , cô chỉ cần hiểu tình hình hiện tại của Hàn diệp Phong là được rồi . ]
"..." Lâm Tuyết thẫn thờ không hiểu ý anh nói .
...
Tắt máy , La Thiên mệt mỏi xoa xoa thái dương . Nghe tiếng động bên ngoài cửa phòng , anh trông vào màn hình máy tính thấy Tiểu Nhã vẫn đang say sưa .
" Lục Thiên Minh ? Vào đi đúng lúc có chuyện cần bàn với anh đây . " anh nói vọng ra ngoài .
" Bên đó xảy ra chuyện gì sao ? " Lục Thiên Minh đẩy cửa bước vào .
La Thiên gập máy tính lại , anh nằm xòa xuống giường giọng bực dọc . " Chuyện lớn ấy chứ , lão Phong đứng dậy ra khỏi giường được rồi , nhưng anh ta đi bụi luôn Lâm Tuyết tìm không thấy . "
Lục Thiên Minh ngồi xuống giường : " Vậy nãy muốn bàn chuyện gì ? "
" ... Chắc anh phải một mình tiếp quản tập đoàn rồi , tôi qua đó cho lão Phong một trận không thể để hắn chết bên đó được . "
Nghe đề nghị của La Thiên , anh trầm ngâm một lát , bỗng lóe lên suy nghĩ . Anh ra điều kiện .
" Cũng được thôi nhưng có điều ... Nếu cậu đáp ứng được tôi sẽ đồng ý chăm lo cho tập toàn chờ hai người về . "
Nghe anh nói vậy La Thiên mừng rỡ ngồi bật dậy . " Vất vả cho anh rồi , điều kiện gì cũng được . " Anh dứt khoát đồng ý ngay cả khi chưa biết đó là điều kiện gì .
Lục Thiên Minh nhíu mày ." Vậy sao ? không cần biết đó là gì , cậu chắc chưa ?"
" Chứ sao ? Anh thì có điều kiện quá đáng gì được chứ . " La Thiên cười đắc ý không chút do dự .
Lục Thiên Minh mới nhếch khóe miệng một cách biến thái , anh gật gù " Đúng vậy , đúng vậy chắc chắn là không quá đáng . Có thể thực hiện ngay bây giờ luôn chứ ?"
" Gì chứ ?"
Nhân lúc La Thiên không đề phòng , anh dựa vào thân hình cao lớn của mình mà đè cậu xuống giường .
" Á , làm gì vậy đồ biến thái này . " La Thiên hét lên , cố gắng đẩy cơ thể anh ra nhưng dường như vô dụng bởi cậu quá ốm yếu mảnh mai so với Lục Thiên Minh .
" Không phải nói sẽ đáp ứng mọi yêu cầu sao , tháng ngày sau này sẽ rất vất vả tôi chỉ cần cậu phục vụ một đêm thôi ." Anh thì thầm vào tai La Thiên .
Cậu giật bắn người . " Anh , anh không định làm chuyện đó đâu đúng chứ ? " Giọng nói run lên vì sợ hãi .
Lục Thiên Minh lại thích dọa người , anh lộ ra bộ mặt biến thái chưa từng có . " Tại sao cậu nghĩ là không ? Hơn ba mươi năm chưa có lấy một cô bạn gái , theo cậu là vì sao ? "
La Thiên hiểu anh đang nói gì , điều đó khiến cậu sợ xanh cả mặt . Đúng là hơn ba mươi năm Lục Thiên Minh chưa từng dính dán tới hẹn hò , vậy mà cậu không chút nghi ngờ hay thắc mắc khi anh chỉ yên phận làm bác sĩ bên cạnh cậu . Đến giờ vỡ lẽ ra thì đã muộn , thì anh không hề thích con gái mà vẫn luôn thèm muốn chiếm được cậu .
Chỉ với một tay anh giữ chặt cả hai tay La Thiên , tay còn lại cũng tranh thủ lột sạch quần áo cậu ta xuống .
" Này , đừng đùa thế chứ đồ biến thái này , không vui đâu . " Cậu giãy giụa muốn tắt thở cũng không thoát được , trong đầu lúc này hỗn loạn suy nghĩ , sợ hãi nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt .
" Đừng phản kháng nữa chỉ một lát , sẽ xong nhanh thôi đừng sợ . " Anh kéo đến chiếc quần nhỏ xuống để lộ ra con quái vật kiêu hãnh đang cứng đờ .
La Thiên hét toáng lên . " Đồ biến thái , mau cút đi . " Miệng thì mạnh nhưng người cậu vẫn run rẩy không ngừng , nhìn thấy thứ đó của Lục Thiên Minh đang rạo rực , nước mắt tự nhiên trào ra vì sợ hãi , anh biết đây không phải trò đùa nữa rồi . " Anh thử xem , nếu anh dám làm gì nhất định cả đời cũng không tha cho bản mặt chó của anh . " Vừa lớn tiếng la hét nhưng cũng không ngừng giãy giụa như liều mạng .
Lục Thiên Minh trái lại , anh càng hứng thú với bộ dạng xinh đẹp trần truồng như nhộng của La Thiên . Dừng ánh mắt ở chỗ thầm kín của đối phương , anh nhíu mày : " Vậy sao ... chỉ sợ làm một lần sẽ khiến cậu nghiện muốn làm nữa thôi , haha . "
" Aaaaaaaa " Tiếng kêu đau đớn thốt ra sau đó là vô vàn âm thanh của hai con người rạo rực đang dính lấy nhau . Nhiệt độ đã nóng lên tới mức như muốn nổ tung , mồ hôi đổ xuống làm ướt đầm đìa chăn gối . Lục Thiên Minh sung sức không ngừng khoe ra độ uyển chuyển cơ thể , anh uấn hông đẩy ra đẩy vào khiến La Thiên nước mắt trào ra đau như xé thịt . Anh lại tỏ ra đau lòng hôn lên môi lên cổ cậu an ủi nhưng bản thân chẳng có chút muốn dừng lại .
Sau một hồi lâu tra tấn thể xác lẫn tinh thần thì mọi thứ cũng kết thúc . Hai người dường như cạn kiệt sức lực , cả người mệt đẫm đau nhức . Sau khi bắn hết tinh hoa trắng đục tanh ngọt ra , La Thiên đau đớn kiệt quệ thiếp đi trong lòng anh .
Lục Thiên Minh đã mãn nguyện , anh cũng không phải người vô tâm Sau khi dọn dẹp lau sạch cơ thể La Thiên rồi mới ôm cậu mà yên tâm ngủ .
" Tớ thấy rồi . " Cẩm Tú nhanh chóng bước tới . Cô ngồi xuống ghế đối diện , ánh mắt lướt qua một lượt trên người Lâm Tuyết mà không khỏi ngạc nhiên thốt lên :
" Mới hơn hai tháng không gặp mà trông cậu khác quá . "
Lâm Tuyết nở nụ cười nhẹ nhàng , cô nhìn vào hình ảnh phản chiếu của bản thân trong cửa kính nhà hàng mà vui vẻ thủ thỉ :
" ... đôi khi buông bỏ đi chấp niệm có thể giúp mình trở nên tốt hơn ... bởi vốn không bỏ cũng chẳng thể có được . " Cô cúi mặt xuống , khuôn mặt bỗng phảng phất nỗi buồn .
" Cậu thực sự không muốn có được người đó nữa sao ? Buông bỏ dễ dàng như vậy sao ? " Nghe được câu nói ấy Cẩm Tú càng bất ngờ hơn cả khi mới gặp cô .
Lâm Tuyết phì cười :
" Cậu làm gì mà ngạc nhiên vậy chứ ... ít nhất thái độ của anh ấy bây giờ cũng tốt hơn khi trước , như vậy chẳng có lợi hơn à ?"
" ... " Cô không có gì để nói về quyết định của bạn nữa . "Không bàn đến chuyện đó nữa , cứ cho là tốt đi nhưng cậu gọi tớ ra đây nói chuyện gì . " Cẩm Tú lúc này mới hỏi đến vấn đề chính .
" Tớ tưởng cậu ở trong nước phải nghe ngóng được gì chứ , cũng mới qua đây thôi mà . Ý tớ là chuyện về Diệp Phong ấy ." Lâm Tuyết nghi hoặc .
Cẩm Tú nhún vai : " Tớ không ở trong nước , từ khi cậu rời đến Pháp tớ cũng qua Bỉ thăm ông bà ngoại . Mới tuần trước bay qua đây thăm cậu thôi . "
Lâm Tuyết mới hiểu ra , cô ngập ngừng nói .
" Tớ còn tưởng cậu biết được gì đó ... Hàn Diệp Phong đang sống dở chết dở trong bệnh viện ... tớ không chắc nhưng nghe La Thiên nhờ vả ... có vẻ Tô Ánh Vân đang bỏ đi biền biệt ở đâu đó . "
Cẩm Tú đang uống ngụm nước chưa kịp nuốt xuống suýt chút nữa bị sặc . Khi bình tĩnh lại cô ngờ ngợ hỏi lại .
" Cậu ... cậu đùa đấy à , Diệp Phong lại đến nông nỗi đó , có nói quá không ? Người của anh ta mà cũng biến mất khỏi tầm tay được . Nghe khó tin thật sự chứ . "
" Đâu có xa xôi , anh ta ở ngay bệnh viện thành phố cách đây chưa đến 100 mét . Không tin thì cậu đi xem thử , chỉ đến xem bộ dạng thê thảm tớ chắc chắn không nói quá . " Lâm Tuyết thở dài , cô nói thêm . " Có điều đừng nhắc tới con thỏ nhỏ của anh ta nếu không hậu quả tớ không dám đoán . "
" Được rồi , tớ tin không cần đến xem nữa nhưng tại sao anh ta lại ở đây ? "
" Cái này tớ cũng không biết , hôm qua La Thiên gọi điện xin tớ tới địa chỉ anh ta cho để cứu Hàn Diệp Phong . Mới đầu còn tưởng trò đùa nhưng lại thấy anh ta chẳng có lí do gì để trêu tớ . " Cô chán nản đáp .
Không khí bỗng trầm lặng , Cẩm Tú còn chưa hết bất ngờ . Hai người ngồi lặng thinh cả một lúc lâu cô cầm menu lên .
" Gọi chút đồ ăn nhỉ , cũng trưa muộn rồi . "
Lúc này Lâm Tuyết mới giật mình để ý thời gian , cô vội vàng đứng dậy xách hộp cháo trên bàn lên .
" Quên mất , chắc cậu phải ăn một mình rồi tớ còn mang ít cháo lên cho Diệp Phong . Xin lỗi cậu nhiều để lần sau tớ mời cậu một bữa coi như tạ lỗi nha . "
" Được rồi , cậu cứ đi đi tận tháng sau tớ mới về nước nên có gì cần nhờ cứ gọi tớ đến liền . " Cẩm Tú phì cười .
...
...
...
Hai tuần trôi qua , đều đặn mỗi ngày Lâm Tuyết đều đến mang đồ ăn tới cho Hàn Diệp Phong . Anh vẫn chưa khá lên chút nào , thường xuyên bỏ ăn dù có khuyên nhủ thế nào . Lâm Tuyết cũng đến bất lực vì dù có ăn anh cũng ăn rất ít .
Ngày thứ 15 cô xách một túi hoa quả tươi tới , vừa mở cửa phòng liền hoảng hốt . Chăn gối đã được gấp lại ngăn nắp , người thì chẳng thấy đâu .
[ Rõ ràng anh vẫn chưa được xuất viện mà . ] Suy nghĩ vừa nháy lên cô liền chạy đi tìm bác sĩ tiếp nhận khám cho anh .
Nhận được câu trả lời càng khiến cô lo lắng hơn . Bác sĩ cũng không rõ , chỉ biết 2 tiếng trước anh vẫn còn ở trong phòng . Lâm Tuyết cúi đầu cảm ơn xong liền bắt xe tới văn phòng anh thuê . Đồ đạc đã ngăn nắp không còn là cảnh tượng bãi chiến trường hoang tàn vì cô thuê người tới dọn dẹp nhưng tuyệt nhiên anh cũng không có mặt ở đây .
Cô liền rút điện thoại gọi cho La Thiên .
" Hàn Diệp Phong biến mất rồi , anh ấy tự ý xuất viện giờ không biết đang ở đâu cả . Chuyện anh nhờ chăm sóc tôi chỉ giúp được đến vậy thôi . "
La Thiên nghe xong thở dài :
[ Thôi được rồi , cảm ơn cô vì 2 tuần qua . Anh ta đã bỏ đi thì muốn tìm cũng khó giờ cô về nghỉ ngơi đi , mọi việc để lại tôi lo . ]
" Vậy ... anh dự định thế nào , không phải anh tính bỏ mặc anh ấy sống chết ở đây chứ ? " Cô gấp gáp hỏi trước khi La Thiên tắt máy .
[ Cái này cô không cần quan tâm , tôi sẽ tự sắp xếp cùng lắm thì bay qua đó tìm người , đánh cho anh ta một trận cho biết trân trọng mạng sống . Thế thôi nha làm phiền cô rồi .]
" Không !" Lâm Tuyết cố gắng giữ máy . " Đừng tắt vội , cho tôi biết đầu đuôi chuyện của anh ấy được không , tôi chắc chắn không còn ý đồ xấu với Hàn Diệp Phong nhà anh nữa . " Cô cầu xin .
[...] La Thiên im lặng vài giây lát , cảm thấy lời nói của cô cũng đáng tin . [ Chắc cô cũng đoán được vài phần rồi chứ ?]
" Có ." Lâm Tuyết ngập ngừng ." Nhưng chỉ một chút , anh nói rõ hết được không ?"
Anh lại dừng , không biết nên nói từ đâu .[ Tô Ánh Vân bỏ anh ấy đi rồi , cũng chẳng biết đi đâu nhưng người đưa cô ấy đi rất có năng lực . Sau khi lật tung ngóc ngách trong nước thì Diệp Phong đi nước cờ bừa bãi qua Pháp tìm . ]
" Khoan , khoan chút đã anh nói vậy tức là còn chưa chắc cô ấy có ở Pháp không ? " Cô bất ngờ .
[ Đúng vậy . ]
" Anh ấy si tình đến cỡ đó sao cô ấy lại bỏ đi ? " cô thắc mắc .
La Thiên lặng thinh , anh chăm chú nhìn Tiểu Nhã đang ngoan ngoãn ngủ say qua màn hình camera giám sát , anh biết chỉ nên cho Lâm Tuyết biết bấy nhiêu thôi . Anh thầm nghĩ | Không lẽ tôi lại nói Tiểu Nhã năm đó bị cô sát hại bỗng dưng xuất hiện trở lại khiến Diệp Phong với Tô Ánh Vân chia lìa ?| Nhưng suy nghĩ không thể nói lên lời , anh còn cần Lâm Tuyết giúp đỡ một số chuyện về sau . Biết được Tiểu Nhã còn sống chỉ sợ cô hoảng sợ hóa điên dại mất .
" Anh nói gì đi chứ , alo anh còn đó không . La Thiên ?" Lâm Tuyết thấy bên kia lặng im một hồi lâu thì vô cùng khó hiểu .
[ Khụ ] La Thiên ho lên một tiếng , anh ngụ ý . [ Có những chuyện biết nhiều không phải điều tốt , cô chỉ cần hiểu tình hình hiện tại của Hàn diệp Phong là được rồi . ]
"..." Lâm Tuyết thẫn thờ không hiểu ý anh nói .
...
Tắt máy , La Thiên mệt mỏi xoa xoa thái dương . Nghe tiếng động bên ngoài cửa phòng , anh trông vào màn hình máy tính thấy Tiểu Nhã vẫn đang say sưa .
" Lục Thiên Minh ? Vào đi đúng lúc có chuyện cần bàn với anh đây . " anh nói vọng ra ngoài .
" Bên đó xảy ra chuyện gì sao ? " Lục Thiên Minh đẩy cửa bước vào .
La Thiên gập máy tính lại , anh nằm xòa xuống giường giọng bực dọc . " Chuyện lớn ấy chứ , lão Phong đứng dậy ra khỏi giường được rồi , nhưng anh ta đi bụi luôn Lâm Tuyết tìm không thấy . "
Lục Thiên Minh ngồi xuống giường : " Vậy nãy muốn bàn chuyện gì ? "
" ... Chắc anh phải một mình tiếp quản tập đoàn rồi , tôi qua đó cho lão Phong một trận không thể để hắn chết bên đó được . "
Nghe đề nghị của La Thiên , anh trầm ngâm một lát , bỗng lóe lên suy nghĩ . Anh ra điều kiện .
" Cũng được thôi nhưng có điều ... Nếu cậu đáp ứng được tôi sẽ đồng ý chăm lo cho tập toàn chờ hai người về . "
Nghe anh nói vậy La Thiên mừng rỡ ngồi bật dậy . " Vất vả cho anh rồi , điều kiện gì cũng được . " Anh dứt khoát đồng ý ngay cả khi chưa biết đó là điều kiện gì .
Lục Thiên Minh nhíu mày ." Vậy sao ? không cần biết đó là gì , cậu chắc chưa ?"
" Chứ sao ? Anh thì có điều kiện quá đáng gì được chứ . " La Thiên cười đắc ý không chút do dự .
Lục Thiên Minh mới nhếch khóe miệng một cách biến thái , anh gật gù " Đúng vậy , đúng vậy chắc chắn là không quá đáng . Có thể thực hiện ngay bây giờ luôn chứ ?"
" Gì chứ ?"
Nhân lúc La Thiên không đề phòng , anh dựa vào thân hình cao lớn của mình mà đè cậu xuống giường .
" Á , làm gì vậy đồ biến thái này . " La Thiên hét lên , cố gắng đẩy cơ thể anh ra nhưng dường như vô dụng bởi cậu quá ốm yếu mảnh mai so với Lục Thiên Minh .
" Không phải nói sẽ đáp ứng mọi yêu cầu sao , tháng ngày sau này sẽ rất vất vả tôi chỉ cần cậu phục vụ một đêm thôi ." Anh thì thầm vào tai La Thiên .
Cậu giật bắn người . " Anh , anh không định làm chuyện đó đâu đúng chứ ? " Giọng nói run lên vì sợ hãi .
Lục Thiên Minh lại thích dọa người , anh lộ ra bộ mặt biến thái chưa từng có . " Tại sao cậu nghĩ là không ? Hơn ba mươi năm chưa có lấy một cô bạn gái , theo cậu là vì sao ? "
La Thiên hiểu anh đang nói gì , điều đó khiến cậu sợ xanh cả mặt . Đúng là hơn ba mươi năm Lục Thiên Minh chưa từng dính dán tới hẹn hò , vậy mà cậu không chút nghi ngờ hay thắc mắc khi anh chỉ yên phận làm bác sĩ bên cạnh cậu . Đến giờ vỡ lẽ ra thì đã muộn , thì anh không hề thích con gái mà vẫn luôn thèm muốn chiếm được cậu .
Chỉ với một tay anh giữ chặt cả hai tay La Thiên , tay còn lại cũng tranh thủ lột sạch quần áo cậu ta xuống .
" Này , đừng đùa thế chứ đồ biến thái này , không vui đâu . " Cậu giãy giụa muốn tắt thở cũng không thoát được , trong đầu lúc này hỗn loạn suy nghĩ , sợ hãi nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt .
" Đừng phản kháng nữa chỉ một lát , sẽ xong nhanh thôi đừng sợ . " Anh kéo đến chiếc quần nhỏ xuống để lộ ra con quái vật kiêu hãnh đang cứng đờ .
La Thiên hét toáng lên . " Đồ biến thái , mau cút đi . " Miệng thì mạnh nhưng người cậu vẫn run rẩy không ngừng , nhìn thấy thứ đó của Lục Thiên Minh đang rạo rực , nước mắt tự nhiên trào ra vì sợ hãi , anh biết đây không phải trò đùa nữa rồi . " Anh thử xem , nếu anh dám làm gì nhất định cả đời cũng không tha cho bản mặt chó của anh . " Vừa lớn tiếng la hét nhưng cũng không ngừng giãy giụa như liều mạng .
Lục Thiên Minh trái lại , anh càng hứng thú với bộ dạng xinh đẹp trần truồng như nhộng của La Thiên . Dừng ánh mắt ở chỗ thầm kín của đối phương , anh nhíu mày : " Vậy sao ... chỉ sợ làm một lần sẽ khiến cậu nghiện muốn làm nữa thôi , haha . "
" Aaaaaaaa " Tiếng kêu đau đớn thốt ra sau đó là vô vàn âm thanh của hai con người rạo rực đang dính lấy nhau . Nhiệt độ đã nóng lên tới mức như muốn nổ tung , mồ hôi đổ xuống làm ướt đầm đìa chăn gối . Lục Thiên Minh sung sức không ngừng khoe ra độ uyển chuyển cơ thể , anh uấn hông đẩy ra đẩy vào khiến La Thiên nước mắt trào ra đau như xé thịt . Anh lại tỏ ra đau lòng hôn lên môi lên cổ cậu an ủi nhưng bản thân chẳng có chút muốn dừng lại .
Sau một hồi lâu tra tấn thể xác lẫn tinh thần thì mọi thứ cũng kết thúc . Hai người dường như cạn kiệt sức lực , cả người mệt đẫm đau nhức . Sau khi bắn hết tinh hoa trắng đục tanh ngọt ra , La Thiên đau đớn kiệt quệ thiếp đi trong lòng anh .
Lục Thiên Minh đã mãn nguyện , anh cũng không phải người vô tâm Sau khi dọn dẹp lau sạch cơ thể La Thiên rồi mới ôm cậu mà yên tâm ngủ .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.