Chương 64: kiệt quệ
Đường Lam Lam
09/08/2023
Hai tháng thoăn thoắt trôi qua , văn phòng làm việc của Hàn Diệp Phong nằm ở tầng cao nhất tòa chung cư giữa thủ đô Paris lúc nào cũng ngổn ngang ,
bề bộn . Trên sàn nhà , mấy chai rượu loại mạnh tùy tiện vứt bừa bãi .
Hàn Diệp Phong mơ màng tỉnh dậy sau cơn say , đầu anh đau như muốn nổ
tung , từng chút kí ức trước khi say ùa về . Anh nhớ lại trước đó anh đã gào thét tên cô gái ấy , khóc lóc như đứa trẻ trông vô cùng thảm hại .
Trong hai tháng qua anh đã hiện ra hình dạng thê thảm này đến ba lần ,
đó là những khi lật tung một thành phố mà vẫn không thấy tung tích của
Tô Ánh Vân . Con người cũng dần trở nên gầy ốm , bơ phờ , mất đi dáng vẻ to lớn kiêu ngạo của một vị tổng tài phong lưu , đa tình hào phóng .
Giọng nói cũng bị ảnh hưởng không ít , âm thanh ngày càng trầm dính chút khàn ở cổ họng . Tập đoàn Hàn gia hết thảy đều là La Thiên và Lục Thiên Minh ngày đêm điều khiển , làm việc muốn tắt thở ở trong nước . Dù họ
có gào thét tên anh , cầu xin anh quay lại như trước thì Hàn Diệp Phong
cũng chẳng còn tâm trí đâu nữa . Anh ngày càng sa ngã , mất hết tất cả ý chí sức lực . Hiện tại tiền của , tâm trí đều đổ dồn vào việc tìm người mặc kệ ai ra sức ngăn cản hành động tốn công vô ích của anh . Hàn Diệp
Phong lật tung hết từng thành phố yên bình nhất ở Pháp mà ngay cả việc
Tô Ánh Vân có dừng chân ở Pháp hay không anh cũng không biết được .
Tiếng chuông cửa vang lên thật chói tai đối với anh lúc này . Trong đầu Hàn Diệp Phong nhức nhối muốn la thật lớn đuổi người đứng sau tấm cửa kia đi nhưng họng đã đau tái không cất thành lời . Ở xứ Pháp anh chẳng quen biết hay có ý định làm bạn với ai , bản thân cũng đã cố tình thuê phòng làm việc ở tầng chót để không ai làm phiền không lẽ là La Thiên hay Lục Thiên Minh mò sang tận đây tìm ? Anh thoáng nghĩ tới khả năng duy nhất này .
" Hàn Diệp Phong mở cửa cho em . "
Giọng nói mới cất lên làm tan suy nghĩ của anh , âm thanh quen thuộc ấy trước đây đã có lúc khiến anh ghét bỏ vô cùng . [ Lâm Tuyết sao lại xuất hiện ở đây ? ] trong đầu anh nảy sinh nghi hoặc .
Không thấy động tĩnh gì bên trong , Lâm Tuyết nói lớn một lần nữa để xác minh.
" La Thiên nói tình trạng anh giờ rất tệ , nhờ em ở gần sang xem sao . Em không có ý đồ gì xấu , làm ơn mở cửa nếu anh còn tỉnh . "
[ Cô còn có gan nảy sinh ý đồ xấu nữa sao ? ] Hàn Diệp Phong lê thê đi ra mở cửa .
Cửa vừa mở , Lâm Tuyết sững sờ không tin vào mắt mình . Bỏ qua cảnh tượng ngổn ngang xung quanh căn phòng rộng lớn đó thì bộ dạng của anh còn khiến cô sốc hơn . Anh gầy đi rất nhiều , hốc mắt lộ rõ vết tích của tình trạng khóc quá nhiều , khuân mặt bơ phờ , thiếu sức sống ấy thực sự đã dọa Lâm Tuyết một phen hoảng sợ .
Cô cứ đứng im như tượng , không nhúc nhích , cứ như chết lặng trước sự thay đổi cả thể xác lẫn tinh thần của Hàn Diệp Phong . Anh cũng nhận ra điều cô đang cảm thấy .
" Còn đứng ngơ ra ? " giọng anh khàn khàn cất lên .
"..." Lâm Tuyết khắp người run run ." ngay cả giọng nói cũng đã khàn đặc như vậy ... "
" ... " Anh lặng thinh .
" Mới đầu La Thiên nói em còn không tin ! Ai đã khiến anh thành ra nông nỗi này , đừng nói dạo này anh với Tô Ánh Vân đó xảy ra chuyện gì không hay rồi ? " Cô lo lắng .
Nhắc đến cái tên này , tim anh lại thắt lại . Hàn Diệp Phong ôm ngực ngã khuỵ xuống . Lâm Tuyết hốt hoảng đỡ lấy anh .
" Này , anh bị sao vậy . "
Anh ho khan không ngừng , cô vội rút chiếc khăn ra đưa anh . Sau vài tiếng ho đau đớn , chiếc khăn lau nhuốm máu đỏ tươi . Lâm Tuyết hét toáng lên .
Hàn Diệp Phong bất tỉnh nhân sự được nhập viện cấp cứu ở bệnh viện lớn nhất thủ đô , bên ngoài có Lâm Tuyết túc trực .
Mãi đến hơn hai tiếng sau , anh một lần nữa mơ màng tỉnh dậy , ánh sáng ở phòng bệnh chói mắt kinh khủng khiến anh khó mà ngủ tiếp được .
" Anh dậy rồi , thật may chỉ là do tình trạng cơ thể kiệt quệ . Chăm sóc tốt bản thân thì sẽ bình phục . " Lâm Tuyết vui mừng .
" Cảm ơn . " Hàn Diệp Phong vẫn chẳng có chút khởi sắc , tiếng nói yếu ớt thốt ra .
"..." Lâm Tuyết thở dài . " Để em đi mua chút đồ ăn ." Nói xong liền đứng dậy quay đầu .
" Không đói !" Hàn diệp Phong dứt khoát .
Cô sững người mất mấy nhịp , nhưng rồi vẫn tiếp tục đi . " Nhưng em đói . "
Chỉ còn một mình trong phòng , anh lại không thể khóc nữa , đến sức lực rơi nước mắt bây giờ cũng không còn . Anh chưa từng trải qua cơn đau nào lớn đến thế , thứ cảm giác ấy làm tim anh không lúc nào ngừng đau đớn , khó chịu .
" Rốt cuộc em hận anh đến mức nào ? " mắt anh rưng rưng .
Nghe thấy câu nói yếu ớt của anh , Lâm Tuyết mới rời đi thật sự . Cô rút máy gọi cho La Thiên .
[ Sao rồi , đã gặp được Diệp Phong chưa ? ] La thiên gấp gáp . [ Mấy ngày nay không liên lạc được , Lục Thiên Minh với Tiểu Nhã còn đang đòi qua Pháp bằng được cơ . ]
Lâm Tuyết dường như vừa nghe được tên của ai đó khiến cô hoảng hốt . " Lục ... lục Thiên Minh và ai cơ , anh nói tôi không nghe rõ . "
La Thiên cũng vừa nhận ra anh đã lỡ miệng nhắc đến Tiểu Nhã , Lục Thiên Minh bên cạnh liền véo anh ta một cái đau điếng .
[ Là Lục Thiên Minh với La Thiên tôi chứ còn ai nữa , cô không nghe rõ hả còn hỏi lại ? ] La thiên vội vàng cứu nguy .
Lâm Tuyết nhẹ nhõm.
" à không tôi nghe nhầm thôi . Anh ấy ở ngoài còn tồi tệ hơn qua lời kể của anh . Ban nãy vừa ngất đi , mới tỉnh lại liền chỉ nghĩ đến Tô Ánh Vân . "
La Thiên thở dài . [Thời gian cô qua Pháp có nhiều thứ thay đổi , chuyện kể ra rất dài , hiện tại chỉ nhờ cô chăm sóc Hàn Diệp Phong mà tuyệt đối đừng nói những lời không tốt hay đả động gì đến Tô Ánh Vân được không ? ]
Lâm Tuyết nghĩ suy một lúc rồi dứt khoát trả lời .
" Chuyện liên quan đến Diệp Phong , tôi chắc chắn sẽ giúp anh yên tâm . Tạm như vậy đi . "
/ cup máy /
" Hình như anh ta có nhắc đến Phương Tiểu Nhã ... hay là do mình nghe lầm nhỉ ? " Cô khó hiểu trong đầu . " Chắc do mình quá ám ảnh mới vậy rồi , hồ đồ quá năm đó chính tay mình đâm cô ta một nhát đẩy xuống vách đá làm sao có chuyện còn sống được nữa . " Cô thở dài cho qua một bên .
Lâm Tuyết liền chuyển qua số Cẩm Tú hẹn bạn ra quán ăn nói chuyện .
Tiếng chuông cửa vang lên thật chói tai đối với anh lúc này . Trong đầu Hàn Diệp Phong nhức nhối muốn la thật lớn đuổi người đứng sau tấm cửa kia đi nhưng họng đã đau tái không cất thành lời . Ở xứ Pháp anh chẳng quen biết hay có ý định làm bạn với ai , bản thân cũng đã cố tình thuê phòng làm việc ở tầng chót để không ai làm phiền không lẽ là La Thiên hay Lục Thiên Minh mò sang tận đây tìm ? Anh thoáng nghĩ tới khả năng duy nhất này .
" Hàn Diệp Phong mở cửa cho em . "
Giọng nói mới cất lên làm tan suy nghĩ của anh , âm thanh quen thuộc ấy trước đây đã có lúc khiến anh ghét bỏ vô cùng . [ Lâm Tuyết sao lại xuất hiện ở đây ? ] trong đầu anh nảy sinh nghi hoặc .
Không thấy động tĩnh gì bên trong , Lâm Tuyết nói lớn một lần nữa để xác minh.
" La Thiên nói tình trạng anh giờ rất tệ , nhờ em ở gần sang xem sao . Em không có ý đồ gì xấu , làm ơn mở cửa nếu anh còn tỉnh . "
[ Cô còn có gan nảy sinh ý đồ xấu nữa sao ? ] Hàn Diệp Phong lê thê đi ra mở cửa .
Cửa vừa mở , Lâm Tuyết sững sờ không tin vào mắt mình . Bỏ qua cảnh tượng ngổn ngang xung quanh căn phòng rộng lớn đó thì bộ dạng của anh còn khiến cô sốc hơn . Anh gầy đi rất nhiều , hốc mắt lộ rõ vết tích của tình trạng khóc quá nhiều , khuân mặt bơ phờ , thiếu sức sống ấy thực sự đã dọa Lâm Tuyết một phen hoảng sợ .
Cô cứ đứng im như tượng , không nhúc nhích , cứ như chết lặng trước sự thay đổi cả thể xác lẫn tinh thần của Hàn Diệp Phong . Anh cũng nhận ra điều cô đang cảm thấy .
" Còn đứng ngơ ra ? " giọng anh khàn khàn cất lên .
"..." Lâm Tuyết khắp người run run ." ngay cả giọng nói cũng đã khàn đặc như vậy ... "
" ... " Anh lặng thinh .
" Mới đầu La Thiên nói em còn không tin ! Ai đã khiến anh thành ra nông nỗi này , đừng nói dạo này anh với Tô Ánh Vân đó xảy ra chuyện gì không hay rồi ? " Cô lo lắng .
Nhắc đến cái tên này , tim anh lại thắt lại . Hàn Diệp Phong ôm ngực ngã khuỵ xuống . Lâm Tuyết hốt hoảng đỡ lấy anh .
" Này , anh bị sao vậy . "
Anh ho khan không ngừng , cô vội rút chiếc khăn ra đưa anh . Sau vài tiếng ho đau đớn , chiếc khăn lau nhuốm máu đỏ tươi . Lâm Tuyết hét toáng lên .
Hàn Diệp Phong bất tỉnh nhân sự được nhập viện cấp cứu ở bệnh viện lớn nhất thủ đô , bên ngoài có Lâm Tuyết túc trực .
Mãi đến hơn hai tiếng sau , anh một lần nữa mơ màng tỉnh dậy , ánh sáng ở phòng bệnh chói mắt kinh khủng khiến anh khó mà ngủ tiếp được .
" Anh dậy rồi , thật may chỉ là do tình trạng cơ thể kiệt quệ . Chăm sóc tốt bản thân thì sẽ bình phục . " Lâm Tuyết vui mừng .
" Cảm ơn . " Hàn Diệp Phong vẫn chẳng có chút khởi sắc , tiếng nói yếu ớt thốt ra .
"..." Lâm Tuyết thở dài . " Để em đi mua chút đồ ăn ." Nói xong liền đứng dậy quay đầu .
" Không đói !" Hàn diệp Phong dứt khoát .
Cô sững người mất mấy nhịp , nhưng rồi vẫn tiếp tục đi . " Nhưng em đói . "
Chỉ còn một mình trong phòng , anh lại không thể khóc nữa , đến sức lực rơi nước mắt bây giờ cũng không còn . Anh chưa từng trải qua cơn đau nào lớn đến thế , thứ cảm giác ấy làm tim anh không lúc nào ngừng đau đớn , khó chịu .
" Rốt cuộc em hận anh đến mức nào ? " mắt anh rưng rưng .
Nghe thấy câu nói yếu ớt của anh , Lâm Tuyết mới rời đi thật sự . Cô rút máy gọi cho La Thiên .
[ Sao rồi , đã gặp được Diệp Phong chưa ? ] La thiên gấp gáp . [ Mấy ngày nay không liên lạc được , Lục Thiên Minh với Tiểu Nhã còn đang đòi qua Pháp bằng được cơ . ]
Lâm Tuyết dường như vừa nghe được tên của ai đó khiến cô hoảng hốt . " Lục ... lục Thiên Minh và ai cơ , anh nói tôi không nghe rõ . "
La Thiên cũng vừa nhận ra anh đã lỡ miệng nhắc đến Tiểu Nhã , Lục Thiên Minh bên cạnh liền véo anh ta một cái đau điếng .
[ Là Lục Thiên Minh với La Thiên tôi chứ còn ai nữa , cô không nghe rõ hả còn hỏi lại ? ] La thiên vội vàng cứu nguy .
Lâm Tuyết nhẹ nhõm.
" à không tôi nghe nhầm thôi . Anh ấy ở ngoài còn tồi tệ hơn qua lời kể của anh . Ban nãy vừa ngất đi , mới tỉnh lại liền chỉ nghĩ đến Tô Ánh Vân . "
La Thiên thở dài . [Thời gian cô qua Pháp có nhiều thứ thay đổi , chuyện kể ra rất dài , hiện tại chỉ nhờ cô chăm sóc Hàn Diệp Phong mà tuyệt đối đừng nói những lời không tốt hay đả động gì đến Tô Ánh Vân được không ? ]
Lâm Tuyết nghĩ suy một lúc rồi dứt khoát trả lời .
" Chuyện liên quan đến Diệp Phong , tôi chắc chắn sẽ giúp anh yên tâm . Tạm như vậy đi . "
/ cup máy /
" Hình như anh ta có nhắc đến Phương Tiểu Nhã ... hay là do mình nghe lầm nhỉ ? " Cô khó hiểu trong đầu . " Chắc do mình quá ám ảnh mới vậy rồi , hồ đồ quá năm đó chính tay mình đâm cô ta một nhát đẩy xuống vách đá làm sao có chuyện còn sống được nữa . " Cô thở dài cho qua một bên .
Lâm Tuyết liền chuyển qua số Cẩm Tú hẹn bạn ra quán ăn nói chuyện .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.