Chương 3: Gặp nhau
Ann Nguyệtt
27/06/2023
Chiều chiều thì hai người kia cũng đến, một người tên Lan và người còn lại tên Liên. Lan năm nay chỉ mới 18 tuổi còn Liên là 20 tuổi, cô thì đã 27 tuổi nên hai người họ đều gọi cô là chị.
Lan thì tính tình hiền hậu dể gần dể mến còn Liên thì bề ngoài tiếp xúc có vẽ rất hòa đồng nhưng Như An Nhã đã lăn lộn ngoài xã hội bao nhiêu năm trời nên cô có thể cảm nhận được Liên vào đây là có mục đích gì đó.
Nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ chuyện của người ta cô xía vào làm gì để rồi quạ bay đầy đầu. Sau đó 3 người được quản gia dẫn đi tham quan biệt thự thự và nói những đều được làm và không được làm ở đây.
Theo như cô nghe vú Từ nói là biệt thự này chỉ là một trong rất số nhiều biệt thự của một cậu thiếu gia họ Trần và hiện tại cậu âý đang đi công tác ở nước ngoài khoảng 2-3 ngày nữa thì sẽ về.
Cậu thiếu gia có bề ngoài phong lưu lãng tử nhưng tính tình lại rất khó ở nên tới giờ đã hai mươi bảy tuổi vẫn còn ế. Nghe nói khi vừa tốt nghiệp cậu ta đã về đây kế nhiệm chức chủ tịch của ba mình.
Vốn dĩ công ty đã rất phát triển, hầu như trong nước ai cũng biết đến tập đoàn Trần thị nhưng từ khi cậu thiếu gia này trở về thì công ty lại bùng nổ vươn tầm ra cả nước ngoài và đưa công ty vào hàng top của thế giới về mức danh thu hằng năm.
Như AN Nhã nghe mà ngao ngán:"Đúng là con nhà người ta có khác, phải chi mà mình bằng một phần của cậu thiếu gia này thì tốt biết mấy.''
Đến tối sau khi ăn tối xong thì 3 người, mỗi người được phát ba 3 bộ đồ.
"Đây chính là đồ dành cho người hầu, trong giờ làm việc thì phải mặc, ngoài trừ lúc đi chợ, đi đem cơm cho thiếu gia và ngoài giờ làm việc thì muốn mặc gì cũng được cả.
Sáng hôm sau vào lúc 5h45 mọi người đều đã thức dậy ăn mặc chỉnh tề xếp thành một hàng. Vú Từ đứng ở phía trước nhìn mọi người đông đủ hết thì bắt đầu phân công.
Cô, Lan và Liên cùng vài người nữa thì được phân công lao dọn biệt thự. Trời ơi ta nói biệt thự nó to, mấy người lao dọn luôn mà tới tận trưa mới xong.
Nhà này ở đâu ai cũng có thể vào quét dọn được nhưng chỉ có hai nơi mà bất cứ ai cũng không được vào ngoại trừ vú Từ là được vào đó quét dọn mà thôi.
Nơi đó chính là thư phòng và phòng ngủ của thiếu gia. Cô cũng không hiểu tại sau nhưng cô cũng không suy nghĩ quá nhiều vì bao nhiêu năm lăn lộn giữa cái chốn xã hội này cô đã rút ra một kinh nghiệm đó là.
Biết càng ít chuyện sống càng dai. Sau khi lao dọn biệt thự xong rồi thì cô giúp vú Từ nấu ăn cho mọi người.
................
Hai ngày sau cũng như mọi khi cô được phân công làm công việc nhà và nghe được hôm nay là cậu chủ hôm nay sẽ về.
Vì thế mọi người rất tích cực làm việc. Đang giúp vú Từ chuẩn bị thức ăn thì cô nghe bên ngoài có tiếng động cơ xe, tiếp đến là có một người từ bên ngoài chạy vào hô.
"Thiếu gia trở về rồi"
Thế là mọi người kéo ra ngoài đứng hai hàng cuối đầu chào, bình thường thì không có long trọng như thế này đâu. Chỉ những lần anh đi công tác một thời gian dài trở về thì mới tiếp đón như thế này thôi.
Vừa nhìn thấy bống dáng từ trên xe bước xuống thì Như An Nhã đã trợn tròn mắt, những kí ức xưa kia cứ liên tục hiện đi hiện lại trong đại não của cô.
Làm sau cô không nhớ người con trai này cho được chứ, chính vì yêu người con trai này đến mù quán nên cuộc sống của cô mới thành ra như thế này.
Như An Nhã tưởng mình chẳng bao giờ gặp lại anh nhưng cuối vẫn phải gặp lại, hơn nữa còn gặp lại trong một tình huống trớ trêu như thế này.
Nói thật thì bây giờ Như An Nhã chẳng còn yêu anh vì cô thấy bản thân mình không xứng với anh nữa và dường như cô cũng đã quên anh rồi.
Trong lòng cô sớm chỉ còn là những công việc bộn bề và tình yêu dành cho cậu lúc còn trẻ chỉ là sự non dại không hiểu sự đời mà thôi và cô cũng chắn chắn là anh đã quên cô rồi.
Cô biến mất khổi cuộc sống của anh, không còn bám theo đuôi của anh thì chắc anh rất vui và cũng đã quên mất nhau. Tính ra cũng gần 10 năm rồi hai người chưa gặp nhau nhỉ.
Một người hầu ở kế bên thấy cô không cuối đầu xuống thì nhắc nhở. Như An Nhã thấy vậy thì nhanh chống cuối đầu xuôngs theo mọi người.
Trần Gia Huy từ ngoài anh đi thẳng vào trong, anh lướt qua cô rồi đ thẳng lên phòng ngủ của mình mà hoàn toàn không biết người con gái anh thương, anh nhớ đang ở đây.
Lúc anh lước qua mình, không hiểu sau Như An Nhã lại rơi nước mắt, cô đã cố kiềm lại nước mắt của mình nhưng không thể, nó cứ rơi lách tách lách tách từng hạt một.
Lan thì tính tình hiền hậu dể gần dể mến còn Liên thì bề ngoài tiếp xúc có vẽ rất hòa đồng nhưng Như An Nhã đã lăn lộn ngoài xã hội bao nhiêu năm trời nên cô có thể cảm nhận được Liên vào đây là có mục đích gì đó.
Nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ chuyện của người ta cô xía vào làm gì để rồi quạ bay đầy đầu. Sau đó 3 người được quản gia dẫn đi tham quan biệt thự thự và nói những đều được làm và không được làm ở đây.
Theo như cô nghe vú Từ nói là biệt thự này chỉ là một trong rất số nhiều biệt thự của một cậu thiếu gia họ Trần và hiện tại cậu âý đang đi công tác ở nước ngoài khoảng 2-3 ngày nữa thì sẽ về.
Cậu thiếu gia có bề ngoài phong lưu lãng tử nhưng tính tình lại rất khó ở nên tới giờ đã hai mươi bảy tuổi vẫn còn ế. Nghe nói khi vừa tốt nghiệp cậu ta đã về đây kế nhiệm chức chủ tịch của ba mình.
Vốn dĩ công ty đã rất phát triển, hầu như trong nước ai cũng biết đến tập đoàn Trần thị nhưng từ khi cậu thiếu gia này trở về thì công ty lại bùng nổ vươn tầm ra cả nước ngoài và đưa công ty vào hàng top của thế giới về mức danh thu hằng năm.
Như AN Nhã nghe mà ngao ngán:"Đúng là con nhà người ta có khác, phải chi mà mình bằng một phần của cậu thiếu gia này thì tốt biết mấy.''
Đến tối sau khi ăn tối xong thì 3 người, mỗi người được phát ba 3 bộ đồ.
"Đây chính là đồ dành cho người hầu, trong giờ làm việc thì phải mặc, ngoài trừ lúc đi chợ, đi đem cơm cho thiếu gia và ngoài giờ làm việc thì muốn mặc gì cũng được cả.
Sáng hôm sau vào lúc 5h45 mọi người đều đã thức dậy ăn mặc chỉnh tề xếp thành một hàng. Vú Từ đứng ở phía trước nhìn mọi người đông đủ hết thì bắt đầu phân công.
Cô, Lan và Liên cùng vài người nữa thì được phân công lao dọn biệt thự. Trời ơi ta nói biệt thự nó to, mấy người lao dọn luôn mà tới tận trưa mới xong.
Nhà này ở đâu ai cũng có thể vào quét dọn được nhưng chỉ có hai nơi mà bất cứ ai cũng không được vào ngoại trừ vú Từ là được vào đó quét dọn mà thôi.
Nơi đó chính là thư phòng và phòng ngủ của thiếu gia. Cô cũng không hiểu tại sau nhưng cô cũng không suy nghĩ quá nhiều vì bao nhiêu năm lăn lộn giữa cái chốn xã hội này cô đã rút ra một kinh nghiệm đó là.
Biết càng ít chuyện sống càng dai. Sau khi lao dọn biệt thự xong rồi thì cô giúp vú Từ nấu ăn cho mọi người.
................
Hai ngày sau cũng như mọi khi cô được phân công làm công việc nhà và nghe được hôm nay là cậu chủ hôm nay sẽ về.
Vì thế mọi người rất tích cực làm việc. Đang giúp vú Từ chuẩn bị thức ăn thì cô nghe bên ngoài có tiếng động cơ xe, tiếp đến là có một người từ bên ngoài chạy vào hô.
"Thiếu gia trở về rồi"
Thế là mọi người kéo ra ngoài đứng hai hàng cuối đầu chào, bình thường thì không có long trọng như thế này đâu. Chỉ những lần anh đi công tác một thời gian dài trở về thì mới tiếp đón như thế này thôi.
Vừa nhìn thấy bống dáng từ trên xe bước xuống thì Như An Nhã đã trợn tròn mắt, những kí ức xưa kia cứ liên tục hiện đi hiện lại trong đại não của cô.
Làm sau cô không nhớ người con trai này cho được chứ, chính vì yêu người con trai này đến mù quán nên cuộc sống của cô mới thành ra như thế này.
Như An Nhã tưởng mình chẳng bao giờ gặp lại anh nhưng cuối vẫn phải gặp lại, hơn nữa còn gặp lại trong một tình huống trớ trêu như thế này.
Nói thật thì bây giờ Như An Nhã chẳng còn yêu anh vì cô thấy bản thân mình không xứng với anh nữa và dường như cô cũng đã quên anh rồi.
Trong lòng cô sớm chỉ còn là những công việc bộn bề và tình yêu dành cho cậu lúc còn trẻ chỉ là sự non dại không hiểu sự đời mà thôi và cô cũng chắn chắn là anh đã quên cô rồi.
Cô biến mất khổi cuộc sống của anh, không còn bám theo đuôi của anh thì chắc anh rất vui và cũng đã quên mất nhau. Tính ra cũng gần 10 năm rồi hai người chưa gặp nhau nhỉ.
Một người hầu ở kế bên thấy cô không cuối đầu xuống thì nhắc nhở. Như An Nhã thấy vậy thì nhanh chống cuối đầu xuôngs theo mọi người.
Trần Gia Huy từ ngoài anh đi thẳng vào trong, anh lướt qua cô rồi đ thẳng lên phòng ngủ của mình mà hoàn toàn không biết người con gái anh thương, anh nhớ đang ở đây.
Lúc anh lước qua mình, không hiểu sau Như An Nhã lại rơi nước mắt, cô đã cố kiềm lại nước mắt của mình nhưng không thể, nó cứ rơi lách tách lách tách từng hạt một.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.