Chương 4: Nhận ra em
Ann Nguyệtt
27/06/2023
Khi anh đã đi qua rồi thì mọi ngước dậy, thấy cô khóc thì vú Từ và mọi người chạy hỏi.
"Tiểu Nhã con có sao không" Vú và mọi người ở đây thống nhất gọi 3 cô là tiểu Nhã, tiểu Liên và tiểu Lan nghe cho thân thiết.
"Dạ con không có gì đâu ạ, tại bụi bay vào mắt nên con mới khóc thôi ạ. Con xin phép vú, xin phép mọi người vào nhà vệ sinh một lát ạ"
Nói xong thì cô chạy đi, mọi người thấy vậy thì cũng tản ra làm việc.
Chạy vào nhà vệ sinh Như An Nhã liền đóng cửa lại, cô mở van nước hất nước liên tục lên mặt rồi cô ngước lên thấy gương của mình trong gương nhếch nhát vô cùng.
"Tỉnh lại đi Như An Nhã mày phải quên anh ta, anh ta bây giờ đẹp trai, giàu có còn bản thân của mày chỉ là sự đê tiện, nghèo hèn dốt nát mà thôi."
Sau khi chấn chỉnh xong tâm lí thì cô mới ra ngoài, đầu luôn cuối xuống mà đi để cố gắng cho người khác không thấy mình.
Trần Gia Huy tắm rửa xong và hiện tại anh đang ngồi ở bàn ăn chờ người làm dọn cơm thì thấy có một cô gái từ nhà vệ sinh bước ra vowia bộ dạng đầu tóc rủ rượi, mặt thì luôn hướng xuống đất.
Thấy người này kì lạ nên anh quay qua hỏi vú Từ:
"Đó là ai vậy"
"Dạ do biệt thự thiếu người nên tôi đã tuyển thêm 3 người làm mới và đó là một trong 3 người đó đấy ạ"
"Kêu cô ta lại đây"
"Tiểu Nhã mau lại đây"
Nghe vú Từ gọi mình đến đó thì con tim của cô đập thình thịch hít một hơi thật sâu rồi cô cất bước đi về hướng của anh, đầu vẫn luôn cuối xuống đất.
"Cô là ai"
Nghe anh hỏi cô cố gắng điều chỉnh lại một chút rồi lên tiếng:
"Tôi là người làm mới ở đây"
"Tên gì"
Nghe anh hỏi mà con tim của cô run lên liên hồi nhưng cô vẫn kiềm chế lại rồi trả lời.
"Tôi tên Lý Tiểu Nhã"
Vú Từ ở một bên nghe cô nói tên của mình ra mà bà bất ngờ, bà không hiểu tại sao cô lại không nói tên thật của mình cho thiếu gia biết. Tuy thắc mắc nhưng bà vẫn không lên tiếng mà đợi một lát nữa sẽ bà sẽ hỏi lại cô
Anh nghe cô nói vậy thì hỏi lại:
"Cô có thật tên Lý Tiểu Nhã không"
" Tôi nói dối thiếu gia làm gì chứ"
"Vậy ngước mặt lên cho tôi xem"
Như An Nhã cảm thấy mình không còn đường thoát nên cô đành đánh liều một phen, cùng lắm thì chỉ bị đổi ra khổi biệt thự thôi.
Nếu như để anh nhận ra cô thì không phải sẽ phiền phức hơn sau, có khi nào anh sẽ giết cô để trả thù cho Lâm Minh Nguyệt không, đời ai mà đâu biết trước được gì.
Chẳng phải năm xưa anh lần đầu tiên anh hẹn cô ra là để đồi lại công bằng cho Lâm Minh Nguyệt sao.
"Tôi không muốn ngước mặt lên"
"Ầm"
Tay của anh đạp xuống mặt bàn khiến cho những người làm gần đó giật mình và cả cô cũng vậy.
"Tôi nhắc lại lần cuối cô mau ngước mặt lên"
"Tôi không ngước''
Thấy cô cứng đầu cứng cổ không chịu ngước mặt lên nên anh đi lại phía cô. Cảm nhận được anh đang tiến lại gần mình thì đôi chân của cô không tự chủ được lùi lại.
Lúc nãy thấy bóng dáng đó anh đã nghi cô là Như An Nhã rồi, tuy giọng nói của cô có đè nén lại nhưng anh vẫn tinh ý nhận ra. Lại thêm cái thái độ và giọng nói nghênh ngang này nên anh chắc chắn người trước mặt mình chính là Như An Nhã.
Một bước anh đi bằng 3 bước cô thục lùi, Như An Nhã cảm thấy mình không còn đường thoát nữa nên đã ngước mặt lên, gương mặt của cô lúc này tràn đầy sự kiên cường:
"Anh đừng có lại gần tôi"
Trần Gia Huy vừa thấy gương mặt của cô thì anh lập tức đi nhanh lại đưa hai tay bóp chặc vào hai bả vai của cô:
"Cô cô chính là Như An Nhã"
"Anh làm gì vậy, buôn tôi ra"
" Mấy năm nay em ở đâu"
"Tôi sống ở đâu thì liên qua gì đến anh"
"Tại sao lúc nãy cô lại muốn trốn tránh tôi"
Như An Nhã lúc này lấy toàn bộ dũng khí của mình ra mà nói:
"Tôi không trốn ai cả, tôi chỉ không muốn gặp anh mà thôi. Tôi mà biết anh là ông chủ ở đây thì tôi sẽ mãi mãi không bao giờ xin vào làm việc trong căn nhà này."
"Nhưng đã quá muộn rồi, hiện giờ thì cô đang ở đây và làm việc trong căn nhà này"
Trần Gia Huy lúc này buôn tay ra khỏi bã vai của cô, anh suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng:
"Từ nay về sau phòng của tôi là do cô dọn, sáng tôi thức dậy cô phải pha nước cho tôi tắm, chuẩn bị đồ cho tôi mặc, cơm tôi ăn là do cô làm hơn nữa cơm trưa của tôi là do cô đem đến công ty"
Nói xong anh quay người bước đi lên phòng.
Trần Gia Huy nghĩ chắc bây giờ cô không còn yêu anh nữa mà sẽ hận anh nên anh không thể gấp rút được, hiện giờ đều đầu tiên anh làm là phải kéo gần khoảng cách của của hai người.
Nhưng Như An Nhã thì không nghĩ vậy, cô nghĩ anh đang tìm việc cho cô làm để trả thù xưa nên cô thẳng thừng lên tiếng:
"Anh đây là đang trả thù tôi"
Nghe cô nói vậy thì bước chân của anh ngưng lại một chút rồi nói:
"Cô thích nghĩ thế nào thì tùy, nhớ cô phải mau chuẩn bị cơm rồi bưng lên phòng cho tôi, tôi đói rồi"
"Tiểu Nhã con có sao không" Vú và mọi người ở đây thống nhất gọi 3 cô là tiểu Nhã, tiểu Liên và tiểu Lan nghe cho thân thiết.
"Dạ con không có gì đâu ạ, tại bụi bay vào mắt nên con mới khóc thôi ạ. Con xin phép vú, xin phép mọi người vào nhà vệ sinh một lát ạ"
Nói xong thì cô chạy đi, mọi người thấy vậy thì cũng tản ra làm việc.
Chạy vào nhà vệ sinh Như An Nhã liền đóng cửa lại, cô mở van nước hất nước liên tục lên mặt rồi cô ngước lên thấy gương của mình trong gương nhếch nhát vô cùng.
"Tỉnh lại đi Như An Nhã mày phải quên anh ta, anh ta bây giờ đẹp trai, giàu có còn bản thân của mày chỉ là sự đê tiện, nghèo hèn dốt nát mà thôi."
Sau khi chấn chỉnh xong tâm lí thì cô mới ra ngoài, đầu luôn cuối xuống mà đi để cố gắng cho người khác không thấy mình.
Trần Gia Huy tắm rửa xong và hiện tại anh đang ngồi ở bàn ăn chờ người làm dọn cơm thì thấy có một cô gái từ nhà vệ sinh bước ra vowia bộ dạng đầu tóc rủ rượi, mặt thì luôn hướng xuống đất.
Thấy người này kì lạ nên anh quay qua hỏi vú Từ:
"Đó là ai vậy"
"Dạ do biệt thự thiếu người nên tôi đã tuyển thêm 3 người làm mới và đó là một trong 3 người đó đấy ạ"
"Kêu cô ta lại đây"
"Tiểu Nhã mau lại đây"
Nghe vú Từ gọi mình đến đó thì con tim của cô đập thình thịch hít một hơi thật sâu rồi cô cất bước đi về hướng của anh, đầu vẫn luôn cuối xuống đất.
"Cô là ai"
Nghe anh hỏi cô cố gắng điều chỉnh lại một chút rồi lên tiếng:
"Tôi là người làm mới ở đây"
"Tên gì"
Nghe anh hỏi mà con tim của cô run lên liên hồi nhưng cô vẫn kiềm chế lại rồi trả lời.
"Tôi tên Lý Tiểu Nhã"
Vú Từ ở một bên nghe cô nói tên của mình ra mà bà bất ngờ, bà không hiểu tại sao cô lại không nói tên thật của mình cho thiếu gia biết. Tuy thắc mắc nhưng bà vẫn không lên tiếng mà đợi một lát nữa sẽ bà sẽ hỏi lại cô
Anh nghe cô nói vậy thì hỏi lại:
"Cô có thật tên Lý Tiểu Nhã không"
" Tôi nói dối thiếu gia làm gì chứ"
"Vậy ngước mặt lên cho tôi xem"
Như An Nhã cảm thấy mình không còn đường thoát nên cô đành đánh liều một phen, cùng lắm thì chỉ bị đổi ra khổi biệt thự thôi.
Nếu như để anh nhận ra cô thì không phải sẽ phiền phức hơn sau, có khi nào anh sẽ giết cô để trả thù cho Lâm Minh Nguyệt không, đời ai mà đâu biết trước được gì.
Chẳng phải năm xưa anh lần đầu tiên anh hẹn cô ra là để đồi lại công bằng cho Lâm Minh Nguyệt sao.
"Tôi không muốn ngước mặt lên"
"Ầm"
Tay của anh đạp xuống mặt bàn khiến cho những người làm gần đó giật mình và cả cô cũng vậy.
"Tôi nhắc lại lần cuối cô mau ngước mặt lên"
"Tôi không ngước''
Thấy cô cứng đầu cứng cổ không chịu ngước mặt lên nên anh đi lại phía cô. Cảm nhận được anh đang tiến lại gần mình thì đôi chân của cô không tự chủ được lùi lại.
Lúc nãy thấy bóng dáng đó anh đã nghi cô là Như An Nhã rồi, tuy giọng nói của cô có đè nén lại nhưng anh vẫn tinh ý nhận ra. Lại thêm cái thái độ và giọng nói nghênh ngang này nên anh chắc chắn người trước mặt mình chính là Như An Nhã.
Một bước anh đi bằng 3 bước cô thục lùi, Như An Nhã cảm thấy mình không còn đường thoát nữa nên đã ngước mặt lên, gương mặt của cô lúc này tràn đầy sự kiên cường:
"Anh đừng có lại gần tôi"
Trần Gia Huy vừa thấy gương mặt của cô thì anh lập tức đi nhanh lại đưa hai tay bóp chặc vào hai bả vai của cô:
"Cô cô chính là Như An Nhã"
"Anh làm gì vậy, buôn tôi ra"
" Mấy năm nay em ở đâu"
"Tôi sống ở đâu thì liên qua gì đến anh"
"Tại sao lúc nãy cô lại muốn trốn tránh tôi"
Như An Nhã lúc này lấy toàn bộ dũng khí của mình ra mà nói:
"Tôi không trốn ai cả, tôi chỉ không muốn gặp anh mà thôi. Tôi mà biết anh là ông chủ ở đây thì tôi sẽ mãi mãi không bao giờ xin vào làm việc trong căn nhà này."
"Nhưng đã quá muộn rồi, hiện giờ thì cô đang ở đây và làm việc trong căn nhà này"
Trần Gia Huy lúc này buôn tay ra khỏi bã vai của cô, anh suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng:
"Từ nay về sau phòng của tôi là do cô dọn, sáng tôi thức dậy cô phải pha nước cho tôi tắm, chuẩn bị đồ cho tôi mặc, cơm tôi ăn là do cô làm hơn nữa cơm trưa của tôi là do cô đem đến công ty"
Nói xong anh quay người bước đi lên phòng.
Trần Gia Huy nghĩ chắc bây giờ cô không còn yêu anh nữa mà sẽ hận anh nên anh không thể gấp rút được, hiện giờ đều đầu tiên anh làm là phải kéo gần khoảng cách của của hai người.
Nhưng Như An Nhã thì không nghĩ vậy, cô nghĩ anh đang tìm việc cho cô làm để trả thù xưa nên cô thẳng thừng lên tiếng:
"Anh đây là đang trả thù tôi"
Nghe cô nói vậy thì bước chân của anh ngưng lại một chút rồi nói:
"Cô thích nghĩ thế nào thì tùy, nhớ cô phải mau chuẩn bị cơm rồi bưng lên phòng cho tôi, tôi đói rồi"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.