Chương 22: Hãy Cho Anh Cơ Hội (H)
Dumy
13/12/2023
Hoắc Ngữ Yên nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, toàn thân lúc này chỉ còn chiếc áo ngực cùng quần lót mỏng manh, cơ thể phản xạ tự nhiên mà co lại, hai cánh tay nhỏ bé cố gắng che đi một phần thân thể.
"Đừng...đừng nhìn.."
"Tại sao lại không cho anh nhìn, em là người phụ nữ của anh, anh muốn nhìn!"
Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn bởi vì ánh nhìn nóng rực của hắn mà xuất hiện một tầng đỏ ửng, toát lên vẻ kiều mị mê người, khiến người khác muốn hung hăng bắt nạt.
"Tất cả không phải đều do anh làm sao? Huhu, xấu xa, đê tiện, vô sỉ....tên dâm tặc nhà anh còn muốn thế nào nữa?"
Lúc này Cố Trạch Dương liền ngẩn ra, nhớ tới tình cảnh đáng thương sáng nay của cô hắn lại thấy cắn rứt lương tâm.
Cả thân thể cô sau một đêm do hắn buông thả dục vọng mà vết xanh tím đầy rẫy trên người, ngay cả đầu vú của cô vốn là màu hồng nhạt bị hắn chơi đùa cắn mút mà trở nên đỏ bừng như muốn rỉ máu.
Huyệt nhỏ bên dưới cũng đáng thương không kém, hai mép vốn luôn khép kín, vậy mà vì hắn miệt mài đâm chọc cả đêm mà lúc rút gậy thịt ra, để thật lâu vẫn chưa thể khép lại được, sâu trong vách thịt trơn mịn xuất hiện một vài vết xước có lẽ do lông mao đen cứng của hắn ma sát liên hồi mà tạo thành.
"Anh....anh thật không cố ý tổn thương em. Ngữ Yên, phía dưới còn đau không em? Anh có mang thuốc tới, ngoan để anh bôi thuốc cho em."
Sau đó hắn nhanh chóng thoát nốt quần lót cùng áo ngực dưới sự chống cự yếu ớt của cô.
Hoắc Ngữ Yên vô lực nằm im mặc cho hắn ở trên người cô làm càn, sau đêm qua cô đã rút ra một bài học, càng chống cự thì càng khiến hắn thêm điên cuồng chiếm đoạt, mà người cuối cùng chịu khổ lại là cô.
Thấy cô ngoan ngoãn như vậy, Cố Trạch Dương cũng không làm khó cô nữa, cầm lấy tuýp thuốc mỡ mà hắn mới mua lúc sáng sau khi hỏi bác sĩ kĩ càng.
Hành động cẩn thận tỉ mị nhẹ nhàng sợ cô đau lúc bôi thuốc của hắn khiến cô có chút xao động.
Lúc ngón tay to mang vết chai của hắn đem thuốc đút vào âm hộ có chút sưng đỏ của cô, cảm giác mát lạnh của thuốc đối lập với ngón tay nóng hổi của hắn làm cô khẽ rùng mình.
Điều làm cô chấn động nhất là khi phát hiện thân thể mình tự dưng lại trở nên nóng hừng hực, tựa hồ chính mình đang chờ mong...nhiều hơn nữa...
Không.... không phải như vậy...
Ánh mắt mờ mịt thành một mảng sương mù, hàm răng trắng đều ẩn nhẫn cắn lấy cánh môi đỏ hồng, đôi tay nhỏ bé khó chịu nắm chặt lại, hơi thở gấp gáp.
Trong khi Hoắc Ngữ Yên đang kiềm nén từng đợt tê dại mà những ngón tay đang bôi thuốc của hắn đem lại thì người đàn ông kia vẫn đang chăm chú tập trung từng tí từng tí một đem thuốc bôi lên cơ thể cô.
Bôi thuốc xong, Cố Trạch Dương không hề báo trước cúi người xuống, tự nhiên mà ôm lấy Hoắc Ngữ Yên điều chỉnh lại tư thế để cô nằm ngay ngắn lại trên giường lớn.
Còn đang đắm chìm trong suy nghĩ, cả người đột nhiên bị nhấc bổng lên, Hoắc Ngữ Yên theo bản năng liền vòng tay túm chặt lấy cổ của hắn.
Phản ứng của cô làm khóe miệng hắn khẽ nhếch lên cười, gian xảo nói:
"Xem ra, em đã quen thuộc khi tiếp xúc thân mật với anh rồi. . ."
"Anh...nói bậy...tôi không...ưm..."
Hoắc Ngữ Yên vừa mở miệng phản kháng, lại khiến hắn thừa cơ mà đem lưỡi tiến vào, trực tiếp xâm chiếm hương vị ngọt ngào trong khoang miệng của cô, đầu lưỡi tham lam khuấy đảo mọi ngóc ngách bên trong.
"Đừng....ưm..."
Phản kháng của cô lập tức bị chôn vùi dưới nụ hôn cuồng nhiệt.
"Thật ngọt!"
Đầu lưỡi Cố Trạch Dương sau khi rời môi cô liền cảm thán khen ngợi.
Bàn tay của hắn như có ma lực lại bắt đầu vuốt ve, kích thích đến từng sợi dây thần kinh nhỏ bé, khiến cô vừa có cảm giác khổ sở lại vừa vô cùng thoải mái.
"Sáng mai anh phải sang Monaco tham gia giải đấu, sẽ mất khoảng hai tuần. Em có thể đợi anh trở về được không?"
Hoắc Ngữ Yên có chút không hiểu câu hỏi của hắn "đợi gì?", mi tâm nhíu lại khó hiểu.
"Hôm nay anh sẽ không làm gì em cả, đợi khi vết thương của em khá hơn anh sẽ "đền bù". Chúng ta cùng ôm nhau ngủ được không? Sắp tới sẽ không được gặp em, anh thật sự không nỡ chút nào..."
Hoắc Ngữ Yên biết rằng mình căn bản sẽ không thể từ chối cũng không thể bỏ chạy được, nhắm hai mắt lại, để mặc bàn tay to lớn của hắn đốt cháy từng chỗ trên người cô một cách thành thục. Cô không dám lên tiếng, cố giữ gìn một tia lý trí, liều mạng đè nén cảm xúc của chính mình, cắn chặt răng, cố gắng giữ lại một chút tôn nghiêm cho bản thân...
Sao sự việc lại thành ra thế này? Sao cô lại có thể cùng người đàn ông đã từng cưỡng hiếp mình nằm đây ôm nhau ngủ như hai người yêu nhau say đắm?
Cô phải đối mặt với Hạo Thiên như thế nào? Đối mặt với hôn lễ sắp tới của mình như thế nào?
Bàn tay Hoắc Ngữ Yên nắm chặt tới nỗi móng tay dường như sắp đâm thủng lòng bàn tay.
Cơ thể cô đã không còn nguyên vẹn, bị người đàn ông khác chơi đùa, giày vò tới cũ nát.
Càng lúc cô càng chìm sâu vào nỗi đau đớn cùng tuyệt vọng. Hạo Thiên, nếu anh biết được sự thật...sẽ đối mặt như thế nào? Sẽ chấp nhận được sao?
Không! Không thể! Ngay cả bản thân cô còn không thể chấp nhận!
Cô nên làm cái gì bây giờ?
"Đừng...đừng nhìn.."
"Tại sao lại không cho anh nhìn, em là người phụ nữ của anh, anh muốn nhìn!"
Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn bởi vì ánh nhìn nóng rực của hắn mà xuất hiện một tầng đỏ ửng, toát lên vẻ kiều mị mê người, khiến người khác muốn hung hăng bắt nạt.
"Tất cả không phải đều do anh làm sao? Huhu, xấu xa, đê tiện, vô sỉ....tên dâm tặc nhà anh còn muốn thế nào nữa?"
Lúc này Cố Trạch Dương liền ngẩn ra, nhớ tới tình cảnh đáng thương sáng nay của cô hắn lại thấy cắn rứt lương tâm.
Cả thân thể cô sau một đêm do hắn buông thả dục vọng mà vết xanh tím đầy rẫy trên người, ngay cả đầu vú của cô vốn là màu hồng nhạt bị hắn chơi đùa cắn mút mà trở nên đỏ bừng như muốn rỉ máu.
Huyệt nhỏ bên dưới cũng đáng thương không kém, hai mép vốn luôn khép kín, vậy mà vì hắn miệt mài đâm chọc cả đêm mà lúc rút gậy thịt ra, để thật lâu vẫn chưa thể khép lại được, sâu trong vách thịt trơn mịn xuất hiện một vài vết xước có lẽ do lông mao đen cứng của hắn ma sát liên hồi mà tạo thành.
"Anh....anh thật không cố ý tổn thương em. Ngữ Yên, phía dưới còn đau không em? Anh có mang thuốc tới, ngoan để anh bôi thuốc cho em."
Sau đó hắn nhanh chóng thoát nốt quần lót cùng áo ngực dưới sự chống cự yếu ớt của cô.
Hoắc Ngữ Yên vô lực nằm im mặc cho hắn ở trên người cô làm càn, sau đêm qua cô đã rút ra một bài học, càng chống cự thì càng khiến hắn thêm điên cuồng chiếm đoạt, mà người cuối cùng chịu khổ lại là cô.
Thấy cô ngoan ngoãn như vậy, Cố Trạch Dương cũng không làm khó cô nữa, cầm lấy tuýp thuốc mỡ mà hắn mới mua lúc sáng sau khi hỏi bác sĩ kĩ càng.
Hành động cẩn thận tỉ mị nhẹ nhàng sợ cô đau lúc bôi thuốc của hắn khiến cô có chút xao động.
Lúc ngón tay to mang vết chai của hắn đem thuốc đút vào âm hộ có chút sưng đỏ của cô, cảm giác mát lạnh của thuốc đối lập với ngón tay nóng hổi của hắn làm cô khẽ rùng mình.
Điều làm cô chấn động nhất là khi phát hiện thân thể mình tự dưng lại trở nên nóng hừng hực, tựa hồ chính mình đang chờ mong...nhiều hơn nữa...
Không.... không phải như vậy...
Ánh mắt mờ mịt thành một mảng sương mù, hàm răng trắng đều ẩn nhẫn cắn lấy cánh môi đỏ hồng, đôi tay nhỏ bé khó chịu nắm chặt lại, hơi thở gấp gáp.
Trong khi Hoắc Ngữ Yên đang kiềm nén từng đợt tê dại mà những ngón tay đang bôi thuốc của hắn đem lại thì người đàn ông kia vẫn đang chăm chú tập trung từng tí từng tí một đem thuốc bôi lên cơ thể cô.
Bôi thuốc xong, Cố Trạch Dương không hề báo trước cúi người xuống, tự nhiên mà ôm lấy Hoắc Ngữ Yên điều chỉnh lại tư thế để cô nằm ngay ngắn lại trên giường lớn.
Còn đang đắm chìm trong suy nghĩ, cả người đột nhiên bị nhấc bổng lên, Hoắc Ngữ Yên theo bản năng liền vòng tay túm chặt lấy cổ của hắn.
Phản ứng của cô làm khóe miệng hắn khẽ nhếch lên cười, gian xảo nói:
"Xem ra, em đã quen thuộc khi tiếp xúc thân mật với anh rồi. . ."
"Anh...nói bậy...tôi không...ưm..."
Hoắc Ngữ Yên vừa mở miệng phản kháng, lại khiến hắn thừa cơ mà đem lưỡi tiến vào, trực tiếp xâm chiếm hương vị ngọt ngào trong khoang miệng của cô, đầu lưỡi tham lam khuấy đảo mọi ngóc ngách bên trong.
"Đừng....ưm..."
Phản kháng của cô lập tức bị chôn vùi dưới nụ hôn cuồng nhiệt.
"Thật ngọt!"
Đầu lưỡi Cố Trạch Dương sau khi rời môi cô liền cảm thán khen ngợi.
Bàn tay của hắn như có ma lực lại bắt đầu vuốt ve, kích thích đến từng sợi dây thần kinh nhỏ bé, khiến cô vừa có cảm giác khổ sở lại vừa vô cùng thoải mái.
"Sáng mai anh phải sang Monaco tham gia giải đấu, sẽ mất khoảng hai tuần. Em có thể đợi anh trở về được không?"
Hoắc Ngữ Yên có chút không hiểu câu hỏi của hắn "đợi gì?", mi tâm nhíu lại khó hiểu.
"Hôm nay anh sẽ không làm gì em cả, đợi khi vết thương của em khá hơn anh sẽ "đền bù". Chúng ta cùng ôm nhau ngủ được không? Sắp tới sẽ không được gặp em, anh thật sự không nỡ chút nào..."
Hoắc Ngữ Yên biết rằng mình căn bản sẽ không thể từ chối cũng không thể bỏ chạy được, nhắm hai mắt lại, để mặc bàn tay to lớn của hắn đốt cháy từng chỗ trên người cô một cách thành thục. Cô không dám lên tiếng, cố giữ gìn một tia lý trí, liều mạng đè nén cảm xúc của chính mình, cắn chặt răng, cố gắng giữ lại một chút tôn nghiêm cho bản thân...
Sao sự việc lại thành ra thế này? Sao cô lại có thể cùng người đàn ông đã từng cưỡng hiếp mình nằm đây ôm nhau ngủ như hai người yêu nhau say đắm?
Cô phải đối mặt với Hạo Thiên như thế nào? Đối mặt với hôn lễ sắp tới của mình như thế nào?
Bàn tay Hoắc Ngữ Yên nắm chặt tới nỗi móng tay dường như sắp đâm thủng lòng bàn tay.
Cơ thể cô đã không còn nguyên vẹn, bị người đàn ông khác chơi đùa, giày vò tới cũ nát.
Càng lúc cô càng chìm sâu vào nỗi đau đớn cùng tuyệt vọng. Hạo Thiên, nếu anh biết được sự thật...sẽ đối mặt như thế nào? Sẽ chấp nhận được sao?
Không! Không thể! Ngay cả bản thân cô còn không thể chấp nhận!
Cô nên làm cái gì bây giờ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.