Chương 21: Tôi Không Phải Quân Tử
Dumy
13/12/2023
Cả gian phòng lúc này đều bị hơi thở đàn ông bá đạo bao phủ chặt chẽ, hắn cuồng dã, hắn hung hãn, hành vi lớn mật như vậy tất cả đều khiến cô hoảng sợ.
Hoắc Ngữ Yên cho tới giờ cũng không biết, một người đàn ông khi tức giận nổi lên sẽ đáng sợ như vậy.
Còn chưa kịp định thần lại, đột nhiên hai cánh tay rắn chắc ngăm đen của Cố Trạch Dương vươn ra ôm chặt nhấc bổng cô lên.
"Thả tôi ra!"
Hoắc Ngữ Yên muốn giãy giụa, lại phát hiện sức lực giữa nam và nữ quả thực rất chênh lệch, nhất là khi người đàn ông man rợ này đang nổi điên, chẳng thể vì lời nói của cô mà dễ dàng buông tay.
Cả người cô đều bị ném lên giường lớn, ngay sau đó thân thể đàn ông to lớn lập tức đè xuống.
"Thèm khát đàn ông tới vậy sao? Tối qua tôi chưa làm em đủ thoả mãn sao mà hôm nay lại còn dẫn hắn ta vào phòng? Nói, hai người đã làm những gì? Hắn ta đã bắn vào những đâu?"
Cố Trạch Dương lấy thân thể cao lớn của mình đè ép xuống ngăn chặn cô giãy dụa, một bàn tay luồn từ dưới chân váy thâm nhập vào bên trong quần lót, ngón tay thô dài mang theo vết chai không hề kiêng dè mà đâm vào miệng huyệt.
"Trong đây có không?"
"Đau...đau quá!"
Hoắc Ngữ Yên sợ hãi la lên vì hành động thô lỗ của hắn, hai mắt trừng lớn nhìn thẳng vào đôi mắt ngập tràn tia giận dữ của Cố Trạch Dương.
Được một lúc, dường như không thể chịu đựng hơn nữa cô liền giãy dụa, bàn tay nhỏ bé gắng sức chống đỡ lồng ngực của hắn, lạnh lùng thốt lên:
"Đồ điên! Đừng nghĩ ai cũng vô sỉ như anh!"
"Tôi vô sỉ?"
Cố Trạch Dương giống như nghe được câu chuyện cười, đôi môi bật ra nụ cười ngang ngược lại tràn đầy hấp dẫn, đầu chậm rãi cúi xuống tới bên tai cô khẽ thì thầm:
"Tôi không phải quân tử, em lại xinh đẹp mê người như vậy, bảo tôi phải kìm nén thế nào đây?"
Ngón tay bên dưới lại từ từ rút ra nhưng mới được hơn hai phần ba lại đột ngột đâm mạnh vào, động tác vô cùng dứt khoát chuẩn xác.
"A...a....Đừng...đừng làm như vậy..!"
Nỗi lo sợ trong lòng Hoắc Ngữ Yên càng lúc càng tăng, toàn thân căng thẳng tới cứng đờ nhưng không cách nào thoát ra được, nước mắt bắt đầu lã chã rơi, khuôn mặt cũng trắng bệch, một phần vì đau đớn bên dưới một phần vì uất ức khi bị hắn đối xử như vậy.
"Đau...đau quá, bỏ tay anh ra đi, hôm qua anh làm tôi vẫn còn đau lắm, huhu...tên xấu xa, tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tôi đã làm gì sai chứ? Huhu..."
Nước mắt Hoắc Ngữ Yên rơi càng lúc càng nhiều, ướt đẫm cả khuôn mặt, dưới ga giường cũng đã thấm ướt một mảng.
Thấy cô khóc đến thương tâm, Cố Trạch Dương vội vã rút ngón tay lại, bàn tay to lớn còn lại nhẹ nhàng vuốt đi nước mắt trên mặt cô, khẩn trương nói:
"Yên nhi, đừng khóc, là anh sai, do anh quá tức giận. Em khóc như vậy anh rất đau lòng, cô bé ngoan, đừng khóc..."
Từ trước tới giờ hắn không biết dỗ ngọt phụ nữ như thế nào, nhưng cô khóc tới mức hoa lê đái vũ như vậy hắn rất luống cuống không biết phải làm sao mới đúng!
Hoắc Ngữ Yên khóc đến run người, quên mất phản kháng, quên mất phải đẩy hắn ra, trong đầu lúc này chỉ muốn khóc cho trôi hết mệt mỏi, uất ức cùng hoảng sợ mơ hồ mà từ khi hắn quay trở lại, xuất hiện trong cuộc sống của cô.
"Xin anh...tha cho tôi đi...đừng dây dưa nữa!"
"Ngữ Yên, em có thể... suy nghĩ một chút, cho anh cơ hội.... được theo đuổi em!"
Hơi thở đàn ông nóng bỏng cùng giọng nói trầm thấp của hắn vang lên bên tai khiến Hoắc Ngữ Yên đang khóc liền vô thức bị ngưng đọng lại, mắt đẹp đã hơi sưng mở lớn ra, lại bị ánh mắt thâm tình, chờ mong của hắn làm tim bấn loạn.
Dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, thân thể tuyết trắng của cô không khỏi run rẩy một chút.
"Không...không thể...Xin anh đừng ép tôi nữa! Tôi sắp kết hôn rồi, anh không nên làm vậy!"
"Em cùng hắn ta vẫn chưa kết hôn, anh đương nhiên vẫn có quyền theo đuổi. Ngữ Yên, xin em cho anh thêm thời gian được không?"
Câu nói đầy cố chấp của Cố Trạch Dương khiến cô quả thật không phản bác được, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn. Một lúc lâu sau, cảm giác mập mờ với tư thế hiện tại của hai người khiến cô vừa thẹn vừa sợ, liều mình giãy dụa mong muốn có thể đẩy hắn ra.
"Anh...ngồi dậy được không? Tôi không thở nổi..."
"Anh muốn... làm gì? Đừng cởi...a...tên điên này!"
Hoắc Ngữ Yên thấy hắn đã chống tay ngồi dậy, vừa mới thở phào nhẹ nhõm chưa được bao lâu thì hành động tiếp theo của gã đàn ông này khiến cô nhất thời chỉ biết trơ mắt ra nhìn, hắn đang đem chiếc váy của cô cởi ra toàn bộ...
"Tại sao trên ngực lại có dấu hôn? Còn ở đâu nữa, mau cởi ra cho anh xem..."
Bộ ngực căng tròn trắng mịn được bao bọc bên trong áo lót màu nude, hơi thở hổn hển của cô khiến nó cũng phập phùng theo, khe rãnh thật sâu, hấp dẫn tầm mắt đàn ông, nhưng dấu hôn màu đỏ hồng phía trên khiến ánh mắt hắn càng trở nên nguy hiểm.
Hoắc Ngữ Yên cho tới giờ cũng không biết, một người đàn ông khi tức giận nổi lên sẽ đáng sợ như vậy.
Còn chưa kịp định thần lại, đột nhiên hai cánh tay rắn chắc ngăm đen của Cố Trạch Dương vươn ra ôm chặt nhấc bổng cô lên.
"Thả tôi ra!"
Hoắc Ngữ Yên muốn giãy giụa, lại phát hiện sức lực giữa nam và nữ quả thực rất chênh lệch, nhất là khi người đàn ông man rợ này đang nổi điên, chẳng thể vì lời nói của cô mà dễ dàng buông tay.
Cả người cô đều bị ném lên giường lớn, ngay sau đó thân thể đàn ông to lớn lập tức đè xuống.
"Thèm khát đàn ông tới vậy sao? Tối qua tôi chưa làm em đủ thoả mãn sao mà hôm nay lại còn dẫn hắn ta vào phòng? Nói, hai người đã làm những gì? Hắn ta đã bắn vào những đâu?"
Cố Trạch Dương lấy thân thể cao lớn của mình đè ép xuống ngăn chặn cô giãy dụa, một bàn tay luồn từ dưới chân váy thâm nhập vào bên trong quần lót, ngón tay thô dài mang theo vết chai không hề kiêng dè mà đâm vào miệng huyệt.
"Trong đây có không?"
"Đau...đau quá!"
Hoắc Ngữ Yên sợ hãi la lên vì hành động thô lỗ của hắn, hai mắt trừng lớn nhìn thẳng vào đôi mắt ngập tràn tia giận dữ của Cố Trạch Dương.
Được một lúc, dường như không thể chịu đựng hơn nữa cô liền giãy dụa, bàn tay nhỏ bé gắng sức chống đỡ lồng ngực của hắn, lạnh lùng thốt lên:
"Đồ điên! Đừng nghĩ ai cũng vô sỉ như anh!"
"Tôi vô sỉ?"
Cố Trạch Dương giống như nghe được câu chuyện cười, đôi môi bật ra nụ cười ngang ngược lại tràn đầy hấp dẫn, đầu chậm rãi cúi xuống tới bên tai cô khẽ thì thầm:
"Tôi không phải quân tử, em lại xinh đẹp mê người như vậy, bảo tôi phải kìm nén thế nào đây?"
Ngón tay bên dưới lại từ từ rút ra nhưng mới được hơn hai phần ba lại đột ngột đâm mạnh vào, động tác vô cùng dứt khoát chuẩn xác.
"A...a....Đừng...đừng làm như vậy..!"
Nỗi lo sợ trong lòng Hoắc Ngữ Yên càng lúc càng tăng, toàn thân căng thẳng tới cứng đờ nhưng không cách nào thoát ra được, nước mắt bắt đầu lã chã rơi, khuôn mặt cũng trắng bệch, một phần vì đau đớn bên dưới một phần vì uất ức khi bị hắn đối xử như vậy.
"Đau...đau quá, bỏ tay anh ra đi, hôm qua anh làm tôi vẫn còn đau lắm, huhu...tên xấu xa, tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tôi đã làm gì sai chứ? Huhu..."
Nước mắt Hoắc Ngữ Yên rơi càng lúc càng nhiều, ướt đẫm cả khuôn mặt, dưới ga giường cũng đã thấm ướt một mảng.
Thấy cô khóc đến thương tâm, Cố Trạch Dương vội vã rút ngón tay lại, bàn tay to lớn còn lại nhẹ nhàng vuốt đi nước mắt trên mặt cô, khẩn trương nói:
"Yên nhi, đừng khóc, là anh sai, do anh quá tức giận. Em khóc như vậy anh rất đau lòng, cô bé ngoan, đừng khóc..."
Từ trước tới giờ hắn không biết dỗ ngọt phụ nữ như thế nào, nhưng cô khóc tới mức hoa lê đái vũ như vậy hắn rất luống cuống không biết phải làm sao mới đúng!
Hoắc Ngữ Yên khóc đến run người, quên mất phản kháng, quên mất phải đẩy hắn ra, trong đầu lúc này chỉ muốn khóc cho trôi hết mệt mỏi, uất ức cùng hoảng sợ mơ hồ mà từ khi hắn quay trở lại, xuất hiện trong cuộc sống của cô.
"Xin anh...tha cho tôi đi...đừng dây dưa nữa!"
"Ngữ Yên, em có thể... suy nghĩ một chút, cho anh cơ hội.... được theo đuổi em!"
Hơi thở đàn ông nóng bỏng cùng giọng nói trầm thấp của hắn vang lên bên tai khiến Hoắc Ngữ Yên đang khóc liền vô thức bị ngưng đọng lại, mắt đẹp đã hơi sưng mở lớn ra, lại bị ánh mắt thâm tình, chờ mong của hắn làm tim bấn loạn.
Dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, thân thể tuyết trắng của cô không khỏi run rẩy một chút.
"Không...không thể...Xin anh đừng ép tôi nữa! Tôi sắp kết hôn rồi, anh không nên làm vậy!"
"Em cùng hắn ta vẫn chưa kết hôn, anh đương nhiên vẫn có quyền theo đuổi. Ngữ Yên, xin em cho anh thêm thời gian được không?"
Câu nói đầy cố chấp của Cố Trạch Dương khiến cô quả thật không phản bác được, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn. Một lúc lâu sau, cảm giác mập mờ với tư thế hiện tại của hai người khiến cô vừa thẹn vừa sợ, liều mình giãy dụa mong muốn có thể đẩy hắn ra.
"Anh...ngồi dậy được không? Tôi không thở nổi..."
"Anh muốn... làm gì? Đừng cởi...a...tên điên này!"
Hoắc Ngữ Yên thấy hắn đã chống tay ngồi dậy, vừa mới thở phào nhẹ nhõm chưa được bao lâu thì hành động tiếp theo của gã đàn ông này khiến cô nhất thời chỉ biết trơ mắt ra nhìn, hắn đang đem chiếc váy của cô cởi ra toàn bộ...
"Tại sao trên ngực lại có dấu hôn? Còn ở đâu nữa, mau cởi ra cho anh xem..."
Bộ ngực căng tròn trắng mịn được bao bọc bên trong áo lót màu nude, hơi thở hổn hển của cô khiến nó cũng phập phùng theo, khe rãnh thật sâu, hấp dẫn tầm mắt đàn ông, nhưng dấu hôn màu đỏ hồng phía trên khiến ánh mắt hắn càng trở nên nguy hiểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.