Chương 101: Cái chết tức tưởi
Sứa
13/06/2024
Sau hồm đó bà ấy vẫn tỏ ra như bình thường mà cười nói với mọi người. Nhưng chỉ anh mới biết hàng đêm bà ấy đều bị cơn đau dày vò, không thể ăn được cơm. Nghĩ đến cảnh không còn mẹ, trái tim anh thắt lại đau đớn.
Hắc Phong Hiên và Ý Nhã thấy sự khác lạ ở anh, nhiều lần lên tiếng dò hỏi nhưng đều nhận được sự im lặng. Thời gian dần trôi đến ngày sinh nhật của anh. Khi đó bà ấy vẫn vui vẻ chúc mừng sinh nhật anh, nói sau khi anh tan học sẽ có một bất ngờ dành cho anh. Nhưng anh khi đó đâu cần sự bất ngờ nào ngoài việc bà ấy khỏi bệnh.
Nhưng có lẽ ông trời biết trêu đùa, vốn dĩ bà ấy có thể sống được thêm vài tháng nữa nhưng một sự việc đã xảy ra khiến cho bà ấy ra đi mãi mãi đúng vào ngày sinh nhật của anh. Khiến cho sau này khi đến ngày sinh nhật của mình, anh đều bị ám ảnh.
Tan học anh cùng Hắc Phong Hiên và Ý Nhã về cùng nhau. Ngồi trong xe Cố Dạ Bạch đã biết từ lâu Hắc Phong Hiên thầm yêu Ý Nhã. Nhưng Ý Nhã lại không nhận ra tình cảm của câu ta. Vậy nên Hắc Phong Hiên vẫn cận lực theo đuổi không buông.
- Anh Dạ Bạch đây là quà sinh nhật của em tặng cho anh, chúc anh sinh nhật vui vẻ.
Đang trầm từ suy nghĩ thì nghe thấy giọng nói của Ý Nhã cùng với hộp quà màu đỏ trước mặt. Cố Dạ Bạch khẽ cười gật đầu nhận lấy món quà nhỏ từ tay Ý Nhã rồi nói:
- Cảm ơn em.
Dứt câu anh nhìn sang Hắc Phong Hiên đang ngồi anh nói:
- Còn của cậu đâu.
Hắc Phong Hiên tỏ ra ẻo lả trước mặt anh nói:
- Đại ca à tôi chỉ có tấm thân trong trắng này, anh có muốn thì lấy đi.
- Cút.
Cố Dạ Bạch không nóng không lạnh thẳng thừng nói. Ý Nhã ngồi ghế trên cũng phải phì cười. Hắc Phong Hiên thấy anh phũ phàng như vậy cũng không muốn trêu chọc anh nữa. Cậu ta đưa ra trước mặt anh một chiếc chìa khóa rồi nói:
- Tôi hết tiền rồi nên chỉ mua tặng cậu được con Lamborghini Aventador thôi.
Cố Dạ Bạch lạnh nhạt cầm lấy chìa khóa từ tay của Hắc Phong Hiên rồi nói:
- Cảm ơn món quà này.
Lúc này chiếc xe đưa đón bọn họ đi học trở về cũng dừng lại trước biệt thự của nhà anh. Cả ba người đồng loạt bước xuống xe rồi đi vào trong nhà.
Cố Dạ Bạch đi trước còn Hắc Phong Hiên và Ý Nhã đi phía sau cười nói. Lúc này anh bỗng đứng khựng lại, làm cho hai người phía sau đang đi cũng phải đứng lại theo. Hắc Phong Hiên không hiểu chuyện gì liền nói:
- Sao tự nhiên đang đi cậu lại đứng lại thế.
Không nghe thấy câu trả lời chỉ nhìn thấy Cố Dạ Bạch đang chạy nhanh về phía trước, hai người kia nhìn nhau thấy vậy cũng chạy theo sau. Khi đến chân cầu thang Cố Dạ Bạch vội cúi xuống đỡ mẹ mình lên, nhưng bà ấy dường như không còn chút sức lực nào.
Hai người kia chạy đến nơi, nhưng khi bà ấy nhìn thấy Ý Nhã liền thở nhanh rồi ngón tay run rẩy chỉ vào cô ấy.
Giọng nói bà ấy có phần dứt quãng nói:
- Cô...cô là...
Bà ấy không kịp nói hết câu bàn tay đưa lên liền hạ xuống đất, trước khi chết bà ấy thì thào nói với anh một câu:
- Tha thứ cho ba con.
Nói xong đầu bà ấy gục xuống không còn động đậy. Cố Dạ Bạch bàng hoàng lay lay người bà ấy nhưng không được. Anh muốn đưa bà ấy đến bệnh viện nhưng lại nghe thấy giọng nói của ông ta trên lầu:
- Đừng làm chuyện phí sức, bà ấy chết rồi, đây đều là quả báo của bà ấy.
Cả ba người đồng loạt nhìn lên bên cạnh ông ta là một người phụ nữ xa lạ. Ý Nhã nhìn người phụ nữ kia lúc này mở miệng nói:
- Mẹ.
Sau đám tang của mẹ mình, Cố Dạ Bạch cố nén lại nỗi đau tiếp tục việc học. Bây giờ trong Cố gia chỉ còn mình anh. Nếu bây giờ anh gục xuống thì sẽ là chuyện tốt cho kẻ thù của anh.
Còn về kẻ anh gọi là ba, sau hôm chôn cất vợ mình, ông ta cũng để người phụ nữ kia ở lại cố gia. Cho dù bà ta có đối xử tốt với anh như thế nào, trong mắt anh bà ta chính là kẻ gây ra cái chết của mẹ mình.
Nếu ngày hôm đó bà ta không xuất hiện thì mẹ anh cũng đã không chết tức tưởi như vậy. Ý Nhã cũng bị anh lạnh nhạt xa cách, anh biết rõ trong chuyện này cô ấy không có lỗi. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Ý Nhã là con của người đàn bà đó anh lại trở lên khó chịu.
Thời gian cứ như vậy trôi qua, Cố Dạ Bạch giống như một cỗ máy học tập mỗi ngày, anh muốn bản thân đủ tư cách để trở thành người đứng đầu Cố gia. Anh đã ra trường được hai năm, Ý Nhã đang học năm cuối của đại học.
Hắc Phong Hiên nhiều lầu tỏ tình cô ấy nhưng đều bị Ý Nhã khéo léo từ chối nói mình đã có người thích. Nhưng cho dù vậy cậu ta vẫn không nản lòng, chờ một ngày cô ấy có thể nhìn về phía mình. Hắc Phong Hiên biết người trong lòng của cô ấy không ai khác chính là Cố Dạ Bạch.
Hắc Phong Hiên và Ý Nhã thấy sự khác lạ ở anh, nhiều lần lên tiếng dò hỏi nhưng đều nhận được sự im lặng. Thời gian dần trôi đến ngày sinh nhật của anh. Khi đó bà ấy vẫn vui vẻ chúc mừng sinh nhật anh, nói sau khi anh tan học sẽ có một bất ngờ dành cho anh. Nhưng anh khi đó đâu cần sự bất ngờ nào ngoài việc bà ấy khỏi bệnh.
Nhưng có lẽ ông trời biết trêu đùa, vốn dĩ bà ấy có thể sống được thêm vài tháng nữa nhưng một sự việc đã xảy ra khiến cho bà ấy ra đi mãi mãi đúng vào ngày sinh nhật của anh. Khiến cho sau này khi đến ngày sinh nhật của mình, anh đều bị ám ảnh.
Tan học anh cùng Hắc Phong Hiên và Ý Nhã về cùng nhau. Ngồi trong xe Cố Dạ Bạch đã biết từ lâu Hắc Phong Hiên thầm yêu Ý Nhã. Nhưng Ý Nhã lại không nhận ra tình cảm của câu ta. Vậy nên Hắc Phong Hiên vẫn cận lực theo đuổi không buông.
- Anh Dạ Bạch đây là quà sinh nhật của em tặng cho anh, chúc anh sinh nhật vui vẻ.
Đang trầm từ suy nghĩ thì nghe thấy giọng nói của Ý Nhã cùng với hộp quà màu đỏ trước mặt. Cố Dạ Bạch khẽ cười gật đầu nhận lấy món quà nhỏ từ tay Ý Nhã rồi nói:
- Cảm ơn em.
Dứt câu anh nhìn sang Hắc Phong Hiên đang ngồi anh nói:
- Còn của cậu đâu.
Hắc Phong Hiên tỏ ra ẻo lả trước mặt anh nói:
- Đại ca à tôi chỉ có tấm thân trong trắng này, anh có muốn thì lấy đi.
- Cút.
Cố Dạ Bạch không nóng không lạnh thẳng thừng nói. Ý Nhã ngồi ghế trên cũng phải phì cười. Hắc Phong Hiên thấy anh phũ phàng như vậy cũng không muốn trêu chọc anh nữa. Cậu ta đưa ra trước mặt anh một chiếc chìa khóa rồi nói:
- Tôi hết tiền rồi nên chỉ mua tặng cậu được con Lamborghini Aventador thôi.
Cố Dạ Bạch lạnh nhạt cầm lấy chìa khóa từ tay của Hắc Phong Hiên rồi nói:
- Cảm ơn món quà này.
Lúc này chiếc xe đưa đón bọn họ đi học trở về cũng dừng lại trước biệt thự của nhà anh. Cả ba người đồng loạt bước xuống xe rồi đi vào trong nhà.
Cố Dạ Bạch đi trước còn Hắc Phong Hiên và Ý Nhã đi phía sau cười nói. Lúc này anh bỗng đứng khựng lại, làm cho hai người phía sau đang đi cũng phải đứng lại theo. Hắc Phong Hiên không hiểu chuyện gì liền nói:
- Sao tự nhiên đang đi cậu lại đứng lại thế.
Không nghe thấy câu trả lời chỉ nhìn thấy Cố Dạ Bạch đang chạy nhanh về phía trước, hai người kia nhìn nhau thấy vậy cũng chạy theo sau. Khi đến chân cầu thang Cố Dạ Bạch vội cúi xuống đỡ mẹ mình lên, nhưng bà ấy dường như không còn chút sức lực nào.
Hai người kia chạy đến nơi, nhưng khi bà ấy nhìn thấy Ý Nhã liền thở nhanh rồi ngón tay run rẩy chỉ vào cô ấy.
Giọng nói bà ấy có phần dứt quãng nói:
- Cô...cô là...
Bà ấy không kịp nói hết câu bàn tay đưa lên liền hạ xuống đất, trước khi chết bà ấy thì thào nói với anh một câu:
- Tha thứ cho ba con.
Nói xong đầu bà ấy gục xuống không còn động đậy. Cố Dạ Bạch bàng hoàng lay lay người bà ấy nhưng không được. Anh muốn đưa bà ấy đến bệnh viện nhưng lại nghe thấy giọng nói của ông ta trên lầu:
- Đừng làm chuyện phí sức, bà ấy chết rồi, đây đều là quả báo của bà ấy.
Cả ba người đồng loạt nhìn lên bên cạnh ông ta là một người phụ nữ xa lạ. Ý Nhã nhìn người phụ nữ kia lúc này mở miệng nói:
- Mẹ.
Sau đám tang của mẹ mình, Cố Dạ Bạch cố nén lại nỗi đau tiếp tục việc học. Bây giờ trong Cố gia chỉ còn mình anh. Nếu bây giờ anh gục xuống thì sẽ là chuyện tốt cho kẻ thù của anh.
Còn về kẻ anh gọi là ba, sau hôm chôn cất vợ mình, ông ta cũng để người phụ nữ kia ở lại cố gia. Cho dù bà ta có đối xử tốt với anh như thế nào, trong mắt anh bà ta chính là kẻ gây ra cái chết của mẹ mình.
Nếu ngày hôm đó bà ta không xuất hiện thì mẹ anh cũng đã không chết tức tưởi như vậy. Ý Nhã cũng bị anh lạnh nhạt xa cách, anh biết rõ trong chuyện này cô ấy không có lỗi. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Ý Nhã là con của người đàn bà đó anh lại trở lên khó chịu.
Thời gian cứ như vậy trôi qua, Cố Dạ Bạch giống như một cỗ máy học tập mỗi ngày, anh muốn bản thân đủ tư cách để trở thành người đứng đầu Cố gia. Anh đã ra trường được hai năm, Ý Nhã đang học năm cuối của đại học.
Hắc Phong Hiên nhiều lầu tỏ tình cô ấy nhưng đều bị Ý Nhã khéo léo từ chối nói mình đã có người thích. Nhưng cho dù vậy cậu ta vẫn không nản lòng, chờ một ngày cô ấy có thể nhìn về phía mình. Hắc Phong Hiên biết người trong lòng của cô ấy không ai khác chính là Cố Dạ Bạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.