Chương 102: Y Nhã tự tử
Sứa
13/06/2024
Rồi đến một ngày, một chuyện kinh hoàng đã xảy ra với Ý Nhã. Do Cố Dạ Bạch phải đến Hắc đạo để huấn luyện vậy nên anh cũng ít khi liên lạc bên ngoài. Ba anh ông ta sau khi mẹ anh mất được một năm cũng đã tái hôn với mẹ của Ý Nhã.
Điều này khiến anh không chấp nhận được, vậy nên anh đã đến Hắc đạo. Ý Nhã cũng thường xuyên theo ông ta đến nơi này để gặp anh. Nhưng thái độ của anh vẫn không khác trước là bao mà còn trở lên lạnh lùng hơn.
Sự xuất hiện của Ý Nhã khiến cho kẻ thù nhắm tới cô ấy từ lâu. Muốn bắt đầu từ Ý Nhã để triệt hạ anh. Nhưng dưới sự bảo vệ của Hắc Phong Hiên và anh bọn chúng đều không có cơ hội để ra tay.
Nhưng vào năm sinh nhật anh 20 tuổi, Ý Nhã muốn cho anh một bất ngờ vậy nên đêm trước sinh nhật anh đã tự mình lẻn ra khỏi nhà. Vì không có sự bảo vệ vậy nên cô ấy đã bị kẻ thù bắt đi.
Sau khi biết tin anh và Hắc Phong Hiên rất lo lắng cho cô. Bọn chúng một khi đã ra tay thì sẽ rất tàn độc, không phân biệt già trẻ. Ý Nhã bị bắt được ba hôm thì bọn chúng thả ra. Điều này khiến anh và Hắc Phong Hiên rất khó hiểu.
Nhưng khi cả hai đến địa điểm đón Ý Nhã về thì nhìn thấy cô ấy đứng ở vách đá. Hai người thấy vậy vội dừng xe rồi chạy đến nhưng không kịp. Ý Nhã đã buông mình rơi tự do xuống biển. Cố Dạ Bạch khi đó cho dù muốn chạy nhanh thế nào cũng không kịp nắm tay cô ấy mà giữ lại.
Cả anh và Hắc Phong Hiên lúc đó muốn nhảy xuống bên dưới mà cứu cô ấy lên nhưng lại bị những người phía sau giữ chặt lại. Cho dù cả hai có vùng vẫy để thoát ra như thế nào cũng không được.
Cố Dạ Bạch cho người tìm kiếm Ý Nhã nhưng vẫn không thấy. Khi đó anh nổi đóá tức giận mắng chửi bọn họ. Ba anh khi đó bước đến rồi nói với anh :
- Người dù sao đã chết cho dù có tìm kiếm cũng vô ích. Con hãy chú tâm vào việc mình cần làm để trở thành người nắm quyền Cố gia và Hắc đạo.
Cố Dạ Bạch nhìn ông ta với ánh mắt giận dữ không kiêng nề nói:
- Cô ấy cũng là con ông, vậy mà ông lại nói câu như một kẻ vô trách nhiệm. Ông có còn là con người không.
Tiếng chát vang lên, khuôn mặt anh khẽ nghiêng về một bên. Ông ta tức giận trừng mắt nhìn anh nói:
- Hỗn xược, nên nhớ ta là cha của con.
Cố Dạ Bạch nhìn ông ta trong mắt hiện lên ý cười khinh bỉ nói:
- Nếu có một người cha như ông tôi thà không có còn hơn.
Dứt câu anh xoay người bỏ đi mặc ông ta ở đó tức giận quát mắng. Kể từ giây phút đó tình cha con của hai người đã cạn, anh cũng chuyển ra bên ngoài không vì không muốn nhìn thấy ông ta.
Sau một tuần tìm kiếm cuối cùng cũng thấy xác của Ý Nhã. Cố Dạ Bạch nhìn thấy cái xác trái tim không khỏi đau nhói. Hắc Phong Hiên sau đám tang cũng chìm vào men rượi ngày đêm.
Cậu ta không khóc nhưng anh biết cậu ta đang đau đớn thế nào. Người mình yêu lại chết ngay trước mặt mình mà không làm gì được. Cảm giác đau đớn tự trách len lỏi trong tim đau đớn đến nhường nào.
Một tháng sau Hắc Phong Hiên đột nhiên đến tìm anh, dáng vẻ cậu ta lúc đó khá gấp gáp. Sau khi quản gia đưa cậu ta vào nhà, nhìn thấy anh cậu ta liền nói:
- Dạ Bạch tôi đã cho người điều tra tại sao Ý Nhã lại đột nhiên tự tử như vậy.
Cố Dạ Bạch nghe xong anh cũng không tỏ ra bất ngờ là bao. Hắc Phong Hiên nhìn thấy biểu cảm của anh như vậy không khỏi nhíu mày:
- Bộ dáng của cậu như vậy là sao, chả nhẽ cậu đã biết được mọi chuyện.
Cố Dạ Bạch khế thở dài nhìn Hắc Phong Hiên nói:
Tôi chỉ vừa mới biết thôi, chuyện này cậu không cần ra tay tôi sẽ xử lí mọi chuyện.Kể cả ba của cậu.Hắc Phong Hiên nhìn anh chất vấn, Cố Dạ Bạch không nói gì chỉ im lặng. Hắc Phong Hiên nhìn anh kiên định nói:
- Tôi sẽ không tha cho kẻ nào gây ra cái chết cho cô ấy.
Sau lời tuyên bố thẳng thừng đó Hắc Phong Hiên xoay người bước nhanh ra ngoài. Cố Dạ Bạch ngồi đó nhìn theo bóng dáng của cậu ta.
Hắc Phong Hiên nóng lòng muốn trả thù cho Ý Nhã nên ngay trong đêm đó đã cho người đột nhập vào biệt thự
của nhà anh. Tiếng súng nổ ra, cùng tiếng hét của những người giúp việc trong nhà. Hắc Phong Hiên bước nhanh lên lầu trên tay là một khẩu súng.
Cố Dạ Bạch nghe được tin báo cũng vội nhanh chóng dẫn theo người trở về. Vừa đến nơi anh đã nghe thấy tiếng súng trên lầu vội vàng chạy lên trên. Người của anh phía sau cũng nhanh chóng tràn vào áp chế người của Hắc Phong Hiên.
Khi nãy tiếng súng phát ra từ phòng của ba anh. Cố Dạ Bạch nhanh chóng chạy vào bên trong. Lúc này Hắc Phong Hiên đang chĩa súng về phía ông ta, cánh tay của ông ta bị thương do tiếng súng ban nãy.
- Cậu bình tĩnh lại đi, mau hạ súng xuống mọi chuyện tôi sẽ tự giải quyết.
Hắc Phong Hiên đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía anh trừng mắt nói:
- Không cần ngay bây giờ tôi sẽ tự tay giết chết ông ta.
Điều này khiến anh không chấp nhận được, vậy nên anh đã đến Hắc đạo. Ý Nhã cũng thường xuyên theo ông ta đến nơi này để gặp anh. Nhưng thái độ của anh vẫn không khác trước là bao mà còn trở lên lạnh lùng hơn.
Sự xuất hiện của Ý Nhã khiến cho kẻ thù nhắm tới cô ấy từ lâu. Muốn bắt đầu từ Ý Nhã để triệt hạ anh. Nhưng dưới sự bảo vệ của Hắc Phong Hiên và anh bọn chúng đều không có cơ hội để ra tay.
Nhưng vào năm sinh nhật anh 20 tuổi, Ý Nhã muốn cho anh một bất ngờ vậy nên đêm trước sinh nhật anh đã tự mình lẻn ra khỏi nhà. Vì không có sự bảo vệ vậy nên cô ấy đã bị kẻ thù bắt đi.
Sau khi biết tin anh và Hắc Phong Hiên rất lo lắng cho cô. Bọn chúng một khi đã ra tay thì sẽ rất tàn độc, không phân biệt già trẻ. Ý Nhã bị bắt được ba hôm thì bọn chúng thả ra. Điều này khiến anh và Hắc Phong Hiên rất khó hiểu.
Nhưng khi cả hai đến địa điểm đón Ý Nhã về thì nhìn thấy cô ấy đứng ở vách đá. Hai người thấy vậy vội dừng xe rồi chạy đến nhưng không kịp. Ý Nhã đã buông mình rơi tự do xuống biển. Cố Dạ Bạch khi đó cho dù muốn chạy nhanh thế nào cũng không kịp nắm tay cô ấy mà giữ lại.
Cả anh và Hắc Phong Hiên lúc đó muốn nhảy xuống bên dưới mà cứu cô ấy lên nhưng lại bị những người phía sau giữ chặt lại. Cho dù cả hai có vùng vẫy để thoát ra như thế nào cũng không được.
Cố Dạ Bạch cho người tìm kiếm Ý Nhã nhưng vẫn không thấy. Khi đó anh nổi đóá tức giận mắng chửi bọn họ. Ba anh khi đó bước đến rồi nói với anh :
- Người dù sao đã chết cho dù có tìm kiếm cũng vô ích. Con hãy chú tâm vào việc mình cần làm để trở thành người nắm quyền Cố gia và Hắc đạo.
Cố Dạ Bạch nhìn ông ta với ánh mắt giận dữ không kiêng nề nói:
- Cô ấy cũng là con ông, vậy mà ông lại nói câu như một kẻ vô trách nhiệm. Ông có còn là con người không.
Tiếng chát vang lên, khuôn mặt anh khẽ nghiêng về một bên. Ông ta tức giận trừng mắt nhìn anh nói:
- Hỗn xược, nên nhớ ta là cha của con.
Cố Dạ Bạch nhìn ông ta trong mắt hiện lên ý cười khinh bỉ nói:
- Nếu có một người cha như ông tôi thà không có còn hơn.
Dứt câu anh xoay người bỏ đi mặc ông ta ở đó tức giận quát mắng. Kể từ giây phút đó tình cha con của hai người đã cạn, anh cũng chuyển ra bên ngoài không vì không muốn nhìn thấy ông ta.
Sau một tuần tìm kiếm cuối cùng cũng thấy xác của Ý Nhã. Cố Dạ Bạch nhìn thấy cái xác trái tim không khỏi đau nhói. Hắc Phong Hiên sau đám tang cũng chìm vào men rượi ngày đêm.
Cậu ta không khóc nhưng anh biết cậu ta đang đau đớn thế nào. Người mình yêu lại chết ngay trước mặt mình mà không làm gì được. Cảm giác đau đớn tự trách len lỏi trong tim đau đớn đến nhường nào.
Một tháng sau Hắc Phong Hiên đột nhiên đến tìm anh, dáng vẻ cậu ta lúc đó khá gấp gáp. Sau khi quản gia đưa cậu ta vào nhà, nhìn thấy anh cậu ta liền nói:
- Dạ Bạch tôi đã cho người điều tra tại sao Ý Nhã lại đột nhiên tự tử như vậy.
Cố Dạ Bạch nghe xong anh cũng không tỏ ra bất ngờ là bao. Hắc Phong Hiên nhìn thấy biểu cảm của anh như vậy không khỏi nhíu mày:
- Bộ dáng của cậu như vậy là sao, chả nhẽ cậu đã biết được mọi chuyện.
Cố Dạ Bạch khế thở dài nhìn Hắc Phong Hiên nói:
Tôi chỉ vừa mới biết thôi, chuyện này cậu không cần ra tay tôi sẽ xử lí mọi chuyện.Kể cả ba của cậu.Hắc Phong Hiên nhìn anh chất vấn, Cố Dạ Bạch không nói gì chỉ im lặng. Hắc Phong Hiên nhìn anh kiên định nói:
- Tôi sẽ không tha cho kẻ nào gây ra cái chết cho cô ấy.
Sau lời tuyên bố thẳng thừng đó Hắc Phong Hiên xoay người bước nhanh ra ngoài. Cố Dạ Bạch ngồi đó nhìn theo bóng dáng của cậu ta.
Hắc Phong Hiên nóng lòng muốn trả thù cho Ý Nhã nên ngay trong đêm đó đã cho người đột nhập vào biệt thự
của nhà anh. Tiếng súng nổ ra, cùng tiếng hét của những người giúp việc trong nhà. Hắc Phong Hiên bước nhanh lên lầu trên tay là một khẩu súng.
Cố Dạ Bạch nghe được tin báo cũng vội nhanh chóng dẫn theo người trở về. Vừa đến nơi anh đã nghe thấy tiếng súng trên lầu vội vàng chạy lên trên. Người của anh phía sau cũng nhanh chóng tràn vào áp chế người của Hắc Phong Hiên.
Khi nãy tiếng súng phát ra từ phòng của ba anh. Cố Dạ Bạch nhanh chóng chạy vào bên trong. Lúc này Hắc Phong Hiên đang chĩa súng về phía ông ta, cánh tay của ông ta bị thương do tiếng súng ban nãy.
- Cậu bình tĩnh lại đi, mau hạ súng xuống mọi chuyện tôi sẽ tự giải quyết.
Hắc Phong Hiên đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía anh trừng mắt nói:
- Không cần ngay bây giờ tôi sẽ tự tay giết chết ông ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.