Chương 75: Chạy thoát
Sứa
05/06/2024
Buổi tối cũng là lúc kế hoạch được thực hiện. Vì cô ngày mai cô mới lấy được hộ chiếu nên khi thoát ra khỏi đây cô phải tìm nơi để trú ẩn tạm thời.
Đứng trước cầu dao tổng cung cấp toàn bộ điện cho căn biệt thự. Triệu Y Vân và A Ninh cùng nhau gật đầu chuẩn bị hành động.
* Tạch *
Toàn bộ điện trong biệt thự đều đồng loạt tắt. Cammera mọi nơi cũng ngừng hoạt động. Những vệ sĩ canh gác ở bên ngoài bọn họ đều ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra.
- Cô chỉ có 3 phút mau chạy nhanh đi.
Triệu Y Vân cũng không muốn lãng phí thời gian, cô bắt đầu lần mò trong căn biệt thự tối mịt. Ngoài trời gió lạnh rít từng cơn qua khe cửa.
Cô không dám cầm theo đồ đạc vì sợ Cố Dạ Bạch sẽ nghi ngờ. Trên người cô chỉ duy nhất một chiếc áo khoác lông và một chiếc điện thoại.
Sau khi mắt cô đã quen dần với bóng tối thì cũng dễ dàng cho cô đi lại hơn. Những lối đi trong căn biệt thự cô đều như quen thuộc nên không có trở ngại gì.
Cô nhìn trên điện thoại thời gian chỉ còn 2 phút. Ra khỏi căn biệt thự là khu vườn trồng cây và hoa. Thời tiết bây giờ rơi xuống âm °C. Bàn tay cô lạnh buốt đến đỏ ửng. Nhưng cô cũng không dừng lại mà tiếp tục lần trốn.
Những tên canh gác từ khi biệt thự bị cúp điện hàng loạt, bọn họ dần chia nhau chạy đi lục soát khắp nơi vì sợ có kẻ nào đó đã đột nhập vào trong.
Nhìn thấy ánh đèn pin đang soi về phía này Triệu Y Vân hoảng sợ vội núp vào lùm cây gần đó. Những tiếng bước chân chạy càng gần đến chỗ cô. Triệu Y Vân bịt chặt miệng không dám thở mạnh.
Chờ đợi một lát cuối cùng những tiếng bước chân đó cũng chạy đi dần ra xa chỗ cô. Nhìn thấy không còn ai lúc này cô mới chui ra khỏi chỗ trốn.
Lần mò một hồi cuối cùng cô cũng tới một bức tường trong góc của khu vườn, bên dưới là một bệ đá. Nhìn thời gian trong điện thoại chỉ còn 30 giấy cuối. Cô không suy nghĩ nhiều nữa vội giẫm lên bệ đá rồi dùng hết sức lực nhảy lên thành tường. Bàn tay cô bấu chặt vào thành tường, cả người cô đánh đù trên đó.
Triệu Y Vân cố gắng dùng hết sức lực đưa chân vắt lên thành tường. Sau một hồi cuối cùng cô cũng loay hoay trèo lên được. Bên kia bờ tường là mặt đường, ướm chừng cũng cao khoảng 2 mét.
Nếu bình thường cô nhảy xuống sẽ không đáng lo. Nhưng hiện tại cô đang mang thai chỉ e rằng không ổn. Trong khi cô đang do dự thì từ phía cổng chiếc xe Rolls-Royce của anh đang lái vào trong biệt thự.
Toàn bộ điện của căn biệt thự lúc này cũng đều bật sáng. Thời gian 3 phút của cô đã hết, lúc này từ phía xa cô có thể nhìn thấy Cố Dạ Bạch đang bước xuống xe. Tim cô đập mỗi lúc một mãnh liệt.
- Không thể bị bắt trở lại, đành phải liều thôi.
Vừa dứt lời cô lấy hết can đảm nhảy xuống dưới. Cũng may bên dưới có một tấm nệm cũ và vài túi rác của nhà nào đó bỏ ra đây, nên cô mới không sao, chỉ bị xây xước nhẹ một chút nhưng cũng không đáng kể.
Triệu Y Vân chạy thẳng về ngược lại của biệt thự. Khi chạy được một đoạn tuy cô rất mệt nhưng không vì thế mà cô dừng lại. Nếu cô còn quanh quẩn ở đây chắc chắn sẽ bị Cố Dạ Bạch tìm ra.
Lúc này phía sau cô xuất hiện một chiếc xe ô tô. Ánh đèn pha sáng chói chiếu thẳng vào người cô. Triệu Y Vân trong lòng hoang mang.
- Chẳng lẽ Cố Dạ Bạch phát hiện A Ninh giả dạng mình nên mới đuổi theo nhanh vậy ư.
Cô không dám quay người lại mà chạy nhanh hơn. Chiếc xe phía sau chạy nhanh hơn vượt qua rồi chặn đầu cô lại.
Triệu Y Vân thở mệt nhọc đứng lại nhìn người đang bước xuống xe.
- Là anh.
Người đàn ông bước xuống xe chính là kẻ đã đeo mặt nạ lần trước đã bắt cô. Hắn ta khế nở một nụ cười nhìn cô.
- Chúng ta lại gặp nhau rồi, không có thời gian nói nhiều đâu. Nếu em muốn thoát khỏi tên điên kia thì mau lên xe đi.
Cô khẽ nhíu mày nhìn hắn bằng sự nghi ngờ. Tại sao hắn lại biết cô muốn chạy trốn. Kế hoạch này chỉ có cô và A Ninh biết. Chẳng lẽ A Ninh và hắn có quen biết nhau sao.
- Là cô ta nói cho anh biết đúng không ?
Hắn cũng không vội phản bác lại mà nhìn cô đầy vẻ thích thú nói:
- Nên xe đi, chờ khi thoát khỏi đây tôi sẽ nói cho em biết một bí mật.
Hắn vừa dứt lời thì phía xa chiếc xe Rolls-Royce của anh đang phóng như điên về phía hai người. Cô có thể nhận ra người đang ngồi trong lái xe đó chính là anh.
Hắn khế chậc một tiếng rồi nắm cổ tay cô đẩy vào trong xe. Chiếc xe của hắn cũng nhanh chóng lao vút đi. Bánh xe ma sát vớt mặt đường kéo theo một vệt đen dài.
Cố Dạ Bạch lái xe từ phía xa đã nhìn thấy hết. Ánh mắt anh dần trở lên rét lạnh. Cả người tỏa ra sát khí mãnh liệt.
Bàn tay anh nắm chặt vô lăng rồi đạp ga lao nhanh đuổi theo.
- Em dám lừa tôi sao, Triệu Y Vân em khá lắm. Có giỏi thì em chạy càng xa càng tốt. Nếu để tôi bắt được khi đó tôi sẽ bẻ gãy chân em. Cho dù em có tàn phế thì vẫn thuộc về tôi.
Đứng trước cầu dao tổng cung cấp toàn bộ điện cho căn biệt thự. Triệu Y Vân và A Ninh cùng nhau gật đầu chuẩn bị hành động.
* Tạch *
Toàn bộ điện trong biệt thự đều đồng loạt tắt. Cammera mọi nơi cũng ngừng hoạt động. Những vệ sĩ canh gác ở bên ngoài bọn họ đều ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra.
- Cô chỉ có 3 phút mau chạy nhanh đi.
Triệu Y Vân cũng không muốn lãng phí thời gian, cô bắt đầu lần mò trong căn biệt thự tối mịt. Ngoài trời gió lạnh rít từng cơn qua khe cửa.
Cô không dám cầm theo đồ đạc vì sợ Cố Dạ Bạch sẽ nghi ngờ. Trên người cô chỉ duy nhất một chiếc áo khoác lông và một chiếc điện thoại.
Sau khi mắt cô đã quen dần với bóng tối thì cũng dễ dàng cho cô đi lại hơn. Những lối đi trong căn biệt thự cô đều như quen thuộc nên không có trở ngại gì.
Cô nhìn trên điện thoại thời gian chỉ còn 2 phút. Ra khỏi căn biệt thự là khu vườn trồng cây và hoa. Thời tiết bây giờ rơi xuống âm °C. Bàn tay cô lạnh buốt đến đỏ ửng. Nhưng cô cũng không dừng lại mà tiếp tục lần trốn.
Những tên canh gác từ khi biệt thự bị cúp điện hàng loạt, bọn họ dần chia nhau chạy đi lục soát khắp nơi vì sợ có kẻ nào đó đã đột nhập vào trong.
Nhìn thấy ánh đèn pin đang soi về phía này Triệu Y Vân hoảng sợ vội núp vào lùm cây gần đó. Những tiếng bước chân chạy càng gần đến chỗ cô. Triệu Y Vân bịt chặt miệng không dám thở mạnh.
Chờ đợi một lát cuối cùng những tiếng bước chân đó cũng chạy đi dần ra xa chỗ cô. Nhìn thấy không còn ai lúc này cô mới chui ra khỏi chỗ trốn.
Lần mò một hồi cuối cùng cô cũng tới một bức tường trong góc của khu vườn, bên dưới là một bệ đá. Nhìn thời gian trong điện thoại chỉ còn 30 giấy cuối. Cô không suy nghĩ nhiều nữa vội giẫm lên bệ đá rồi dùng hết sức lực nhảy lên thành tường. Bàn tay cô bấu chặt vào thành tường, cả người cô đánh đù trên đó.
Triệu Y Vân cố gắng dùng hết sức lực đưa chân vắt lên thành tường. Sau một hồi cuối cùng cô cũng loay hoay trèo lên được. Bên kia bờ tường là mặt đường, ướm chừng cũng cao khoảng 2 mét.
Nếu bình thường cô nhảy xuống sẽ không đáng lo. Nhưng hiện tại cô đang mang thai chỉ e rằng không ổn. Trong khi cô đang do dự thì từ phía cổng chiếc xe Rolls-Royce của anh đang lái vào trong biệt thự.
Toàn bộ điện của căn biệt thự lúc này cũng đều bật sáng. Thời gian 3 phút của cô đã hết, lúc này từ phía xa cô có thể nhìn thấy Cố Dạ Bạch đang bước xuống xe. Tim cô đập mỗi lúc một mãnh liệt.
- Không thể bị bắt trở lại, đành phải liều thôi.
Vừa dứt lời cô lấy hết can đảm nhảy xuống dưới. Cũng may bên dưới có một tấm nệm cũ và vài túi rác của nhà nào đó bỏ ra đây, nên cô mới không sao, chỉ bị xây xước nhẹ một chút nhưng cũng không đáng kể.
Triệu Y Vân chạy thẳng về ngược lại của biệt thự. Khi chạy được một đoạn tuy cô rất mệt nhưng không vì thế mà cô dừng lại. Nếu cô còn quanh quẩn ở đây chắc chắn sẽ bị Cố Dạ Bạch tìm ra.
Lúc này phía sau cô xuất hiện một chiếc xe ô tô. Ánh đèn pha sáng chói chiếu thẳng vào người cô. Triệu Y Vân trong lòng hoang mang.
- Chẳng lẽ Cố Dạ Bạch phát hiện A Ninh giả dạng mình nên mới đuổi theo nhanh vậy ư.
Cô không dám quay người lại mà chạy nhanh hơn. Chiếc xe phía sau chạy nhanh hơn vượt qua rồi chặn đầu cô lại.
Triệu Y Vân thở mệt nhọc đứng lại nhìn người đang bước xuống xe.
- Là anh.
Người đàn ông bước xuống xe chính là kẻ đã đeo mặt nạ lần trước đã bắt cô. Hắn ta khế nở một nụ cười nhìn cô.
- Chúng ta lại gặp nhau rồi, không có thời gian nói nhiều đâu. Nếu em muốn thoát khỏi tên điên kia thì mau lên xe đi.
Cô khẽ nhíu mày nhìn hắn bằng sự nghi ngờ. Tại sao hắn lại biết cô muốn chạy trốn. Kế hoạch này chỉ có cô và A Ninh biết. Chẳng lẽ A Ninh và hắn có quen biết nhau sao.
- Là cô ta nói cho anh biết đúng không ?
Hắn cũng không vội phản bác lại mà nhìn cô đầy vẻ thích thú nói:
- Nên xe đi, chờ khi thoát khỏi đây tôi sẽ nói cho em biết một bí mật.
Hắn vừa dứt lời thì phía xa chiếc xe Rolls-Royce của anh đang phóng như điên về phía hai người. Cô có thể nhận ra người đang ngồi trong lái xe đó chính là anh.
Hắn khế chậc một tiếng rồi nắm cổ tay cô đẩy vào trong xe. Chiếc xe của hắn cũng nhanh chóng lao vút đi. Bánh xe ma sát vớt mặt đường kéo theo một vệt đen dài.
Cố Dạ Bạch lái xe từ phía xa đã nhìn thấy hết. Ánh mắt anh dần trở lên rét lạnh. Cả người tỏa ra sát khí mãnh liệt.
Bàn tay anh nắm chặt vô lăng rồi đạp ga lao nhanh đuổi theo.
- Em dám lừa tôi sao, Triệu Y Vân em khá lắm. Có giỏi thì em chạy càng xa càng tốt. Nếu để tôi bắt được khi đó tôi sẽ bẻ gãy chân em. Cho dù em có tàn phế thì vẫn thuộc về tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.