Chương 12
Song Nghi
17/03/2018
Tôi thoáng giật mình. Lẽ nào… hắn đã biết rồi?
“Cô trốn tôi đi xin việc?”
“Tôi…”
“Đã nói là vài tháng nữa công ty tôi sẽ tuyển người cơ mà. Thế họ nhận cô chưa?”
Thì ra, thiên tài cũng có nhiều lúc ngu ngốc như vậy…
Nhưng tôi đánh giá cao sự ngu ngốc của hắn trong trường hợp như thế này.
“À, tôi chỉ qua được vòng hồ sơ thôi. Lúc phỏng vấn tôi run quá nên…”
Hoàng Thiên Vũ nghe đến đây, khuôn mặt thoáng lộ vẻ hài lòng. Hắn không để ý lời tôi nói nữa mà đi luôn vào trong nhà.
Khi tôi đem đĩa sườn xào chua ngọt ra, Vũ cứ nhìn chằm chằm, mãi một lúc sau mới hỏi:
“Cô biết làm món này?”
“Thì sao?”
“Mối tình đầu của tôi làm món này rất ngon.”
Đúng vậy, tôi đang uống nước…
Sau khi nghe câu nói đó, toàn bộ nước trong miệng tôi đều ở hết trên mặt anh ta.
“Anh mà cũng có mối tình đầu? Hahahaha…”
Hắn không trả lời, điều đó lại khiến tôi hơi hụt hẫng. Không hiểu sao, tôi lại muốn biết nhiều hơn về cô gái đó. Một cô gái như thế nào mà có thể khiến Hoàng Thiên Vũ nhớ mãi không quên? Thật sự, tôi rất muốn nghe hắn kể, nhưng có một phần nào đó trong trái tim tôi lại mong hắn đừng nói ra.
“”Này, không ăn đi còn ngồi nghĩ cái gì đấy?”
“Hả? À… tôi chỉ nghĩ lung tung chút thôi.”
Sau đó, chúng tôi cũng chẳng nói với nhau thêm được câu nào nữa. Hắn ít nói đã đành, còn tôi sau khi nghe hắn nhắc đến mối tình đầu, tôi cũng không biết phải nói gì nữa.
Thật sự tôi chẳng biết mình bị làm sao.
Sáng hôm sau, hắn dành cho tôi một cái ôm từ phía sau như thường lệ. Những ngày trước thì không sao, dù gì tôi cũng dần quen rồi. Nhưng hôm nay, tôi đột nhiên cảm thấy, liệu có phải mình giống với mối tình đầu của anh ta ở điểm gì đó không?
“Tôi và tình đầu của anh… giống nhau sao?”
“Trên người cô có mùi hoa oải hương, rất giống cô ấy.”
Lại còn gần gũi nhau đến mức đó rồi sao? Hắn ném cho tôi một đống thắc mắc, nhưng tôi có quyền gì để hỏi về đời tư của hắn đây?
Đến công ty, tôi và Nguyệt cùng bắt tay vào việc luôn. Joon và Lily đến hơi muộn một chút. Kịch bản do tôi viết, Joon ngồi bắt bẻ từng chi tiết cả tiếng đồng hồ, bắt tôi phải sửa theo ý anh ta.
Hoàng Quốc Trung cũng đích thân đến xem tôi điều hành. Nói cái gì mà muốn tạo thêm khí thế cho chị dâu tương lai, hừ, nghĩ chị đây nhẹ dạ cả tin đến mức đấy sao, làm gì có ai rảnh đến mức như vậy. Hắn chắc chắn là đang muốn kiểm tra tận mắt năng lực của tôi.
“Ngọc Linh, bạn làm thế nào mà mời được Lily vậy?” Trong lúc chờ diễn viên trang điểm, Nguyệt ghé tai tôi thì thầm.
“Chắc do mình may mắn thôi, haha…” Tôi chỉ biết cười trừ, vì lúc đó, đột nhiên Joon quay ra nhìn tôi với ánh mắt vô cùng lưu manh và khó hiểu.
Trước đây, tôi đi thực tập, chưa từng có tiến độ nào lại nhanh như dự án lần này. Đồng nghiệp nhìn tôi bằng ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn đố kị, còn nghe loáng thoáng họ đồn rằng “kinh nghiệm thực chiến” của tôi rất nhiều, nếu không sao có thể tốc độ như vậy được. Nhưng đời mà, cứ sống cho bản thân mình trước đã, đừng quá để ý đến lời của người khác.
Sau khi hoàn tất việc quay, mọi việc còn lại đều không phải việc của tôi nữa. Ekip cũng cố gắng đẩy nhanh tốc độ xử lí để kịp thời gian ra mắt, thời gian để tôi có cơ hội đi cùng hắn đến buổi tiệc cũng không còn nhiều nữa.
“Tuấn Kiệt, anh có biết cách liên lạc với luật sư Vũ Thúy Quỳnh không?”
Rốt cuộc, tôi cũng đã phải tính đường lui cho mình. Nếu như không kịp, nếu như bị đuổi việc sớm, có lẽ, Kiệt là hi vọng cuối cùng.
“Sau khi làm Vương phu nhân, cô ấy đã đổi số rồi. Anh cảm thấy không có gì để liên lạc nên cũng không xin lại số. Thật sự muốn gặp cô ấy khá là khó. Anh rất tiếc vì không thể giúp gì cho em.”
Hóa ra, Hoàng Thiên Vũ là hi vọng duy nhất.
***
Một tuần sau, sau khi phim ngắn được công chiếu, đồng thời đưa bộ sưu tập mới ra thị trường, rất nhiều người đặc biệt quan tâm đến lần ra mắt này của Diamonds. Đặc biệt là chị em phụ nữ, họ đổ xô đến các chuỗi cửa hàng, hay thậm chí, trang web đặt hàng qua mạng của công ty cũng bị đứng do lượng truy cập quá nhiều.
Một sự thành công ngoài mong đợi.
Trưởng phòng vỗ vai tôi:
“Ngọc Linh, em làm rất tốt, buổi tiệc mừng công lần này, chắc chắn em sẽ là gương mặt nổi bật nhất.”
“Thôi, em không dám nhận đâu. À, anh có thể giúp em một việc được không?”
Trưởng phòng hơi nhíu mày nhìn tôi.
“Thì chuyện là, buổi tiệc hợp tác giữa Diamonds và Wonderland, phòng kế hoạch chúng ta có một người được anh sắp xếp cho đi cùng Hoàng Chủ tịch…”
“Ồ, anh hiểu rồi, được chứ, em cứ yên tâm.” Anh ta như được khai sáng vậy, ồ lên rồi cười tít mắt.
Hoàng Quốc Trung kể với tôi, Vũ dù đã nghe tin có một nữ chiến binh trong công ty đã lập công rất lớn trong dự án lần này, nhưng anh ta thậm chí còn chưa liếc qua hồ sơ, chứ đừng nói đến gọi tôi lên để xem mồm ngang mũi dọc ra sao. Một lần nữa, tôi lại đánh giá cao tính cách này của anh ta.
Hừm, tôi đang nghĩ, liệu có phải, buổi tiệc mừng công lần này cũng xem như là một bước ngoặt lớn trong cuộc đời của tôi?
“Cô trốn tôi đi xin việc?”
“Tôi…”
“Đã nói là vài tháng nữa công ty tôi sẽ tuyển người cơ mà. Thế họ nhận cô chưa?”
Thì ra, thiên tài cũng có nhiều lúc ngu ngốc như vậy…
Nhưng tôi đánh giá cao sự ngu ngốc của hắn trong trường hợp như thế này.
“À, tôi chỉ qua được vòng hồ sơ thôi. Lúc phỏng vấn tôi run quá nên…”
Hoàng Thiên Vũ nghe đến đây, khuôn mặt thoáng lộ vẻ hài lòng. Hắn không để ý lời tôi nói nữa mà đi luôn vào trong nhà.
Khi tôi đem đĩa sườn xào chua ngọt ra, Vũ cứ nhìn chằm chằm, mãi một lúc sau mới hỏi:
“Cô biết làm món này?”
“Thì sao?”
“Mối tình đầu của tôi làm món này rất ngon.”
Đúng vậy, tôi đang uống nước…
Sau khi nghe câu nói đó, toàn bộ nước trong miệng tôi đều ở hết trên mặt anh ta.
“Anh mà cũng có mối tình đầu? Hahahaha…”
Hắn không trả lời, điều đó lại khiến tôi hơi hụt hẫng. Không hiểu sao, tôi lại muốn biết nhiều hơn về cô gái đó. Một cô gái như thế nào mà có thể khiến Hoàng Thiên Vũ nhớ mãi không quên? Thật sự, tôi rất muốn nghe hắn kể, nhưng có một phần nào đó trong trái tim tôi lại mong hắn đừng nói ra.
“”Này, không ăn đi còn ngồi nghĩ cái gì đấy?”
“Hả? À… tôi chỉ nghĩ lung tung chút thôi.”
Sau đó, chúng tôi cũng chẳng nói với nhau thêm được câu nào nữa. Hắn ít nói đã đành, còn tôi sau khi nghe hắn nhắc đến mối tình đầu, tôi cũng không biết phải nói gì nữa.
Thật sự tôi chẳng biết mình bị làm sao.
Sáng hôm sau, hắn dành cho tôi một cái ôm từ phía sau như thường lệ. Những ngày trước thì không sao, dù gì tôi cũng dần quen rồi. Nhưng hôm nay, tôi đột nhiên cảm thấy, liệu có phải mình giống với mối tình đầu của anh ta ở điểm gì đó không?
“Tôi và tình đầu của anh… giống nhau sao?”
“Trên người cô có mùi hoa oải hương, rất giống cô ấy.”
Lại còn gần gũi nhau đến mức đó rồi sao? Hắn ném cho tôi một đống thắc mắc, nhưng tôi có quyền gì để hỏi về đời tư của hắn đây?
Đến công ty, tôi và Nguyệt cùng bắt tay vào việc luôn. Joon và Lily đến hơi muộn một chút. Kịch bản do tôi viết, Joon ngồi bắt bẻ từng chi tiết cả tiếng đồng hồ, bắt tôi phải sửa theo ý anh ta.
Hoàng Quốc Trung cũng đích thân đến xem tôi điều hành. Nói cái gì mà muốn tạo thêm khí thế cho chị dâu tương lai, hừ, nghĩ chị đây nhẹ dạ cả tin đến mức đấy sao, làm gì có ai rảnh đến mức như vậy. Hắn chắc chắn là đang muốn kiểm tra tận mắt năng lực của tôi.
“Ngọc Linh, bạn làm thế nào mà mời được Lily vậy?” Trong lúc chờ diễn viên trang điểm, Nguyệt ghé tai tôi thì thầm.
“Chắc do mình may mắn thôi, haha…” Tôi chỉ biết cười trừ, vì lúc đó, đột nhiên Joon quay ra nhìn tôi với ánh mắt vô cùng lưu manh và khó hiểu.
Trước đây, tôi đi thực tập, chưa từng có tiến độ nào lại nhanh như dự án lần này. Đồng nghiệp nhìn tôi bằng ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn đố kị, còn nghe loáng thoáng họ đồn rằng “kinh nghiệm thực chiến” của tôi rất nhiều, nếu không sao có thể tốc độ như vậy được. Nhưng đời mà, cứ sống cho bản thân mình trước đã, đừng quá để ý đến lời của người khác.
Sau khi hoàn tất việc quay, mọi việc còn lại đều không phải việc của tôi nữa. Ekip cũng cố gắng đẩy nhanh tốc độ xử lí để kịp thời gian ra mắt, thời gian để tôi có cơ hội đi cùng hắn đến buổi tiệc cũng không còn nhiều nữa.
“Tuấn Kiệt, anh có biết cách liên lạc với luật sư Vũ Thúy Quỳnh không?”
Rốt cuộc, tôi cũng đã phải tính đường lui cho mình. Nếu như không kịp, nếu như bị đuổi việc sớm, có lẽ, Kiệt là hi vọng cuối cùng.
“Sau khi làm Vương phu nhân, cô ấy đã đổi số rồi. Anh cảm thấy không có gì để liên lạc nên cũng không xin lại số. Thật sự muốn gặp cô ấy khá là khó. Anh rất tiếc vì không thể giúp gì cho em.”
Hóa ra, Hoàng Thiên Vũ là hi vọng duy nhất.
***
Một tuần sau, sau khi phim ngắn được công chiếu, đồng thời đưa bộ sưu tập mới ra thị trường, rất nhiều người đặc biệt quan tâm đến lần ra mắt này của Diamonds. Đặc biệt là chị em phụ nữ, họ đổ xô đến các chuỗi cửa hàng, hay thậm chí, trang web đặt hàng qua mạng của công ty cũng bị đứng do lượng truy cập quá nhiều.
Một sự thành công ngoài mong đợi.
Trưởng phòng vỗ vai tôi:
“Ngọc Linh, em làm rất tốt, buổi tiệc mừng công lần này, chắc chắn em sẽ là gương mặt nổi bật nhất.”
“Thôi, em không dám nhận đâu. À, anh có thể giúp em một việc được không?”
Trưởng phòng hơi nhíu mày nhìn tôi.
“Thì chuyện là, buổi tiệc hợp tác giữa Diamonds và Wonderland, phòng kế hoạch chúng ta có một người được anh sắp xếp cho đi cùng Hoàng Chủ tịch…”
“Ồ, anh hiểu rồi, được chứ, em cứ yên tâm.” Anh ta như được khai sáng vậy, ồ lên rồi cười tít mắt.
Hoàng Quốc Trung kể với tôi, Vũ dù đã nghe tin có một nữ chiến binh trong công ty đã lập công rất lớn trong dự án lần này, nhưng anh ta thậm chí còn chưa liếc qua hồ sơ, chứ đừng nói đến gọi tôi lên để xem mồm ngang mũi dọc ra sao. Một lần nữa, tôi lại đánh giá cao tính cách này của anh ta.
Hừm, tôi đang nghĩ, liệu có phải, buổi tiệc mừng công lần này cũng xem như là một bước ngoặt lớn trong cuộc đời của tôi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.