Chương 11
Song Nghi
02/02/2018
“Này cô…”
Một giọng nam ở đằng sau vang lên, kèm theo đó là bàn tay anh ta vỗ vỗ vào vai tôi. Tôi giật bắn người, lẽ nào là Hoàng Thiên Vũ?
“Cô… ôi xin lỗi đã làm cô giật mình rồi. Mới thế mà đã khóc rồi sao?”
Ấu trĩ! Cái gì mà khóc vì giật mình chứ?
“Thì ra là anh Joon. Anh tìm tôi có việc gì sao?”
Joon nhướn mày khó hiểu: “Cô rõ ràng biết tôi, vậy mà thái độ dửng dưng như thế sao?”
“Ồ, chứ tôi phải thế nào?”
“Cô… đang giờ làm việc mà, cô làm gì ở đây vậy?”
“Có liên quan đến anh không?”
“Thấy cô thở phào nhẹ nhõm khi thấy tôi như vậy, chắc lúc đầu buôn chuyện nên tưởng tôi là sếp hả?”
Đúng lúc này, Thu Nguyệt đi tới, gọi anh ta vào nói chuyện công việc. Dù vô tình hay cố ý thì cô ấy cũng đã giải vây giúp tôi, chuyện dựa vào quan hệ này, để thiên hạ biết một lần là đủ rồi.
Trong khi chờ quản lí gọi lại, tôi lên mạng đặt nguyên một bộ trang điểm và vài bộ quần áo tử tế. Có việc làm rồi, ít nhất cũng phải ra dáng một chút.
“Ồ, sao em không điền địa chỉ công ty? Trụ sở chính này của chúng ta ở ngay trung tâm thành phố, rất nhanh sẽ đến.” Anh đồng nghiệp tên Đức từ đâu chạy tới, tay vẫn còn cầm cốc cà phê.
“Đây…đây là địa chỉ nhà chủ tịch à?” Đồng nghiệp tên Công ngồi kế bên cũng ngó sang màn hình bên tôi.
“Vâng.” Tôi trả lời không chút do dự.
“Xem ra tin đồn đó là thật, anh cứ nghĩ người sáng tạo như em không cần dựa vào quan hệ để vào công ty chứ.” Đức nhấp một ngụm cà phê rồi nói.
Tất cả mọi người đồng loạt quay ra nhìn anh ta. Như ý thức được điều gì, anh ta vội sửa:
“Ý anh là với người có tài năng như em thì việc vào Diamonds là thừa sức, đừng hiểu lầm ý anh nhé.”
“Duy Đức, cậu im đi. Về vị trí làm việc ngay!” Trưởng phòng lớn tiếng, tất cả đều cúi gằm mặt xuống. Đến cả anh trưởng phòng cũng xem tôi là nhân vật không thể đắc tội rồi, trời ơi.
Ban đầu, tôi chỉ muốn dựa hơi anh ta để vào Diamonds, chưa từng nghĩ mình sẽ bị coi là “cáo mượn oai hùm” như thế này. Nếu không giải quyết cho nhanh bản kế hoạch kia, sớm muộn gì tin đồn này cũng sẽ đến tai Hoàng Thiên Vũ, tôi không bị đuổi việc ngay lập tức mới là lạ. Ít nhất, bản thân cũng cần có chủt thành tích thì anh ta mới không có lý do để đuổi.
Sau cuộc gọi xác nhận của quản lí Đào, tôi và Thu Nguyệt cùng bắt tay vào soạn thảo các giấy tờ liên quan. Ngay buổi chiều hôm đó cùng thông qua kịch bản và liên hệ với ekip. Thu Nguyệt nói cô ấy chưa từng triển khai một dự án nào nhanh như vậy, gần như tất cả mọi thứ đều rất thuận lợi đến khó tin. Ngay chính bản thân tôi còn không ngờ mình may mắn đến như vậy.
Tan làm, tôi đi xe máy về nhà. Có bằng lái xe từ khi còn đang học đại học nhưng khi đó xe máy là một thứ gì đó quá xa xỉ, dì cháu tôi không đủ kinh tế để mua. Chiếc xe này là tôi chủ động yêu cầu Hoàng Thiên Vũ đưa cho mình, trước thời gian phỏng vấn xin việc vài ngày. Ai mà dám đi bộ vào thời điểm chập choạng tối ở con đường vắng vẻ đó chứ.
Trời hôm nay khá âm u, có vẻ như sắp mưa. Vừa đi vừa nghĩ xem hôm nay nên làm món gì, tôi không hề để ý một chiếc xe máy giao hàng đi ngay phía sau mình.
Hừm, Hoàng Thiên Vũ có vẻ chấp nhận được đồ mình nấu, hôm nay có nên làm sườn xào chua ngọt không nhỉ?
“Ngọc Linh!”
Cái giọng nói tôi quen thuộc suốt ngần ấy năm lại một lần nữa vang lên.
“Ngọc Linh, em dừng xe lại được không? Anh có chuyện muốn nói với em.” Lúc này, Huy đã tăng tốc, đi song song với tôi.
“Giữa chúng ta còn gì để nói với nhau sao? Anh không thấy giờ tôi đang sống rất tốt ư?”
Tôi chẳng buồn liếc anh ta lấy một cái. Nếu so với việc vẫn còn tình cảm với anh ta, giờ tôi lại cảm thấy khinh bỉ và ghê tởm anh ta nhiều hơn. Thứ gọi là còn tình cảm ấy, có chăng chỉ là những thói quen mà con người buộc phải bỏ sau một thời gian hình thành nó mà thôi.
Huy lao lên chặn xe tôi, buộc tôi phải dừng lại.
“Linh, anh biết anh không nhiều tiền như hắn, nhưng tình yêu của anh đối với em là thật. Em nhìn xem, giờ công việc giao hàng của anh cũng rất ổn định, anh cũng có thể lo cho em mà.”
“Hừ, anh còn định lừa dối tôi đến bao giờ? Kỉ niệm 3 năm yêu nhau, anh đã ở bên ai làm những cái gì, anh tưởng tôi không biết ư? Anh nghĩ tôi vẫn là Hàn Ngọc Linh ngây thơ bị anh dắt mũi của ngày xưa ư? Xin lỗi, Hàn Ngọc Linh toàn tâm toàn ý yêu anh đã chết từ giây phút anh cùng người phụ nữ khác ân ân ái ái trong nhà anh rồi.”
“Em… anh…”
Quốc Huy bước đến gần hơn, khuôn mặt tràn đầy sự nguy hiểm. Bỗng sau lưng tôi vang lên tiếng còi ô tô. Huy thấy vậy cũng hơi lùi lại.
“Không về đi? Còn đứng đây làm gì?” Hoàng Thiên Vũ ló đầu ra ngoài, dường như không hề để ý đến sự có mặt của Huy.
“Được, em về ngay đây.” Nghe xong câu nói của tôi, Vũ mới như chợt hiểu ra điều gì, hắn liếc sang người đứng gần tôi.
Tên người yêu cũ không biết xấu hổ đó cuối cùng cũng phải bỏ đi.
Về đến nhà, Hoàng Thiên Vũ sau khi xuống xe đã ngay lập tức hỏi tôi:
“Trông không giống như cô vừa đi chợ về nhỉ? Ăn mặc cũng ra dáng nhân viên công sở đấy!”
Một giọng nam ở đằng sau vang lên, kèm theo đó là bàn tay anh ta vỗ vỗ vào vai tôi. Tôi giật bắn người, lẽ nào là Hoàng Thiên Vũ?
“Cô… ôi xin lỗi đã làm cô giật mình rồi. Mới thế mà đã khóc rồi sao?”
Ấu trĩ! Cái gì mà khóc vì giật mình chứ?
“Thì ra là anh Joon. Anh tìm tôi có việc gì sao?”
Joon nhướn mày khó hiểu: “Cô rõ ràng biết tôi, vậy mà thái độ dửng dưng như thế sao?”
“Ồ, chứ tôi phải thế nào?”
“Cô… đang giờ làm việc mà, cô làm gì ở đây vậy?”
“Có liên quan đến anh không?”
“Thấy cô thở phào nhẹ nhõm khi thấy tôi như vậy, chắc lúc đầu buôn chuyện nên tưởng tôi là sếp hả?”
Đúng lúc này, Thu Nguyệt đi tới, gọi anh ta vào nói chuyện công việc. Dù vô tình hay cố ý thì cô ấy cũng đã giải vây giúp tôi, chuyện dựa vào quan hệ này, để thiên hạ biết một lần là đủ rồi.
Trong khi chờ quản lí gọi lại, tôi lên mạng đặt nguyên một bộ trang điểm và vài bộ quần áo tử tế. Có việc làm rồi, ít nhất cũng phải ra dáng một chút.
“Ồ, sao em không điền địa chỉ công ty? Trụ sở chính này của chúng ta ở ngay trung tâm thành phố, rất nhanh sẽ đến.” Anh đồng nghiệp tên Đức từ đâu chạy tới, tay vẫn còn cầm cốc cà phê.
“Đây…đây là địa chỉ nhà chủ tịch à?” Đồng nghiệp tên Công ngồi kế bên cũng ngó sang màn hình bên tôi.
“Vâng.” Tôi trả lời không chút do dự.
“Xem ra tin đồn đó là thật, anh cứ nghĩ người sáng tạo như em không cần dựa vào quan hệ để vào công ty chứ.” Đức nhấp một ngụm cà phê rồi nói.
Tất cả mọi người đồng loạt quay ra nhìn anh ta. Như ý thức được điều gì, anh ta vội sửa:
“Ý anh là với người có tài năng như em thì việc vào Diamonds là thừa sức, đừng hiểu lầm ý anh nhé.”
“Duy Đức, cậu im đi. Về vị trí làm việc ngay!” Trưởng phòng lớn tiếng, tất cả đều cúi gằm mặt xuống. Đến cả anh trưởng phòng cũng xem tôi là nhân vật không thể đắc tội rồi, trời ơi.
Ban đầu, tôi chỉ muốn dựa hơi anh ta để vào Diamonds, chưa từng nghĩ mình sẽ bị coi là “cáo mượn oai hùm” như thế này. Nếu không giải quyết cho nhanh bản kế hoạch kia, sớm muộn gì tin đồn này cũng sẽ đến tai Hoàng Thiên Vũ, tôi không bị đuổi việc ngay lập tức mới là lạ. Ít nhất, bản thân cũng cần có chủt thành tích thì anh ta mới không có lý do để đuổi.
Sau cuộc gọi xác nhận của quản lí Đào, tôi và Thu Nguyệt cùng bắt tay vào soạn thảo các giấy tờ liên quan. Ngay buổi chiều hôm đó cùng thông qua kịch bản và liên hệ với ekip. Thu Nguyệt nói cô ấy chưa từng triển khai một dự án nào nhanh như vậy, gần như tất cả mọi thứ đều rất thuận lợi đến khó tin. Ngay chính bản thân tôi còn không ngờ mình may mắn đến như vậy.
Tan làm, tôi đi xe máy về nhà. Có bằng lái xe từ khi còn đang học đại học nhưng khi đó xe máy là một thứ gì đó quá xa xỉ, dì cháu tôi không đủ kinh tế để mua. Chiếc xe này là tôi chủ động yêu cầu Hoàng Thiên Vũ đưa cho mình, trước thời gian phỏng vấn xin việc vài ngày. Ai mà dám đi bộ vào thời điểm chập choạng tối ở con đường vắng vẻ đó chứ.
Trời hôm nay khá âm u, có vẻ như sắp mưa. Vừa đi vừa nghĩ xem hôm nay nên làm món gì, tôi không hề để ý một chiếc xe máy giao hàng đi ngay phía sau mình.
Hừm, Hoàng Thiên Vũ có vẻ chấp nhận được đồ mình nấu, hôm nay có nên làm sườn xào chua ngọt không nhỉ?
“Ngọc Linh!”
Cái giọng nói tôi quen thuộc suốt ngần ấy năm lại một lần nữa vang lên.
“Ngọc Linh, em dừng xe lại được không? Anh có chuyện muốn nói với em.” Lúc này, Huy đã tăng tốc, đi song song với tôi.
“Giữa chúng ta còn gì để nói với nhau sao? Anh không thấy giờ tôi đang sống rất tốt ư?”
Tôi chẳng buồn liếc anh ta lấy một cái. Nếu so với việc vẫn còn tình cảm với anh ta, giờ tôi lại cảm thấy khinh bỉ và ghê tởm anh ta nhiều hơn. Thứ gọi là còn tình cảm ấy, có chăng chỉ là những thói quen mà con người buộc phải bỏ sau một thời gian hình thành nó mà thôi.
Huy lao lên chặn xe tôi, buộc tôi phải dừng lại.
“Linh, anh biết anh không nhiều tiền như hắn, nhưng tình yêu của anh đối với em là thật. Em nhìn xem, giờ công việc giao hàng của anh cũng rất ổn định, anh cũng có thể lo cho em mà.”
“Hừ, anh còn định lừa dối tôi đến bao giờ? Kỉ niệm 3 năm yêu nhau, anh đã ở bên ai làm những cái gì, anh tưởng tôi không biết ư? Anh nghĩ tôi vẫn là Hàn Ngọc Linh ngây thơ bị anh dắt mũi của ngày xưa ư? Xin lỗi, Hàn Ngọc Linh toàn tâm toàn ý yêu anh đã chết từ giây phút anh cùng người phụ nữ khác ân ân ái ái trong nhà anh rồi.”
“Em… anh…”
Quốc Huy bước đến gần hơn, khuôn mặt tràn đầy sự nguy hiểm. Bỗng sau lưng tôi vang lên tiếng còi ô tô. Huy thấy vậy cũng hơi lùi lại.
“Không về đi? Còn đứng đây làm gì?” Hoàng Thiên Vũ ló đầu ra ngoài, dường như không hề để ý đến sự có mặt của Huy.
“Được, em về ngay đây.” Nghe xong câu nói của tôi, Vũ mới như chợt hiểu ra điều gì, hắn liếc sang người đứng gần tôi.
Tên người yêu cũ không biết xấu hổ đó cuối cùng cũng phải bỏ đi.
Về đến nhà, Hoàng Thiên Vũ sau khi xuống xe đã ngay lập tức hỏi tôi:
“Trông không giống như cô vừa đi chợ về nhỉ? Ăn mặc cũng ra dáng nhân viên công sở đấy!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.