Yêu Em Một Kiếp, Nghiện Em Một Đời
Chương 31: Bảo bối ngoan
Vương Khiết Băng (Yu)
07/03/2024
Buổi tối đó Nam Thừa Húc thực sự đã mua bữa tối rồi đem đến công ty cho cô, vừa đúng lúc Bùi Hằng vừa mới tan làm, nhìn thấy anh đứng đó cũng có hơi ngạc nhiên một chút.
Nhưng rồi sau đó cậu ta cũng giả vờ mù để không phải tiếp chuyện với anh, cơ mà làm gì có chuyện chạy trốn nhanh như vậy chứ, Nam Thừa Húc liền đi đến trước mặt Bùi Hằng, nói:
- Thẻ nhân viên?
- Hả? Nam tổng, trùng hợp quá…
- Thẻ nhân viên!
- Thẻ… Nhân viên của tôi á? Anh cần nó làm gì…?
Đến đây thì đột nhiên Bùi Hằng lại “À” lên một tiếng, còn nhanh chóng cười rất vui vẻ nhìn anh, hỏi rằng anh muốn lên tìm Kiều Tuyết Vãn đúng không. Nam Thừa Húc cũng có hơi khựng lại một chút, nhưng rồi vẫn gật đầu.
Nếu như Nam Thừa Húc đã có ý định đó thì Bùi Hằng cũng nhanh chóng vào vai của trợ lý đặc biệt, liền tận tâm đưa anh lên phòng của cô, không chỉ vậy mà còn niềm nở nói:
- Nam tổng, anh có muốn ngủ lại qua đêm không? Trong phòng làm việc của chị Vãn có phòng riêng, tôi sẽ cho người chuẩn bị quần áo cho anh nhé?
Ban đầu Nam Thừa Húc còn tưởng rằng Kiều Tuyết Vãn thích thể loại thịt tươi này, nhưng nhìn dáng vẻ cúc cung tận tụy của Bùi Hằng như thế này, anh cũng đã tháo bỏ sự ghen tuông của mình. Chỉ nhìn Bùi Hằng, sau đó nói:
- Không cần, cậu ở dưới sảnh chờ Mặc Phong đưa đồ đến là được.
- Đã rõ!
Nói xong Bùi Hằng còn nhanh chóng chạy đi, làm như là có ai muốn ăn thịt cậu ta vậy.
Vốn dĩ Bùi Hằng cũng không nghĩ rằng đêm hôm khuya khoắt như thế này mà Nam Thừa Húc còn đến đây, vừa rồi cậu ta nhìn thấy trên tay của anh còn có một túi đồ ăn, lẽ nào là đến đưa thức ăn cho chị Vãn… Cơ mà… Không phải hôm kia chị Vãn còn muốn từ chức vì Nam Thừa Húc sao? Tự nhiên lại thân thiết với nhau thế?
Thôi thì dù sao cũng không liên quan tới Bùi Hằng, bảo toàn tính mạng quan trọng hơn, khi này Bùi Hằng đang đứng ở dưới sảnh để chờ Mặc Phong, trong miệng còn lẩm bẩm.
- Chị Vãn, xin lỗi chị, nếu chị chết dưới tay của Nam Thừa Húc thì sẽ cúng viếng chị đầy đủ, nam mô!
[…]
Còn ở trên phòng, anh đi vào bên trong tự nhiên như ở nhà, có vẻ như Kiều Tuyết Vãn chỉ vừa mới rời đi thôi, chắc là cô đang đi tắm nhỉ?
Nhìn sang bàn làm việc, sau đó lại nhìn xung quanh căn phòng này, quả nhiên là đồng hành tốt của Diêu Xu, những thứ ở trong căn phòng này đều là hàng cao cấp, có khi so với Nam thị còn cao cấp hơn nữa kìa.
Hừm! Anh có hơi không vui rồi đó.
Ngồi ở ghế sofa để chờ cô, đúng lúc Kiều Tuyết Vãn cũng vừa tắm xong, tóc trên đầu còn chưa kịp lau khô, cô bước ra nhìn thấy anh cũng giật mình, lại nói:
- Sao anh vào được đây?
Nam Thừa Húc nhìn dáng vẻ xinh đẹp của cô mà đầy ám muội, trên cơ thể kia bây giờ chỉ còn lại một chiếc váy ngủ khá mỏng manh, bao nhiêu chỗ nên lộ đều lộ ra hết… Mà chỗ không nên lộ, cũng lộ ra luôn rồi.
Đột nhiên Kiều Tuyết Vãn thấy lạnh sống lưng, cô phải nhanh chóng đi tìm cái áo khoác mặc vào mới được.
Nhưng cô còn chưa kịp đi vào thì Nam Thừa Húc đã bước đến, trực tiếp ôm cô từ phía sau, không chỉ vậy mà anh còn hôn nhẹ lên cổ của cô, nhỏ giọng nói:
- Vãn Vãn, em thơm thật đó.
- Nam… Nam Thừa Húc? Anh làm gì vậy? Mau buông tôi ra!
Nhưng tên vô sỉ này đã sớm ném mặt mũi sang một bên rồi, anh nhẹ nhàng siết chặt lấy eo của cô, lại còn hôn lên tai cô, làm cho Kiều Tuyết Vãn phải đỏ mặt ngại ngùng, tên này lại bị kích thích cái gì nữa rồi?
Nhưng một thoáng mùi hương đã làm cô chú ý, sau đó Kiều Tuyết Vãn lại hỏi:
- Anh uống rượu sao?
Nam Thừa Húc cũng ngửi lại cơ thể của mình, hình như là mùi rượu đã bám lên cơ thể của anh rồi, nhưng rồi sau đó anh cũng không quan tâm, chỉ nhẹ nhàng hôn lên cổ của cô, nói:
- Không có, chắc là mùi rượu của Kim Thính Tuân dính lên người anh. Hôm nay anh không thể uống rượu được, anh biết mà.
- Ý… Ý gì chứ?
Nam Thừa Húc không nói nhiều, trực tiếp ôm cơ thể của Kiều Tuyết Vãn lên, vốn dĩ cô còn tưởng đêm nay phải thật sự qua đêm với tiểu thịt tươi như anh rồi, nhưng ai mà có ngờ anh lại ôm cô lên ngồi ghế sofa, nhưng chỗ ngồi của cô chính là chân của anh!
Còn nhẹ nhàng nói:
- Không phải em than buổi tối ăn không đủ no sao? Mau ăn đi, anh mua cho em đó.
Kiều Tuyết Vãn ngơ ra một lúc… Ủa là kêu cô đến ăn cơm thôi đó hả? Chẳng lẽ không làm gì thú vị hơn sao?
Thấy dáng vẻ của cô có hơn thất vọng, Nam Thừa Húc lại chạm lên eo của cô, sau đó lại tựa cằm lên vai cô, nói:
- Chút nữa anh sẽ thỏa mãn em, anh cũng không muốn đang lâm trận mà em lại đói đến ngất xỉu.
Đến đây, Nam Thừa Húc còn nói:
- Bảo bối phải ngoan, nghe lời nào.
#Yu~
Nhưng rồi sau đó cậu ta cũng giả vờ mù để không phải tiếp chuyện với anh, cơ mà làm gì có chuyện chạy trốn nhanh như vậy chứ, Nam Thừa Húc liền đi đến trước mặt Bùi Hằng, nói:
- Thẻ nhân viên?
- Hả? Nam tổng, trùng hợp quá…
- Thẻ nhân viên!
- Thẻ… Nhân viên của tôi á? Anh cần nó làm gì…?
Đến đây thì đột nhiên Bùi Hằng lại “À” lên một tiếng, còn nhanh chóng cười rất vui vẻ nhìn anh, hỏi rằng anh muốn lên tìm Kiều Tuyết Vãn đúng không. Nam Thừa Húc cũng có hơi khựng lại một chút, nhưng rồi vẫn gật đầu.
Nếu như Nam Thừa Húc đã có ý định đó thì Bùi Hằng cũng nhanh chóng vào vai của trợ lý đặc biệt, liền tận tâm đưa anh lên phòng của cô, không chỉ vậy mà còn niềm nở nói:
- Nam tổng, anh có muốn ngủ lại qua đêm không? Trong phòng làm việc của chị Vãn có phòng riêng, tôi sẽ cho người chuẩn bị quần áo cho anh nhé?
Ban đầu Nam Thừa Húc còn tưởng rằng Kiều Tuyết Vãn thích thể loại thịt tươi này, nhưng nhìn dáng vẻ cúc cung tận tụy của Bùi Hằng như thế này, anh cũng đã tháo bỏ sự ghen tuông của mình. Chỉ nhìn Bùi Hằng, sau đó nói:
- Không cần, cậu ở dưới sảnh chờ Mặc Phong đưa đồ đến là được.
- Đã rõ!
Nói xong Bùi Hằng còn nhanh chóng chạy đi, làm như là có ai muốn ăn thịt cậu ta vậy.
Vốn dĩ Bùi Hằng cũng không nghĩ rằng đêm hôm khuya khoắt như thế này mà Nam Thừa Húc còn đến đây, vừa rồi cậu ta nhìn thấy trên tay của anh còn có một túi đồ ăn, lẽ nào là đến đưa thức ăn cho chị Vãn… Cơ mà… Không phải hôm kia chị Vãn còn muốn từ chức vì Nam Thừa Húc sao? Tự nhiên lại thân thiết với nhau thế?
Thôi thì dù sao cũng không liên quan tới Bùi Hằng, bảo toàn tính mạng quan trọng hơn, khi này Bùi Hằng đang đứng ở dưới sảnh để chờ Mặc Phong, trong miệng còn lẩm bẩm.
- Chị Vãn, xin lỗi chị, nếu chị chết dưới tay của Nam Thừa Húc thì sẽ cúng viếng chị đầy đủ, nam mô!
[…]
Còn ở trên phòng, anh đi vào bên trong tự nhiên như ở nhà, có vẻ như Kiều Tuyết Vãn chỉ vừa mới rời đi thôi, chắc là cô đang đi tắm nhỉ?
Nhìn sang bàn làm việc, sau đó lại nhìn xung quanh căn phòng này, quả nhiên là đồng hành tốt của Diêu Xu, những thứ ở trong căn phòng này đều là hàng cao cấp, có khi so với Nam thị còn cao cấp hơn nữa kìa.
Hừm! Anh có hơi không vui rồi đó.
Ngồi ở ghế sofa để chờ cô, đúng lúc Kiều Tuyết Vãn cũng vừa tắm xong, tóc trên đầu còn chưa kịp lau khô, cô bước ra nhìn thấy anh cũng giật mình, lại nói:
- Sao anh vào được đây?
Nam Thừa Húc nhìn dáng vẻ xinh đẹp của cô mà đầy ám muội, trên cơ thể kia bây giờ chỉ còn lại một chiếc váy ngủ khá mỏng manh, bao nhiêu chỗ nên lộ đều lộ ra hết… Mà chỗ không nên lộ, cũng lộ ra luôn rồi.
Đột nhiên Kiều Tuyết Vãn thấy lạnh sống lưng, cô phải nhanh chóng đi tìm cái áo khoác mặc vào mới được.
Nhưng cô còn chưa kịp đi vào thì Nam Thừa Húc đã bước đến, trực tiếp ôm cô từ phía sau, không chỉ vậy mà anh còn hôn nhẹ lên cổ của cô, nhỏ giọng nói:
- Vãn Vãn, em thơm thật đó.
- Nam… Nam Thừa Húc? Anh làm gì vậy? Mau buông tôi ra!
Nhưng tên vô sỉ này đã sớm ném mặt mũi sang một bên rồi, anh nhẹ nhàng siết chặt lấy eo của cô, lại còn hôn lên tai cô, làm cho Kiều Tuyết Vãn phải đỏ mặt ngại ngùng, tên này lại bị kích thích cái gì nữa rồi?
Nhưng một thoáng mùi hương đã làm cô chú ý, sau đó Kiều Tuyết Vãn lại hỏi:
- Anh uống rượu sao?
Nam Thừa Húc cũng ngửi lại cơ thể của mình, hình như là mùi rượu đã bám lên cơ thể của anh rồi, nhưng rồi sau đó anh cũng không quan tâm, chỉ nhẹ nhàng hôn lên cổ của cô, nói:
- Không có, chắc là mùi rượu của Kim Thính Tuân dính lên người anh. Hôm nay anh không thể uống rượu được, anh biết mà.
- Ý… Ý gì chứ?
Nam Thừa Húc không nói nhiều, trực tiếp ôm cơ thể của Kiều Tuyết Vãn lên, vốn dĩ cô còn tưởng đêm nay phải thật sự qua đêm với tiểu thịt tươi như anh rồi, nhưng ai mà có ngờ anh lại ôm cô lên ngồi ghế sofa, nhưng chỗ ngồi của cô chính là chân của anh!
Còn nhẹ nhàng nói:
- Không phải em than buổi tối ăn không đủ no sao? Mau ăn đi, anh mua cho em đó.
Kiều Tuyết Vãn ngơ ra một lúc… Ủa là kêu cô đến ăn cơm thôi đó hả? Chẳng lẽ không làm gì thú vị hơn sao?
Thấy dáng vẻ của cô có hơn thất vọng, Nam Thừa Húc lại chạm lên eo của cô, sau đó lại tựa cằm lên vai cô, nói:
- Chút nữa anh sẽ thỏa mãn em, anh cũng không muốn đang lâm trận mà em lại đói đến ngất xỉu.
Đến đây, Nam Thừa Húc còn nói:
- Bảo bối phải ngoan, nghe lời nào.
#Yu~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.