Yêu Em Một Kiếp, Nghiện Em Một Đời
Chương 30: Vô tình nhưng hữu ý
Vương Khiết Băng (Yu)
07/03/2024
Anh đến quán bar Aphrodite như một thói quen, từ sau khi qua đêm cùng
Kiều Tuyết Vãn và cô bốc hơi như chưa từng tồn tại thì Nam Thừa Húc đã
thường xuyên lui tới nơi này, anh hi vọng rằng sẽ gặp lại cô.
Nhưng một tuần, hai tuần, một tháng, hai tháng, rồi một năm, hai năm… Anh đã lui tới quán bar này những sáu năm, nhưng cô hoàn toàn không xuất hiện nữa, cứ như rằng trên đời này không còn ai mang tên “Kiều Tuyết Vãn” nữa vậy.
Qua sáu năm, vốn dĩ anh còn nghĩ bản thân sẽ từ bỏ, rồi chọn bừa một cô gái nào đó để kết hôn cho qua chuyện, tới khi anh đã hạ quyết tâm rồi, cũng đã chuẩn bị đi xem mắt tới nơi… Thì Kiều Tuyết Vãn lại xuất hiện.
So với sáu năm trước thì cô càng xinh đẹp hơn, quyến rũ hơn, tự tin hơn… Tất cả những gì anh thích về một cô gái, Kiều Tuyết Vãn đều hội tụ đủ, vì thế cho nên khi biết rằng Kiều Tuyết Vãn là Kiều Tuyết Vãn sáu năm trước, anh đã tự thề rằng vợ của anh chỉ có thể là cô.
Tuy nhiên, thứ khiến anh không ngờ nhất chính là Kiều Tuyết Vãn dù không biết anh là ai, càng không có tình cảm với anh, vậy mà lại sinh cho anh một đứa con, lại còn nuôi dạy rất khéo léo nữa, so với đứa bé anh tự nuôi dưỡng… Thật sự là khác nhau một trời một vực.
Nghĩ đến cảnh những năm qua cô luôn phải gồng gánh một mình, trái tim của Nam Thừa Húc đã bắt đầu râm ran khó chịu, anh muốn bù đắp, nhưng liệu cô có cần hay không?
Cho tới khi biết rằng năm đó Kiều Tuyết Vãn vì nghe tin đồn Kim Thính Tuân sắp kết hôn nên mới uống rượu say, rồi cùng anh xảy ra chuyện đó… Trong lòng của Nam Thừa Húc giống như là có một tảng đá lớn đang đè lên vậy, bao nhiêu sự tự tin trong anh đều mất sạch… Vì hơn ai hết anh biết rằng Bạch Nguyệt Quang trong lòng sẽ khó mà phai nhạt theo thời gian.
Anh rất lo sợ, anh sợ rằng Kiều Tuyết Vãn sẽ cùng Kim Thính Tuân quay lại nối lại tình xưa… Vốn dĩ anh còn nghĩ bản thân sẽ không sao, nhưng khi nhìn thấy cô ở cùng nam nhân khác, anh liền thấy khó chịu đến nghẹt thở.
Vẫn may… Vẫn may là Kiều Tuyết Vãn không còn thích Kim Thính Tuân nữa, hơn nữa cô cũng đã nói sẽ cho anh một cơ hội xem xét, tức là anh vẫn còn cơ hội… Vẫn còn có thể đứng ở bên cạnh, hoặc hơn hết là đứng ở trong tim cô.
[…]
Ngồi nhìn Kim Thính Tuân uống say khướt, Nam Thừa Húc cũng chỉ biết lắc đầu thôi, riêng Lâm Nặc lại nhìn anh, nói:
- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng phải bình thường cậu vẫn thích uống rượu sao?
- Chút nữa còn phải mua bữa tối cho Vãn Vãn, hôm nay tôi lái xe, không tiện.
- Gì? Cậu làm tài xế giao thức ăn cho cô gái đó luôn á? Nam Thừa Húc, tiền đồ của cậu đâu rồi?
Nam Thừa Húc chỉ nhún vai, sau đó anh lại nhìn Lâm Nặc, cười nói:
- Trước mắt thì cưới được vợ đã, còn tiền đồ tính sau.
Nghe đến đây đột nhiên Kim Thính Tuân lại ngước mắt lên nhìn anh, còn xông đến túm lấy cổ áo của anh, gương mặt không còn nét hòa nhã trước kia nữa, thay vào đó là hung hăng trừng mắt. Cái hành động và biểu cảm của Kim Thính Tuân làm cho Lâm Nặc hơi ngạc nhiên… Hóa ra thằng bạn của mình còn có vẻ mặt như thế nữa á? Thú vị ghê ta.
- Nam Thừa Húc, sáu năm trước cậu nói cậu qua đêm với một người… Là Vãn Vãn sao?
- Đúng vậy.
- Vậy tại sao cậu không đi tìm em ấy? Tại sao lại bỏ lỡ em ấy sáu năm… Tại sao… Tại sao chứ… Nếu như không phải cậu bỏ lỡ thì tôi cũng sẽ không phải thảm đến mức này.
Nam Thừa Húc nghe qua cũng chỉ muốn đánh tên này thôi, nhưng anh không chấp nhặt với con sâu rượu.
Hơn nữa!
Đâu phải là anh bỏ lỡ, rõ ràng là Kiều Tuyết Vãn đã chạy trốn anh, một khi cô đã chạy thì anh truy kiểu gì đây? Anh cũng đâu phải thần thánh.
- Kim Thính Tuân, hiện tại cô ấy đã mẹ của con trai tôi… Ngay từ đầu thì hai người định đã không thể ở bên nhau rồi.
- Nói dối! Tại sao tôi và cô ấy không được ở bên nhau chứ? Nếu không phải tại cậu… Nếu như cậu…
Còn chưa để Kim Thính Tuân nói hết thì Nam Thừa Húc vung tay đấm anh ta một cái, ngay lập tức Kim Thính Tuân liền ngã xuống sàn, rồi trực tiếp rơi nước mắt.
Nhưng anh lại túm lấy cổ áo của anh ta rồi nhấc lên, lại nói:
- Tại tôi sao? Sao không phải là tại cậu? Cậu thích Vãn Vãn từ khi nào sao lại không nói ra? Đợi tới khi mọi chuyện đã lỡ thì lại nói do tôi? Từ đầu đến cuối tôi chẳng làm cái gì cả, kể cả chuyện Vãn Vãn sinh con cho tôi, hay chuyện cô ấy không còn thích cậu nữa… Tôi chưa từng ép buộc cô ấy.
Dừng một chút, Nam Thừa Húc lại nói:
- Kim Thính Tuân, tất cả là do cậu nhu nhược, là cậu tự mình đánh mất cô ấy. Còn tôi là vô tình nhưng hữu ý, tôi yêu Vãn Vãn, cậu nghe rõ chưa?
Nhưng một tuần, hai tuần, một tháng, hai tháng, rồi một năm, hai năm… Anh đã lui tới quán bar này những sáu năm, nhưng cô hoàn toàn không xuất hiện nữa, cứ như rằng trên đời này không còn ai mang tên “Kiều Tuyết Vãn” nữa vậy.
Qua sáu năm, vốn dĩ anh còn nghĩ bản thân sẽ từ bỏ, rồi chọn bừa một cô gái nào đó để kết hôn cho qua chuyện, tới khi anh đã hạ quyết tâm rồi, cũng đã chuẩn bị đi xem mắt tới nơi… Thì Kiều Tuyết Vãn lại xuất hiện.
So với sáu năm trước thì cô càng xinh đẹp hơn, quyến rũ hơn, tự tin hơn… Tất cả những gì anh thích về một cô gái, Kiều Tuyết Vãn đều hội tụ đủ, vì thế cho nên khi biết rằng Kiều Tuyết Vãn là Kiều Tuyết Vãn sáu năm trước, anh đã tự thề rằng vợ của anh chỉ có thể là cô.
Tuy nhiên, thứ khiến anh không ngờ nhất chính là Kiều Tuyết Vãn dù không biết anh là ai, càng không có tình cảm với anh, vậy mà lại sinh cho anh một đứa con, lại còn nuôi dạy rất khéo léo nữa, so với đứa bé anh tự nuôi dưỡng… Thật sự là khác nhau một trời một vực.
Nghĩ đến cảnh những năm qua cô luôn phải gồng gánh một mình, trái tim của Nam Thừa Húc đã bắt đầu râm ran khó chịu, anh muốn bù đắp, nhưng liệu cô có cần hay không?
Cho tới khi biết rằng năm đó Kiều Tuyết Vãn vì nghe tin đồn Kim Thính Tuân sắp kết hôn nên mới uống rượu say, rồi cùng anh xảy ra chuyện đó… Trong lòng của Nam Thừa Húc giống như là có một tảng đá lớn đang đè lên vậy, bao nhiêu sự tự tin trong anh đều mất sạch… Vì hơn ai hết anh biết rằng Bạch Nguyệt Quang trong lòng sẽ khó mà phai nhạt theo thời gian.
Anh rất lo sợ, anh sợ rằng Kiều Tuyết Vãn sẽ cùng Kim Thính Tuân quay lại nối lại tình xưa… Vốn dĩ anh còn nghĩ bản thân sẽ không sao, nhưng khi nhìn thấy cô ở cùng nam nhân khác, anh liền thấy khó chịu đến nghẹt thở.
Vẫn may… Vẫn may là Kiều Tuyết Vãn không còn thích Kim Thính Tuân nữa, hơn nữa cô cũng đã nói sẽ cho anh một cơ hội xem xét, tức là anh vẫn còn cơ hội… Vẫn còn có thể đứng ở bên cạnh, hoặc hơn hết là đứng ở trong tim cô.
[…]
Ngồi nhìn Kim Thính Tuân uống say khướt, Nam Thừa Húc cũng chỉ biết lắc đầu thôi, riêng Lâm Nặc lại nhìn anh, nói:
- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng phải bình thường cậu vẫn thích uống rượu sao?
- Chút nữa còn phải mua bữa tối cho Vãn Vãn, hôm nay tôi lái xe, không tiện.
- Gì? Cậu làm tài xế giao thức ăn cho cô gái đó luôn á? Nam Thừa Húc, tiền đồ của cậu đâu rồi?
Nam Thừa Húc chỉ nhún vai, sau đó anh lại nhìn Lâm Nặc, cười nói:
- Trước mắt thì cưới được vợ đã, còn tiền đồ tính sau.
Nghe đến đây đột nhiên Kim Thính Tuân lại ngước mắt lên nhìn anh, còn xông đến túm lấy cổ áo của anh, gương mặt không còn nét hòa nhã trước kia nữa, thay vào đó là hung hăng trừng mắt. Cái hành động và biểu cảm của Kim Thính Tuân làm cho Lâm Nặc hơi ngạc nhiên… Hóa ra thằng bạn của mình còn có vẻ mặt như thế nữa á? Thú vị ghê ta.
- Nam Thừa Húc, sáu năm trước cậu nói cậu qua đêm với một người… Là Vãn Vãn sao?
- Đúng vậy.
- Vậy tại sao cậu không đi tìm em ấy? Tại sao lại bỏ lỡ em ấy sáu năm… Tại sao… Tại sao chứ… Nếu như không phải cậu bỏ lỡ thì tôi cũng sẽ không phải thảm đến mức này.
Nam Thừa Húc nghe qua cũng chỉ muốn đánh tên này thôi, nhưng anh không chấp nhặt với con sâu rượu.
Hơn nữa!
Đâu phải là anh bỏ lỡ, rõ ràng là Kiều Tuyết Vãn đã chạy trốn anh, một khi cô đã chạy thì anh truy kiểu gì đây? Anh cũng đâu phải thần thánh.
- Kim Thính Tuân, hiện tại cô ấy đã mẹ của con trai tôi… Ngay từ đầu thì hai người định đã không thể ở bên nhau rồi.
- Nói dối! Tại sao tôi và cô ấy không được ở bên nhau chứ? Nếu không phải tại cậu… Nếu như cậu…
Còn chưa để Kim Thính Tuân nói hết thì Nam Thừa Húc vung tay đấm anh ta một cái, ngay lập tức Kim Thính Tuân liền ngã xuống sàn, rồi trực tiếp rơi nước mắt.
Nhưng anh lại túm lấy cổ áo của anh ta rồi nhấc lên, lại nói:
- Tại tôi sao? Sao không phải là tại cậu? Cậu thích Vãn Vãn từ khi nào sao lại không nói ra? Đợi tới khi mọi chuyện đã lỡ thì lại nói do tôi? Từ đầu đến cuối tôi chẳng làm cái gì cả, kể cả chuyện Vãn Vãn sinh con cho tôi, hay chuyện cô ấy không còn thích cậu nữa… Tôi chưa từng ép buộc cô ấy.
Dừng một chút, Nam Thừa Húc lại nói:
- Kim Thính Tuân, tất cả là do cậu nhu nhược, là cậu tự mình đánh mất cô ấy. Còn tôi là vô tình nhưng hữu ý, tôi yêu Vãn Vãn, cậu nghe rõ chưa?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.