Yêu Em Một Kiếp, Nghiện Em Một Đời
Chương 26: Không đáng giá đến thế đâu
Vương Khiết Băng (Yu)
07/03/2024
Kiều Tuyết Vãn ngơ ra, ngay cả Nam lão phu nhân cũng ngơ ngác không hiểu thằng cháu nhà mình đang nói cái gì. Tới Nam Bỉnh Phù đang chơi cùng cũng khờ ngang luôn, cái gương mặt của Nam Bỉnh Phù bây giờ chính là kiểu muốn hỏi “Thằng này nói cái quỷ gì vậy?”
Chỉ có Nam Thừa Húc là nhìn cô, rồi lại nhìn con trai. Tuy rằng biết tính cách của Kiều Tiêu Mặc hoạt bát lanh lợi, nhưng cái kiểu sơ hở là có tiểu phẩm thì chắc chắn là giống mẹ của Mặc Mặc rồi.
Ngay lập tức Kiều Tuyết Vãn thở dài một tiếng, sau đó còn dìu lão phu nhân đến ghế ngồi, lại nhìn con trai đang ăn vạ, nói:
- Không có.
- Thật sao? Mẹ không bán con cho chú Nam à?
- Ừ, Nam gia chê mười triệu quá đắt. Mẹ đang định đưa lại thêm tiền, hi vọng họ sẽ thu nhận con.
Một áng mây đen đã trải dài trên đỉnh đầu của Kiều Tiêu Mặc, đây chính là cú sốc đầu đời năm năm tuổi của Kiều Tiêu Mặc… Mẹ của cậu nhóc chẳng những nuôi con người ta thì thôi, lại còn phải bỏ thêm tiền để người ta nhận con… Sốc… Sốc quá… Sốc bay màu luôn rồi.
Khi này Kiều Tiêu Mặc đang thất thần, còn đi đến chỗ của Nam Thừa Húc, nắm lấy tay anh, vô cùng đáng thương, nói:
- Chú Nam… À không… Cha à, tuy rằng con biết cha rất thích mẹ nhưng mẹ không thích cha, cho nên nếu cha thương con thì hãy cho mẹ vài đồng nhé, dù sao thì mẹ cũng đã nuôi con năm năm rồi… Con không muốn mẹ ra đi trắng tay như thế.
Khóe môi của Kiều Tuyết Vãn có hơi giật giật, cái đứa này đúng là biết diễn thật đó, diễn không hề giả trân xíu nào.
Tuy nhiên, con trai đáng thương như thế thì Nam Thừa Húc cũng “xót xa” lắm chứ, anh cười dịu dàng, còn đưa tay xoa đầu của Kiều Tiêu Mặc, nói:
- Mặc Mặc à, thật ra cha đã định sẽ mua con với giá mười triệu, nhưng mà đó là khi có mẹ con đi kèm. Còn nếu như chỉ có con… Hừm, chắc là mẹ con phải bồi thường thêm cho cha hai trăm tệ nữa.
Cú sốc đầu lần thứ hai của Kiều Tiêu Mặc năm tuổi… Cậu nhóc chẳng những không thể lấy tiền cho mẹ mà còn khiến mẹ mất hai trăm tệ…
Ủa mà khoan? Ý của lão cha già đáng chết này là Kiều Tiêu Mặc chỉ đáng giá hai trăm tệ thôi sao?
- Cha… Con chỉ đáng giá có hai trăm tệ thôi sao?
- Không phải, ý của cha không phải như vậy.
Nghe đến đây thì Kiều Tiêu Mặc cũng đã có chút phấn chấn hơn rồi, cậu nhóc còn nghĩ chắc là vừa rồi Nam Thừa Húc chỉ nói nhầm thôi.
Chứ một người con trai đáng yêu lanh lợi như Kiều Tiêu Mặc, làm sao có thể đáng giá chút tiền đó chứ.
Vốn dĩ cậu nhỏ nhà mình còn đang định hất mặt làm kiêu, nhưng Nam Thừa Húc lại nói:
- Hai trăm tệ đó là họ Kiều của con đáng giá hai trăm tệ, nếu như mẹ con muốn đem con trả về Nam gia thì cha phải đổi tên cho con, phải đổi từ họ Kiều sang họ Nam. Giá hai trăm tệ là quá ổn rồi… Chứ còn con á? Không có chút giá trị nào.
Cú sốc lần ba của Kiều Tiêu Mặc năm tuổi… Hóa ra cậu nhóc chẳng có chút giá trị nào trong cuộc đời này… Tôi đau đớn, tôi gục ngã… Nhưng tôi không tìm được sức mạnh của nội tại, tôi muốn bỏ nhà đi bụi!
Nhìn thấy biểu hiện trên gương mặt của Kiều Tiêu Mặc quả thật rất phong phú, Nam lão phu nhân cảm thấy rất hài lòng, có một đứa cháu như vậy ở trong nhà, thử hỏi Nam gia còn âm u u ám nữa hay sao?
Không chỉ có Nam lão phu nhân đâu, ngay cả Nam Bỉnh Phù bình thường ít cười ít nói cũng phải cười thành tiếng, tiếng cười của thằng bé đã thu hút sự chú ý của mọi người ở trong nhà.
Vì bị nhìn chằm chằm nên Nam Bỉnh Phù có hơi ngượng một chút, thằng bé chỉ cúi đầu không dám cười nữa, tới gương mặt cũng đỏ lên hết rồi.
Lúc này Nam lão phu nhân lại nói:
- Mặc Mặc à, cháu không cần đổi họ cũng được, cũng không cần ở lại Nam gia. Mẹ cháu ngay từ đầu đã không có ý định bán cháu rồi, chỉ là mọi người muốn cháu biết, ở trên đời này cháu vẫn còn nhà nội, khi nào có chuyện cần sự giúp đỡ của cha và bà nội thì cứ đến đây.
Kiều Tiêu Mặc ngước mắt lên nhìn cô, nhưng rồi sau đó lại ấm ức ngồi xuống sàn, nói:
- Mẹ không thích Mặc Mặc nữa rồi… Mẹ muốn bỏ Mặc Mặc rồi… Mặc Mặc không thể làm tiểu phú nhị đại nữa rồi.
Nam lão phu nhân có hơi ngơ ra, lại hỏi:
- Tiểu phú gì cơ?
- Là tiểu phú nhị đại đó. Mặc Mặc có nói với mẹ rằng hãy gả cho chú Diêu đi, dù sao thì chú Diêu giàu có như vậy, đợi khi mẹ gả cho chú ấy thì cháu cũng sẽ thành tiểu phú nhị đại, còn mẹ sẽ là phú bà giàu có, hai mẹ con tiêu diêu tự tại biết bao nhiêu.
Cái miệng của Nam Thừa Húc có hơi giật giật rồi đó, con trai của anh lại muốn làm mai mẹ nó cho người đàn ông khác?
Ủa vậy anh là cái đinh gì ở trong nhà này thế?
#Yu~
Chỉ có Nam Thừa Húc là nhìn cô, rồi lại nhìn con trai. Tuy rằng biết tính cách của Kiều Tiêu Mặc hoạt bát lanh lợi, nhưng cái kiểu sơ hở là có tiểu phẩm thì chắc chắn là giống mẹ của Mặc Mặc rồi.
Ngay lập tức Kiều Tuyết Vãn thở dài một tiếng, sau đó còn dìu lão phu nhân đến ghế ngồi, lại nhìn con trai đang ăn vạ, nói:
- Không có.
- Thật sao? Mẹ không bán con cho chú Nam à?
- Ừ, Nam gia chê mười triệu quá đắt. Mẹ đang định đưa lại thêm tiền, hi vọng họ sẽ thu nhận con.
Một áng mây đen đã trải dài trên đỉnh đầu của Kiều Tiêu Mặc, đây chính là cú sốc đầu đời năm năm tuổi của Kiều Tiêu Mặc… Mẹ của cậu nhóc chẳng những nuôi con người ta thì thôi, lại còn phải bỏ thêm tiền để người ta nhận con… Sốc… Sốc quá… Sốc bay màu luôn rồi.
Khi này Kiều Tiêu Mặc đang thất thần, còn đi đến chỗ của Nam Thừa Húc, nắm lấy tay anh, vô cùng đáng thương, nói:
- Chú Nam… À không… Cha à, tuy rằng con biết cha rất thích mẹ nhưng mẹ không thích cha, cho nên nếu cha thương con thì hãy cho mẹ vài đồng nhé, dù sao thì mẹ cũng đã nuôi con năm năm rồi… Con không muốn mẹ ra đi trắng tay như thế.
Khóe môi của Kiều Tuyết Vãn có hơi giật giật, cái đứa này đúng là biết diễn thật đó, diễn không hề giả trân xíu nào.
Tuy nhiên, con trai đáng thương như thế thì Nam Thừa Húc cũng “xót xa” lắm chứ, anh cười dịu dàng, còn đưa tay xoa đầu của Kiều Tiêu Mặc, nói:
- Mặc Mặc à, thật ra cha đã định sẽ mua con với giá mười triệu, nhưng mà đó là khi có mẹ con đi kèm. Còn nếu như chỉ có con… Hừm, chắc là mẹ con phải bồi thường thêm cho cha hai trăm tệ nữa.
Cú sốc đầu lần thứ hai của Kiều Tiêu Mặc năm tuổi… Cậu nhóc chẳng những không thể lấy tiền cho mẹ mà còn khiến mẹ mất hai trăm tệ…
Ủa mà khoan? Ý của lão cha già đáng chết này là Kiều Tiêu Mặc chỉ đáng giá hai trăm tệ thôi sao?
- Cha… Con chỉ đáng giá có hai trăm tệ thôi sao?
- Không phải, ý của cha không phải như vậy.
Nghe đến đây thì Kiều Tiêu Mặc cũng đã có chút phấn chấn hơn rồi, cậu nhóc còn nghĩ chắc là vừa rồi Nam Thừa Húc chỉ nói nhầm thôi.
Chứ một người con trai đáng yêu lanh lợi như Kiều Tiêu Mặc, làm sao có thể đáng giá chút tiền đó chứ.
Vốn dĩ cậu nhỏ nhà mình còn đang định hất mặt làm kiêu, nhưng Nam Thừa Húc lại nói:
- Hai trăm tệ đó là họ Kiều của con đáng giá hai trăm tệ, nếu như mẹ con muốn đem con trả về Nam gia thì cha phải đổi tên cho con, phải đổi từ họ Kiều sang họ Nam. Giá hai trăm tệ là quá ổn rồi… Chứ còn con á? Không có chút giá trị nào.
Cú sốc lần ba của Kiều Tiêu Mặc năm tuổi… Hóa ra cậu nhóc chẳng có chút giá trị nào trong cuộc đời này… Tôi đau đớn, tôi gục ngã… Nhưng tôi không tìm được sức mạnh của nội tại, tôi muốn bỏ nhà đi bụi!
Nhìn thấy biểu hiện trên gương mặt của Kiều Tiêu Mặc quả thật rất phong phú, Nam lão phu nhân cảm thấy rất hài lòng, có một đứa cháu như vậy ở trong nhà, thử hỏi Nam gia còn âm u u ám nữa hay sao?
Không chỉ có Nam lão phu nhân đâu, ngay cả Nam Bỉnh Phù bình thường ít cười ít nói cũng phải cười thành tiếng, tiếng cười của thằng bé đã thu hút sự chú ý của mọi người ở trong nhà.
Vì bị nhìn chằm chằm nên Nam Bỉnh Phù có hơi ngượng một chút, thằng bé chỉ cúi đầu không dám cười nữa, tới gương mặt cũng đỏ lên hết rồi.
Lúc này Nam lão phu nhân lại nói:
- Mặc Mặc à, cháu không cần đổi họ cũng được, cũng không cần ở lại Nam gia. Mẹ cháu ngay từ đầu đã không có ý định bán cháu rồi, chỉ là mọi người muốn cháu biết, ở trên đời này cháu vẫn còn nhà nội, khi nào có chuyện cần sự giúp đỡ của cha và bà nội thì cứ đến đây.
Kiều Tiêu Mặc ngước mắt lên nhìn cô, nhưng rồi sau đó lại ấm ức ngồi xuống sàn, nói:
- Mẹ không thích Mặc Mặc nữa rồi… Mẹ muốn bỏ Mặc Mặc rồi… Mặc Mặc không thể làm tiểu phú nhị đại nữa rồi.
Nam lão phu nhân có hơi ngơ ra, lại hỏi:
- Tiểu phú gì cơ?
- Là tiểu phú nhị đại đó. Mặc Mặc có nói với mẹ rằng hãy gả cho chú Diêu đi, dù sao thì chú Diêu giàu có như vậy, đợi khi mẹ gả cho chú ấy thì cháu cũng sẽ thành tiểu phú nhị đại, còn mẹ sẽ là phú bà giàu có, hai mẹ con tiêu diêu tự tại biết bao nhiêu.
Cái miệng của Nam Thừa Húc có hơi giật giật rồi đó, con trai của anh lại muốn làm mai mẹ nó cho người đàn ông khác?
Ủa vậy anh là cái đinh gì ở trong nhà này thế?
#Yu~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.