Yêu Em Một Kiếp, Nghiện Em Một Đời
Chương 25: Thấu hiểu
Vương Khiết Băng (Yu)
07/03/2024
Kiều Tuyết Vãn chỉ nhìn bà ấy, nói thật thì cô cũng không phải thiên kim tiểu thư nhà hào môn, cha mẹ của cô cũng chỉ là người nông dân bình thường, nhưng vì bệnh dịch nên họ đã không qua khỏi rồi qua đời, kể từ năm mười tuổi Kiều Tuyết Vãn đã sống độc lập ở ngôi nhà nhỏ ở dưới quê.
Sau này, cô nhờ những người dân quý mến nên đã gôm góp không ít tiền để cô lên Thành Đô học tập, hiển nhiên ngay từ nhỏ Kiều Tuyết Vãn đã có tư chất rất thông minh, chuyện cô vào được trường đại học danh tiếng đều dựa vào thực lực của mình.
Những người khác nhìn vào thì chỉ thấy Kiều Tuyết Vãn là một học sinh nghèo vượt khó, lại được thiên phú tư chất thông minh lanh lợi, cho nên là cô luôn được xếp hạng rất cao vào các kì thi. Nhưng đó cũng chỉ là người ngoài nhìn thấy, còn thật chất thì Kiều Tuyết Vãn đã trả giá rất nhiều.
Cô học giỏi, điểm số cao, được bạn bè tung hô là học bá… Nhưng đổi lại thì thời gian ngủ của cô khi đó chỉ tầm hai đến ba tiếng một ngày, vì cô còn phải đi làm kiếm tiền, rồi lại thức khuya dậy sớm để ôn tập.
Mãi cho đến khi cô quen biết Mậu Thanh, vì gia đình của Mậu Thanh cũng là gia đình góa phụ, cha của cô ấy cũng vừa mất cách đó không lâu, nên khi nhìn thấy một đứa bé nỗ lực như Kiều Tuyết Vãn, mẹ của Mậu Thanh đã nhận cô làm con nuôi.
Kể từ đó thì lúc rảnh rỗi cô đều sẽ giúp bà ấy làm việc, mãi cho đến khi hai mươi tuổi, lần đầu tiên cô nhận được công việc của Diêu thị, khi đó cô rất vui, cô còn cho rằng cuộc sống của mình đã bắt đầu tươi sáng hơn rồi…
Nhưng rồi vào ngày hôm đó, cô đã lỡ thất thân với một người đàn ông lạ mặt, vì sợ mẹ nuôi sẽ khó xử với những lời gièm pha, nên Kiều Tuyết Vãn đã nói dối rằng công ty thấy cô làm việc tốt nên chuyển công tác của cô đến Mị Quốc.
Đó là lần đầu tiên cô nói dối, cho nên cô vẫn luôn nơm nớp lo sợ rằng mẹ nuôi sẽ biết sự thật.
Cho đến ngày cô lâm bồn hạ sinh Mặc Mặc, bà ấy tuy không có chút máu mủ gì những đã lặn lội rất xa từ Thành Đô đến Mị Quốc để chăm sóc cô. Khi nhìn thấy bà ấy xuất hiện, bao nhiêu cảm xúc đều vỡ òa, hiển nhiên cô biết rằng bà ấy sẽ trách cô tại sao lại giấu chuyện lớn như thế, nhưng cuối cùng bà ấy chỉ nhẹ nhàng gõ vào đầu cô, nói:
- Đứa nhỏ ngốc này, chuyện này mà cũng giấu mẹ là sao?
- Con xin lỗi… Con…
- Không sao… Bình an là tốt rồi… Bình an là tốt rồi…
Kể từ giây phút đó, Kiều Tuyết Vãn chưa từng xem bà ấy là mẹ nuôi, bao nhiêu tâm sự đều sẽ nói hết với bà ấy, đương nhiên bà ấy cũng rất vui vì bản thân lại có một đứa con gái, lại còn có thêm một đứa cháu đáng yêu nữa chứ.
[…]
Cái cảm giác cha mẹ đều qua đời, chẳng ai tin tưởng để có thể thổ lộ hết tâm tư, thật sự rất áp bức khó chịu, bảo sao Nam Bỉnh Phù suốt ngày cứ trầm lặng ít nói, không phải là thằng bé không muốn nói, mà là vì chưa tìm được chỗ dựa đáng tin cậy.
Nam phu nhân nhìn cô, lại nói:
- Vãn Vãn, mẹ không muốn ép buộc con phải yêu Thừa Húc, mẹ cũng không ép con phải rời xa Mặc Mặc… Nhưng nếu có thể… Mẹ hi vọng con để Mặc Mặc và Thừa Húc nhận nhau có được không?
- Nam phu nhân, ngay từ khi cháu bước đến Nam gia thì đã đồng ý cho Mặc Mặc nhận tổ quy tông rồi. Nhưng mà…
Dừng một chút, cô lại thấp giọng nói:
- Nhận tổ nhưng nó vẫn sẽ là con của cháu, vẫn sẽ là Kiều Tiêu Mặc.
- Được… Vẫn mang họ Kiều, sau này nếu con muốn, Nam gia vẫn có thể đổi thành Kiều gia.
Trong cái trạng thái đang rất cảm động, tự nhiên lão phu nhân nói xong câu này cô lại thấy nó rất chi là cảm lạnh… Hình như những người trong Nam gia đều rất biết khiến người ta sốc tận óc nhỉ?
Xem ra… Cái tính cách của Kiều Tiêu Mặc đúng là con nhà tông rồi, dù không giống lông cũng giống cánh.
Nói chuyện với nhau xong thì Kiều Tuyết Vãn và Nam lão phu nhân cũng đi xuống nhà, đột nhiên bà ấy lại nhớ đến cái gì đó, lại nói:
- Phải rồi Vãn Vãn, cái con nhỏ Thẩm Quân Dao đó không hề liên quan gì với Thừa Húc đâu, con đừng nghĩ lung tung nhé.
- Vâng, cháu có thể nhìn ra mà.
- Nhìn ra là tốt. Con bé đó có thể xem là thanh mai của Thừa Húc, nhưng cũng chỉ là hai nhà có làm ăn nhiều năm, chứ mẹ biết thằng Thừa Húc không có ý gì với con bé đó cả.
Kiều Tuyết Vãn chỉ gật đầu, cho dù bây giờ Nam Thừa Húc có thích hay không thích cũng đâu có liên quan tới cô. Tự nhiên lại nhắc đến chuyện đó làm gì chứ?
Còn chưa kịp để cô nói gì với Kiều Tiêu Mặc, thì thằng bé lại giả vờ tỏ ra ấm ức, ngồi xổm dưới sàn, còn vẽ vòng tròn lên sàn, nói:
- Mẹ bán con với giá mười triệu sao?
#Yu~
Sau này, cô nhờ những người dân quý mến nên đã gôm góp không ít tiền để cô lên Thành Đô học tập, hiển nhiên ngay từ nhỏ Kiều Tuyết Vãn đã có tư chất rất thông minh, chuyện cô vào được trường đại học danh tiếng đều dựa vào thực lực của mình.
Những người khác nhìn vào thì chỉ thấy Kiều Tuyết Vãn là một học sinh nghèo vượt khó, lại được thiên phú tư chất thông minh lanh lợi, cho nên là cô luôn được xếp hạng rất cao vào các kì thi. Nhưng đó cũng chỉ là người ngoài nhìn thấy, còn thật chất thì Kiều Tuyết Vãn đã trả giá rất nhiều.
Cô học giỏi, điểm số cao, được bạn bè tung hô là học bá… Nhưng đổi lại thì thời gian ngủ của cô khi đó chỉ tầm hai đến ba tiếng một ngày, vì cô còn phải đi làm kiếm tiền, rồi lại thức khuya dậy sớm để ôn tập.
Mãi cho đến khi cô quen biết Mậu Thanh, vì gia đình của Mậu Thanh cũng là gia đình góa phụ, cha của cô ấy cũng vừa mất cách đó không lâu, nên khi nhìn thấy một đứa bé nỗ lực như Kiều Tuyết Vãn, mẹ của Mậu Thanh đã nhận cô làm con nuôi.
Kể từ đó thì lúc rảnh rỗi cô đều sẽ giúp bà ấy làm việc, mãi cho đến khi hai mươi tuổi, lần đầu tiên cô nhận được công việc của Diêu thị, khi đó cô rất vui, cô còn cho rằng cuộc sống của mình đã bắt đầu tươi sáng hơn rồi…
Nhưng rồi vào ngày hôm đó, cô đã lỡ thất thân với một người đàn ông lạ mặt, vì sợ mẹ nuôi sẽ khó xử với những lời gièm pha, nên Kiều Tuyết Vãn đã nói dối rằng công ty thấy cô làm việc tốt nên chuyển công tác của cô đến Mị Quốc.
Đó là lần đầu tiên cô nói dối, cho nên cô vẫn luôn nơm nớp lo sợ rằng mẹ nuôi sẽ biết sự thật.
Cho đến ngày cô lâm bồn hạ sinh Mặc Mặc, bà ấy tuy không có chút máu mủ gì những đã lặn lội rất xa từ Thành Đô đến Mị Quốc để chăm sóc cô. Khi nhìn thấy bà ấy xuất hiện, bao nhiêu cảm xúc đều vỡ òa, hiển nhiên cô biết rằng bà ấy sẽ trách cô tại sao lại giấu chuyện lớn như thế, nhưng cuối cùng bà ấy chỉ nhẹ nhàng gõ vào đầu cô, nói:
- Đứa nhỏ ngốc này, chuyện này mà cũng giấu mẹ là sao?
- Con xin lỗi… Con…
- Không sao… Bình an là tốt rồi… Bình an là tốt rồi…
Kể từ giây phút đó, Kiều Tuyết Vãn chưa từng xem bà ấy là mẹ nuôi, bao nhiêu tâm sự đều sẽ nói hết với bà ấy, đương nhiên bà ấy cũng rất vui vì bản thân lại có một đứa con gái, lại còn có thêm một đứa cháu đáng yêu nữa chứ.
[…]
Cái cảm giác cha mẹ đều qua đời, chẳng ai tin tưởng để có thể thổ lộ hết tâm tư, thật sự rất áp bức khó chịu, bảo sao Nam Bỉnh Phù suốt ngày cứ trầm lặng ít nói, không phải là thằng bé không muốn nói, mà là vì chưa tìm được chỗ dựa đáng tin cậy.
Nam phu nhân nhìn cô, lại nói:
- Vãn Vãn, mẹ không muốn ép buộc con phải yêu Thừa Húc, mẹ cũng không ép con phải rời xa Mặc Mặc… Nhưng nếu có thể… Mẹ hi vọng con để Mặc Mặc và Thừa Húc nhận nhau có được không?
- Nam phu nhân, ngay từ khi cháu bước đến Nam gia thì đã đồng ý cho Mặc Mặc nhận tổ quy tông rồi. Nhưng mà…
Dừng một chút, cô lại thấp giọng nói:
- Nhận tổ nhưng nó vẫn sẽ là con của cháu, vẫn sẽ là Kiều Tiêu Mặc.
- Được… Vẫn mang họ Kiều, sau này nếu con muốn, Nam gia vẫn có thể đổi thành Kiều gia.
Trong cái trạng thái đang rất cảm động, tự nhiên lão phu nhân nói xong câu này cô lại thấy nó rất chi là cảm lạnh… Hình như những người trong Nam gia đều rất biết khiến người ta sốc tận óc nhỉ?
Xem ra… Cái tính cách của Kiều Tiêu Mặc đúng là con nhà tông rồi, dù không giống lông cũng giống cánh.
Nói chuyện với nhau xong thì Kiều Tuyết Vãn và Nam lão phu nhân cũng đi xuống nhà, đột nhiên bà ấy lại nhớ đến cái gì đó, lại nói:
- Phải rồi Vãn Vãn, cái con nhỏ Thẩm Quân Dao đó không hề liên quan gì với Thừa Húc đâu, con đừng nghĩ lung tung nhé.
- Vâng, cháu có thể nhìn ra mà.
- Nhìn ra là tốt. Con bé đó có thể xem là thanh mai của Thừa Húc, nhưng cũng chỉ là hai nhà có làm ăn nhiều năm, chứ mẹ biết thằng Thừa Húc không có ý gì với con bé đó cả.
Kiều Tuyết Vãn chỉ gật đầu, cho dù bây giờ Nam Thừa Húc có thích hay không thích cũng đâu có liên quan tới cô. Tự nhiên lại nhắc đến chuyện đó làm gì chứ?
Còn chưa kịp để cô nói gì với Kiều Tiêu Mặc, thì thằng bé lại giả vờ tỏ ra ấm ức, ngồi xổm dưới sàn, còn vẽ vòng tròn lên sàn, nói:
- Mẹ bán con với giá mười triệu sao?
#Yu~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.