Yêu Em Một Kiếp, Nghiện Em Một Đời
Chương 14: Là hiểu lầm thôi
Vương Khiết Băng (Yu)
07/03/2024
Dù sao thì Mậu Thanh cũng đã nhìn được như thế thì Kiều Tuyết Vãn cũng không giấu giếm nữa, cô và người bạn của mình về phòng của Mậu Thanh, còn nhỏ giọng nói:
- Thật ra tớ cũng không chắc có phải là Nam Thừa Húc hay không... Nhưng vừa rồi ở trên xe thì tớ có nhìn thấy hình xăm trên ngực của anh ta, rất giống với hình xăm năm đó.
- Khoan khoan khoan, dừng khoảng chừng là hai giây... Hình xăm trên ngực? Kiều Tuyết Vãn, cậu và Nam Thừa Húc ở trên xe làm gì mà anh ta lại cởi áo?
Giọng của Mậu Thanh bây giờ đang cực kỳ kích động, thiếu điều là bắt cái loa hét cho cả làng biết thôi.
Kiều Tuyết Vãn liền nhanh chóng bịt miệng cô bạn của mình lại, nói tiếp:
- Đầu óc của cậu đang suy nghĩ cái gì vậy? Chỉ là Nam Thừa Húc có tính sạch sẽ, mà lớp trang điểm của tớ vô tình dính lên áo của anh ta, nên anh ta mới thay áo thôi.
- Nhưng cậu... Tại sao lớp trang điểm của cậu lại dính lên áo của Nam Thừa Húc được? Kiều Tuyết Vãn, cậu bịa chuyện đúng không?
Gương mặt của cô bây giờ vô cùng méo mó khó coi, rốt cuộc thì trong đầu của Mậu Thanh này đang bày ra bao nhiêu chuyện phi lý, phi thực tế vậy hả?
Hơn nữa... Tại sao cô lại phải bịa chuyện chứ?
Đột nhiên lúc này Mậu Thanh lại nghĩ thông rồi, cô ấy lại ngồi xuống, bình tĩnh nói:
- Nhưng không đúng, rõ ràng Kiều Tuyết Vãn cậu là người thuộc thể loại mê trai đầu thai không hết, nếu thật sự có gì đó với Nam Thừa Húc thì chắc chắn sẽ bắt cái loa thông báo cho cả làng biết, hoặc thậm chí là đăng lên báo trang nhất bảy ngày bảy đêm, chứ làm gì có chuyện im lặng như vậy.
Khóe môi của Kiều Tuyết Vãn bắt đầu giật giật, cô đang cố gắng xây dựng hình ảnh ngự tỷ lạnh lùng, độc lập tất cả... Nhưng trong mắt của cô bạn thân nhà mình thì cô chẳng khác gì sắc nữ chỉ ham mê nhan sắc của người khác... Thất bại ê chề, quê quá đi về thôi!
- Được rồi, không nhắc tới chuyện cậu mê trai nữa. Bây giờ tớ hỏi cậu, nếu như Mặc Mặc thật sự là con của Nam Thừa Húc thì sao?
- Sao là sao? Cho dù có là con thật hay không cũng chẳng có gì thay đổi, từ đầu tớ đã nói sẽ không kết hôn rồi mà.
- Vãn Vãn, dù sao thì Thính Tuân cũng đã kết hôn lâu như vậy rồi mà, lẽ nào cậu...
- Khoan! Dừng lại! Đừng nói nữa!
Sau đó Kiều Tuyết Vãn lại nhìn Mậu Thanh, nói:
- Mậu Tiểu Thanh, đừng nói với tớ là cậu nghĩ tớ vẫn còn tình cảm với Kim Thính Tuân nhé?
- Chứ không phải sao? Năm đó nếu không phải Kim Thính Tuân tuyên bố kết hôn ở buổi họp lớp thì cậu cũng đâu có uống say tới mức lên giường với người nào mà chính cậu cũng không biết.
Kiều Tuyết Vãn không cãi được.
Quả thật cách đây sáu năm thì cô đã có một buổi họp lớp với những người bạn cấp ba của mình, còn Kim Thính Tuân năm đó là một giảng viên thực tập, lại là chủ nhiệm năm cuối cấp của cô.
Năm đó Kim Thính Tuân vừa đẹp trai lại còn ôn nhu, hay cười, nói chính xác thì anh ấy là mẫu đàn ông lý tưởng của những cô gái như cô lúc bấy giờ. Lên được phòng khách, xuống được nhà bếp, ngoài đường lạnh lùng nhưng về nhà ấm áp, cô mê anh như điếu đổ.
Nhưng rồi sau khi cô bước vào ngưởng cửa Đại học thì đã nghe tin Kim Thính Tuân sắp kết hôn, bao nhiêu tâm lý chuẩn bị tỏ tình anh đều bị dập một cái cho đau đớn, hôm đó cô quá nhàm chán nên mới đến quán bar Aphrodite để uống rượu giải sầu.
Ừ thì cũng vì như thế cho nên mới xảy ra những chuyện sau này.
Tuy nhiên, đó chỉ là trước khi cô sinh Kiều Tiêu Mặc mà thôi, từ sau khi cô có con, suy nghĩ của cô đã trưởng thành hơn rất nhiều rồi, những thứ tình cảm nam nữ kia, cô sớm đã không thèm quan tâm nữa.
- Tớ trịnh trọng nhắc lại cho cậu biết, Kiều Tuyết Vãn này đã sớm không còn thích Kim Thính Tuân rồi, nhé?
- Thật sao? Vậy tớ nói cho cậu nghe một chuyện.
Cô vẫn rất tự tin mà gật đầu, lúc này Mậu Thanh lại lấy từ trong tủ đầu giường ra một tấm thiệp mời, còn đặt vào tay của cô nói:
- Ngày mai chính là ngày họp lớp của chúng ta, những năm qua Kim Thính Tuân luôn đem thiệp tới, nhưng vì cậu ở Mị Quốc nên tớ cũng không muốn nhắc đến.
Dừng một chút, Mậu Thanh lại nói tiếp:
- Hơn nữa... Kim Thính Tuân chưa kết hôn, năm đó thầy ấy cũng không có ý định kết hôn với Mộng Giai, tin đồn thầy ấy và Mộng Giai kết hôn đều là do Mộng Giai và đám bạn của cô ta tung tin thôi.
Kiều Tuyết Vãn có hơi đứng hình một chút, nếu như theo lời của Mậu Thanh nói... Thì chẳng phải năm đó cô đã hiểu lầm Kim Thính Tuân rồi sao?
- Tớ nói cái này có hơi điên rồ, nhưng Vãn Vãn, tuy Mặc Mặc rất có thể là con của Nam Thừa Húc, nhưng tớ vẫn hi vọng cậu sẽ dũng cảm theo đuổi tình cảm của mình... Đừng vì Mặc Mặc mà bỏ lỡ người mình thích.
#Yu~
- Thật ra tớ cũng không chắc có phải là Nam Thừa Húc hay không... Nhưng vừa rồi ở trên xe thì tớ có nhìn thấy hình xăm trên ngực của anh ta, rất giống với hình xăm năm đó.
- Khoan khoan khoan, dừng khoảng chừng là hai giây... Hình xăm trên ngực? Kiều Tuyết Vãn, cậu và Nam Thừa Húc ở trên xe làm gì mà anh ta lại cởi áo?
Giọng của Mậu Thanh bây giờ đang cực kỳ kích động, thiếu điều là bắt cái loa hét cho cả làng biết thôi.
Kiều Tuyết Vãn liền nhanh chóng bịt miệng cô bạn của mình lại, nói tiếp:
- Đầu óc của cậu đang suy nghĩ cái gì vậy? Chỉ là Nam Thừa Húc có tính sạch sẽ, mà lớp trang điểm của tớ vô tình dính lên áo của anh ta, nên anh ta mới thay áo thôi.
- Nhưng cậu... Tại sao lớp trang điểm của cậu lại dính lên áo của Nam Thừa Húc được? Kiều Tuyết Vãn, cậu bịa chuyện đúng không?
Gương mặt của cô bây giờ vô cùng méo mó khó coi, rốt cuộc thì trong đầu của Mậu Thanh này đang bày ra bao nhiêu chuyện phi lý, phi thực tế vậy hả?
Hơn nữa... Tại sao cô lại phải bịa chuyện chứ?
Đột nhiên lúc này Mậu Thanh lại nghĩ thông rồi, cô ấy lại ngồi xuống, bình tĩnh nói:
- Nhưng không đúng, rõ ràng Kiều Tuyết Vãn cậu là người thuộc thể loại mê trai đầu thai không hết, nếu thật sự có gì đó với Nam Thừa Húc thì chắc chắn sẽ bắt cái loa thông báo cho cả làng biết, hoặc thậm chí là đăng lên báo trang nhất bảy ngày bảy đêm, chứ làm gì có chuyện im lặng như vậy.
Khóe môi của Kiều Tuyết Vãn bắt đầu giật giật, cô đang cố gắng xây dựng hình ảnh ngự tỷ lạnh lùng, độc lập tất cả... Nhưng trong mắt của cô bạn thân nhà mình thì cô chẳng khác gì sắc nữ chỉ ham mê nhan sắc của người khác... Thất bại ê chề, quê quá đi về thôi!
- Được rồi, không nhắc tới chuyện cậu mê trai nữa. Bây giờ tớ hỏi cậu, nếu như Mặc Mặc thật sự là con của Nam Thừa Húc thì sao?
- Sao là sao? Cho dù có là con thật hay không cũng chẳng có gì thay đổi, từ đầu tớ đã nói sẽ không kết hôn rồi mà.
- Vãn Vãn, dù sao thì Thính Tuân cũng đã kết hôn lâu như vậy rồi mà, lẽ nào cậu...
- Khoan! Dừng lại! Đừng nói nữa!
Sau đó Kiều Tuyết Vãn lại nhìn Mậu Thanh, nói:
- Mậu Tiểu Thanh, đừng nói với tớ là cậu nghĩ tớ vẫn còn tình cảm với Kim Thính Tuân nhé?
- Chứ không phải sao? Năm đó nếu không phải Kim Thính Tuân tuyên bố kết hôn ở buổi họp lớp thì cậu cũng đâu có uống say tới mức lên giường với người nào mà chính cậu cũng không biết.
Kiều Tuyết Vãn không cãi được.
Quả thật cách đây sáu năm thì cô đã có một buổi họp lớp với những người bạn cấp ba của mình, còn Kim Thính Tuân năm đó là một giảng viên thực tập, lại là chủ nhiệm năm cuối cấp của cô.
Năm đó Kim Thính Tuân vừa đẹp trai lại còn ôn nhu, hay cười, nói chính xác thì anh ấy là mẫu đàn ông lý tưởng của những cô gái như cô lúc bấy giờ. Lên được phòng khách, xuống được nhà bếp, ngoài đường lạnh lùng nhưng về nhà ấm áp, cô mê anh như điếu đổ.
Nhưng rồi sau khi cô bước vào ngưởng cửa Đại học thì đã nghe tin Kim Thính Tuân sắp kết hôn, bao nhiêu tâm lý chuẩn bị tỏ tình anh đều bị dập một cái cho đau đớn, hôm đó cô quá nhàm chán nên mới đến quán bar Aphrodite để uống rượu giải sầu.
Ừ thì cũng vì như thế cho nên mới xảy ra những chuyện sau này.
Tuy nhiên, đó chỉ là trước khi cô sinh Kiều Tiêu Mặc mà thôi, từ sau khi cô có con, suy nghĩ của cô đã trưởng thành hơn rất nhiều rồi, những thứ tình cảm nam nữ kia, cô sớm đã không thèm quan tâm nữa.
- Tớ trịnh trọng nhắc lại cho cậu biết, Kiều Tuyết Vãn này đã sớm không còn thích Kim Thính Tuân rồi, nhé?
- Thật sao? Vậy tớ nói cho cậu nghe một chuyện.
Cô vẫn rất tự tin mà gật đầu, lúc này Mậu Thanh lại lấy từ trong tủ đầu giường ra một tấm thiệp mời, còn đặt vào tay của cô nói:
- Ngày mai chính là ngày họp lớp của chúng ta, những năm qua Kim Thính Tuân luôn đem thiệp tới, nhưng vì cậu ở Mị Quốc nên tớ cũng không muốn nhắc đến.
Dừng một chút, Mậu Thanh lại nói tiếp:
- Hơn nữa... Kim Thính Tuân chưa kết hôn, năm đó thầy ấy cũng không có ý định kết hôn với Mộng Giai, tin đồn thầy ấy và Mộng Giai kết hôn đều là do Mộng Giai và đám bạn của cô ta tung tin thôi.
Kiều Tuyết Vãn có hơi đứng hình một chút, nếu như theo lời của Mậu Thanh nói... Thì chẳng phải năm đó cô đã hiểu lầm Kim Thính Tuân rồi sao?
- Tớ nói cái này có hơi điên rồ, nhưng Vãn Vãn, tuy Mặc Mặc rất có thể là con của Nam Thừa Húc, nhưng tớ vẫn hi vọng cậu sẽ dũng cảm theo đuổi tình cảm của mình... Đừng vì Mặc Mặc mà bỏ lỡ người mình thích.
#Yu~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.