Yêu Em Một Kiếp, Nghiện Em Một Đời
Chương 13: Mẹ Mặc Mặc à
Vương Khiết Băng (Yu)
07/03/2024
Mặc Nam Thừa Húc không nói gì nhưng cái nụ cười kia làm cho Kiều Tuyết Vãn thấy sợ hãi lắm đó biết không hả? Trong lòng vốn đã khóc không thành tiếng, lại còn bị Nam Thừa Húc đùa giỡn.
Anh đưa tay vuốt ve gương mặt của cô, lại thấp giọng nói:
- Cũng không sao, nếu như Tiêu Mặc thật sự không phải con tôi thì tôi cũng không ngại. Thằng bé rất thông minh, tôi vẫn chấp nhận nó mà.
Cô ngơ ra luôn, chấp nhận là chấp nhận cái gì chứ? Cho dù tên nhóc thối tha kia có báo đời thật, nhưng nó vẫn là con của cô, cô tuyệt đối sẽ không giao Kiều Tiêu Mặc cho người khác đâu, kể cả đó có là Nam Thừa Húc!
- Anh muốn làm gì?
- Muốn làm gì? Đương nhiên là cùng em tính sổ rồi. Em nói xem, một đêm của tôi chỉ đáng giá hai trăm tệ thôi sao?
- Không, không, không... Là tôi... Là tôi đáng giá hai trăm tệ.
Sau khi dứt lời thì đột nhiên Kiều Tuyết Vãn cảm thấy có gì đó sai sai rồi nè... Sao tự nhiên cô lại tự đào hố chôn mình vậy chứ?
Ngay lúc này Nam Thừa Húc liền lấy ra một chiếc thẻ đen, ném thẳng vào túi xách của cô, lại nói:
- Ở trong đó có vài trăm triệu, em nói xem... Chúng ta phải qua bao nhiêu đêm đây?
Thôi rồi, thôi rồi... Cô thật sự sắp tiêu đời rồi!
Hai mắt của Kiều Tuyết Vãn nhắm nghiền lại, nhưng chờ mãi cũng không thấy Nam Thừa Húc làm gì, lúc cô hé mắt ra nhìn thì chỉ thấy anh đang cười cô thôi, bất ngờ sau đó anh lại hôn lên môi của cô một cái.
Chỉ đúng một cái mà thôi luôn đó.
Khi này cô còn ngơ ngác thì anh lại kéo cô ngồi dậy, lại nói:
- Kiều Tuyết Vãn, mặc dù nhìn gương mặt của em có vẻ như đang chờ đợi điều gì đó, nhưng đáng tiếc hôm nay tôi chỉ mang theo một chiếc áo dự phòng. Để lần sau nhé!
- Ai... Ai chờ đợi chứ.
Nghe cô phủ nhận thì Nam Thừa Húc lại ghé sát vào tai cô, thổi hơi nóng vào tai cô, lại còn cắn nhẹ một cái, nói:
- Vãn Vãn, em chạy không thoát đâu. Đã mở miệng ăn được, thì phải chịu trách nhiệm chứ, lẽ nào em muốn làm tra nữ sao?
- Anh... Anh... Anh...
- Ừ, anh nghe!
Bây giờ gương mặt của Kiều Tuyết Vãn trực tiếp bị nổ tung một cái *BÙM* siêu lớn, tên này sao lại có thể mặt dày, vô sỉ như vậy chứ?
Nhưng có lẽ Nam Thừa Húc cảm thấy trêu chọc Kiều Tuyết Vãn rất thú vị, nên không nhịn được mà trêu thêm một chút.
Khi này thì chiếc xe của Nam Thừa Húc cũng đã dừng lại ở lớp học của Nam Bỉnh Phù và Kiều Tiêu Mặc, vừa nhìn thấy cô bước xuống từ xe của anh là Kiều Tiêu Mặc liền chạy đến, còn không quên vui vẻ gọi:
- Cha ơi!
Kiều Tuyết Vãn thật sự là chặn không kịp cái miệng lắm lời của thằng báo con nhà mình, cô liền kéo Kiều Tiêu Mặc lại, nói:
- Kiều Tiêu Mặc, không được gọi bừa!
Nhưng Nam Thừa Húc lại thấy cách gọi này rất tốt, anh rất thích, cũng nhờ lần này mà anh mới thấy... Thằng bé Kiều Tiêu Mặc này quả thật có rất nhiều điểm giống anh, xem ra anh phải kiểm tra xem nó có phải con ruột của anh hay không, dù rằng anh đã khẳng định bảy mươi, tám mươi phần trăm rồi. Nhưng để người lớn trong nhà tin tưởng, thì vẫn nên có thủ tục này.
Lúc này Mậu Thanh cũng đi đến chỗ của cô, còn nhìn sang Nam Thừa Húc, rồi lại nhìn Kiều Tiêu Mặc, bất chợt hai mắt của cô ấy lại mở to.
- Vãn Vãn à, hai người họ... Ưm...
Còn chưa kịp để Mậu Thanh nói hết câu thì Kiều Tuyết Vãn đã đưa tay chặn miệng của cô bạn nhà mình trước rồi.
Nhưng Nam Thừa Húc có vẻ không quá quan tâm, anh ngồi xuống đưa tay xoa đầu của Kiều Tiêu Mặc, nói:
- Mặc Mặc ngoan, sau này chỉ được gọi một mình cha là cha, con cũng phải giúp cha canh chừng mẹ con, đừng để mẹ con ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt nữa.
Hai mắt của Kiều Tiêu Mặc liền phát sáng lên, cậu nhóc còn điên cuồng gật đầu, nói:
- Papa cứ yên tâm giao mami cho con, con chắc chắn sẽ không làm cha thất vọng!
- Rất tốt.
Sau đó Nam Thừa Húc lại nhìn Kiều Tuyết Vãn, cố ý trêu chọc cô, nói:
- Mẹ Mặc Mặc à, em có muốn anh đưa em về không?
Một câu bốn chữ “Mẹ Mặc Mặc à” làm cho Kiều Tuyết Vãn phải rùng mình sợ hãi, sau đó cô lại cười xòa rồi nói không cần.
Hiển nhiên anh cũng rất vui vẻ nói:
- Được rồi, vậy anh sẽ liên lạc với em sau, mẹ Mặc Mặc đừng làm chuyện gì khiến cha Mặc Mặc buồn... Biết chưa em yêu?
Bây giờ nhìn cô mà xem, da gà da vịt đang lần lượt rủ nhau trồi lên đây này, sao mà cái tên đáng ghét này lại có thể thốt ra những câu khiến người ta buồn nôn như vậy chứ?
Sau khi tiễn được Nam Thừa Húc đi thì lại đến Mậu Thanh, cô ấy giữ lấy hai vai của cô, nói:
- Kiều Tuyết Vãn, cậu nói rõ cho tớ nghe xem... Người đàn ông sáu năm trước là Nam Thừa Húc sao?
- Cậu nghĩ vậy à?
- Bình thường tớ không để ý, nhưng Mặc Mặc và anh ta thật sự rất giống nhau.
#Yu~
Anh đưa tay vuốt ve gương mặt của cô, lại thấp giọng nói:
- Cũng không sao, nếu như Tiêu Mặc thật sự không phải con tôi thì tôi cũng không ngại. Thằng bé rất thông minh, tôi vẫn chấp nhận nó mà.
Cô ngơ ra luôn, chấp nhận là chấp nhận cái gì chứ? Cho dù tên nhóc thối tha kia có báo đời thật, nhưng nó vẫn là con của cô, cô tuyệt đối sẽ không giao Kiều Tiêu Mặc cho người khác đâu, kể cả đó có là Nam Thừa Húc!
- Anh muốn làm gì?
- Muốn làm gì? Đương nhiên là cùng em tính sổ rồi. Em nói xem, một đêm của tôi chỉ đáng giá hai trăm tệ thôi sao?
- Không, không, không... Là tôi... Là tôi đáng giá hai trăm tệ.
Sau khi dứt lời thì đột nhiên Kiều Tuyết Vãn cảm thấy có gì đó sai sai rồi nè... Sao tự nhiên cô lại tự đào hố chôn mình vậy chứ?
Ngay lúc này Nam Thừa Húc liền lấy ra một chiếc thẻ đen, ném thẳng vào túi xách của cô, lại nói:
- Ở trong đó có vài trăm triệu, em nói xem... Chúng ta phải qua bao nhiêu đêm đây?
Thôi rồi, thôi rồi... Cô thật sự sắp tiêu đời rồi!
Hai mắt của Kiều Tuyết Vãn nhắm nghiền lại, nhưng chờ mãi cũng không thấy Nam Thừa Húc làm gì, lúc cô hé mắt ra nhìn thì chỉ thấy anh đang cười cô thôi, bất ngờ sau đó anh lại hôn lên môi của cô một cái.
Chỉ đúng một cái mà thôi luôn đó.
Khi này cô còn ngơ ngác thì anh lại kéo cô ngồi dậy, lại nói:
- Kiều Tuyết Vãn, mặc dù nhìn gương mặt của em có vẻ như đang chờ đợi điều gì đó, nhưng đáng tiếc hôm nay tôi chỉ mang theo một chiếc áo dự phòng. Để lần sau nhé!
- Ai... Ai chờ đợi chứ.
Nghe cô phủ nhận thì Nam Thừa Húc lại ghé sát vào tai cô, thổi hơi nóng vào tai cô, lại còn cắn nhẹ một cái, nói:
- Vãn Vãn, em chạy không thoát đâu. Đã mở miệng ăn được, thì phải chịu trách nhiệm chứ, lẽ nào em muốn làm tra nữ sao?
- Anh... Anh... Anh...
- Ừ, anh nghe!
Bây giờ gương mặt của Kiều Tuyết Vãn trực tiếp bị nổ tung một cái *BÙM* siêu lớn, tên này sao lại có thể mặt dày, vô sỉ như vậy chứ?
Nhưng có lẽ Nam Thừa Húc cảm thấy trêu chọc Kiều Tuyết Vãn rất thú vị, nên không nhịn được mà trêu thêm một chút.
Khi này thì chiếc xe của Nam Thừa Húc cũng đã dừng lại ở lớp học của Nam Bỉnh Phù và Kiều Tiêu Mặc, vừa nhìn thấy cô bước xuống từ xe của anh là Kiều Tiêu Mặc liền chạy đến, còn không quên vui vẻ gọi:
- Cha ơi!
Kiều Tuyết Vãn thật sự là chặn không kịp cái miệng lắm lời của thằng báo con nhà mình, cô liền kéo Kiều Tiêu Mặc lại, nói:
- Kiều Tiêu Mặc, không được gọi bừa!
Nhưng Nam Thừa Húc lại thấy cách gọi này rất tốt, anh rất thích, cũng nhờ lần này mà anh mới thấy... Thằng bé Kiều Tiêu Mặc này quả thật có rất nhiều điểm giống anh, xem ra anh phải kiểm tra xem nó có phải con ruột của anh hay không, dù rằng anh đã khẳng định bảy mươi, tám mươi phần trăm rồi. Nhưng để người lớn trong nhà tin tưởng, thì vẫn nên có thủ tục này.
Lúc này Mậu Thanh cũng đi đến chỗ của cô, còn nhìn sang Nam Thừa Húc, rồi lại nhìn Kiều Tiêu Mặc, bất chợt hai mắt của cô ấy lại mở to.
- Vãn Vãn à, hai người họ... Ưm...
Còn chưa kịp để Mậu Thanh nói hết câu thì Kiều Tuyết Vãn đã đưa tay chặn miệng của cô bạn nhà mình trước rồi.
Nhưng Nam Thừa Húc có vẻ không quá quan tâm, anh ngồi xuống đưa tay xoa đầu của Kiều Tiêu Mặc, nói:
- Mặc Mặc ngoan, sau này chỉ được gọi một mình cha là cha, con cũng phải giúp cha canh chừng mẹ con, đừng để mẹ con ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt nữa.
Hai mắt của Kiều Tiêu Mặc liền phát sáng lên, cậu nhóc còn điên cuồng gật đầu, nói:
- Papa cứ yên tâm giao mami cho con, con chắc chắn sẽ không làm cha thất vọng!
- Rất tốt.
Sau đó Nam Thừa Húc lại nhìn Kiều Tuyết Vãn, cố ý trêu chọc cô, nói:
- Mẹ Mặc Mặc à, em có muốn anh đưa em về không?
Một câu bốn chữ “Mẹ Mặc Mặc à” làm cho Kiều Tuyết Vãn phải rùng mình sợ hãi, sau đó cô lại cười xòa rồi nói không cần.
Hiển nhiên anh cũng rất vui vẻ nói:
- Được rồi, vậy anh sẽ liên lạc với em sau, mẹ Mặc Mặc đừng làm chuyện gì khiến cha Mặc Mặc buồn... Biết chưa em yêu?
Bây giờ nhìn cô mà xem, da gà da vịt đang lần lượt rủ nhau trồi lên đây này, sao mà cái tên đáng ghét này lại có thể thốt ra những câu khiến người ta buồn nôn như vậy chứ?
Sau khi tiễn được Nam Thừa Húc đi thì lại đến Mậu Thanh, cô ấy giữ lấy hai vai của cô, nói:
- Kiều Tuyết Vãn, cậu nói rõ cho tớ nghe xem... Người đàn ông sáu năm trước là Nam Thừa Húc sao?
- Cậu nghĩ vậy à?
- Bình thường tớ không để ý, nhưng Mặc Mặc và anh ta thật sự rất giống nhau.
#Yu~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.