Chương 30
Tống Anh Thư
02/12/2022
Khóc đến khi mệt mỏi không còn có thể khóc được nữa. Đôi mắt từng chứa đựng sự bi thương vài phút trước. Giờ đây đã trở về nguyên trạng của nó, lạnh lùng tàn khốc. Cũng cảm ơn ông trời, ban cho cô sự bất hạnh. Thưởng cho cô sự trọng sinh.
Để cô phải chịu những nỗi đau mang theo một đời này. Và cũng như thay đổi nó, người phải chịu những sự bất công cô gắng gượng. Cô nhất định sẽ trả gấp bội.
Đau thương sao? Cô không sợ, mất mát sao? Cô không quan tâm. Mối thù này, cho dù có phải trả theo ngàn ngàn kiếp kiếp, cô vẫn không sợ hay hối hận.
Tất cả của cô, vụt bay mất vào 7 năm trước rồi....
Bước đôi chân rời đi, tiếng giày cao gót đi trên mặt đất vang vọng trong hành lang. Bóng lưng ấy....sao lại mang theo hương vị của sự cô đơn đến vậy....
Trong căn phòng đó, một người lo lắng cho Lam Như. Một người đờ ra chẳng biết nên làm như thế nào. Anh đã gây ra quá nhiều tổn thương cho cô, khiến cô phải chịu đựng những tổn thương mà đáng lẻ ra không dành tặng cho mình.
Anh....hối hận rồi, lại một lần nữa bản thân anh hối hận rồi. Hối hận vì đã khiến cho cô nhận quá nhiều tổn thương, đến khi rời đi cũng phải mang nỗi uất hận đi theo cùng.
Đau đớn cô chịu muôn phần, sẽ chẳng ai có thể thấu hiểu nỗi. Nỗi đau đó, làm sao có ai mà thấu.
Đi đến ngăn bàn và mở ngăn bàn ra. Bên trong duy chỉ để một tấm ảnh của một người con gái. Mái tóc đen dài, hai cái má phóng phính ửng hồng. Đôi mắt ngại ngùng nhìn về phía trước.
Cô phải chẳng đã từng rất xinh đẹp, như một tiên nữ giáng trần với đôi cánh vậy. Nhưng đáng tiếc là, đôi cánh đó chính anh là người đã chặt đứt đi nó. Khiến một người con gái thuở ấy.
Vĩnh viễn chẳng thể nào ngẩn người bay lên bầu trời xanh đó một lần nào nữa. Đã vĩnh viễn ở cạnh anh, cùng với nỗi đau thương đến tận cùng.
Ánh mắt ấy, từ lâu anh đã không còn nhìn thấy từ cô. Nụ cười đó, đã bao lây rồi cô không còn nở lên nụ cười nữa ? Từ khi nào chứ....tại sai anh không thể nào biết được....
Cô đã phải chịu bao nhiêu tổn thương từ anh. Đến nỗi nụ cười đó chẳng còn có thể vương lên trên đôi môi ấy, ánh mắt đó. Mái tóc đó, nụ cười đó. Giá như cô còn ở đây. Anh chắc chắn và hứa với bản thân rằng.
Mình sẽ chẳng bao giờ đối sự tệ với cô nữa, đáng tiếc. Người đã ra đi, hối hận thì có được gì. Lúc còn sống không trân trọng. Đến khi rời đi chẳng để lại gì thì hối hận, ân năn.
Để làm cái gì, người ta đã chẳng còn có thể nghe và nhìn thấy được sự ân năn của anh nữa rồi.
Để cô phải chịu những nỗi đau mang theo một đời này. Và cũng như thay đổi nó, người phải chịu những sự bất công cô gắng gượng. Cô nhất định sẽ trả gấp bội.
Đau thương sao? Cô không sợ, mất mát sao? Cô không quan tâm. Mối thù này, cho dù có phải trả theo ngàn ngàn kiếp kiếp, cô vẫn không sợ hay hối hận.
Tất cả của cô, vụt bay mất vào 7 năm trước rồi....
Bước đôi chân rời đi, tiếng giày cao gót đi trên mặt đất vang vọng trong hành lang. Bóng lưng ấy....sao lại mang theo hương vị của sự cô đơn đến vậy....
Trong căn phòng đó, một người lo lắng cho Lam Như. Một người đờ ra chẳng biết nên làm như thế nào. Anh đã gây ra quá nhiều tổn thương cho cô, khiến cô phải chịu đựng những tổn thương mà đáng lẻ ra không dành tặng cho mình.
Anh....hối hận rồi, lại một lần nữa bản thân anh hối hận rồi. Hối hận vì đã khiến cho cô nhận quá nhiều tổn thương, đến khi rời đi cũng phải mang nỗi uất hận đi theo cùng.
Đau đớn cô chịu muôn phần, sẽ chẳng ai có thể thấu hiểu nỗi. Nỗi đau đó, làm sao có ai mà thấu.
Đi đến ngăn bàn và mở ngăn bàn ra. Bên trong duy chỉ để một tấm ảnh của một người con gái. Mái tóc đen dài, hai cái má phóng phính ửng hồng. Đôi mắt ngại ngùng nhìn về phía trước.
Cô phải chẳng đã từng rất xinh đẹp, như một tiên nữ giáng trần với đôi cánh vậy. Nhưng đáng tiếc là, đôi cánh đó chính anh là người đã chặt đứt đi nó. Khiến một người con gái thuở ấy.
Vĩnh viễn chẳng thể nào ngẩn người bay lên bầu trời xanh đó một lần nào nữa. Đã vĩnh viễn ở cạnh anh, cùng với nỗi đau thương đến tận cùng.
Ánh mắt ấy, từ lâu anh đã không còn nhìn thấy từ cô. Nụ cười đó, đã bao lây rồi cô không còn nở lên nụ cười nữa ? Từ khi nào chứ....tại sai anh không thể nào biết được....
Cô đã phải chịu bao nhiêu tổn thương từ anh. Đến nỗi nụ cười đó chẳng còn có thể vương lên trên đôi môi ấy, ánh mắt đó. Mái tóc đó, nụ cười đó. Giá như cô còn ở đây. Anh chắc chắn và hứa với bản thân rằng.
Mình sẽ chẳng bao giờ đối sự tệ với cô nữa, đáng tiếc. Người đã ra đi, hối hận thì có được gì. Lúc còn sống không trân trọng. Đến khi rời đi chẳng để lại gì thì hối hận, ân năn.
Để làm cái gì, người ta đã chẳng còn có thể nghe và nhìn thấy được sự ân năn của anh nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.