Chương 31
Tống Anh Thư
02/12/2022
Bao nhiêu tổn thương đã khiến cô phải gánh chịu suốt 7 năm. Anh làm cả đời này cũng chẳng thể trả hết được. Mặc Lam Nhi, anh xin lỗi và...anh yêu em.
Anh gục xuống bàn, nước mắt lặng lẻ rơi. Anh sai rồi, thật sự sai rồi....
Anh phải làm gì em mới tha thứ cho anh đây Lam Nhi, anh hối hận thì cũng đâu sửa lại được gì. Vốn dĩ cô đã đi rồi, đi và mang theo nỗi oan ức cùng thù hận của mình rồi....
Ngồi gục trên bàn nước mắt rơi...anh lại khóc nữa rồi, 3 năm qua anh đã không còn khóc nữa. Chẳng còn nếm được cảm giác rơi nước mắt một lần nào nữa.
Vậy mà bây giờ, ngay tại đây. Nước mắt anh đang rơi lã chã, trên bóng lưng của người đàn ông thành đàn. Luôn sẽ có sự đơn độc nhất định, dù có làm gì. Thì bóng lưng ấy của anh vẫn cô đơn và đau buồn làm sao.
Vốn dĩ chuyện đã xảy ra hết thảy 3 năm trời rồi. Cớ sao anh chẳng thể nào quên được? Cái ngày mà thân xác của cô không trọng lực rơi xuống. Tim anh lúc đấy gần như dừng lại.
Khoảng thời gian chợt ngưng động lại vài phút....anh lúc đó có sự nuối tiếc dâng trào trong lòng mình. Anh...mới nhận ra một điều. Anh đã yêu cô từ giây phút trước đây.....chỉ tiếc là, nhận ra quá trễ. Cô đã đi và rời bỏ anh rồi.
Đã 3 năm kể từ đó đến bây giờ, và hôm nay chính là ngày cô mất. Cái ngày mà 3 năm trước, cả thân thể người con gái máu me nhắm chặt đi đôi mắt....
Đứng lên và đi xuống tầng, anh chuẩn bị đi mua hoa tặng cho cô. Cô từ lúc bé rất thích hoa lưu ly, khi mọi người hỏi vì sao cô thích loại hoa này. Cô chỉ mỉm cười và nhẹ nhàng bảo.
- Loại hoa này rất đẹp, ngoài màu sắc và hương thơm ra. Nó còn có ý nghĩa là Do Not Forget Me. Sau này em sẽ tặng cho mọi người loại hoa này đấy. Nên là không ai được quên em đâu nhé!
Giọng cười của cô ngây ngô, triều mến làm sao. Ấy vậy mà chỉ vì anh nụ cười đó đã không còn, sở thích đó cũng biến mất không còn thấy cô nhắc đến. Nhưng anh biết rõ, cô vẫn rất thích loài hoa này.
Lâu lâu đi mua đồ vẫn thường ghé tiệm hoa quen thuộc ngắm nhìn loài hoa lưu ly đó. Cô chỉ không nhắc đến sở thích này trước mặt anh bởi vì....Lam Như em ấy cũng thích loài hoa này....
Bước ra từ một tiệm hoa lớn, trên tay là bó hoa lưu ly to được gói lại kĩ càng. Màu sắc nhẹ nhàng êm dịu, hương thơm bay thoảng trong gió cùng với những cánh hoa.....
Anh gục xuống bàn, nước mắt lặng lẻ rơi. Anh sai rồi, thật sự sai rồi....
Anh phải làm gì em mới tha thứ cho anh đây Lam Nhi, anh hối hận thì cũng đâu sửa lại được gì. Vốn dĩ cô đã đi rồi, đi và mang theo nỗi oan ức cùng thù hận của mình rồi....
Ngồi gục trên bàn nước mắt rơi...anh lại khóc nữa rồi, 3 năm qua anh đã không còn khóc nữa. Chẳng còn nếm được cảm giác rơi nước mắt một lần nào nữa.
Vậy mà bây giờ, ngay tại đây. Nước mắt anh đang rơi lã chã, trên bóng lưng của người đàn ông thành đàn. Luôn sẽ có sự đơn độc nhất định, dù có làm gì. Thì bóng lưng ấy của anh vẫn cô đơn và đau buồn làm sao.
Vốn dĩ chuyện đã xảy ra hết thảy 3 năm trời rồi. Cớ sao anh chẳng thể nào quên được? Cái ngày mà thân xác của cô không trọng lực rơi xuống. Tim anh lúc đấy gần như dừng lại.
Khoảng thời gian chợt ngưng động lại vài phút....anh lúc đó có sự nuối tiếc dâng trào trong lòng mình. Anh...mới nhận ra một điều. Anh đã yêu cô từ giây phút trước đây.....chỉ tiếc là, nhận ra quá trễ. Cô đã đi và rời bỏ anh rồi.
Đã 3 năm kể từ đó đến bây giờ, và hôm nay chính là ngày cô mất. Cái ngày mà 3 năm trước, cả thân thể người con gái máu me nhắm chặt đi đôi mắt....
Đứng lên và đi xuống tầng, anh chuẩn bị đi mua hoa tặng cho cô. Cô từ lúc bé rất thích hoa lưu ly, khi mọi người hỏi vì sao cô thích loại hoa này. Cô chỉ mỉm cười và nhẹ nhàng bảo.
- Loại hoa này rất đẹp, ngoài màu sắc và hương thơm ra. Nó còn có ý nghĩa là Do Not Forget Me. Sau này em sẽ tặng cho mọi người loại hoa này đấy. Nên là không ai được quên em đâu nhé!
Giọng cười của cô ngây ngô, triều mến làm sao. Ấy vậy mà chỉ vì anh nụ cười đó đã không còn, sở thích đó cũng biến mất không còn thấy cô nhắc đến. Nhưng anh biết rõ, cô vẫn rất thích loài hoa này.
Lâu lâu đi mua đồ vẫn thường ghé tiệm hoa quen thuộc ngắm nhìn loài hoa lưu ly đó. Cô chỉ không nhắc đến sở thích này trước mặt anh bởi vì....Lam Như em ấy cũng thích loài hoa này....
Bước ra từ một tiệm hoa lớn, trên tay là bó hoa lưu ly to được gói lại kĩ càng. Màu sắc nhẹ nhàng êm dịu, hương thơm bay thoảng trong gió cùng với những cánh hoa.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.