Chương 12: TÔI MUỐN GỠ CHIẾC MẶT LẠ ĐÓ…..
LeeHannie
18/09/2015
Đôi mắt tím biếc từ từ hé mở… ánh sáng từ đèn huỳnh quang chiếu vào mắt khiến nó hơi nhăn mặt
Mất một lúc nó mới thích ứng được với loại ánh sáng này…
…. đưa mắt nhìn xung quanh
Cái này có được gọi là vũ trụ công nghệ thông tin thu nhỏ không?????
Người ra ra người vào vào…tiếng gõ bàn phím lạch cạch, tiếng gọi điện thoại… những thiết bị cảm ứng tân tiến bậc nhất…
-Thích thế cơ à?
Evil vuốt nhẹ tóc nó rồi hỏi
-Tuyệt vời… vũ trụ dưới lòng đất. Nó reo lên, đôi mắt lấp lánh vẻ thích thú
-Chủ nhân…. mời đi bên này
Evil không đáp, hắn ôm lấy eo nó dẫn đi
Thông qua gần 40 cửa làm bằng tia laze cuối cùng cũng đến nơi…
Cái này chắc là căn cứ đầu lão …
Rất nhiều người đang chạy đôn chạy đáo, gương mặt lo lắng tột độ
Một số khác lại tập trung toàn bộ tinh thần múa võ trên bàn phím
-Evil… hệ thống….
-Biết rồi Jim… kết nối tất cả thông tin vào máy chủ. Em ngăn chặn virut xâm nhập mạng thông tin của tổ chức
Nó tròn mắt
-Tôi sao???
-Làm đi… nếu thông tin bị lộ… chỗ này sẽ tự động kích hoạt chế độ tự hủy, chúng ta sẽ cùng chết ở đây
-Đùa…
-Tùy nghĩ.
Nhìn sắc mặt nghiêm túc của Evil Nguyệt bấm bụng…
-Để tôi!
Nó nói, xong ngồi thế vào chỗ của chuyên viên công nghệ thông tin
Jim khá lo lắng
-Evil… liệu như vậy có ổn?
-Chờ đi
Mọi người nín thở nhìn theo từng động tác của Nguyệt
Mồ hôi túa ra trên trán lăn từ vệt dài trên khuôn mặt xinh đẹp
Một bàn tay nhẹ đặt lên vai nó, giọng nói trầm ổn vang lên trấn an tinh thần
-Bình tĩnh…
Nó nghe, nhưng không đáp lại. Đôi môi đỏ mọng mím chặt
Bàn tay nhỏ nhắn liên tục thực hiện những thao tác dày đặc trên bàn phím
Đôi mắt tinh anh dán chặt vào những dãy số chằng chịt trên màn hình… chỉ một tích tắc lơ là… tất cả sẽ trở về con số 0 tròn trĩnh
Một lúc… cơ mặt Anh Nguyệt dãn ra,
Jim nhìn nó gật gù không hổ danh là em gái của “ông hoàng công nghệ thông tin”
… nó thở phào nhẹ nhõm rồi ngước lên nhìn Evil
-Mã hóa virut thành công!
-Giỏi lắm! Em muốn thưởng gì nào?
Evil xoa đầu nó nuông chiều khiến mọi người kinh ngạc. Trong đầu họ bật ra câu hỏi ” cô gái bé nhỏ kia là ai? ”
Nó đắn đo một hồi rồi nhìn Evil
-Tôi muốn gỡ chiếc mặt lạ đó ra…
Nói đoạn nó đưa bàn tay nhỏ bé của mình về phía mặt hắn, mọi người sợ tím cả mặt…. chưa ai dám lật chiếc mặt lạ của chủ nhân. Kể cả ông Jim và cậu Ryal…
Evil nhanh chóng chụp lấy tay nó kèo nó vào lòng vuốt ve như chăm sóc thú cưng
-Đổi điều kiện khác!
-Không giữ lời. Tôi chỉ muốn gỡ nó xuống
Nó ngang bướng
-Không nói lại lần 2
-Cho tôi đi ăn cơm, tôi đói
Nó xị mặt xuống
-Lảng rất hay…
-Tôi muốn anh cõng tôi cơ
-Được.
Tất cả người có mặt ở đó đều rơi cả quai hàm mắt chữ A mồm chữ O
Hình như đại chủ nhân tôn kính của họ thay tính đổi nết rồi thì phải
*********
Nguyệt bị bịt mắt, nó ôm chặt cổ hắn đầu ngả lên vai hắn cảm nhận được cả hơi thở đều đều của người con trai lạnh lùng
Bờ vai hắn rất rộng, rất vững chắc tạo cho người ta cảm giác an toàn giống như anh của nó.
Người con trai này tạo cho nó một chút tò mò…. một chút thắc mắc và… một chút sợ hãi
-Tùy Phong… tại sao anh cứu tôi? Nó hỏi
-Thích.
-Tại sao để tôi làm việc đó… tôi biết ở đó có cả tá người giỏi hơn tôi
-Thích
-Không sợ tôi hủy thông tin à?
-Không
-Khi nào anh cho tôi về nhà?
-Mai.
-Thật không?
-Thật.
-Chúng ta có gặp lại nhau không?
-chắc chắn có
Cuộc đối thoại dừng lại khi cả hai ra khỏi tầng hầm . Nó được Evil cõng đến tận nhà ăn
Một lúc khi đã ổn định trên ghế nó mới được tháo khăn che mắt
Nhìn món ăn trên bàn nó bất giác chau mày
-Cháo hả???
-Mới khỏe. Ăn thanh đạm một chút
-Nhưng mà….
-Có ăn không?
-Có…
Nó hơi xị mặt xuống, nó không thích ăn cháo…. nhưng thôi …
Có đồ ăn là tốt rồi, nhỡ dị nhân này mà đổi ý không cho nó ăn nữa thì sao????
Evil hài lòng với cái thái độ hợp tác của con bé.
Xem như bước một thành công, bây giờ buồm cũng đã căng… chỉ còn chờ trời trở gió đông nữa là xong…
Mất một lúc nó mới thích ứng được với loại ánh sáng này…
…. đưa mắt nhìn xung quanh
Cái này có được gọi là vũ trụ công nghệ thông tin thu nhỏ không?????
Người ra ra người vào vào…tiếng gõ bàn phím lạch cạch, tiếng gọi điện thoại… những thiết bị cảm ứng tân tiến bậc nhất…
-Thích thế cơ à?
Evil vuốt nhẹ tóc nó rồi hỏi
-Tuyệt vời… vũ trụ dưới lòng đất. Nó reo lên, đôi mắt lấp lánh vẻ thích thú
-Chủ nhân…. mời đi bên này
Evil không đáp, hắn ôm lấy eo nó dẫn đi
Thông qua gần 40 cửa làm bằng tia laze cuối cùng cũng đến nơi…
Cái này chắc là căn cứ đầu lão …
Rất nhiều người đang chạy đôn chạy đáo, gương mặt lo lắng tột độ
Một số khác lại tập trung toàn bộ tinh thần múa võ trên bàn phím
-Evil… hệ thống….
-Biết rồi Jim… kết nối tất cả thông tin vào máy chủ. Em ngăn chặn virut xâm nhập mạng thông tin của tổ chức
Nó tròn mắt
-Tôi sao???
-Làm đi… nếu thông tin bị lộ… chỗ này sẽ tự động kích hoạt chế độ tự hủy, chúng ta sẽ cùng chết ở đây
-Đùa…
-Tùy nghĩ.
Nhìn sắc mặt nghiêm túc của Evil Nguyệt bấm bụng…
-Để tôi!
Nó nói, xong ngồi thế vào chỗ của chuyên viên công nghệ thông tin
Jim khá lo lắng
-Evil… liệu như vậy có ổn?
-Chờ đi
Mọi người nín thở nhìn theo từng động tác của Nguyệt
Mồ hôi túa ra trên trán lăn từ vệt dài trên khuôn mặt xinh đẹp
Một bàn tay nhẹ đặt lên vai nó, giọng nói trầm ổn vang lên trấn an tinh thần
-Bình tĩnh…
Nó nghe, nhưng không đáp lại. Đôi môi đỏ mọng mím chặt
Bàn tay nhỏ nhắn liên tục thực hiện những thao tác dày đặc trên bàn phím
Đôi mắt tinh anh dán chặt vào những dãy số chằng chịt trên màn hình… chỉ một tích tắc lơ là… tất cả sẽ trở về con số 0 tròn trĩnh
Một lúc… cơ mặt Anh Nguyệt dãn ra,
Jim nhìn nó gật gù không hổ danh là em gái của “ông hoàng công nghệ thông tin”
… nó thở phào nhẹ nhõm rồi ngước lên nhìn Evil
-Mã hóa virut thành công!
-Giỏi lắm! Em muốn thưởng gì nào?
Evil xoa đầu nó nuông chiều khiến mọi người kinh ngạc. Trong đầu họ bật ra câu hỏi ” cô gái bé nhỏ kia là ai? ”
Nó đắn đo một hồi rồi nhìn Evil
-Tôi muốn gỡ chiếc mặt lạ đó ra…
Nói đoạn nó đưa bàn tay nhỏ bé của mình về phía mặt hắn, mọi người sợ tím cả mặt…. chưa ai dám lật chiếc mặt lạ của chủ nhân. Kể cả ông Jim và cậu Ryal…
Evil nhanh chóng chụp lấy tay nó kèo nó vào lòng vuốt ve như chăm sóc thú cưng
-Đổi điều kiện khác!
-Không giữ lời. Tôi chỉ muốn gỡ nó xuống
Nó ngang bướng
-Không nói lại lần 2
-Cho tôi đi ăn cơm, tôi đói
Nó xị mặt xuống
-Lảng rất hay…
-Tôi muốn anh cõng tôi cơ
-Được.
Tất cả người có mặt ở đó đều rơi cả quai hàm mắt chữ A mồm chữ O
Hình như đại chủ nhân tôn kính của họ thay tính đổi nết rồi thì phải
*********
Nguyệt bị bịt mắt, nó ôm chặt cổ hắn đầu ngả lên vai hắn cảm nhận được cả hơi thở đều đều của người con trai lạnh lùng
Bờ vai hắn rất rộng, rất vững chắc tạo cho người ta cảm giác an toàn giống như anh của nó.
Người con trai này tạo cho nó một chút tò mò…. một chút thắc mắc và… một chút sợ hãi
-Tùy Phong… tại sao anh cứu tôi? Nó hỏi
-Thích.
-Tại sao để tôi làm việc đó… tôi biết ở đó có cả tá người giỏi hơn tôi
-Thích
-Không sợ tôi hủy thông tin à?
-Không
-Khi nào anh cho tôi về nhà?
-Mai.
-Thật không?
-Thật.
-Chúng ta có gặp lại nhau không?
-chắc chắn có
Cuộc đối thoại dừng lại khi cả hai ra khỏi tầng hầm . Nó được Evil cõng đến tận nhà ăn
Một lúc khi đã ổn định trên ghế nó mới được tháo khăn che mắt
Nhìn món ăn trên bàn nó bất giác chau mày
-Cháo hả???
-Mới khỏe. Ăn thanh đạm một chút
-Nhưng mà….
-Có ăn không?
-Có…
Nó hơi xị mặt xuống, nó không thích ăn cháo…. nhưng thôi …
Có đồ ăn là tốt rồi, nhỡ dị nhân này mà đổi ý không cho nó ăn nữa thì sao????
Evil hài lòng với cái thái độ hợp tác của con bé.
Xem như bước một thành công, bây giờ buồm cũng đã căng… chỉ còn chờ trời trở gió đông nữa là xong…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.