Chương 13: TRỞ VỀ TRONG GIẤC MỘNG XANH
LeeHannie
18/09/2015
Cơn buồn ngủ từ từ ập đến khiến mí mắt xinh đẹp của Nguyệt chậm chạp khép lại….
Một bóng người cao lớn tiến lại nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nâu đỏ, nó cảm giác như cả cơ thể được một sức mạnh vô hình nâng lên mùi thơm nhè nhẹ của hoa anh đào khiến nó dễ chịu vô cùng
-Ngủ ngon, ta sẽ còn gặp lại nhau
*-*-*-*-*-*-*
Gió man mác tinh nghịch mân mê những ngọn tóc mây bồng bềnh êm ái
Dịu dàng vuốt ve từng đường nét hoàn mỹ trên khuôn mặt thiên thần…
Thiên nhíu mày lại gần… dáng người đó hình như rất quen….
Gần hơn một chút…
Một chút nữa…
Anh không dám thở…
Sao con bé ương bướng đó lại ở đây? ???
Nhưng mà… nhìn nó ngủ… trông đáng yêu quá. Đôi môi đỏ mọng chúm chím như mời gọi.
Cả người Lâm Thiên Vũ như có dòng điện chạy dọc sống lưng, hơi thở có chút gấp gáp… tim đánh loạn
Vũ đưa tay nên ngực…
-Mày bị làm sao vậy Vũ…
Khoảng vài phút Vũ mới bình tĩnh lại, anh ngồi xuống bên gốc cây nhìn nó…
Ở khoảng cách này… khuôn mặt Trần Anh Nguyệt được thu vào tận đáy mắt của anh. Quả thật rất xinh đẹp
Đôi tay vô thức chạm vào má ai đó , nàn da mịn màng như thiêu đốt mọi tế bào trong cơ thể Vũ…
Vũ thở mạnh…
-Này…cứng đầu…. dậy đi nhóc
Vũ lay lay người nó , chợt. Cả người con bé ngã về phía anh theo quán tính Vũ dang tay đỡ con bé vào lòng
Hơi thở đều đều… chắc con bé ngủ say lắm . Bất giác Vũ cười
-Nhóc con… tôi đưa em về
Nói đoạn Vũ nhẹ nhàng bế Nguyệt vào xe, đặt cô lên ghế cẩn thận chỉnh tư thế để cô ngủ thoải mái
Chiếc lamoghini chạy chầm chậm
**************
-Anh, chúng ta phải chờ đến bao giờ? Em sốt ruột quá…. My bặm môi khuôn mặt tiều tụy thấy rõ
-Nó sẽ về đây an toàn đừng lo
Hải Anh hơi cười, anh tin Jim… tin “M” không nói dối, em gái anh sẽ về… nó nhất định sẽ trở về
-Hải Anh đã nói vậy thì cứ coi là vậy đi. Bảo nói
Brừm… Brừm…
Chiếc lamoghini chạy thẳng vào vòng sân rộng
Tuyết ngó ra ngoài, cô nhìn Vũ với cái nhìn đầy ngạc nhiên
-Cậu Vũ… có chuyện gì mà cậu tới tận đây?
-À… chào chị… em đưa Nguyệt về
Vũ đáp
-Nguyệt????? Cậu….
-Dạ … vâng em đưa cô ấy về ạ
Đôi mắt Tuyết rưng rưng
-Anh… anh… ơi… con bé.. con bé về rồi
Nghe tiếng gọi Bảo, Hải Anh, Diễm My vui mừng chạy ra…
Vũ mở cửa xe bế con bé ra ngoài… nó vẫn ngủ say
Nhìn khuôn mặt xinh xắn dễ thương ấy… Vũ thấy mình giao động lạ thường
-Vũ… sao con bé lại ở cùng cậu? Bảo nhíu chặt cặp lông mày đen nhánh
-Em đang đi thấy cô ấy ngủ gật tại chỗ cây đại thụ cạnh cánh đồng lau…
-Ngủ sao???? Con bé rất mẫn cảm với tiếng ồn
My nhíu mày.
-Tôi không biết tôi có gọi nhưng cô ấy vẫn ngủ…nên…
-Khoan nói gì… đưa nó lên phòng đã. Hải Anh trấn tĩnh
************
Sau một hồi kiểm tra này nọ
Tuyết cười
-Không sao! Con bé uống một lượng nhỏ Methadosa không gây nguy hiểm .
Mọi người thở phào nhẹ nhõm
***************
Nó mơ màng nhìn sau lớp sương mù dày đặc… bóng một người con trai mặc đồ màu đen lấp loáng trong sương giá
-Ai thế? Đây là đâu?
Nó hỏi
Người con trai im lặng bước từng bước đến gần. Từng bước chân của anh ta như xua tan sương giá
Mặt trời lấp ló sau ngọn cây cổ thụ xanh ngời
Đôi mắt xanh lơ nhìn nó chăm chú…
-Tùy Phong…anh làm gì ở đây? Mà đây là đâu?
-Đi một vòng tròn tìm ra đáp án…
-Nói gì vậy tôi không hiểu….này … Tùy Phong? Anh đi đâu đấy? Tùy Phong? ??????
*************
-Tùy Phong….
Nó bật dậy… ngơ ngác nhìn xung quanh. Đây chẳng phải là phòng mình sao????
Mình đang mơ à???? Tùy Phong đâu ???? Anh ta đâu rồi ??????
-Nguyệt….
Hải Anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhỏ xương xương của con bé…
Nó ngơ ngác nhìn anh
-Anh hai???? Tùy Phong đâu rồi????
-Em sao vậy ??? Nguyệt? Tùy Phong nào????
Một bóng người cao lớn tiến lại nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nâu đỏ, nó cảm giác như cả cơ thể được một sức mạnh vô hình nâng lên mùi thơm nhè nhẹ của hoa anh đào khiến nó dễ chịu vô cùng
-Ngủ ngon, ta sẽ còn gặp lại nhau
*-*-*-*-*-*-*
Gió man mác tinh nghịch mân mê những ngọn tóc mây bồng bềnh êm ái
Dịu dàng vuốt ve từng đường nét hoàn mỹ trên khuôn mặt thiên thần…
Thiên nhíu mày lại gần… dáng người đó hình như rất quen….
Gần hơn một chút…
Một chút nữa…
Anh không dám thở…
Sao con bé ương bướng đó lại ở đây? ???
Nhưng mà… nhìn nó ngủ… trông đáng yêu quá. Đôi môi đỏ mọng chúm chím như mời gọi.
Cả người Lâm Thiên Vũ như có dòng điện chạy dọc sống lưng, hơi thở có chút gấp gáp… tim đánh loạn
Vũ đưa tay nên ngực…
-Mày bị làm sao vậy Vũ…
Khoảng vài phút Vũ mới bình tĩnh lại, anh ngồi xuống bên gốc cây nhìn nó…
Ở khoảng cách này… khuôn mặt Trần Anh Nguyệt được thu vào tận đáy mắt của anh. Quả thật rất xinh đẹp
Đôi tay vô thức chạm vào má ai đó , nàn da mịn màng như thiêu đốt mọi tế bào trong cơ thể Vũ…
Vũ thở mạnh…
-Này…cứng đầu…. dậy đi nhóc
Vũ lay lay người nó , chợt. Cả người con bé ngã về phía anh theo quán tính Vũ dang tay đỡ con bé vào lòng
Hơi thở đều đều… chắc con bé ngủ say lắm . Bất giác Vũ cười
-Nhóc con… tôi đưa em về
Nói đoạn Vũ nhẹ nhàng bế Nguyệt vào xe, đặt cô lên ghế cẩn thận chỉnh tư thế để cô ngủ thoải mái
Chiếc lamoghini chạy chầm chậm
**************
-Anh, chúng ta phải chờ đến bao giờ? Em sốt ruột quá…. My bặm môi khuôn mặt tiều tụy thấy rõ
-Nó sẽ về đây an toàn đừng lo
Hải Anh hơi cười, anh tin Jim… tin “M” không nói dối, em gái anh sẽ về… nó nhất định sẽ trở về
-Hải Anh đã nói vậy thì cứ coi là vậy đi. Bảo nói
Brừm… Brừm…
Chiếc lamoghini chạy thẳng vào vòng sân rộng
Tuyết ngó ra ngoài, cô nhìn Vũ với cái nhìn đầy ngạc nhiên
-Cậu Vũ… có chuyện gì mà cậu tới tận đây?
-À… chào chị… em đưa Nguyệt về
Vũ đáp
-Nguyệt????? Cậu….
-Dạ … vâng em đưa cô ấy về ạ
Đôi mắt Tuyết rưng rưng
-Anh… anh… ơi… con bé.. con bé về rồi
Nghe tiếng gọi Bảo, Hải Anh, Diễm My vui mừng chạy ra…
Vũ mở cửa xe bế con bé ra ngoài… nó vẫn ngủ say
Nhìn khuôn mặt xinh xắn dễ thương ấy… Vũ thấy mình giao động lạ thường
-Vũ… sao con bé lại ở cùng cậu? Bảo nhíu chặt cặp lông mày đen nhánh
-Em đang đi thấy cô ấy ngủ gật tại chỗ cây đại thụ cạnh cánh đồng lau…
-Ngủ sao???? Con bé rất mẫn cảm với tiếng ồn
My nhíu mày.
-Tôi không biết tôi có gọi nhưng cô ấy vẫn ngủ…nên…
-Khoan nói gì… đưa nó lên phòng đã. Hải Anh trấn tĩnh
************
Sau một hồi kiểm tra này nọ
Tuyết cười
-Không sao! Con bé uống một lượng nhỏ Methadosa không gây nguy hiểm .
Mọi người thở phào nhẹ nhõm
***************
Nó mơ màng nhìn sau lớp sương mù dày đặc… bóng một người con trai mặc đồ màu đen lấp loáng trong sương giá
-Ai thế? Đây là đâu?
Nó hỏi
Người con trai im lặng bước từng bước đến gần. Từng bước chân của anh ta như xua tan sương giá
Mặt trời lấp ló sau ngọn cây cổ thụ xanh ngời
Đôi mắt xanh lơ nhìn nó chăm chú…
-Tùy Phong…anh làm gì ở đây? Mà đây là đâu?
-Đi một vòng tròn tìm ra đáp án…
-Nói gì vậy tôi không hiểu….này … Tùy Phong? Anh đi đâu đấy? Tùy Phong? ??????
*************
-Tùy Phong….
Nó bật dậy… ngơ ngác nhìn xung quanh. Đây chẳng phải là phòng mình sao????
Mình đang mơ à???? Tùy Phong đâu ???? Anh ta đâu rồi ??????
-Nguyệt….
Hải Anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhỏ xương xương của con bé…
Nó ngơ ngác nhìn anh
-Anh hai???? Tùy Phong đâu rồi????
-Em sao vậy ??? Nguyệt? Tùy Phong nào????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.