Chương 71
BooMew
27/08/2019
Đó là dạy bé con trong bụng, vì bé con ngày một
lớn lại càng quá hiếu động. Đêm nào Diệu cũng giật mình dậy vì bé con
đạp bụng và Vân Liêm lại phải thức dạy dỗ một phen.
Cứ nửa đêm lại nghe tiếng Vân Liêm nói.
" Con mà con hư như vậy! Nào con ra ngoài ba sẽ đánh đòn con đấy. "
" Còn dám đạp nữa. "
" Có để cho mẹ con ngủ không? "
Rồi nghe tiếp ' bốp bốp bốp ' vang lên, cứ như Vân Liêm đang đánh ai đó nhưng thật ra anh đang đánh cánh tay mình hâm he bé con.
Cũng không biết là bé con nghe được hay là đạp đủ nên mệt mà cứ mỗi lần Vân Liêm đánh, thì cũng là lúc Diệu cảm thấy dễ chịu, bé con không đạp nữa mà ngủ say.
----
Tiệm Bánh Ngọt của Diệu hoạt động rất tốt một phần là vì lúc khai trương đã thu hút không ít người viết bài PR cho quán, nên cho dù không có Diệu thì cũng rất nhiều người ghé tiệm, việc quản lý tiệm, Vân Liêm hoàn toàn thay Diệu quản lý nên cũng không ai dám giở trò gì.
Trong thời gian này, Diệu từ 47kg tăng gần 30kg ( Hơn 70kg ), hiện tại nhìn Diệu cứ như một con heo, lúc nào Diệu cũng cảm thấy buồn bực vì cân nặng của mình. Lúc mang thai An An cũng không đến nổi như bây giờ.
Đúng là sung sướng khi không nôn nghén thật nhưng thay vào đó vì quá ăn được nên tăng kg một cách chống mặt. Nhưng nếu không ăn lại không chịu nổi.
Rầu rĩ vài ngày vì cân nặng, vài hôm sau dưới sự khuyên nhủ của chồng yêu, Diệu lại vui vẻ như bình thường.
--------
Thời gian dự sinh ngày một đến gần, Vân Liêm ngày một lo lắng cho Diệu hơn, vì ít nhiều gì bụng Diệu lần này còn lớn hơn lần đầu, nên cả nhà Nội, Ngoại đều căng thẳng, ngay cả An An nhìn bụng Diệu bé cũng nhíu nhíu mày lại mà nghi ngờ.
Mặc dù bé còn nhỏ nhưng lúc mẹ mang thai bé, baba bé có lưu lại rất nhiều hình chụp và video nên bé biết rõ bụng mẹ không quá lớn.
Trước khi ngủ, bé sẽ được BaBa Vân Liêm ôm vào phòng, bé sẽ sờ sờ bụng Mẹ, lại nói chuyện cùng em trai sắp ra đời của mình, nhiều khi bé đang sờ sờ thì bé con đạp mạnh một cái, hai mắt An An mở to ra kinh ngạc, sau đó lại bộ dạng anh trai rầy la em trai sắp ra đời.
Mỗi lần bé như vậy đều chọc cười Vân Liêm và cả Diệu.
------
Hai ngày nữa sẽ là ngày sinh, Diệu vẫn một bộ dạng bình thường hết ăn rồi lại ngủ, còn Vân Liêm thì hết chuẩn bị cái này đến cái kia rồi còn ngốc ngốc nhíu mày nhìn chằm chằm vào bụng Diệu.
Vân Liêm vẫn như vậy, lần đầu Diệu mang thai anh cũng căng thẳng, lần này cũng không khác gì lần trước, không những thế còn căng thẳng hơn trước rất nhiều.
Vân Liêm chạy việc xong, ôm Diệu một cái, lại hôn Diệu một cái nói.
" Bé con sắp ra đời, vợ đừng sợ nha. "
Diệu bĩu môi.
" Em biết! " nhưng trong lòng không khỏi cười thành tiếng, cô thấy so về căng thẳng thì Vân Liêm còn căng thẳng hơn cô, so về sợ thì cô thấy anh còn sợ hơn cô cơ mà, cái gì mà khuyên với chả không khuyên a.
Nhưng khi nhìn bụng bầu của cô, Diệu nghĩ Vân Liêm lo cũng đúng, vì lần này bụng thật sự rất to a.
" Chồng đừng lo, sẽ không sao đâu! " nói xong lại hôn hôn môi Vân Liêm cười nhẹ.
Vân Liêm vùi đầu vào cổ cô dụi dụi hít hít, hai người ôm nhau một lúc lâu, và đương nhiên dáng ôm cũng không đẹp đâu vì bị kẹt quả banh ở giữa.
----
Bệnh viện.
Lúc này Diệu đang trong giai đoạn trở dạ.
Bụng ưng ửng đau, làm Diệu liên tục hít sâu thở ra để giữ bình tĩnh, còn Vân Liêm thì ngồi cạnh giường Diệu, tay anh và cô đan nhau.
Diệu đau, nhưng cũng không quá đau như muốn đẻ đến nơi, chỉ là bé con cứ đạp vài phát cái dừng lại, một lúc lại đạp tiếp.
Hai mắt Diệu đỏ ửng, không những thế đôi tay nhỏ bé ngày nào không nhiều khí lực giờ đây cũng nắm chặt tay Vân Liêm.
" A. . . đau quá. . ." Diệu không nhịn được la lên một tiếng. Lần này bé con thật sự đạp mạnh.
Vân Liêm vội vàng gọi bác sĩ, phòng phẫu thuật đã chuẩn bị xong, Diệu đau đớn đến mặt mày tái nhợt.
Vừa đưa vào phòng phẫu thuật, Vân Liêm ở phía ngoài đi đi lại lại không kiên nhẫn.
Vì phẫu thuật nên rất nhanh tiếng trẻ con khóc vang lên, Vân Liêm không khỏi thở ra một hơi.
Bên Nội, bên Ngoại ở bên ngoài cũng mừng không ngớt, đứa bé được hộ lý ôm ra ngoài, nhìn mọi người còn không quên chúc mừng.
Vân Liêm nhìn bé con nhăn nheo hai mắt nhắm chặt, mày hơi hơi nhíu, An An và bé con xấu như nhau a. Anh nhận bé con từ tay hộ lý, lại hôn nhẹ bé con liền đưa cho bên Nội, Ngoại ôm, còn anh thì đi vào nhìn Diệu.
Nhìn Diệu đang được khâu phần bụng, anh liền đi đến nắm chặt tay Diệu hôn nhẹ lên khóe mắt của cô nói.
" Cảm ơn vợ. "
Hai đứa đủ rồi, anh tuyệt đối không để vợ anh phải chịu dày vò như vậy nữa. Nhớ lại bé con hơi bị bụ bẫm nhăn nheo lúc nãy, mày anh khẽ nhíu chặt, gần 5kg, bụng Diệu mới lớn như vậy haizz.
Vân Liêm hôn hôn Diệu thêm hai cái, bác sĩ cũng xử lý xong vết mỗ, Diệu được đẩy ra ngoài.
Cứ nửa đêm lại nghe tiếng Vân Liêm nói.
" Con mà con hư như vậy! Nào con ra ngoài ba sẽ đánh đòn con đấy. "
" Còn dám đạp nữa. "
" Có để cho mẹ con ngủ không? "
Rồi nghe tiếp ' bốp bốp bốp ' vang lên, cứ như Vân Liêm đang đánh ai đó nhưng thật ra anh đang đánh cánh tay mình hâm he bé con.
Cũng không biết là bé con nghe được hay là đạp đủ nên mệt mà cứ mỗi lần Vân Liêm đánh, thì cũng là lúc Diệu cảm thấy dễ chịu, bé con không đạp nữa mà ngủ say.
----
Tiệm Bánh Ngọt của Diệu hoạt động rất tốt một phần là vì lúc khai trương đã thu hút không ít người viết bài PR cho quán, nên cho dù không có Diệu thì cũng rất nhiều người ghé tiệm, việc quản lý tiệm, Vân Liêm hoàn toàn thay Diệu quản lý nên cũng không ai dám giở trò gì.
Trong thời gian này, Diệu từ 47kg tăng gần 30kg ( Hơn 70kg ), hiện tại nhìn Diệu cứ như một con heo, lúc nào Diệu cũng cảm thấy buồn bực vì cân nặng của mình. Lúc mang thai An An cũng không đến nổi như bây giờ.
Đúng là sung sướng khi không nôn nghén thật nhưng thay vào đó vì quá ăn được nên tăng kg một cách chống mặt. Nhưng nếu không ăn lại không chịu nổi.
Rầu rĩ vài ngày vì cân nặng, vài hôm sau dưới sự khuyên nhủ của chồng yêu, Diệu lại vui vẻ như bình thường.
--------
Thời gian dự sinh ngày một đến gần, Vân Liêm ngày một lo lắng cho Diệu hơn, vì ít nhiều gì bụng Diệu lần này còn lớn hơn lần đầu, nên cả nhà Nội, Ngoại đều căng thẳng, ngay cả An An nhìn bụng Diệu bé cũng nhíu nhíu mày lại mà nghi ngờ.
Mặc dù bé còn nhỏ nhưng lúc mẹ mang thai bé, baba bé có lưu lại rất nhiều hình chụp và video nên bé biết rõ bụng mẹ không quá lớn.
Trước khi ngủ, bé sẽ được BaBa Vân Liêm ôm vào phòng, bé sẽ sờ sờ bụng Mẹ, lại nói chuyện cùng em trai sắp ra đời của mình, nhiều khi bé đang sờ sờ thì bé con đạp mạnh một cái, hai mắt An An mở to ra kinh ngạc, sau đó lại bộ dạng anh trai rầy la em trai sắp ra đời.
Mỗi lần bé như vậy đều chọc cười Vân Liêm và cả Diệu.
------
Hai ngày nữa sẽ là ngày sinh, Diệu vẫn một bộ dạng bình thường hết ăn rồi lại ngủ, còn Vân Liêm thì hết chuẩn bị cái này đến cái kia rồi còn ngốc ngốc nhíu mày nhìn chằm chằm vào bụng Diệu.
Vân Liêm vẫn như vậy, lần đầu Diệu mang thai anh cũng căng thẳng, lần này cũng không khác gì lần trước, không những thế còn căng thẳng hơn trước rất nhiều.
Vân Liêm chạy việc xong, ôm Diệu một cái, lại hôn Diệu một cái nói.
" Bé con sắp ra đời, vợ đừng sợ nha. "
Diệu bĩu môi.
" Em biết! " nhưng trong lòng không khỏi cười thành tiếng, cô thấy so về căng thẳng thì Vân Liêm còn căng thẳng hơn cô, so về sợ thì cô thấy anh còn sợ hơn cô cơ mà, cái gì mà khuyên với chả không khuyên a.
Nhưng khi nhìn bụng bầu của cô, Diệu nghĩ Vân Liêm lo cũng đúng, vì lần này bụng thật sự rất to a.
" Chồng đừng lo, sẽ không sao đâu! " nói xong lại hôn hôn môi Vân Liêm cười nhẹ.
Vân Liêm vùi đầu vào cổ cô dụi dụi hít hít, hai người ôm nhau một lúc lâu, và đương nhiên dáng ôm cũng không đẹp đâu vì bị kẹt quả banh ở giữa.
----
Bệnh viện.
Lúc này Diệu đang trong giai đoạn trở dạ.
Bụng ưng ửng đau, làm Diệu liên tục hít sâu thở ra để giữ bình tĩnh, còn Vân Liêm thì ngồi cạnh giường Diệu, tay anh và cô đan nhau.
Diệu đau, nhưng cũng không quá đau như muốn đẻ đến nơi, chỉ là bé con cứ đạp vài phát cái dừng lại, một lúc lại đạp tiếp.
Hai mắt Diệu đỏ ửng, không những thế đôi tay nhỏ bé ngày nào không nhiều khí lực giờ đây cũng nắm chặt tay Vân Liêm.
" A. . . đau quá. . ." Diệu không nhịn được la lên một tiếng. Lần này bé con thật sự đạp mạnh.
Vân Liêm vội vàng gọi bác sĩ, phòng phẫu thuật đã chuẩn bị xong, Diệu đau đớn đến mặt mày tái nhợt.
Vừa đưa vào phòng phẫu thuật, Vân Liêm ở phía ngoài đi đi lại lại không kiên nhẫn.
Vì phẫu thuật nên rất nhanh tiếng trẻ con khóc vang lên, Vân Liêm không khỏi thở ra một hơi.
Bên Nội, bên Ngoại ở bên ngoài cũng mừng không ngớt, đứa bé được hộ lý ôm ra ngoài, nhìn mọi người còn không quên chúc mừng.
Vân Liêm nhìn bé con nhăn nheo hai mắt nhắm chặt, mày hơi hơi nhíu, An An và bé con xấu như nhau a. Anh nhận bé con từ tay hộ lý, lại hôn nhẹ bé con liền đưa cho bên Nội, Ngoại ôm, còn anh thì đi vào nhìn Diệu.
Nhìn Diệu đang được khâu phần bụng, anh liền đi đến nắm chặt tay Diệu hôn nhẹ lên khóe mắt của cô nói.
" Cảm ơn vợ. "
Hai đứa đủ rồi, anh tuyệt đối không để vợ anh phải chịu dày vò như vậy nữa. Nhớ lại bé con hơi bị bụ bẫm nhăn nheo lúc nãy, mày anh khẽ nhíu chặt, gần 5kg, bụng Diệu mới lớn như vậy haizz.
Vân Liêm hôn hôn Diệu thêm hai cái, bác sĩ cũng xử lý xong vết mỗ, Diệu được đẩy ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.