Chương 12: Đàn Bà Không Biết Xấu Hổ
BooMew
20/08/2019
#BooMew
Roll Royce của Vân Liêm vừa dừng, không biết là đã thu hút bao nhiêu tầm mắt người xung quanh ghen tị với hâm mộ. Anh không để ý anh nhìn xung quanh, bỏ đi bước vô nhà hàng.
Đã hơn một năm, từ lúc Anh và Diệu đến với nhau thì anh cũng ít khi ra ngoài. Ở nơi này cũng là một kỉ niệm của anh và Diệu gặp nhau, anh bước vào trong thì không chỉ thu hút ánh mắt thèm thuồng của phụ nữ còn ánh mắt ghen tị của đàn ông.
Đi được 1/2 thì thấy được Diệu đang ngồi tán gẫu với LyDa bên bàn thượng hạn, anh không khỏi cười trong lòng. Đây là giận dỗi nên muốn anh trả tiền chứ gì nữa, ai mà không biết nhà hàng chả Trần Hưng nổi tiếng là điểm bàn thượng hạn này.
Anh bước đến bên người Diệu, đem tay đặt lên vai cô rồi gật đầu nhẹ với LyDa xem như chào hỏi, đứng không lâu thì LyDa rời đi, anh bước vào ngồi, nhìn cô. Diệu không thèm nhìn lại thì tay bị anh nắm xoa xoa, lại nghe anh nói.
" Vợ phải tin anh, lúc nảy chỉ là hiểu lầm " Vân Liêm vừa nói vừa xoa xoa bàn tay có chút lạnh của Diệu, từ sau khi mang thai, Diệu rất sợ lạnh. Đến bây giờ sinh bé An An xong, có đỡ hơn nhiều nhưng tay vẫn lành lạnh như vậy.
Diệu không nói mà hừ lạnh một tiếng, nhưng trong mắt tràn ý cười. Làm sao cô không tin cho được, ở chung cũng hơn một năm chứ đâu phải ít, làm sao không hiểu.
Vân Liêm nhìn thấy ý cười trong mắt Diệu, lòng mừng thầm. Hai người ngồi trò chuyện một lúc thì bên tai nghe được có người nói, khiến hai mày của Vân Liêm và Diệu đều cau lại.
" Nè đi ra chỗ khác ngồi " Hạ Tử Phi vừa vào đã thấy một cô gái trẻ đẹp hơn mình lại ngồi nói chuyện với Vân Liêm, trong lòng cô lộp bộp tiếng, phải tách hai người này mới được nếu không mình còn cửa nào vào nhà họ Trác. Cô trợn mắt đi tới trước mặt Diệu nói.
Diệu ngước nhìn người đang nói chuyện mất lịch sự kia, à ra là người muốn dựt chồng LyDa lúc ở Mỹ đây mà, cô nhớ nếu không nhầm lúc đó LyDa và Trần Hưng mém chia tay. Lại nhìn Vân Liêm, vốn vui vẻ lại hiện lên vẻ chán ghét với khinh bỉ. Haha dù gì cô cũng không chuyện gì làm vậy thì diễn kịch với ả ta vậy.
Diệu cười cái, nụ cười đó làm Vân Liêm run run khoé miệng thầm nghĩ vợ mình lại sắp làm chuyện gì đây. Chưa kịp thoát khỏi suy nghĩ thì bên tay đã nghe thấy Diệu nói.
" Ơ chị này sao lại nói thế, chỗ này là của em, chị muốn ngồi thì bàn bên cạnh đấy" Diệu nói chuyện vô cùng dịu dàng kèm theo tý sợ hãi trong đó. Làm cho Hạ Tử Phi vô cùng đắc ý, à thì ra cũng chỉ là vịt con xấu xí thôi.
Hạ Tử Phi không kiên kè gì nữa nói với giọng chanh chua.
" Mày muốn thì qua kia mà ngồi, chỗ này là của tao " Dứt lời kéo tay Diệu nhưng không thành còn làm ả mém ngã, ả chỉ có thể trừng mắt Diệu miệng không ngừng " Mày ...mày" .
Vân Liêm vốn đang coi nhưng khi thấy Hạ Tử Phi đụng vào người Diệu, lửa giận anh muốn phun trào. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt trấn an của Diệu, anh mới im lặng ngồi nhưng mắt vẫn lạnh thấu xương.
" Ơ chị làm sao thế ? Sao lại bất cẩn thế kia. Lỡ té hư bàn hư ghế người ta hết thì sao ? " Diệu không hề nói lỡ bị thương ả, ý bảo bàn ghế còn có giá trị hơn ả đấy .
Người xung quanh vốn đang ăn nhưng tai cũng không để yên mà ngồi hóng chuyện, nghe xong không khỏi run rẩy khoé miệng muốn cười to.
Hạ Tử Phi giận đến mức muốn giết người. Lần đầu tiên cô nhục nhã như vậy. Cô trừng mắt nhìn Diệu rồi lại nhìn Vân Liêm. Thầm nghĩ con tiện nhân này nếu quan trọng với anh Liêm nhất định ảnh đã không để yên rồi, nhưng từ nảy tới giờ ảnh không nói gì, nhất định tiện nhân này ám theo anh Liêm, chỉ cần mình đuổi được ả nhất định anh Liêm sẽ cảm kích và để ý mình.
Hạ Tử Phi càng suy nghĩ càng thấy đúng, bèn lớn giọng nói .
" Tiện nhân, mày ngồi chung bàn với chồng tao, tao chỉ đuổi mày là hên rồi còn lên giọng nói chuyện như vậy sao ? Ba mẹ mày không dạy mày lớn lên đàng hoàng à mà đi dựt chồng người khác " càng nói càng đắc ý, đúng vậy người có mặt hôm nay sẽ làm chứng minh là vợ của Vân Liêm, biết đâu ngày mai Vân Liêm cũng sẽ yêu thương mình.
Diệu nghe xong run khoé miệng, lần đầu tiên cô thấy một đàn bà không biết xấu hổ như thế, tự nhận mình là vợ của chồng người khác. Diệu lắc đầu cười khổ thầm oán Vân Liêm ơi là Vân Liêm rốt cuộc anh có bao nhiêu bông hồng ngoài đường đây ?
Vân Liêm nghe Hạ Tử Phi nói chỉ muốn tát cho ả câm mồm lại, ả đang nói vớ vẩn gì vậy? Lỡ như Diệu hiểu lầm thì chết anh.
Còn những người xung quanh nín cười đến đau dạ dày, bộ cô ta không đọc tin tức hay sao mà tự nhận mình là vợ của ông chủ tập đoàn Trác Thị trước mặt bà Trác ? Chết cười mất thôi, đã ngu ngốc còn nghĩ mình thông minh.
Hạ Tử Phi vừa dứt lời lại bị giọng nói giận dữ của LyDa quát lên.
" Đồ đàn bà không biết xấu hổ, bộ thằng đàn ông nào cũng là chồng của cô à? Lúc ở mỹ tôi chưa tính toán với cô hôm nay cô đến gây chuyện là muốn cho người ta biết mình bị làm nhục sao ? " LyDa không nể mặt Hạ Tử Phi là con của ai cái kiểu gì, cô quát khiến không ít người vốn không quan tâm cũng bắt đầu xoay người lại nhìn Hạ Tử Phi khinh thường.
Roll Royce của Vân Liêm vừa dừng, không biết là đã thu hút bao nhiêu tầm mắt người xung quanh ghen tị với hâm mộ. Anh không để ý anh nhìn xung quanh, bỏ đi bước vô nhà hàng.
Đã hơn một năm, từ lúc Anh và Diệu đến với nhau thì anh cũng ít khi ra ngoài. Ở nơi này cũng là một kỉ niệm của anh và Diệu gặp nhau, anh bước vào trong thì không chỉ thu hút ánh mắt thèm thuồng của phụ nữ còn ánh mắt ghen tị của đàn ông.
Đi được 1/2 thì thấy được Diệu đang ngồi tán gẫu với LyDa bên bàn thượng hạn, anh không khỏi cười trong lòng. Đây là giận dỗi nên muốn anh trả tiền chứ gì nữa, ai mà không biết nhà hàng chả Trần Hưng nổi tiếng là điểm bàn thượng hạn này.
Anh bước đến bên người Diệu, đem tay đặt lên vai cô rồi gật đầu nhẹ với LyDa xem như chào hỏi, đứng không lâu thì LyDa rời đi, anh bước vào ngồi, nhìn cô. Diệu không thèm nhìn lại thì tay bị anh nắm xoa xoa, lại nghe anh nói.
" Vợ phải tin anh, lúc nảy chỉ là hiểu lầm " Vân Liêm vừa nói vừa xoa xoa bàn tay có chút lạnh của Diệu, từ sau khi mang thai, Diệu rất sợ lạnh. Đến bây giờ sinh bé An An xong, có đỡ hơn nhiều nhưng tay vẫn lành lạnh như vậy.
Diệu không nói mà hừ lạnh một tiếng, nhưng trong mắt tràn ý cười. Làm sao cô không tin cho được, ở chung cũng hơn một năm chứ đâu phải ít, làm sao không hiểu.
Vân Liêm nhìn thấy ý cười trong mắt Diệu, lòng mừng thầm. Hai người ngồi trò chuyện một lúc thì bên tai nghe được có người nói, khiến hai mày của Vân Liêm và Diệu đều cau lại.
" Nè đi ra chỗ khác ngồi " Hạ Tử Phi vừa vào đã thấy một cô gái trẻ đẹp hơn mình lại ngồi nói chuyện với Vân Liêm, trong lòng cô lộp bộp tiếng, phải tách hai người này mới được nếu không mình còn cửa nào vào nhà họ Trác. Cô trợn mắt đi tới trước mặt Diệu nói.
Diệu ngước nhìn người đang nói chuyện mất lịch sự kia, à ra là người muốn dựt chồng LyDa lúc ở Mỹ đây mà, cô nhớ nếu không nhầm lúc đó LyDa và Trần Hưng mém chia tay. Lại nhìn Vân Liêm, vốn vui vẻ lại hiện lên vẻ chán ghét với khinh bỉ. Haha dù gì cô cũng không chuyện gì làm vậy thì diễn kịch với ả ta vậy.
Diệu cười cái, nụ cười đó làm Vân Liêm run run khoé miệng thầm nghĩ vợ mình lại sắp làm chuyện gì đây. Chưa kịp thoát khỏi suy nghĩ thì bên tay đã nghe thấy Diệu nói.
" Ơ chị này sao lại nói thế, chỗ này là của em, chị muốn ngồi thì bàn bên cạnh đấy" Diệu nói chuyện vô cùng dịu dàng kèm theo tý sợ hãi trong đó. Làm cho Hạ Tử Phi vô cùng đắc ý, à thì ra cũng chỉ là vịt con xấu xí thôi.
Hạ Tử Phi không kiên kè gì nữa nói với giọng chanh chua.
" Mày muốn thì qua kia mà ngồi, chỗ này là của tao " Dứt lời kéo tay Diệu nhưng không thành còn làm ả mém ngã, ả chỉ có thể trừng mắt Diệu miệng không ngừng " Mày ...mày" .
Vân Liêm vốn đang coi nhưng khi thấy Hạ Tử Phi đụng vào người Diệu, lửa giận anh muốn phun trào. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt trấn an của Diệu, anh mới im lặng ngồi nhưng mắt vẫn lạnh thấu xương.
" Ơ chị làm sao thế ? Sao lại bất cẩn thế kia. Lỡ té hư bàn hư ghế người ta hết thì sao ? " Diệu không hề nói lỡ bị thương ả, ý bảo bàn ghế còn có giá trị hơn ả đấy .
Người xung quanh vốn đang ăn nhưng tai cũng không để yên mà ngồi hóng chuyện, nghe xong không khỏi run rẩy khoé miệng muốn cười to.
Hạ Tử Phi giận đến mức muốn giết người. Lần đầu tiên cô nhục nhã như vậy. Cô trừng mắt nhìn Diệu rồi lại nhìn Vân Liêm. Thầm nghĩ con tiện nhân này nếu quan trọng với anh Liêm nhất định ảnh đã không để yên rồi, nhưng từ nảy tới giờ ảnh không nói gì, nhất định tiện nhân này ám theo anh Liêm, chỉ cần mình đuổi được ả nhất định anh Liêm sẽ cảm kích và để ý mình.
Hạ Tử Phi càng suy nghĩ càng thấy đúng, bèn lớn giọng nói .
" Tiện nhân, mày ngồi chung bàn với chồng tao, tao chỉ đuổi mày là hên rồi còn lên giọng nói chuyện như vậy sao ? Ba mẹ mày không dạy mày lớn lên đàng hoàng à mà đi dựt chồng người khác " càng nói càng đắc ý, đúng vậy người có mặt hôm nay sẽ làm chứng minh là vợ của Vân Liêm, biết đâu ngày mai Vân Liêm cũng sẽ yêu thương mình.
Diệu nghe xong run khoé miệng, lần đầu tiên cô thấy một đàn bà không biết xấu hổ như thế, tự nhận mình là vợ của chồng người khác. Diệu lắc đầu cười khổ thầm oán Vân Liêm ơi là Vân Liêm rốt cuộc anh có bao nhiêu bông hồng ngoài đường đây ?
Vân Liêm nghe Hạ Tử Phi nói chỉ muốn tát cho ả câm mồm lại, ả đang nói vớ vẩn gì vậy? Lỡ như Diệu hiểu lầm thì chết anh.
Còn những người xung quanh nín cười đến đau dạ dày, bộ cô ta không đọc tin tức hay sao mà tự nhận mình là vợ của ông chủ tập đoàn Trác Thị trước mặt bà Trác ? Chết cười mất thôi, đã ngu ngốc còn nghĩ mình thông minh.
Hạ Tử Phi vừa dứt lời lại bị giọng nói giận dữ của LyDa quát lên.
" Đồ đàn bà không biết xấu hổ, bộ thằng đàn ông nào cũng là chồng của cô à? Lúc ở mỹ tôi chưa tính toán với cô hôm nay cô đến gây chuyện là muốn cho người ta biết mình bị làm nhục sao ? " LyDa không nể mặt Hạ Tử Phi là con của ai cái kiểu gì, cô quát khiến không ít người vốn không quan tâm cũng bắt đầu xoay người lại nhìn Hạ Tử Phi khinh thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.