Chương 25: Mật Ngọt trên ÔTô
BooMew
21/08/2019
Nụ hôn chấm dứt, Trác Vân Liêm ôm Diệu trở
về. Trên đường ra ngoài, anh không ngừng hôn hôn lên cái trán nhỏ của
Diệu. Phải biết là Anh nhớ Diệu nhiều ra sau.
Lên xe về nhà, Vân Liêm một tay cầm lái một tay nắm chặt tay Diệu, cứ như sợ cô sẽ chạy mất.
Anh không về nhà lớn đón An An mà chạy thẳng về nhà của anh và Diệu. Đến nơi....
Diệu định mở cửa xe, thì bị Vân Liêm chặn lại, Diệu kinh ngạc nhìn Vân Liêm chưa kịp suy nghĩ gì thì đôi môi cô đã bị Vân Liêm hung hãn hôn lấy hôn để, đôi tay to lớn thì không ngừng mơn trớn khắp cơ thể cô. Sau một hồi hôn đến Diệu xụi lơ trong ngực anh, anh mới buông môi ra nhìn Diệu mà dò xét. Diệu cũng nhìn Vân Liêm.
Vân Liêm chớp chớp mắt nhìn cô, Diệu phì cười gật đầu cái. Vân Liêm như sói tìm được thịt tươi mà không ngừng ngấu nghiến, gặm cắn mọi nơi đi qua, lưu lại trên người Diệu không ít dấu vết ân ái, nhìn những vết xanh xanh tím tím trên người Diệu, môi anh hiện lên độ cong nho nhỏ hài lòng.
Anh hạ ghế xuống tư thế nữa nằm nữa ngồi, mà kéo Diệu qua ngồi lên người đùi anh. Vừa hôn vừa mơn trớn khắp người cô đến khi cô không nhịn được nữa phát ra tiếng kiều mị anh mới đem thứ cứng rắn dựng thẳng của mình vào nơi riêng tư ấm áp của cô.
Không biết đến bao lâu, người Diệu lả lơi nỉ non nói : " Anh sắp xong chưa? "
Giọng khàn khàn trầm thấp kèm theo tí vị tình dục truyền đến : " Sắp rồi, vợ ráng chút. "
Diệu bĩu môi tỏ vẻ không tin từ lúc sống chung với nhau, lúc nào Vân Liêm chả nói sắp xong, kết quả là có sắp xong đầu. Diệu suy nghĩ hồi lâu, ôm cổ Vân Liêm mà cắn, liếm. Vân Liêm bị kích hoạt hoạt động càng hăng say hơn trăm lần ra vào cuối cùng cũng phóng thích chất đặc sệt của anh vào người Diệu. Diệu thì mệt đến không còn tâm trạng để ý gì nữa mà ngã lên lòng ngực Vân Liêm thiếp đi.
Vân Liêm dừng lại tí hưởng thụ mĩ vị khi nảy, xong lấy khăn ướt chuẩn bị sẵn lau lau người Diệu và anh. Lau xong anh chỉnh lại đồ Diệu rồi mới chỉnh cho mình sau.
Bước xuống xe, là một bóng dáng cao lớn nhu hòa ôm lấy vật nhỏ trong lòng ngực nâng niu như sợ vỡ.
Lên đến phòng, đặt Diệu nằm xuống ngủ. Anh thì xuống bếp dặn dò dì giúp việc làm vài món nhẹ rồi cho dì về sớm.
Sau đó anh lên lại phòng, nhìn người đang ngủ say lòng anh như được trấn an phần nào.
Phải biết sau khi Diệu đi, cả con anh cũng không muốn gặp. Vì quá nhớ, quá yêu, và cảm thấy tại anh nên Diệu mới rời đi, lòng anh nặng trĩu. Nhớ căn phòng đầy mùi của Diệu mà lòng anh thắt lại. Nhớ những lúc trêu đùa nhau...
" Vợ. "
" Hả? "
" Vợ ơi. "
" Ơi!"
" Anh yêu Em. "
" Em yêu An An. " haha Diệu trầm trồ cười lên,khi thấy mặt Vân Liêm đen như đáy nồi...
Bây giờ rốt cuộc cũng về bên nhau, Vân Liêm cứ suy nghĩ mãi đến cuối cũng nằm xuống bên người mình yêu thương mà ngủ say. Đến khi Diệu tỉnh đã hơn bữa trưa, Diệu định ngồi dậy thì thấy bàn tay to lớn của anh ôm chặt lấy người mình . Diệu nằm đó mà nhìn người đàn ông, cô suốt đời phải sống chung này không ngừng khen ngợi. Ngủ mà cũng đẹp xuất sắc như vậy thì bảo ai không muốn chiếm lấy. Nhưng khi nhìn kỹ trên gương mặt hiện lên quầng thâm rất rõ ràng. Diệu ngồi dậy, lấy ít kem dưỡng xoa xoa lên quầng thâm mắt cho anh. Rồi rời khỏi giường xuống dưới bếp nấu ít đồ ăn ngọt cho An An.
Tận gần sáu giờ, Vân Liêm mới tỉnh lại. Anh mò mò vào vị trí bên cạnh, thì trống trơn, anh hoảng sợ định kêu thì Diệu bước vào...
Vân Liêm như từ nơi u tối mà dần dần bừng sáng. Anh hai bước thành một mà đi lên ôm Diệu vào lòng thật lâu, thật chặt, hít hít cái mùi hương của Diệu này.
Diệu hơi bất ngờ vì hành động trẻ con này của anh, nhưng như mọi khi anh sẽ không như vậy, nhưng lúc nãy trong mắt anh hiện lên vẻ bi thương và cô độc...
" Anh sao vậy? " Diệu thử hỏi, bàn tay nhỏ bé của cô vỗ về tấm lưng rắn chắc của anh.
Vân Liêm không buông Diệu ra, mà cứ đứng ôm rồi nói : " Anh cứ sợ những chuyện lúc nảy là mơ, chúng ta bên nhau, hôn nhau, ân ái nhau, toàn bộ đều là mơ, anh sợ hãi khi nhìn vị trí bên cạnh không ....thấy em. "
Nghe Vân Liêm nói, Diệu đau lòng không thôi, cô không nghĩ đến chỉ mới xa nhau mấy ngày Vân Liêm lại có thể sợ hãi như vậy!
" Không sau! Cả đời này em sẽ mãi yêu anh và bên anh còn có cả An An của chúng ta nữa."
" Thật."
" Ừm thật."
" Anh yêu Em Diệu à. "
" Ừmmm em cũng rất yêu Chồng nha. "
Hai người nhìn nhau rồi cười to, trao nhau nụ hôn ngọt lịm.
Hạnh phúc là như thế! Không cần quá phô trương cho cả thiên hạ này biết chỉ cần hai người hiểu nhau và biết rõ đối phương yêu mình như thế nào là đủ.
Lên xe về nhà, Vân Liêm một tay cầm lái một tay nắm chặt tay Diệu, cứ như sợ cô sẽ chạy mất.
Anh không về nhà lớn đón An An mà chạy thẳng về nhà của anh và Diệu. Đến nơi....
Diệu định mở cửa xe, thì bị Vân Liêm chặn lại, Diệu kinh ngạc nhìn Vân Liêm chưa kịp suy nghĩ gì thì đôi môi cô đã bị Vân Liêm hung hãn hôn lấy hôn để, đôi tay to lớn thì không ngừng mơn trớn khắp cơ thể cô. Sau một hồi hôn đến Diệu xụi lơ trong ngực anh, anh mới buông môi ra nhìn Diệu mà dò xét. Diệu cũng nhìn Vân Liêm.
Vân Liêm chớp chớp mắt nhìn cô, Diệu phì cười gật đầu cái. Vân Liêm như sói tìm được thịt tươi mà không ngừng ngấu nghiến, gặm cắn mọi nơi đi qua, lưu lại trên người Diệu không ít dấu vết ân ái, nhìn những vết xanh xanh tím tím trên người Diệu, môi anh hiện lên độ cong nho nhỏ hài lòng.
Anh hạ ghế xuống tư thế nữa nằm nữa ngồi, mà kéo Diệu qua ngồi lên người đùi anh. Vừa hôn vừa mơn trớn khắp người cô đến khi cô không nhịn được nữa phát ra tiếng kiều mị anh mới đem thứ cứng rắn dựng thẳng của mình vào nơi riêng tư ấm áp của cô.
Không biết đến bao lâu, người Diệu lả lơi nỉ non nói : " Anh sắp xong chưa? "
Giọng khàn khàn trầm thấp kèm theo tí vị tình dục truyền đến : " Sắp rồi, vợ ráng chút. "
Diệu bĩu môi tỏ vẻ không tin từ lúc sống chung với nhau, lúc nào Vân Liêm chả nói sắp xong, kết quả là có sắp xong đầu. Diệu suy nghĩ hồi lâu, ôm cổ Vân Liêm mà cắn, liếm. Vân Liêm bị kích hoạt hoạt động càng hăng say hơn trăm lần ra vào cuối cùng cũng phóng thích chất đặc sệt của anh vào người Diệu. Diệu thì mệt đến không còn tâm trạng để ý gì nữa mà ngã lên lòng ngực Vân Liêm thiếp đi.
Vân Liêm dừng lại tí hưởng thụ mĩ vị khi nảy, xong lấy khăn ướt chuẩn bị sẵn lau lau người Diệu và anh. Lau xong anh chỉnh lại đồ Diệu rồi mới chỉnh cho mình sau.
Bước xuống xe, là một bóng dáng cao lớn nhu hòa ôm lấy vật nhỏ trong lòng ngực nâng niu như sợ vỡ.
Lên đến phòng, đặt Diệu nằm xuống ngủ. Anh thì xuống bếp dặn dò dì giúp việc làm vài món nhẹ rồi cho dì về sớm.
Sau đó anh lên lại phòng, nhìn người đang ngủ say lòng anh như được trấn an phần nào.
Phải biết sau khi Diệu đi, cả con anh cũng không muốn gặp. Vì quá nhớ, quá yêu, và cảm thấy tại anh nên Diệu mới rời đi, lòng anh nặng trĩu. Nhớ căn phòng đầy mùi của Diệu mà lòng anh thắt lại. Nhớ những lúc trêu đùa nhau...
" Vợ. "
" Hả? "
" Vợ ơi. "
" Ơi!"
" Anh yêu Em. "
" Em yêu An An. " haha Diệu trầm trồ cười lên,khi thấy mặt Vân Liêm đen như đáy nồi...
Bây giờ rốt cuộc cũng về bên nhau, Vân Liêm cứ suy nghĩ mãi đến cuối cũng nằm xuống bên người mình yêu thương mà ngủ say. Đến khi Diệu tỉnh đã hơn bữa trưa, Diệu định ngồi dậy thì thấy bàn tay to lớn của anh ôm chặt lấy người mình . Diệu nằm đó mà nhìn người đàn ông, cô suốt đời phải sống chung này không ngừng khen ngợi. Ngủ mà cũng đẹp xuất sắc như vậy thì bảo ai không muốn chiếm lấy. Nhưng khi nhìn kỹ trên gương mặt hiện lên quầng thâm rất rõ ràng. Diệu ngồi dậy, lấy ít kem dưỡng xoa xoa lên quầng thâm mắt cho anh. Rồi rời khỏi giường xuống dưới bếp nấu ít đồ ăn ngọt cho An An.
Tận gần sáu giờ, Vân Liêm mới tỉnh lại. Anh mò mò vào vị trí bên cạnh, thì trống trơn, anh hoảng sợ định kêu thì Diệu bước vào...
Vân Liêm như từ nơi u tối mà dần dần bừng sáng. Anh hai bước thành một mà đi lên ôm Diệu vào lòng thật lâu, thật chặt, hít hít cái mùi hương của Diệu này.
Diệu hơi bất ngờ vì hành động trẻ con này của anh, nhưng như mọi khi anh sẽ không như vậy, nhưng lúc nãy trong mắt anh hiện lên vẻ bi thương và cô độc...
" Anh sao vậy? " Diệu thử hỏi, bàn tay nhỏ bé của cô vỗ về tấm lưng rắn chắc của anh.
Vân Liêm không buông Diệu ra, mà cứ đứng ôm rồi nói : " Anh cứ sợ những chuyện lúc nảy là mơ, chúng ta bên nhau, hôn nhau, ân ái nhau, toàn bộ đều là mơ, anh sợ hãi khi nhìn vị trí bên cạnh không ....thấy em. "
Nghe Vân Liêm nói, Diệu đau lòng không thôi, cô không nghĩ đến chỉ mới xa nhau mấy ngày Vân Liêm lại có thể sợ hãi như vậy!
" Không sau! Cả đời này em sẽ mãi yêu anh và bên anh còn có cả An An của chúng ta nữa."
" Thật."
" Ừm thật."
" Anh yêu Em Diệu à. "
" Ừmmm em cũng rất yêu Chồng nha. "
Hai người nhìn nhau rồi cười to, trao nhau nụ hôn ngọt lịm.
Hạnh phúc là như thế! Không cần quá phô trương cho cả thiên hạ này biết chỉ cần hai người hiểu nhau và biết rõ đối phương yêu mình như thế nào là đủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.