Chương 24: Hung Hăng Hôn
BooMew
20/08/2019
Diệu Minh rời đi đã một lúc, Vân Liêm vẫn ngồi
không di chuyển! Bây giờ anh mới biết được quá khứ đấy của Diệu, anh
chưa từng nghĩ một cô gái xinh đẹp như cô lại bất hạnh như vậy! Anh đúng là vô dụng, tại sao lại không giải thích, lại để Diệu rời đi, chắc lúc
đó Diệu rất đau lòng. . .
Hút xong điếu thuốc, anh lên tắm cho bớt mùi rượu rồi nhanh chóng rời đi.
Lúc Diệu Minh trước khi đi có để lại địa chỉ của Diệu. Anh chạy theo định vị. Tới một ngôi nhà cổ, sang trọng không thua kém gì nhà lớn.
Anh hít một hơi sâu đi vào, cửa không khóa, không có ai. Anh đi từ từ lên tầng một rồi tầng hai, đến tầng ba anh dừng trước căn phòng có ít chậu hoa cạnh cửa.
Anh không gõ cửa mà bước thẳng vào, nhìn bên cửa sổ. Có một cô gái đang cuộn mình tròn lại, ánh nắng chiếu vào lộ vẻ gầy gò xanh xao của cô. Anh ôm cô từ đằng sau, hơi ấm quen thuộc này khiến tim anh không bình tĩnh mà đập lệch nhịp. Diệu nhắm mắt nhớ về quá khứ . . . thì cô bị cái ôm siết chặt, kinh ngạc giận dỗi khi thấy được người ôm mình.
" Buông tôi ra, đừng dùng bàn tay dơ bẩn này chạm vào tôi "
Diệu vừa nói xong, Vân Liêm buông cô ra thật, trong lòng cô cười lạnh. Đúng còn mong chờ gì ở người đàn ông này ? Suy nghĩ chưa dứt môi cô bị Vân Liêm hung hăng hôn, anh cạy miệng cô nhưng cô mím môi lại nên anh chỉ hôn xung quanh đến khi cô lơ là thì chen vào mút lấy mút để. Vân Liêm nhìn người trong ngực bị hôn đến mềm nhũn, xoay người ôm chặt cô vào lòng, như muốn cô khảm vào da thịt anh.
Diệu khóc, lúc này cô chỉ biết khóc, khóc cho vơi đi mọi thứ khóc cho hết đau lòng khóc cho quên nhưng khóc hồi lâu dừng lại nhìn người đàn ông chung chăn gối mình cả năm trời vẫn kiên trì đứng ôm mình chặt để mình khóc, lòng cô chợt mềm mỏng. Dù rất yêu Vân Liêm nhưng cô không thể nào không thất vọng. Có người phụ nữ nào,người vợ nào lại có thể chấp nhận được người đàn ông mình yêu ngủ cùng người phụ nữ khác ? Cô cũng vậy, cô ích kỷ, cô chỉ muốn mỗi mình cô có được sự dịu dàng của anh, có được sự yêu thương của anh,... Có được con người anh.
Vân Liêm ôm Diệu hồi lâu, thấy vật nhỏ trong lòng nín, mới nói " Vợ nghe anh nói được không? " thấy người trong ngực không phản ứng. Anh cứ ôm chặt cô, giọng lạnh lẽo sắc bén khi nhớ tới chuyện đó ...
" Đêm hôm đó, thật sự anh bị bỏ thuốc mê nhưng anh không làm gì có lỗi với vợ cả, vợ không tin thì kiểm tra đi " dừng chút lại nói tiếp . " Hôm đó chồng nhận được mật báo, họ tra ra được Bà Kiều làm vài chuyện phi pháp nhưng không có bằng chứng cụ thể... Chỉ là anh không nghĩ tới hôm đó bà ta lại tính toán lên người anh, nhưng anh hoàn toàn tỉnh táo, anh chỉ giả vờ để xem rốt cuộc họ muốn gì, anh chỉ định hạ mỗi bà ta thôi, chỉ là không nghĩ tới bà ta lại nói muốn giết vợ nên anh... Anh mới ở đó hồi lâu chờ cô ta vào rồi kêu người sắp xếp, anh ... Anh hoàn toàn không đụng tới cô ta ... Anh xin thề! "
" Vợ tha thứ cho anh được chưa! "
" mùi... Mùi nước hoa trên người anh, rõ ràng là của phụ nữ... " giọng khàn khàn do khóc xong.
" vợ quên à? Lúc anh bị đưa đi bà Kiều có chạm vào áo tây trang anh, mùi này là nước hoa trên tay bà ta mà " .
Vân Liêm vừa nói vừa ôm chặt Diệu.
Diệu định đẩy người kia ra lại nghe người kia nỉ non nói : " Anh chưa bao giờ thấy sợ, nhưng từ ngày em xuất hiện trong cuộc đời anh, anh rất sợ, sợ mất em sợ em bỏ anh, sợ em không cần anh nữa. Ngày em đi! Ở đây đau lắm " vừa nói vừa kéo tay Diệu chạm vào ngực trái anh " đau đến anh thở cũng thấy đau, anh không muốn mất em càng không muốn rời xa em, nếu. . . nếu bắt anh lựa chọn giữa tiền bạc và em thì anh sẽ chọn em. Anh xin lỗi... Xin lỗi.... Anh không nghĩ tới em mà tự mình làm, làm em tổn thương là anh sai, anh... Xin lỗi vợ... Xin lỗi vợ mà " nước mắt anh rơi trên vai Diệu, tựa như sợ không nói ra sẽ không kịp, không kìm lòng được giọng cũng khàn đi mắt lại đỏ ửng, cứ nghĩ tới Diệu lại rời xa anh thì tim anh dường như không muốn đập nữa, sống hơn ba mươi năm cuộc đời, anh chưa bao giờ thấy ngày nào khổ sở lại khó khăn như những ngày này, ngày không Diệu tựa như cả thế giới của anh sụp đổ.
Diệu giật mình kinh ngạc, Vân Liêm thế mà lại khóc. Khóc vì chính cô sao. Mắt Diệu đỏ ửng, cảm xúc lại xao động, cô hạnh phúc có đau lòng có. . .
Diệu xoay người, xoa đi đôi mắt ướt át của anh, nhìn anh thật lâu, thật kỹ, tựa như nhìn bù cả tuần nay không thấy, không gặp... Cô xoa nhẹ lên khuôn mặt gầy gò một vòng của anh, xoa nhẹ quầng thâm mắt của anh. Lại hôn lên mắt, lên trán, lên má, lên mũi và cuối cùng là hôn môi... Nụ hôn kéo rất dài, hai người cứ thế mà hôn nhau say sưa trong phòng.
Đến được với nhau đã không dễ, yêu nhau và hiểu nhau lại càng khó....
Hút xong điếu thuốc, anh lên tắm cho bớt mùi rượu rồi nhanh chóng rời đi.
Lúc Diệu Minh trước khi đi có để lại địa chỉ của Diệu. Anh chạy theo định vị. Tới một ngôi nhà cổ, sang trọng không thua kém gì nhà lớn.
Anh hít một hơi sâu đi vào, cửa không khóa, không có ai. Anh đi từ từ lên tầng một rồi tầng hai, đến tầng ba anh dừng trước căn phòng có ít chậu hoa cạnh cửa.
Anh không gõ cửa mà bước thẳng vào, nhìn bên cửa sổ. Có một cô gái đang cuộn mình tròn lại, ánh nắng chiếu vào lộ vẻ gầy gò xanh xao của cô. Anh ôm cô từ đằng sau, hơi ấm quen thuộc này khiến tim anh không bình tĩnh mà đập lệch nhịp. Diệu nhắm mắt nhớ về quá khứ . . . thì cô bị cái ôm siết chặt, kinh ngạc giận dỗi khi thấy được người ôm mình.
" Buông tôi ra, đừng dùng bàn tay dơ bẩn này chạm vào tôi "
Diệu vừa nói xong, Vân Liêm buông cô ra thật, trong lòng cô cười lạnh. Đúng còn mong chờ gì ở người đàn ông này ? Suy nghĩ chưa dứt môi cô bị Vân Liêm hung hăng hôn, anh cạy miệng cô nhưng cô mím môi lại nên anh chỉ hôn xung quanh đến khi cô lơ là thì chen vào mút lấy mút để. Vân Liêm nhìn người trong ngực bị hôn đến mềm nhũn, xoay người ôm chặt cô vào lòng, như muốn cô khảm vào da thịt anh.
Diệu khóc, lúc này cô chỉ biết khóc, khóc cho vơi đi mọi thứ khóc cho hết đau lòng khóc cho quên nhưng khóc hồi lâu dừng lại nhìn người đàn ông chung chăn gối mình cả năm trời vẫn kiên trì đứng ôm mình chặt để mình khóc, lòng cô chợt mềm mỏng. Dù rất yêu Vân Liêm nhưng cô không thể nào không thất vọng. Có người phụ nữ nào,người vợ nào lại có thể chấp nhận được người đàn ông mình yêu ngủ cùng người phụ nữ khác ? Cô cũng vậy, cô ích kỷ, cô chỉ muốn mỗi mình cô có được sự dịu dàng của anh, có được sự yêu thương của anh,... Có được con người anh.
Vân Liêm ôm Diệu hồi lâu, thấy vật nhỏ trong lòng nín, mới nói " Vợ nghe anh nói được không? " thấy người trong ngực không phản ứng. Anh cứ ôm chặt cô, giọng lạnh lẽo sắc bén khi nhớ tới chuyện đó ...
" Đêm hôm đó, thật sự anh bị bỏ thuốc mê nhưng anh không làm gì có lỗi với vợ cả, vợ không tin thì kiểm tra đi " dừng chút lại nói tiếp . " Hôm đó chồng nhận được mật báo, họ tra ra được Bà Kiều làm vài chuyện phi pháp nhưng không có bằng chứng cụ thể... Chỉ là anh không nghĩ tới hôm đó bà ta lại tính toán lên người anh, nhưng anh hoàn toàn tỉnh táo, anh chỉ giả vờ để xem rốt cuộc họ muốn gì, anh chỉ định hạ mỗi bà ta thôi, chỉ là không nghĩ tới bà ta lại nói muốn giết vợ nên anh... Anh mới ở đó hồi lâu chờ cô ta vào rồi kêu người sắp xếp, anh ... Anh hoàn toàn không đụng tới cô ta ... Anh xin thề! "
" Vợ tha thứ cho anh được chưa! "
" mùi... Mùi nước hoa trên người anh, rõ ràng là của phụ nữ... " giọng khàn khàn do khóc xong.
" vợ quên à? Lúc anh bị đưa đi bà Kiều có chạm vào áo tây trang anh, mùi này là nước hoa trên tay bà ta mà " .
Vân Liêm vừa nói vừa ôm chặt Diệu.
Diệu định đẩy người kia ra lại nghe người kia nỉ non nói : " Anh chưa bao giờ thấy sợ, nhưng từ ngày em xuất hiện trong cuộc đời anh, anh rất sợ, sợ mất em sợ em bỏ anh, sợ em không cần anh nữa. Ngày em đi! Ở đây đau lắm " vừa nói vừa kéo tay Diệu chạm vào ngực trái anh " đau đến anh thở cũng thấy đau, anh không muốn mất em càng không muốn rời xa em, nếu. . . nếu bắt anh lựa chọn giữa tiền bạc và em thì anh sẽ chọn em. Anh xin lỗi... Xin lỗi.... Anh không nghĩ tới em mà tự mình làm, làm em tổn thương là anh sai, anh... Xin lỗi vợ... Xin lỗi vợ mà " nước mắt anh rơi trên vai Diệu, tựa như sợ không nói ra sẽ không kịp, không kìm lòng được giọng cũng khàn đi mắt lại đỏ ửng, cứ nghĩ tới Diệu lại rời xa anh thì tim anh dường như không muốn đập nữa, sống hơn ba mươi năm cuộc đời, anh chưa bao giờ thấy ngày nào khổ sở lại khó khăn như những ngày này, ngày không Diệu tựa như cả thế giới của anh sụp đổ.
Diệu giật mình kinh ngạc, Vân Liêm thế mà lại khóc. Khóc vì chính cô sao. Mắt Diệu đỏ ửng, cảm xúc lại xao động, cô hạnh phúc có đau lòng có. . .
Diệu xoay người, xoa đi đôi mắt ướt át của anh, nhìn anh thật lâu, thật kỹ, tựa như nhìn bù cả tuần nay không thấy, không gặp... Cô xoa nhẹ lên khuôn mặt gầy gò một vòng của anh, xoa nhẹ quầng thâm mắt của anh. Lại hôn lên mắt, lên trán, lên má, lên mũi và cuối cùng là hôn môi... Nụ hôn kéo rất dài, hai người cứ thế mà hôn nhau say sưa trong phòng.
Đến được với nhau đã không dễ, yêu nhau và hiểu nhau lại càng khó....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.