Yêu Em Suốt Kiếp

Chương 8: Mẹ Tròn Con Vuông

BooMew

20/08/2019

#BooMew

Trên đường đi bệnh viện, vốn nghĩ đi phẫu thuật giờ lại thành ra thế này. Diệu đau đến choáng váng, cô vốn từng tưởng tượng cảnh tượng đau này nhưng không nghĩ lại kinh khủng như vậy.

Vốn 1 tháng cô có một đến hai ngày đau vì ngày đèn đỏ, đã đau đến mức cô nghĩ là giới hạn rồi. Thật không ngờ đau bụng đẻ lại đau đến lợi hại như thế .

Từ giờ trở về sao cô sẽ không phụ lòng mẹ cô nữa, biết bao nhiêu lần cãi lời mẹ. Đến bây giờ cô mới biết mẹ không chỉ đau bụng đẻ cô ra còn đau lòng nữa.

Mồ hôi lạnh lã chã rơi xuống, Vân Liêm ôm chặt cô, mặt không còn tý máu nào cả. Nhìn cô đau đến mặt tái nhợt, anh chỉ ước có thể đau thay cô thôi.

Diệu đang rất đau nhưng cảm nhận được sự lo lắng của đối phương, Diệu nắm lấy tay của Vân Liêm rồi mỉm cười. Vân Liêm đang trong hoảng sợ, bỗng cảm nhận được bàn tay được nắm, khi ngẩng đầu lên thấy được đôi môi mỉm cười của Diệu làm cho anh bình tĩnh hơn phần nào.

Đến nơi, Vân Liêm ôm Diệu ra, bây giờ Diệu đã vỡ nước ói, vừa ôm vừa chạy đến phòng cấp cứu. Bác sĩ vốn đứng im giờ cũng loạn người chuẩn bị cái này người chuẩn bị cái kia.

Diệu được đưa đến phòng sanh, Vân Liêm đứng ngồi không yên, khu định đi xông vào thì bị gia đình ngăn lại .

" CHẾT TIỆT" Vân Liêm nổi nóng đập vào tường một đấm. Anh cứ đi qua đi lại.

Đến gần hơn 1 tiếng, phòng sanh rốt cuộc truyền ra tiếng trẻ con khóc, khóc đến lợi hại cứ như sợ không ai biết vậy.

Bé con khóc còn muốn to hơn xe ô tô bóp còi, bên ngoài lúc này.

Hai bên Nội Ngoại không ngừng tươi cười miệng luôn hô:

" tốt tốt, mẹ tròn con vuông "

" Mẹ tròn con vuông "

Vân Liêm mặt vốn lạnh tới mức có thể đông cứng mọi thứ thì giờ đây cũng xuất hiện tia nhu hòa cùng với bình tĩnh.

Các bác sĩ và y tá ra đẩy cửa ra, bên trong có hai dáng người một lớn một nhỏ ra cùng. Diệu do mất quá nhiều sức nên đã ngủ còn bé con thì từ lúc ra đời khóc oa oa xong, giờ được bú no nê nằm nhìn đông nhìn tây, xong rồi ngủ.



Vân Liêm vừa thấy, ai cũng nghĩ là qua xem bé nên các bác sĩ tách ra nhường đường đi. Nhưng ai ngờ anh ngay cả liếc nhìn cũng không liếc, mà chạy ngay đến giường của Diệu, sau khi nhìn thấy mặt Diệu anh rốt cuộc cũng buông xuống cục đá trong lòng.

Anh đến bên Diệu, nắm lấy tay Diệu hôn lên. Rồi mới hôn lên trán Diệu cái nói :

" Hôm nay, vật vả cho Vợ rồi " Vân Liêm xoa xoa đầu Diệu rồi cùng với đội ngũ nhân viên y tế kéo Diệu vô phòng chăm sóc.

Sau khi hỏi mọi thứ ở bác sĩ rốt cuộc họ cũng thả bác sĩ đi.

Bây giờ đã hơn 10 giờ đêm, bé con dậy hai lần uống xong sữa nhìn đông nhìn tây lúc lại ngủ tiếp, còn Diệu đã ngủ hơn ba tiếng vẫn chưa dậy. Vân Liêm ngồi ngây người hơn ba tiếng nhìn Diệu. Người nhà nói sao cũng không đi, nên đành mua đồ ăn cho Vân Liêm, đến hơn 12 giờ rốt cuộc Diệu cũng tỉnh.

Diệu tỉnh, người phát hiện đầu tiên không ai khác là Vân Liêm, anh không ngủ mà ngồi nhìn chầm chầm Diệu.

" Vợ tỉnh ? " Anh nắm tay Diệu xoa xoa

Diệu nhìn anh, với tia yêu thương gật đầu cái, rồi nhìn xung quanh.

" Con đâu Anh ? "

" Ở ngay đây " Anh vừa nói đến cạnh cái nôi bên ạnh ẩm bé lên đưa qua cho Diệu nhìn.

" Đưa em ôm " Diệu đưa tay ra muốn ôm nhưng không thành.

" Không được, mai rồi ôm, bây giờ vợ chỉ được nhìn thôi, nha !? " Anh vừa nói vừa dỗ Diệu, ôm bé đến sát bên Diệu cho Diệu nhìn. Vốn đang ngắm bé chọt chọt mặt bé thì bổng nghe Ọt Ọt... Diệu đỏ mặt nhìn Vân Liêm.

Vân Liêm từ nảy đến giờ vốn không rời mắt khỏi Diệu, nên không khỏi cười khi thấy mặt Diệu đỏ lên vì mắc cở.

" Vợ chờ tý, Anh đi hâm cháu nhà làm cho Vợ cái " Anh ôm bé con đặt lại nôi rồi đi ra ngoài chừng 5 phút vào.

Mùi thơm của cháo lan toả khắp phòng, làm Diệu đói đến sốt ruột hẳn.

" Đưa .. đưa em, đói chết em rồi " Diệu định tự tay lấy thì bị bàn tay Vân Liêm nắm lại xoa xoa, cưng chiều vô đối.



" Để anh " Vân Liêm lấy tay diệu đặt lên đùi mình, rồi đút Diệu ăn.

Diệu ăn từng ngụm từng ngụm, chỉ muốn được ăn nhanh lên nhưng không được. Sao khi ăn xong, cô muốn ăn nữa nhưng không được, vì vốn dĩ mới đẻ mổ không cho ăn nhưng anh làm loãng cháo hết mức có thể đút Diệu ăn lót dạ đỡ thôi. Chứ không phải ăn cháo thật gì.

Dọn dẹp xong, Vân Liêm qua ngồi cạnh Diệu cứ nhìn Diệu mãi. Nhìn đến Diệu chịu không nổi mới hỏi :

" Làm sao nhìn hoài thế " Diệu nhìn lại, rồi hỏi Vân Liêm.

Bổng Vân Liêm ôm chặt Diệu, mọi khi ôm Diệu đều bị kẹt quá bóng kẹp ở giữa, bây giờ ôm thích hơn nhiều nhưng không dám làm mạnh sợ Diệu đau.

Diệu bị ôm cũng rất bất ngờ, nhưng vui thích hơn là nhiều. Diệu cũng ôm lại Vân Liêm một lúc cả hai buông ra.

Vân Liêm nói :

" Vợ ngủ thêm đi, sáng dậy là được ăn à " Anh vừa nói vừa xoa xoa tay Diệu.

Diệu bĩu môi nhưng không cãi lại vội nói " Hôn em một cái đi " .

Vân Liêm tưởng đâu chuyện gì khi nghe Diệu nói, thế là cũng ôm lấy Diệu rồi cuối xuống hôn cái, cạy miệng Diệu rồi chen lưỡi vào mà nút, đến khi nhìn thấy mặt Diệu đỏ lên vì ngợp mới buông.

Đắp chăn cho Diệu xong, Vân Liêm sang chỗ bé con nhìn một tý rồi thôi. Ngồi cạnh Diệu nhìn Diệu rồi chớp mắt tý.

Chừng hơn hai giờ sáng bé con dậy đòi bú, Vân Liêm định dậy pha sữa thì thấy Mẹ Trác qua cho pha sữa cho bé.

Vốn Mẹ Trác đã về nhà, nhưng bà lo nên tranh thủ ngủ giấc lại lên ngay, vừa vô thấy cả nhà ba người hai lớn một nhỏ ai đều ngủ nên bà không đánh thức mà ngồi sắp xếp vật dụng cho trẻ sơ sinh và Diệu.

Vân Liêm định dậy thì thấy Mẹ Hoắc gọi tiếng "Mẹ" .

"Con ngủ thêm đi, một lát nữa hả thức, mẹ tự lo được" rồi sau đó bà ôm cháu nội cục cưng của mình lên mà đút bé bú sữa.

Vân Liêm nghe xong, cũng không đáp mà chớp mắt tý.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Em Suốt Kiếp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook