Chương 23: Vân Liêm bị đánh
BooMew
20/08/2019
Trác Vân Liêm kêu hết toàn bộ đàn em kiếm tất
cả mọi nơi, kể cả những chuyến bay đều có người của anh canh chừng.
Chuyện Diệu bỏ Vân Liêm cứ thể truyền đến nhà Nhà lớn rồi cả nhà họ
Diệu.
Vân Liêm chẳng còn tinh thần làm việc gì nữa, công ty để thư ký Kim trấn giữ còn anh đi khắp mọi góc ngách thành phố kiếm Diệu đều không thấy cứ thế ngày này qua ngày kia. An An khóc nháo đòi mẹ, Vân Liêm vì nhớ Diệu mà mượn rượu giải sầu.
Một tay nắm lấy áo khoác Diệu thích nhất, một tay cầm bình rượu uống không dừng mơ mơ màng màng thì hiển nhiên mặt anh ăn đấm đau đến anh nhíu mày.
Nhìn lên, thì ra là anh vợ, định hỏi tới đây làm gì thì bị đấm tiếp một đấm hai đấm rồi ba đấm, đấm đến khóe miệng anh ứa máu. Anh mờ mịt nhìn người trước mặt đánh mình, không đánh trả.
" Đau không " Diệu Minh đánh xong, ngồi xuống đối diện với Vân Liêm hỏi.
Vân Liêm nhìn Anh Vợ, cười lạnh cái giọng khàn khàn nói : " Đau... Sao bằng đau nơi này " Anh vừa nói vừa lấy tay chạm vào ngực trái của mình. Haha anh đau chết đi được, lần đầu tiên trong đời anh hiểu được câu nói đau đến thấu trời ra sau!? Loại đau này không thể hình dung, không chạm vào cũng đau cũng nhói, nhớ đến người đó cũng đau cũng nhói. Anh có làm gì cả sai đâu sau Diệu lại bỏ rơi anh. Anh nhớ Diệu. Từ từ khóe mắt anh chảy xuống giọt nước mắt.
Diệu Minh nhìn Vân Liêm hơi bất ngờ, nhưng cũng đáng. Tại nó làm sai mới như vậy. Anh nhớ lại Diệu không biết có ổn không ? Lúc biết tin anh cũng sốc nhưng nghĩ lại chắc có hiểu lầm nên anh chạy sang đây hỏi. Nhìn em gái khổ sở lòng anh cũng đau lắm.
" Hứ cậu không xứng đáng khóc " Diệu Minh lạnh nhạt nói.
Vân Liêm nhìn Diệu Minh không trả lời , định uống tiếp lại bị dựt đi, anh nhíu mày lại thì nghe thanh âm lạnh lẽo vang lên.
" Đêm đó. Cậu có ngủ chung gái ? "
Vân Liêm lắc đầu.
" Thật sự ? "
Vân Liêm gật đầu.
" Vậy sau trên người cậu có mùi nước hoa phụ nữ khác? "
Vân Liêm vừa nghe xong, trợn to mắt nhìn anh vợ.
Diệu Minh không có tâm tình quát : " Nói " .
" Đêm hôm đó, tôi bị người ta bỏ thuốc, nhưng do biết nên đã đề phòng giả vờ say, mắt lim dim nghe đoạn đối thoại của họ, rồi chờ đến lúc hành động thôi, nào có làm gì " Vân Liêm kể ngắn gọn sơ sơ cho Diệu Minh nghe.
Diệu Minh nhìn sâu con ngươi của Vân Liêm không thấy được gì, thì thu hồi tầm mắt nhìn ngoài sâu xa xâm, giọng tĩnh lặng nói.
" Chắc cậu cũng biết Diệu không phải em gái ruột tôi! Khoảng mười mấy năm trước, tôi và bố mẹ đi du lịch nước ngoài, tôi lúc đó mới mười tuổi còn mê mấy hoạt hình, đương nhiên tôi cũng muốn đi xem mô hình mấy robot khổng lồ này kia, chỉ là vô tình nhưng cũng là duyên, đi dạo thì thấy được bé con ướt át mắt ửng đỏ, môi mím chặt, bộ váy tinh tế thì nhem nhuốc, lúc đó tôi vội đi tới hỏi em ấy không trả lời, một lát ba mẹ tới...
" Con ở đâu ? "
" Để cô chú đưa con đi kiếm người thân nha "
Cô bé vẫn im lặng đứng yên không nhúc nhích, khi bố tôi định ôm con bé, con bé phản xạ theo tự nhiên là cào bố tôi, ông kinh ngạc nhìn bé con mới 4 5 tuổi mà lực lại mạnh như vậy! Ông dò hỏi mãi không được gì, lúc đó trời lại sắp tối, mẹ tôi lại thích trẻ con, nên dẫn theo bé về. Về nhà vô tình ba tôi đọc tin hot ở đó thì mới biết được thân phận con bé...
" Akhrrit Lục Vân Diệu " đây là tên thật của cô, là một nữ hài có khối gia sản hơn bạc tỷ, nhưng lại mồ côi.
Đọc dòng chữ mày, bố tôi chỉ nhíu mày thôi, nhưng ông quyết định nhận nuôi cô bé, từ đó con bé là em gái tôi " Diệu Minh dừng chút, uống hớp nước nói tiếp.
" Diệu rất trầm tính, tuy thi thoảng sẽ cười nhạt nhưng một câu chung không nói, bố mẹ tôi vẫn quan tâm em ấy, tôi thì cả ngày làm phiền em ấy mãi đến sinh nhật bảy tuổi, em ấy nói " Con yêu bố mẹ và anh trai " lúc đấy mẹ tôi hạnh phúc đến khóc, tôi và bố cũng cay cay khóe mắt vừa vui mừng vừa hạnh phúc, có lẽ do tổn thương quá nhiều nên con bé chọn cách khép kín, đến khi con bé nói chứng tỏ chuyện đó không thể làm gì được em ấy . "
" Đến một hôm, năm em ấy mười tuổi em ấy bận bộ váy công chúa thật xinh đẹp ngồi đối diện với bố mẹ và tôi, giọng non nớt lạnh lẽo vang lên, em ấy kể chuyện năm đó, tại sao bố ruột em ấy ngoại tình, tại sao lại chết, tại sao lại như vậy? Em ấy kể, giọng điệu lạnh nhạt như thể không phải chuyện của mình nhưng mắt em ấy lại phản bội em ấy ửng đỏ ngầu rưng rưng nước mắt. Tôi biết em ấy rất đau lòng, một đứa bé 5 tuổi lại phải một mình chịu đựng và lại nhớ da diết cái hình ảnh bạo lực đó, có phải quá cực khổ nhưng không em ấy bảo " Chỉ cần con bố mẹ và anh, em sẽ không thấy khổ cực ". " Diệu Minh dừng một chút, đứng dậy rời đi thì dừng lại nói mà không xoay người lại : " Em ấy mở lòng với cậu, tin tưởng cậu như vậy nhưng chính cậu đã đập vỡ hết những thứ em ấy xây nên ở trong lòng. Dù tôi không biết cậu có làm chuyện có lỗi không, nhưng chuyện cậu để em ấy rời đi là cậu sai. "
Vân Liêm chẳng còn tinh thần làm việc gì nữa, công ty để thư ký Kim trấn giữ còn anh đi khắp mọi góc ngách thành phố kiếm Diệu đều không thấy cứ thế ngày này qua ngày kia. An An khóc nháo đòi mẹ, Vân Liêm vì nhớ Diệu mà mượn rượu giải sầu.
Một tay nắm lấy áo khoác Diệu thích nhất, một tay cầm bình rượu uống không dừng mơ mơ màng màng thì hiển nhiên mặt anh ăn đấm đau đến anh nhíu mày.
Nhìn lên, thì ra là anh vợ, định hỏi tới đây làm gì thì bị đấm tiếp một đấm hai đấm rồi ba đấm, đấm đến khóe miệng anh ứa máu. Anh mờ mịt nhìn người trước mặt đánh mình, không đánh trả.
" Đau không " Diệu Minh đánh xong, ngồi xuống đối diện với Vân Liêm hỏi.
Vân Liêm nhìn Anh Vợ, cười lạnh cái giọng khàn khàn nói : " Đau... Sao bằng đau nơi này " Anh vừa nói vừa lấy tay chạm vào ngực trái của mình. Haha anh đau chết đi được, lần đầu tiên trong đời anh hiểu được câu nói đau đến thấu trời ra sau!? Loại đau này không thể hình dung, không chạm vào cũng đau cũng nhói, nhớ đến người đó cũng đau cũng nhói. Anh có làm gì cả sai đâu sau Diệu lại bỏ rơi anh. Anh nhớ Diệu. Từ từ khóe mắt anh chảy xuống giọt nước mắt.
Diệu Minh nhìn Vân Liêm hơi bất ngờ, nhưng cũng đáng. Tại nó làm sai mới như vậy. Anh nhớ lại Diệu không biết có ổn không ? Lúc biết tin anh cũng sốc nhưng nghĩ lại chắc có hiểu lầm nên anh chạy sang đây hỏi. Nhìn em gái khổ sở lòng anh cũng đau lắm.
" Hứ cậu không xứng đáng khóc " Diệu Minh lạnh nhạt nói.
Vân Liêm nhìn Diệu Minh không trả lời , định uống tiếp lại bị dựt đi, anh nhíu mày lại thì nghe thanh âm lạnh lẽo vang lên.
" Đêm đó. Cậu có ngủ chung gái ? "
Vân Liêm lắc đầu.
" Thật sự ? "
Vân Liêm gật đầu.
" Vậy sau trên người cậu có mùi nước hoa phụ nữ khác? "
Vân Liêm vừa nghe xong, trợn to mắt nhìn anh vợ.
Diệu Minh không có tâm tình quát : " Nói " .
" Đêm hôm đó, tôi bị người ta bỏ thuốc, nhưng do biết nên đã đề phòng giả vờ say, mắt lim dim nghe đoạn đối thoại của họ, rồi chờ đến lúc hành động thôi, nào có làm gì " Vân Liêm kể ngắn gọn sơ sơ cho Diệu Minh nghe.
Diệu Minh nhìn sâu con ngươi của Vân Liêm không thấy được gì, thì thu hồi tầm mắt nhìn ngoài sâu xa xâm, giọng tĩnh lặng nói.
" Chắc cậu cũng biết Diệu không phải em gái ruột tôi! Khoảng mười mấy năm trước, tôi và bố mẹ đi du lịch nước ngoài, tôi lúc đó mới mười tuổi còn mê mấy hoạt hình, đương nhiên tôi cũng muốn đi xem mô hình mấy robot khổng lồ này kia, chỉ là vô tình nhưng cũng là duyên, đi dạo thì thấy được bé con ướt át mắt ửng đỏ, môi mím chặt, bộ váy tinh tế thì nhem nhuốc, lúc đó tôi vội đi tới hỏi em ấy không trả lời, một lát ba mẹ tới...
" Con ở đâu ? "
" Để cô chú đưa con đi kiếm người thân nha "
Cô bé vẫn im lặng đứng yên không nhúc nhích, khi bố tôi định ôm con bé, con bé phản xạ theo tự nhiên là cào bố tôi, ông kinh ngạc nhìn bé con mới 4 5 tuổi mà lực lại mạnh như vậy! Ông dò hỏi mãi không được gì, lúc đó trời lại sắp tối, mẹ tôi lại thích trẻ con, nên dẫn theo bé về. Về nhà vô tình ba tôi đọc tin hot ở đó thì mới biết được thân phận con bé...
" Akhrrit Lục Vân Diệu " đây là tên thật của cô, là một nữ hài có khối gia sản hơn bạc tỷ, nhưng lại mồ côi.
Đọc dòng chữ mày, bố tôi chỉ nhíu mày thôi, nhưng ông quyết định nhận nuôi cô bé, từ đó con bé là em gái tôi " Diệu Minh dừng chút, uống hớp nước nói tiếp.
" Diệu rất trầm tính, tuy thi thoảng sẽ cười nhạt nhưng một câu chung không nói, bố mẹ tôi vẫn quan tâm em ấy, tôi thì cả ngày làm phiền em ấy mãi đến sinh nhật bảy tuổi, em ấy nói " Con yêu bố mẹ và anh trai " lúc đấy mẹ tôi hạnh phúc đến khóc, tôi và bố cũng cay cay khóe mắt vừa vui mừng vừa hạnh phúc, có lẽ do tổn thương quá nhiều nên con bé chọn cách khép kín, đến khi con bé nói chứng tỏ chuyện đó không thể làm gì được em ấy . "
" Đến một hôm, năm em ấy mười tuổi em ấy bận bộ váy công chúa thật xinh đẹp ngồi đối diện với bố mẹ và tôi, giọng non nớt lạnh lẽo vang lên, em ấy kể chuyện năm đó, tại sao bố ruột em ấy ngoại tình, tại sao lại chết, tại sao lại như vậy? Em ấy kể, giọng điệu lạnh nhạt như thể không phải chuyện của mình nhưng mắt em ấy lại phản bội em ấy ửng đỏ ngầu rưng rưng nước mắt. Tôi biết em ấy rất đau lòng, một đứa bé 5 tuổi lại phải một mình chịu đựng và lại nhớ da diết cái hình ảnh bạo lực đó, có phải quá cực khổ nhưng không em ấy bảo " Chỉ cần con bố mẹ và anh, em sẽ không thấy khổ cực ". " Diệu Minh dừng một chút, đứng dậy rời đi thì dừng lại nói mà không xoay người lại : " Em ấy mở lòng với cậu, tin tưởng cậu như vậy nhưng chính cậu đã đập vỡ hết những thứ em ấy xây nên ở trong lòng. Dù tôi không biết cậu có làm chuyện có lỗi không, nhưng chuyện cậu để em ấy rời đi là cậu sai. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.