Chương 31
Mimibonny
10/06/2013
“ Anh đến đây làm gì?” Giọng nói nhàn nhạt không mang
theo chút cảm xúc vang lên mà chủ nhân của nó cũng không ngước mắt lên
khỏi quyển tạp chí.
Người duy nhất còn lại trong phòng cũng không bởi vì vậy mà tức giận, chỉ tự lấy một cái ghế cho mình ngồi xuống cạnh giường, mỉm cười nói:
“ Thế nào! Chẳng lẽ em trai mình bị bệnh mà người anh này cũng không được vào thăm sao!”
Lăng Thiên nghiêng đầu ra khỏi quyển sách, khóe môi nhếch lên một nụ cười chế giễu “ Thật vậy sao? Tôi cũng không dám thấy người sang bắt quàng làm họ nhận Lăng cảnh trưởng làm thân thích. Lẽ nào anh không sợ người khác nghi ngờ nhân phẩm của anh? Hoặc ít ra thì cái mũ quan trên đầu anh sẽ bị lột xuống. Như vậy tôi sẽ cảm thấy có lỗi lắm!”
Nếu đổi lại là người khác nghe xong lời châm chọc như vậy chắc chắn sẽ nổi giận xông lên hung hăng mắng **** nhưng Lăng Vũ chỉ mỉm cười nói :
“ Cảm ơn Lăng Tổng đã lo lắng thay tôi, nhưng tôi nghĩ lần này uổng phí công sức của Lăng Tổng rồi. Lăng Vũ tôi làm người chưa bao giờ để người khác phải nghi ngờ về nhân phẩm càng không có chuyện mất mũ quan vì chút chuyện nhỏ nhặt này! Hơn nữa, cho dù có nghi ngờ mối quan hệ giữa chúng ta thì cùng lắm cũng chỉ phải chịu chút điều tra nhỏ mà thôi. Pháp luật luôn luôn công bằng mà!”
Càng nói càng làm sắc mặt vốn đã trắng bệch của Lăng Thiên lại có thêm chút đen đi, anh nghiến răng quát:
“ Im đi. Đừng có nhắc đến thứ luật pháp giả dối đấy trước mặt tôi. Chó má! Anh tưởng anh là ai? Là siêu nhân sao, hay người hùng bảo vệ công lí? Anh nghĩ dựa vào lũ vô dụng các anh thì có thể làm gì. Nếu các anh mà có tác dụng như vậy thì lũ tội phạm cũng đâu có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, chí ít thì các người cũng đâu có biện pháp bắt được tôi.”
Câu nói của Lăng Thiên kèm theo cả quyển tạp chí bay thẳng về phía Lăng Vũ nhưng anh cũng không hề né tránh mà để mặc nó đập lên mặt mình.
“ Đủ rồi đấy! Lần này nể tình cậu đang bị bệnh tôi sẽ không chấp nhất với cậu. Nếu còn lần sau thì tôi sẽ còng tay cậu lại dẫn về đồn.” Giọng nói của Lăng Vũ cũng nhuốm thêm một chút sắc thái lạnh lùng, ánh mắt nghiêm túc chiếu thẳng về phía Lăng Thiên.
“ Hừ. không phải tôi nghi ngờ anh nhưng mà nếu anh có biện pháp bắt được tôi thì tôi cũng đâu có thể nằm ở đây thoải mái dưởng thương.” Lăng Thiên châm chọc nói.
“ Cậu đừng có được một bước lại muốn lấn một thước. Cậu nghĩ những hành động phạm tội của cậu có thể che mắt được mọi người sao? Cậu nên nhớ mình làm chuyện gì đều có ông trời nhìn thấy, muốn người khác không biết trừ khi mình đừng làm. Nếu không phải còn có tôi thì cậu nghĩ đến bây giờ vẫn còn ở đây được sao?” Lăng Vũ hiển nhiên là đã bị chọc cho tức giận, ánh mắt cũng tóe lửa, hai bàn tay nắm chặt. Nhìn từ ngoài rất có dáng dấp chuẩn bị xông vào đánh nhau.
Không khí trong phòng bị áp lực nặng nề, khó chịu. Hai người cùng mắt lớn trừng mắt nhỏ không ai chịu thua kém.
Hồi lâu, lửa giận của Lăng Vũ cũng từ từ giảm xuống, anh cũng không quên mục đích mình đến đây hôm nay.
“ Được rồi, hôm nay tôi đến đây cũng không phải để cãi nhau với cậu. Tôi có chuyện muốn hỏi, chuyện lần này có phải lại là cậu làm?”
Lăng Thiên cũng không bị bất ngờ vì câu hỏi này mà chỉ nhàn nhạt hỏi lại
“ Anh nghĩ sao? Cho dù tôi có nói không phải thì anh cũng đâu có tin. Trong đầu anh sớm đã xác định nó liên quan đến tôi, hỏi tôi chẳng qua chỉ để chính miệng tôi nói phải không”
Lăng Vũ cũng không phủ nhận mà thẳng thắn đáp “ Đúng vậy! Từ khi biết được những nạn nhân của vụ “ tai nạn” lần này tôi đã sớm xác định là do cậu làm.”
“Đã như vậy chẳng lẽ anh muốn bắt tôi sao?” Lăng Thiên nhếch lên một nụ cười thản nhiên, tựa như việc giết hàng chục mạng người không hề liên quan gì đến mình.
Phản ứng của Lăng Thiên khiến Lăng Vũ tức giận nhưng vẫn cố kiềm chế.
“ Cậu đừng có tỏ thái độ rửng rưng đó trước mặt tôi! Cho dù những người bị chết đều là phần tử hắc bang, bản thân mỗi người họ đều đã làm không ít chuyện xấu nhưng tội của họ đã có luật pháp và tòa án quyết định, cậu không có quyền giết họ.”
“ Ai bảo tôi không có quyền. Chuyện của tôi tôi luôn luôn có cách xử lí riêng không cần mấy người quan tâm.”
“ Nói bậy! Chuyên nào là chuyện của cậu, nó liên quan đến tính mạng của hàng trăm người mà cậu còn có thể tỏ ra vô trách nhiệm, hời hợt như vậy sao? Lăng Vũ tức giận rít lên.
“ Tôi cũng không có vĩ đại như mấy người. Chỉ cần là việc tôi muốn làm thì quản người khác sống chết làm gì? Tôi không phải đấng cứu thế, cũng không phải thánh hiền. Các người có cách giải quyết của các người, còn tôi tự có cách của tôi, không ai liên quan đến ai. Nếu có bản lình thì đi mà bảo vệ baỏ vệ bọn họ nhưng tôi nói trươc cho anh biết, cho dù có nhốt bọn họ vào tù thì tôi cũng có biện pháp làm họ chết bất đắc kì tử trong đó.”
Lăng Thiên cũng không sợ hãi, mạnh mẽ nói, nếu không phải đang bị thương nặng có lẽ đã xông lên nắm lấy cổ áo anh trai mình.
“ Giỏi, giỏi, giỏi. Cậu càng ngày càng giỏi, càng ngày càng vô pháp vô thiên không coi ai ra gì. Cậu nghĩ cậu có phải đang sống như một con người hay không, cậu sắp thành quái vật mất rồi…” lăng Vũ quá mức tức giận nói liền ba từ giỏi, môi mấp máy nhưng vẫn không nói thêm được câu nào.
Lăng Thiên không để ý đến anh mà chỉ nhàn nhạt nói: “ là người hay quái vật cũng không cần anh quản!”
Sau mấy lần hít thỏ Lăng Vũ cũng điều hòa lại hơi thở, bàn tay nắm chặt cũng dần buông lòng hơn.
“ Thôi, thôi, bỏ đi. Tất cả đều là tại tôi không chăm sóc tốt cho cậu thay ba mẹ mới để cậu rơi vào con đường sai lầm này. Nếu ngày xưa tôi kiên quyết không để cậu đi với ông ta thì cũng không có hậu quả như ngày hôm nay. Aizz..hối hận, thực sự tôi rất hối hận…! Em trai, nghe lời anh một lần được không, quay lại đi, bây giờ vẫn còn kịp!”
Một tiếng thở dài vang lên trong phòng…
“ Anh cũng biết mình là con của ai sao? Anh thử nghĩ mình đã làm gì để xứng đáng với tiếng ba anh kêu chưa? Cho dù không có ba nuôi thì một ngày nào đó tôi cũng sẽ dùng chính cách thức của bọn họ trả lại cho họ gấp tẳm gấp ngàn lần.” lăng Thiên nghiến răng nói, trong mắt sát khí dày đặc, câu nói bình thường nhưng lại khiến người nghe sợ hãi từ tận tâm.
“ Nhưng cách thức của cậu là phạm pháp, cậu có thể trốn được một lần cũng không thể trốn được cả đời. Một ngày nào đó cho dù tôi có cố gắng bảo vệ cậu cũng không còn đủ sức. Nghe lời tôi, chúng ta cùng nhau tìm ra chứng cớ phạm tội của bọn họ sau đó đưa ra tòa được không? Anh tin tưởng, ba mẹ nơi chin suối cũng không hi vọng em bước chân vào con đường ma đạo này!” Lăng Vũ cố hết sức dùng thanh âm nhẹ nhàng nhất để khuyên giải.
“ Không còn kịp nữa rồi, cho dù anh nói gì bây giờ cũng không thể thay đổi được quyết đinh của tôi. Tôi không tin thứ pháp luật của anh càng không nói đến giao bọn hắn vào tay anh. Tôi muốn tận tay tôi giết chết bọn họ, tận mắt chứng kiến họ tuyệt vọng, cầu xin tôi. Chúng ta là anh em, tôi cũng chỉ còn duy nhất một thân nhân là anh, tôi sẽ không thương tổn đến anh nhưng nếu anh làm tổn hại đến kế hoạch của tôi thì đừng trách tôi không niệm tình.”
Lăng Thiên mỉm cười nói, chỉ là ánh mắt lại sắc lạnh không hề có nửa điểm ý cười.
“ Cậu thực sự đã lún quá sâu rồi nhưng mà cậu thực sự có thể bỏ qua được sao? Cô gái đó! Cho dù cô ta hận ba mình nhưng sẽ không chấp nhận kẻ khác giết ba mình!” Lăng Vũ cũng không tiếp tục khuyên nữa, anh biết mình cho dù có nói đứt họng cũng không thu được kết quả gì.
Lăng Thiên ngẩn người ra một lúc nhưng rất nhanh kiên quyết nói “ Vậy thì sao! Anh nghĩ tôi sẽ vì một người con gái mà bỏ qua kẻ thù sao? Đối với tôi đàn bà chỉ dùng để phát tiết!”
Tuy miệng nói như vậy nhưng ánh mắt gợn sóng cảu anh cũng không thoát khỏi tầm mắt của Lăng Vũ.
“ Cậu cũng đừng tự lừa dối mình nữa. Ba chúng ta từ nhỏ lớn lên với nhau, tình cảm của cậu lẽ nào tôi không nhìn ra. Hồi nhỏ ba đã nói cậu là thằng bé cứng đầu, cố chấp thật không sai chút nào. Đến tận bây giờ mà cái tính đấy vẫn không bỏ được.” Lăng Vũ mỉm cười nói, ánh mắt xa xăm tưởng nhớ về quá khứ.
Lăng Thiên cũng ngẩn người, trong đầu anh tràn về bao kí ức về cô công chúa nhỏ của hai người, về thời gian cả gia đình anh quay quần hạnh phúc.
Một thứ chất lỏng trong suốt đọng lại ứ đầy trên bọng mắt nhưng vẫn chưa rơi xuống. Có lẽ hai anh em họ ở một khía cạnh nào đó rất giống nhau. Tựa như hai người đều rất yêu gia đình của họ cũng như cả hai đều rất yêu quý một cô công chúa nhỏ.
“ Thôi. Cũng không còn sớm nữa, tôi phải về rồi. Cậu chú ý dưỡng thương cho tốt, nghe nói vết thương của cậu rất nặng, tôi đã mời về một chuyên gia trị liệu cho cậu, có lẽ ngày mai sẽ đến đây thôi. Một lát nữa sẽ có mấy người đến hỏi cậu vài vấn đề, cậu chắc tự biết ứng phó rôi không cần tôi phải nói nhiều nữa. Về chuyện chúng ta vừa nói, tôi hi vọng cậu sẽ nghiêm túc suy nghĩ lại một lần. Tạm biệt!” Trước khi đi Lăng Vũ không quên đi về phía giường bệnh của Lăng Thiên vén lại chăn cho anh sau đó mới yên tâm xoay người bước ra khỏi cửa.
Sâu trong mắt Lăng Thiên có một tia tình cảm ôn nhu khó nói, khóe miệng cũng kéo lên một nụ cười thỏa mãn. Một nụ cười rất đẹp, rất chân thực không có một chút giả dối…!
Người duy nhất còn lại trong phòng cũng không bởi vì vậy mà tức giận, chỉ tự lấy một cái ghế cho mình ngồi xuống cạnh giường, mỉm cười nói:
“ Thế nào! Chẳng lẽ em trai mình bị bệnh mà người anh này cũng không được vào thăm sao!”
Lăng Thiên nghiêng đầu ra khỏi quyển sách, khóe môi nhếch lên một nụ cười chế giễu “ Thật vậy sao? Tôi cũng không dám thấy người sang bắt quàng làm họ nhận Lăng cảnh trưởng làm thân thích. Lẽ nào anh không sợ người khác nghi ngờ nhân phẩm của anh? Hoặc ít ra thì cái mũ quan trên đầu anh sẽ bị lột xuống. Như vậy tôi sẽ cảm thấy có lỗi lắm!”
Nếu đổi lại là người khác nghe xong lời châm chọc như vậy chắc chắn sẽ nổi giận xông lên hung hăng mắng **** nhưng Lăng Vũ chỉ mỉm cười nói :
“ Cảm ơn Lăng Tổng đã lo lắng thay tôi, nhưng tôi nghĩ lần này uổng phí công sức của Lăng Tổng rồi. Lăng Vũ tôi làm người chưa bao giờ để người khác phải nghi ngờ về nhân phẩm càng không có chuyện mất mũ quan vì chút chuyện nhỏ nhặt này! Hơn nữa, cho dù có nghi ngờ mối quan hệ giữa chúng ta thì cùng lắm cũng chỉ phải chịu chút điều tra nhỏ mà thôi. Pháp luật luôn luôn công bằng mà!”
Càng nói càng làm sắc mặt vốn đã trắng bệch của Lăng Thiên lại có thêm chút đen đi, anh nghiến răng quát:
“ Im đi. Đừng có nhắc đến thứ luật pháp giả dối đấy trước mặt tôi. Chó má! Anh tưởng anh là ai? Là siêu nhân sao, hay người hùng bảo vệ công lí? Anh nghĩ dựa vào lũ vô dụng các anh thì có thể làm gì. Nếu các anh mà có tác dụng như vậy thì lũ tội phạm cũng đâu có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, chí ít thì các người cũng đâu có biện pháp bắt được tôi.”
Câu nói của Lăng Thiên kèm theo cả quyển tạp chí bay thẳng về phía Lăng Vũ nhưng anh cũng không hề né tránh mà để mặc nó đập lên mặt mình.
“ Đủ rồi đấy! Lần này nể tình cậu đang bị bệnh tôi sẽ không chấp nhất với cậu. Nếu còn lần sau thì tôi sẽ còng tay cậu lại dẫn về đồn.” Giọng nói của Lăng Vũ cũng nhuốm thêm một chút sắc thái lạnh lùng, ánh mắt nghiêm túc chiếu thẳng về phía Lăng Thiên.
“ Hừ. không phải tôi nghi ngờ anh nhưng mà nếu anh có biện pháp bắt được tôi thì tôi cũng đâu có thể nằm ở đây thoải mái dưởng thương.” Lăng Thiên châm chọc nói.
“ Cậu đừng có được một bước lại muốn lấn một thước. Cậu nghĩ những hành động phạm tội của cậu có thể che mắt được mọi người sao? Cậu nên nhớ mình làm chuyện gì đều có ông trời nhìn thấy, muốn người khác không biết trừ khi mình đừng làm. Nếu không phải còn có tôi thì cậu nghĩ đến bây giờ vẫn còn ở đây được sao?” Lăng Vũ hiển nhiên là đã bị chọc cho tức giận, ánh mắt cũng tóe lửa, hai bàn tay nắm chặt. Nhìn từ ngoài rất có dáng dấp chuẩn bị xông vào đánh nhau.
Không khí trong phòng bị áp lực nặng nề, khó chịu. Hai người cùng mắt lớn trừng mắt nhỏ không ai chịu thua kém.
Hồi lâu, lửa giận của Lăng Vũ cũng từ từ giảm xuống, anh cũng không quên mục đích mình đến đây hôm nay.
“ Được rồi, hôm nay tôi đến đây cũng không phải để cãi nhau với cậu. Tôi có chuyện muốn hỏi, chuyện lần này có phải lại là cậu làm?”
Lăng Thiên cũng không bị bất ngờ vì câu hỏi này mà chỉ nhàn nhạt hỏi lại
“ Anh nghĩ sao? Cho dù tôi có nói không phải thì anh cũng đâu có tin. Trong đầu anh sớm đã xác định nó liên quan đến tôi, hỏi tôi chẳng qua chỉ để chính miệng tôi nói phải không”
Lăng Vũ cũng không phủ nhận mà thẳng thắn đáp “ Đúng vậy! Từ khi biết được những nạn nhân của vụ “ tai nạn” lần này tôi đã sớm xác định là do cậu làm.”
“Đã như vậy chẳng lẽ anh muốn bắt tôi sao?” Lăng Thiên nhếch lên một nụ cười thản nhiên, tựa như việc giết hàng chục mạng người không hề liên quan gì đến mình.
Phản ứng của Lăng Thiên khiến Lăng Vũ tức giận nhưng vẫn cố kiềm chế.
“ Cậu đừng có tỏ thái độ rửng rưng đó trước mặt tôi! Cho dù những người bị chết đều là phần tử hắc bang, bản thân mỗi người họ đều đã làm không ít chuyện xấu nhưng tội của họ đã có luật pháp và tòa án quyết định, cậu không có quyền giết họ.”
“ Ai bảo tôi không có quyền. Chuyện của tôi tôi luôn luôn có cách xử lí riêng không cần mấy người quan tâm.”
“ Nói bậy! Chuyên nào là chuyện của cậu, nó liên quan đến tính mạng của hàng trăm người mà cậu còn có thể tỏ ra vô trách nhiệm, hời hợt như vậy sao? Lăng Vũ tức giận rít lên.
“ Tôi cũng không có vĩ đại như mấy người. Chỉ cần là việc tôi muốn làm thì quản người khác sống chết làm gì? Tôi không phải đấng cứu thế, cũng không phải thánh hiền. Các người có cách giải quyết của các người, còn tôi tự có cách của tôi, không ai liên quan đến ai. Nếu có bản lình thì đi mà bảo vệ baỏ vệ bọn họ nhưng tôi nói trươc cho anh biết, cho dù có nhốt bọn họ vào tù thì tôi cũng có biện pháp làm họ chết bất đắc kì tử trong đó.”
Lăng Thiên cũng không sợ hãi, mạnh mẽ nói, nếu không phải đang bị thương nặng có lẽ đã xông lên nắm lấy cổ áo anh trai mình.
“ Giỏi, giỏi, giỏi. Cậu càng ngày càng giỏi, càng ngày càng vô pháp vô thiên không coi ai ra gì. Cậu nghĩ cậu có phải đang sống như một con người hay không, cậu sắp thành quái vật mất rồi…” lăng Vũ quá mức tức giận nói liền ba từ giỏi, môi mấp máy nhưng vẫn không nói thêm được câu nào.
Lăng Thiên không để ý đến anh mà chỉ nhàn nhạt nói: “ là người hay quái vật cũng không cần anh quản!”
Sau mấy lần hít thỏ Lăng Vũ cũng điều hòa lại hơi thở, bàn tay nắm chặt cũng dần buông lòng hơn.
“ Thôi, thôi, bỏ đi. Tất cả đều là tại tôi không chăm sóc tốt cho cậu thay ba mẹ mới để cậu rơi vào con đường sai lầm này. Nếu ngày xưa tôi kiên quyết không để cậu đi với ông ta thì cũng không có hậu quả như ngày hôm nay. Aizz..hối hận, thực sự tôi rất hối hận…! Em trai, nghe lời anh một lần được không, quay lại đi, bây giờ vẫn còn kịp!”
Một tiếng thở dài vang lên trong phòng…
“ Anh cũng biết mình là con của ai sao? Anh thử nghĩ mình đã làm gì để xứng đáng với tiếng ba anh kêu chưa? Cho dù không có ba nuôi thì một ngày nào đó tôi cũng sẽ dùng chính cách thức của bọn họ trả lại cho họ gấp tẳm gấp ngàn lần.” lăng Thiên nghiến răng nói, trong mắt sát khí dày đặc, câu nói bình thường nhưng lại khiến người nghe sợ hãi từ tận tâm.
“ Nhưng cách thức của cậu là phạm pháp, cậu có thể trốn được một lần cũng không thể trốn được cả đời. Một ngày nào đó cho dù tôi có cố gắng bảo vệ cậu cũng không còn đủ sức. Nghe lời tôi, chúng ta cùng nhau tìm ra chứng cớ phạm tội của bọn họ sau đó đưa ra tòa được không? Anh tin tưởng, ba mẹ nơi chin suối cũng không hi vọng em bước chân vào con đường ma đạo này!” Lăng Vũ cố hết sức dùng thanh âm nhẹ nhàng nhất để khuyên giải.
“ Không còn kịp nữa rồi, cho dù anh nói gì bây giờ cũng không thể thay đổi được quyết đinh của tôi. Tôi không tin thứ pháp luật của anh càng không nói đến giao bọn hắn vào tay anh. Tôi muốn tận tay tôi giết chết bọn họ, tận mắt chứng kiến họ tuyệt vọng, cầu xin tôi. Chúng ta là anh em, tôi cũng chỉ còn duy nhất một thân nhân là anh, tôi sẽ không thương tổn đến anh nhưng nếu anh làm tổn hại đến kế hoạch của tôi thì đừng trách tôi không niệm tình.”
Lăng Thiên mỉm cười nói, chỉ là ánh mắt lại sắc lạnh không hề có nửa điểm ý cười.
“ Cậu thực sự đã lún quá sâu rồi nhưng mà cậu thực sự có thể bỏ qua được sao? Cô gái đó! Cho dù cô ta hận ba mình nhưng sẽ không chấp nhận kẻ khác giết ba mình!” Lăng Vũ cũng không tiếp tục khuyên nữa, anh biết mình cho dù có nói đứt họng cũng không thu được kết quả gì.
Lăng Thiên ngẩn người ra một lúc nhưng rất nhanh kiên quyết nói “ Vậy thì sao! Anh nghĩ tôi sẽ vì một người con gái mà bỏ qua kẻ thù sao? Đối với tôi đàn bà chỉ dùng để phát tiết!”
Tuy miệng nói như vậy nhưng ánh mắt gợn sóng cảu anh cũng không thoát khỏi tầm mắt của Lăng Vũ.
“ Cậu cũng đừng tự lừa dối mình nữa. Ba chúng ta từ nhỏ lớn lên với nhau, tình cảm của cậu lẽ nào tôi không nhìn ra. Hồi nhỏ ba đã nói cậu là thằng bé cứng đầu, cố chấp thật không sai chút nào. Đến tận bây giờ mà cái tính đấy vẫn không bỏ được.” Lăng Vũ mỉm cười nói, ánh mắt xa xăm tưởng nhớ về quá khứ.
Lăng Thiên cũng ngẩn người, trong đầu anh tràn về bao kí ức về cô công chúa nhỏ của hai người, về thời gian cả gia đình anh quay quần hạnh phúc.
Một thứ chất lỏng trong suốt đọng lại ứ đầy trên bọng mắt nhưng vẫn chưa rơi xuống. Có lẽ hai anh em họ ở một khía cạnh nào đó rất giống nhau. Tựa như hai người đều rất yêu gia đình của họ cũng như cả hai đều rất yêu quý một cô công chúa nhỏ.
“ Thôi. Cũng không còn sớm nữa, tôi phải về rồi. Cậu chú ý dưỡng thương cho tốt, nghe nói vết thương của cậu rất nặng, tôi đã mời về một chuyên gia trị liệu cho cậu, có lẽ ngày mai sẽ đến đây thôi. Một lát nữa sẽ có mấy người đến hỏi cậu vài vấn đề, cậu chắc tự biết ứng phó rôi không cần tôi phải nói nhiều nữa. Về chuyện chúng ta vừa nói, tôi hi vọng cậu sẽ nghiêm túc suy nghĩ lại một lần. Tạm biệt!” Trước khi đi Lăng Vũ không quên đi về phía giường bệnh của Lăng Thiên vén lại chăn cho anh sau đó mới yên tâm xoay người bước ra khỏi cửa.
Sâu trong mắt Lăng Thiên có một tia tình cảm ôn nhu khó nói, khóe miệng cũng kéo lên một nụ cười thỏa mãn. Một nụ cười rất đẹp, rất chân thực không có một chút giả dối…!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.