Yêu Em Thật Không?

Chương 32

Mimibonny

10/06/2013

Lăng Vũ đứng dựa người vào tường thở dài một hơi. Anh cũng không biết phải đối xử với người em duy nhất của mình như thế nào! Bảo anh bắt nó sao? Điều này ngay cả nghĩ anh cũng chưa từng nghĩ qua, cho dù hắn giết người, hắn phạm pháp ra sao nhưng đó cũng là em trai của anh, là đứa em duy nhất, thân nhân duy nhất còn lại trên đời của anh. Anh không thể lại càng không muốn làm cái hành động đó. Cho dù như vậy chính bản thân anh cũng trở thành đông lõa với hắn lại càng không xứng đáng với cái mũ đang đội nhưng anh đều chấp nhận hết. Nói, nếu không phải chức nghiệp này còn có tác dụng anh cũng không muốn làm nó nữa.

Nhưng, anh lại càng không muốn hắn tiếp tục dấn thân vào con đường này. Hắn nói anh không làm gì để trả thù cho ba? Mấy năm qua anh vất vả làm việc, tất cả mọi vụ án dù khó ra sao, nguy hiểm ra sao Lăng Vũ cũng là người đầu tiên xung phong đảm nhận. Mọi người nói gì anh không quan tâm, mục đích duy nhất để anh làm vậy là để mau chóng có cơ hội thăng chức để có thể tiếp xúc với nhiều vụ án bảo mật, có thêm nhiều cơ hội để điều tra thêm về kẻ đó. Vì người em trai kia anh sẵn sàng bất chấp cái danh bất hiếu để bảo vệ hắn và trả thù cho ba.

Lăng Vũ cũng biết em trai hắn phải chịu những gì để có được thực lực như ngày hôm nay, nhưng bằng cái cách thức đó thì anh trăm ngàn lần không muốn hắn trở nên như vậy. Thà rằng đổi lại bản thân là anh chứ không muốn trên lưng em trai mình đeo thêm bất kì một tội nghiệt nào nữa.

Nhưng Lăng Vũ cũng hiểu em trai anh cố chấp như thế nào? Chuyện gì nếu hắn đã nghĩ là đúng thì cho dù người khác có nói ra sao hắn cũng không lọt tai. Là một người anh trai, Lăng Vũ cảm thấy mình thật bất lực, thật có lỗi với cha mẹ trên trời cao!

…………………………

Vân Phong vừa gọi điện báo lại tình hình bên này cho ba nuôi. Nhìn dòng số còn lưu lại trên máy anh bất giác cười khổ. Cho dù Vân Phong đã sớm biết sẽ như vậy nên đã chuẩn bị mọi phương pháp ứng phó nhưng vẫn bị mắng cho té tát. Ba nuôi biết Lăng Thiên lần này bị thương nặng như vậy thiếu chút nữa đã bay sang đây đập chết anh, nếu không phải dạo này tình hình bên đó có không ổn định thì có lẽ Vân Phong đã nghĩ cách chạy trước rồi tính sau.

Nói cái gì mà không chăm sóc tốt cho hắn để hắn bị thương, rồi lúc hắn bị mất tích sao không báo cho ta để ta cho người sang đó. Nhổ vào!Cái tên biến thái kia mà cần anh chăm sóc sao, hắn không mỗi ngày tra tấn anh đã là phúc đức lắm rồi, nếu mà để hắn nghe được câu này không mỗi ngày lấy việc đánh đạp anh là thú vui đã là tốt lắm rồi. Aiz…Cũng là nắm đấm hắn to nên Vân Phong mới phải chịu kiếp áp bức như vậy. Hai cha con nhà hắn đều là kẻ máu lạnh, tuyệt tình, không nói đạo lí.

Càng nghĩ Vân Phong càng cảm thấy thật thương cảm cho số mệnh khổ của mình liên tục thở ngắn than dài đi đương cũng không chú ý. Kết quả của nó tất nhiên là ai cũng đoán ra, Vân Phong va vào một người, anh lại càng quyết tâm khẳng định suy nghĩ vừa rồi của mình là đúng. Ngay cả ông trời cũng ghen tị với vẻ đẹp của anh nên đã tìm cách để hành hạ anh đây mà.

Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng Vân Phong cũng rất nhanh vươn tay đỡ người anh vừa đâm vào. Ừm, eo nhỏ cẩn đối, là con gái, cho dù gương mặt có khủng long cỡ bạo chúa thì thân hình này vẫn vớt vát lại chút ít. Vân Phong nở một nụ cười tự cho là đẹp nhất nhìn cô gái trong lòng, vừa nhìn đã bị dạo cho hoảng sợ, nụ cười cũng cứng ngắc ở khóe miệng.

Đây không phải là cỡ khùng long bạo chúa nữa rồi, khuôn mặt này còn hơn cả king kong, cái mũi to như mũi hà mã, hai mắt thì híp lại nhỏ như sợi chỉ, còn nữa, hai lông mày không ngờ còn lệch nhau. Ta xin! Đây chắc chắn là thảm họa phẫu thuật thẩm mĩ. Vân Phong tha thiết muốn rút lại suy nghĩ vừa rồi, anh sai rồi, cho dù chủ nhân của khuôn mặt này có thân hình ma quỷ hơn nữa thì với khuôn mặt này cũng không thể tiêu được. Phượng tỉ mà gặp chắc chắn cũng bái làm sư phụ.

Mà cái bệnh viện này cũng rất đáng lên án, để một thảm họa như vậy ra đây, không lẽ muốn dọa người sao, may mà Vân Phong định lực tốt lại không bị bệnh tim nếu không chắc cũng phải vào nằm cùng Lăng Thiên luôn. Hiện tại, việc Vân Phong muốn làm nhất là tìm ra cái tên bác sĩ đã phẫu thuật cho cô ta nghiêm túc nói “ sao ông lại không có một chút đạo đức nghề nghiệp nào hết vậy, sao có thể không để ý đến tình trạng của bệnh nhân, để một người như vậy ra ngoài không những làm ảnh hưởng đến những người khác mà nghiêm trọng hơn là còn làm mất mĩ quan đô thị của thành phố chúng ta, làm mất vẻ đẹp của con người thành phố, nguy hại đến danh dự của quốc gia, đến lịch sử của dân tộc.”



Vân phong cũng không dám suy nghĩ nhiều thêm, anh vội vàng mỉm cười thật tươi buông người phụ nữ ra nói “ Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tại tôi đi đường không nhìn mới va phải cô, xin lỗi cô, tôi thật sự không phải cố ý.”

Người phụ nữ lúc này cũng tỉnh lại trong mông đẹp, nhìn khuôn mặt đẹp trai anh tuấn trước mắt hoàn toàn không hề có ý tứ trách móc, nũng nịu lên tiếng “ Ai da, người ta đang đi bị anh va vào thật đau nha! Anh có phải nên đền bù chút gì cho người ta không?” Vừa nói vừa cố ý dựa sát vào người Vân Phong.

Toàn thân Vân Phong nổi lên một tầng da gà, run giọng nói “ Xin lỗi, tôi có việc rồi, nếu không còn gì thì tôi xin đi trước. Tạm biệt!” Vân Phong co giò vắt chân lên cổ chạy, hoàn toàn bỏ qua tiếng gọi thân thiết đằng sau, ngay cả đầu cũng không dám quay lại.

Vừa vào thang máy, nghĩ lại cảnh vừa rôi khiến Vân Phong khẽ rung mình một cái, hai tay xoa vào nhau không dám nghĩ tiếp.

Đến lúc này anh mới đế ý trong thang máy không phải chỉ có mình anh mà còn có một cô gái nữa, hơn nữa cô gái này còn rất quen thuộc.

Vân Phong điều chỉnh lại tác phong, quần áo một chút mới giơ ra nụ cười quen thuộc chào hỏi trước “ Chào cô, Phương Du!”

Phương Du lúc này mới đưa ánh mắt nghi hoặc lên nhìn. Vừa rôi, cô biết có người vào thang máy nhưng cô cũng không ngẩng đầu lên mà vẫn nhắn tin.

Lúc này nghe thấy tiếng người gọi mới nghi hoặc nhìn. Vừa nhìn, cô liền nhanh chóng nhận ra hắn là ai, Phương Du cũng vui vẻ chào hỏi lại “A, Vân Phong, sao anh cũng ở đây? Anh cũng bị bệnh sao?”

Vân Phong lắc đầu cười khổ, có ai như cô gái này không, không chịu nhìn xem anh đang mặc đồ gì, có bệnh nhận nào lại mặc vest hay không.

“ Không phải, tôi cũng không có bệnh gì, có một người bạn bị bệnh nên tôi vào thăm hắn thôi. Thế còn cô. Không lẽ cũng vào thăm bạn?”

“ Đúng vậy, tôi cũng vừa từ trên phòng cô ấy xuống, cô ấy đang ngủ nên tôi định đi mua chút gì để lúc dậy cho cô ấy ăn. Anh cũng biết rồi đấy, cơm trong bệnh viện cũng thật khó ăn, tôi định ra ngoài mua mấy món cô ấy thích.” Phương Du hoàn toàn nói thành thật, đây cũng không phải bí mật gì nhưng với mức quan hệ của hai người thì có lẽ cũng không cần nói nhiều như vậy.



“ À, vậy sao, cô nói cũng đúng, món ăn trong bệnh viện quả thực có chút khó nuốt, có lẽ tôi cũng nên đi mua chút gì đó cho bạn của tôi. Nếu cô không phiền chúng ta đi cùng nhau được chứ?” vân Phong tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội hộ tống người đẹp, anh liền xung phong làm hộ hoa xứ giả.

Phương Du cũng không nghĩ như vậy có cái gì bất tiện, có thêm người đi lại càng vui nên cũng nhanh chóng đồng ý.

Hai người cùng nhau ra khỏi thang máy đi về phía nhà để xe. Thấy Phương Du định đi lấy xe của mình Vân Phong vội lên tiếng ngăn cản “ Phương Du, hay là chúng ta đi cùng một xe đi, đi hai xe cũng bất tiện. Lát đằng nào tôi cũng phải trở lại bệnh viện.”

Phương Du suy nghĩ một lát cũng đồng ý, hai người cùng lên xe.

Trong xe, Vân Phong bất chợt đề cập đến chuyện cái xe lần trước “ Phải rồi, về chuyện chiếc xe, tôi đã mua một chiếc giống của cô, hiện tại đang để ở nhà tôi, nếu cô muốn bất kì lúc nào cũng có thể đến lấy.”

Phương Du bất giác nhíu mày, cô nhớ đến lời nói của Mỹ Mỹ nên nhanh chóng từ chối “ Không cần nữa đâu, hôm đấy cũng đâu phải anh sai, là tại tôi đi đường không để ý nên mới đâm phải anh. Tôi sẽ không nhận xe anh trả đâu.”

Vân Phong cũng bất ngờ không kém đối với câu nói của cô “Sao thế được, dù sao cũng là tại tôi nên xe cô mới bị hỏng, hơn nữa xe đã mua về rồi, tôi cũng không thích hợp đi loại xe đấy, cô nói phải làm gì với nó bây giờ. Hay là cô vẫn cứ nhận đi.”

Phương Du lắc đầu nói “ Tôi không nhận đâu, Mỹ Mỹ nói “ vô công bất hưởng lộc” mà tôi còn là người sai nên đâu thể mặt dầy nhận được. Dù sao thì tôi cũng không lấy nó, anh muốn làm gì với nó cũng được.”

Vân Phong cố gắng thuyết phục cô thêm mấy lần nhưng vẫn không được. Đừng nhìn cô ấy yếu đuối nhưng một khi đã quyết định thì rất cứng đầu. Vân Phong cũng không làm khó cả hai nữa, nếu cô ấy đã không muốn nhận thì anh cũng không tiếp tục bắt ép. Về chuyện cái xe, có lẽ cứ để đó một thời gian, sau này nếu có em gái nào hài lòng thì lấy ra tặng cũng được.

Hai người mua một chút thức ăn nhẹ ở nhà hàng sau đó quay trở lại bệnh viện. Trên đường đi Phương Du cũng không nói nhiều như lần trước khiến Vân Phong rất nghĩ hoặc, nhiều lần muốn hỏi cô nhưng đều bị cô trả lời qua loa cho xong, cô vẫn nhớ lời dặn của Mỹ Mỹ. Người đàn ông này chắc là không tốt như vẻ bề ngoài nếu không Mỹ Mỹ cũng không dặn cô tránh xa hắn. Phương Du chưa bao giờ nghi ngờ lời nói của Dương Mỹ, đối với người bạn này cô đã hình thành một loại tin tưởng mù quáng không thể thay đổi.

Khi hai người về bệnh viện thì trời đã tối, sau khi chào tạm biệt cũng đi về phía phòng bệnh của bạn mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Em Thật Không?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook