Yêu Em Thật Không?

Chương 38

Mimibonny

10/06/2013

Vân Phong nhìn thật lâu vào màn hình điện thoại, lông mày cứ chốc chốc lại nhăn tít lại. Anh cảm thấy rất là khó chịu cũng rất là tức giận. Rốt cuộc thì khi màn hình điện thoại hiện lên cái tên quen thuộc anh không kìm chế được mà hét vào loa:

“ Lăng Thiên, cậu làm vậy nghĩa là sao?”

Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng cười khàn khàn:

“ Vân Phong, cậu bình tĩnh trước đã. Dù sao thì tôi cũng đâu có đi lâu đâu. Nhiều nhất thì là 2 tháng mà thôi. Cậu có cần bám tôi như bám mẹ vậy không? ”

Vân Phong cảm thấy ngay cả mắt mình cũng sắp phun hỏa, bản thân anh cũng nghe thấy cả tiếng nghiến răng của mình.

“ Lăng…Thiên…cậu để lại đống lộn xộn bên này cho tôi rồi trốn đi chữa bệnh, cậu thật tốt…thật biết chọn thời điểm. Cậu còn dám bỏ thuốc mê cho tôi rồi trốn nữa. Cậu…tôi muốn cắt đứt quan hệ với cậu…”

“ Công ty vốn cũng có cổ phần của cậu, cậu quản nó cũng được mà hủy nó cũng được.”

“ Đấy là cậu nói đấy nhé, đừng trách tôi phá tan cái công ty này.”

“ Ok. Miễn là cậu có câu trả lời thuyết phục với ba nuôi thì cậu muốn làm gì nó tôi cũng không quản.”

Bộp…

Chiếc điện thoại đã có một màn hạ cánh không đẹp chút nào sau khi bị chủ nhân của nó không thương tiếc ném đi.

“ Lăng…Thiên…tôi muốn giết cậu…”

Ở bên kia, Lăng Thiên đang ôm bụng cười ngặt nghẽo, mấy người bên cạnh anh cũng không kìm chế được mà nhếch môi. Chỉ là công việc của họ không cho phép nên nụ cười đó so với khóc còn khó coi hơn.

“ Con vẫn thích trêu chọc cậu ta!” Một giọng nói trầm vang lên, thanh âm không lớn nhưng lại có sự uy nghiêm toát ra.

Lăng Thiên quay đầu nhìn người bên cạnh anh, ánh mắt anh cũng nhu hòa đi rất nhiều.

“ Ba không cảm thấy khuôn mặt thộn thộn lúc tức giận của cậu ta rất mắc cười sao? Ha ha…mỗi khi nhìn nó con lại cảm thấy thật lãng phí, đẹp trai mà thộn. ha ha…” Lăng Thiên cười đến run rẩy cả người, đến nỗi động cả đến vết thương chưa lành trên tay khiến anh nhăn mặt vì đau.

“ Đừng cười nữa, cẩn thận ảnh hưởng đến vết thương.” Trần Nghĩa nhíu mày nhìn khuôn mặt nhăn lại vì đau của con trai. Tuy nó không phải là con trai ruột của ông nhưng trong lòng ông sớm đã coi nó là con ruột. Lần này chứng kiến đứa con mà ông vất vả nuôi dưỡng bị thương nặng như vậy khiến ông vừa đau lòng lại vừa tức giận.

“ Lần naỳ sao lại bị thương nặng như vậy, là ai làm?”

Lăng Thiên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ba cũng thu lại vẻ đùa cợt trên mặt.

“ Không ai cả, là do con không cẩn thận bị ngã từ trên núi xuống thôi.”

Trần Nghĩa nhíu mày càng sâu, nhìn thẳng vào mắt Lăng Thiên. Ánh mắt của ông khiến anh có chút khó khăn khi nhìn lại, khiến anh cảm thấy có lỗi cũng như day dứt nhưng anh cũng không thể nói sự thật được. Nếu nói, bản thân anh cũng không nắm chắc sẽ bảo vệ được cô ấy. Cô ấy cũng không còn làm việc cho tổ chức nào nữa cho nên sẽ không nhận được sự bảo vệ của tổ chức. Trên Thế Giới này người làm nghề như anh và cô có bao nhiêu kẻ thù thì chỉ có Chúa mới biết. Chỉ cần ba anh tung ra thân phận thật của cô thì cho dù cô có 3 đầu 6 tay cũng không thoát được cái chết.

Trần Nghĩa nhìn anh thật lâu như thể để xác định những lời của anh nói là thật hay giả.

“ Con đã lớn thật rồi!”

“ Ba…”

“ Không cần nói gì cả, ta hiểu. Những việc con muốn nói thì sẽ nói, còn nếu không thì cho dù có ép con cũng không nói. Tính cách của con, rất giống ta.”

“ Con xin lỗi…”

“ Được rồi, lần này ta mời bác sĩ Eric của hoàng gia anh cùng các chuyên gia y học nổi tiếng tin rằng sẽ trị khỏi cánh tay cho con thôi. Yên tâm đi”

Lăng Thiên cúi đầu không nói, anh cố ý che đi ánh mắt áy náy của mình. Anh biết việc làm của mình có lẽ sẽ khiến ba buồn nhưng anh lại không thể làm khác được.

-----------------------------------------------------

Ngoại ô New Yord.

Trong một căn phòng tối chỉ le lói một chút ánh sáng, mùi ẩm mốc và hôi hám khiến người khác chỉ mới ngửi đã thấy buồn nôn. Căn phòng, à không, cũng không thể gọi đó là phòng được. Nói chính xác thì đó là một cái hầm chứa nước, thỉnh thoảng lại bốc lên thứ mùi kinh tởm. Thứ nước màu đen, nổi lềnh bềnh phía trên là xác mấy con chuột chết đã thôi rữa. Nếu để ý kĩ sẽ thấy còn rất nhiều các con vật khấc nữa đang thi nhau bơi lội ở dưới, có chuột, có rắn, và rất nhiều các con cá nhỏ.

Nếu một ai đó đã từng đi đến chiến trường Irăc thì sẽ không xa lạ gì đối với cảnh tượng nơi đây. Nơi đây, chính xác là cái hầm này là nơi dùng để tra khảo phạm nhân chính trị của các quốc gia. Nó khá nổi tiếng, ít ra thì nó cũng trở thành một trong những hình phạt khủng khiếp nhất được áp dụng trong chiến tranh Thế Giới thứ nhất.

Lúc này, ở nơi sâu nhất trong căn hầm, một âm thanh suy yếu đến cực điểm, bên trong mơ hồ còn thấy cả sự sợ hãi và tuyệt vọng vang lên:

“ aaaaa…Mau đưa tôi ra khỏi chỗ này…tôi là con gái của…aaa….mấy con chuột đáng chết…đừng bám vào tao…”

“ Thả… tôi ra. Tôi xin các người hãy thả tôi ra…Đừng…đừng bám cắn tao…”

“ Cứu con…ba…”

Cửa hầm bỗng được mở ra, ánh sáng mặt trời chói chang chiếu rọi vào căn hầm. Sâu bên trong, Dương Thư Nhã giật mình ngước mắt lên nhìn, vì quá chói mà cô phải nhíu mày mới có thể nhìn rõ được có thân ảnh đứng phía trên. Dương Thư Nhã vừa hoảng sợ vừa vui mừng vội vàng kêu lên:

“ Là ai vậy?...Micheal phải không?…anh mau tới cứu tôi, nhanh lên. Đưa tôi ra khỏi chỗ này, tôi không muốn ở lại đây…mau cứu tôi.”

Thật lâu sau vẫn không có tiếng đáp trả, thân ảnh kia vẫn không hề nhúc nhích, như thể không nghe thấy tiếng cầu cứu của cô.

Dương Thư Nhã nhíu mày, nỗi sợ hãi dâng lên, giọng nói cô run run:

“ Micheal…anh còn đứng đó làm gì, mau xuống cứu tôi. Nếu còn không cứu tôi sẽ nói với ba đuổi việc anh.”

Gương mặt Dương Thư Nhã tái nhợt, cảm giác lành lạnh dưới thân khiến cô tỉnh táo hơn bao giờ hết. Thỉnh thoảng những cơn đau nhói ập đến khiến Dương Thư Nhã phát ra những tiếng rên rỉ nho nhỏ. Mỗi góc trên thân thẻ cô đều bị lũ bọ và chuột khôn khiếp gặm nhấm. Cảm giác đau đớn đến tận linh hồn khiến cô mãi mãi sẽ không thể quên được chốn địa ngục này.



Dương Thư Nhã cố gắng gọi, cố gắng cầu xin nhưng thân ảnh ở trên kia vẫn không hề có ý định sẽ giúp cô. Như thể…như thể người đó đứng đấy là để chứng kiến cô đau đớn tuyệt vọng đến chết. Suy nghĩ này vừa hiện ra khiến đầu óc Dương Thư Nhã phút chốc trống rỗng, cảm giác lạnh lẽo bao phủ toàn thân thể cô. Nỗi sợ hãi tử vong khiến Dương Thư Nhã bất chấp giãy dụa khiến vết trói càng cứa sâu vào da thịt, máu đã nhuộm đỏ khoảng nước quanh cô nhưng nỗi đau đó lại không thể lấn áp được cảm giác sợ hãi trong lòng cô lúc này.

Khi đã gào thét đến khàn cả tiếng, toàn thân vô lực chỉ còn cách dựa vào cột trói thì thân ảnh phía trên bỗng truyền đến giọng nói lạnh như băng:

“ Ngu ngốc…”

Sau đó thân ảnh kia không để ý đến cô mà quay người bước đi.

Dương Thư Nhã cố nốt chút sức lực còn sót lại để nhìn rõ khuôn mặt của đối phương nhưng lại không thể. Cô gần như đã tuyệt vọng và chuẩn bị cho cái chết. Cô thà chết còn hơn là phải chịu nỗi đau vể thể xác đến xé tan linh hồn này.

Ngay khi Dương Thư Nhã chuẩn bị cắn lưỡi, giọng nói lạnh lùng kia lại vang lên:

“ Treo cô ta lên đi.”

Ngay lập tức, thân thể Dương Thư Nhã được nhấc lên khỏi mặt nước cùng với cái cọc. Toàn thân cô quần áo không chỗ nào còn nguyên vẹn, máu đỏ tươi còn loang lổ khắp nơi khiến người ta nhìn thấy phải kinh hãi. Bên trong lớp quần áo mỏng mơ hồ còn thấy cả những con cá nhỏ li ti đang bám trên da thịt cô. Mỗi nơi có nó là nơi đó da thịt lở loét như bị gặm nhấm.

Dương Thư Nhã đã gần như tê liệt, đau đớn quá lớn khiến cô đã không còn cảm giác, tựa như thân thể này đã không còn là của cô, tựa như chỉ cần một chút ngoại lực tác động là cô có thể chết ngay lập tức. Nhưng đó cũng chỉ là cảm giác của cô, thân thể cô không còn cảm giác nhưng khi bị nhấc lên khỏi mặt nước, cảm giác lạnh lẽo khiến cô đón nhận cơn đau còn kinh khủng hơn.

Ở khoảng cách gần hơn, Dương Thư Nhã mơ hồ có thể nhận thấy thân ảnh ở phía trên cô là con gái, bóng dáng rất quen thuộc, ngay cả giọng nói cũng vậy. Cô nhíu mày nhưng vẫn chưa thể nhìn rõ được khuôn mặt của người đó. Nỗi sợ hãi khiến Dương Thư Nhã tỉnh táo hơn bao giờ hết:

“ Cô là ai?”

Cô gái bên trên không trả lời cô mà nói với người bên cạnh vài câu sau đó mới quay lại nhìn xuống cô trào phúng nói:

“ Cô không nhận ra tôi sao? Dương đại tiểu thư!”

Dương thư Nhã giật mình, trợn to mắt không tin vào tai mình. Giọng nói này…rất quen thuộc…bởi vì, hằng đêm cô đều không thể quên được mà nhớ đến chủ nhân của nó. Dương Thư Nhã run giọng, lắp bắp nói:

“ Cô…cô…là cô.”

“ Đúng vậy! Là tôi. Không tin sao? Vậy thì nhìn cho rõ đi!”

Dứt lời, căn hầm phút chốc sáng rực lên khiến Dương Thư Nhã có thể nhỉn rõ được khuôn mặt người đó. Nhìn lại, cô lại càng khiếp sợ và không thể tin vào mắt mình.

“ Cô…cô…sao cô dám…”

“ Sao tôi không dám. Nếu cô đã dám tính kế hoạch với tôi thì cô cũng phải tính đến bước này chứ. Lẽ nào cô nghĩ chỉ có cô mới có quyền *** hại người khác thôi hay sao!”

Dương Mỹ lạnh như băng ngắt lời của cô, ánh mắt không một chút cảm xúc nhìn người bên dưới. Đứng vậy, chính cô là người đã bắt Dương Thư Nhã đến nơi này. Sau khi đã điều tra ra kẻ đứng đằng sau vụ ám sát vừa rồi, Dương Mỹ đã không thể kiềm chế lửa giận mà bắt cô ta đến đây. Hơn nữa, cô cũng không cần phải kiềm chế. Trên đời này, kẻ khiến cô không dám ra tay rất ít, mà trong đó lại không có cô ta. Dương Thư Nhã đã chọc phải điều tối kị của cô, không một ai phạm phải điều đó mà có thể sống sót, cho dù đó có là chị em trên danh nghĩa của cô đi chăng nữa. Nếu không phải thời gian và điều kiện không cho phép thì cái mà Dương Thư Nhã phải chịu đựng ngày hôm nay nhất định không chỉ là như thế. Dương Mỹ cô sẽ có hàng nghìn cách để khiến cô ta hối hận vì đã sinh ra trên đời, cho cô ta phải sống không bằng chết. Tất cả điều này đều là vì sai lầm ngu ngốc nhất mà cô ta đã phạm phải, đó là không thể giết được Dương Mỹ sau khi đã động vào vảy ngược của cô.

Dương Mỹ nhếch môi lạnh cười, cô cúi thấp người xuống nhìn Dương Thư Nhã:

“Cảm giác ở dưới đó như thế nào? Có phải rất thoải mái hay không! Nếu cô còn thấy chưa hài lòng thì tôi sẽ cho bọn cá hầu hạ nhiệt tình thêm chút nữa. Dương đại tiểu thư, có lẽ bản thân cô cũng không nghĩ là mình sẽ có ngày này đúng không? Đáng tiếc…đáng tiếc, nếu như cô có thể làm gọn gàng hơn một chút nữa thì hôm nay cô đã có thể ăn mừng vì cái chết của tôi rồi.”

Sắc mặt Dương Thư Nhã trắng bệch, môi run run cố nặn ra tiếng:

“ Cô…cô đang nói gì vậy…tôi không hiểu. Cô mau thả tôi ra, tôi không làm gì hết cả. Tôi có thể cho cô tiền, chỉ cần cô thả tôi, tôi cũng có thể không truy cứu chuyện này nữa.”

Dương Mỹ lắc đầu, nhìn cô với vẻ thương hại:

“ Dương Trí Chung có lẽ rất thất vọng về đứa con gái ngu ngốc như cô. Cô vẫn chưa hiểu hoàn cảnh hiện tại của mình hay sao! Chỉ cần tôi muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy cái mạng nhỏ của cô. Cô còn nghĩ rằng tiền của cô có thể cứu cô được nữa à, hay như ba cô có thể đến đây kịp để cứu hay sao?”

“ Dương Mỹ, rốt cuộc thì cái cô muốn là gì. Cô tưởng rằng tra tấn tôi thì tôi sẽ mở miệng cầu xin cô sao? Nằm mơ, cho dù tôi có chết cũng không bao giờ cầu xin cô.” Dương thư Nhã ánh mắt lạnh lùng nhìn Dương Mỹ, cô biết bản thân hôm nay khó thoát khỏi cái chết, nếu đã vậy thì cố giữ lại chút tự tôn cho bản thân.

“ Cái tôi muốn cô cũng không thể cho tôi được. Ngược lại, chính cô suýt chút nữa đã cướp đi nó. Tôi cũng không cần cô phải cầu xin tôi, nhanh thôi, cô sẽ cầu mong được cầu xin tôi.”

Dương Thư Nhã không nói gì, cô lựa chọn làm ngơ tất cả.

Dương Mỹ cũng không để ý đến cô ta mà đứng thẳng người dậy, nhìn xuống bên dưới nhẹ giọng nói:

“ Để tôi kể cho cô nghe một câu chuyện nhé, có lẽ nghe rồi cô cũng không thể hiểu được đâu vì bản thân cô chưa bao giờ phải chịu đựng qua. Nó so với nỗi đau ngày hôm nay của cô còn lớn hơn gấp ngàn lần.”

“ Hừ….” Dương thư nhã vẫn không để ý đến Dương Mỹ đang nói phía trên.

“ Năm tôi 5 tuổi, tôi tận mắt chứng kiến mẹ tôi nhảy lầu tự vẫn. Vào đám tang của mẹ tôi, người mà tôi gọi là ba đã dẫn một người đàn bà và một đứa con gái về nhà tôi ở. Ông ta bắt tôi gọi bà ta là mẹ nhưng tôi không chịu, kết quả là tôi bị ba tôi đánh. Tôi chưa bao giờ nghĩ là mẹ tôi đã chết, tôi biết mẹ tôi sẽ không bỏ tôi lại, tất cả là tại bà ta mới khiến mẹ tôi phải rời đi. Tôi rất hận bà ta nhưng lại càng hận người ba của tôi hơn.”

Dương thư Nhã ngước lên nhìn Dương Mỹ, đây là lần đầu tiên cô nghe được tâm sự trong lòng cô ta. Trong giọng nói của cô ta, cô có thể nghe ra cả nỗi đau ở bên trong.

Dừng một lúc, Dương Mỹ lại tiếp tục nói:

“ Tôi dặn bản thân phải căm ghét tất cả mọi thứ trong ngôi nhà đấy, kể cả ông ta. Nhưng khi chứng kiến ông ta chăm sóc và chiều chuộng hai mẹ con cô thì tôi lại cảm thấy rất ghen tị, rất đau…Năm tôi 7 tuổi, tôi bị bắt đến một hòn đảo. Tôi nghĩ rằng bản thân mình đã thoát khỏi địa ngục nhưng ai ngờ địa ngục của tôi mới chỉ bắt đầu mà thôi. Quãng thời gian đó, tôi mãi mãi sẽ không thể quên được. Tôi được dạy võ thuật, bắn súng, bắn tên và cả… giết người nữa. Lần đầu tiên tôi giết người đó là người bạn duy nhất của tôi. Cô ta đã phản bội tôi, cô ta đã định giết tôi nhưng tôi lại ra tay trước. Ha ha ha…ở nơi của chúng tôi, giết người không phải là phạm tội mà là…một trò chơi. Trong trò chơi đó, kẻ thắng sẽ là người được sống sót, còn kẻ thua sẽ phải bị giết. Khi tôi 12 tuổi, bản thân tôi cũng không thể nhớ nổi là đã giết bao nhiêu đứa trẻ giống tôi. Tôi đã phải vật lộn giữa ranh giới sống và chết, tôi không muốn chết vì tôi phải trả thù cho mẹ tôi. Vì thù hận tôi đã rất cố gắng, tôi đã cố gắng hơn nhiều lần so với những đứa trẻ khác. Kết quả là tôi là đứa duy nhất còn sống. Năm tôi 15 tuổi, tôi được tốt nghiệp trường huấn luyện đó nhưng tôi vẫn chưa thể thoát khỏi bàn tay của bọn họ. Họ cho tôi đi với điều kiện phải kiếm được 100 triệu đô và giết 3 người theo yêu cầu của họ. Khi tôi đã hoàn thành được 2 mục tiêu họ đề ra thì vào mục tiêu cuối cùng tôi lại không làm được. Vì lần đó, tôi đã phải trả một cái giá rất đắt, nhưng tôi không hối hận, vì người đó… chính là ba nuôi của tôi bây giờ. Ông ấy là người đã cứu tôi trong một lần thất bại. Ông ấy cho tôi cảm giác gia đình, cho tôi sự ấm áp mà tôi mong ước. Ngày tôi gọi ông ấy là ba, tôi đã thề là sẽ bảo vệ ông ấy đến hết đời cho dù có phải trả giá bằng mạng sống của tôi đi nữa.”

Dương Thư Nhã cũng không phát hiện trên gương mặt của mình đã chảy xuống hai hàng nước mắt, cô thì thào nhẹ giọng nói:

“ Dương Mỹ…”

Dương Mỹ nhếch môi cười, nụ cười không bao hàm ý gì cả, nếu có chỉ là sự đau xót:

“ Thế nào? Câu chuyên tôi kể hay chứ. Đó mới chỉ là một phần rất nhỏ trong số những câu chuyện của tôi. Cô biết không, có lẽ tôi nên cảm ơn những người đã bắt tôi đi, bởi vì có họ tôi đã có năng lực tự bảo vệ bản thân mình, tôi có khả năng quyết định sự sống chết của kẻ khác, tôi có thể khiến những người đã làm tôi đau khổ phải trả giá thật đắt. Tôi cũng nên cảm ơn cả cô nữa, nếu không có cô thì cũng sẽ không có một Dương Mỹ của ngày hôm nay.”

“ Xin lỗi…xin lỗi cô. Tôi không biết…tôi thực sự không biết là cô phải trải qua nhiều chuyện như vậy. Tôi đã từng nghĩ, mẹ con cô mới là người đã cướp đi tất cả của tôi. Tôi có 9 năm làm cô nhi nhưng so với những đau đớn mà cô phải chịu thì tôi chả là gì hết cả. Tôi xin lỗi, thực sự rất xin lỗi cô…”



Dương Mỹ mỉm cười nhìn cô nhưng ánh mắt lại không hề có chút ý cười nào:

“ Cô không có lỗi, đấu tranh vì hạnh phúc của mình thì có gì là sai. Đúng, sai rất khó phân biệt. Cô cho nó là đúng thì nó là đúng, cho nó là sai thì nó là sai. Cô giết người xấu thì đối với cô là đúng, nhưng với người thân, bạn bè của họ thì cô là sai. Đúng, sai là tại lòng mình. Với tôi, hành động của cô là sai, nhưng với cô thì đó là làm vì bản thân cô. Cho nên, cô không sai. Duy nhất chỉ là cô không thể giết được tôi đó là sai lầm trí mạng. Đổi lại là tôi, tôi sẽ cho nổ ngay khi cô vừa bước lên xe. Cô, chưa đủ tàn nhẫn cũng như quyết đoán.”

Dương Thư Nhã lắc mạnh đầu, nước mắt lăn trên đôi gò má xinh đẹp:

“ Không…tôi sai rồi…Dương Mỹ. Là tại tôi ích kỉ, tôi muốn giữ ba cho riêng mình, là tại tôi ghen ghét với tài năng và nhan sắc của cô. Có lẽ trước ngày hôm nay tôi sẽ nghĩ hành động của tôi không có gì là sai cả, nhưng hôm nay tôi mới biết đó chỉ là ngụy biện cho sự ích kỉ của tôi. Tôi…tôi xin lỗi, thật lòng xin lỗi cô.”

“ Ha ha ha…xin lỗi, xin lỗi. Câu nói này tôi nghe được rất nhiều lần rồi. Khi người ta hối hận vì hành động của mình thì sẽ xin lỗi nhưng mà xin lỗi xong rồi thì có làm được gì nữa đâu. Cũng đâu thể khiến người chết sống lại, đâu thể khiến nỗi đau biến mất. Nếu đã như vậy thì xin lỗi làm gì. Nếu cô cảm thấy mình thực sự sai thì hãy lấy hành động chứng mình đi.”

Mặt Dương Thư Nhã biến sắc nhưng vẫn cắn răng nói:

“ Hành động?…cô…cô muốn tôi làm gì?”

Dương Mỹ cười khẩy, liếc mắt nhìn thâm ý về phía cô ta:

“ Tôi nói, tôi muốn cô quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ, tôi muốn chính tay cô giết chết ba mẹ cô, tôi cũng muốn chính tay cô tự sát. Cô có làm được hay không?”

Sắc mặt DTN trắng bệch, môi cô run run nhưng không nói được lời nào.

“ DTN, cô đừng chơi trò mèo khóc chuột với tôi, cô tưởng mình làm ra vẻ biết lỗi là có thể khiến tôi mềm lòng hay sao! Tôi xin rút lại câu nói vừa rồi, cô không hề ngu ngốc, ngược lại, cô rất thông minh. Cô biết lợi dụng hoàn cảnh và biết điều khiển tâm tình người khác. Nếu hôm nay đổi lại là người khác có lẽ đã bị cô làm cho mềm lòng rồi. Rất tiếc, người đứng đây hôm nay lại là tôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ là bản thân mình là người tốt nên cô cũng không cần tốn thêm công sức nữa.” Dương Mỹ lạnh lùng nhìn DTN nói. Mỗi câu đều khiến sắc mặt cô ta càng kém hơn.

DTN hít sâu một hơi, nặng nề nói:

“ Đến hôm nay tôi mới thực sự biết được khoảng cách giữa tôi và cô là lớn đến nhường nào. Đúng vậy, đích xác vừa rồi tôi chỉ đóng kịch trước mặt cô. Nhưng như vậy thì đã sao, tôi vì mạng sống của mình, cũng như cô nói, vì bản thân mình mà làm thì tất cả mọi việc đều là đúng.”

Dương Mỹ không nói gì mà chỉ nhìn cô ta.

DTN tiếp tục nói:

“ Năm tôi 10 tuổi, tôi bị bắt cóc 4 lần, năm 12 tuổi bị 7 lần. Cô có thể tưởng tượng được không. Cái cảm giác ngày ngày sống trong lo sợ khiến tôi gần như phát điên. Cuối cùng, tôi nghĩ ra một cách, tôi đã giả vờ như bị ngu ngốc trong suốt quãng thời gian đó đến nay. Nếu tôi không làm vậy thì có lẽ tôi cũng không thể đứng đây với cô ngày hôm nay được. Tất cả là vì ba, ba có rất nhiều kẻ thù, họ bắt cóc tôi để uy hiếp ba nhưng tôi lại chưa bao giờ trách ông ấy. Bởi vì, đó là ba của tôi. Tôi là một cô nhi, không ai hiểu cảm giác khao khát gia đình hơn tôi. Tôi sẽ giữ thật chặt gia đình này, bất kì ai cũng không thể cướp được, kể cả cô.”

“ Tôi đúng là đã quá khinh thường cô rồi. Cô có thể lừa được nhiều người lâu như vậy, bao gồm cả tôi cũng suýt chút nữa đã bị cô lừa rồi.”

“ Ha ha ha…Dương Mỹ, cô là người đầu tiên phát hiện ra chân tướng thật của tôi, ngay cả ba cũng chưa bao giờ nghĩ đứa con gái như tôi có gì nổi bật cả. Khả năng đóng kịch của tôi rất khá phải không?” DTN chua xót cười nói.” Được rồi, nói đi, cô định làm gì với tôi. Chẳng lẽ cô định để tôi ở lại đây đến chết hay sao?”

Dương Mỹ đưa tay lên vuốt tóc, đây là hành động cô thường làm khi cân nhắc một việc gì đó.

“ Không phải cô rất sợ chết sao? Nhưng cô yên tâm đi, tôi sẽ không giết cô đâu, tôi sẽ để cô sống, hơn nữa còn sống rất hạnh phúc.”

Biểu hiện của Dương Mỹ càng khiến DTN thêm sợ hãi, trái tim cô đạp mạnh một nhịp, cô không tin rằng Dương Mỹ sẽ dễ dàng tha thứ cho cô như vậy.

Thực tế suy nghĩ của cô là hoàn toàn đúng, khi Dương Mỹ nói ra những câu tiếp theo thì cô tưởng chừng Thế Giới sụp đổ.

“ Nể tình chúng ta trên danh nghĩa là chị em, tôi sẽ cho cô 2 lựa chọn. Thứ nhất, tôi sẽ thả cô đi nhưng sẽ là ở một nơi do tôi lựa chọn. Thứ 2, cô sẽ phải làm một việc theo yêu cầu của tôi. Thế nào, rất dễ chọn phải không? Hai yêu cầu của tôi hoàn toàn không khó khăn chút nào, cô cứ từ từ mà chọn, tôi có thể đợi được. Nhưng nên nhanh một chút vì lũ cá của tôi đã đói rồi.” Dương Mỹ kéo một cái ghế lại gần và ngồi xuống, cô cũng không vội, cái cô có chính là thời gian.

DTN nhíu mày suy nghĩ, giữa 2 lựa chọn nhìn thì có vẻ cái thứ hai là dễ dàng hơn nhưng cô tàh tin vào cái đầu tiên còn hơn là tin vào Dương Mỹ sẽ tốt bụng đột xuất.

“ Cái thứ nhất…là đi đâu?” Thật lâu sau, DTN mới cắn răng hỏi thử Dương Mỹ.

Dương Mỹ không nhìn cô mà giơ bàn tay của mình lên ngắm:

“ Theo lí mà nói thì tôi sẽ không nói trước cho cô, nhưng vì nể tình cô lựa chọn cũng khá hợp ý tôi cho nên tôi sẽ gợi ý một chút vậy.Ừm…nên dùng từ gì cho chính xác nhỉ? À…đúng rồi, ngày xưa người ta gọi đó là quân kĩ, cô có hiểu tôi nói gì không?”

Mặt DTN trắng bệch, hoảng sợ không nói được câu nào.

Dương Mỹ mỉm cười nhìn cô nói thêm:

“ Không hiểu sao? Vậy tôi gợi ý tiếp nhé. Trong quân đội, binh lính thường mấy năm mới được về nhà một lần. Họ đều là những thanh niên trai tráng nên nhu cầu về sinh lí là không thể thiếu, nhưng quân doanh lại không cho phép mang theo đàn bà. Họ chỉ còn cách bắt phụ nữ của các làng xóm họ đi qua hoặc là tù binh cướp được mang về phục vụ. Mỗi người phụ nữ như vậy thường sẽ phải qua tay rất nhiều người, họ không quan tâm đến mạng sống của những người đàn bà đó, thường thì sẽ bị làm cho đến chết hoặc nếu không sẽ được chữa trị và tiếp tục những ngày tháng sống như vậy.”

Dương Mỹ không hề để ý đến DTN đã sắp ngất đi vì sợ mà đinh tiếp tực nói

“ Cô vẫn chưa hiểu à, hay để tôi gợi ý tiếp nhé…”

“ Đủ rồi…đừng nói nữa…nói…điều thứ 2 đi…” DTN lắp bắp ngắt lời Dương Mỹ không cho cô nói tiếp. Cô sợ nếu cô ta còn nói tiếp thì bản thân cô sẽ chết mất.

“ Tiếc quá…yêu cầu trên thật là hấp dẫn mà cô lại bỏ qua. Không sao, vẫn còn cái thứ 2, cô có chắc là sẽ chọn nó không?”

DTN cắn môi nói: “ Nói đi…”

“ Yêu cầu này đơn giản hơn, cô chỉ cần ăn viên thuốc này là cô có thể rời khỏi.”

“ Không cần trêu đùa tôi nữa, nói trọng điểm đi. Viên thuốc đó là gì?”

“ Becberlica, một loại độc dược được quân đội Mỹ sáng chế, nó được dùng cho các gián điệp.Ăn nó, trừ khi cô bị giết nếu không bản thân cô cũng không thể tự sát, cũng không thể phản bội. Khi trong đầu cô có suy nghĩ phản bội nó sẽ khiến cô đau đớn như bị thiêu cháy ruột gan, nếu không được cung cấp giải dược đúng hạn thì cô sẽ phải chịu đựng đau đớn cho đến chết. Cũng đừng nghĩ đến chuyện tự sát, chỉ cần trong đầu cô có ý nghĩ đó nó sẽ lập tức khiến toàn thân cô mất hết sức lực buộc phải bị động thừa nhận thống khổ mà lại không thể chết. Thế nào, nó rất thần kì phải không? Tôi đã phải trả cái giá rất cao mới mua được nó đấy.” Dương Mỹ giơ viên thuốc nhỏ màu hồng lên cho DTN xem.

DTN nhắm 2 mắt lại, lựa chọn im lặng.

Dương Mỹ nhíu mày nhìn cô “ Không muốn chơi nữa sao? Cũng được, cô ở lại đây, tôi có đủ khả năng nuôi cô đến già. Cách 1 tuần tôi sẽ cho người đến chữa trị vết thương cho cô sau đó lại thả cô xuống. Đừng nghĩ đến chuyện tự tử, vì cô sẽ không đủ sức mà làm nữa đâu.”

Dứt lời, Dương Mỹ rút khẩu súng trong tay bắn về phía DTN nhưng trong khẩu súng không phải là đạn mà chỉ là một mũi kim. Mũi kim bắn vào khiến toàn thân DTN không còn chút sức lực nào để cử động nhưng đầu óc cô lại hoàn toàn thanh tỉnh.

DTN muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại không đủ sức để phát ra tiếng, chỉ còn cách trơ mắt nhìn Dương Mỹ bước đi còn bản thân cô lại bị đưa xuống địa ngục kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Em Thật Không?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook