Chương 39
Mimibonny
10/06/2013
2 tháng sau.
Bà Lan ngồi đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa, đôi mắt sưng đỏ, khuôn mặt hốc hác hẳn đi. Dương Trí Chung trông thấy vợ như thế cũng hết sức đau lòng nhưng không biết phải làm sao. Chính bản thân ông cũng rất lo lắng nhưng là người đàn ông trong nhà ông không cho phép mình được ngã xuống, ít ra là cho đến khi ông cũng không thể chống đỡ được nữa mà thời gian của ông…cũng không còn nhiều lắm.
“ Em à….”
Bà Lan nghe thấy chồng gọi mới từ từ ngước đôi mắt sưng đỏ lên:
“ Đã có tin gì chưa anh?”
Dương Trí Chung cố nặn ra một nụ cười nhẹ nhàng tiến đến ôm lấy hai vai vợ mình:
“ Tin anh đi, sẽ sớm có tin của con bé thôi mà. Không có người gọi điện đòi tiền chuộc nên chắc con bé sẽ không có gì nguy hiểm đâu. Em phải cố gắng lên đừng để lúc con bé về lại trách ba nó không biết chăm sóc mẹ.”
Khi Dương Trí Chung nói những câu này, chính bản thân ông cũng không biết có thể tin bao nhiêu phần. Chỉ là ông cũng không có cách nào khác nữa. Trong đầu ông lúc này hiện lên một cái tên mà chính ông cũng không hề muốn tin, cũng không dám tin. “ Ôi, tất cả đều là lỗi của ta. Lẽ ra…lẽ ra…”
Bà Lan cũng không nhớ nổi đây là lần thứ bao nhiêu bà nghe được câu trả lời như vậy rồi. Nhưng… người kia lại là chồng bà, bà biết ông ấy lo lắng cũng không ít hơn bà. Bà có thể làm gì ngoại trừ ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt.
Đã 2 tháng rồi, Dương Thư Nhã vẫn phải sống trong chốn địa ngục kia. Mỗi ngày đều phải chịu đựng đau đớn mà không ai tưởng được. Những khi mà chính bản thân cô cũng cảm thấy mình sắp chết thì cô lại được bọn họ cứu trở về. Nhưng mà so với việc được sống như thế thì chết còn sung sướng hơn, làn da cô đã chuyển thành màu trắng bạch của xác chết, mềm nhũn như thịt thối. Cô không cảm thấy đây còn là thân thể của mình nữa.
Nhưng mà nếu có ai hỏi cô có hối hận hay không thì có thể cô sẽ suy nghĩ nhưng câu trả lời vẫn là “ không”. DTN có lẽ không hẳn là người xấu nhưng cô lại là người cố chấp, cho dù bản thân cô biết là mình sai nhưng cô sẽ không bao giờ hối hận vì quyết định của mình. Bây giờ cũng vậy!
“ Cô ta thế nào rồi?” Dương Mỹ lạnh lùng nhìn cô gái bên dưới hỏi người đàn ông bên cạnh.
“ Vẫn sống thưa cô”
“ Có ai phát hiện không?”
“ Mấy ngày trước có cảnh sát đến tìm nhưng không tìm được gì. Chỗ này tuyệt đối bí mật, cho dù họ có cho bom nổ cũng không thể tìm được.”
“ Tôi thì không nghĩ vậy đâu. Có lẽ đã có người biết là chúng ta làm rồi. Chỉ là…ông ta sẽ làm sao đây?… .” Dương Mỹ thôi không nhìn DTN nữa mà quay sang người bên cạnh. “Cô ta có thể chịu được bao lâu nữa”
Đây là một người đàn ông trẻ tầm 25-26 tuổi, khuôn mặt cũng tính là đẹp trai nếu không có một vết sẹo dữ tợn kéo dài từ lông mày xuống tận cằm. Cô cứu anh ta trong một lần làm nhiệm vụ, khi đó cũng chỉ là tiện tay mà thôi nhưng anh ta lại kiên quyết đi theo cô.
Nghe cô hỏi vậy, Trần Dương khuôn mặt không cảm xúc trả lời cô:
“ Theo tình trạng của cơ thể cô ta hiện giờ, cho dù có cố gắng thì cũng không chịu được quá 3 ngày nữa. Cơ thể cô ta đã rất suy yếu, có dấu hiện bị suy phổi, suy hô hấp cấp và nhiễm trùng nặng. Tình trạng rất không khả quan, tuy rằng tôi đã cho cô ta thuốc nhưng nếu không được chăm sóc và nghỉ ngơi một thời gian dài e là không thể chịu được.”
Trước đây, Trần Dương cũng có học về y một thời gian, có lẽ nếu không có sự việc lần đó thì bây giờ anh đã là một bác sĩ. Những điều anh ta nói,
Dương Mỹ không chút nào nghi ngờ, cô nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi nói:
“ Được rồi, tôi giao cô ta cho anh, bằng mọi cách trong thời gian sớm nhất khiến cô ta hồi phục. Hừ…không phải tôi không dám giết cô ta, chỉ là cô ta còn có chút giá trị để lợi dụng. Nếu để cô ta chết dễ dàng như thế thì thật có lỗi với ba tôi. Làm đi.”
Nói rồi Dương Mỹ cũng không để ý đến DTN được kéo lên mà quay người đi thẳng.
Bệnh viện New Yord, phòng chăm sóc đặc biệt.
Bà Lan không thể tin rằng người đang nằm trên giường kia lại là người vừa nói chuyện và an ủi mình. Rõ ràng ông ấy vẫn rất khỏe mạnh mà bây giờ lại có thể nằm yên một chỗ như vậy. Bà không muốn tin nhưng lại không thể không tin.
Quay trở lại nửa tiếng trước.
“ Ông nói sao? Ông ấy bị làm sao?” Bà Lan đứng bật dậy khỏi ghế, run giọng hỏi lại bác sĩ.
“ Xin bà hãy bình tĩnh cho. Tôi hiểu cảm giác bây giờ của bà, chúng tôi cũng sẽ cố hết sức nhưng có lẽ… Gia đình nên chuẩn bị…”
“ Bác sĩ Jackson, ông không cần nói, ông là bác sĩ riêng của gia đình tôi, tại sao đến bây giờ ông mới nói cho tôi.” Bà lan cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh, lạnh lùng nhìn bác sĩ.
“ Tôi xin lỗi, tại ông nhà không cho phép tôi nói vì sợ bà lo lắng. Tôi đã khuyên ông ấy nên nghỉ ngơi một thời gian dài để bệnh tình tốt hơn chỉ là có vẻ như ông ấy không nghe lời khuyên của tôi. Lần đột quỵ này có lẽ ông ấy cũng đã đoán trước được, tình trạng sức khỏe của ông ấy 2 năm gần đây đã đi xuống rất thấp. Bệnh tim cũ cũng không cách nào cải thiện hơn được, bây giờ ông ấy chỉ có thể sống bằng thuốc. Lần đột quỵ này…xin lỗi… ông ấy rất khó để tỉnh lại. Gia đình nên cử người đến chăm sóc và nói chuyện thường xuyên có lẽ sẽ tốt hơn với ông ấy.” Bác sĩ Jackson cố gắng tìm từ ngữ thích hợp nhất để giải thích, áy náy nhìn bà Lan.
Tập đoàn Thiên Mỹ.
“ Chủ tịch…”
Dương Mỹ giật mình tỉnh lại, tin tức vừa đưa đến vẫn lùng bùng trong tai cô.
“ Chuyện gì?”
“ Tất cả các trang báo đều nói về chuyện của ông Dương.” Quản lí lau mồ hôi đưa một tờ báo cho Dương Mỹ.
Dương Mỹ nhíu mày nhìn tiêu đề bài báo “ Cựu Chủ tịch Tập Đoàn Thiên Mỹ, Dương Trí Chung bị đột quỵ, Tập đoàn nổi tiếng này sẽ ra sao khi mất con chim đầu đàn này?”
“ Bài báo này là của ai viết?”
“ Chủ tịch, tôi nghĩ việc quan trọng bây giờ không phải điều tra xem ai viết bài báo này mà là chúng ta nên giải quyết chuyện này như thế nào? Giá cổ phiếu của chúng ta hôm nay đã tụt xuống rất thấp rồi, nếu cứ để như vậy sẽ rất nguy hiểm.”
Dương Mỹ nhíu mày suy nghĩ: “ Gọi mọi người vào phòng họp…à, gọi luôn cả Lê Phong vào.”
Quản lí khó hiểu nhìn vị Chủ tịch trước mặt nhưng cũng rất thông minh không hỏi lại mà quay đi làm luôn. Không vị lão đại nào lại muốn cấp dưới nghi ngờ quyết định của mình cả.
Phòng họp…
Lê Phong cảm thấy bản thân mình thực sự đang nằm mơ rồi, nhưng mà cho dù là mơ đi chăng nữa thì đây cũng nhất định là giấc mơ đẹp nhất kể từ khi anh ra đời đến nay.
Cái ghế mà anh đang ngồi đây, cái vị trí này, cho dù chỉ là vị trí cuối cùng nhưng cũng khiến ối kẻ phải đổ máu dẫm đạp lên nhau để ngồi vào. Mà anh, Lê Phong cảm thấy với chức vụ của mình cho dù có tự tin thi cũng phải cố gắng thêm ít nhất là 10 năm mới có tư cách để được vào đây.
Nhìn sang bên cạnh, là Quản lý Ngô, người luôn hạnh họe anh trong công việc, cái kẻ mắt cao hơn đầu luôn cho mình là nhất, cái kẻ chỉ dựa vào quan hệ để ngồi lên chức vị đó mà chả có một chút năng lực nào. Lê Phong chính là khinh bỉ nhất những người như vậy. Chẳng phải chỉ là có một ông bố tốt thôi sao? Nếu không như vậy e là bây giờ hắn ta còn không biết đang ở xó xỉnh nào chờ chết nữa…
Mọi người trong phòng họp đều dùng ánh mắt tóe lửa và nghi vấn nhìn vào Lê Phong khiến anh cảm thấy rất áp lực. Đùa chứ, những người ở đây là ai? Tùy tiện chỉ một người thôi dậm chân một phát cũng có thể khiến cái thành phố này run rẩy rồi, lúc này lại đồng loạt nhìn anh như vậy thật khiến Lê Phong có chút không chịu nổi.
Lúc này, cửa phòng họp mở ra, mọi người vội vàng đứng lên, một thân hình mềm mại xinh đẹp bó sát trong bộ vest khiến người xem bỏng mắt bước vào.
Dương Mỹ đi thẳng về ghế Chủ Tịch và ngồi xuống, lúc này những người ở dưới mới dám ngồi.
Mọi người không ai dám lên tiếng trước, nhìn vẻ mặt của vị Chủ tịch “đáng kính” bây giờ không thể dùng hai chữ đáng sợ nữa rồi. Trên đấy hiện lên rõ ràng dòng chữ “ cấm dây vào”. Bây giờ mà có kẻ ngu ngốc nào đi trêu chọc cô ta e là cũng chỉ có những kẻ ngại mạng mình quá dài mà thôi.
Dương Mỹ liếc một vòng quanh phòng họp xác định không còn ai chưa đến nữa lúc này mới hơi mỉm cười tựa lưng vào ghế khoanh hai tay trước ngực bình thản nói:
“ Các vị, tin rằng mọi người đều đã biết lí do của buổi họp hôm nay. Đã vậy tôi cũng không cùng các vị dài dòng nữa, cho tôi biết ý kiến của các vị như thế nào về chuyện này.”
Không ai lên tiếng, tất cả đều cúi đầu xuống thật thấp. Bọn họ không phải không có năng lực, nếu không có cũng không ngồi lên được vị trí của ngày hôm nay. Nhưng mà đôi khi quá tự cho mình là thông minh cũng không phải là hành động đúng đắn.
Chỉ nghe Dương Mỹ hừ lạnh một tiếng. Không khí trong phòng càng thêm phần ngột ngạt. Mấy lão già ngày thường thích quát tháo hôm nay lại im re không dám nói gì, ngay cả hít thở mạnh cũng không dám.
“ Hừ…sao không ai nói gì hết cả. Câm hết rồi à? Bình thường không phải tôi chưa nói xong mà các người đã nhảy vào mồm tôi nói rồi hay sao? Bây giờ tôi cho các vị cơ hội để nói sao không nói. Chẳng lẽ tôi trả tiền mà chỉ thuê được lũ vô dụng như thế này sao?” Dương Mỹ sắc mặt rất kém, mắt hạnh lạnh lùng nhìn mọi người.
Tất cả đều toát mồ hôi lạnh, nhiều người trong mắt lóe lên sự tức giận nhưng vẫn nhịn không dám phát tác. Số khác thì trong lòng kêu khổ không ngớt.
Lão đại à, đây là chuyện riêng trong nhà cô, ai dám xen vào nói thêm câu gì chứ. Tuy rằng mọi người đều biết quan hệ hai cha con cô không tốt nhưng mà dù sao cũng là cha con. Cô muốn chúng tôi phải nói gì đây. Chẳng lẽ bắt chúng tôi đứng lên vỗ tay hay giả vờ khóc lóc. Nếu muốn vậy thì ít nhất cô cũng nên tỏ rõ thái độ một chút để chúng tôi còn phụ họa cho chứ. Aizz…số ta thật khổ, chẳng qua chỉ vì miếng ăn mà suốt ngày phải sống trong sợ hãi thế này…aizz aizz…
Qua thật lâu vẫn không có ai lên tiếng, Dương Mỹ thực sự đã rất tức giận, cô phải rất kiềm chế mới không làm ra hành động gì quá đáng.
Ánh mắt cô lướt một vòng quanh phòng nhưng đột nhiên dừng lại ở một khuôn mặt. Đây cũng không tính là một gương mặt có gì nổi bật, nếu để lẫn trong đám đông thì cũng không gây cho ai chú ý cả.
“ Lê Phong…”
Lê Phong giật mình ngước mặt lên nhìn, thấy ánh mắt mọi người đều đang đổ dồn về mình khiến anh có chút lúng túng đứng bật dậy, lắp bắp nói:
“ Có…có tôi.”
“ Nêu suy nghĩ của anh cho tôi nghe.”
Lê Phong toát mồ hồi liếc nhìn mọi người trong phòng:
“ Chủ tịch…tôi…tôi..”
Dương Mỹ mỉm cười nhẹ nhàng với anh, mềm mỏng động viên:
“ Không sao đâu, cứ việc nêu ý kiến của anh. Nếu sai tôi cũng không trách.”
Lê Phong hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ ngửng đầu nhìn thẳng vào mắt vị chủ tịch trẻ:
“ Vâng, Chủ tịch. Theo cách nghĩ của tôi, trước tiên Tập Đoàn chúng ta nên mở một cuộc họp báo trả lời với báo chí về chuyện này. Nếu cứ để họ tiếp tục nói không biết họ sẽ còn nghĩ ra bao nhiêu chuyện nữa.”
Dương Mỹ vẫn giữ nụ cười trên môi nhưng trong ánh mắt lại có nhiều hơn sự chú ý.
“ Tiếp theo, chúng ta nên củng cố tinh thần cho nhân viên, không để bọn họ có tâm lí sợ hãi, sự việc lần này không nên vì nó mà để ảnh hưởng đến hoạt động của tập đoàn. Mặt khác, tiếp tục tiến hành các dự án và kế hoạch hợp tác đã thông qua.”
Lê Phong nín thở nhìn phản ứng của vị chủ tịch, thấy cô vẫn hơi mỉm cười mới thoáng an tâm.
Dương Mỹ vẫn bình thản nhìn anh, nếu chỉ có như vậy thì cô đúng thật là có chút thất vọng rồi.
“ Những điều anh vừa nói, tôi đều đã biết. Việc quan trọng nhất sao anh không đề cập tới. Vấn đề giá cổ phiếu của Tập đoàn rớt sàn quá nhanh anh nghĩ nên giải quyết ra sao? Đây hình như cũng là lĩnh vực chuyên môn của anh.”
Lê Phong sắc mặt thoáng tái đi cúi thấp đầu, bỗng anh ngẩng mạnh đầu cắn răng nói:
“ Chủ tịch, chuyện cổ phiếu Tập đoàn sút giá là do nhiều thế lực thừa nước đục thả câu, chuyện này chắc cô đã biết. Quan trọng là, nếu như lẻ tẻ từng người muốn mua vào thì với chúng ta muốn mua lại cũng không khó, đáng sợ nhất là có kẻ đứng đằng sau giật dây thao khống. Giá cổ phiếu trước nay cho dù có lên có xuống nhưng chung quy vẫn ở một mức độ chấp nhận được. Nếu vượt quá mức độ đấy e rằng đối với Tập đoàn chúng ta là một tổn thất khó có thể bù đắp. Cho nên, tôi đề nghị chúng ta nên cử người nhanh chóng thu mua lại tất cả cổ phiếu đã bán ra, quản lí chặt chẽ những người trong Tập đoàn nắm giữ cổ phần, cho dù là rất nhỏ. Tất nhiên, quan trọng nhất vẫn là cử người thường xuyên quan sát ở các sàn giao dịch, điều chỉnh các tỉ lệ, nếu có ai khả nghi tốt nhất nên diệt trứng từ trong nước trước. Ồ, muốn làm được điều này chúng ta phải có một chuyên gia, tuy rằng tôi có nghiên cứu về cổ phiếu nhưng tôi không nghĩ mình có thể làm được…”
Lê Phong càng nói về sau càng không điều chỉnh được hơi thở và giọng điệu của mình. Anh biết rằng cho dù bây giờ có hối hận thì đã muôn rồi, những lời anh nói hôm nay đã triệt để đắc tội với các vị lão đại ở đây. Lê Phong cũng tưởng tượng ra cuộc sống tương lai của mình trong tập đoàn sẽ không còn êm đẹp như trước nữa. Nhưng mà anh lại không hối hận, cùng lắm là nghỉ việc, ta không tin với năng lực của ta mà không thể nuôi sống bản thân.
Dương Mỹ im lặng nghe anh nói từ đầu đến cuối, càng nghe mày liễu càng nhíu chặt, môi đẹp bất giác cũng mím lại, hồi lâu mới nói:
“ Có bao nhiêu phần nắm chắc?”
Lê Phong khó hiểu nhìn cô.
“ Nếu tôi giao việc này cho anh, anh có bao nhiêu phần nắm chắc hoàn thành.”
Mọi người trong phòng đều giật mình, ngay cả bản thân Lê Phong cũng giật mình không kém. Anh chẳng qua chỉ là một nhân viên nhỏ bé mà thôi, người như anh trong tập đoàn không một ngàn thì cũng tám trăm, tại sao một nhiệm vụ to lớn như thế lại giao cho anh.
Ánh mắt Lê Phong có chút sợ hãi nhưng nhiều hơn vẫn là hồi hộp và cuồng nhiệt đáp lại:
“ Chủ tịch, tôi…tôi không nắm chắc, nhiều nhất là 3 phần…”
“ Tốt, 3 phần, vậy hãy dùng sự cố gắng và nỗ lực của anh để hoàn thiện nốt 7 phần còn lại.”
“ Chủ tịch, tôi…”
“ Không cần nói với tôi, tôi không quan tâm đến quá trình, cái tôi cần chỉ là kết quả. Anh chỉ cần nói với tôi, anh, có làm được hay không?” Dương Mỹ không để Lê Phong nói hết đã lạnh lùng cắt đứt.
Lê Phong hít sâu một hơi, ánh mắt có chút đỏ lên khàn giọng đáp lại:
“ Có…”
“ Tốt, vậy chuyện này giao cho anh. Tan họp.”
Không đợi mọi người kịp phản ứng Dương Mỹ đã dẫn đầu bước ra khỏi phòng họp để lại đằng sau mấy gương mặt ngơ ngác vẫn chưa hiểu chuyện gì. Mấy người bọn họ từ trước đến nay đã bao giờ chứng kiến một màn như vậy. Đường đường là những vị trụ cột của tập đoàn mà lại bị cho như là không khí. Ngay cả hỏi một câu cũng không hỏi mà cứ như vậy quyết định. Thật sự là…thật sự có chút quá khinh người rồi. Nhưng mà cho dù trong lòng họ có gào thét thế nào thì bên ngoài vẫn phải làm ra vẻ vui cười đến trước mặt cái vị vừa một bước lên trời kia hớn hở chúc mừng. Mới hôm trước còn có thể quát nạt anh ta, thậm chí đuổi việc, vậy mà hôm nay phải đến nịnh nọt người ta. Ôi! Chuyện đời thật sự khó lường trước được.
Bà Lan ngồi đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa, đôi mắt sưng đỏ, khuôn mặt hốc hác hẳn đi. Dương Trí Chung trông thấy vợ như thế cũng hết sức đau lòng nhưng không biết phải làm sao. Chính bản thân ông cũng rất lo lắng nhưng là người đàn ông trong nhà ông không cho phép mình được ngã xuống, ít ra là cho đến khi ông cũng không thể chống đỡ được nữa mà thời gian của ông…cũng không còn nhiều lắm.
“ Em à….”
Bà Lan nghe thấy chồng gọi mới từ từ ngước đôi mắt sưng đỏ lên:
“ Đã có tin gì chưa anh?”
Dương Trí Chung cố nặn ra một nụ cười nhẹ nhàng tiến đến ôm lấy hai vai vợ mình:
“ Tin anh đi, sẽ sớm có tin của con bé thôi mà. Không có người gọi điện đòi tiền chuộc nên chắc con bé sẽ không có gì nguy hiểm đâu. Em phải cố gắng lên đừng để lúc con bé về lại trách ba nó không biết chăm sóc mẹ.”
Khi Dương Trí Chung nói những câu này, chính bản thân ông cũng không biết có thể tin bao nhiêu phần. Chỉ là ông cũng không có cách nào khác nữa. Trong đầu ông lúc này hiện lên một cái tên mà chính ông cũng không hề muốn tin, cũng không dám tin. “ Ôi, tất cả đều là lỗi của ta. Lẽ ra…lẽ ra…”
Bà Lan cũng không nhớ nổi đây là lần thứ bao nhiêu bà nghe được câu trả lời như vậy rồi. Nhưng… người kia lại là chồng bà, bà biết ông ấy lo lắng cũng không ít hơn bà. Bà có thể làm gì ngoại trừ ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt.
Đã 2 tháng rồi, Dương Thư Nhã vẫn phải sống trong chốn địa ngục kia. Mỗi ngày đều phải chịu đựng đau đớn mà không ai tưởng được. Những khi mà chính bản thân cô cũng cảm thấy mình sắp chết thì cô lại được bọn họ cứu trở về. Nhưng mà so với việc được sống như thế thì chết còn sung sướng hơn, làn da cô đã chuyển thành màu trắng bạch của xác chết, mềm nhũn như thịt thối. Cô không cảm thấy đây còn là thân thể của mình nữa.
Nhưng mà nếu có ai hỏi cô có hối hận hay không thì có thể cô sẽ suy nghĩ nhưng câu trả lời vẫn là “ không”. DTN có lẽ không hẳn là người xấu nhưng cô lại là người cố chấp, cho dù bản thân cô biết là mình sai nhưng cô sẽ không bao giờ hối hận vì quyết định của mình. Bây giờ cũng vậy!
“ Cô ta thế nào rồi?” Dương Mỹ lạnh lùng nhìn cô gái bên dưới hỏi người đàn ông bên cạnh.
“ Vẫn sống thưa cô”
“ Có ai phát hiện không?”
“ Mấy ngày trước có cảnh sát đến tìm nhưng không tìm được gì. Chỗ này tuyệt đối bí mật, cho dù họ có cho bom nổ cũng không thể tìm được.”
“ Tôi thì không nghĩ vậy đâu. Có lẽ đã có người biết là chúng ta làm rồi. Chỉ là…ông ta sẽ làm sao đây?… .” Dương Mỹ thôi không nhìn DTN nữa mà quay sang người bên cạnh. “Cô ta có thể chịu được bao lâu nữa”
Đây là một người đàn ông trẻ tầm 25-26 tuổi, khuôn mặt cũng tính là đẹp trai nếu không có một vết sẹo dữ tợn kéo dài từ lông mày xuống tận cằm. Cô cứu anh ta trong một lần làm nhiệm vụ, khi đó cũng chỉ là tiện tay mà thôi nhưng anh ta lại kiên quyết đi theo cô.
Nghe cô hỏi vậy, Trần Dương khuôn mặt không cảm xúc trả lời cô:
“ Theo tình trạng của cơ thể cô ta hiện giờ, cho dù có cố gắng thì cũng không chịu được quá 3 ngày nữa. Cơ thể cô ta đã rất suy yếu, có dấu hiện bị suy phổi, suy hô hấp cấp và nhiễm trùng nặng. Tình trạng rất không khả quan, tuy rằng tôi đã cho cô ta thuốc nhưng nếu không được chăm sóc và nghỉ ngơi một thời gian dài e là không thể chịu được.”
Trước đây, Trần Dương cũng có học về y một thời gian, có lẽ nếu không có sự việc lần đó thì bây giờ anh đã là một bác sĩ. Những điều anh ta nói,
Dương Mỹ không chút nào nghi ngờ, cô nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi nói:
“ Được rồi, tôi giao cô ta cho anh, bằng mọi cách trong thời gian sớm nhất khiến cô ta hồi phục. Hừ…không phải tôi không dám giết cô ta, chỉ là cô ta còn có chút giá trị để lợi dụng. Nếu để cô ta chết dễ dàng như thế thì thật có lỗi với ba tôi. Làm đi.”
Nói rồi Dương Mỹ cũng không để ý đến DTN được kéo lên mà quay người đi thẳng.
Bệnh viện New Yord, phòng chăm sóc đặc biệt.
Bà Lan không thể tin rằng người đang nằm trên giường kia lại là người vừa nói chuyện và an ủi mình. Rõ ràng ông ấy vẫn rất khỏe mạnh mà bây giờ lại có thể nằm yên một chỗ như vậy. Bà không muốn tin nhưng lại không thể không tin.
Quay trở lại nửa tiếng trước.
“ Ông nói sao? Ông ấy bị làm sao?” Bà Lan đứng bật dậy khỏi ghế, run giọng hỏi lại bác sĩ.
“ Xin bà hãy bình tĩnh cho. Tôi hiểu cảm giác bây giờ của bà, chúng tôi cũng sẽ cố hết sức nhưng có lẽ… Gia đình nên chuẩn bị…”
“ Bác sĩ Jackson, ông không cần nói, ông là bác sĩ riêng của gia đình tôi, tại sao đến bây giờ ông mới nói cho tôi.” Bà lan cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh, lạnh lùng nhìn bác sĩ.
“ Tôi xin lỗi, tại ông nhà không cho phép tôi nói vì sợ bà lo lắng. Tôi đã khuyên ông ấy nên nghỉ ngơi một thời gian dài để bệnh tình tốt hơn chỉ là có vẻ như ông ấy không nghe lời khuyên của tôi. Lần đột quỵ này có lẽ ông ấy cũng đã đoán trước được, tình trạng sức khỏe của ông ấy 2 năm gần đây đã đi xuống rất thấp. Bệnh tim cũ cũng không cách nào cải thiện hơn được, bây giờ ông ấy chỉ có thể sống bằng thuốc. Lần đột quỵ này…xin lỗi… ông ấy rất khó để tỉnh lại. Gia đình nên cử người đến chăm sóc và nói chuyện thường xuyên có lẽ sẽ tốt hơn với ông ấy.” Bác sĩ Jackson cố gắng tìm từ ngữ thích hợp nhất để giải thích, áy náy nhìn bà Lan.
Tập đoàn Thiên Mỹ.
“ Chủ tịch…”
Dương Mỹ giật mình tỉnh lại, tin tức vừa đưa đến vẫn lùng bùng trong tai cô.
“ Chuyện gì?”
“ Tất cả các trang báo đều nói về chuyện của ông Dương.” Quản lí lau mồ hôi đưa một tờ báo cho Dương Mỹ.
Dương Mỹ nhíu mày nhìn tiêu đề bài báo “ Cựu Chủ tịch Tập Đoàn Thiên Mỹ, Dương Trí Chung bị đột quỵ, Tập đoàn nổi tiếng này sẽ ra sao khi mất con chim đầu đàn này?”
“ Bài báo này là của ai viết?”
“ Chủ tịch, tôi nghĩ việc quan trọng bây giờ không phải điều tra xem ai viết bài báo này mà là chúng ta nên giải quyết chuyện này như thế nào? Giá cổ phiếu của chúng ta hôm nay đã tụt xuống rất thấp rồi, nếu cứ để như vậy sẽ rất nguy hiểm.”
Dương Mỹ nhíu mày suy nghĩ: “ Gọi mọi người vào phòng họp…à, gọi luôn cả Lê Phong vào.”
Quản lí khó hiểu nhìn vị Chủ tịch trước mặt nhưng cũng rất thông minh không hỏi lại mà quay đi làm luôn. Không vị lão đại nào lại muốn cấp dưới nghi ngờ quyết định của mình cả.
Phòng họp…
Lê Phong cảm thấy bản thân mình thực sự đang nằm mơ rồi, nhưng mà cho dù là mơ đi chăng nữa thì đây cũng nhất định là giấc mơ đẹp nhất kể từ khi anh ra đời đến nay.
Cái ghế mà anh đang ngồi đây, cái vị trí này, cho dù chỉ là vị trí cuối cùng nhưng cũng khiến ối kẻ phải đổ máu dẫm đạp lên nhau để ngồi vào. Mà anh, Lê Phong cảm thấy với chức vụ của mình cho dù có tự tin thi cũng phải cố gắng thêm ít nhất là 10 năm mới có tư cách để được vào đây.
Nhìn sang bên cạnh, là Quản lý Ngô, người luôn hạnh họe anh trong công việc, cái kẻ mắt cao hơn đầu luôn cho mình là nhất, cái kẻ chỉ dựa vào quan hệ để ngồi lên chức vị đó mà chả có một chút năng lực nào. Lê Phong chính là khinh bỉ nhất những người như vậy. Chẳng phải chỉ là có một ông bố tốt thôi sao? Nếu không như vậy e là bây giờ hắn ta còn không biết đang ở xó xỉnh nào chờ chết nữa…
Mọi người trong phòng họp đều dùng ánh mắt tóe lửa và nghi vấn nhìn vào Lê Phong khiến anh cảm thấy rất áp lực. Đùa chứ, những người ở đây là ai? Tùy tiện chỉ một người thôi dậm chân một phát cũng có thể khiến cái thành phố này run rẩy rồi, lúc này lại đồng loạt nhìn anh như vậy thật khiến Lê Phong có chút không chịu nổi.
Lúc này, cửa phòng họp mở ra, mọi người vội vàng đứng lên, một thân hình mềm mại xinh đẹp bó sát trong bộ vest khiến người xem bỏng mắt bước vào.
Dương Mỹ đi thẳng về ghế Chủ Tịch và ngồi xuống, lúc này những người ở dưới mới dám ngồi.
Mọi người không ai dám lên tiếng trước, nhìn vẻ mặt của vị Chủ tịch “đáng kính” bây giờ không thể dùng hai chữ đáng sợ nữa rồi. Trên đấy hiện lên rõ ràng dòng chữ “ cấm dây vào”. Bây giờ mà có kẻ ngu ngốc nào đi trêu chọc cô ta e là cũng chỉ có những kẻ ngại mạng mình quá dài mà thôi.
Dương Mỹ liếc một vòng quanh phòng họp xác định không còn ai chưa đến nữa lúc này mới hơi mỉm cười tựa lưng vào ghế khoanh hai tay trước ngực bình thản nói:
“ Các vị, tin rằng mọi người đều đã biết lí do của buổi họp hôm nay. Đã vậy tôi cũng không cùng các vị dài dòng nữa, cho tôi biết ý kiến của các vị như thế nào về chuyện này.”
Không ai lên tiếng, tất cả đều cúi đầu xuống thật thấp. Bọn họ không phải không có năng lực, nếu không có cũng không ngồi lên được vị trí của ngày hôm nay. Nhưng mà đôi khi quá tự cho mình là thông minh cũng không phải là hành động đúng đắn.
Chỉ nghe Dương Mỹ hừ lạnh một tiếng. Không khí trong phòng càng thêm phần ngột ngạt. Mấy lão già ngày thường thích quát tháo hôm nay lại im re không dám nói gì, ngay cả hít thở mạnh cũng không dám.
“ Hừ…sao không ai nói gì hết cả. Câm hết rồi à? Bình thường không phải tôi chưa nói xong mà các người đã nhảy vào mồm tôi nói rồi hay sao? Bây giờ tôi cho các vị cơ hội để nói sao không nói. Chẳng lẽ tôi trả tiền mà chỉ thuê được lũ vô dụng như thế này sao?” Dương Mỹ sắc mặt rất kém, mắt hạnh lạnh lùng nhìn mọi người.
Tất cả đều toát mồ hôi lạnh, nhiều người trong mắt lóe lên sự tức giận nhưng vẫn nhịn không dám phát tác. Số khác thì trong lòng kêu khổ không ngớt.
Lão đại à, đây là chuyện riêng trong nhà cô, ai dám xen vào nói thêm câu gì chứ. Tuy rằng mọi người đều biết quan hệ hai cha con cô không tốt nhưng mà dù sao cũng là cha con. Cô muốn chúng tôi phải nói gì đây. Chẳng lẽ bắt chúng tôi đứng lên vỗ tay hay giả vờ khóc lóc. Nếu muốn vậy thì ít nhất cô cũng nên tỏ rõ thái độ một chút để chúng tôi còn phụ họa cho chứ. Aizz…số ta thật khổ, chẳng qua chỉ vì miếng ăn mà suốt ngày phải sống trong sợ hãi thế này…aizz aizz…
Qua thật lâu vẫn không có ai lên tiếng, Dương Mỹ thực sự đã rất tức giận, cô phải rất kiềm chế mới không làm ra hành động gì quá đáng.
Ánh mắt cô lướt một vòng quanh phòng nhưng đột nhiên dừng lại ở một khuôn mặt. Đây cũng không tính là một gương mặt có gì nổi bật, nếu để lẫn trong đám đông thì cũng không gây cho ai chú ý cả.
“ Lê Phong…”
Lê Phong giật mình ngước mặt lên nhìn, thấy ánh mắt mọi người đều đang đổ dồn về mình khiến anh có chút lúng túng đứng bật dậy, lắp bắp nói:
“ Có…có tôi.”
“ Nêu suy nghĩ của anh cho tôi nghe.”
Lê Phong toát mồ hồi liếc nhìn mọi người trong phòng:
“ Chủ tịch…tôi…tôi..”
Dương Mỹ mỉm cười nhẹ nhàng với anh, mềm mỏng động viên:
“ Không sao đâu, cứ việc nêu ý kiến của anh. Nếu sai tôi cũng không trách.”
Lê Phong hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ ngửng đầu nhìn thẳng vào mắt vị chủ tịch trẻ:
“ Vâng, Chủ tịch. Theo cách nghĩ của tôi, trước tiên Tập Đoàn chúng ta nên mở một cuộc họp báo trả lời với báo chí về chuyện này. Nếu cứ để họ tiếp tục nói không biết họ sẽ còn nghĩ ra bao nhiêu chuyện nữa.”
Dương Mỹ vẫn giữ nụ cười trên môi nhưng trong ánh mắt lại có nhiều hơn sự chú ý.
“ Tiếp theo, chúng ta nên củng cố tinh thần cho nhân viên, không để bọn họ có tâm lí sợ hãi, sự việc lần này không nên vì nó mà để ảnh hưởng đến hoạt động của tập đoàn. Mặt khác, tiếp tục tiến hành các dự án và kế hoạch hợp tác đã thông qua.”
Lê Phong nín thở nhìn phản ứng của vị chủ tịch, thấy cô vẫn hơi mỉm cười mới thoáng an tâm.
Dương Mỹ vẫn bình thản nhìn anh, nếu chỉ có như vậy thì cô đúng thật là có chút thất vọng rồi.
“ Những điều anh vừa nói, tôi đều đã biết. Việc quan trọng nhất sao anh không đề cập tới. Vấn đề giá cổ phiếu của Tập đoàn rớt sàn quá nhanh anh nghĩ nên giải quyết ra sao? Đây hình như cũng là lĩnh vực chuyên môn của anh.”
Lê Phong sắc mặt thoáng tái đi cúi thấp đầu, bỗng anh ngẩng mạnh đầu cắn răng nói:
“ Chủ tịch, chuyện cổ phiếu Tập đoàn sút giá là do nhiều thế lực thừa nước đục thả câu, chuyện này chắc cô đã biết. Quan trọng là, nếu như lẻ tẻ từng người muốn mua vào thì với chúng ta muốn mua lại cũng không khó, đáng sợ nhất là có kẻ đứng đằng sau giật dây thao khống. Giá cổ phiếu trước nay cho dù có lên có xuống nhưng chung quy vẫn ở một mức độ chấp nhận được. Nếu vượt quá mức độ đấy e rằng đối với Tập đoàn chúng ta là một tổn thất khó có thể bù đắp. Cho nên, tôi đề nghị chúng ta nên cử người nhanh chóng thu mua lại tất cả cổ phiếu đã bán ra, quản lí chặt chẽ những người trong Tập đoàn nắm giữ cổ phần, cho dù là rất nhỏ. Tất nhiên, quan trọng nhất vẫn là cử người thường xuyên quan sát ở các sàn giao dịch, điều chỉnh các tỉ lệ, nếu có ai khả nghi tốt nhất nên diệt trứng từ trong nước trước. Ồ, muốn làm được điều này chúng ta phải có một chuyên gia, tuy rằng tôi có nghiên cứu về cổ phiếu nhưng tôi không nghĩ mình có thể làm được…”
Lê Phong càng nói về sau càng không điều chỉnh được hơi thở và giọng điệu của mình. Anh biết rằng cho dù bây giờ có hối hận thì đã muôn rồi, những lời anh nói hôm nay đã triệt để đắc tội với các vị lão đại ở đây. Lê Phong cũng tưởng tượng ra cuộc sống tương lai của mình trong tập đoàn sẽ không còn êm đẹp như trước nữa. Nhưng mà anh lại không hối hận, cùng lắm là nghỉ việc, ta không tin với năng lực của ta mà không thể nuôi sống bản thân.
Dương Mỹ im lặng nghe anh nói từ đầu đến cuối, càng nghe mày liễu càng nhíu chặt, môi đẹp bất giác cũng mím lại, hồi lâu mới nói:
“ Có bao nhiêu phần nắm chắc?”
Lê Phong khó hiểu nhìn cô.
“ Nếu tôi giao việc này cho anh, anh có bao nhiêu phần nắm chắc hoàn thành.”
Mọi người trong phòng đều giật mình, ngay cả bản thân Lê Phong cũng giật mình không kém. Anh chẳng qua chỉ là một nhân viên nhỏ bé mà thôi, người như anh trong tập đoàn không một ngàn thì cũng tám trăm, tại sao một nhiệm vụ to lớn như thế lại giao cho anh.
Ánh mắt Lê Phong có chút sợ hãi nhưng nhiều hơn vẫn là hồi hộp và cuồng nhiệt đáp lại:
“ Chủ tịch, tôi…tôi không nắm chắc, nhiều nhất là 3 phần…”
“ Tốt, 3 phần, vậy hãy dùng sự cố gắng và nỗ lực của anh để hoàn thiện nốt 7 phần còn lại.”
“ Chủ tịch, tôi…”
“ Không cần nói với tôi, tôi không quan tâm đến quá trình, cái tôi cần chỉ là kết quả. Anh chỉ cần nói với tôi, anh, có làm được hay không?” Dương Mỹ không để Lê Phong nói hết đã lạnh lùng cắt đứt.
Lê Phong hít sâu một hơi, ánh mắt có chút đỏ lên khàn giọng đáp lại:
“ Có…”
“ Tốt, vậy chuyện này giao cho anh. Tan họp.”
Không đợi mọi người kịp phản ứng Dương Mỹ đã dẫn đầu bước ra khỏi phòng họp để lại đằng sau mấy gương mặt ngơ ngác vẫn chưa hiểu chuyện gì. Mấy người bọn họ từ trước đến nay đã bao giờ chứng kiến một màn như vậy. Đường đường là những vị trụ cột của tập đoàn mà lại bị cho như là không khí. Ngay cả hỏi một câu cũng không hỏi mà cứ như vậy quyết định. Thật sự là…thật sự có chút quá khinh người rồi. Nhưng mà cho dù trong lòng họ có gào thét thế nào thì bên ngoài vẫn phải làm ra vẻ vui cười đến trước mặt cái vị vừa một bước lên trời kia hớn hở chúc mừng. Mới hôm trước còn có thể quát nạt anh ta, thậm chí đuổi việc, vậy mà hôm nay phải đến nịnh nọt người ta. Ôi! Chuyện đời thật sự khó lường trước được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.