Chương 27: Điều bất ngờ
Kathy Trần
26/09/2023
Cô thức đến sáng anh ngủ rồi cô quay sang nhìn anh . Nhìn nhận lại cảm xúc của mình , vì cô yêu anh nên mọi thiệt thòi này cô tình nguyện nhận
lấy. Đến gần 8h sáng hôm sau cô mới vì mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Anh với cô đều ngủ đến chiều mới dậy, hai vẫn rất bình thường như chưa từng xảy ra mâu thuẫn. Không biết anh có thoải mái hay không nhưng lòng cô luôn rất nặng, rất khó chịu.
Từ lần cô về nhà đám cưới chị cô , gia đình cô đã biết cô quen anh . Hơn nữa nhà cô cũng rất khó. Trước kia cô đã từng bị một người đàn ông lừa tình và lừa cả tiền nếu ba cô can thiệp vào chuyện này sẽ rất rắc rối.
3 ngày liên tục cô cứ luôn thờ thẫn như người mất hồn. Sáng hôm nay khi hai người ngủ dậy anh kể cho cô nghe về giấc mơ của anh tối hôm qua.
" Hôm qua anh mơ thấy ba em gọi điện kêu em về nhà, không cho em ở đây nữa."
Cô lẳng lặng một hồi lâu, anh cũng đang lo lắng giống như cô . Ở hiện tại cô yêu anh nhưng để nói tin tưởng hoàn toàn cô không dám.
" Có thể là thật dị đó , anh về nhà với em một chuyến đi."
" Để anh sắp xếp xong đám cưới bạn ann đã."
" Ủa bạn anh cưới nữa hả."
" Hôm bữa bưng mâm thôi mấy ngày nữa mới cưới."
" À thì ra vậy đợi mấy bữa nữa cũng được."
Mấy ngày đã trôi qua tối nay là tiệc tối rồi. Anh bảo cô tối nay đi cùng với anh. Thấy anh muốn dẫn cô theo cô cũng rất vui.
Cô chuẩn bị rất kỹ mặc chiếc váy cô mới mua nhưng bị lỡ lần truớc để đi với anh . Cất công makeup thật đẹp thật kĩ để anh thật tự hào mới mọi người khi cô đi cùng anh.
" Sao nhìn đẹp không.,"
" Đẹp được rồi nhanh đi mọi người đang chờ."
Cô chở cô ra nhà anh chị anh rồi đi cùng với mọi người , chỗ đám cũng kế bên nhà anh chị nên mọi người đi bộ sang. Anh vội vã đi trước cùng bạn anh bỏ cô đang đau chân vì mang giày cao gót lũi thủi đi sau. Nhưng cô vẫn cố nhanh chân chạy theo mọi người .
Đám ở đây rất to cũng rất náo nhiệt hơn nhiều so với đám nhà chị của cô. Cô ngồi cùng bàn với bạn anh mọi người cũng rất vui vẻ. Người người thay phiên nhau lên hát tặng cô dâu chú rể ai cũng đều hát rất hay.
" Minh lên hát bài đi ."
Ủa theo trí nhớ của cô thì anh đâu có biết hát, cô từng nghe rồi anh hát rất dở .
" Thôi em không hát đâu. "
Anh vừa cười vừa nói mình hát không hay nhưng anh của anh đã đăng ký bài hát cho anh rồi. Cô cũng rất hồi hộp sợ anh hát người ta lại chạy hết.
" Tới lượt mày rồi kìa mau lên hát đi."
Anh từ từ chậm rãi đi lên , bài hát mọi người chọn cho anh là bài " Ánh nắng của anh."
Cô ngồi xoay lưng lại không dám nhìn anh trên sân khấu . Từng nốt nhạc vang lên anh sắp hát rồi, cô nắm chặt váy của mình nhắm mắt lại sợ nghe phải âm thanh kì lạ nào đó.
" Từ bao lâu nay...."
Anh cất tiếng hát rồi cô như không tin vào tai mình từ từ thả lỏng mở đôi mắt ra. Nghe thêm vài câu nữa quay lại nhìn anh với vẻ mặt vô cũng ngỡ ngàng.
Giọng anh rất hay thanh âm trong và vô cùng ấm áp rất hợp với giai điệu bài hát. Cô xoay người đối diện với sân khấu nhìn anh với vẻ mặt vô cùng tự hào và bất ngờ.
Anh đứng bên trên sân khấu nhìn về phía cô vô cùng ấm áp và mỉm cười anh cứ nhìn cô liên tục đến hát xong bài. Bốn ánh mắt thâm tình nhìn nhau , mọi người xung quanh cũng đang nhìn cô.
Anh từ từ bước xuống cười trêu cô .
" Sao anh hát thế nào ."
Hỏi cô câu hỏi khó còn nhướn mày nữa. Lần trước hát chung với cô rõ ràng anh không hát đúng nhịp hơn nữa còn rất hài sao bây giờ lại khác. Cô nhìn anh với ánh mắt kì lạ lùi lại phía sau mà khỏi anh.
" Anh có lén đổi người yêu của em không vậy."
" Gì vậy em không nhận ra bạn trai mình sao."
" Không phải đâu chắc chắn em bị ảo giác rồi."
Mọi người nhìn cô cười mà làm cô vô cùng ngại ngùng , hóa ra anh cố tình chọc cô .
" Em đi vệ sinh."
" Bên đó đi thẳng rẻ trái."
" Ayda..."
Cô chạy lẹ vô nhà vệ sinh không phải vì mắc mà vì cô đấu không lại ann còn ở đó thì ngại chết mất. Cô ở trong đó một lúc thì đi ra ann đã lên sân khấu hát nữa rồi. Anh hết uống rồi lại hát quậy tưng bừng đám cưới người ta cô chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.
Anh vừa hát vừa cầm tay cô đưa tới đưa lui lắc lắc còn xoay vòng khiến cho cô thực muốn đào cái hố để chui xuống.
" Anh làm cái gì vậy anh ."
" Làm gì đâu vui mà."
Trời ơi cô không biết làm sao mọi người đều nhìn anh mà cười thậm chí còn có người quay lại nữa.
Cuối cùng anh cũng chịu ngồi yên nhưng say quá rồi anh gục đầu vào người cô. Mọi người về hết tiệc cũng tàn rồi anh mới ngóc đầu dậy nắm lấy tay cô chào mọi người để về.
Bước đi anh loang choạng uống không được nhiều còn ráng uống cho cố , giờ chẳng khác gì con ma men.
" Từ từ thôi anh ơi ây trời."
" Bữa nay vui ơi là vui có em đi chung nữa."
Anh nói xong kéo người cô lại ôm chặt khiến cô không thở nổi. Anh nôn lấy môi cô ngay giữa đường đằng sau còn có anh chị và bạn ann . Hôn mãi mới chịu thả ra rồi nằm liền ra rất.
" Trời ơi chết tui , mấy anh ơi phụ em với."
Mọi người chưa kịp đỡ anh đã đứng bật dậy kéo cô đi thẳng vào lấy xe. Tới chỗ chiếc xe anh lại úp mặt xuống yên xe .
" Minh mày ổn không vậy có chạy xe về được không."
" Được lên xe."
Anh lại ngóc đầu dậy kéo cô lên trên xe phi thẳng về nhà.
" Anh chạy được không vậy."
" Anh có say đến mấy anh cũng chở em về nhà an toàn."
Anh với cô đều ngủ đến chiều mới dậy, hai vẫn rất bình thường như chưa từng xảy ra mâu thuẫn. Không biết anh có thoải mái hay không nhưng lòng cô luôn rất nặng, rất khó chịu.
Từ lần cô về nhà đám cưới chị cô , gia đình cô đã biết cô quen anh . Hơn nữa nhà cô cũng rất khó. Trước kia cô đã từng bị một người đàn ông lừa tình và lừa cả tiền nếu ba cô can thiệp vào chuyện này sẽ rất rắc rối.
3 ngày liên tục cô cứ luôn thờ thẫn như người mất hồn. Sáng hôm nay khi hai người ngủ dậy anh kể cho cô nghe về giấc mơ của anh tối hôm qua.
" Hôm qua anh mơ thấy ba em gọi điện kêu em về nhà, không cho em ở đây nữa."
Cô lẳng lặng một hồi lâu, anh cũng đang lo lắng giống như cô . Ở hiện tại cô yêu anh nhưng để nói tin tưởng hoàn toàn cô không dám.
" Có thể là thật dị đó , anh về nhà với em một chuyến đi."
" Để anh sắp xếp xong đám cưới bạn ann đã."
" Ủa bạn anh cưới nữa hả."
" Hôm bữa bưng mâm thôi mấy ngày nữa mới cưới."
" À thì ra vậy đợi mấy bữa nữa cũng được."
Mấy ngày đã trôi qua tối nay là tiệc tối rồi. Anh bảo cô tối nay đi cùng với anh. Thấy anh muốn dẫn cô theo cô cũng rất vui.
Cô chuẩn bị rất kỹ mặc chiếc váy cô mới mua nhưng bị lỡ lần truớc để đi với anh . Cất công makeup thật đẹp thật kĩ để anh thật tự hào mới mọi người khi cô đi cùng anh.
" Sao nhìn đẹp không.,"
" Đẹp được rồi nhanh đi mọi người đang chờ."
Cô chở cô ra nhà anh chị anh rồi đi cùng với mọi người , chỗ đám cũng kế bên nhà anh chị nên mọi người đi bộ sang. Anh vội vã đi trước cùng bạn anh bỏ cô đang đau chân vì mang giày cao gót lũi thủi đi sau. Nhưng cô vẫn cố nhanh chân chạy theo mọi người .
Đám ở đây rất to cũng rất náo nhiệt hơn nhiều so với đám nhà chị của cô. Cô ngồi cùng bàn với bạn anh mọi người cũng rất vui vẻ. Người người thay phiên nhau lên hát tặng cô dâu chú rể ai cũng đều hát rất hay.
" Minh lên hát bài đi ."
Ủa theo trí nhớ của cô thì anh đâu có biết hát, cô từng nghe rồi anh hát rất dở .
" Thôi em không hát đâu. "
Anh vừa cười vừa nói mình hát không hay nhưng anh của anh đã đăng ký bài hát cho anh rồi. Cô cũng rất hồi hộp sợ anh hát người ta lại chạy hết.
" Tới lượt mày rồi kìa mau lên hát đi."
Anh từ từ chậm rãi đi lên , bài hát mọi người chọn cho anh là bài " Ánh nắng của anh."
Cô ngồi xoay lưng lại không dám nhìn anh trên sân khấu . Từng nốt nhạc vang lên anh sắp hát rồi, cô nắm chặt váy của mình nhắm mắt lại sợ nghe phải âm thanh kì lạ nào đó.
" Từ bao lâu nay...."
Anh cất tiếng hát rồi cô như không tin vào tai mình từ từ thả lỏng mở đôi mắt ra. Nghe thêm vài câu nữa quay lại nhìn anh với vẻ mặt vô cũng ngỡ ngàng.
Giọng anh rất hay thanh âm trong và vô cùng ấm áp rất hợp với giai điệu bài hát. Cô xoay người đối diện với sân khấu nhìn anh với vẻ mặt vô cùng tự hào và bất ngờ.
Anh đứng bên trên sân khấu nhìn về phía cô vô cùng ấm áp và mỉm cười anh cứ nhìn cô liên tục đến hát xong bài. Bốn ánh mắt thâm tình nhìn nhau , mọi người xung quanh cũng đang nhìn cô.
Anh từ từ bước xuống cười trêu cô .
" Sao anh hát thế nào ."
Hỏi cô câu hỏi khó còn nhướn mày nữa. Lần trước hát chung với cô rõ ràng anh không hát đúng nhịp hơn nữa còn rất hài sao bây giờ lại khác. Cô nhìn anh với ánh mắt kì lạ lùi lại phía sau mà khỏi anh.
" Anh có lén đổi người yêu của em không vậy."
" Gì vậy em không nhận ra bạn trai mình sao."
" Không phải đâu chắc chắn em bị ảo giác rồi."
Mọi người nhìn cô cười mà làm cô vô cùng ngại ngùng , hóa ra anh cố tình chọc cô .
" Em đi vệ sinh."
" Bên đó đi thẳng rẻ trái."
" Ayda..."
Cô chạy lẹ vô nhà vệ sinh không phải vì mắc mà vì cô đấu không lại ann còn ở đó thì ngại chết mất. Cô ở trong đó một lúc thì đi ra ann đã lên sân khấu hát nữa rồi. Anh hết uống rồi lại hát quậy tưng bừng đám cưới người ta cô chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.
Anh vừa hát vừa cầm tay cô đưa tới đưa lui lắc lắc còn xoay vòng khiến cho cô thực muốn đào cái hố để chui xuống.
" Anh làm cái gì vậy anh ."
" Làm gì đâu vui mà."
Trời ơi cô không biết làm sao mọi người đều nhìn anh mà cười thậm chí còn có người quay lại nữa.
Cuối cùng anh cũng chịu ngồi yên nhưng say quá rồi anh gục đầu vào người cô. Mọi người về hết tiệc cũng tàn rồi anh mới ngóc đầu dậy nắm lấy tay cô chào mọi người để về.
Bước đi anh loang choạng uống không được nhiều còn ráng uống cho cố , giờ chẳng khác gì con ma men.
" Từ từ thôi anh ơi ây trời."
" Bữa nay vui ơi là vui có em đi chung nữa."
Anh nói xong kéo người cô lại ôm chặt khiến cô không thở nổi. Anh nôn lấy môi cô ngay giữa đường đằng sau còn có anh chị và bạn ann . Hôn mãi mới chịu thả ra rồi nằm liền ra rất.
" Trời ơi chết tui , mấy anh ơi phụ em với."
Mọi người chưa kịp đỡ anh đã đứng bật dậy kéo cô đi thẳng vào lấy xe. Tới chỗ chiếc xe anh lại úp mặt xuống yên xe .
" Minh mày ổn không vậy có chạy xe về được không."
" Được lên xe."
Anh lại ngóc đầu dậy kéo cô lên trên xe phi thẳng về nhà.
" Anh chạy được không vậy."
" Anh có say đến mấy anh cũng chở em về nhà an toàn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.