Chương 26: Tủi thân
Kathy Trần
13/09/2023
Anh dẫn cô vô phòng , thấy chiếc giường êm cô nhào lên giường nằm xuống đắp chăn chuẩn bị ngủ một giấc thật ngon.
Cô ở nhà anh mặc dù nhìn mọi người rất vui vẻ nhưng cô lại cảm thấy vô cùng không thoải mái. Bà ngoại của anh rất khó tính những lúc anh không có nhà cô ở trong phòng một mình nghe tiếng bà anh chửi mấy đứa nhỏ khiến cô vô cùng sợ hãi.
Nhớ lại cảnh ở nhà lúc nào cũng toàn là tiếng chửi của mẹ vô và cả ba cô nữa . Ám ảnh từ khi còn nhỏ, nên ở nhà anh cô cũng rất sợ luôn không dám bước chân ra khỏi phòng nếu không có anh.
Ba mẹ anh ly hôn từ rất lâu nên anh chỉ đang ở với mẹ thôi. Anh còn một người anh đã lập gia đình và một người em trai đang còn đi học. Nhưng những chuyện này cô không hề biết vì anh vẫn chưa từng nói cô nghe.
Mẹ anh cũng là một người số khổ . Ba mẹ anh lấy nhau cũng vì mai mối hứa hôn không hề có tình cảm sau khi sinh 3 đứa con trai cũng vì không hợp mà mỗi người một nơi. Anh thì ở với mẹ còn hai người còn lại ở với ba anh.
Cô ngủ một giấc cũng đã buổi trưa, cô còn nằm mơ thấy một giấc mơ kì lạ.
" Em dậy ăn cơm anh đói bụng quá."
" Anh ăn trước đi em buồn ngủ quá cho em ngủ thêm chút nữa."
" Người ta đợi em về ăn chung đợi sáng giờ đói bụng muốn chết. Thôi thì ăn một mình cũng được azzz."
Anh vừa nói vừa thở dài xị mặt quay đi . Cô cũng bị anh lay động mặc dù buồn ngủ cũng ráng chiều ăn chung với anh.
" Ayda được rồi em ăn được chưa."
" Hì hì anh biết em thương anh mà."
" Thôi đi khỏi nịnh nọt."
Cô dậy đánh răng rửa mặt rồi ra ăn cơm với anh . May quá hôm nay không có người lớn. Nay ngày rằm nên bà anh đi chùa rồi. Mẹ anh cũng đi làm nên ở nhà chỉ còn cô với anh và mấy đứa nhỏ.
" Nè ăn đi thịt anh mới nướng đó."
Đang ngồi ăn thì con bé em của anh nó lại nó thở dài một tiếng nhìn anh rồi nói.
" Chị biết không hôm bữa anh ba ăn cơm một mình xong anh ba nói ' Chị mày về rồi tao ăn cơm có một mình tao buồn hic hic.' "
Cô nghe xong phì cười không ngờ anh còn nhõng nhẽo như thế.
" Thật không vậy em nó nói có thật không."
" Không có nghe nó nói mà em cũng nghe."
" Nhưng mà có không."
Anh chẳng nói gì chỉ cắp mặt xuống ăn trông có vẻ rất khó chịu . Cô cũng không nói gì nữa tiếp tục ăn.
"Sao nay anh cứ khó chịu với mình vậy ta."
" Em nói gì."
" Không nói gì hết."
Cô không biết là vì sao chẳng lẽ do mọi người không thích cô nói gì với anh nên anh mới khó chịu với cô vậy.
Mấy ngày cô ở đây tuy rằng cô ở bên anh nhưng luôn cảm thấy hai người rất xa cách, như có một bức tường vô hình ngăn cách giữa hai người. Mấy ngày nay anh liên tục chơi game rất ít khi dành thời gian nói chuyện với cô.
Tối hôm nay khi hai người đi về từ nhà anh chị anh lại trách cô.
" Anh đưa em đi chơi chung với mọi người là để em nói chuyện với mọi người mà sao em cứ im mà chẳng nói gì vậy. Hôm bữa chị giận anh cũng tại em không nói chuyện với chị đó."
" Em có biết nói gì với mọi người đâu đó là bạn của anh , anh cũng nên giúp em tạo câu chuyện để nói chứ."
" Bây giờ em trách anh hả , ừ cái gì cũng tại anh hết."
Anh cũng chẳng thèm để ý đến cô lúc đi chơi anh cũng chỉ mải mê chơi không nói chuyện hay tạo dựng cơ hội cho cô nói chuyện với mọi người. Anh bỏ cô qua một bên anh còn không để ý cô luôn cảm thấy lạ lẫm.
Ở đây là một nơi xa lạ đối với cô , cô cùng chỉ quen biết mình anh. Cô ở nhà anh lâu như vậy anh chỉ dẫn cô đi riêng đúng một lần còn lại ngày nào cũng đi nhưng toàn đi với bạn anh.
Anh khiến cô luôn luôn bị cô lập trong những cuộc chơi của anh , ở nhà cũng vậy nữa nhưng anh chẳng bao giờ để ý cũng chẳng bao giờ thừa nhận.
" Em biết bây giờ ngoại có ác cảm với em luôn rồi không, anh nói là ngủ bên kia đi em cứ đòi ngủ chung với anh bây giờ đó ."
" Lúc ở trên kia kêu ngủ ở nhà bạn anh em cũng không chịu cứ đòi dẫn về nhà bây giờ tùm lum rồi đó em vừa lòng chưa."
Anh lần lượt khiển trách cô mà chưa từng nghĩ cho cảm xúc của cô . Cô biết mọi người mọi thứ mọi việc xung quanh anh đều quan trọng hơn cô cô cũng chỉ đành ngậm ngùi mà nuốt nước mắt.
Về đến nhà cô nằm trên giường chùm chăn khóc cô không muốn khóc trước mặt anh nữa chỉ sợ anh thấy phiền. Còn anh không hề để ý vẫn lại ngồi cạnh PC chơi game cùng với bạn.
Cô khóc một hồi hai mắt đã sưng to những suy nghĩ của cô cũng không thể nói với anh , vì cô biết có nói anh cũng không chịu hiểu. Cô chỉ buồn vì không ngờ anh lại chỉ trách cô mà chưa từng nghĩ bản thân mình có làm gì sai không.
Anh chơi tới 3h sáng mới lại giường ngủ, lúc này anh lại ôm cô nhưng vẫn không nói gì. Anh ngủ và anh cũng không biết được là cô đã tủi thân và khóc như thế nào.
Cô thức đến sáng anh ngủ rồi cô quay sang nhìn anh . Nhìn nhận lại cảm xúc của mình , vì cô yêu anh nên mọi thiệt thòi này cô tình nguyện nhận lấy. Đến gần 8h sáng hôm sau cô mới vì mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Cô ở nhà anh mặc dù nhìn mọi người rất vui vẻ nhưng cô lại cảm thấy vô cùng không thoải mái. Bà ngoại của anh rất khó tính những lúc anh không có nhà cô ở trong phòng một mình nghe tiếng bà anh chửi mấy đứa nhỏ khiến cô vô cùng sợ hãi.
Nhớ lại cảnh ở nhà lúc nào cũng toàn là tiếng chửi của mẹ vô và cả ba cô nữa . Ám ảnh từ khi còn nhỏ, nên ở nhà anh cô cũng rất sợ luôn không dám bước chân ra khỏi phòng nếu không có anh.
Ba mẹ anh ly hôn từ rất lâu nên anh chỉ đang ở với mẹ thôi. Anh còn một người anh đã lập gia đình và một người em trai đang còn đi học. Nhưng những chuyện này cô không hề biết vì anh vẫn chưa từng nói cô nghe.
Mẹ anh cũng là một người số khổ . Ba mẹ anh lấy nhau cũng vì mai mối hứa hôn không hề có tình cảm sau khi sinh 3 đứa con trai cũng vì không hợp mà mỗi người một nơi. Anh thì ở với mẹ còn hai người còn lại ở với ba anh.
Cô ngủ một giấc cũng đã buổi trưa, cô còn nằm mơ thấy một giấc mơ kì lạ.
" Em dậy ăn cơm anh đói bụng quá."
" Anh ăn trước đi em buồn ngủ quá cho em ngủ thêm chút nữa."
" Người ta đợi em về ăn chung đợi sáng giờ đói bụng muốn chết. Thôi thì ăn một mình cũng được azzz."
Anh vừa nói vừa thở dài xị mặt quay đi . Cô cũng bị anh lay động mặc dù buồn ngủ cũng ráng chiều ăn chung với anh.
" Ayda được rồi em ăn được chưa."
" Hì hì anh biết em thương anh mà."
" Thôi đi khỏi nịnh nọt."
Cô dậy đánh răng rửa mặt rồi ra ăn cơm với anh . May quá hôm nay không có người lớn. Nay ngày rằm nên bà anh đi chùa rồi. Mẹ anh cũng đi làm nên ở nhà chỉ còn cô với anh và mấy đứa nhỏ.
" Nè ăn đi thịt anh mới nướng đó."
Đang ngồi ăn thì con bé em của anh nó lại nó thở dài một tiếng nhìn anh rồi nói.
" Chị biết không hôm bữa anh ba ăn cơm một mình xong anh ba nói ' Chị mày về rồi tao ăn cơm có một mình tao buồn hic hic.' "
Cô nghe xong phì cười không ngờ anh còn nhõng nhẽo như thế.
" Thật không vậy em nó nói có thật không."
" Không có nghe nó nói mà em cũng nghe."
" Nhưng mà có không."
Anh chẳng nói gì chỉ cắp mặt xuống ăn trông có vẻ rất khó chịu . Cô cũng không nói gì nữa tiếp tục ăn.
"Sao nay anh cứ khó chịu với mình vậy ta."
" Em nói gì."
" Không nói gì hết."
Cô không biết là vì sao chẳng lẽ do mọi người không thích cô nói gì với anh nên anh mới khó chịu với cô vậy.
Mấy ngày cô ở đây tuy rằng cô ở bên anh nhưng luôn cảm thấy hai người rất xa cách, như có một bức tường vô hình ngăn cách giữa hai người. Mấy ngày nay anh liên tục chơi game rất ít khi dành thời gian nói chuyện với cô.
Tối hôm nay khi hai người đi về từ nhà anh chị anh lại trách cô.
" Anh đưa em đi chơi chung với mọi người là để em nói chuyện với mọi người mà sao em cứ im mà chẳng nói gì vậy. Hôm bữa chị giận anh cũng tại em không nói chuyện với chị đó."
" Em có biết nói gì với mọi người đâu đó là bạn của anh , anh cũng nên giúp em tạo câu chuyện để nói chứ."
" Bây giờ em trách anh hả , ừ cái gì cũng tại anh hết."
Anh cũng chẳng thèm để ý đến cô lúc đi chơi anh cũng chỉ mải mê chơi không nói chuyện hay tạo dựng cơ hội cho cô nói chuyện với mọi người. Anh bỏ cô qua một bên anh còn không để ý cô luôn cảm thấy lạ lẫm.
Ở đây là một nơi xa lạ đối với cô , cô cùng chỉ quen biết mình anh. Cô ở nhà anh lâu như vậy anh chỉ dẫn cô đi riêng đúng một lần còn lại ngày nào cũng đi nhưng toàn đi với bạn anh.
Anh khiến cô luôn luôn bị cô lập trong những cuộc chơi của anh , ở nhà cũng vậy nữa nhưng anh chẳng bao giờ để ý cũng chẳng bao giờ thừa nhận.
" Em biết bây giờ ngoại có ác cảm với em luôn rồi không, anh nói là ngủ bên kia đi em cứ đòi ngủ chung với anh bây giờ đó ."
" Lúc ở trên kia kêu ngủ ở nhà bạn anh em cũng không chịu cứ đòi dẫn về nhà bây giờ tùm lum rồi đó em vừa lòng chưa."
Anh lần lượt khiển trách cô mà chưa từng nghĩ cho cảm xúc của cô . Cô biết mọi người mọi thứ mọi việc xung quanh anh đều quan trọng hơn cô cô cũng chỉ đành ngậm ngùi mà nuốt nước mắt.
Về đến nhà cô nằm trên giường chùm chăn khóc cô không muốn khóc trước mặt anh nữa chỉ sợ anh thấy phiền. Còn anh không hề để ý vẫn lại ngồi cạnh PC chơi game cùng với bạn.
Cô khóc một hồi hai mắt đã sưng to những suy nghĩ của cô cũng không thể nói với anh , vì cô biết có nói anh cũng không chịu hiểu. Cô chỉ buồn vì không ngờ anh lại chỉ trách cô mà chưa từng nghĩ bản thân mình có làm gì sai không.
Anh chơi tới 3h sáng mới lại giường ngủ, lúc này anh lại ôm cô nhưng vẫn không nói gì. Anh ngủ và anh cũng không biết được là cô đã tủi thân và khóc như thế nào.
Cô thức đến sáng anh ngủ rồi cô quay sang nhìn anh . Nhìn nhận lại cảm xúc của mình , vì cô yêu anh nên mọi thiệt thòi này cô tình nguyện nhận lấy. Đến gần 8h sáng hôm sau cô mới vì mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.