Chương 2
Đang cập nhật
14/11/2014
FLASHBACK
Buổi chiều, bầu trời đang trong xanh bỗng trở nên xám xịt, mây đen không biết từ đâu kéo đến tựa như bức màn dày đặc che kín cả bầu trời.
Chiếc du thuyền sang trọng lướt trên mặt biển, gió dần thổi mạnh hơn, những con sóng cũng trở nên hung tợn. Bên trong khoang thuyền một bữa tiệc hoành tráng đang được diễn ra. Mọi người bên trong đều không chú ý đến sự thay đổi ở bên ngoài.
Nhưng trong đám người ấy vẫn thường có một kẻ khác biệt cảm nhận được sự thay đổi ấy, cô gái đứng bên cạnh ô kính khẽ ngẩn lên nhìn bầu trời.
- Ngọc Trân ! Ngọc Trân !
Bất giác cô gái quay lại theo tiếng gọi ấy, đôi mắt cong cong trên môi nở nụ cười rất tươi.
- Chào Nhã Huệ, cậu cũng đến dự tiệc à ?
- Tất nhiên rồi làm sao tớ bỏ qua được chứ ? Nãy giờ cậu ở đâu vậy?
- Tớ đi lòng vòng ở đây nè. Ái chà, lâu quá không gặp cậu trông cậu càng ngày càng xinh đẹp hơn đấy. Không hổ danh là người mẫu của B&B đó nha
- Cậu cũng đâu thua kém gì.
Hai cô gái vui vẻ trò chuyện, có lúc lại bật cười một cách sảng khoái. Chợt một cô gái khác xuất hiện, trên môi nhếch lên thành một nụ cười kì quái
- Chào cô, Ngọc Trân. Cô cũng được mời đến buổi tiệc này à ?
Ngọc Trân quay lại nhận được nụ cười kì quái ấy cô vẫn tỏ ra bình thản nửa cười nửa như không.
- Chào cô, Lệ Nguyên. Tôi không nghĩ là cô được mời đến bữa tiệc danh giá này ấy chứ.
Vẻ mặt của Lệ Nguyên trở nên tức giận, cô ta cố trầm giọng nói
- Cô nói gì hả ? Lại muốn gây sự với tôi à ?
- Là cô cố tình gây sự với tôi trước thôi. Còn nữa lần sau nếu muốn phá rối người khác thì ít nhất cũng nên học cách che dấu kĩ một chút.
Ngay lập tức vẻ mặt Lệ Nguyên sa sầm lại, đôi mắt đầy kinh ngạc cô ấy không nghĩ rằng trò bẩn thỉu của mình lại bị Ngọc Trân phát hiện ra nhanh như vậy. Tức giận Lệ Nguyên bỏ đi một mạch không quay đầu lại. Ngọc Trân nhìn theo dáng lưng cô ấy khẽ lắc đầu thở dài, Nhã Huệ đứng bên cạnh vỗ nhẹ vai cô
- Cô ta lại chơi xấu cậu à ?
- Ừm.
- Tại sao cậu không mang chuyện đó đến một tờ báo nào đó để làm cô ta bẽ mặt nhỉ? Hạng người như cô ta không thể bỏ qua được – Nhã Huệ cau mày khó chịu
- Bỏ đi, không đáng để làm như thế đâu. Tớ làm cô ta bẽ mặt rồi cô ta cũng sẽ tìm cách trả thù lại . Cứ lẩn quẩn như thế hoài sao, có quá nhiều áp lực đang đè trên vai tớ. Cậu biết không tớ đã quá mệt mỏi rồi
- Đây là qui luật của showbiz. Mà thôi bỏ đi, hôm nay là ngày vui không nên nhắc mấy chuyện này. Uống với tớ một ly nhé
Nhã Huệ kéo Ngọc Trân lại gần đám đông bên trong, cô nhanh chóng hòa mình vào cuộc vui như muốn quên đi những rắc rồi vừa rồi.
Đứng trong góc khuất, Lệ Nguyên liếc nhìn Ngọc Trân, ánh mắt xám ngoét như tro chứa đầy sự ghen tức.
Có thể nói trong thị trường âm nhạc hiện tại, Ngọc Trân là một ngôi sao hàng đầu có sức ảnh hưởng rất lớn với giới trẻ. Trong khi đó, Lệ Nguyên luôn đứng phía sau cô ấy vì vậy việc Lệ Nguyên căm ghét Ngọc Trân cũng không thể tránh khỏi. Cô ấy luôn tìm mọi cách để chơi xấu và hạ danh tiếng của Ngọc Trân.
Ngày hôm nay có lẽ là cơ hội tốt nhất để Lệ Nguyên có thể “xóa sổ” đối thủ của mình.
Cô ngước lên nhìn bầu trời đen kịt báo hiệu một cơn bão dữ tợn sắp diễn ra, khóe môi khẽ nhếch lên đầy vẻ độc ác.
Mưa, mỗi lúc một to hơn, gió hung tợn cuống phăng mọi trở ngại trên đường đi. Sóng biển bên dưới khoang thuyền gầm thét.
Tại một căn phòng nào đó trên du thuyền, ánh đèn phản chiếu lên bức tường hai chiếc bóng của hai cô gái đang đứng nói chuyện với nhau. Bất ngờ chiếc bóng thứ 3 xuất hiện với cây gậy gỗ được giơ lên và đánh mạnh vào gáy của một cô gái.
Cô gái ngã xuống bất tỉnh.
Một lúc sau trên khoang thuyền xuất hiện một gã đàn ông to khỏe đang vác trên vai một túi vải màu đen, đi phía sau là một cô gái trùm áo khoác kín mít. Cơn mưa tầm tã khiến y phục của cả 2 ướt sũng, bất giác túi vải bị thổi tung để lộ khuôn mặt một cô gái. Những hạt mưa lạnh lẽo thấm đẫm lên gương mặt cô gái.
Gà đàn ông đặt cô gái lên chiếc thuyền cứu sinh, cô gái bất tỉnh nằm yên trên thuyền không hề biết mọi việc đang diễn ra. Chiếc thuyền cứu sinh được hạ xuống nhanh chóng bị cơn sóng đập mạnh vào và trôi nhanh về phía vùng nước xoáy.
Trên khoang du thuyền, Lệ Nguyên đứng nhìn theo chiếc thuyền cứu sinh với nụ cười rắn độc trên môi.
Chiếc thuyền càng lúc càng xa du thuyền cho đến khi mất hút trong màn mưa lạnh giá ấy.
END FLASHBACK
Như một định mệnh được sắp đặt sẵn …
—————————————————————————-
- Woaaa !!! Bay cao nữa đi , cao nữa đi !!!
Cánh diều màu hồng càng lúc càng bay cao hơn trong cơn gió biển đầy nắng ấm. Ngọc Trân thích thú cười toe toét nhìn theo cánh diều, chốc chốc lại vỗ tay một cách phấn khích. Đôi mắt sáng như sao, hai má đỏ hây hây, nụ cười rực rỡ trong ánh mặt trời.
Đứng xa xa Hàn Văn trên tay cầm cuộn dây cước điều khiển cho cánh diều bay lên cao hơn, khuôn mặt thanh tú trở nên rạng rỡ hơn, ánh mắt lấp lánh vẻ đắc ý. Nhìn thấy nụ cười tươi tắn của Ngọc Trân dường như mọi mệt mỏi của cậu đều tan biến mất. Cậu lén nhìn về phía cô ấy, bất giác mỉm cười, nụ cười ấy trong sáng hơn cả đóa hoa tuyết mùa đông.
Gió lại thổi khiến cho cánh diều bay cao hơn gần như chạm vào bầu trời trong xanh kia. Nhìn thấy cánh diều ấy không hiểu sao Ngọc Trân lại cảm thấy trong lòng rất thanh thản.
Có phải vì trút được gánh nặng trong lòng nên cô cảm thấy thoải mái như thế không ?
Chơi đùa chán cả hai ngồi trên bãi biển lắng nghe tiếng sóng biển rì rào, tiếng gió thổi ào ào, ngắm nhìn ánh nắng vàng ươm trên bãi cát. Ngọc Trân mơ màng tựa vào người Hàn Văn, khẽ nhắm mắt. Hàng mi dài cong vút, sóng mũi cao thon gọn, đôi môi hồng ươn ướt. Những tia nắng tinh nghịch nhảy nhót trên bờ mi, đôi môi, mái tóc …Ngay cả khi nhắm mắt lại, cô ấy vẫn xinh đẹp như một nữ thần.
Hàn Văn ngẩn ngơ ngắm nhìn Ngọc Trân, ánh mắt dịu dàng và ấm áp.
Thình thịch !
Thình thịch !
Thình thịch !
Cậu như nghe rất rõ tim mình đang đập. Tim đập liên hồi như muốn phá tung lồng ngực. Hai má cậu nóng bừng như lửa thiêu, Hàn Văn cố giữ bình tĩnh, hít thở thật sâu.
- Cậu mệt sao, Hàn Văn ?
Chợt Ngọc Trân lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng hòa vào tiếng sóng vỗ.
- À … không… tớ không sao. – Hàn Văn bối rối lắc đầu
- Vậy sao cậu thở mạnh thế ?
- Không có gì, không có gì – lại cười ngố dù mặt càng lúc càng đỏ bừng
Ngọc Trân ngẩn lên nhìn cậu, vẻ mặt mơ hồ trông rất đáng yêu.
- Sao mặt cậu đỏ thế ? Cậu bị cảm nắng à ?
- Ờm… không … không sao đâu. Mỗi lần ra nắng tớ hay bị như thế đấy – Cậu lúng túng giải thích
- Ừm. Hàn Văn à, tớ đói bụng rồi. Chúng ta về nhà kiếm cái gì đó để ăn nhé
Không đợi Hàn Văn đáp Ngọc Trân đã nắm lấy tay cậu chạy về nhà. Cô nàng cười khúc khích khi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc và có phần hoảng loạn của Hàn Văn.
Thật lòng mà nói, sai lầm lớn nhất của Hàn Văn chính là để Ngọc Trân xuống bếp cùng cậu. Cô nàng không những không biết nấu ăn mà còn khá hậu đậu, trong phút chốc gian bếp của Hàn Văn đã trở thành một bãi chiến trường. Trong bếp vang lên tiếng cậu xen lẫn tiếng đổ bể, tiếng thở dài và đi kèm là lời xin lỗi của Ngọc Trân.
- Không phải như thế, phải làm thế này này
- Đừng cho cái đó vào …
- Aisshhh… cẩn thận một chút …
- Ái !
Ngọc Trân kêu lên và ôm chặt lấy ngón tay, một vết đứt khá sâu trên ngón tay, máu từ vết thương chảy ra. Hàn Văn bước đến bên cạnh cô, hành động rất nhanh như một ý thức tự nhiên, cậu đưa ngón tay của cô lên miệng và ngậm chặt lấy nó. Cô kinh ngạc nhìn cậu, vẻ mặt vẫn chưa hết ngạc nhiên, sóng mắt khẽ dao động. Trong giây phút ấy, Ngọc Trân đờ người ra đó, trong lòng như có một cơn sóng dạt dào. Bối rối và đầy xúc cảm …
Hàn Văn như nhận ra sự khác lạ của Ngọc Trân, cậu vội buông ngón tay cô ra, ngại ngùng cúi đầu tránh né ánh mắt của Ngọc Trân. Giọng nói cũng trở nên ngượng nghịu
- Xin … xin lỗi. Tớ … tớ …
- Mau băng lại cho tớ đi
Ngọc Trân khịt mũi nũng nịu, vờ giận dỗi nói. Nét mặt không những không khó chịu mà còn có vẻ rất mãn nguyện. Hàn Văn vội chạy đi tìm bông băng, cậu tỉ mỉ rửa vết thương cho cô. Vì bôi thuốc sát trùng nên vết thương bị rát Ngọc Trân khẽ kêu đau, Hàn Văn cẩn thận cúi xuống thổi nhè nhẹ vào ngón tay của cô.
Nơi khóe môi Ngọc Trân chợt vẽ lên một nụ cười.
Nụ cười ấy nhẹ hơn cả làn gió xuân mơn mởn.
- Đã bảo đừng đụng vào dao kéo rồi mà. Có đau lắm không ?
Hàn Văn ngẩn lên hỏi, đáy mắt đầy vẻ xót xa. Ngọc Trân khẽ gật đầu, khuôn mặt tỏ ra đáng thương. Như nghĩ ra điều gì đó, cô chớp chớp mắt một cách tinh nghịch
- Hôn lên đó sẽ không thấy đau nữa đấy
- Thật chứ ? – Hàn Văn lơ đãng nhìn cô, nụ cười như ẩn hiện trên môi
- Thật mà.
Ánh mặt trời từ song cửa rọi vào, ngàn vạn tia sáng bao trùm lên hai con người ấy. Ngọc Trân kinh ngạc chớp chớp mắt, Hàn Văn cúi xuống mắt khép lại, hôn nhẹ lên ngón tay cô. Môi cậu thật mềm mại, vừa chạm vào ngón tay cô như có một luồng điện hàng nghìn vôn chạy thẳng vào tim. Thân thể Ngọc Trân thoáng đờ ra như thế cho đến khi cô nhìn thấy nụ cười đắc ý của Hàn Văn.
- Cậu dám trêu chọc tớ ?
- Là do cậu gợi ý trước mà – Hàn Văn nháy mắt tinh nghịch
- Yah … Triệu Hàn Văn …
- He he
Gian bếp vốn đã lộn xộn nay lại càng hỗn loạn thêm khi cả hai đùa giỡn chạy vòng vòng trong bếp. Bầu không khí tĩnh lặng trong ngôi nhà đã bị phá vỡ bởi tiếng cười “man rợ” của Hàn Văn, chất giọng ồn ào đặc trưng của Ngọc Trân.
Bên ngoài nắng vẫn vàng ươm trải lên mọi vật, bầu trời trong xanh với những cánh chim hải âu. Đâu đó một tình yêu trong sáng đang dần lớn hơn, hai con người xa lạ từng chút từng chút một tiến đến gần nhau hơn.
—————————————————————————-
“Công ty quản lý của Trần Ngọc Trân tổ chức họp báo xin lỗi về việc hủy tour và thông báo Ngọc Trân sẽ ngừng hoạt động một thời gian”
” Nữ ca sĩ Trần Ngọc Trân quyết định ngừng hoạt động một thời gian để đi du lịch nghỉ dưỡng …”
” Trần Ngọc Trân bí ẩn xuất hiện tại sân bay bắt đầu cho chuyến nghỉ dưỡng sắp tới…”
- Cái gì mà nghỉ dưỡng chứ ? Lừa đảo. Cô ta mất tích rồi nên không dám thông báo chứ gì? Để xem các người còn giở trò gì nữa đây
Lệ Nguyên ném đống báo lên bàn, vẻ mặt kênh kiệu một cách đáng ghét. Quản lý Mạnh Duy đang ngồi gần đó khẽ ngẩn lên nhìn cô ấy
- Ăn nói cẩn thận một chút, việc này lộ ra ngoài không chỉ ảnh hưởng đến MH mà còn ảnh hưởng đến chúng ta nữa đấy.
- Anh sợ gì chứ ? Không có bằng chứng ai dám buộc tội tôi
- Nếu không nhờ có tôi “dọn dẹp” tên bảo vệ lần đó, thì bây giờ cô còn ngồi đây sao. Liệu mà giữ kín chuyện này, không thì toi cả lũ
Lệ Nguyên trề môi xì một tiếng rồi ngúng ngoẩy bỏ ra khỏi phòng, Mạnh Duy vẫn ngồi trên ghế bành, đôi mắt màu xám tro trở nên tăm tối hơn.
Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
- Tôi nghe đây. Các anh tìm được cô ấy chưa?
- Chúng tôi đã khoanh vùng khu vực tìm kiếm nhưng vẫn chưa tìm được cô ấy. Có một điều thú vị là chúng tôi tình cờ gặp đội tìm kiếm của MH
- Bọn họ có biết các anh làm việc cho WJ không ?
- Thưa không, ông đừng lo chúng tôi làm việc rất cẩn thận
- Tốt lắm, mau chóng tìm cho bằng được cô gái ấy. Tôi sẽ thưởng hậu cho các anh.
- Cám ơn ông. Tạm biệt
Mạnh Duy đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, con ngươi của hắn co lại, vẻ u ám trong mắt hắn hiện lên mỗi lúc một rõ hơn.
” Phải tìm ra Trần Ngọc Trân trước bọn MH, không thể để cô ta quay trở lại showbiz”
—————————————————————————-
New York.
Văn phòng làm việc của Chủ Tịch MH được sắp xếp ở tầng cao nhất của tòa nhà hành chính. Căn phòng tràn ngập trong ánh sáng rực rỡ của nắng, dáng lưng thẳng đứng trong bộ vest đen sang trọng. Mái tóc đen, làn da rám nắng đầy mạnh mẽ.
Đôi mắt đen láy ánh lên vẻ lạnh lùng, hờ hững. Nơi đáy mắt sâu thẳm ẩn chứa những bí ẩn, mũi cao, khuôn mặt hoàn hảo với những đường nét rõ ràng. Khóe môi dường như lúc nào cũng ẩn hiện nửa cười nửa lại như không.
Cậu khẽ cúi xuống nhìn trên ngón áp út, chiếc nhẫn kim cương tinh xảo lấp lánh trong ánh nắng, đôi mày thanh tú khẽ chau lại. Đáy mắt tĩnh lặng như hồ thu không gợn sóng. Khung ảnh rạng rỡ hơn với đôi mặt cười đáng yêu, mái tóc đen quyến rũ bồng bềnh trong cơn gió. Những ngón tay khẽ lướt qua bức ảnh như muốn chạm vào gương mặt của cô gái trong ảnh.
“……
- Cậu có yêu tôi không ?
Đôi mắt cười không còn vẻ lấp lánh nữa mà thay vào đó lại thấm đượm nồi bi ai. Đôi mắt đẹp tuyệt trần ấy bị một màn sương mỏng che lấp, khiến nó càng long lanh hơn. Cô gái cười nhẹ, nét cười nhẹ đến độ chỉ một cơn gió thoảng qua cũng khiến nó bay đi mất.
Càng lúc hình ảnh của cô gái càng mờ dần, rồi như tan biến trong cơn gió. Chỉ còn lại nét cười ma mị.
……”
Như vừa thoát khỏi cơn mơ, cậu đứng bật dậy cố làm cho bản thân thật tỉnh táo. Những ngón tay siết chặc đến trắng bệt, chiếc nhẫn bị nắng chiếu vào tỏa ra một thứ ánh sáng mờ ảo …
Buổi chiều, bầu trời đang trong xanh bỗng trở nên xám xịt, mây đen không biết từ đâu kéo đến tựa như bức màn dày đặc che kín cả bầu trời.
Chiếc du thuyền sang trọng lướt trên mặt biển, gió dần thổi mạnh hơn, những con sóng cũng trở nên hung tợn. Bên trong khoang thuyền một bữa tiệc hoành tráng đang được diễn ra. Mọi người bên trong đều không chú ý đến sự thay đổi ở bên ngoài.
Nhưng trong đám người ấy vẫn thường có một kẻ khác biệt cảm nhận được sự thay đổi ấy, cô gái đứng bên cạnh ô kính khẽ ngẩn lên nhìn bầu trời.
- Ngọc Trân ! Ngọc Trân !
Bất giác cô gái quay lại theo tiếng gọi ấy, đôi mắt cong cong trên môi nở nụ cười rất tươi.
- Chào Nhã Huệ, cậu cũng đến dự tiệc à ?
- Tất nhiên rồi làm sao tớ bỏ qua được chứ ? Nãy giờ cậu ở đâu vậy?
- Tớ đi lòng vòng ở đây nè. Ái chà, lâu quá không gặp cậu trông cậu càng ngày càng xinh đẹp hơn đấy. Không hổ danh là người mẫu của B&B đó nha
- Cậu cũng đâu thua kém gì.
Hai cô gái vui vẻ trò chuyện, có lúc lại bật cười một cách sảng khoái. Chợt một cô gái khác xuất hiện, trên môi nhếch lên thành một nụ cười kì quái
- Chào cô, Ngọc Trân. Cô cũng được mời đến buổi tiệc này à ?
Ngọc Trân quay lại nhận được nụ cười kì quái ấy cô vẫn tỏ ra bình thản nửa cười nửa như không.
- Chào cô, Lệ Nguyên. Tôi không nghĩ là cô được mời đến bữa tiệc danh giá này ấy chứ.
Vẻ mặt của Lệ Nguyên trở nên tức giận, cô ta cố trầm giọng nói
- Cô nói gì hả ? Lại muốn gây sự với tôi à ?
- Là cô cố tình gây sự với tôi trước thôi. Còn nữa lần sau nếu muốn phá rối người khác thì ít nhất cũng nên học cách che dấu kĩ một chút.
Ngay lập tức vẻ mặt Lệ Nguyên sa sầm lại, đôi mắt đầy kinh ngạc cô ấy không nghĩ rằng trò bẩn thỉu của mình lại bị Ngọc Trân phát hiện ra nhanh như vậy. Tức giận Lệ Nguyên bỏ đi một mạch không quay đầu lại. Ngọc Trân nhìn theo dáng lưng cô ấy khẽ lắc đầu thở dài, Nhã Huệ đứng bên cạnh vỗ nhẹ vai cô
- Cô ta lại chơi xấu cậu à ?
- Ừm.
- Tại sao cậu không mang chuyện đó đến một tờ báo nào đó để làm cô ta bẽ mặt nhỉ? Hạng người như cô ta không thể bỏ qua được – Nhã Huệ cau mày khó chịu
- Bỏ đi, không đáng để làm như thế đâu. Tớ làm cô ta bẽ mặt rồi cô ta cũng sẽ tìm cách trả thù lại . Cứ lẩn quẩn như thế hoài sao, có quá nhiều áp lực đang đè trên vai tớ. Cậu biết không tớ đã quá mệt mỏi rồi
- Đây là qui luật của showbiz. Mà thôi bỏ đi, hôm nay là ngày vui không nên nhắc mấy chuyện này. Uống với tớ một ly nhé
Nhã Huệ kéo Ngọc Trân lại gần đám đông bên trong, cô nhanh chóng hòa mình vào cuộc vui như muốn quên đi những rắc rồi vừa rồi.
Đứng trong góc khuất, Lệ Nguyên liếc nhìn Ngọc Trân, ánh mắt xám ngoét như tro chứa đầy sự ghen tức.
Có thể nói trong thị trường âm nhạc hiện tại, Ngọc Trân là một ngôi sao hàng đầu có sức ảnh hưởng rất lớn với giới trẻ. Trong khi đó, Lệ Nguyên luôn đứng phía sau cô ấy vì vậy việc Lệ Nguyên căm ghét Ngọc Trân cũng không thể tránh khỏi. Cô ấy luôn tìm mọi cách để chơi xấu và hạ danh tiếng của Ngọc Trân.
Ngày hôm nay có lẽ là cơ hội tốt nhất để Lệ Nguyên có thể “xóa sổ” đối thủ của mình.
Cô ngước lên nhìn bầu trời đen kịt báo hiệu một cơn bão dữ tợn sắp diễn ra, khóe môi khẽ nhếch lên đầy vẻ độc ác.
Mưa, mỗi lúc một to hơn, gió hung tợn cuống phăng mọi trở ngại trên đường đi. Sóng biển bên dưới khoang thuyền gầm thét.
Tại một căn phòng nào đó trên du thuyền, ánh đèn phản chiếu lên bức tường hai chiếc bóng của hai cô gái đang đứng nói chuyện với nhau. Bất ngờ chiếc bóng thứ 3 xuất hiện với cây gậy gỗ được giơ lên và đánh mạnh vào gáy của một cô gái.
Cô gái ngã xuống bất tỉnh.
Một lúc sau trên khoang thuyền xuất hiện một gã đàn ông to khỏe đang vác trên vai một túi vải màu đen, đi phía sau là một cô gái trùm áo khoác kín mít. Cơn mưa tầm tã khiến y phục của cả 2 ướt sũng, bất giác túi vải bị thổi tung để lộ khuôn mặt một cô gái. Những hạt mưa lạnh lẽo thấm đẫm lên gương mặt cô gái.
Gà đàn ông đặt cô gái lên chiếc thuyền cứu sinh, cô gái bất tỉnh nằm yên trên thuyền không hề biết mọi việc đang diễn ra. Chiếc thuyền cứu sinh được hạ xuống nhanh chóng bị cơn sóng đập mạnh vào và trôi nhanh về phía vùng nước xoáy.
Trên khoang du thuyền, Lệ Nguyên đứng nhìn theo chiếc thuyền cứu sinh với nụ cười rắn độc trên môi.
Chiếc thuyền càng lúc càng xa du thuyền cho đến khi mất hút trong màn mưa lạnh giá ấy.
END FLASHBACK
Như một định mệnh được sắp đặt sẵn …
—————————————————————————-
- Woaaa !!! Bay cao nữa đi , cao nữa đi !!!
Cánh diều màu hồng càng lúc càng bay cao hơn trong cơn gió biển đầy nắng ấm. Ngọc Trân thích thú cười toe toét nhìn theo cánh diều, chốc chốc lại vỗ tay một cách phấn khích. Đôi mắt sáng như sao, hai má đỏ hây hây, nụ cười rực rỡ trong ánh mặt trời.
Đứng xa xa Hàn Văn trên tay cầm cuộn dây cước điều khiển cho cánh diều bay lên cao hơn, khuôn mặt thanh tú trở nên rạng rỡ hơn, ánh mắt lấp lánh vẻ đắc ý. Nhìn thấy nụ cười tươi tắn của Ngọc Trân dường như mọi mệt mỏi của cậu đều tan biến mất. Cậu lén nhìn về phía cô ấy, bất giác mỉm cười, nụ cười ấy trong sáng hơn cả đóa hoa tuyết mùa đông.
Gió lại thổi khiến cho cánh diều bay cao hơn gần như chạm vào bầu trời trong xanh kia. Nhìn thấy cánh diều ấy không hiểu sao Ngọc Trân lại cảm thấy trong lòng rất thanh thản.
Có phải vì trút được gánh nặng trong lòng nên cô cảm thấy thoải mái như thế không ?
Chơi đùa chán cả hai ngồi trên bãi biển lắng nghe tiếng sóng biển rì rào, tiếng gió thổi ào ào, ngắm nhìn ánh nắng vàng ươm trên bãi cát. Ngọc Trân mơ màng tựa vào người Hàn Văn, khẽ nhắm mắt. Hàng mi dài cong vút, sóng mũi cao thon gọn, đôi môi hồng ươn ướt. Những tia nắng tinh nghịch nhảy nhót trên bờ mi, đôi môi, mái tóc …Ngay cả khi nhắm mắt lại, cô ấy vẫn xinh đẹp như một nữ thần.
Hàn Văn ngẩn ngơ ngắm nhìn Ngọc Trân, ánh mắt dịu dàng và ấm áp.
Thình thịch !
Thình thịch !
Thình thịch !
Cậu như nghe rất rõ tim mình đang đập. Tim đập liên hồi như muốn phá tung lồng ngực. Hai má cậu nóng bừng như lửa thiêu, Hàn Văn cố giữ bình tĩnh, hít thở thật sâu.
- Cậu mệt sao, Hàn Văn ?
Chợt Ngọc Trân lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng hòa vào tiếng sóng vỗ.
- À … không… tớ không sao. – Hàn Văn bối rối lắc đầu
- Vậy sao cậu thở mạnh thế ?
- Không có gì, không có gì – lại cười ngố dù mặt càng lúc càng đỏ bừng
Ngọc Trân ngẩn lên nhìn cậu, vẻ mặt mơ hồ trông rất đáng yêu.
- Sao mặt cậu đỏ thế ? Cậu bị cảm nắng à ?
- Ờm… không … không sao đâu. Mỗi lần ra nắng tớ hay bị như thế đấy – Cậu lúng túng giải thích
- Ừm. Hàn Văn à, tớ đói bụng rồi. Chúng ta về nhà kiếm cái gì đó để ăn nhé
Không đợi Hàn Văn đáp Ngọc Trân đã nắm lấy tay cậu chạy về nhà. Cô nàng cười khúc khích khi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc và có phần hoảng loạn của Hàn Văn.
Thật lòng mà nói, sai lầm lớn nhất của Hàn Văn chính là để Ngọc Trân xuống bếp cùng cậu. Cô nàng không những không biết nấu ăn mà còn khá hậu đậu, trong phút chốc gian bếp của Hàn Văn đã trở thành một bãi chiến trường. Trong bếp vang lên tiếng cậu xen lẫn tiếng đổ bể, tiếng thở dài và đi kèm là lời xin lỗi của Ngọc Trân.
- Không phải như thế, phải làm thế này này
- Đừng cho cái đó vào …
- Aisshhh… cẩn thận một chút …
- Ái !
Ngọc Trân kêu lên và ôm chặt lấy ngón tay, một vết đứt khá sâu trên ngón tay, máu từ vết thương chảy ra. Hàn Văn bước đến bên cạnh cô, hành động rất nhanh như một ý thức tự nhiên, cậu đưa ngón tay của cô lên miệng và ngậm chặt lấy nó. Cô kinh ngạc nhìn cậu, vẻ mặt vẫn chưa hết ngạc nhiên, sóng mắt khẽ dao động. Trong giây phút ấy, Ngọc Trân đờ người ra đó, trong lòng như có một cơn sóng dạt dào. Bối rối và đầy xúc cảm …
Hàn Văn như nhận ra sự khác lạ của Ngọc Trân, cậu vội buông ngón tay cô ra, ngại ngùng cúi đầu tránh né ánh mắt của Ngọc Trân. Giọng nói cũng trở nên ngượng nghịu
- Xin … xin lỗi. Tớ … tớ …
- Mau băng lại cho tớ đi
Ngọc Trân khịt mũi nũng nịu, vờ giận dỗi nói. Nét mặt không những không khó chịu mà còn có vẻ rất mãn nguyện. Hàn Văn vội chạy đi tìm bông băng, cậu tỉ mỉ rửa vết thương cho cô. Vì bôi thuốc sát trùng nên vết thương bị rát Ngọc Trân khẽ kêu đau, Hàn Văn cẩn thận cúi xuống thổi nhè nhẹ vào ngón tay của cô.
Nơi khóe môi Ngọc Trân chợt vẽ lên một nụ cười.
Nụ cười ấy nhẹ hơn cả làn gió xuân mơn mởn.
- Đã bảo đừng đụng vào dao kéo rồi mà. Có đau lắm không ?
Hàn Văn ngẩn lên hỏi, đáy mắt đầy vẻ xót xa. Ngọc Trân khẽ gật đầu, khuôn mặt tỏ ra đáng thương. Như nghĩ ra điều gì đó, cô chớp chớp mắt một cách tinh nghịch
- Hôn lên đó sẽ không thấy đau nữa đấy
- Thật chứ ? – Hàn Văn lơ đãng nhìn cô, nụ cười như ẩn hiện trên môi
- Thật mà.
Ánh mặt trời từ song cửa rọi vào, ngàn vạn tia sáng bao trùm lên hai con người ấy. Ngọc Trân kinh ngạc chớp chớp mắt, Hàn Văn cúi xuống mắt khép lại, hôn nhẹ lên ngón tay cô. Môi cậu thật mềm mại, vừa chạm vào ngón tay cô như có một luồng điện hàng nghìn vôn chạy thẳng vào tim. Thân thể Ngọc Trân thoáng đờ ra như thế cho đến khi cô nhìn thấy nụ cười đắc ý của Hàn Văn.
- Cậu dám trêu chọc tớ ?
- Là do cậu gợi ý trước mà – Hàn Văn nháy mắt tinh nghịch
- Yah … Triệu Hàn Văn …
- He he
Gian bếp vốn đã lộn xộn nay lại càng hỗn loạn thêm khi cả hai đùa giỡn chạy vòng vòng trong bếp. Bầu không khí tĩnh lặng trong ngôi nhà đã bị phá vỡ bởi tiếng cười “man rợ” của Hàn Văn, chất giọng ồn ào đặc trưng của Ngọc Trân.
Bên ngoài nắng vẫn vàng ươm trải lên mọi vật, bầu trời trong xanh với những cánh chim hải âu. Đâu đó một tình yêu trong sáng đang dần lớn hơn, hai con người xa lạ từng chút từng chút một tiến đến gần nhau hơn.
—————————————————————————-
“Công ty quản lý của Trần Ngọc Trân tổ chức họp báo xin lỗi về việc hủy tour và thông báo Ngọc Trân sẽ ngừng hoạt động một thời gian”
” Nữ ca sĩ Trần Ngọc Trân quyết định ngừng hoạt động một thời gian để đi du lịch nghỉ dưỡng …”
” Trần Ngọc Trân bí ẩn xuất hiện tại sân bay bắt đầu cho chuyến nghỉ dưỡng sắp tới…”
- Cái gì mà nghỉ dưỡng chứ ? Lừa đảo. Cô ta mất tích rồi nên không dám thông báo chứ gì? Để xem các người còn giở trò gì nữa đây
Lệ Nguyên ném đống báo lên bàn, vẻ mặt kênh kiệu một cách đáng ghét. Quản lý Mạnh Duy đang ngồi gần đó khẽ ngẩn lên nhìn cô ấy
- Ăn nói cẩn thận một chút, việc này lộ ra ngoài không chỉ ảnh hưởng đến MH mà còn ảnh hưởng đến chúng ta nữa đấy.
- Anh sợ gì chứ ? Không có bằng chứng ai dám buộc tội tôi
- Nếu không nhờ có tôi “dọn dẹp” tên bảo vệ lần đó, thì bây giờ cô còn ngồi đây sao. Liệu mà giữ kín chuyện này, không thì toi cả lũ
Lệ Nguyên trề môi xì một tiếng rồi ngúng ngoẩy bỏ ra khỏi phòng, Mạnh Duy vẫn ngồi trên ghế bành, đôi mắt màu xám tro trở nên tăm tối hơn.
Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
- Tôi nghe đây. Các anh tìm được cô ấy chưa?
- Chúng tôi đã khoanh vùng khu vực tìm kiếm nhưng vẫn chưa tìm được cô ấy. Có một điều thú vị là chúng tôi tình cờ gặp đội tìm kiếm của MH
- Bọn họ có biết các anh làm việc cho WJ không ?
- Thưa không, ông đừng lo chúng tôi làm việc rất cẩn thận
- Tốt lắm, mau chóng tìm cho bằng được cô gái ấy. Tôi sẽ thưởng hậu cho các anh.
- Cám ơn ông. Tạm biệt
Mạnh Duy đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, con ngươi của hắn co lại, vẻ u ám trong mắt hắn hiện lên mỗi lúc một rõ hơn.
” Phải tìm ra Trần Ngọc Trân trước bọn MH, không thể để cô ta quay trở lại showbiz”
—————————————————————————-
New York.
Văn phòng làm việc của Chủ Tịch MH được sắp xếp ở tầng cao nhất của tòa nhà hành chính. Căn phòng tràn ngập trong ánh sáng rực rỡ của nắng, dáng lưng thẳng đứng trong bộ vest đen sang trọng. Mái tóc đen, làn da rám nắng đầy mạnh mẽ.
Đôi mắt đen láy ánh lên vẻ lạnh lùng, hờ hững. Nơi đáy mắt sâu thẳm ẩn chứa những bí ẩn, mũi cao, khuôn mặt hoàn hảo với những đường nét rõ ràng. Khóe môi dường như lúc nào cũng ẩn hiện nửa cười nửa lại như không.
Cậu khẽ cúi xuống nhìn trên ngón áp út, chiếc nhẫn kim cương tinh xảo lấp lánh trong ánh nắng, đôi mày thanh tú khẽ chau lại. Đáy mắt tĩnh lặng như hồ thu không gợn sóng. Khung ảnh rạng rỡ hơn với đôi mặt cười đáng yêu, mái tóc đen quyến rũ bồng bềnh trong cơn gió. Những ngón tay khẽ lướt qua bức ảnh như muốn chạm vào gương mặt của cô gái trong ảnh.
“……
- Cậu có yêu tôi không ?
Đôi mắt cười không còn vẻ lấp lánh nữa mà thay vào đó lại thấm đượm nồi bi ai. Đôi mắt đẹp tuyệt trần ấy bị một màn sương mỏng che lấp, khiến nó càng long lanh hơn. Cô gái cười nhẹ, nét cười nhẹ đến độ chỉ một cơn gió thoảng qua cũng khiến nó bay đi mất.
Càng lúc hình ảnh của cô gái càng mờ dần, rồi như tan biến trong cơn gió. Chỉ còn lại nét cười ma mị.
……”
Như vừa thoát khỏi cơn mơ, cậu đứng bật dậy cố làm cho bản thân thật tỉnh táo. Những ngón tay siết chặc đến trắng bệt, chiếc nhẫn bị nắng chiếu vào tỏa ra một thứ ánh sáng mờ ảo …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.