Chương 3
Đang cập nhật
14/11/2014
Buổi chiều lộng gió, trên đồi thông tiếng lá reo vui trong cơn gió.
Ngọc Trân ngồi vắt vẻo trên cành cây thông, trên tay là thanh kẹo mút
hương dâu. Ngồi bên cạnh cô là Hàn Văn, cậu cũng đang mơ màng nhìn về
phía biển. Cảnh vật từ góc nhìn này thật lãng mạn.
Hai tuần lễ trôi qua, Ngọc Trân đã có những ngày sống an bình trên hòn đảo này. Đó là những ngày tháng yên bình nhất đối với một người như cô. Đặc biệt là khi bên cạnh cô còn có một Hàn Văn, cậu luôn quan tâm, chăm sóc cô tốt nhất. Có thể nói những ngày trôi qua ấy cô cảm thấy cuộc sống này thật ý nghĩa.
- Hàn Văn à, bên kia là gì thế ?
Ngọc Trân đưa tay chỉ về bên trái nơi có một mũi đất nhô ra, một tòa tháp cao màu trắng dần phai đi theo năm tháng, xung quanh là dãy đá ngầm lởm chởm.
- Đó là ngọn hải đăng bị bỏ hoang từ lâu rồi, nhưng mỗi tối vẫn có người lên đó thắp đèn.
- Trông nó đáng sợ quá, lại cô độc một mình nơi mũi đất nữa. Chúng ta đến đó được không ?
- Cũng được, nhưng tốt nhất là không nên đến đó vào buổi tối.
- Vì sao lại không đến đó vào buổi tối ? – Ngọc Trân ngơ ngẩn hỏi
- Ở đó có ma đó
Hàn Văn giả giọng rờn rợn, cười ranh mãnh như trêu chọc nàng Ngơ.
- Vậy bây giờ chúng ta đến đó đi. Tớ muốn leo lên ngọn hải đăng – Ngọc Trân không những không sợ lại còn hào hứng hơn, cô lắc lắc tay Hàn Văn
- Được rồi, được rồi. Đi liền nè
Cậu đành cười khổ dắt cô leo lên ngọn hải đăng ấy.
Ngọn hải đăng nằm trơ trọi ở mũi đất, nơi tận cùng của hòn đảo vắng người này. Lớp sơn bên ngoài cũng đa bong tróc gần hết, để lộ cả lớp xi măng màu xám. Dường như từ lâu lắm rồi không ai đến đây, tường bám đầy rêu xanh, cột cỗ mục nát bước không cẩn thẩn có thể bị gãy. Trên nóc ngọn hải đăng, bầy chim hải âu thi nhau kêu vang, bên dưới là đá ngầm ngày ngày sóng vỗ ầm ầm.
Ngọn hải đăng mang đến cho người ta một cảm giác đáng sợ và cô độc … !
Hàn Văn cẩn thận nắm lấy tay Ngọc Trân bước từng bước thật chắc chắn, ra đến bên ngoài lan can họ ngồi trên một thanh gỗ cứng cáp nhất.
Gió biển khẽ lùa qua khiến mái tóc của Ngọc Trân bị rối, Hàn Văn cẩn thận giúp cô vén mái tóc, chợt nơi khóe môi cậu nở một nụ cười rất nhẹ. Cô nhìn cậu e thẹn vội quay đi, mặt thoáng ửng hồng.
Là tiếng sóng biển vỗ ầm ầm bên dưới chân hay là nhịp tim đang đập vội vã……?
Mặt trời đang lặn xuống biển. Ánh tịch dương như bao trùm lên cả hai một màu cam dìu dịu. Ngọc Trân thoáng cười mãn nguyện trong khi bên cạnh có ai đó đang lặng lẽ ngắm nhìn cô.
Gió biển thổi mạnh thoang thoảng vị mặn đặt trưng của nó.
Lũ chim hải âu ồn ào kêu vang.
Thế gian này dường như chỉ còn lại mỗi cô và cậu.
- Ước gì tớ được trở thành một con hải âu
Chợt Ngọc Trân khẽ nói, chất giọng đặc biệt tùy không ngọt ngào nhưng lại rất dịu nhẹ, dễ nghe. Đôi mắt cong cong vầng trăng khuyết, trong đôi mắt ấy như lấp lánh một khát vọng. Hàn Văn nhìn cô, trầm giọng hỏi
- Vì sao cậu lại muốn làm hải âu? Không phải làm người vẫn tốt hơn sao ?
- Làm hải âu có thể bay cao, bay xa, được tự do làm những gì nó thích. Làm người thì bị gò bó trong những qui tắc, mệt mỏi với cuộc sống tồi tệ. Vậy tớ thà làm chim được tự do thoải mái vẫn tốt hơn là làm người bị bó buộc.
Ngọc Trân mỉm cười, thì thầm trong gió. Hàn Văn không nói gì qua ánh mắt của cô, cậu như hiểu thêm một chút nữa về quá khứ của Ngọc Trân. Dường như quá khứ ấy không hẳn là êm đẹp như cậu nghĩ, Ngọc Trân trong quá khứ cũng khác hẳn với Ngọc Trân đang ngồi bên cạnh cậu.
Cậu vẫn đang mơ hồ chìm trong dòng suy nghĩ của mình đột nhiên gượng cười ngố khi nghe Ngọc Trân hỏi:
- Hàn Văn à, mỗi ngày hãy cùng tớ ra đây ngắm hoàng hôn nhé. Tớ rất thích ngắm hoàng hôn nhưng chưa bao giờ được ngắm nhìn trọn vẹn. Đây là lần đâu tiên tớ được như thế đấy.
- Tất nhiền là được rồi. Ngày nào cậu cũng sẽ được ngắm hoàng hôn
- Cậu hứa nhé !
- ỪM, tớ hứa đấy.
Hai ngón tay khẽ móc vào nhau như một lời hứa danh dự.
Ánh mắt Ngọc Trân sáng lấp lánh, tựa như mặt hồ dưới tia nắng ấm áo của mùa xuân. Dường như cả người cô đang được bao bọc bởi vầng hào quang mỹ lệ.
- Ngọc Trân à, tớ có cái này tặng cho cậu nè
Hàn Văn mỉm cười, vẻ dịu dàng trong đôi mắt cậu bất giác khiến Ngọc Trân ngơ ngẩn. Cậu nhẹ nắm lấy tay cô, đeo vào đó một chuỗi chuông ngọc màu lam nhạt. Chiếc chuông nhỏ xíu rất xinh xắn, nó mỏng tựa cánh ve. Chỉ cần một cơn gió thoảng nhẹ thôi sẽ phát ra tiếng ting tang trong trẻo.
- Tặng cậu á
- Woaaa… dễ thương quá. Cám ơn cậu,Hàn Văn.
Ngọc Trân tươi cười trong ánh nắng nhàn nhạt của buổi chiều hôm ấy, cô phấn khởi lắc lắc tay để chuỗi chuông ngọc vang lên những tiếng ting tang vui tai.
- Cậu thật tốt với tớ,Hàn Văn à.
- Miễn cậu vui là được rồi. Thật ra từ khi gặp cậu cuộc sống của tớ cũng đã thay đổi rất nhiều. Lúc trước tớ luôn quanh quẩn trong làng chài và những công việc hằng ngày. Từ khi cậu xuất hiện, tớ đã rất vui vì có một người … ờm … ờm … bạn vừa xinh đẹp lại vừa vui tính như cậu. Tớ đã không còn cảm thấy lạc lõng nữa.
Trong ánh tịch dương cuối cùng của một ngày, Hàn Văn trở nên sáng ngời. Khuôn mặt thanh tú, trong sáng, khóe môi nở một nụ cười hiền lành và đáng yêu. Đôi mắt sáng ngời, trong veo như nước hồ mùa thu. Nét mặt dịu dàng làm rung động lòng người.
Ngọc Trân khẽ chớp chớp mắt, đôi má ửng hồng kì lạ.
Trên ngọn hải đăng.
Hai bóng người ngại ngùng nhìn nhau, phía xa mặt trời đang lặn dần xuống biển. Những con sóng rì rào vỗ về bãi đá, gió như cuốn đi nỗi cô đơn, lạc lõng của họ. Giờ đây trong lòng hai người là vô vàng cảm xúc, niềm hân hoan, niềm vui chớm nở.
—————————————————————————-
Buổi tối, Ngọc Trân và Hàn Văn loay hoay dưới bếp giúp bà của Hàn Văn chuẩn bị bữa tối. Vì không biết nấu ăn nên Ngọc Trân được bà Triệu giao nhiệm vụ nhặt rau. Cô nàng chăm chú nhặt rau đến độ đôi mày thanh tú kia khẽ chau lại, mái tóc khẽ rũ xuống khiến gương mặt cô lại thêm phần hoàn hảo.
Hàn Văn đứng từ xa tình cờ trông thấy bức tranh đẹp tuyệt trần ấy thì thoáng đỏ mặt, vội đi ra ngoài nhặt củi.
Tình cảm trong cậu càng lúc lại càng mãnh liệt hơn.
Đó là thứ tình cảm trong sáng nhất, tinh khiết nhất. Hệt như hương hoa mùa xuân dịu dàng man mác, hệt như sóng mùa xuân gợn, khẽ rì rào. Một tình cảm khiến lòng người nhẹ nhàng dao động.
Nhặt rau xong Ngọc Trân mang rổ rau đến vòi nước để rửa, bà Triệu đứng bên cạnh cười hiền và giúp cô. Với tính cách thân thiện, hòa đồng lại vui vẻ của mình Ngọc Trân khiến cho những người xung quanh đều yêu mến cô. Bà Triệu luôn xem cô như là một đứa gái của mình, họ vẫn thường vui vẻ trò chuyện cùng nhau.
Lúc cúi xuống mái tóc của cô rũ xuống vai, chuông ngọc khẽ kêu vang. Bà Triệu nhìn thấy chuỗi chuông thì mỉm cười hiền từ.
- Chuỗi chuông ngọc này là của Hàn Văn tặng cho cháu à ?
- Dạ vâng. Nó thật là đẹp đúng không bà ? – Ngọc Trân tươi cười
- Ừm. Chuỗi chuông ngọc này là của omma thằng bé, Hàn Văn đặc biệt giữ rất kĩ chuỗi chuông ngọc này
- Của omma Hàn Văn á ? Nhưng cháu chưa từng gặp omma cậu ấy …
- Hàn Văn không kể cho cháu nghe sao ?
Bà cụ ngạc nhiên hỏi, Ngọc Trân lắc đầu ngơ ngẩn. Bất giác đôi mắt của bà cụ trở nên buồn bã như hồi tưởng lại.
- Gia đình của Hàn Văn đều bị bão cuốn đi cả, năm đó ta tình cờ phát hiện ra thằng bé trong đống đổ nát. Ta vốn là người cùng thôn với Hàn Văn nên cũng biết gia đình thằng bé. Thấy thương cho số phận của thằng bé nên ta đã mang Hàn Văn về nuôi dưỡng. Đứa trẻ này rất đáng yêu, đôi mắt sáng như sao, trên tay vẫn nắm chặc chuỗi chuông ngọc ấy. Rồi thằng bé lớn lên càng lúc lại càng khôi ngô tuấn tú, đôi mắt ấy vẫn sáng ngời, tư chất thông minh, điềm đạm hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi. Mặc dù bọn thanh niên cùng tuổi với Hàn Văn đều bỏ hòn đảo này mà đi đến những thành phố lớn khác, nhưng thằng bé không bỏ đi, nó vẫn cứ loanh quanh trong hòn đảo này. Hàn Văn không nỡ rời xa hòn đảo, thằng bé vốn rất nhút nhát nhưng lại rất tốt bụng. Cứ mỗi lần nhìn thấy thằng bé lặng lẽ ngồi một mình ta lại cảm thấy xót xa. Nhưng từ khi cháu xuất hiện, Hàn Văn đã thay đổi, thằng bé cười nhiều hơn, tính cách cũng cởi mở hơn trước. Ta thật sự rất vui, có lẽ thằng bé rất quý cháu, Ngọc Trân à.
Ngọc Trân im lặng lắng nghe. Mái tóc đen bồng bềnh khẽ phất phơ trong làn gió. Đôi mắt cô sâu thăm thẳm…
Một nỗi buồn phảng phất trên khuôn mặt diễm lệ ấy ……
—————————————————————————-
Sau bữa tối, cả hai cùng ra sân sau rửa bắt. Hôm nay có vẻ như Ngọc Trân khá trầm lặng, trong bữa ăn cô cũng trở nên ít nói. Gương mặt lại có vẻ buồn rầu như chất chứa một điều gì đó.
Như cảm nhận được sự khác thường của Ngọc Trân, Hàn Văn lo lắng nhìn cô một lúc rồi lên tiếng
- Cậu sao thế ? Trông người không được khỏe à ?
Đáy mắt Hàn Văn dịu dàng lướt qua gương mặt của cô. Ngọc Trân đặt cái bát đang rửa giữa chừng xuống đất, trầm ngâm hỏi
- Vì sao cậu lại đối tốt với tớ như thế ?
- Tớ vẫn tốt bụng với mọi người mà, đâu phải chỉ riêng một mình cậu – Hàn Văn cười cười, dường như cậu cảm nhận được sự kì lạ trong câu hỏi ấy
- Đây là chuỗi chuông ngọc mà cậu rất quý nó, vì sao cậu lại tặng cho tớ ?
Lần này cô ngẩng lên nhìn cậu, ánh mắt gợn sóng trong trẻo, đôi môi quyến rũ ấy trở nên ướt đỏ một cách kì lạ.
Mặt Hàn Văn đỏ bừng lên.
Đáy mắt dao động mạnh mẽ.
- Vì … vì … tớ … tớ yêu cậu…
Câu nói của cậu vang lên thật bất ngờ. Gương mặt thanh tú của Ngọc Trân thoáng ửng đỏ. Nhịp tim như trống dồn đập mạnh trong lồng ngực.
Gió khẽ lướt qua.
Chuông ngọc leng keng khua vang…
- Lần đầu tiên nhìn thấy cậu tớ đã ngẩn ngơ như một kẻ khờ. Trong lòng tớ lúc ấy xuất hiện những cảm xúc rất kì lạ mà tớ chưa bao giờ cảm nhận được. Chỉ cần nhìn thấy nụ cười của cậu thì tớ lại bất giác cười theo, lúc cậu buồn bã nhìn xa xăm về phía biển lòng tớ lại trở nên day dứt, khó chịu. Tớ biết là mình đã yêu cậu mất rồi, dù tớ có cố gắng phủ nhận tình cảm ấy đi nữa thì cảm xúc vẫn không thể kiềm chế được. Đứng trước cậu tim tớ tưởng chừng như nhảy ra khỏi lòng ngực, lắm lúc tớ muốn ôm cậu, muốn được bảo vệ cậu, muốn cậu chỉ là của tớ…
Ngọc Trân ngẩn ngơ, đôi mắt tròn xoe ngạc nhiên.
Dường như có những hạt nước long lanh trong đôi mắt ấy.
- Tớ biết điều này rất kì dị và khác thường nhưng đối với tớ đây là tình cảm thanh khiết nhất mà tớ cảm nhận được. Ngọc Trân à, tớ yêu cậu …
Đáy mặt cậu dịu dàng nhìn cô, khóe môi thấp thoáng nụ cười thấm đẫm bi thương.
Có lẽ cô ấy sẽ không chấp nhận tình cảm này , có lẽ cô ấy sẽ không thể yêu cậu……
Gương mặt Ngọc Trân như thoáng vẻ lưỡng lự.
Hàn Văn nhìn cô bằng ánh mắt bi thương, cậu khẽ dịu giọng nói tiếp
- Không sao, tớ cũng đã biết trước kết cục này rồi.
Cậu khẽ đứng dậy, dáng lưng cô độc khẽ quay đi, thoáng phảng phất nỗi xót xa
Chợt …
Tay nắm lấy tay …
Đôi môi mềm mại chạm vào một đôi môi khác…
Dưới ánh trăng nhàn nhạt của đêm, họ trao nhau nụ hôn đầu tiên. Ngọt ngào và đầy quyến rũ.
Tim cậu đập nhanh, suýt nữa đã nhảy khỏi lồng ngực.
Đôi môi cô ngọt ngào hơn cả mật ong, mềm mai hơn cả những bông tuyết đầu tiên của mùa đông.
Làn gió dịu dàng lay động mái tóc của cô, đáy mắt Hàn Văn dao động mạnh mẽ hơn, cậu giữ chặt lấy cô như giữ chặt lấy nụ hôn quyến rũ ấy.
Đêm ấy, ánh trắng huyền ảo, lung linh soi sáng cho hai linh hồn thanh khiết ấy. Họ trông như một đôi tiên đồng đẹp rực rõ trong tranh vẽ.
—————————————————————————-
“Tớ biết phải làm thế nào đây?
Chỉ có cậu là tình yêu duy nhất
Thế nhưng bây giờ tớ lại không thể yêu cậu
Có những điều tớ thật sự muốn bày tỏ với cậu
Nhưng tớ lại không thể
Tình yêu đang dần rạn nứt
Và tớ không thể níu kéo được
Nó khiến tớ bật khóc
Xin đừng nói rằng cậu cảm ơn
Tớ thật sự muốn trao cậu tất cả tình yêu này
Nếu như ngày nào đó đôi ta trở nên xa lạ
Tớ biết phải làm sao đây?”
Trong không gian tĩnh lặng của đêm, giọng hát của Ngọc Trân khẽ vang lên, dịu nhẹ và truyền cảm. Một bài hát có giai điệu buồn bã nhưng lại rất chân thành và tha thiết.
Ngọc Trân vừa dứt lời bài hát thì tiếng vỗ tay khẽ vang, Hàn Văn tươi cười hết lời khen ngợi
- Cậu hát hay thật đó, hay nhất luôn đó
Hàn Văn nhìn Ngọc Trân bằng cặp mắt ngưỡng mộ. Chất giọng của cô ấy thật đặc biệt, nó nhanh chóng làm rung động lòng người qua những giai điệu của bài hát vừa rồi.
Ngọc Trân mỉm cười ngại ngùng trước lời khen của cậu, cô quay sang nói như đùa
- Hàn Văn hát tớ nghe đi
- Tớ á ? Tớ hát không hay như cậu đâu
Hàn Văn cười cười hươ tay từ chối, cậu rất ngại khi hát trước mặt mọi người, vì tính cách khá nhút nhát nên Hàn Văn chỉ có thể hát được khi ở một mình.
- Hát đi, hát đi
- Không hát đâu, ngại chết được
- Hát nhanh đi không tớ giận đó
Ngọc Trân hi hi cười, uy hiếp cậu. Hàn Văn khổ não nhìn cô, biết chỉ cần Ngọc Trân dùng vũ khí lợi hại “giận dỗi” này thì nhất định không từ bỏ ý định nữa rồi.
- Được rồi. Tớ hát đây
Ngọc Trân hoan hô, cười đến híp cả mắt lại.
Rừng thông khẽ rì rào.
Ánh trăng nhàn nhạt tỏa sáng.
Gió biển.
Lá thông xông xao khẽ reo.
Hàn Văn khe khẽ cất giọng hát, ban đầu có chút ngượng ngùng nên lạc nhịp nhưng sau đó lại trở nên tốt hơn. Giọng cậu lúc ấm áp dịu dàng, lúc lại cao vút đến mê hoặc lòng người, khiến cho Ngọc Trân ngỡ ngàng say sưa chìm vào giai điệu của bài hát.
“Người mà tớ nhớ đến phát điên
Tớ muốn nghe đến phát điên những lời nói của cậu
Tớ yêu cậu, tớ yêu cậu, cậu đang ở nơi đâu?
Cậu là nỗi nhớ sâu thẳm trong trái tim tớ
Tớ muốn yêu cậu mãi mãi
Tớ phải làm sao đây?
Cậu quá lạnh lùng với tớ
Nhưng tớ vẫn cứ nhớ đến cậu
Thậm chí ngay cả khi trái tim tớ phải chịu đau đớn như thế này
Ngay cả khi đôi tay tớ run rẩy đến như vậy
Tớ vẫn không thể nào quên được cậu.”
Ngọc Trân khẽ ngáp dài gối đầu lên chân Hàn Văn, cô lơ mơ buồn ngủ.
- Hàn Văn hát hay quá nhưng bài này buồn rười rượi khiến tớ cảm thấy buồn ngủ rồi nè
- Về nhà ngủ nhé
Cậu mỉm cười lắc đầu nhìn cô.
Ánh trăng chiếu rọi trên con đường nhỏ.
Hàn Văn cõng Ngọc Trân, chậm rãi bước đi miệng vẫn ngâm nga bài hát vừa rồi, nhịp thở đều đều của cô vang bên tai, thân thể ấm áp trên tấm lưng cậu.
- Không được ngừng hát đấy, tớ muốn nghe Hàn Văn hát cơ
Ngọc Trân nhắm mắt lại, thì thầm như nói mê. Trên lưng cậu, Ngọc Trân như đang ở trong một chiếc nôi ru trẻ. Êm ái và ấm áp vô cùng.
Cô nở nụ cười mãn nguyện, sau đó chìm sâu vào một giấc mộng tuyệt đẹp.
Cậu chầm chậm cõng cô bước đi.
Chẳng biết từ khi nào bầu trời gieo xuống những hạt mưa nhỏ. Hạt mưa nghiêng nghiêng trong suốt, từng hạt rơi xuống đám cỏ xanh mướt vang lên những tiếng tí tách nhẹ nhàng.
Vầng trăng nép sau mây, gió đêm thổi mang theo chút hơi lạnh. Nụ cười hạnh phúc vẫn còn trên môi Hàn Văn …
Hai tuần lễ trôi qua, Ngọc Trân đã có những ngày sống an bình trên hòn đảo này. Đó là những ngày tháng yên bình nhất đối với một người như cô. Đặc biệt là khi bên cạnh cô còn có một Hàn Văn, cậu luôn quan tâm, chăm sóc cô tốt nhất. Có thể nói những ngày trôi qua ấy cô cảm thấy cuộc sống này thật ý nghĩa.
- Hàn Văn à, bên kia là gì thế ?
Ngọc Trân đưa tay chỉ về bên trái nơi có một mũi đất nhô ra, một tòa tháp cao màu trắng dần phai đi theo năm tháng, xung quanh là dãy đá ngầm lởm chởm.
- Đó là ngọn hải đăng bị bỏ hoang từ lâu rồi, nhưng mỗi tối vẫn có người lên đó thắp đèn.
- Trông nó đáng sợ quá, lại cô độc một mình nơi mũi đất nữa. Chúng ta đến đó được không ?
- Cũng được, nhưng tốt nhất là không nên đến đó vào buổi tối.
- Vì sao lại không đến đó vào buổi tối ? – Ngọc Trân ngơ ngẩn hỏi
- Ở đó có ma đó
Hàn Văn giả giọng rờn rợn, cười ranh mãnh như trêu chọc nàng Ngơ.
- Vậy bây giờ chúng ta đến đó đi. Tớ muốn leo lên ngọn hải đăng – Ngọc Trân không những không sợ lại còn hào hứng hơn, cô lắc lắc tay Hàn Văn
- Được rồi, được rồi. Đi liền nè
Cậu đành cười khổ dắt cô leo lên ngọn hải đăng ấy.
Ngọn hải đăng nằm trơ trọi ở mũi đất, nơi tận cùng của hòn đảo vắng người này. Lớp sơn bên ngoài cũng đa bong tróc gần hết, để lộ cả lớp xi măng màu xám. Dường như từ lâu lắm rồi không ai đến đây, tường bám đầy rêu xanh, cột cỗ mục nát bước không cẩn thẩn có thể bị gãy. Trên nóc ngọn hải đăng, bầy chim hải âu thi nhau kêu vang, bên dưới là đá ngầm ngày ngày sóng vỗ ầm ầm.
Ngọn hải đăng mang đến cho người ta một cảm giác đáng sợ và cô độc … !
Hàn Văn cẩn thận nắm lấy tay Ngọc Trân bước từng bước thật chắc chắn, ra đến bên ngoài lan can họ ngồi trên một thanh gỗ cứng cáp nhất.
Gió biển khẽ lùa qua khiến mái tóc của Ngọc Trân bị rối, Hàn Văn cẩn thận giúp cô vén mái tóc, chợt nơi khóe môi cậu nở một nụ cười rất nhẹ. Cô nhìn cậu e thẹn vội quay đi, mặt thoáng ửng hồng.
Là tiếng sóng biển vỗ ầm ầm bên dưới chân hay là nhịp tim đang đập vội vã……?
Mặt trời đang lặn xuống biển. Ánh tịch dương như bao trùm lên cả hai một màu cam dìu dịu. Ngọc Trân thoáng cười mãn nguyện trong khi bên cạnh có ai đó đang lặng lẽ ngắm nhìn cô.
Gió biển thổi mạnh thoang thoảng vị mặn đặt trưng của nó.
Lũ chim hải âu ồn ào kêu vang.
Thế gian này dường như chỉ còn lại mỗi cô và cậu.
- Ước gì tớ được trở thành một con hải âu
Chợt Ngọc Trân khẽ nói, chất giọng đặc biệt tùy không ngọt ngào nhưng lại rất dịu nhẹ, dễ nghe. Đôi mắt cong cong vầng trăng khuyết, trong đôi mắt ấy như lấp lánh một khát vọng. Hàn Văn nhìn cô, trầm giọng hỏi
- Vì sao cậu lại muốn làm hải âu? Không phải làm người vẫn tốt hơn sao ?
- Làm hải âu có thể bay cao, bay xa, được tự do làm những gì nó thích. Làm người thì bị gò bó trong những qui tắc, mệt mỏi với cuộc sống tồi tệ. Vậy tớ thà làm chim được tự do thoải mái vẫn tốt hơn là làm người bị bó buộc.
Ngọc Trân mỉm cười, thì thầm trong gió. Hàn Văn không nói gì qua ánh mắt của cô, cậu như hiểu thêm một chút nữa về quá khứ của Ngọc Trân. Dường như quá khứ ấy không hẳn là êm đẹp như cậu nghĩ, Ngọc Trân trong quá khứ cũng khác hẳn với Ngọc Trân đang ngồi bên cạnh cậu.
Cậu vẫn đang mơ hồ chìm trong dòng suy nghĩ của mình đột nhiên gượng cười ngố khi nghe Ngọc Trân hỏi:
- Hàn Văn à, mỗi ngày hãy cùng tớ ra đây ngắm hoàng hôn nhé. Tớ rất thích ngắm hoàng hôn nhưng chưa bao giờ được ngắm nhìn trọn vẹn. Đây là lần đâu tiên tớ được như thế đấy.
- Tất nhiền là được rồi. Ngày nào cậu cũng sẽ được ngắm hoàng hôn
- Cậu hứa nhé !
- ỪM, tớ hứa đấy.
Hai ngón tay khẽ móc vào nhau như một lời hứa danh dự.
Ánh mắt Ngọc Trân sáng lấp lánh, tựa như mặt hồ dưới tia nắng ấm áo của mùa xuân. Dường như cả người cô đang được bao bọc bởi vầng hào quang mỹ lệ.
- Ngọc Trân à, tớ có cái này tặng cho cậu nè
Hàn Văn mỉm cười, vẻ dịu dàng trong đôi mắt cậu bất giác khiến Ngọc Trân ngơ ngẩn. Cậu nhẹ nắm lấy tay cô, đeo vào đó một chuỗi chuông ngọc màu lam nhạt. Chiếc chuông nhỏ xíu rất xinh xắn, nó mỏng tựa cánh ve. Chỉ cần một cơn gió thoảng nhẹ thôi sẽ phát ra tiếng ting tang trong trẻo.
- Tặng cậu á
- Woaaa… dễ thương quá. Cám ơn cậu,Hàn Văn.
Ngọc Trân tươi cười trong ánh nắng nhàn nhạt của buổi chiều hôm ấy, cô phấn khởi lắc lắc tay để chuỗi chuông ngọc vang lên những tiếng ting tang vui tai.
- Cậu thật tốt với tớ,Hàn Văn à.
- Miễn cậu vui là được rồi. Thật ra từ khi gặp cậu cuộc sống của tớ cũng đã thay đổi rất nhiều. Lúc trước tớ luôn quanh quẩn trong làng chài và những công việc hằng ngày. Từ khi cậu xuất hiện, tớ đã rất vui vì có một người … ờm … ờm … bạn vừa xinh đẹp lại vừa vui tính như cậu. Tớ đã không còn cảm thấy lạc lõng nữa.
Trong ánh tịch dương cuối cùng của một ngày, Hàn Văn trở nên sáng ngời. Khuôn mặt thanh tú, trong sáng, khóe môi nở một nụ cười hiền lành và đáng yêu. Đôi mắt sáng ngời, trong veo như nước hồ mùa thu. Nét mặt dịu dàng làm rung động lòng người.
Ngọc Trân khẽ chớp chớp mắt, đôi má ửng hồng kì lạ.
Trên ngọn hải đăng.
Hai bóng người ngại ngùng nhìn nhau, phía xa mặt trời đang lặn dần xuống biển. Những con sóng rì rào vỗ về bãi đá, gió như cuốn đi nỗi cô đơn, lạc lõng của họ. Giờ đây trong lòng hai người là vô vàng cảm xúc, niềm hân hoan, niềm vui chớm nở.
—————————————————————————-
Buổi tối, Ngọc Trân và Hàn Văn loay hoay dưới bếp giúp bà của Hàn Văn chuẩn bị bữa tối. Vì không biết nấu ăn nên Ngọc Trân được bà Triệu giao nhiệm vụ nhặt rau. Cô nàng chăm chú nhặt rau đến độ đôi mày thanh tú kia khẽ chau lại, mái tóc khẽ rũ xuống khiến gương mặt cô lại thêm phần hoàn hảo.
Hàn Văn đứng từ xa tình cờ trông thấy bức tranh đẹp tuyệt trần ấy thì thoáng đỏ mặt, vội đi ra ngoài nhặt củi.
Tình cảm trong cậu càng lúc lại càng mãnh liệt hơn.
Đó là thứ tình cảm trong sáng nhất, tinh khiết nhất. Hệt như hương hoa mùa xuân dịu dàng man mác, hệt như sóng mùa xuân gợn, khẽ rì rào. Một tình cảm khiến lòng người nhẹ nhàng dao động.
Nhặt rau xong Ngọc Trân mang rổ rau đến vòi nước để rửa, bà Triệu đứng bên cạnh cười hiền và giúp cô. Với tính cách thân thiện, hòa đồng lại vui vẻ của mình Ngọc Trân khiến cho những người xung quanh đều yêu mến cô. Bà Triệu luôn xem cô như là một đứa gái của mình, họ vẫn thường vui vẻ trò chuyện cùng nhau.
Lúc cúi xuống mái tóc của cô rũ xuống vai, chuông ngọc khẽ kêu vang. Bà Triệu nhìn thấy chuỗi chuông thì mỉm cười hiền từ.
- Chuỗi chuông ngọc này là của Hàn Văn tặng cho cháu à ?
- Dạ vâng. Nó thật là đẹp đúng không bà ? – Ngọc Trân tươi cười
- Ừm. Chuỗi chuông ngọc này là của omma thằng bé, Hàn Văn đặc biệt giữ rất kĩ chuỗi chuông ngọc này
- Của omma Hàn Văn á ? Nhưng cháu chưa từng gặp omma cậu ấy …
- Hàn Văn không kể cho cháu nghe sao ?
Bà cụ ngạc nhiên hỏi, Ngọc Trân lắc đầu ngơ ngẩn. Bất giác đôi mắt của bà cụ trở nên buồn bã như hồi tưởng lại.
- Gia đình của Hàn Văn đều bị bão cuốn đi cả, năm đó ta tình cờ phát hiện ra thằng bé trong đống đổ nát. Ta vốn là người cùng thôn với Hàn Văn nên cũng biết gia đình thằng bé. Thấy thương cho số phận của thằng bé nên ta đã mang Hàn Văn về nuôi dưỡng. Đứa trẻ này rất đáng yêu, đôi mắt sáng như sao, trên tay vẫn nắm chặc chuỗi chuông ngọc ấy. Rồi thằng bé lớn lên càng lúc lại càng khôi ngô tuấn tú, đôi mắt ấy vẫn sáng ngời, tư chất thông minh, điềm đạm hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi. Mặc dù bọn thanh niên cùng tuổi với Hàn Văn đều bỏ hòn đảo này mà đi đến những thành phố lớn khác, nhưng thằng bé không bỏ đi, nó vẫn cứ loanh quanh trong hòn đảo này. Hàn Văn không nỡ rời xa hòn đảo, thằng bé vốn rất nhút nhát nhưng lại rất tốt bụng. Cứ mỗi lần nhìn thấy thằng bé lặng lẽ ngồi một mình ta lại cảm thấy xót xa. Nhưng từ khi cháu xuất hiện, Hàn Văn đã thay đổi, thằng bé cười nhiều hơn, tính cách cũng cởi mở hơn trước. Ta thật sự rất vui, có lẽ thằng bé rất quý cháu, Ngọc Trân à.
Ngọc Trân im lặng lắng nghe. Mái tóc đen bồng bềnh khẽ phất phơ trong làn gió. Đôi mắt cô sâu thăm thẳm…
Một nỗi buồn phảng phất trên khuôn mặt diễm lệ ấy ……
—————————————————————————-
Sau bữa tối, cả hai cùng ra sân sau rửa bắt. Hôm nay có vẻ như Ngọc Trân khá trầm lặng, trong bữa ăn cô cũng trở nên ít nói. Gương mặt lại có vẻ buồn rầu như chất chứa một điều gì đó.
Như cảm nhận được sự khác thường của Ngọc Trân, Hàn Văn lo lắng nhìn cô một lúc rồi lên tiếng
- Cậu sao thế ? Trông người không được khỏe à ?
Đáy mắt Hàn Văn dịu dàng lướt qua gương mặt của cô. Ngọc Trân đặt cái bát đang rửa giữa chừng xuống đất, trầm ngâm hỏi
- Vì sao cậu lại đối tốt với tớ như thế ?
- Tớ vẫn tốt bụng với mọi người mà, đâu phải chỉ riêng một mình cậu – Hàn Văn cười cười, dường như cậu cảm nhận được sự kì lạ trong câu hỏi ấy
- Đây là chuỗi chuông ngọc mà cậu rất quý nó, vì sao cậu lại tặng cho tớ ?
Lần này cô ngẩng lên nhìn cậu, ánh mắt gợn sóng trong trẻo, đôi môi quyến rũ ấy trở nên ướt đỏ một cách kì lạ.
Mặt Hàn Văn đỏ bừng lên.
Đáy mắt dao động mạnh mẽ.
- Vì … vì … tớ … tớ yêu cậu…
Câu nói của cậu vang lên thật bất ngờ. Gương mặt thanh tú của Ngọc Trân thoáng ửng đỏ. Nhịp tim như trống dồn đập mạnh trong lồng ngực.
Gió khẽ lướt qua.
Chuông ngọc leng keng khua vang…
- Lần đầu tiên nhìn thấy cậu tớ đã ngẩn ngơ như một kẻ khờ. Trong lòng tớ lúc ấy xuất hiện những cảm xúc rất kì lạ mà tớ chưa bao giờ cảm nhận được. Chỉ cần nhìn thấy nụ cười của cậu thì tớ lại bất giác cười theo, lúc cậu buồn bã nhìn xa xăm về phía biển lòng tớ lại trở nên day dứt, khó chịu. Tớ biết là mình đã yêu cậu mất rồi, dù tớ có cố gắng phủ nhận tình cảm ấy đi nữa thì cảm xúc vẫn không thể kiềm chế được. Đứng trước cậu tim tớ tưởng chừng như nhảy ra khỏi lòng ngực, lắm lúc tớ muốn ôm cậu, muốn được bảo vệ cậu, muốn cậu chỉ là của tớ…
Ngọc Trân ngẩn ngơ, đôi mắt tròn xoe ngạc nhiên.
Dường như có những hạt nước long lanh trong đôi mắt ấy.
- Tớ biết điều này rất kì dị và khác thường nhưng đối với tớ đây là tình cảm thanh khiết nhất mà tớ cảm nhận được. Ngọc Trân à, tớ yêu cậu …
Đáy mặt cậu dịu dàng nhìn cô, khóe môi thấp thoáng nụ cười thấm đẫm bi thương.
Có lẽ cô ấy sẽ không chấp nhận tình cảm này , có lẽ cô ấy sẽ không thể yêu cậu……
Gương mặt Ngọc Trân như thoáng vẻ lưỡng lự.
Hàn Văn nhìn cô bằng ánh mắt bi thương, cậu khẽ dịu giọng nói tiếp
- Không sao, tớ cũng đã biết trước kết cục này rồi.
Cậu khẽ đứng dậy, dáng lưng cô độc khẽ quay đi, thoáng phảng phất nỗi xót xa
Chợt …
Tay nắm lấy tay …
Đôi môi mềm mại chạm vào một đôi môi khác…
Dưới ánh trăng nhàn nhạt của đêm, họ trao nhau nụ hôn đầu tiên. Ngọt ngào và đầy quyến rũ.
Tim cậu đập nhanh, suýt nữa đã nhảy khỏi lồng ngực.
Đôi môi cô ngọt ngào hơn cả mật ong, mềm mai hơn cả những bông tuyết đầu tiên của mùa đông.
Làn gió dịu dàng lay động mái tóc của cô, đáy mắt Hàn Văn dao động mạnh mẽ hơn, cậu giữ chặt lấy cô như giữ chặt lấy nụ hôn quyến rũ ấy.
Đêm ấy, ánh trắng huyền ảo, lung linh soi sáng cho hai linh hồn thanh khiết ấy. Họ trông như một đôi tiên đồng đẹp rực rõ trong tranh vẽ.
—————————————————————————-
“Tớ biết phải làm thế nào đây?
Chỉ có cậu là tình yêu duy nhất
Thế nhưng bây giờ tớ lại không thể yêu cậu
Có những điều tớ thật sự muốn bày tỏ với cậu
Nhưng tớ lại không thể
Tình yêu đang dần rạn nứt
Và tớ không thể níu kéo được
Nó khiến tớ bật khóc
Xin đừng nói rằng cậu cảm ơn
Tớ thật sự muốn trao cậu tất cả tình yêu này
Nếu như ngày nào đó đôi ta trở nên xa lạ
Tớ biết phải làm sao đây?”
Trong không gian tĩnh lặng của đêm, giọng hát của Ngọc Trân khẽ vang lên, dịu nhẹ và truyền cảm. Một bài hát có giai điệu buồn bã nhưng lại rất chân thành và tha thiết.
Ngọc Trân vừa dứt lời bài hát thì tiếng vỗ tay khẽ vang, Hàn Văn tươi cười hết lời khen ngợi
- Cậu hát hay thật đó, hay nhất luôn đó
Hàn Văn nhìn Ngọc Trân bằng cặp mắt ngưỡng mộ. Chất giọng của cô ấy thật đặc biệt, nó nhanh chóng làm rung động lòng người qua những giai điệu của bài hát vừa rồi.
Ngọc Trân mỉm cười ngại ngùng trước lời khen của cậu, cô quay sang nói như đùa
- Hàn Văn hát tớ nghe đi
- Tớ á ? Tớ hát không hay như cậu đâu
Hàn Văn cười cười hươ tay từ chối, cậu rất ngại khi hát trước mặt mọi người, vì tính cách khá nhút nhát nên Hàn Văn chỉ có thể hát được khi ở một mình.
- Hát đi, hát đi
- Không hát đâu, ngại chết được
- Hát nhanh đi không tớ giận đó
Ngọc Trân hi hi cười, uy hiếp cậu. Hàn Văn khổ não nhìn cô, biết chỉ cần Ngọc Trân dùng vũ khí lợi hại “giận dỗi” này thì nhất định không từ bỏ ý định nữa rồi.
- Được rồi. Tớ hát đây
Ngọc Trân hoan hô, cười đến híp cả mắt lại.
Rừng thông khẽ rì rào.
Ánh trăng nhàn nhạt tỏa sáng.
Gió biển.
Lá thông xông xao khẽ reo.
Hàn Văn khe khẽ cất giọng hát, ban đầu có chút ngượng ngùng nên lạc nhịp nhưng sau đó lại trở nên tốt hơn. Giọng cậu lúc ấm áp dịu dàng, lúc lại cao vút đến mê hoặc lòng người, khiến cho Ngọc Trân ngỡ ngàng say sưa chìm vào giai điệu của bài hát.
“Người mà tớ nhớ đến phát điên
Tớ muốn nghe đến phát điên những lời nói của cậu
Tớ yêu cậu, tớ yêu cậu, cậu đang ở nơi đâu?
Cậu là nỗi nhớ sâu thẳm trong trái tim tớ
Tớ muốn yêu cậu mãi mãi
Tớ phải làm sao đây?
Cậu quá lạnh lùng với tớ
Nhưng tớ vẫn cứ nhớ đến cậu
Thậm chí ngay cả khi trái tim tớ phải chịu đau đớn như thế này
Ngay cả khi đôi tay tớ run rẩy đến như vậy
Tớ vẫn không thể nào quên được cậu.”
Ngọc Trân khẽ ngáp dài gối đầu lên chân Hàn Văn, cô lơ mơ buồn ngủ.
- Hàn Văn hát hay quá nhưng bài này buồn rười rượi khiến tớ cảm thấy buồn ngủ rồi nè
- Về nhà ngủ nhé
Cậu mỉm cười lắc đầu nhìn cô.
Ánh trăng chiếu rọi trên con đường nhỏ.
Hàn Văn cõng Ngọc Trân, chậm rãi bước đi miệng vẫn ngâm nga bài hát vừa rồi, nhịp thở đều đều của cô vang bên tai, thân thể ấm áp trên tấm lưng cậu.
- Không được ngừng hát đấy, tớ muốn nghe Hàn Văn hát cơ
Ngọc Trân nhắm mắt lại, thì thầm như nói mê. Trên lưng cậu, Ngọc Trân như đang ở trong một chiếc nôi ru trẻ. Êm ái và ấm áp vô cùng.
Cô nở nụ cười mãn nguyện, sau đó chìm sâu vào một giấc mộng tuyệt đẹp.
Cậu chầm chậm cõng cô bước đi.
Chẳng biết từ khi nào bầu trời gieo xuống những hạt mưa nhỏ. Hạt mưa nghiêng nghiêng trong suốt, từng hạt rơi xuống đám cỏ xanh mướt vang lên những tiếng tí tách nhẹ nhàng.
Vầng trăng nép sau mây, gió đêm thổi mang theo chút hơi lạnh. Nụ cười hạnh phúc vẫn còn trên môi Hàn Văn …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.