Chương 4
Đang cập nhật
14/11/2014
Màn đêm tĩnh lặng, ánh trăng nhạt nhòa.
Đường phố vắng lặng chìm sâu vào không gian của đêm.
Một đêm dài lạnh lẽo.
Dáng người cô độc ngồi lặng lẽ bên bàn làm việc, màn hình laptop sáng trưng trên đó là đoạn clip ngắn với nụ cười rạng rỡ của một cô gái xinh đẹp trong chiếc váy ngắn màu hồng, đôi mắt cười cong cong quyến rũ.
Bất giác khóe môi vẽ lên một nụ cười.
- Minh Hiếu, em vẫn chưa ngủ sao ?
Cô gái trẻ nép sau cánh cửa gỗ khẽ chau mày nhìn cậu, ánh mắt lo lắng. Minh Hiếu vội tắt laptop, đáy mắt khẽ dao động cố mỉm cười
- Thùy Linh . chị làm em giật cả mình, chưa ngủ sao ?
Thùy Linh đi vào phòng ngồi phịch xuống chiếc ghế salon đặt trong phòng, vẻ mặt thoáng nét cười. Cô trầm giọng hỏi
- Em không định quay về Việt Nam sao ?
- Không biết. – đáy mắt cậu dao động mạnh mẽ, dường như đang cố kiềm nén cảm xúc trong lòng
- Còn Ngọc Trân thì sao ? Em và cô ấy đã đính hôn với nhau lẽ nào em lại để cô ấy một mình ở Việt Nam sao?
Minh Hiếu hờ hừng nhìn ra cửa sổ, trong đôi mắt đen sâu thẳm ấy như gợn lên một cơn sóng dữ dội.
- Chẳng phải chính cô ấy muốn như thế sao ?
—————————————————————————-
- Cậu có yêu tôi không ?
Đôi mắt cười không còn vẻ lấp lánh nữa mà thay vào đó lại thấm đượm nồi bi ai. Đôi mắt đẹp tuyệt trần ấy bị một màn sương mỏng che lấp, khiến nó càng long lanh hơn. Cô gái cười nhẹ, nét cười nhẹ đến độ chỉ một cơn gió thoảng qua cũng khiến nó bay đi mất.
Ngọc Trân cố tránh né cái ôm thật chặc của Minh Hiếu, cô thấp giọng
- Nếu yêu tôi, cậu đã không bỏ tôi cô đơn trong những đêm dài ấy, đối với cậu công ty MH vẫn là lựa chọn hàng đầu, còn tôi luôn đứng sau nó. Minh Hiếu, cái tôi cần là một người yêu thương tôi, một người có thể cho tôi dựa vào vai mỗi khi tôi mệt mỏi. Những lúc tôi cần thì cậu đã ở đâu cơ chứ ?
- Sao em lại có thể nói những lời như thế ? Nếu không có MH thì bây giờ em có thể trở thành một ngôi sao không ? Tôi đã cố hết sức để em có thể đạt được ước mơ của mình và giờ em lại nói với tôi những lời như thế sao ? Ngọc Trân, tôi đã làm tất cả vì em đó
Minh Hiếu tức giận nói, lửa giận khiến cậu trở nên đáng sợ hơn. Đôi mắt đen chứa đầy sự tức giận. Ngọc Trân ngẩn người trước Minh Hiếu, cô không còn nhận ra người mình yêu nữa.
- Cậu không còn là Nguyễn Minh Hiếu mà tôi biết nữa. Cậu đã thay đổi rồi, Minh Hiếu mà tôi biết là một người luôn mỉm cười với tôi, cậu ấy không bao giờ lớn tiếng với tôi. Tôi cần Minh Hiếu của năm đó, tôi không cần một người lạnh lùng, hờ hững như cậu.
Gương mặt xinh đẹp của cô ấy bị nhấn chìm trong những dòng nước mắt mờ ảo. Minh Hiếu xót xa nhìn cô, cậu muốn dùng tay lau sạch nước mắt cho cô nhưng rồi lại sợ lớp gai nhọn ấy càng cứa sâu vào tim mình. Cậu rụt tay lại, giọng nói yếu ớt
- Xin lỗi … tôi …
Khoảng không im lặng trở nên nặng nề hơn.
Cơn giá lạnh khiến cho lòng người tê buốt.”
—————————————————————————-
Thùy Linh như nhìn thấy rõ nỗi lòng của Minh Hiếu, cô lặng lẽ nhìn gương mặt cậu qua hình ảnh phản chiếu của cửa kính.
Nét bi thương trong ánh mắt
- Chị sẽ về Việt Nam vào chuyến bay trưa mai. Đây là vé của em nếu em muốn trở về.
Cô nhẹ nhàng đặt vé máy bay lên bàn, khung ảnh cô gái tóc đen cười rạng rỡ đặt chăn trên chiếc vé. Thùy Linh nhanh chóng rời khỏi phòng, đến cửa phòng cô khẽ quay lại nhìn Minh Hiếu rồi thở dài.
Cánh cửa khẽ đóng lại, Minh Hiếu tiến về phía chiếc bàn gỗ, ánh mắt mơ hồ nhìn tấm vé, nụ cười trong khung ảnh vẫn rạng rỡ như đang cười với cậu.
Minh Hiếu ngả người ra sau, khẽ gác tay lên trán, đôi mắt nhắm nghiền.
Hình ảnh cô sinh viên khoa Thanh nhạc xinh đẹp cười rạng rỡ trong ánh nắng mùa hè năm ấy. Cô sinh viên ấy sở hữu một chất giọng đặc biệt, dễ dàng làm rung động lòng người trong những bản ballad trầm buồn.
Đôi mắt cười đáng yêu, trong sáng và ngây thơ.
Cô gái ấy cũng chính là người khiến trái tim cậu phải rung lên những nhịp đập kì lạ.
Lần đầu tiên cậu cảm nhận được tình yêu.
—————————————————————————-
Chiều tà.
Biển xanh, nắng vàng.
Tiếng cười của Ngọc Trân trong trẻo hòa vào tiếng sóng biển.
Khuôn mặt tinh khiết như ngọc, đôi mắt nâu dịu dàng, bờ môi mỏng vương chút ngây thơ, nụ cười rạng rỡ làm nổi bật vẻ đẹp trong sáng của cô.
Ngọc Trân tiến về phía biển, mặt nước ngang đến ngực. Bất ngờ cô lặn trong dòng nước xanh biếc. Hơi lạnh dần dần ngấm vào cơ thể, đầu cô đột nhiên đau buốt, hàng loạt những hình ảnh của quá khứ lướt qua, tua chậm lại như một cuộn phim, những âm thanh bát nháo, ồn ào …
……
” Anti fan ném camera vào người nữ ca sĩ Trần Ngọc Trân… ”
“Fan tắt hết lightsticks trong phần biểu diễn của Trần Ngọc Trân … ”
” Những tin đồn thất thiệt, đề nghị Trần Ngọc Trân giải nghệ …”
“Trần Ngọc Trân dừng hoạt động một thời gian …”
Những giọt nước mắt bi ai, nỗi buồn và tuyệt vọng …
Những vết thương lòng không bao giờ quên được …
Những đêm dài cô đơn đẫm đầy trong nước mắt …
Cuộc sống của một idol không hề đơn giản như vẻ hào nhoáng bên ngoài, nó ẩn chứa rất nhiều nỗi đau, nước mắt và cả máu…
Họ – những idol, những nghệ sĩ phải hi sinh rất nhiều để có thể hoàn thiện ước mơ được đứng trên sân khấu.
- Tôi là Ngọc Trân Trần Ngọc Trân, ước mơ của tôi là được trở thành một ca sĩ, được hát trước ánh đèn sân khấu.
Hình ảnh một cô gái tóc đen xõa ngang lưng, ánh mắt ấm áp, nụ cười hiền lành, đôi mắt sáng trong,
Cậu đứng đó dang rộng vòng tay về phía cô …
- Ngọc Trân à, Anh iu em …
Chiếc nhẫn lấp lánh trong ánh nắng, nhẹ nhàng được đeo vào tay cô. Minh Hiếu mỉm cười hạnh phúc, dịu dàng hôn lên môi cô.
—————————————————————————-
Cơn sóng dữ tợn đổ ập xuống.
Bọt tung trắng xóa.
Dòng nước như nhấn chìm cô gái, cái giá lạnh đến tê buốt lục phủ ngũ tạng. Dường như có một sợi xích nặng chịch xích vào chân Ngọc Trân, kéo cô xuống nước. Ngọc Trân hoảng sợ cố vùng vẫy thoát khỏi sợi xích của quá khứ đau buồn. Nhưng càng vùng vẫy cô lại càng kiệt sức, phổi cô gần như không còn không khí.
Khi Ngọc Trân tuyệt vọng như thể sắp buống xuôi thì đột nhiên một bàn tay kéo cô ra khỏi mặt nước. Ánh mặt trời chói chang như khiến cô bừng tỉnh lại.
Hàn Văn trở nên rực rỡ trong ánh nắng, cậu lo lắng nhìn cô ánh mắt có chút hoảng loạn, giọng nói trầm ấm kéo cô trở về hiện tại.
- Em làm sao thế ? Ở đây nước sâu lắm mau vào bờ đi.
Nét nghiêm nghị và có chút dịu dàng trong mắt cậu khiến cho sự hoang mang trong lòng Ngọc Trân như vơi đi.
Như một sự sắp đặt hoàn hảo, bàn tay cậu vừa khít với tay cô, lòng bàn tay Hàn Văn ấm áp và dễ chịu vô cùng.
Ngồi trên bãi cát, Hàn Văn lấy áo khoác choàng lên vai cô. Người Ngọc Trân ướt sũng, quần áo dính chặt vào người, mái tóc rũ nước bện vào khuôn mặt. Hàn Văn nghiêm nghị nói
- Lần sau có muốn tắm biển thì nói với anh một tiếng. Vùng này có nước xoáy không cẩn thận sẽ bị cuốn đi mất đấy.
Ngọc Trân lặng lẽ nhìn Hàn Văn, ánh mắt bi thương ẩn chứa nỗi buồn không ai hiểu được.
- Nếu một ngày nào đó em rời khỏi hòn đảo này, Anh sẽ đi tìm em chứ ?
Câu hỏi vang lên một cách bất ngờ khiến cho Hàn Văn trở nên ngơ ngẩn một lúc. Cậu khẽ vòng tay ôm Ngọc Trân vào lòng, tựa cằm vào bờ vai gầy ấy, hít nhẹ mùi hương trên mái tóc.
Ngọc Trân thoáng nét cười nhưng rồi lại thôi.
- Em sẽ không rời khỏi đây
- Vì sao ?
- Vì Ngọc Trân yêu Hàn Văn
Hàn Văn siết nhẹ Ngọc Trân, đôi mắt hờ hững nhìn về phía biển. Thân người dính đầy cát dần được nước biển rửa trôi.
- Babo !
Ngọc Trân lách người rời khỏi vòng tay Hàn Văn, cô đứng dậy, tóc bay bay trong cơn gió chiều nhẹ nhàng xao động lòng người.
Cô bước ra phía nước biển đang ngày càng sâu hơn, nắng tàn soi nhẹ khuôn mặt thanh tú. Cô không quay đầu lại, giọng nói vang nhẹ theo từng cơn sóng.
- Em sẽ phải rời khỏi hòn đảo này thôi, em không thuộc về nơi này.
Hàn Văn đứng dậy đuổi theo cô, cậu dẫm lên những bước chân của Ngọc Trân vừa in trên cát, tiến gần đến nơi cô đang đứng.
- Vậy còn anh thì sao ?
Ngọc Trân quay lại ôm lấy khuôn mặt Hàn Văn, nét cười nửa ẩn nửa hiện, ánh nắng khiến gương mặt cô trở nên huyền ảo hơn, nửa thật nửa ảo mơ hồ.
- Ở lại đây sống một cuộc sống bình dị.
Cô vuốt nhẹ mái tóc của Hàn Văn, khẽ khàng hôn nhẹ lên môi cậu, nụ hôn phảng phất trong gió.
- Không bao giờ. Anh nhất định không để em chạy thoát dễ dàng như thế. Anh sẽ đi tìm em, nhất định là như thế.
- Đừng như thế, Hàn Văn. Hãy ở lại đây sống thật tốt, đừng tìm em. Vì thế giới của em rất phức tạp, nó sẽ khiến cho anh đau khổ, nó sẽ biến anh trở nên cô độc, lạc lõng trong cuộc sống này mà thôi.
- Anh mặc kệ, chỉ cần được ở bên cạnh em, được nhìn thấy em là đủ rồi.
Ngọc Trân bất chợt lặn sâu xuống nước, để mặc cho cái lạnh một lần nữa chiếm trọn cơ thể này. Cô tự hỏi ngay cả khi lục phủ ngũ tạng lạnh băng mà trái tim vẫn nhói đau đến thế sao.
Trong làn nước trong xanh, Hàn Văn nhanh chóng tìm thấy bóng dáng nhỏ nhắn gần như hòa vào nước biển của Ngọc Trân, cậu vội kéo cô vào lòng. Không biết từ lúc nào cậu đã hôn Ngọc Trân. Nụ hôn ấy kéo dài rất lâu dưới mặt nước,dường như đến khi hơi thở đã không còn đều nữa cả hai mới trồi lên mặt nước.
Nụ hôn đó, ngọt ngào hơn cả nụ hôn đầu, quyến rũ hơn nụ hôn ngày hôm qua nhưng lại có vị đắng của ngày hôm nay. Nhưng vị đắng ấy dường như chỉ có Ngọc Trân cảm nhận được, trong lòng cô biết rõ điều đó hơn ai hết.
Cô cần phải quý trọng những giây phút ngọt ngào bên cạnh Hàn Văn, tình yêu của cô dành cho cậu cũng trong sáng và tinh khiết như một đóa hoa mùa xuân.
—————————————————————————-
Mưa, dường như không ngơi nghỉ, rả rích suốt ngày đêm.
Những hạt mưa bám trên cửa kính tạo nên những vệt dài loang lổ.
Kiến Minh trầm ngâm nhìn những hạt mưa, trong đầu vẫn đang rối rắm với những chuyện đang diễn ra.
Một tháng trôi qua nhưng vẫn chưa có tin tức về Ngọc Trân. Cậu gần như phát điên vì bị báo chí truy đuổi. Mệt mỏi và stress nặng Kiến Minh tìm cách rời khỏi văn phòng và chọn cho mình một không gian yên tĩnh nhất trong thành phố vốn ồn ào này.
Một quán cà phê mang phong cách cổ điển, tiếng dương cầm nhẹ nhàng vang lên, bản hòa tấu dịu nhẹ khiến lòng người trở nên thanh thản hơn.
Tách cà phê vẫn còn nóng hổi, làn khói mỏng manh bốc lên hòa vào không khí.
- Thì ra anh trốn ở đây
Một giọng nói quen thuộc vang lên nhẹ nhàng khiến Kiến Minh quay lại mỉm cười.
- Em đến rồi à ?
Cô thư kí quyến rũ của cậu đồng thời là người yêu, Bảo An thật quyến rũ trong chiếc đầm ngắn hở lưng và ôm sát những đường cong trên cơ thể cô. Bảo An ngồi đối diện cậu, nét cười khoan thai trên gương mặt ấy khiến Kiến Minh cảm thấy xao xuyến.
- Lần sau có trốn đi đâu cũng phải báo cho em một tiếng, Anh trốn đi để lại cả tấn công việc cho em là sao hả?
- Anh xin lỗi, về nhà anh sẽ đền lại cho em được không ?
- Hứ, quên đi.
Bảo An hờn dỗi quay đi, dáng vẻ ấy thật đáng yêu làm sao. Nhưng vài giây sau cô lại điềm đạm nói
- Thôi vào vấn đề chính. Đội tìm kiếm vừa thông báo đã tìm được chút thông tin về Ngọc Trân.
- Thật chứ ? Cô ấy có bị thương hay gì không ? – Kiến Minh mừng rỡ chồm dậy, vẻ mặt trở nên tươi tỉnh hằn.
- Xem Anh kìa còn mừng rỡ hơn là được gặp em.
- Chỉ là công việc thôi, em biết đó nếu cô ấy gặp chuyện gì thì anh cũng không lành lặn được đâu
- Hứ. Họ bảo hiện tại vẫn đang xác định nơi cô ấy đang sống, hình như là một hòn đảo rất xa đất liền. Họ cần quay về chuẩn bị mới có thể đến đó
Bảo An bình thản khuấy nhẹ ly nước ép, ánh mắt lấp lánh tuyệt đẹp. Kiến Minh khẽ gãi cằm dáng vẻ như đang suy ngẫm kĩ càng lắm.
- Được rồi, em gọi cho họ bảo rằng anh sẽ đi đến đó cùng họ.
- Hả ? Đến đó làm gì ?
Cô gái tóc vàng cau mày, liếc Kiến Minh.
Chỉ là công việc thôi mà, anh chỉ muốn chắc chắn là cô ấy không sao
- Đường đi đến đó rất nguy hiểm, lỡ gặp bão lớn thì sao? Em không muốn anh đi đến đó
- Không sao đâu em đừng lo lắng, Anh sẽ bàn bạc thật kĩ với đội tìm kiếm về thời gian khởi hành đến đó. Anh sẽ chọn khoảng thời gian không có bão để ra đó. Em yên tâm đi
Bảo An im lặng hờ hừng nhìn về phía khác, nét mặt vẫn có vẻ hờn dỗi. Kiến Minh vội nắm lấy tay cô, chớp chớp mắt một cách ranh mãnh, nụ cười càng nham nhở không kém.
- Sau vụ này, chúng ta sẽ tổ chức đám cưới. Được chứ, honey
Aigoo, cái kiểu aegyo ấy thật sự rất đáng để ăn đấm nhưng không hiểu sao Bảo An lại yêu cái kiểu ấy, yêu tất cả những điều thuộc về Sở Kiến Minh.
—————————————————————————-
Máy bay đã cất cánh, hãng hàng không thông báo đến hành khách những thông tin cần thiết.
Bên trong khoang hạng nhất, chàng trai tóc đen lặng lẽ nhìn cảnh vật bên ngoài khung cửa. Ánh mắt trầm buồn chất chứa nỗi bi ai, gương mặt phảng phất vẻ lạnh lùng.
Thùy Linh khẽ vỗ nhẹ tay Minh Hiếu
- Chị biết em sẽ trở về cùng chị mà. Ngọc Trân chắc chắn sẽ rất vui khi gặp lại em
- Em cũng hi vọng là thế
Đường phố vắng lặng chìm sâu vào không gian của đêm.
Một đêm dài lạnh lẽo.
Dáng người cô độc ngồi lặng lẽ bên bàn làm việc, màn hình laptop sáng trưng trên đó là đoạn clip ngắn với nụ cười rạng rỡ của một cô gái xinh đẹp trong chiếc váy ngắn màu hồng, đôi mắt cười cong cong quyến rũ.
Bất giác khóe môi vẽ lên một nụ cười.
- Minh Hiếu, em vẫn chưa ngủ sao ?
Cô gái trẻ nép sau cánh cửa gỗ khẽ chau mày nhìn cậu, ánh mắt lo lắng. Minh Hiếu vội tắt laptop, đáy mắt khẽ dao động cố mỉm cười
- Thùy Linh . chị làm em giật cả mình, chưa ngủ sao ?
Thùy Linh đi vào phòng ngồi phịch xuống chiếc ghế salon đặt trong phòng, vẻ mặt thoáng nét cười. Cô trầm giọng hỏi
- Em không định quay về Việt Nam sao ?
- Không biết. – đáy mắt cậu dao động mạnh mẽ, dường như đang cố kiềm nén cảm xúc trong lòng
- Còn Ngọc Trân thì sao ? Em và cô ấy đã đính hôn với nhau lẽ nào em lại để cô ấy một mình ở Việt Nam sao?
Minh Hiếu hờ hừng nhìn ra cửa sổ, trong đôi mắt đen sâu thẳm ấy như gợn lên một cơn sóng dữ dội.
- Chẳng phải chính cô ấy muốn như thế sao ?
—————————————————————————-
- Cậu có yêu tôi không ?
Đôi mắt cười không còn vẻ lấp lánh nữa mà thay vào đó lại thấm đượm nồi bi ai. Đôi mắt đẹp tuyệt trần ấy bị một màn sương mỏng che lấp, khiến nó càng long lanh hơn. Cô gái cười nhẹ, nét cười nhẹ đến độ chỉ một cơn gió thoảng qua cũng khiến nó bay đi mất.
Ngọc Trân cố tránh né cái ôm thật chặc của Minh Hiếu, cô thấp giọng
- Nếu yêu tôi, cậu đã không bỏ tôi cô đơn trong những đêm dài ấy, đối với cậu công ty MH vẫn là lựa chọn hàng đầu, còn tôi luôn đứng sau nó. Minh Hiếu, cái tôi cần là một người yêu thương tôi, một người có thể cho tôi dựa vào vai mỗi khi tôi mệt mỏi. Những lúc tôi cần thì cậu đã ở đâu cơ chứ ?
- Sao em lại có thể nói những lời như thế ? Nếu không có MH thì bây giờ em có thể trở thành một ngôi sao không ? Tôi đã cố hết sức để em có thể đạt được ước mơ của mình và giờ em lại nói với tôi những lời như thế sao ? Ngọc Trân, tôi đã làm tất cả vì em đó
Minh Hiếu tức giận nói, lửa giận khiến cậu trở nên đáng sợ hơn. Đôi mắt đen chứa đầy sự tức giận. Ngọc Trân ngẩn người trước Minh Hiếu, cô không còn nhận ra người mình yêu nữa.
- Cậu không còn là Nguyễn Minh Hiếu mà tôi biết nữa. Cậu đã thay đổi rồi, Minh Hiếu mà tôi biết là một người luôn mỉm cười với tôi, cậu ấy không bao giờ lớn tiếng với tôi. Tôi cần Minh Hiếu của năm đó, tôi không cần một người lạnh lùng, hờ hững như cậu.
Gương mặt xinh đẹp của cô ấy bị nhấn chìm trong những dòng nước mắt mờ ảo. Minh Hiếu xót xa nhìn cô, cậu muốn dùng tay lau sạch nước mắt cho cô nhưng rồi lại sợ lớp gai nhọn ấy càng cứa sâu vào tim mình. Cậu rụt tay lại, giọng nói yếu ớt
- Xin lỗi … tôi …
Khoảng không im lặng trở nên nặng nề hơn.
Cơn giá lạnh khiến cho lòng người tê buốt.”
—————————————————————————-
Thùy Linh như nhìn thấy rõ nỗi lòng của Minh Hiếu, cô lặng lẽ nhìn gương mặt cậu qua hình ảnh phản chiếu của cửa kính.
Nét bi thương trong ánh mắt
- Chị sẽ về Việt Nam vào chuyến bay trưa mai. Đây là vé của em nếu em muốn trở về.
Cô nhẹ nhàng đặt vé máy bay lên bàn, khung ảnh cô gái tóc đen cười rạng rỡ đặt chăn trên chiếc vé. Thùy Linh nhanh chóng rời khỏi phòng, đến cửa phòng cô khẽ quay lại nhìn Minh Hiếu rồi thở dài.
Cánh cửa khẽ đóng lại, Minh Hiếu tiến về phía chiếc bàn gỗ, ánh mắt mơ hồ nhìn tấm vé, nụ cười trong khung ảnh vẫn rạng rỡ như đang cười với cậu.
Minh Hiếu ngả người ra sau, khẽ gác tay lên trán, đôi mắt nhắm nghiền.
Hình ảnh cô sinh viên khoa Thanh nhạc xinh đẹp cười rạng rỡ trong ánh nắng mùa hè năm ấy. Cô sinh viên ấy sở hữu một chất giọng đặc biệt, dễ dàng làm rung động lòng người trong những bản ballad trầm buồn.
Đôi mắt cười đáng yêu, trong sáng và ngây thơ.
Cô gái ấy cũng chính là người khiến trái tim cậu phải rung lên những nhịp đập kì lạ.
Lần đầu tiên cậu cảm nhận được tình yêu.
—————————————————————————-
Chiều tà.
Biển xanh, nắng vàng.
Tiếng cười của Ngọc Trân trong trẻo hòa vào tiếng sóng biển.
Khuôn mặt tinh khiết như ngọc, đôi mắt nâu dịu dàng, bờ môi mỏng vương chút ngây thơ, nụ cười rạng rỡ làm nổi bật vẻ đẹp trong sáng của cô.
Ngọc Trân tiến về phía biển, mặt nước ngang đến ngực. Bất ngờ cô lặn trong dòng nước xanh biếc. Hơi lạnh dần dần ngấm vào cơ thể, đầu cô đột nhiên đau buốt, hàng loạt những hình ảnh của quá khứ lướt qua, tua chậm lại như một cuộn phim, những âm thanh bát nháo, ồn ào …
……
” Anti fan ném camera vào người nữ ca sĩ Trần Ngọc Trân… ”
“Fan tắt hết lightsticks trong phần biểu diễn của Trần Ngọc Trân … ”
” Những tin đồn thất thiệt, đề nghị Trần Ngọc Trân giải nghệ …”
“Trần Ngọc Trân dừng hoạt động một thời gian …”
Những giọt nước mắt bi ai, nỗi buồn và tuyệt vọng …
Những vết thương lòng không bao giờ quên được …
Những đêm dài cô đơn đẫm đầy trong nước mắt …
Cuộc sống của một idol không hề đơn giản như vẻ hào nhoáng bên ngoài, nó ẩn chứa rất nhiều nỗi đau, nước mắt và cả máu…
Họ – những idol, những nghệ sĩ phải hi sinh rất nhiều để có thể hoàn thiện ước mơ được đứng trên sân khấu.
- Tôi là Ngọc Trân Trần Ngọc Trân, ước mơ của tôi là được trở thành một ca sĩ, được hát trước ánh đèn sân khấu.
Hình ảnh một cô gái tóc đen xõa ngang lưng, ánh mắt ấm áp, nụ cười hiền lành, đôi mắt sáng trong,
Cậu đứng đó dang rộng vòng tay về phía cô …
- Ngọc Trân à, Anh iu em …
Chiếc nhẫn lấp lánh trong ánh nắng, nhẹ nhàng được đeo vào tay cô. Minh Hiếu mỉm cười hạnh phúc, dịu dàng hôn lên môi cô.
—————————————————————————-
Cơn sóng dữ tợn đổ ập xuống.
Bọt tung trắng xóa.
Dòng nước như nhấn chìm cô gái, cái giá lạnh đến tê buốt lục phủ ngũ tạng. Dường như có một sợi xích nặng chịch xích vào chân Ngọc Trân, kéo cô xuống nước. Ngọc Trân hoảng sợ cố vùng vẫy thoát khỏi sợi xích của quá khứ đau buồn. Nhưng càng vùng vẫy cô lại càng kiệt sức, phổi cô gần như không còn không khí.
Khi Ngọc Trân tuyệt vọng như thể sắp buống xuôi thì đột nhiên một bàn tay kéo cô ra khỏi mặt nước. Ánh mặt trời chói chang như khiến cô bừng tỉnh lại.
Hàn Văn trở nên rực rỡ trong ánh nắng, cậu lo lắng nhìn cô ánh mắt có chút hoảng loạn, giọng nói trầm ấm kéo cô trở về hiện tại.
- Em làm sao thế ? Ở đây nước sâu lắm mau vào bờ đi.
Nét nghiêm nghị và có chút dịu dàng trong mắt cậu khiến cho sự hoang mang trong lòng Ngọc Trân như vơi đi.
Như một sự sắp đặt hoàn hảo, bàn tay cậu vừa khít với tay cô, lòng bàn tay Hàn Văn ấm áp và dễ chịu vô cùng.
Ngồi trên bãi cát, Hàn Văn lấy áo khoác choàng lên vai cô. Người Ngọc Trân ướt sũng, quần áo dính chặt vào người, mái tóc rũ nước bện vào khuôn mặt. Hàn Văn nghiêm nghị nói
- Lần sau có muốn tắm biển thì nói với anh một tiếng. Vùng này có nước xoáy không cẩn thận sẽ bị cuốn đi mất đấy.
Ngọc Trân lặng lẽ nhìn Hàn Văn, ánh mắt bi thương ẩn chứa nỗi buồn không ai hiểu được.
- Nếu một ngày nào đó em rời khỏi hòn đảo này, Anh sẽ đi tìm em chứ ?
Câu hỏi vang lên một cách bất ngờ khiến cho Hàn Văn trở nên ngơ ngẩn một lúc. Cậu khẽ vòng tay ôm Ngọc Trân vào lòng, tựa cằm vào bờ vai gầy ấy, hít nhẹ mùi hương trên mái tóc.
Ngọc Trân thoáng nét cười nhưng rồi lại thôi.
- Em sẽ không rời khỏi đây
- Vì sao ?
- Vì Ngọc Trân yêu Hàn Văn
Hàn Văn siết nhẹ Ngọc Trân, đôi mắt hờ hững nhìn về phía biển. Thân người dính đầy cát dần được nước biển rửa trôi.
- Babo !
Ngọc Trân lách người rời khỏi vòng tay Hàn Văn, cô đứng dậy, tóc bay bay trong cơn gió chiều nhẹ nhàng xao động lòng người.
Cô bước ra phía nước biển đang ngày càng sâu hơn, nắng tàn soi nhẹ khuôn mặt thanh tú. Cô không quay đầu lại, giọng nói vang nhẹ theo từng cơn sóng.
- Em sẽ phải rời khỏi hòn đảo này thôi, em không thuộc về nơi này.
Hàn Văn đứng dậy đuổi theo cô, cậu dẫm lên những bước chân của Ngọc Trân vừa in trên cát, tiến gần đến nơi cô đang đứng.
- Vậy còn anh thì sao ?
Ngọc Trân quay lại ôm lấy khuôn mặt Hàn Văn, nét cười nửa ẩn nửa hiện, ánh nắng khiến gương mặt cô trở nên huyền ảo hơn, nửa thật nửa ảo mơ hồ.
- Ở lại đây sống một cuộc sống bình dị.
Cô vuốt nhẹ mái tóc của Hàn Văn, khẽ khàng hôn nhẹ lên môi cậu, nụ hôn phảng phất trong gió.
- Không bao giờ. Anh nhất định không để em chạy thoát dễ dàng như thế. Anh sẽ đi tìm em, nhất định là như thế.
- Đừng như thế, Hàn Văn. Hãy ở lại đây sống thật tốt, đừng tìm em. Vì thế giới của em rất phức tạp, nó sẽ khiến cho anh đau khổ, nó sẽ biến anh trở nên cô độc, lạc lõng trong cuộc sống này mà thôi.
- Anh mặc kệ, chỉ cần được ở bên cạnh em, được nhìn thấy em là đủ rồi.
Ngọc Trân bất chợt lặn sâu xuống nước, để mặc cho cái lạnh một lần nữa chiếm trọn cơ thể này. Cô tự hỏi ngay cả khi lục phủ ngũ tạng lạnh băng mà trái tim vẫn nhói đau đến thế sao.
Trong làn nước trong xanh, Hàn Văn nhanh chóng tìm thấy bóng dáng nhỏ nhắn gần như hòa vào nước biển của Ngọc Trân, cậu vội kéo cô vào lòng. Không biết từ lúc nào cậu đã hôn Ngọc Trân. Nụ hôn ấy kéo dài rất lâu dưới mặt nước,dường như đến khi hơi thở đã không còn đều nữa cả hai mới trồi lên mặt nước.
Nụ hôn đó, ngọt ngào hơn cả nụ hôn đầu, quyến rũ hơn nụ hôn ngày hôm qua nhưng lại có vị đắng của ngày hôm nay. Nhưng vị đắng ấy dường như chỉ có Ngọc Trân cảm nhận được, trong lòng cô biết rõ điều đó hơn ai hết.
Cô cần phải quý trọng những giây phút ngọt ngào bên cạnh Hàn Văn, tình yêu của cô dành cho cậu cũng trong sáng và tinh khiết như một đóa hoa mùa xuân.
—————————————————————————-
Mưa, dường như không ngơi nghỉ, rả rích suốt ngày đêm.
Những hạt mưa bám trên cửa kính tạo nên những vệt dài loang lổ.
Kiến Minh trầm ngâm nhìn những hạt mưa, trong đầu vẫn đang rối rắm với những chuyện đang diễn ra.
Một tháng trôi qua nhưng vẫn chưa có tin tức về Ngọc Trân. Cậu gần như phát điên vì bị báo chí truy đuổi. Mệt mỏi và stress nặng Kiến Minh tìm cách rời khỏi văn phòng và chọn cho mình một không gian yên tĩnh nhất trong thành phố vốn ồn ào này.
Một quán cà phê mang phong cách cổ điển, tiếng dương cầm nhẹ nhàng vang lên, bản hòa tấu dịu nhẹ khiến lòng người trở nên thanh thản hơn.
Tách cà phê vẫn còn nóng hổi, làn khói mỏng manh bốc lên hòa vào không khí.
- Thì ra anh trốn ở đây
Một giọng nói quen thuộc vang lên nhẹ nhàng khiến Kiến Minh quay lại mỉm cười.
- Em đến rồi à ?
Cô thư kí quyến rũ của cậu đồng thời là người yêu, Bảo An thật quyến rũ trong chiếc đầm ngắn hở lưng và ôm sát những đường cong trên cơ thể cô. Bảo An ngồi đối diện cậu, nét cười khoan thai trên gương mặt ấy khiến Kiến Minh cảm thấy xao xuyến.
- Lần sau có trốn đi đâu cũng phải báo cho em một tiếng, Anh trốn đi để lại cả tấn công việc cho em là sao hả?
- Anh xin lỗi, về nhà anh sẽ đền lại cho em được không ?
- Hứ, quên đi.
Bảo An hờn dỗi quay đi, dáng vẻ ấy thật đáng yêu làm sao. Nhưng vài giây sau cô lại điềm đạm nói
- Thôi vào vấn đề chính. Đội tìm kiếm vừa thông báo đã tìm được chút thông tin về Ngọc Trân.
- Thật chứ ? Cô ấy có bị thương hay gì không ? – Kiến Minh mừng rỡ chồm dậy, vẻ mặt trở nên tươi tỉnh hằn.
- Xem Anh kìa còn mừng rỡ hơn là được gặp em.
- Chỉ là công việc thôi, em biết đó nếu cô ấy gặp chuyện gì thì anh cũng không lành lặn được đâu
- Hứ. Họ bảo hiện tại vẫn đang xác định nơi cô ấy đang sống, hình như là một hòn đảo rất xa đất liền. Họ cần quay về chuẩn bị mới có thể đến đó
Bảo An bình thản khuấy nhẹ ly nước ép, ánh mắt lấp lánh tuyệt đẹp. Kiến Minh khẽ gãi cằm dáng vẻ như đang suy ngẫm kĩ càng lắm.
- Được rồi, em gọi cho họ bảo rằng anh sẽ đi đến đó cùng họ.
- Hả ? Đến đó làm gì ?
Cô gái tóc vàng cau mày, liếc Kiến Minh.
Chỉ là công việc thôi mà, anh chỉ muốn chắc chắn là cô ấy không sao
- Đường đi đến đó rất nguy hiểm, lỡ gặp bão lớn thì sao? Em không muốn anh đi đến đó
- Không sao đâu em đừng lo lắng, Anh sẽ bàn bạc thật kĩ với đội tìm kiếm về thời gian khởi hành đến đó. Anh sẽ chọn khoảng thời gian không có bão để ra đó. Em yên tâm đi
Bảo An im lặng hờ hừng nhìn về phía khác, nét mặt vẫn có vẻ hờn dỗi. Kiến Minh vội nắm lấy tay cô, chớp chớp mắt một cách ranh mãnh, nụ cười càng nham nhở không kém.
- Sau vụ này, chúng ta sẽ tổ chức đám cưới. Được chứ, honey
Aigoo, cái kiểu aegyo ấy thật sự rất đáng để ăn đấm nhưng không hiểu sao Bảo An lại yêu cái kiểu ấy, yêu tất cả những điều thuộc về Sở Kiến Minh.
—————————————————————————-
Máy bay đã cất cánh, hãng hàng không thông báo đến hành khách những thông tin cần thiết.
Bên trong khoang hạng nhất, chàng trai tóc đen lặng lẽ nhìn cảnh vật bên ngoài khung cửa. Ánh mắt trầm buồn chất chứa nỗi bi ai, gương mặt phảng phất vẻ lạnh lùng.
Thùy Linh khẽ vỗ nhẹ tay Minh Hiếu
- Chị biết em sẽ trở về cùng chị mà. Ngọc Trân chắc chắn sẽ rất vui khi gặp lại em
- Em cũng hi vọng là thế
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.