Quyển 2 - Chương 157: Ai dám bị thương điệt nhi của ta?
Yêu Dạ
06/10/2014
=Vù vù vù vù vù!
Vù vù vù vù vù!
Vù vù vù vù vù!
Vô số Huyền khí đao mang xé gió bay đến, như sấm chớp trên chín tầng trời bắn hướng Tiêu Lãng.
Rất nhiều Huyền khí đao mang không phải đánh về phía Tiêu Lãng mà bắn lung tung, không cầu trực tiếp giết hắn mà chỉ vì ảnh hưởng tốc độ của hắn. Đằng trước là biên giới Võ Vương triều, đại thành đã xa ở trước mắt, nếu không giữ chân Tiêu Lãng lại thì rắc rối.
Tuy tốc độ của bọn họ rất nhanh nhưng cách Tiêu Lãng mấy chục dặm. Tiêu Lãng có thực lực trung giai Chiến Tôn cảnh, tốc độ không quá chậm, muốn đuổi theo thì cần một số thời gian.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Huyền khí đao mang rạch phá không gian, đi qua đâu là núi non bị san bằng, đá tạc nổ bốc lên bụi trần đầy trời. Cây cối bị đập nát bét, mặt đất bị rạch từng khe rãnh không thấy đáy.
Bộ dạng của Tiêu Lãng rất buồn cười, như con khỉ nhảy múa trên mũi đao, trái né phải tránh, thỉnh thoảng lăn trên mặt đất, đôi khi nhảy dựng lên, thân thể linh hoạt kỳ quái. Hơn nữa Tiêu Lãng có trực giác rất mạnh, không cần nhìn phía sau là có thể trước tiên tránh né Huyền khí đao mang công kích.
Nhưng dù bản năng chiến đấu của Tiêu Lãng có mạnh hơn nữa thì hắn không phải thần, liên tục bị dư ba của Huyền khí đao mang công kích. Thân thể Tiêu Lãng như diều đứt dây bay ra ngoài. Ở giữa không trung Tiêu Lãng hộc máu, nhưng khi hắn lăn trên mặt đất hai vòng là lại giống con khỉ nhảy bật lên xông tới trước. Dư ba công kích khiến tốc độ của Tiêu Lãng tăng mấy phần, khoảng cách kéo xa.
Huyền khí đao mang của Tiêu Lãng tạc nổ mấy lần. Huyền khí đao mang của Chiến Tôn cảnh trung giai giống tờ giấy mỏng đối với đòn công kích từ võ giả Chiến Hoàng cảnh. Coi như là dư ba công kích đều dễ dàng bị xé rách, nếu công kích trực tiếp thì sợ là người Tiêu Lãng sẽ bị nghiền thành bột.
Sau lưng Tiêu Lãng đẫm máu, không có miếng thịt lành. Gáy Tiêu Lãng chảy máu, tóc bạc hơi dài bị máu nhuộm đỏ, trông thấy ghê người.
Vù vù vù vù vù!
Ảo ảnh thảo đằng thần hồn màu đỏ bỗng chui ra một khúc quấn người Tiêu Lãng, ánh sáng lấp lánh, vết thương đã lành. Mắt Tiêu Lãng nóng cháy nhìn đại thành trước mặt, lòng dâng lên một chút hy vọng.
Trên đại thành phấp phới cờ của Võ Vương triều. Giờ phút này, thanh âm lớn như vậy kinh động thủ vệ trong đại thành, có mấy cường giả bay lên trời quan sát bên này.
Vù vù vù vù vù!
Lại một đợt Huyền khí đao mang ập đến, công kích lần này càng mãnh liệt hơn, xen lẫn chiến kỹ thần hồn của vài người. Tiêu Lãng không có cách nào tránh thoát đợt này. Thảo đằng thần hồn màu tím rít gào chui xuống đất, một khúc đuôi quấn quanh Tiêu Lãng. Thân thể Tiêu Lãng mới lặn xuống đất mấy thương thì vô số Huyền khí đao mang thì hai chiến kỹ thần hồn xẹt qua.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Từng tiếng vang kinh thiên động địa, nguyên mặt đất xung quanh run lên, ngay cả tường thành phía xa đều lắc lư. Năng lượng cường đại sinh ra bạo tạc nổ mặt đất một cái hố sâu mấy chục thước. Một nấm khói to lớn bốc lên cao, che trời cái địa, uy thế làm cho người ta sợ hãi.
- A!
Người Tiêu Lãng co giật, ôm đầu phát ra tiếng hét thảm. Không phải bởi vì thân thể Tiêu Lãng bị tổn thương cường đại, xương toàn thân bị chấn nát truyền đến đau nhức mà là thảo đằng thần hồn màu tím bị thường nghiêm trọng khiến linh hồn Tiêu Lãng đau đến ngất xỉu.
Thảo đằng thần hồn màu đỏ run lên, lại lấp lánh ánh sáng xanh sau đó mang theo Tiêu Lãng vọt tới trước. Tiêu Lãng ôm đầu, thống khổ không muốn sống. Tiêu Lãng cố chấp chia ra một tia ý niệm, điên cuồng khống chế thảo đằng thần hồn màu đỏ xông tới trước. Đằng trước là thành thị biên cảnh Võ Vương triều, qua thành phố này là Tiêu Lãng không còn trong lãnh địa của Huyết Vương triều nữa. Có lẽ đám Chiến Hoàng cảnh, Chiến Vương cảnh sẽ không dám lao tới.
- Gâu gâu!
Trên bầu trời, mặt đất, vô số Chiến Vương cảnh, Chiến Hoàng cảnh đứng lại, ánh mắt xuyên thấu sương khói dò xét bốn phía. Trái phải đằng sau có mấy người bay nhanh hướng bên này. Truy Hồn Khuyển không ngừng sủa
Vài tên Chiến Hoàng cảnh quát to:
- Tiêu Lãng chưa chết!
Vô số người cảm giác thật khó tin, công kích cường đại như vậy, Tiêu Lãng rõ ràng bị trọng thương như vậy mà vẫn không chết? Tiêu Lãng có thân bất tử sao? Nhìn mặt đất hôn độn, các cường giả do dự. Lúc này Tiêu Lãng đã đến lãnh thổ Võ Vương triều, bọn họ có nên đuổi theo hay không?
Mọi người đưa mắt nhìn hướng Huyết Bân. Huyết Bân là đại đệ tử của Huyết tông, thân phận không thấp hơn Huyết Y, Huyết Nô. Hơn nữa Tông chủ của Huyết tông đã ra lệnh cho Huyết Bân toàn quyền phụ trách việc này.
Hiển nhiên Huyết Bân là mạch hoàng tộc, dáng người cao ráo, áo xanh phong độ phiên phiên. Nhưng lúc này mặt Huyết Bân âm trầm, mắt chớp lóe, thiếu mấy phần khí chất trác tuyệt.
Huyết Bân không suy nghĩ lâu, vung tay ra lệnh:
- Chia ra một số người chui xuống đất, những người còn lại đuổi theo trên mặt đất. Không giết Tiêu Lãng quyết không thu binh!
Vù vù vù vù vù!
Huyết Bân đã lên tiếng thì mọi người không do dự nữa. Hơn mười ngầy tản ra lao xuống đất, đuổi theo con đường Tiêu Lãng đi tới. Mấy chục người chia hai đội trên mặt đất, mang theo Truy Hồn Khuyển vòng qua đại thành đằng trước, nhanh như chớp lao đi. Huyết Bân mang theo ba Chiến Hoàng cảnh bay thẳng hướng đại thành phía trước.
- Cường giả Huyết Vương triều, chỗ này là lãnh thổ của Võ Vương triều, hãy lùi lại, nếu không sẽ xem như công kích! Chúng ta sẽ tự động đánh trá và bẩm báo bệ hạ thỉnh cầu thành chủ của Thần Hồn thành thực hiện công ước!
Mấy cường giả Chiến Hoàng cảnh trong Võ Vương triều cảnh giác tinh thần, vô số binh sĩ đứng trên tường thành, vẻ mặt nghiêm túc, Huyền khí vờn quanh, cho rằng cường giả Huyết Vương triều định công kích.
Huyết Bân đứng trên bầu trời cách tường thành mấy ngàn thước, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Ta là Huyết Bân của Huyết tông, phụng mệnh Tông chủ truy giết ác đồ Tiêu Lãng, không có ý muốn khai chiến với quý quốc, giết Tiêu Lãng xong sẽ rút lui ngay, và triều của ta sẽ xin lỗi quý quốc!
Ồn ào!
Các cường giả trong thành từ xa đã thấy một đám người truy giết một người, cuối cùng người kia thật quái dị biến mất trên mặt đất, không ngờ là Tiêu Lãng danh chấn Thần Hồn đại lục?
Bọn họ không biét Huyết Bân nhưng đúng là có nghe nói đến đại đệ tử Huyết tông. Nếu Huyết Bân đã nói như vậy thì chắc là gã không nói dối.
Còn bên Võ Vương triều, thành chủ vẻ mặt trung nghĩa tức giận quát:
- Xin hãy lùi lại, quý quốc bắt đàop hạm có thể giao ra quốc thư xin triều ta bắt, trục xuất. Các ngươi làm như vậy là khiêu khích triều của ta!
- Đắc tội, sau này triều của ta sẽ có lời giải thích với quý quốc!
Ai ngờ Huyết Bân không quan tâm, mang theo ba Chiến Hoàng cảnh lướt qua một vòng giữa không trung, vòng qua đại thành tiếp tục đuổi theo. Các cường giả khác sớm lượn quanh thành truy theo Tiêu Lãng.
Thành chủ đại thành Võ Vương triều tức giận quát:
- Lập tức mở mật trận đưa tin thông báo bệ hạ , thỉnh cầu cường giả trợ giúp!
Thành chủ đại thành Võ Vương triều không dám đuổi theo, bên ngoài có gần mười Chiến Hoàng cảnh, mười mấy Chiến Vương cảnh, dựa vào bọn họ căn bản không phải đối thủ của phe Huyết Vương triều. Đại quân có thể thủ thành cũng không dám đuổi giết , dù sao tốc độ của cường giả quá nhanh.
Vù vù vù vù vù!
Mật trận đưa tin phóng ánh sáng lên cao, báo cáo tình huống chỗ này về đế đô Dạ Vũ thành của Võ Vương triều, cũng cảnh báo cho thành phố xung quanh đề phòng, cảnh giác cường giả Huyết Vương triều thừa cơ công thành.
Trong chớp mắt Tiêu Lãng đã chạy xa mấy trăm dặm nhưng lúc này hắn không đường để trốn nữa, bởi vì dưới đất đều là cường giả, đã cách hắn rất gần.
Tiêu Lãng chỉ có nước lao ra khỏi mặt đất, nhưng chờ khi hắn vọt ra thì phát hiện từ bốn phương tám hướng , trên trời dưới đất đều là cường giả. Tiêu Lãng như con cá trên bờ cát, chỉ có thể trơ mắt chờ chết.
Huyết Bân mang theo ba cường giả Chiến Hoàng cảnh chạy đến, từ xa lạnh lùng cười:
- Tiêu Lãng, không phải ngươi trốn giỏi lắm sao? Trốn đi? Sao không trốn nữa?
Huyết Bân ở giữa không trung, không chờ Tiêu Lãng đáp lời đã quát to:
- Giết tạp chủng này cho tá!
Mười mấy cường giả Chiến Hoàng cảnh cùng vận chuyển Huyền khí, định phát động công kích. Cường giả dưới đất cũng chui ra, đôi mắt lạnh băng nhìn chằm chằm khiến Tiêu Lãng run lên. Tiêu Lãng thở hắt ra, tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Vù vù vù vù vù!
Tuy nhiên...
Vào lúc này, khi mọi người sắp phát ra công kích thì áp lực cường đại từ phái nam bắn tới, khí thế cường đại làm lòng mọi người run lên. Khí thế lớn như vậy rõ ràng là cường giả Chiến Đế cảnh.
Chiến Đế cảnh của Võ Vương triều đến nhanh như vậy?
Mọi người kinh ngạc nhìn hướng nam, thấy trên bầu trời có một hắc long dài mấy chục thước mang theo khí thế hủy thiên diệt địa, ngạo nghễ vô song xé gió lao tới.
Dưới hắc long, một nam nhân lạnh băng như khối băng vạn năm đạp bước trong hư không đi đến. Người cách ngoài mấy ngàn dặm mà thanh âm giận dữ đã vang vọng trên bầu trời.
- Ai dám giết điệt nhi của ta? Tiêu Phù Đồ ta bóp nát trứng của kẻ đó!
Địa Ngục Sát Thần, Tiêu Phù Đồ!
Vù vù vù vù vù!
Vù vù vù vù vù!
Vô số Huyền khí đao mang xé gió bay đến, như sấm chớp trên chín tầng trời bắn hướng Tiêu Lãng.
Rất nhiều Huyền khí đao mang không phải đánh về phía Tiêu Lãng mà bắn lung tung, không cầu trực tiếp giết hắn mà chỉ vì ảnh hưởng tốc độ của hắn. Đằng trước là biên giới Võ Vương triều, đại thành đã xa ở trước mắt, nếu không giữ chân Tiêu Lãng lại thì rắc rối.
Tuy tốc độ của bọn họ rất nhanh nhưng cách Tiêu Lãng mấy chục dặm. Tiêu Lãng có thực lực trung giai Chiến Tôn cảnh, tốc độ không quá chậm, muốn đuổi theo thì cần một số thời gian.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Huyền khí đao mang rạch phá không gian, đi qua đâu là núi non bị san bằng, đá tạc nổ bốc lên bụi trần đầy trời. Cây cối bị đập nát bét, mặt đất bị rạch từng khe rãnh không thấy đáy.
Bộ dạng của Tiêu Lãng rất buồn cười, như con khỉ nhảy múa trên mũi đao, trái né phải tránh, thỉnh thoảng lăn trên mặt đất, đôi khi nhảy dựng lên, thân thể linh hoạt kỳ quái. Hơn nữa Tiêu Lãng có trực giác rất mạnh, không cần nhìn phía sau là có thể trước tiên tránh né Huyền khí đao mang công kích.
Nhưng dù bản năng chiến đấu của Tiêu Lãng có mạnh hơn nữa thì hắn không phải thần, liên tục bị dư ba của Huyền khí đao mang công kích. Thân thể Tiêu Lãng như diều đứt dây bay ra ngoài. Ở giữa không trung Tiêu Lãng hộc máu, nhưng khi hắn lăn trên mặt đất hai vòng là lại giống con khỉ nhảy bật lên xông tới trước. Dư ba công kích khiến tốc độ của Tiêu Lãng tăng mấy phần, khoảng cách kéo xa.
Huyền khí đao mang của Tiêu Lãng tạc nổ mấy lần. Huyền khí đao mang của Chiến Tôn cảnh trung giai giống tờ giấy mỏng đối với đòn công kích từ võ giả Chiến Hoàng cảnh. Coi như là dư ba công kích đều dễ dàng bị xé rách, nếu công kích trực tiếp thì sợ là người Tiêu Lãng sẽ bị nghiền thành bột.
Sau lưng Tiêu Lãng đẫm máu, không có miếng thịt lành. Gáy Tiêu Lãng chảy máu, tóc bạc hơi dài bị máu nhuộm đỏ, trông thấy ghê người.
Vù vù vù vù vù!
Ảo ảnh thảo đằng thần hồn màu đỏ bỗng chui ra một khúc quấn người Tiêu Lãng, ánh sáng lấp lánh, vết thương đã lành. Mắt Tiêu Lãng nóng cháy nhìn đại thành trước mặt, lòng dâng lên một chút hy vọng.
Trên đại thành phấp phới cờ của Võ Vương triều. Giờ phút này, thanh âm lớn như vậy kinh động thủ vệ trong đại thành, có mấy cường giả bay lên trời quan sát bên này.
Vù vù vù vù vù!
Lại một đợt Huyền khí đao mang ập đến, công kích lần này càng mãnh liệt hơn, xen lẫn chiến kỹ thần hồn của vài người. Tiêu Lãng không có cách nào tránh thoát đợt này. Thảo đằng thần hồn màu tím rít gào chui xuống đất, một khúc đuôi quấn quanh Tiêu Lãng. Thân thể Tiêu Lãng mới lặn xuống đất mấy thương thì vô số Huyền khí đao mang thì hai chiến kỹ thần hồn xẹt qua.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Từng tiếng vang kinh thiên động địa, nguyên mặt đất xung quanh run lên, ngay cả tường thành phía xa đều lắc lư. Năng lượng cường đại sinh ra bạo tạc nổ mặt đất một cái hố sâu mấy chục thước. Một nấm khói to lớn bốc lên cao, che trời cái địa, uy thế làm cho người ta sợ hãi.
- A!
Người Tiêu Lãng co giật, ôm đầu phát ra tiếng hét thảm. Không phải bởi vì thân thể Tiêu Lãng bị tổn thương cường đại, xương toàn thân bị chấn nát truyền đến đau nhức mà là thảo đằng thần hồn màu tím bị thường nghiêm trọng khiến linh hồn Tiêu Lãng đau đến ngất xỉu.
Thảo đằng thần hồn màu đỏ run lên, lại lấp lánh ánh sáng xanh sau đó mang theo Tiêu Lãng vọt tới trước. Tiêu Lãng ôm đầu, thống khổ không muốn sống. Tiêu Lãng cố chấp chia ra một tia ý niệm, điên cuồng khống chế thảo đằng thần hồn màu đỏ xông tới trước. Đằng trước là thành thị biên cảnh Võ Vương triều, qua thành phố này là Tiêu Lãng không còn trong lãnh địa của Huyết Vương triều nữa. Có lẽ đám Chiến Hoàng cảnh, Chiến Vương cảnh sẽ không dám lao tới.
- Gâu gâu!
Trên bầu trời, mặt đất, vô số Chiến Vương cảnh, Chiến Hoàng cảnh đứng lại, ánh mắt xuyên thấu sương khói dò xét bốn phía. Trái phải đằng sau có mấy người bay nhanh hướng bên này. Truy Hồn Khuyển không ngừng sủa
Vài tên Chiến Hoàng cảnh quát to:
- Tiêu Lãng chưa chết!
Vô số người cảm giác thật khó tin, công kích cường đại như vậy, Tiêu Lãng rõ ràng bị trọng thương như vậy mà vẫn không chết? Tiêu Lãng có thân bất tử sao? Nhìn mặt đất hôn độn, các cường giả do dự. Lúc này Tiêu Lãng đã đến lãnh thổ Võ Vương triều, bọn họ có nên đuổi theo hay không?
Mọi người đưa mắt nhìn hướng Huyết Bân. Huyết Bân là đại đệ tử của Huyết tông, thân phận không thấp hơn Huyết Y, Huyết Nô. Hơn nữa Tông chủ của Huyết tông đã ra lệnh cho Huyết Bân toàn quyền phụ trách việc này.
Hiển nhiên Huyết Bân là mạch hoàng tộc, dáng người cao ráo, áo xanh phong độ phiên phiên. Nhưng lúc này mặt Huyết Bân âm trầm, mắt chớp lóe, thiếu mấy phần khí chất trác tuyệt.
Huyết Bân không suy nghĩ lâu, vung tay ra lệnh:
- Chia ra một số người chui xuống đất, những người còn lại đuổi theo trên mặt đất. Không giết Tiêu Lãng quyết không thu binh!
Vù vù vù vù vù!
Huyết Bân đã lên tiếng thì mọi người không do dự nữa. Hơn mười ngầy tản ra lao xuống đất, đuổi theo con đường Tiêu Lãng đi tới. Mấy chục người chia hai đội trên mặt đất, mang theo Truy Hồn Khuyển vòng qua đại thành đằng trước, nhanh như chớp lao đi. Huyết Bân mang theo ba Chiến Hoàng cảnh bay thẳng hướng đại thành phía trước.
- Cường giả Huyết Vương triều, chỗ này là lãnh thổ của Võ Vương triều, hãy lùi lại, nếu không sẽ xem như công kích! Chúng ta sẽ tự động đánh trá và bẩm báo bệ hạ thỉnh cầu thành chủ của Thần Hồn thành thực hiện công ước!
Mấy cường giả Chiến Hoàng cảnh trong Võ Vương triều cảnh giác tinh thần, vô số binh sĩ đứng trên tường thành, vẻ mặt nghiêm túc, Huyền khí vờn quanh, cho rằng cường giả Huyết Vương triều định công kích.
Huyết Bân đứng trên bầu trời cách tường thành mấy ngàn thước, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Ta là Huyết Bân của Huyết tông, phụng mệnh Tông chủ truy giết ác đồ Tiêu Lãng, không có ý muốn khai chiến với quý quốc, giết Tiêu Lãng xong sẽ rút lui ngay, và triều của ta sẽ xin lỗi quý quốc!
Ồn ào!
Các cường giả trong thành từ xa đã thấy một đám người truy giết một người, cuối cùng người kia thật quái dị biến mất trên mặt đất, không ngờ là Tiêu Lãng danh chấn Thần Hồn đại lục?
Bọn họ không biét Huyết Bân nhưng đúng là có nghe nói đến đại đệ tử Huyết tông. Nếu Huyết Bân đã nói như vậy thì chắc là gã không nói dối.
Còn bên Võ Vương triều, thành chủ vẻ mặt trung nghĩa tức giận quát:
- Xin hãy lùi lại, quý quốc bắt đàop hạm có thể giao ra quốc thư xin triều ta bắt, trục xuất. Các ngươi làm như vậy là khiêu khích triều của ta!
- Đắc tội, sau này triều của ta sẽ có lời giải thích với quý quốc!
Ai ngờ Huyết Bân không quan tâm, mang theo ba Chiến Hoàng cảnh lướt qua một vòng giữa không trung, vòng qua đại thành tiếp tục đuổi theo. Các cường giả khác sớm lượn quanh thành truy theo Tiêu Lãng.
Thành chủ đại thành Võ Vương triều tức giận quát:
- Lập tức mở mật trận đưa tin thông báo bệ hạ , thỉnh cầu cường giả trợ giúp!
Thành chủ đại thành Võ Vương triều không dám đuổi theo, bên ngoài có gần mười Chiến Hoàng cảnh, mười mấy Chiến Vương cảnh, dựa vào bọn họ căn bản không phải đối thủ của phe Huyết Vương triều. Đại quân có thể thủ thành cũng không dám đuổi giết , dù sao tốc độ của cường giả quá nhanh.
Vù vù vù vù vù!
Mật trận đưa tin phóng ánh sáng lên cao, báo cáo tình huống chỗ này về đế đô Dạ Vũ thành của Võ Vương triều, cũng cảnh báo cho thành phố xung quanh đề phòng, cảnh giác cường giả Huyết Vương triều thừa cơ công thành.
Trong chớp mắt Tiêu Lãng đã chạy xa mấy trăm dặm nhưng lúc này hắn không đường để trốn nữa, bởi vì dưới đất đều là cường giả, đã cách hắn rất gần.
Tiêu Lãng chỉ có nước lao ra khỏi mặt đất, nhưng chờ khi hắn vọt ra thì phát hiện từ bốn phương tám hướng , trên trời dưới đất đều là cường giả. Tiêu Lãng như con cá trên bờ cát, chỉ có thể trơ mắt chờ chết.
Huyết Bân mang theo ba cường giả Chiến Hoàng cảnh chạy đến, từ xa lạnh lùng cười:
- Tiêu Lãng, không phải ngươi trốn giỏi lắm sao? Trốn đi? Sao không trốn nữa?
Huyết Bân ở giữa không trung, không chờ Tiêu Lãng đáp lời đã quát to:
- Giết tạp chủng này cho tá!
Mười mấy cường giả Chiến Hoàng cảnh cùng vận chuyển Huyền khí, định phát động công kích. Cường giả dưới đất cũng chui ra, đôi mắt lạnh băng nhìn chằm chằm khiến Tiêu Lãng run lên. Tiêu Lãng thở hắt ra, tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Vù vù vù vù vù!
Tuy nhiên...
Vào lúc này, khi mọi người sắp phát ra công kích thì áp lực cường đại từ phái nam bắn tới, khí thế cường đại làm lòng mọi người run lên. Khí thế lớn như vậy rõ ràng là cường giả Chiến Đế cảnh.
Chiến Đế cảnh của Võ Vương triều đến nhanh như vậy?
Mọi người kinh ngạc nhìn hướng nam, thấy trên bầu trời có một hắc long dài mấy chục thước mang theo khí thế hủy thiên diệt địa, ngạo nghễ vô song xé gió lao tới.
Dưới hắc long, một nam nhân lạnh băng như khối băng vạn năm đạp bước trong hư không đi đến. Người cách ngoài mấy ngàn dặm mà thanh âm giận dữ đã vang vọng trên bầu trời.
- Ai dám giết điệt nhi của ta? Tiêu Phù Đồ ta bóp nát trứng của kẻ đó!
Địa Ngục Sát Thần, Tiêu Phù Đồ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.