Quyển 5 - Chương 66: Cứu giúp đám người Cuồng nhi
Yêu Dạ
10/12/2014
Cuối cùng Tiêu Lãng đã không thể đưa Âu Dương Lãnh Yên đến Hồng Đế Thành. Không phải Tiêu Lãng không muốn đưa, chỉ có điều Âu Dương Lãnh Yên không cho Tiêu Lãng đi. Nàng sợ Ấu Trĩ quấn quít lấy Tiêu Lãng không tha. Nàng biết rõ Tiêu Lãng đi tới Bắc Minh lâu như vậy, Thần Hồn Phủ khẳng định sẽ có rất nhiều chuyện chờ hắn xử lý. Đám người Đông Phương Hồng Đậu đang ở tại Thần Khải phủ cũng sốt ruột chờ hắn.
Dưới ánh mắt của Âu Dương Lãnh Yên, Tiêu Lãng trực tiếp bay vượt qua hư không rời đi. Dọc đường đi, hai người giao lưu rất nhiều tâm đắc tu luyện. Tiêu Lãng cũng hỏi qua Âu Dương Lãnh Yên, bay vượt qua hư không như thế nào mới có thể chính xác một chút!
Điều khiến Tiêu Lãng cảm thấy đáng tiếc chính là, Âu Dương Lãnh Yên cũng không có biện pháp nào giúp hắn. Bởi vì không phải người của Âu Dương gia căn bản không thể hoàn toàn nắm giữ được bay vượt qua hư không.
Gia tộc Âu Dương là một chủng tộc hết sức lâu đời, còn là một chủng tộc có thiên phú chủng tộc đặc biệt, tương tự với gia tộc Thần Khải. Bọn họ là hậu nhân của chủng tộc thượng cổ, có một loại năng lực rất thần kỳ, có thể ở trong vết nứt không gian cảm ứng được đại khái vị trí Thiên Châu. Nếu như có tín vật, còn có thể trực tiếp truyền tống tới địa điểm đã xác định! Ví dụ như lần trước Tiểu Ấu Trĩ bị người Phá gia công kích, Âu Dương Lãnh Mạc có thể trực tiếp bay vượt qua hư không đến bên cạnh nàng...
Chỉ có điều Tiêu Lãng chạy đi, cũng không cần phải quá chuẩn, chỉ cần xác định đại khái phương hướng, bay vượt qua hư không về phía đông là được.
Tốc độ bay vượt qua hư không nhanh hơn nhiều so với truyền tống, chỉ có điều tiêu hao tâm thần. Tiêu Lãng nhớ nhà tựa như mũi tên, mỗi lần bay vượt qua hư không hơn mười lần mới nghỉ ngơi nửa ngày. Chỉ tám, chín ngày hắn đã chạy tới phủ vực gần Thần Hồn Phủ.
Một đường truyền tống, chờ tới thời điểm Tiêu Lãng đến Thần Hồn Phủ, vừa lúc đêm xuống. Trong thành rất náo nhiệt, khắp nơi đều là cảnh tượng thái bình phồn thịnh.
- Tham kiến phủ chủ!
Ban đầu, hộ vệ bên cạnh truyền tống trận sửng sốt, sau đó lập tức quỳ xuống. Rất nhiều võ giả trên quảng trường không nhận ra Tiêu Lãng, nhưng rất nhanh đã có phản ứng, quỳ xuống. Tất cả đều tò mò nhìn Tiêu Lãng.
Tuy rằng Thần Hồn Phủ được đặt xuống gần một năm, nhưng Tiêu Lãng vẫn chạy tới chạy đi, rất ít khi ở trong Thần Hồn Phủ. Rất nhiều võ giả trong phủ cũng không nhận ra Tiêu Lãng, chỉ nghe kỳ danh không nhìn thấy người.
Tiêu Lãng âm thầm gật đầu, rất thoả mãn về sự quản lý của Trà Mộc. Từ sự phồn hoa của Tiêu Đế Thành có thể thấy được Thần Hồn Phủ được quản lý không tồi.
Hắn không dừng lại ở trên quảng trường, một đường chạy về phía thành chủ. Vừa vào phủ thành chủ thân thể hắn đột nhiên dừng lại. Bởi vì hắn nhìn thấy một người quen ở ngoài cửa lớn của phủ thành chủ!
Tiêu Thanh Long!
Mà giờ phút này Tiêu Thanh Long đang bối rối đứng ngoài cửa lớn phủ thành chủ, trên mặt đầy lo lắng buồn phiền và lúng túng. Khi thấy có người đi tới, hắn ngẩng đầu lên nhìn qua, nhất thời sắc mặt càng thêm lúng túng. Chỉ có điều ánh mắt hắn lại sáng ngời vội vàng nhanh chân đi đến. Trên mặt hắn lộ vẻ hi vọng khẩn cầu nói:
- Tiêu Lãng, Tiêu Lãng! Ngươi… ngươi nhanh đi cứu đám người Cuồng nhi đi. Ngươi không ra tay, đám người Cuồng nhi sẽ chết mất!
- Ừm?
Tiêu Lãng nhìn Tiêu Thanh Long thiếu chút nữa thì khóc, thực sự không hiểu đã có chuyện gì.
Tiêu Thanh Long có thể xuất hiện ở Tiêu Đế Thành, hắn cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Lần trước thời điểm hắn đi Bắc Minh, đám người Ẩn đế vừa vặn truyền tống tới. Ẩn đế đã từng nhắc một câu về hắn. Tiêu Bất Hoặc không để ý tới mặt mũi của mình cũng nói một câu, muốn để người của Tiêu gia tới Thiên Châu phát triển.
Tiêu Lãng nghĩ đến chuyện Tiêu Bất Tử để ý Tiêu gia như vậy, cũng gật đầu đáp ứng. Chỉ có điều hắn đã nói với Trà Mộc, người của Tiêu gia đến thì tùy tiện sắp xếp một chút, không cần cố gắng chiếu cố. Bọn họ có thể phát triển hay không là tùy thuộc vào bản lĩnh của bọn họ.
Cho dù Trà Mộc không đặc biệt chiếu cố, Tiêu Lãng cũng cặn dặn Trà Mộc không để cho người của Tiêu gia dành tên của hắn, làm xằng làm bậy ở Thần Hồn Phủ.
Nhưng trong thân thể Tiêu Lãng đang chảy máu của Tiêu gia, điểm ấy không thể nghi ngờ.
Theo lý thuyết người của Tiêu gia ở Thần Hồn Phủ hẳn là vẫn thoải mái? Tại sao hắn vừa về, Tiêu Thanh Long liền đến cầu cứu? Cuồng nhi? Đám người Tiêu Cuồng làm sao?
Tiêu Lãng trầm ngâm một hồi, trầm mặt nói:
- Đi vào trước rồi nói sau!
- Được, được!
Tiêu Thanh Long gật đầu, lập tức theo Tiêu Lãng đi vào trong. Hộ vệ của tất nhiên nhận ra Tiêu Lãng. Ngoại trừ một người đi vào truyền báo, những người còn lại đèu quỳ xuống nghênh đón.
- Tiêu Lãng, cuối cùng ngươi cũng đã trở lại!
Trà Mộc mang theo một đám người ra đón. Đông Phương Bạch và Nghịch Thủy Lưu nhìn thấy Tiêu Thanh Long đi theo phía sau Tiêu Lãng, sắc mặt lập tức trầm xuống, khẽ lắc đầu thở dài.
- Mọi người đi vào trước đi. Trà Mộc ngươi đi theo ta!
Tiêu Lãng dẫn theo Trà Mộc đi vào thư phòng, tìm hiểu chuyện đã xảy ra.
Sắc mặt Trà Mộc cũng không mấy tốt. Hắn lập tức báo cáo tỉ mỉ. Thật ra Tiêu Lãng đã sớm đoán được một chút. Giờ phút này biết chuyện đã xảy ra, hắn nhất thời phẫn nộ không thể nhịn được.
Bốn tháng trước, người của Tiêu gia đến đây. Tiêu Bất Hoặc không để ý tới mặt mũi, để Tiêu Thanh Long dẫn theo trưởng lão và một đám gọi là con cháu tinh anh Tiêu gia truyền tống đến.
Trà Mộc nhận được chỉ thị của Tiêu Lãng, thu xếp cho bọn họ ở một tiểu thành gần Tiêu Đế Thành, tặng cho Tiêu Thanh Long vị trí thành chủ tiểu thành, tương đương với đưa tiểu thành kia cho Tiêu gia, cũng coi như xứng đáng với Tiêu gia.
Tiêu Thanh Long thực sự rất thỏa mãn, đàng hoàng lên vị trí thành chủ. Sau khi nhận được huyền thạch do Trà Mộc ban tặng, hắn lập tức bế quan chuẩn bị tăng cao thực lực, cố gắng khiến Tiêu gia phát dương quang đại!
Trưởng lão Tiêu gia cũng rất thành thật, ngoan ngoãn quản lý tốt tiểu thành. Nhưng tinh anh ba đời của Tiêu gia lại không thành thật. Bọn họ đều là huynh đệ họ của Tiêu Lãng. Giờ phút này Tiêu Lãng là chủ nhân một phủ, địa bàn của Thần Hồn Phủ quản lý có mấy vạn thành trì, nhưng lại tặng cho Tiêu gia một thành trì nhỏ? Mà Nghịch gia, Đông Phương gia đều sở hữu mấy toà thành trì lớn. Ngay cả Trà Gia Nam Cung gia đều có thành trì lớn...
Đám người Tiêu Cuồng rõ ràng khó chịu, chỉ có điều không biểu lộ ra. Dù sao mối quan hệ giữa Tiêu gia và Tiêu Lãng rất căng thẳng. Vừa tới một tháng, đám người Tiêu Cuồng Tiêu Dã thât ra cũng được coi là an phận. Chỉ có điều sau khi từ từ tiếp xúc với các công tử đại gia tộc trong tiểu thành, tâm một đám người bắt đầu bay lên!
Bọn họ đột nhiên phát hiện, địa vị của bọn họ rất đặc biệt! Bởi vì... bọn họ là huynh đệ họ của Tiêu Lãng!
Người đại lục Thần Hồn hiểu rất rõ ràng, quan hệ giữa Tiêu Lãng và Tiêu gia không tốt. Nhưng người Thần Hồn Phủ lại không biết! Chuyện như thế, mấy người Trà Mộc cũng sẽ không nói lung tung. Tại Thần Hồn Phủ. Sau khi vô số gia tộc biết được Tiêu gia trong tiểu thành này lại là người trong tộc của Tiêu Lãng, các đại gia tộc Thần Hồn Phủ nhất thời bạo động!
Vua nào triều thần nấy!
Thần Hồn Phủ vừa tiếp nhận, bên trong phủ có mấy chục vạn gia tộc lớn nhỏ. Nếu muốn thu được lợi ích, nhất định phải thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với Tiêu Lãng. Tiêu Lãng không ở đây, Trà Mộc dầu muối không nhận, bởi vậy Tiêu gia biến thành bánh bột ngô.
Người tặng lễ liên tục không dứt. Tiêu Thanh Long bế quan. Trưởng lão Tiêu gia và đám người Tiêu Cuồng mỗi ngày đều tiếp khách, không ngừng được mời qua bên này làm khách, bên kia du ngoạn. Huyền thạch bảo vật mỹ nữ thu không hết. Một đám người hoàn toàn không biết trời cao đất rộng, quên thân phận của mình, đều coi chính mình là chủ nhân Thần Hồn Phủ!
Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm.
Thu đồ vật, chơi mỹ nữ đương nhiên phải làm việc cho nhà người ta! Bằng không lần tới người ta chắc chắn sẽ không đưa. Hơn nữa đám người kia cũng bị vô số lời nói vuốt đuôi mà quên hết tất cả.
Kết quả là một đám ngốc, dễ dàng gây ra chuyện!
Trà Mộc đối với chuyện đám người Tiêu Cuồng lấy danh nghĩa của Tiêu Lãng, bắt nạt, chèn ép gia tộc nhỏ, liên kết một vài gia tộc chiếm lấy núi thuốc, mạch mỏ nhỏ vốn không muốn quản nhiều, chỉ chờ Tiêu Lãng trở về xử lý sau.
Nhưng nửa tháng trước, đám người Tiêu Cuồng lại liên kết với hai gia tộc ngang nhiên ở trong một thành lớn phía nam Thần Hồn Phủ, diệt tộc một thế gia có mấy vạn nhân khẩu, chỉ vì cướp giật một mạch mỏ cỡ lớn của gia tộc kia...
Dưới ánh mắt của Âu Dương Lãnh Yên, Tiêu Lãng trực tiếp bay vượt qua hư không rời đi. Dọc đường đi, hai người giao lưu rất nhiều tâm đắc tu luyện. Tiêu Lãng cũng hỏi qua Âu Dương Lãnh Yên, bay vượt qua hư không như thế nào mới có thể chính xác một chút!
Điều khiến Tiêu Lãng cảm thấy đáng tiếc chính là, Âu Dương Lãnh Yên cũng không có biện pháp nào giúp hắn. Bởi vì không phải người của Âu Dương gia căn bản không thể hoàn toàn nắm giữ được bay vượt qua hư không.
Gia tộc Âu Dương là một chủng tộc hết sức lâu đời, còn là một chủng tộc có thiên phú chủng tộc đặc biệt, tương tự với gia tộc Thần Khải. Bọn họ là hậu nhân của chủng tộc thượng cổ, có một loại năng lực rất thần kỳ, có thể ở trong vết nứt không gian cảm ứng được đại khái vị trí Thiên Châu. Nếu như có tín vật, còn có thể trực tiếp truyền tống tới địa điểm đã xác định! Ví dụ như lần trước Tiểu Ấu Trĩ bị người Phá gia công kích, Âu Dương Lãnh Mạc có thể trực tiếp bay vượt qua hư không đến bên cạnh nàng...
Chỉ có điều Tiêu Lãng chạy đi, cũng không cần phải quá chuẩn, chỉ cần xác định đại khái phương hướng, bay vượt qua hư không về phía đông là được.
Tốc độ bay vượt qua hư không nhanh hơn nhiều so với truyền tống, chỉ có điều tiêu hao tâm thần. Tiêu Lãng nhớ nhà tựa như mũi tên, mỗi lần bay vượt qua hư không hơn mười lần mới nghỉ ngơi nửa ngày. Chỉ tám, chín ngày hắn đã chạy tới phủ vực gần Thần Hồn Phủ.
Một đường truyền tống, chờ tới thời điểm Tiêu Lãng đến Thần Hồn Phủ, vừa lúc đêm xuống. Trong thành rất náo nhiệt, khắp nơi đều là cảnh tượng thái bình phồn thịnh.
- Tham kiến phủ chủ!
Ban đầu, hộ vệ bên cạnh truyền tống trận sửng sốt, sau đó lập tức quỳ xuống. Rất nhiều võ giả trên quảng trường không nhận ra Tiêu Lãng, nhưng rất nhanh đã có phản ứng, quỳ xuống. Tất cả đều tò mò nhìn Tiêu Lãng.
Tuy rằng Thần Hồn Phủ được đặt xuống gần một năm, nhưng Tiêu Lãng vẫn chạy tới chạy đi, rất ít khi ở trong Thần Hồn Phủ. Rất nhiều võ giả trong phủ cũng không nhận ra Tiêu Lãng, chỉ nghe kỳ danh không nhìn thấy người.
Tiêu Lãng âm thầm gật đầu, rất thoả mãn về sự quản lý của Trà Mộc. Từ sự phồn hoa của Tiêu Đế Thành có thể thấy được Thần Hồn Phủ được quản lý không tồi.
Hắn không dừng lại ở trên quảng trường, một đường chạy về phía thành chủ. Vừa vào phủ thành chủ thân thể hắn đột nhiên dừng lại. Bởi vì hắn nhìn thấy một người quen ở ngoài cửa lớn của phủ thành chủ!
Tiêu Thanh Long!
Mà giờ phút này Tiêu Thanh Long đang bối rối đứng ngoài cửa lớn phủ thành chủ, trên mặt đầy lo lắng buồn phiền và lúng túng. Khi thấy có người đi tới, hắn ngẩng đầu lên nhìn qua, nhất thời sắc mặt càng thêm lúng túng. Chỉ có điều ánh mắt hắn lại sáng ngời vội vàng nhanh chân đi đến. Trên mặt hắn lộ vẻ hi vọng khẩn cầu nói:
- Tiêu Lãng, Tiêu Lãng! Ngươi… ngươi nhanh đi cứu đám người Cuồng nhi đi. Ngươi không ra tay, đám người Cuồng nhi sẽ chết mất!
- Ừm?
Tiêu Lãng nhìn Tiêu Thanh Long thiếu chút nữa thì khóc, thực sự không hiểu đã có chuyện gì.
Tiêu Thanh Long có thể xuất hiện ở Tiêu Đế Thành, hắn cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Lần trước thời điểm hắn đi Bắc Minh, đám người Ẩn đế vừa vặn truyền tống tới. Ẩn đế đã từng nhắc một câu về hắn. Tiêu Bất Hoặc không để ý tới mặt mũi của mình cũng nói một câu, muốn để người của Tiêu gia tới Thiên Châu phát triển.
Tiêu Lãng nghĩ đến chuyện Tiêu Bất Tử để ý Tiêu gia như vậy, cũng gật đầu đáp ứng. Chỉ có điều hắn đã nói với Trà Mộc, người của Tiêu gia đến thì tùy tiện sắp xếp một chút, không cần cố gắng chiếu cố. Bọn họ có thể phát triển hay không là tùy thuộc vào bản lĩnh của bọn họ.
Cho dù Trà Mộc không đặc biệt chiếu cố, Tiêu Lãng cũng cặn dặn Trà Mộc không để cho người của Tiêu gia dành tên của hắn, làm xằng làm bậy ở Thần Hồn Phủ.
Nhưng trong thân thể Tiêu Lãng đang chảy máu của Tiêu gia, điểm ấy không thể nghi ngờ.
Theo lý thuyết người của Tiêu gia ở Thần Hồn Phủ hẳn là vẫn thoải mái? Tại sao hắn vừa về, Tiêu Thanh Long liền đến cầu cứu? Cuồng nhi? Đám người Tiêu Cuồng làm sao?
Tiêu Lãng trầm ngâm một hồi, trầm mặt nói:
- Đi vào trước rồi nói sau!
- Được, được!
Tiêu Thanh Long gật đầu, lập tức theo Tiêu Lãng đi vào trong. Hộ vệ của tất nhiên nhận ra Tiêu Lãng. Ngoại trừ một người đi vào truyền báo, những người còn lại đèu quỳ xuống nghênh đón.
- Tiêu Lãng, cuối cùng ngươi cũng đã trở lại!
Trà Mộc mang theo một đám người ra đón. Đông Phương Bạch và Nghịch Thủy Lưu nhìn thấy Tiêu Thanh Long đi theo phía sau Tiêu Lãng, sắc mặt lập tức trầm xuống, khẽ lắc đầu thở dài.
- Mọi người đi vào trước đi. Trà Mộc ngươi đi theo ta!
Tiêu Lãng dẫn theo Trà Mộc đi vào thư phòng, tìm hiểu chuyện đã xảy ra.
Sắc mặt Trà Mộc cũng không mấy tốt. Hắn lập tức báo cáo tỉ mỉ. Thật ra Tiêu Lãng đã sớm đoán được một chút. Giờ phút này biết chuyện đã xảy ra, hắn nhất thời phẫn nộ không thể nhịn được.
Bốn tháng trước, người của Tiêu gia đến đây. Tiêu Bất Hoặc không để ý tới mặt mũi, để Tiêu Thanh Long dẫn theo trưởng lão và một đám gọi là con cháu tinh anh Tiêu gia truyền tống đến.
Trà Mộc nhận được chỉ thị của Tiêu Lãng, thu xếp cho bọn họ ở một tiểu thành gần Tiêu Đế Thành, tặng cho Tiêu Thanh Long vị trí thành chủ tiểu thành, tương đương với đưa tiểu thành kia cho Tiêu gia, cũng coi như xứng đáng với Tiêu gia.
Tiêu Thanh Long thực sự rất thỏa mãn, đàng hoàng lên vị trí thành chủ. Sau khi nhận được huyền thạch do Trà Mộc ban tặng, hắn lập tức bế quan chuẩn bị tăng cao thực lực, cố gắng khiến Tiêu gia phát dương quang đại!
Trưởng lão Tiêu gia cũng rất thành thật, ngoan ngoãn quản lý tốt tiểu thành. Nhưng tinh anh ba đời của Tiêu gia lại không thành thật. Bọn họ đều là huynh đệ họ của Tiêu Lãng. Giờ phút này Tiêu Lãng là chủ nhân một phủ, địa bàn của Thần Hồn Phủ quản lý có mấy vạn thành trì, nhưng lại tặng cho Tiêu gia một thành trì nhỏ? Mà Nghịch gia, Đông Phương gia đều sở hữu mấy toà thành trì lớn. Ngay cả Trà Gia Nam Cung gia đều có thành trì lớn...
Đám người Tiêu Cuồng rõ ràng khó chịu, chỉ có điều không biểu lộ ra. Dù sao mối quan hệ giữa Tiêu gia và Tiêu Lãng rất căng thẳng. Vừa tới một tháng, đám người Tiêu Cuồng Tiêu Dã thât ra cũng được coi là an phận. Chỉ có điều sau khi từ từ tiếp xúc với các công tử đại gia tộc trong tiểu thành, tâm một đám người bắt đầu bay lên!
Bọn họ đột nhiên phát hiện, địa vị của bọn họ rất đặc biệt! Bởi vì... bọn họ là huynh đệ họ của Tiêu Lãng!
Người đại lục Thần Hồn hiểu rất rõ ràng, quan hệ giữa Tiêu Lãng và Tiêu gia không tốt. Nhưng người Thần Hồn Phủ lại không biết! Chuyện như thế, mấy người Trà Mộc cũng sẽ không nói lung tung. Tại Thần Hồn Phủ. Sau khi vô số gia tộc biết được Tiêu gia trong tiểu thành này lại là người trong tộc của Tiêu Lãng, các đại gia tộc Thần Hồn Phủ nhất thời bạo động!
Vua nào triều thần nấy!
Thần Hồn Phủ vừa tiếp nhận, bên trong phủ có mấy chục vạn gia tộc lớn nhỏ. Nếu muốn thu được lợi ích, nhất định phải thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với Tiêu Lãng. Tiêu Lãng không ở đây, Trà Mộc dầu muối không nhận, bởi vậy Tiêu gia biến thành bánh bột ngô.
Người tặng lễ liên tục không dứt. Tiêu Thanh Long bế quan. Trưởng lão Tiêu gia và đám người Tiêu Cuồng mỗi ngày đều tiếp khách, không ngừng được mời qua bên này làm khách, bên kia du ngoạn. Huyền thạch bảo vật mỹ nữ thu không hết. Một đám người hoàn toàn không biết trời cao đất rộng, quên thân phận của mình, đều coi chính mình là chủ nhân Thần Hồn Phủ!
Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm.
Thu đồ vật, chơi mỹ nữ đương nhiên phải làm việc cho nhà người ta! Bằng không lần tới người ta chắc chắn sẽ không đưa. Hơn nữa đám người kia cũng bị vô số lời nói vuốt đuôi mà quên hết tất cả.
Kết quả là một đám ngốc, dễ dàng gây ra chuyện!
Trà Mộc đối với chuyện đám người Tiêu Cuồng lấy danh nghĩa của Tiêu Lãng, bắt nạt, chèn ép gia tộc nhỏ, liên kết một vài gia tộc chiếm lấy núi thuốc, mạch mỏ nhỏ vốn không muốn quản nhiều, chỉ chờ Tiêu Lãng trở về xử lý sau.
Nhưng nửa tháng trước, đám người Tiêu Cuồng lại liên kết với hai gia tộc ngang nhiên ở trong một thành lớn phía nam Thần Hồn Phủ, diệt tộc một thế gia có mấy vạn nhân khẩu, chỉ vì cướp giật một mạch mỏ cỡ lớn của gia tộc kia...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.