Quyển 5 - Chương 67: Tiêu Bất Hoặc quỳ xuống
Yêu Dạ
10/12/2014
Năng lực của Trà Mộc thật sự rất tốt. Thần Hồn Phủ dưới sự quản lý của hắn, dưới thanh uy của Tiêu Lãng, trong thời gian ngắn ngủi đã khiến những đại gia tộc này hoàn toàn thần phục. Đồng thời hắn ban bố pháp lệnh, pháp trị mới cho toàn phủ.
Những mạch mỏ núi thuốc của các gia tộc lớn nhỏ, hắn đều không thu về. Mỗi tháng bọn họ chỉ cần nộp lên trên số huyền thạch nhất định là được. Trong khoảng thời gian ngắn, trong Thần Hồn Phủ có thể an định khôi phục lại sự phồn vinh, là công lao của Trà Mộc, có liên quan rất lớn tới pháp lệnh, chính sách mới của hắn.
Mà pháp lệnh mới của hắn, điều đầu tiên chính là nghiêm cấm động võ ở trong thành trì. Bất luận người nào dám cả gan động võ ở trong thành trì, giết chết không cần luận tội!
Đám người Tiêu Cuồng Tiêu Dã liên kết với hai gia tộc kia ngang nhiên động thủ ở trong thành trì, còn diệt gia tộc kia, việc này khiến cho vô số gia tộc phía nam Thần Hồn Phủ xôn xao, làm cho vô số gia tộc Thần Hồn Phủ đều lo lắng bất an. Bọn họ cho rằng đây là do Tiêu Lãng âm thầm chiếm đoạt các đại gia tộc, vốn bình định lại Thần Hồn Phủ. Tất cả chấn động bất an.
Tình huống như thế, Trà Mộc tất nhiên không thể tiếp tục ngồi yên không để ý được nữa. Bằng không hắn bỏ công sức lâu như vậy, sẽ đều uổng phí. Pháp lệnh mới giống như tờ giấy lộn, cũng không có người nào tuân theo.
Hắn dẫn theo mấy chục Nhân Hoàng đỉnh phong, suốt đêm truyền tống đi, bắt đám người Tiêu Cuồng Tiêu Dã và hai gia tộc kia lại, đưa về Tiêu Đế Thành thông cáo với toàn Thần Hồn Phủ, sau khi thẩm định phán tội, sẽ chém giết. Ai dám làm trái với pháp lệnh, bất luận người nào cũng tuyệt đối không được khinh thường.
Lần này rất nhiều người phạm tội. Trong ba đời Tiêu gia có bảy, tám người. Trưởng lão Tiêu gia cũng có hai!
Sau khi Tiêu Thanh Long nhận được tin tức, lập tức xuất quan chạy tới Tiêu Đế Thành cầu kiến Trà Mộc, khẩn cầu tha cho đám người Tiêu Cuồng một mạng.
Trà Mộc và Tiêu Thanh Long giải thích rất nhiều, cũng đưa Tiêu Lãng ra, nói rõ tính chất nghiêm trọng của việc này. Nhưng Tiêu Thanh Long phụ tử tình thâm làm sao có thể nhìn đám người Tiêu Cuồng chết?
Cuối cùng Trà Mộc cũng phiền, trực tiếp không tiếp khách, bảo người ta từ chối Tiêu Thanh Long từ ngoài cửa. Lúc này mới khiến Tiêu Lãng vừa về liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Ầm!
Tiêu Lãng vỗ vào bàn một cái, trực tiếp đập vỡ bàn bên trong thư phòng!
Hắn tức giận đi lại nhiều vòng ở trong phòng. Bản thân hắn nhìn thấy đám người Tiêu Cuồng đã khó chịu, chỉ có điều không muốn tính toán quá nhiều. Nói cho cùng bọn họ vẫn chảy cùng một dòng máu. Tiêu Bất Hoặc muốn Tiêu gia phát dương quang đại. Hắn bởi vì Tiêu Bất Tử cho bọn họ một cơ hội. Nhưng chó không đổi được tính ăn cứt. Mượn danh nghĩa của hắn, cáo mượn oai hùm coi như thôi. Nhưng giờ phút này lại có gan giết người? Hay hơn nữa là trong thành quang minh chính đại giết mấy vạn người?
Tuy rằng hắn biết rõ mấy con theo này là bị người ta lợi dụng, nhưng làm sai chính là làm sai, nhất định phải chịu trách nhiệm! Ví dụ như hắn, hắn muốn giết người nếu như người khác có năng lực giết chết hắn, hắn tuyệt đối sẽ không oán giận.
Nhân sinh không phải diễn kịch, không có khả năng làm lại!
Hắn nổi giận đi ra ngoài, nhìn thấy Tiêu Thanh Long vẫn đứng nguyên tại chỗ chờ, trực tiếp lạnh lùng nói:
- Ngươi không cần nhiều lời, tiểu thành kia vẫn cho các ngươi, nhưng đám người Tiêu Cuồng cần phải chết. Lần sau bất kỳ người nào tái phạm, ta vẫn giết không tha! Người đâu tiễn khách!
Đám người Ẩn đế Đông Phương Bạch thấy Tiêu Lãng thật sự nổi giận, cũng không dám khuyên can. Sắc mặt Tiêu Thanh Long trở nên trắng bệch, vừa muốn nói gì, nhưng đã lập tức bị hai hộ vệ kéo ra ngoài.
Nhìn Tiêu Lãng ngạo nghễ đứng ở trong sân, sắc mặt lạnh lẽo, bên cạnh được một đám người vây quanh. Tiêu Thanh Long đột nhiên cảm giác Tiêu Lãng đã biến thành một người khác, cũng cảm giác hắn giống như một ăn mày nhìn quân vương cao cao tại thượng. Hắn hoảng hốt nhớ tới tình cảnh mấy năm trước, Tiêu Lãng đứng ở trước mặt các trưởng lão Tiêu gia, bị một đám bọn họ răn dạy.
Trong lòng hắn thở dài, hối hận vạn phần. Nếu như lúc trước mình không làm sai, giờ phút này sợ là Tiêu Lãng cũng sẽ cung kính gọi hắn một tiếng đại bá chứ?
- Trà Mộc, sau này có chuyện như vậy, không cần xin chỉ thị của ta, trực tiếp xử lý là được!
Tiêu Lãng lạnh lùng mở miệng nói. Cũng không phải hắn lòng dạ ác độc, chỉ vì hắn bây giờ không phải chỉ có một mình. Đông Phương gia Nghịch gia Trà Mộc gia Ẩn Tông và còn nhiều gia tộc khác dựa vào hắn.
Nói cách khác... Thần Hồn Phủ cũng không phải là của hắn, mà là của mọi người. Quy củ không được vi phạm. Nếu muốn mọi người sống tốt, như vậy nhất định cần phải tuân theo quy củ. Bằng không mọi người đều phá quy củ, Thần Hồn Phủ sẽ xong đời. Dưới sào đổ, liệu có trứng lành?
Người đại lục Thần Hồn có lẽ chỉ thấy hắn phong quang, cũng rất ít người thấy áp lực hắn phải chịu đựng! Tuy hắn không quản sự, nhưng Thần Hồn Phủ lại không thể không có hắn. Chỉ cần hắn chết hoặc bị phế bỏ, Thần Hồn Phủ lập tức sẽ bị diệt.
Ở bên ngoài phiêu bạt hơn nửa năm, thật vất vả trở về nhà, nhưng đầu tiên lại nghe thấy tin tức như thế, tâm tình Tiêu Lãng rất xấu. Hắn kéo Trà Mộc trực tiếp đi tới một tửu lâu, uống rượu.
Thời gian hơn một nửa năm, Trà Mộc lao tâm lao lực, bởi vậy tu luyện cũng sa sút. Hắn không ngừng luyện hóa huyền thạch mới chỉ đạt được tu vi Chiến Đế. Tuy nhiên điều ấy đã khiến Tiêu Lãng rất vui mừng. Trà Mộc cũng nói ch Tiêu Lãng nghe rất nhiều chuyện có liên quan với Thần Hồn Phủ. Tiêu Lãng nghe vào, trong lòng âm thầm vui mừng. Hắn chọn đúng người rồi.
Đông Phương Bạch và Nghịch Thủy Lưu luôn giúp Trà Mộc quản lý. Trà Mộc cũng lựa chọn một tộc trưởng trong gia tộc làm phó thành chủ, quản lý Thần Hồn Phủ rất có trật tự.
Giờ phút này Thần Hồn Phủ từ từ đã có thu nhập. Thú triều trong rừng rậm nguyền rủa đã lui. Bên kia khôi phục lại sự phồn vinh. Vô số võ giả không ngừng đi vào săn bắt hung thú. Mình có thể kiếm lấy huyền thạch, cũng có thể khiến kinh tế Thần Hồn Phủ phồn vinh.
Tiêu Lãng không hiểu những điều này. Ngoại trừ một vài chuyện lớn, chuyện còn lại hắn đều để Trà Mộc đi xử lý. Hắn chuẩn bị ở lại Thần Hồn Phủ mười ngày nửa tháng, sau đó lập tức chạy đi Thần Khải phủ.
Đám người Đông Phương Hồng Đậu vẫn ở chỗ đó chờ hắn tới đón. Hơn nữa Thần Khải phủ xuất hiện nguy cơ, hắn cũng phải nghĩ biện pháp, cố gắng giúp sức.
Tiêu Lãng và Trà Mộc uống đến nửa đêm, uống đến say như chết. Đương nhiên hai người cũng không vận công ép rượu ra, bằng không dù uống thế nào cũng sẽ không say được.
Mấy ngày kế tiếp, Tiêu Lãng nhàn rỗi hiếm thấy, bắt đầu luyện hóa huyền thạch. Bên cạnh đó, hắn bảo Trà Mộc sai người đi tìm hiểu xung quanh, nơi nào có vật đại bổ cho linh hồn, chuẩn bị trùng kích chiến kỹ Thiên Ma ngũ trọng!
Thiên đạo vô tình không thể luyện, Vô Tình Kiếm không thể dùng, nếu hắn muốn tăng cao thực lực, chỉ có thể tu luyện chiến kỹ Thiên Ma!
Ma Thần Cung chỉ bảo vệ hắn mười năm!
Trong vòng mười năm này, hắn nhất định phải đạt được thực lực Thiên Đế, thậm chí phải khiến Thiên Đế Chí Tôn có chỗ cố kỵ, như vậy mới có thể tự vệ, mới có thể bảo vệ người thân và những người dựa vào hắn. Hơn nữa hắn cũng cảm giác Mê Thần Cung cũng chút vô căn cứ, nói không chừng có thể thay đổi bất kỳ lúc nào. Quan trọng nhất là, hắn vẫn là người tự cường tự lập, cũng hiểu rất rõ ràng chỉ khi mình cường đại, mới thật sự là cường đại.
Độc Cô Hành nhất định phải phục sinh, cho nên hắn nhất định phải đạt được thực lực Thiên Đế, đồng thời còn là Thiên Đế rất mạnh. Như vậy mới có thể tiếp tục sống sót trong cấm địa Cổ Thần!
Cho nên cho dù chiến kỹ Thiên Ma vô cùng nguy hiểm, cho dù chưa từng có người nào đạt được thất trọng, nhưng hắn nhất định phải nghĩ mọi cách, đột phá, lại đột phá!
Tu luyện bảy ngày bảy đêm, Tiêu Lãng bị người đánh thức. Người có thể đi vào phòng của hắn đánh thức hắn, chỉ có Trà Mộc Nghịch Thủy Lưu Đông Phương Bạch.
Cho nên sau khi hắn nhìn thấy Đông Phương Bạch, cũng không tức giận vì tu luyện bị cắt ngang, trái lại nghi ngờ hỏi:
- Đông Phương gia gia sao vậy?
- Ai!
Trên mặt Đông Phương Bạch đầy bất đắc dĩ, thở dài nói:
- Tiêu Lãng, hay tha cho đám người Tiêu Cuồng một con đường sống đi. Bất Hoặc... Tiêu Bất Hoặc và Tiêu Thanh Long đang quỳ ở bên ngoài!
- Ừm?
Sắc mặt Tiêu Lãng nhất thời thay đổi, ánh mắt lóe sáng, sau đó nổi giận:
- Đồ con lợn Tiêu Thanh Long này lại đám truyền tin trở lại cầu viện binh? Bảo Tiêu Bất Hoặc quỳ trước mặt ta? Loại chuyện này hắn cũng làm ra được sao? Hắn muốn ta giảm thọ sao?
Những mạch mỏ núi thuốc của các gia tộc lớn nhỏ, hắn đều không thu về. Mỗi tháng bọn họ chỉ cần nộp lên trên số huyền thạch nhất định là được. Trong khoảng thời gian ngắn, trong Thần Hồn Phủ có thể an định khôi phục lại sự phồn vinh, là công lao của Trà Mộc, có liên quan rất lớn tới pháp lệnh, chính sách mới của hắn.
Mà pháp lệnh mới của hắn, điều đầu tiên chính là nghiêm cấm động võ ở trong thành trì. Bất luận người nào dám cả gan động võ ở trong thành trì, giết chết không cần luận tội!
Đám người Tiêu Cuồng Tiêu Dã liên kết với hai gia tộc kia ngang nhiên động thủ ở trong thành trì, còn diệt gia tộc kia, việc này khiến cho vô số gia tộc phía nam Thần Hồn Phủ xôn xao, làm cho vô số gia tộc Thần Hồn Phủ đều lo lắng bất an. Bọn họ cho rằng đây là do Tiêu Lãng âm thầm chiếm đoạt các đại gia tộc, vốn bình định lại Thần Hồn Phủ. Tất cả chấn động bất an.
Tình huống như thế, Trà Mộc tất nhiên không thể tiếp tục ngồi yên không để ý được nữa. Bằng không hắn bỏ công sức lâu như vậy, sẽ đều uổng phí. Pháp lệnh mới giống như tờ giấy lộn, cũng không có người nào tuân theo.
Hắn dẫn theo mấy chục Nhân Hoàng đỉnh phong, suốt đêm truyền tống đi, bắt đám người Tiêu Cuồng Tiêu Dã và hai gia tộc kia lại, đưa về Tiêu Đế Thành thông cáo với toàn Thần Hồn Phủ, sau khi thẩm định phán tội, sẽ chém giết. Ai dám làm trái với pháp lệnh, bất luận người nào cũng tuyệt đối không được khinh thường.
Lần này rất nhiều người phạm tội. Trong ba đời Tiêu gia có bảy, tám người. Trưởng lão Tiêu gia cũng có hai!
Sau khi Tiêu Thanh Long nhận được tin tức, lập tức xuất quan chạy tới Tiêu Đế Thành cầu kiến Trà Mộc, khẩn cầu tha cho đám người Tiêu Cuồng một mạng.
Trà Mộc và Tiêu Thanh Long giải thích rất nhiều, cũng đưa Tiêu Lãng ra, nói rõ tính chất nghiêm trọng của việc này. Nhưng Tiêu Thanh Long phụ tử tình thâm làm sao có thể nhìn đám người Tiêu Cuồng chết?
Cuối cùng Trà Mộc cũng phiền, trực tiếp không tiếp khách, bảo người ta từ chối Tiêu Thanh Long từ ngoài cửa. Lúc này mới khiến Tiêu Lãng vừa về liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Ầm!
Tiêu Lãng vỗ vào bàn một cái, trực tiếp đập vỡ bàn bên trong thư phòng!
Hắn tức giận đi lại nhiều vòng ở trong phòng. Bản thân hắn nhìn thấy đám người Tiêu Cuồng đã khó chịu, chỉ có điều không muốn tính toán quá nhiều. Nói cho cùng bọn họ vẫn chảy cùng một dòng máu. Tiêu Bất Hoặc muốn Tiêu gia phát dương quang đại. Hắn bởi vì Tiêu Bất Tử cho bọn họ một cơ hội. Nhưng chó không đổi được tính ăn cứt. Mượn danh nghĩa của hắn, cáo mượn oai hùm coi như thôi. Nhưng giờ phút này lại có gan giết người? Hay hơn nữa là trong thành quang minh chính đại giết mấy vạn người?
Tuy rằng hắn biết rõ mấy con theo này là bị người ta lợi dụng, nhưng làm sai chính là làm sai, nhất định phải chịu trách nhiệm! Ví dụ như hắn, hắn muốn giết người nếu như người khác có năng lực giết chết hắn, hắn tuyệt đối sẽ không oán giận.
Nhân sinh không phải diễn kịch, không có khả năng làm lại!
Hắn nổi giận đi ra ngoài, nhìn thấy Tiêu Thanh Long vẫn đứng nguyên tại chỗ chờ, trực tiếp lạnh lùng nói:
- Ngươi không cần nhiều lời, tiểu thành kia vẫn cho các ngươi, nhưng đám người Tiêu Cuồng cần phải chết. Lần sau bất kỳ người nào tái phạm, ta vẫn giết không tha! Người đâu tiễn khách!
Đám người Ẩn đế Đông Phương Bạch thấy Tiêu Lãng thật sự nổi giận, cũng không dám khuyên can. Sắc mặt Tiêu Thanh Long trở nên trắng bệch, vừa muốn nói gì, nhưng đã lập tức bị hai hộ vệ kéo ra ngoài.
Nhìn Tiêu Lãng ngạo nghễ đứng ở trong sân, sắc mặt lạnh lẽo, bên cạnh được một đám người vây quanh. Tiêu Thanh Long đột nhiên cảm giác Tiêu Lãng đã biến thành một người khác, cũng cảm giác hắn giống như một ăn mày nhìn quân vương cao cao tại thượng. Hắn hoảng hốt nhớ tới tình cảnh mấy năm trước, Tiêu Lãng đứng ở trước mặt các trưởng lão Tiêu gia, bị một đám bọn họ răn dạy.
Trong lòng hắn thở dài, hối hận vạn phần. Nếu như lúc trước mình không làm sai, giờ phút này sợ là Tiêu Lãng cũng sẽ cung kính gọi hắn một tiếng đại bá chứ?
- Trà Mộc, sau này có chuyện như vậy, không cần xin chỉ thị của ta, trực tiếp xử lý là được!
Tiêu Lãng lạnh lùng mở miệng nói. Cũng không phải hắn lòng dạ ác độc, chỉ vì hắn bây giờ không phải chỉ có một mình. Đông Phương gia Nghịch gia Trà Mộc gia Ẩn Tông và còn nhiều gia tộc khác dựa vào hắn.
Nói cách khác... Thần Hồn Phủ cũng không phải là của hắn, mà là của mọi người. Quy củ không được vi phạm. Nếu muốn mọi người sống tốt, như vậy nhất định cần phải tuân theo quy củ. Bằng không mọi người đều phá quy củ, Thần Hồn Phủ sẽ xong đời. Dưới sào đổ, liệu có trứng lành?
Người đại lục Thần Hồn có lẽ chỉ thấy hắn phong quang, cũng rất ít người thấy áp lực hắn phải chịu đựng! Tuy hắn không quản sự, nhưng Thần Hồn Phủ lại không thể không có hắn. Chỉ cần hắn chết hoặc bị phế bỏ, Thần Hồn Phủ lập tức sẽ bị diệt.
Ở bên ngoài phiêu bạt hơn nửa năm, thật vất vả trở về nhà, nhưng đầu tiên lại nghe thấy tin tức như thế, tâm tình Tiêu Lãng rất xấu. Hắn kéo Trà Mộc trực tiếp đi tới một tửu lâu, uống rượu.
Thời gian hơn một nửa năm, Trà Mộc lao tâm lao lực, bởi vậy tu luyện cũng sa sút. Hắn không ngừng luyện hóa huyền thạch mới chỉ đạt được tu vi Chiến Đế. Tuy nhiên điều ấy đã khiến Tiêu Lãng rất vui mừng. Trà Mộc cũng nói ch Tiêu Lãng nghe rất nhiều chuyện có liên quan với Thần Hồn Phủ. Tiêu Lãng nghe vào, trong lòng âm thầm vui mừng. Hắn chọn đúng người rồi.
Đông Phương Bạch và Nghịch Thủy Lưu luôn giúp Trà Mộc quản lý. Trà Mộc cũng lựa chọn một tộc trưởng trong gia tộc làm phó thành chủ, quản lý Thần Hồn Phủ rất có trật tự.
Giờ phút này Thần Hồn Phủ từ từ đã có thu nhập. Thú triều trong rừng rậm nguyền rủa đã lui. Bên kia khôi phục lại sự phồn vinh. Vô số võ giả không ngừng đi vào săn bắt hung thú. Mình có thể kiếm lấy huyền thạch, cũng có thể khiến kinh tế Thần Hồn Phủ phồn vinh.
Tiêu Lãng không hiểu những điều này. Ngoại trừ một vài chuyện lớn, chuyện còn lại hắn đều để Trà Mộc đi xử lý. Hắn chuẩn bị ở lại Thần Hồn Phủ mười ngày nửa tháng, sau đó lập tức chạy đi Thần Khải phủ.
Đám người Đông Phương Hồng Đậu vẫn ở chỗ đó chờ hắn tới đón. Hơn nữa Thần Khải phủ xuất hiện nguy cơ, hắn cũng phải nghĩ biện pháp, cố gắng giúp sức.
Tiêu Lãng và Trà Mộc uống đến nửa đêm, uống đến say như chết. Đương nhiên hai người cũng không vận công ép rượu ra, bằng không dù uống thế nào cũng sẽ không say được.
Mấy ngày kế tiếp, Tiêu Lãng nhàn rỗi hiếm thấy, bắt đầu luyện hóa huyền thạch. Bên cạnh đó, hắn bảo Trà Mộc sai người đi tìm hiểu xung quanh, nơi nào có vật đại bổ cho linh hồn, chuẩn bị trùng kích chiến kỹ Thiên Ma ngũ trọng!
Thiên đạo vô tình không thể luyện, Vô Tình Kiếm không thể dùng, nếu hắn muốn tăng cao thực lực, chỉ có thể tu luyện chiến kỹ Thiên Ma!
Ma Thần Cung chỉ bảo vệ hắn mười năm!
Trong vòng mười năm này, hắn nhất định phải đạt được thực lực Thiên Đế, thậm chí phải khiến Thiên Đế Chí Tôn có chỗ cố kỵ, như vậy mới có thể tự vệ, mới có thể bảo vệ người thân và những người dựa vào hắn. Hơn nữa hắn cũng cảm giác Mê Thần Cung cũng chút vô căn cứ, nói không chừng có thể thay đổi bất kỳ lúc nào. Quan trọng nhất là, hắn vẫn là người tự cường tự lập, cũng hiểu rất rõ ràng chỉ khi mình cường đại, mới thật sự là cường đại.
Độc Cô Hành nhất định phải phục sinh, cho nên hắn nhất định phải đạt được thực lực Thiên Đế, đồng thời còn là Thiên Đế rất mạnh. Như vậy mới có thể tiếp tục sống sót trong cấm địa Cổ Thần!
Cho nên cho dù chiến kỹ Thiên Ma vô cùng nguy hiểm, cho dù chưa từng có người nào đạt được thất trọng, nhưng hắn nhất định phải nghĩ mọi cách, đột phá, lại đột phá!
Tu luyện bảy ngày bảy đêm, Tiêu Lãng bị người đánh thức. Người có thể đi vào phòng của hắn đánh thức hắn, chỉ có Trà Mộc Nghịch Thủy Lưu Đông Phương Bạch.
Cho nên sau khi hắn nhìn thấy Đông Phương Bạch, cũng không tức giận vì tu luyện bị cắt ngang, trái lại nghi ngờ hỏi:
- Đông Phương gia gia sao vậy?
- Ai!
Trên mặt Đông Phương Bạch đầy bất đắc dĩ, thở dài nói:
- Tiêu Lãng, hay tha cho đám người Tiêu Cuồng một con đường sống đi. Bất Hoặc... Tiêu Bất Hoặc và Tiêu Thanh Long đang quỳ ở bên ngoài!
- Ừm?
Sắc mặt Tiêu Lãng nhất thời thay đổi, ánh mắt lóe sáng, sau đó nổi giận:
- Đồ con lợn Tiêu Thanh Long này lại đám truyền tin trở lại cầu viện binh? Bảo Tiêu Bất Hoặc quỳ trước mặt ta? Loại chuyện này hắn cũng làm ra được sao? Hắn muốn ta giảm thọ sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.