Quyển 8 - Chương 97: Không ném nổi người này...
Yêu Dạ
10/12/2014
Huyệt đạo dị biến, năng lượng lạ kỳ bất ngờ tăng cường gấp hai. Đây là chuyện tốt!
Nhưng thân thể con người kỳ diệu như vậy, xuất hiện dị biến này tuyệt đối không phải là chuyện tốt. Chủ yếu là dị biến này phát sinh, Tiêu Lãng lại không hay biết. Điều này khiến hắn rất lo lắng.
Bàn Nhược Chưởng thành công, xác nhận suy đoán của Thiên Tôn Hiên Viên, thân thể đúng là một đại trận thiên nhiên. Cái một khi đại trận thiên nhiên này xuất hiện bất kỳ vấn đề gì, sẽ dẫn đến đại trận hủy diệt. Ví dụ như Man Thần và Thanh Mục Thạch, năm đó một cánh tay một chân bị gãy, thực lực giảm đi rất nhiều.
Cho nên Hiên Viên Thiên Tâm hỏi Tiêu Lãng đã tới ba mươi tuổi chưa? Biểu thị sự bội phục đối với hắn còn trẻ như vậy đã sức chiến đấu dũng mãnh như vậy, Tiêu Lãng lại hoàn toàn không hưng phấn và vui mừng.
Nếu như là tâm tính trước đây, có lẽ hắn sẽ không nghĩ tới quá nhiều. Hiện tại ý chí chiến đấu của hắn bị kích thích, một lòng muốn trở thành cường giả, Tất nhiên không muốn nửa đường lại bị đánh về nguyên hình. Đó chính là một chuyện vô cùng thống khổ.
Ngồi ở bên trong đại sảnh, trong đầu hắn bắt đầu suy đoán tại sao lại xuất hiện dị biến? Hắn nhớ tới bức vẽ cảm ngộ được từ Đại Đạo Thụ kia, nhớ tới những giấc mộng thời điểm mình mê man. Hắn có chút nghi ngờ, huyệt đạo biến dị rất có thể liên quan tới bức vẽ kia.
Suy nghĩ lung tung một hồi, Tiêu Lãng ngoại trừ trong đầu cảm thấy ảm đạm một chút, cũng không còn thu hoạch gì. Hắn lắc đầu nở nụ cười khổ, phát hiện mình nghĩ quá nhiều, quá để ý tới thực lực. Cho dù thân thể này dị biến cũng cần dùng tới. Tất cả cứ thuận theo tự nhiên đi.
Chủ yếu là trong khoảng thời gian gần đây lực chiến đấu của hắn có chút tăng vọt. Giết chết hai Thần Tổ một vài Thần Quân, khiến hắn có chút khát vọng đối với thực lực, không cam lòng trở lại điểm cũ.
Hắn rất nhanh đã trở lại trấn tĩnh, ánh mắt cũng khôi phục lại vẻ trong sáng, không để ý nhiều như vậy nữa. Lấy bất biến ứng vạn biến. Nếu như ông trời thật sự muốn hủy diệt hắn, hắn cũng chỉ có thể nhận mệnh.
Tiêu Lãng ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Tôn Hiên Viên, thấy hắn lặng lẽ cười gật đầu, trong lòng không tránh khỏi cảm thấy ấm áp.
Lão già này có chút tự kiêu. Bất kể là do cảm kích đối với mình cũng tốt, lôi kéo mình cũng tốt, bởi vì mình có thể cứu Hiên Viên Thiên Vũ cũng tốt. Nói chung hắn đối với mình thật sự rất tốt, cũng giống như Hoàn Nhan Nhược Thủy và Hoàn Nhan Tuyệt Sát.
- Thúc thúc Hiên Viên, sắp đến tinh vực Hình Thiên rồi sao?
Tiêu Lãng cười khẽ một tiếng, giọng điệu rất chân thành. Hắn gọi thúc thúc là thật lòng thành ý gọi. Thúc thúc Hoàn Nhan Tuyệt Sát kia ban đầu là do hắn bị ép gọi, sau này gọi cũng coi như thuận miệng, cũng cảm nhận được thiện ý của Hoàn Nhan Tuyệt Sát.
- Thúc thúc?
Thiên Tôn Hiên Viên cười một tiếng, lập tức nói:
- Tiểu quỷ đầu, ngươi chiếm tiện nghi của ta! Tuổi của ta đủ để làm lão tổ tông của ngươi. Chỉ có điều nếu ngươi đã gọi ta là thúc thúc, sau này cứ gọi là thúc thúc đi! Trong Thần Vực bất luận tuổi tác, chỉ luận về thực lực. Cũng không đúng... Ngươi cũng gọi tiểu tử kia là thúc thúc? Ta và lão tổ tông nhà hắn là cùng thế hệ. Vậy ta không phải đã chịu thiệt thòi lớn sao?
- Khà khà!
Tiêu Lãng cũng cười một tiếng, chơi xấu nói:
- Mỗi người giao một vật, đừng nói như vậy. Người bình thường ta còn không gọi là thúc thúc đâu!
Hiên Viên Thiên Tâm liếc mắt khinh thường, cười mắng:
- Tiểu tử này, đúng là ngông cuồng không giới hạn. Cẩn thận ta đánh ngươi...
- Ha ha!
Ba người bèn nhìn nhau cười. Trong khoảng cách, hai bên cảm thấy thân thiết hơn rất nhiều. Thiên Tôn Hiên Viên đứng lên chỉ vào phía trước nói:
- Rất nhanh thôi. Năm đó, con trâu hoang Hình Thiên này đã đánh nhau với ta một trận. Ta còn bị hắn đánh thảm. Cuối cùng hắn bị đại nhân Tu La mạnh mẽ trị một trận, lúc này mới thành thật.
- Người đứng đầu biển sao Hỗn Loạn!
Tiêu Lãng đứng lên, trong lòng trào dâng sự sùng kính. Bất luận thế nào, bất kỳ ở một nơi nào, người có thể đứng đầu đều đáng giá tôn trọng. Hắn cũng là người số một tại Thiên Châu, lên được vị trí số một này hắn đã phải chịu bao nhiêu vất vả, sau lưng chịu đựng áp lực và trách nhiệm lớn tới mức nào, chỉ có hắn biết.
Vèo!
Phía trước xuất hiện một tinh vực trôi nổi trên không trung. Xung quanh lại có ba, bốn hằng tinh, chiếu sáng trên đại lục này. Chắc hẳn nơi này cũng không phân chia ra ngày và đêm.
- Tinh vực Hình Thiên này thật lớn. Chắc hẳn phải lớn bằng Hủy Diệt Chi Địa chứ?
Hiên Viên Thiên Tâm cảm khái. Rất nhiều Thần Tổ cũng đi ra. Chỉ có Độc Long còn đang bế quan tu luyện. Đây chính là một con trâu, cả ngày chỉ biết tu luyện, cuộc sống hoàn toàn không có niềm vui và ham muốn. Cuộc sống quạnh hiu như vậy cũng phải trải qua có tư có vị.
- Qua bên kia, trực tiếp đi Hình Thiên Cung.
Thiên Tôn Hiên Viên quan sát rồi chỉ một phương hướng. Phi vân bàn phá không rời đi, rất nhanh bắt đầu hạ xuống dưới.
Vèo!
Bọn họ còn chưa hạ xuống, một đội võ giả trên người mặc chiến giáp màu đen đã bay vụt tới. Toàn bộ là Thần Tổ đỉnh phong, còn có tới một trăm người.
Một thống lĩnh Thần Tổ đỉnh phong quát lớn:
- Người nào? Xin lấy ra lệnh bài. Người không liên quan tới tinh vực Hình Thiên không được đi vào!
Thiên Tôn Hiên Viên lạnh lùng hừ một tiếng. Hiên Viên Thiên Tâm khống chế phi vân bàn trôi nổi trong không trung, thân thể bay ra chắp tay nói:
- Đi bẩm báo với đại nhân Hình Thiên, nói Chiến Ma đến đây viếng thăm.
Sắc mặt thống lĩnh Thần Tổ đỉnh phong ngẩn ra, lập tức trở nên nghiêm nghị, chắp tay nói:
- Thì ra là đại nhân Chiến Ma uy danh hiển hách? Thất kính thất kính. Xin chờ một chút, ta lập tức đi vào thông báo.
Thân thể thống lĩnh này vừa bắn ngược xuống phía dưới, một giọng nói uy nghiêm đã vang vọng khắp nơi:
- Lão tiểu tử Chiến Ma đến sao? Trực tiếp vào đi. Ta không ra nghênh đón.
Thống lĩnh lập tức bắn ngược trở lại, dẫn theo một trăm người chắp tay khom người nói:
- Đại nhân Chiến Ma, Tinh Quân cho mời.
- Đi thôi!
Thiên Tôn Hiên Viên thu hồi phi vân bàn, dẫn đầu mọi người bay xuống phía dưới, hoàn tòn không để ý tới một đám Thần Tổ đỉnh phong. Đám người kia trái lại cảm thấy hoàn toàn bình thường, thành thật đi phía trước dẫn đường.
Vèo!
Một đám người bay xuống phía dưới. Tiêu Lãng đưa mắt nhìn xung quanh. Sau khi nhìn rõ ràng một toà thành lớn phía dưới, sắc mặt bắt đầu có chút kinh ngạc.
Phía dưới có một thành lớn, nhưng trong thành lớn này có ngọn núi giống như một kiếm dựng thẳng đứng. Trên ngọn núi có tòa cung điện màu đen, lộ ra uy nghiêm khí phách, cũng giống như cung điện của Thần Chí Cao Luyến Ca, lộ ra hết vẻ tôn vinh.
Thành trì này rõ ràng thành lập xung quanh ngọn núi này. Phía dưới có thể nhìn thấy có rất nhiều võ giả. Nhìn thấy mọi người được hộ vệ đội dẫn đường đi bay thẳng đến cung điện trên đỉnh núi, bọn họ đều lộ ra ánh mắt hâm mộ. Hiển nhiên có thể được Tinh quân Hình Thiên tiếp kiến là chuyện cực kỳ vinh quang.
Mọi người bay đến quảng trường phía trước cung điện trên đỉnh núi, một đám hộ vệ lập tức quỳ một gối xuống, cung kính hành lễ nói:
- Tham kiến đại nhân Chiến Ma!
Thiên Tôn Hiên Viên kiêu căng gật đầu, những không đi, trái lại trầm giọng nói:
- Hình Thiên, tác phong rác rưởi gì vậy. Không ra nghênh đón một chút sao? Cẩn thận lão tử trở mặt hủy Hình Thiên Cung của ngươi.
Vù!
Không gian chấn động một hồi. Một thân ảnh cao lớn dẫn theo một thiếu nữ đột ngột xuất hiện ở phía trước cung điện. Người này toàn thân có làn da màu đồng cổ, tóc là đỏ như lửa, ánh mắt như điện, trên mặt rõ ràng. Cũng không cần phóng thích khí thế, mọi người đã có thể cảm nhận được khí tức giống như ngọn núi lớn ép xuống, vô cùng kinh hãi.
- Tham kiến Tinh Quân!
Mấy trăm hộ vệ trên quảng trường đều quỳ xuống hành lễ. Tinh quân Hình Thiên lại thản nhiên xua tay nhìn Thiên Tôn Hiên Viên cười nói:
- Lão tiểu tử Chiến Ma, ngươi không đánh lại được ta ầm ĩ cái gì? Ta đây không phải vì bị Tiểu ma nữ nhà ta quấn lấy sao?
Thiếu nữ đang ở bên cạnh lôi kéo Tinh quân Hình Thiên, làm nũng nói:
- Lão tổ tông!
Lúc này ánh mắt đám người Tiêu Lãng mới quét về phía thiếu nữ kia. Vừa nhìn ánh mắt bọn họ đều sáng lên. Đúng là một món ăn trắng nõn, hoàn toàn cùng cấp bậc với cải trắng Hoàn Nhan Nhược Thủy.
Thiên Tôn Hiên Viên bĩu môi cũng không phản bác, hiển nhiên tự nhận không phải là đối thủ của Hình Thiên. Chỉ có điều bị một đám phía sau lưng Hình Thiên nhìn, hắn có phần không nhịn được, mắt hắn lập tức xoay chuyển một cái chỉ vào Tiêu Lãng nói:
- Đã sớm nghe nói, nhà ngươi có hai Tiểu ma nữ xinh đẹp, thiên tư tính khí cũng không tồi. Hôm nay ta dẫn theo cháu trai nhà ta tới. Cháu trai nhà ta cũng anh tuấn đẹp trai thiên tư tuyệt thế, vừa vặn... ghép thành đôi với Tiểu ma nữ nhà ngươi!
- Phốc...
Đám người Hiên Viên Thiên Tâm thiếu chút nữa đều phun máu. Vô số hộ vệ cũng liếc mắt khinh thường. Tiểu ma nữ nhà Tinh quân Hình Thiên còn cong miệng hoàn toàn không che giấu vẻ trào phúng.
Tiêu Lãng với mái đầu bạc trắng, tướng mạo tầm thường, làm gì có liên quan gì với anh tuấn đẹp trai chứ? Thiên tư tuyệt thế? Đây hoàn toàn là mở mắt nói lời bịa đặt!
Thần khí thể, không chịu nổi người này...
Nhưng thân thể con người kỳ diệu như vậy, xuất hiện dị biến này tuyệt đối không phải là chuyện tốt. Chủ yếu là dị biến này phát sinh, Tiêu Lãng lại không hay biết. Điều này khiến hắn rất lo lắng.
Bàn Nhược Chưởng thành công, xác nhận suy đoán của Thiên Tôn Hiên Viên, thân thể đúng là một đại trận thiên nhiên. Cái một khi đại trận thiên nhiên này xuất hiện bất kỳ vấn đề gì, sẽ dẫn đến đại trận hủy diệt. Ví dụ như Man Thần và Thanh Mục Thạch, năm đó một cánh tay một chân bị gãy, thực lực giảm đi rất nhiều.
Cho nên Hiên Viên Thiên Tâm hỏi Tiêu Lãng đã tới ba mươi tuổi chưa? Biểu thị sự bội phục đối với hắn còn trẻ như vậy đã sức chiến đấu dũng mãnh như vậy, Tiêu Lãng lại hoàn toàn không hưng phấn và vui mừng.
Nếu như là tâm tính trước đây, có lẽ hắn sẽ không nghĩ tới quá nhiều. Hiện tại ý chí chiến đấu của hắn bị kích thích, một lòng muốn trở thành cường giả, Tất nhiên không muốn nửa đường lại bị đánh về nguyên hình. Đó chính là một chuyện vô cùng thống khổ.
Ngồi ở bên trong đại sảnh, trong đầu hắn bắt đầu suy đoán tại sao lại xuất hiện dị biến? Hắn nhớ tới bức vẽ cảm ngộ được từ Đại Đạo Thụ kia, nhớ tới những giấc mộng thời điểm mình mê man. Hắn có chút nghi ngờ, huyệt đạo biến dị rất có thể liên quan tới bức vẽ kia.
Suy nghĩ lung tung một hồi, Tiêu Lãng ngoại trừ trong đầu cảm thấy ảm đạm một chút, cũng không còn thu hoạch gì. Hắn lắc đầu nở nụ cười khổ, phát hiện mình nghĩ quá nhiều, quá để ý tới thực lực. Cho dù thân thể này dị biến cũng cần dùng tới. Tất cả cứ thuận theo tự nhiên đi.
Chủ yếu là trong khoảng thời gian gần đây lực chiến đấu của hắn có chút tăng vọt. Giết chết hai Thần Tổ một vài Thần Quân, khiến hắn có chút khát vọng đối với thực lực, không cam lòng trở lại điểm cũ.
Hắn rất nhanh đã trở lại trấn tĩnh, ánh mắt cũng khôi phục lại vẻ trong sáng, không để ý nhiều như vậy nữa. Lấy bất biến ứng vạn biến. Nếu như ông trời thật sự muốn hủy diệt hắn, hắn cũng chỉ có thể nhận mệnh.
Tiêu Lãng ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Tôn Hiên Viên, thấy hắn lặng lẽ cười gật đầu, trong lòng không tránh khỏi cảm thấy ấm áp.
Lão già này có chút tự kiêu. Bất kể là do cảm kích đối với mình cũng tốt, lôi kéo mình cũng tốt, bởi vì mình có thể cứu Hiên Viên Thiên Vũ cũng tốt. Nói chung hắn đối với mình thật sự rất tốt, cũng giống như Hoàn Nhan Nhược Thủy và Hoàn Nhan Tuyệt Sát.
- Thúc thúc Hiên Viên, sắp đến tinh vực Hình Thiên rồi sao?
Tiêu Lãng cười khẽ một tiếng, giọng điệu rất chân thành. Hắn gọi thúc thúc là thật lòng thành ý gọi. Thúc thúc Hoàn Nhan Tuyệt Sát kia ban đầu là do hắn bị ép gọi, sau này gọi cũng coi như thuận miệng, cũng cảm nhận được thiện ý của Hoàn Nhan Tuyệt Sát.
- Thúc thúc?
Thiên Tôn Hiên Viên cười một tiếng, lập tức nói:
- Tiểu quỷ đầu, ngươi chiếm tiện nghi của ta! Tuổi của ta đủ để làm lão tổ tông của ngươi. Chỉ có điều nếu ngươi đã gọi ta là thúc thúc, sau này cứ gọi là thúc thúc đi! Trong Thần Vực bất luận tuổi tác, chỉ luận về thực lực. Cũng không đúng... Ngươi cũng gọi tiểu tử kia là thúc thúc? Ta và lão tổ tông nhà hắn là cùng thế hệ. Vậy ta không phải đã chịu thiệt thòi lớn sao?
- Khà khà!
Tiêu Lãng cũng cười một tiếng, chơi xấu nói:
- Mỗi người giao một vật, đừng nói như vậy. Người bình thường ta còn không gọi là thúc thúc đâu!
Hiên Viên Thiên Tâm liếc mắt khinh thường, cười mắng:
- Tiểu tử này, đúng là ngông cuồng không giới hạn. Cẩn thận ta đánh ngươi...
- Ha ha!
Ba người bèn nhìn nhau cười. Trong khoảng cách, hai bên cảm thấy thân thiết hơn rất nhiều. Thiên Tôn Hiên Viên đứng lên chỉ vào phía trước nói:
- Rất nhanh thôi. Năm đó, con trâu hoang Hình Thiên này đã đánh nhau với ta một trận. Ta còn bị hắn đánh thảm. Cuối cùng hắn bị đại nhân Tu La mạnh mẽ trị một trận, lúc này mới thành thật.
- Người đứng đầu biển sao Hỗn Loạn!
Tiêu Lãng đứng lên, trong lòng trào dâng sự sùng kính. Bất luận thế nào, bất kỳ ở một nơi nào, người có thể đứng đầu đều đáng giá tôn trọng. Hắn cũng là người số một tại Thiên Châu, lên được vị trí số một này hắn đã phải chịu bao nhiêu vất vả, sau lưng chịu đựng áp lực và trách nhiệm lớn tới mức nào, chỉ có hắn biết.
Vèo!
Phía trước xuất hiện một tinh vực trôi nổi trên không trung. Xung quanh lại có ba, bốn hằng tinh, chiếu sáng trên đại lục này. Chắc hẳn nơi này cũng không phân chia ra ngày và đêm.
- Tinh vực Hình Thiên này thật lớn. Chắc hẳn phải lớn bằng Hủy Diệt Chi Địa chứ?
Hiên Viên Thiên Tâm cảm khái. Rất nhiều Thần Tổ cũng đi ra. Chỉ có Độc Long còn đang bế quan tu luyện. Đây chính là một con trâu, cả ngày chỉ biết tu luyện, cuộc sống hoàn toàn không có niềm vui và ham muốn. Cuộc sống quạnh hiu như vậy cũng phải trải qua có tư có vị.
- Qua bên kia, trực tiếp đi Hình Thiên Cung.
Thiên Tôn Hiên Viên quan sát rồi chỉ một phương hướng. Phi vân bàn phá không rời đi, rất nhanh bắt đầu hạ xuống dưới.
Vèo!
Bọn họ còn chưa hạ xuống, một đội võ giả trên người mặc chiến giáp màu đen đã bay vụt tới. Toàn bộ là Thần Tổ đỉnh phong, còn có tới một trăm người.
Một thống lĩnh Thần Tổ đỉnh phong quát lớn:
- Người nào? Xin lấy ra lệnh bài. Người không liên quan tới tinh vực Hình Thiên không được đi vào!
Thiên Tôn Hiên Viên lạnh lùng hừ một tiếng. Hiên Viên Thiên Tâm khống chế phi vân bàn trôi nổi trong không trung, thân thể bay ra chắp tay nói:
- Đi bẩm báo với đại nhân Hình Thiên, nói Chiến Ma đến đây viếng thăm.
Sắc mặt thống lĩnh Thần Tổ đỉnh phong ngẩn ra, lập tức trở nên nghiêm nghị, chắp tay nói:
- Thì ra là đại nhân Chiến Ma uy danh hiển hách? Thất kính thất kính. Xin chờ một chút, ta lập tức đi vào thông báo.
Thân thể thống lĩnh này vừa bắn ngược xuống phía dưới, một giọng nói uy nghiêm đã vang vọng khắp nơi:
- Lão tiểu tử Chiến Ma đến sao? Trực tiếp vào đi. Ta không ra nghênh đón.
Thống lĩnh lập tức bắn ngược trở lại, dẫn theo một trăm người chắp tay khom người nói:
- Đại nhân Chiến Ma, Tinh Quân cho mời.
- Đi thôi!
Thiên Tôn Hiên Viên thu hồi phi vân bàn, dẫn đầu mọi người bay xuống phía dưới, hoàn tòn không để ý tới một đám Thần Tổ đỉnh phong. Đám người kia trái lại cảm thấy hoàn toàn bình thường, thành thật đi phía trước dẫn đường.
Vèo!
Một đám người bay xuống phía dưới. Tiêu Lãng đưa mắt nhìn xung quanh. Sau khi nhìn rõ ràng một toà thành lớn phía dưới, sắc mặt bắt đầu có chút kinh ngạc.
Phía dưới có một thành lớn, nhưng trong thành lớn này có ngọn núi giống như một kiếm dựng thẳng đứng. Trên ngọn núi có tòa cung điện màu đen, lộ ra uy nghiêm khí phách, cũng giống như cung điện của Thần Chí Cao Luyến Ca, lộ ra hết vẻ tôn vinh.
Thành trì này rõ ràng thành lập xung quanh ngọn núi này. Phía dưới có thể nhìn thấy có rất nhiều võ giả. Nhìn thấy mọi người được hộ vệ đội dẫn đường đi bay thẳng đến cung điện trên đỉnh núi, bọn họ đều lộ ra ánh mắt hâm mộ. Hiển nhiên có thể được Tinh quân Hình Thiên tiếp kiến là chuyện cực kỳ vinh quang.
Mọi người bay đến quảng trường phía trước cung điện trên đỉnh núi, một đám hộ vệ lập tức quỳ một gối xuống, cung kính hành lễ nói:
- Tham kiến đại nhân Chiến Ma!
Thiên Tôn Hiên Viên kiêu căng gật đầu, những không đi, trái lại trầm giọng nói:
- Hình Thiên, tác phong rác rưởi gì vậy. Không ra nghênh đón một chút sao? Cẩn thận lão tử trở mặt hủy Hình Thiên Cung của ngươi.
Vù!
Không gian chấn động một hồi. Một thân ảnh cao lớn dẫn theo một thiếu nữ đột ngột xuất hiện ở phía trước cung điện. Người này toàn thân có làn da màu đồng cổ, tóc là đỏ như lửa, ánh mắt như điện, trên mặt rõ ràng. Cũng không cần phóng thích khí thế, mọi người đã có thể cảm nhận được khí tức giống như ngọn núi lớn ép xuống, vô cùng kinh hãi.
- Tham kiến Tinh Quân!
Mấy trăm hộ vệ trên quảng trường đều quỳ xuống hành lễ. Tinh quân Hình Thiên lại thản nhiên xua tay nhìn Thiên Tôn Hiên Viên cười nói:
- Lão tiểu tử Chiến Ma, ngươi không đánh lại được ta ầm ĩ cái gì? Ta đây không phải vì bị Tiểu ma nữ nhà ta quấn lấy sao?
Thiếu nữ đang ở bên cạnh lôi kéo Tinh quân Hình Thiên, làm nũng nói:
- Lão tổ tông!
Lúc này ánh mắt đám người Tiêu Lãng mới quét về phía thiếu nữ kia. Vừa nhìn ánh mắt bọn họ đều sáng lên. Đúng là một món ăn trắng nõn, hoàn toàn cùng cấp bậc với cải trắng Hoàn Nhan Nhược Thủy.
Thiên Tôn Hiên Viên bĩu môi cũng không phản bác, hiển nhiên tự nhận không phải là đối thủ của Hình Thiên. Chỉ có điều bị một đám phía sau lưng Hình Thiên nhìn, hắn có phần không nhịn được, mắt hắn lập tức xoay chuyển một cái chỉ vào Tiêu Lãng nói:
- Đã sớm nghe nói, nhà ngươi có hai Tiểu ma nữ xinh đẹp, thiên tư tính khí cũng không tồi. Hôm nay ta dẫn theo cháu trai nhà ta tới. Cháu trai nhà ta cũng anh tuấn đẹp trai thiên tư tuyệt thế, vừa vặn... ghép thành đôi với Tiểu ma nữ nhà ngươi!
- Phốc...
Đám người Hiên Viên Thiên Tâm thiếu chút nữa đều phun máu. Vô số hộ vệ cũng liếc mắt khinh thường. Tiểu ma nữ nhà Tinh quân Hình Thiên còn cong miệng hoàn toàn không che giấu vẻ trào phúng.
Tiêu Lãng với mái đầu bạc trắng, tướng mạo tầm thường, làm gì có liên quan gì với anh tuấn đẹp trai chứ? Thiên tư tuyệt thế? Đây hoàn toàn là mở mắt nói lời bịa đặt!
Thần khí thể, không chịu nổi người này...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.