Quyển 4 - Chương 86: Lăn ra
Yêu Dạ
10/12/2014
Dạ Nguyệt Thành vốn là tiểu thành. Bởi vì thành này gần núi Dạ Ma nhất.
Sau khi núi Dạ Ma bắt đầu phun trào linh mạch hơn một trăm năm, Dạ
Nguyệt Thành lập tức nhanh chóng trở nên phồn hoa. Giờ phút này tiểu
thành đã biến thành đại thành đứng thứ nhì tại Dạ Sâm Phủ.
Trong Dạ Nguyệt Thành có rất nhiều đại gia tộc, những gia tộc này hoặc nhiều hoặc ít đều và Dạ gia có chút quan hệ. Những gia tộc này tạo thành một liên minh chia cắt khu vực bên ngoài núi Dạ Ma. Những năm gần đây số lần núi Dạ Ma phun trào linh mạch càng ngày càng nhiều. Những gia tộc này cũng nhanh chóng lớn mạnh. Tất cả đều giàu nứt đố đổ vách, trong gia tộc cường giả nhiều như mây.
Vù!
Truyền tống trận của Dạ Nguyệt Thành phát ra một hào quang. Hai thân ảnh chậm rãi xuất hiện. Một người mặc cẩm y, khí độ bất phàm xem ra rất giống với một công tử đại gia tộc. Một người vẻ mặt lại vô cùng khẩn trương lo lắng, trên người mặc áo khoác màu tím. Người này vừa truyền tống tới, lập tức nơm nớp lo sợ đưa mắt nhìn xung quanh.
- Theo ta!
Tiêu Lãng không để ý tới ánh mắt hiếu kỳ của đám võ giả đứng trên quảng trường gần đó, lập tức bước nhanh ra khỏi thành. Bát gia cũng không hỏi thêm nữa, thành thật đi theo phía sau!
- Sơn trang kia ở đâu?
Vừa ra khỏi thành, Tiêu Lãng lập tức xoay người lại hỏi Bát gia. Bát gia chỉ về phía đông. Hắn còn chưa nói gì, thân thể đã bị Tiêu Lãng nhấc lên, chạy như điên về phía đông.
Tu luyện chiến kỹ Thiên Ma đến tầng thứ bốn, giờ phút này thân thể Tiêu Lãng đã đạt đến Chư Vương đỉnh phong, tốc độ vô cùng nhanh, giống như gió cuốn điện giật, trực tiếp chạy như điên không nhìn đường.
Núi Dạ Ma cách Dạ Nguyệt Thành cũng không xa. Chỉ một lát sau, Tiêu Lãng đã có thể nhìn thấy một dãy núi cực lớn, cao không thấy đỉnh. Xung quanh đều bị sương mù màu trắng bao phủ, hoàn toàn không nhìn thấy ngọn núi bên trong.
Nhìn ngọn núi cao này, sợ rằng ngựa chạy tới đỉnh cũng ngã lăn ra chết.
Cho dù đã nhìn thấy núi Dạ Ma, lấy tốc độ của Tiêu Lãng nhanh như vậy, vẫn lao nhanh thêm một canh giờ, mới nhìn thấy vô số sơn trang ở dưới chân núi.
- Núi Dạ Ma này thật lớn!
Càng tới gần núi Dạ Ma, càng cảm giác ngọn núi này thật hùng vĩ và bao la. Giờ phút này hai người vẫn còn cách núi Dạ Ma mấy chục dặm. Trong lòng Tiêu Lãng lại một cảm giác khiếp sợ. Hắn cảm giác đây không phải là một ngọn núi, mà giống như một con đại thú cực lớn. Khí tức kia có thể so sánh với thú hoàng ngàn vạn năm trong vực sâu tử vong, khiến người ta cảm thấy áp lực đè nặng.
Cảm giác được Tiêu Lãng có biến đổi khác thường, Bát gia lập tức giải thích cho hắn biết:
- Đến buổi tối, núi Dạ Ma càng kinh khủng hơn. Hơn nữa chỉ cần trời tối, bất kỳ người nào tới gần lớp sương trắng ngàn mét xung quanh núi Dạ Ma, đều bị hút vào bên trong, cũng không thể ra ngoài được nữa. Đây cũng là nguyên nhân khiến nó được gọi là núi Dạ Ma.
- Hút vào trong? Lẽ nào cái này cũng là mộ của một đại đế sao?
Tiêu Lãng âm thầm kinh hãi, nhưng không hỏi quá nhiều. Ánh mắt hắn lại đảo qua vô số sơn trang ở dưới chân núi. Hắn hỏi Bát gia:
- Là sơn trang nào?
Bát gia do dự một chút, cuối cùng vẫn nói:
- Sơn trang thứ ba bên trái!
Vèo!
Tiêu Lãng lập tức chuyển hướng, nhanh chóng chạy về phía bên trái. Giờ phút này bọn họ đã ở dưới chân núi, đường đi khá mấp mô. Tiêu Lãng không đi theo đại đạo mà cứ lao thẳng lên. Dựa vào lực lượng thân thể, giống như một con mãnh thú, không ngừng bắn nhanh về phía trước.
- Là sơn trang kia đúng không?
Tiêu Lãng đứng ở trên một khe núi nhỏ, ánh mắt như tên bắn, tập trung nhìn một sơn trang cực lớn cách đó mười dặm, gằn giọng nói.
Trong mắt Bát gia đều là hận ý gật đầu, nhưng lại có chút sợ hãi nói:
- Thiếu chủ, người không nên vọng động. Chuyện này cần phải bàn bạc kỹ càng đã!
- Ngươi ở đây ở lại!
Lời còn chưa nói hết, Tiêu Lãng đã nói tiếp một câu, thân thể giống như một cơn lốc lao về phía trước, khí thế toàn thịnh, dáng vẻ lại cực kỳ bá đạo điên cuồng lao về phía trước.
Tiêu Lãng rất nhanh đã vượt qua khoảng cách mười dặm. Từ phía xa, hắn nhìn thấy ở cửa sơn trang có hơn mười võ giả Chư Vương đang canh phòng. Trên cửa lớn vẫn treo một tấm biển cực lớn sơn trang Vọng Nguyệt. Tiêu Lãng còn chưa tới gần đã bắt đầu rống lên:
- Trang chủ sơn trang Vọng Nguyệt, lăn ra đây cho ta!
Giọng nói của Tiêu Lãng giống như sấm sét giữa trời quang, cực kỳ vang dội. Ngay cả Bát gia nấp ở phía sau khe núi cũng nghe thấy rõ ràng. Hắn bị dọa, thân thể run lên. Tuy rằng hắn nhìn ra được, thực lực của Tiêu Lãng dường như mạnh hơn so với Tiêu Phù Đồ một chút, nhưng... Trong sơn trang Vọng Nguyệt có mấy ngàn võ giả, trong đó còn có hai cường giả Nhân Hoàng.
Vèo!
Hơn mười tên võ giả Chư Vương canh giữ ở ngoài cửa lớn đã sớm vọt tới. Trong sơn trang cũng có vô số võ giả bay lên trời. Ánh mắt tất cả bọn họ đều tập trung vào Tiêu Lãng. Trong nháy mắt, vô số sát khí lạnh lẽo tràn ngập cả sơn trang.
Không ngờ lại có người dám tới khiêu khích sơn trang Vọng Nguyệt như vậy?
Hơn mười võ giả canh gác ở cửa đã bao vây xung quanh Tiêu Lãng. Trong tay bọn họ đều là binh khí thượng phẩm. Trên binh khí huyền lực vờn quanh, chỉ chờ nhân vật lớn trong sơn trang ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ trực tiếp xong tới chém người.
Vèo!
Trong sơn trang có mấy chục người bay tới. Dẫn đầu chính là một võ giả Chư Vương đỉnh phong. Ánh mắt của hắn lạnh như băng nhìn Tiêu Lãng. Sau khi xác định Tiêu Lãng không phải là công tử đại gia tộc tại Dạ Nguyệt Thành, lúc này hắn mới quát lạnh:
- Ngươi là người phương nào? Dám cả gan gây sự tại sơn trang Vọng Nguyệt này sao? Ngươi có biết nơi này là địa bàn của ai không?
Tiêu Lãng ngạo nghễ đứng thẳng giữa sân, không thèm để ý tới đám võ giả đứng xung quanh, chỉ chú ý tới tên võ giả Chư Vương đỉnh phong đang đứng phía xa, lạnh lùng hỏi:
- Tiêu Phù Đồ và Tiêu Ma Thần ở đâu?
Võ giả Chư Vương đỉnh phong nhíu mày, nghi hoặc nhìn sang người bên cạnh hỏi:
- Ai là Tiêu Phù Đồ, Tiêu Ma Thần?
Đám hộ vệ xung quanh cũng cảm thấy cực kỳ nghi hoặc. Đột nhiên có một người chợt nhớ tới điều gì, vội nói:
- Dường như mấy tháng trước, lúc công tử bắt nữ tử có thần hồn Thiên phẩm kia, có bắt một người tên là Tiêu Phù Đồ?
- Bắt hắn!
Võ giả Chư Vương đỉnh phong nghe đến đó đột nhiên gầm thét. Nhất thời đám võ giả Chư Vương đứng xung quanh lập tức phóng về phía Tiêu Lãng.
Thân thể Tiêu Lãng lại động trước bọn họ. Hai chân hắn giẫm mạnh xuống mặt đất. Phiến đá dưới chân hắn nhất thời nứt ra. Thân thể của hắn giống như đạn pháo bay thẳng đến chỗ võ giả Chư Vương đỉnh phong. Hắn lại không để ý tới công kích của đám võ giả Chư Vương còn lại.
Leng keng!
Vô số binh khí chém vào trên người Tiêu Lãng, lại phát ra tiếng kim loại va chạm vào nhau. Y phục của Tiêu Lãng bị chém thành từng vết, nhưng thân thể lại hoàn toàn không có chuyện gì. Trái lại những binh khí kia đàn hồi, văng ra ngoài.
Bảy, tám võ giả công kích Tiêu Lãng lập tức trợn tròn mắt. Trong mắt bọn họ loé lên một sự mê man, dường như đang nghi hoặc thân thể Tiêu Lãng làm bằng sắt, hay binh khí của bọn họ là giả?
- Chết đi!
Hai tay Tiêu Lãng hóa thành lợi trảo, dễ dàng đâm xuyên qua vòng bảo hộ huyền lực của đám võ giả cấp thấp gần đó. Tốc độ của hắn nhanh như vậy, vừa nãy mấy tên võ giả kia theo bản năng có chút hoảng hốt, giờ phút này mới giật mình tỉnh lại, đã phát hiện một lợi trảo đâm xuyên qua trái tim bọn họ!
Một mình đối mặt, sáu võ giả Chư Vương đã chết, hai võ giả bị trọng thương bay ngược ra ngoài.
- Chiến kỹ Thiên Ma tứ trọng!
Võ giả Chư Vương đỉnh phong hiển nhiên là một người biết điều. Hắn lập tức gầm thét một tiếng, một thiết quyền với huyền lực vờn quanh lao đi, va chạm với nắm đấm của Tiêu Lãng.
Ầm!
Tiêu Lãng và võ giả Chư Vương đỉnh phong đồng thời bay ngược ra ngoài. Tiêu Lãng vừa bị đập rơi xuống mặt đất lập tức bắn mạnh lên, vọt vào trong đám võ giả Chư Vương kia. Hắn dùng thân thể cường đại cứng rắn chống đỡ công kích của bọn chúng. Hai tay hắn nhanh như tia chớp đưa ra. Mỗi lần hắn công kích, kẻ địch không chết ắt sẽ bị thương.
Chỉ trong mấy lần chớp mắt, hắn đã giết chết hơn mười người. Vô số tiếng kêu thảm thiết vang lên. Phía ngoài cửa lớn của sơn trang, máu tươi đã nhuộm đỏ mặt đất.
Vèo!
Tiếng kêu thảm thiết khiến tất cả võ giả trong sơn trang giật mình. Chỉ trong khoảnh khắc, vô số bóng người bay lên không trung. Phải có tới mấy ngàn người. Nhìn thấy Tiêu Lãng ở bên ngoài sơn trang đang không ngừng truy sát võ giả Chư Vương, mỗi lần hai tay lóe lên sẽ có một người chết đi, trong nháy mắt sắc mặt tất cả bọn họ trở nên thâm trầm. Tất cả quát lớn bay về phía cửa lớn của sơn trang.
- Người nào dám làm càn tại sơn trang Vọng Nguyệt?
Một tiếng quát lớn, hai khí tức cường đại từ hậu viện của sơn trang truyền tới. Hai lão già mặc hoa bào giống như hai viên lưu tinh cắt phá trời cao, chớp mắt đã bay đến cửa sơn trang.
- Tiểu tặc, muốn chết!
Nhìn thấy Tiêu Lãng vẫn giết người không chút kiêng kỵ, một võ giả Nhân Hoàng lập tức nổi giận vọt tới. Trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một thanh bảo đao, mang theo tư thế kinh thiên động địa, chém phá hư không, chém về thân thể Tiêu Lãng!
Trong Dạ Nguyệt Thành có rất nhiều đại gia tộc, những gia tộc này hoặc nhiều hoặc ít đều và Dạ gia có chút quan hệ. Những gia tộc này tạo thành một liên minh chia cắt khu vực bên ngoài núi Dạ Ma. Những năm gần đây số lần núi Dạ Ma phun trào linh mạch càng ngày càng nhiều. Những gia tộc này cũng nhanh chóng lớn mạnh. Tất cả đều giàu nứt đố đổ vách, trong gia tộc cường giả nhiều như mây.
Vù!
Truyền tống trận của Dạ Nguyệt Thành phát ra một hào quang. Hai thân ảnh chậm rãi xuất hiện. Một người mặc cẩm y, khí độ bất phàm xem ra rất giống với một công tử đại gia tộc. Một người vẻ mặt lại vô cùng khẩn trương lo lắng, trên người mặc áo khoác màu tím. Người này vừa truyền tống tới, lập tức nơm nớp lo sợ đưa mắt nhìn xung quanh.
- Theo ta!
Tiêu Lãng không để ý tới ánh mắt hiếu kỳ của đám võ giả đứng trên quảng trường gần đó, lập tức bước nhanh ra khỏi thành. Bát gia cũng không hỏi thêm nữa, thành thật đi theo phía sau!
- Sơn trang kia ở đâu?
Vừa ra khỏi thành, Tiêu Lãng lập tức xoay người lại hỏi Bát gia. Bát gia chỉ về phía đông. Hắn còn chưa nói gì, thân thể đã bị Tiêu Lãng nhấc lên, chạy như điên về phía đông.
Tu luyện chiến kỹ Thiên Ma đến tầng thứ bốn, giờ phút này thân thể Tiêu Lãng đã đạt đến Chư Vương đỉnh phong, tốc độ vô cùng nhanh, giống như gió cuốn điện giật, trực tiếp chạy như điên không nhìn đường.
Núi Dạ Ma cách Dạ Nguyệt Thành cũng không xa. Chỉ một lát sau, Tiêu Lãng đã có thể nhìn thấy một dãy núi cực lớn, cao không thấy đỉnh. Xung quanh đều bị sương mù màu trắng bao phủ, hoàn toàn không nhìn thấy ngọn núi bên trong.
Nhìn ngọn núi cao này, sợ rằng ngựa chạy tới đỉnh cũng ngã lăn ra chết.
Cho dù đã nhìn thấy núi Dạ Ma, lấy tốc độ của Tiêu Lãng nhanh như vậy, vẫn lao nhanh thêm một canh giờ, mới nhìn thấy vô số sơn trang ở dưới chân núi.
- Núi Dạ Ma này thật lớn!
Càng tới gần núi Dạ Ma, càng cảm giác ngọn núi này thật hùng vĩ và bao la. Giờ phút này hai người vẫn còn cách núi Dạ Ma mấy chục dặm. Trong lòng Tiêu Lãng lại một cảm giác khiếp sợ. Hắn cảm giác đây không phải là một ngọn núi, mà giống như một con đại thú cực lớn. Khí tức kia có thể so sánh với thú hoàng ngàn vạn năm trong vực sâu tử vong, khiến người ta cảm thấy áp lực đè nặng.
Cảm giác được Tiêu Lãng có biến đổi khác thường, Bát gia lập tức giải thích cho hắn biết:
- Đến buổi tối, núi Dạ Ma càng kinh khủng hơn. Hơn nữa chỉ cần trời tối, bất kỳ người nào tới gần lớp sương trắng ngàn mét xung quanh núi Dạ Ma, đều bị hút vào bên trong, cũng không thể ra ngoài được nữa. Đây cũng là nguyên nhân khiến nó được gọi là núi Dạ Ma.
- Hút vào trong? Lẽ nào cái này cũng là mộ của một đại đế sao?
Tiêu Lãng âm thầm kinh hãi, nhưng không hỏi quá nhiều. Ánh mắt hắn lại đảo qua vô số sơn trang ở dưới chân núi. Hắn hỏi Bát gia:
- Là sơn trang nào?
Bát gia do dự một chút, cuối cùng vẫn nói:
- Sơn trang thứ ba bên trái!
Vèo!
Tiêu Lãng lập tức chuyển hướng, nhanh chóng chạy về phía bên trái. Giờ phút này bọn họ đã ở dưới chân núi, đường đi khá mấp mô. Tiêu Lãng không đi theo đại đạo mà cứ lao thẳng lên. Dựa vào lực lượng thân thể, giống như một con mãnh thú, không ngừng bắn nhanh về phía trước.
- Là sơn trang kia đúng không?
Tiêu Lãng đứng ở trên một khe núi nhỏ, ánh mắt như tên bắn, tập trung nhìn một sơn trang cực lớn cách đó mười dặm, gằn giọng nói.
Trong mắt Bát gia đều là hận ý gật đầu, nhưng lại có chút sợ hãi nói:
- Thiếu chủ, người không nên vọng động. Chuyện này cần phải bàn bạc kỹ càng đã!
- Ngươi ở đây ở lại!
Lời còn chưa nói hết, Tiêu Lãng đã nói tiếp một câu, thân thể giống như một cơn lốc lao về phía trước, khí thế toàn thịnh, dáng vẻ lại cực kỳ bá đạo điên cuồng lao về phía trước.
Tiêu Lãng rất nhanh đã vượt qua khoảng cách mười dặm. Từ phía xa, hắn nhìn thấy ở cửa sơn trang có hơn mười võ giả Chư Vương đang canh phòng. Trên cửa lớn vẫn treo một tấm biển cực lớn sơn trang Vọng Nguyệt. Tiêu Lãng còn chưa tới gần đã bắt đầu rống lên:
- Trang chủ sơn trang Vọng Nguyệt, lăn ra đây cho ta!
Giọng nói của Tiêu Lãng giống như sấm sét giữa trời quang, cực kỳ vang dội. Ngay cả Bát gia nấp ở phía sau khe núi cũng nghe thấy rõ ràng. Hắn bị dọa, thân thể run lên. Tuy rằng hắn nhìn ra được, thực lực của Tiêu Lãng dường như mạnh hơn so với Tiêu Phù Đồ một chút, nhưng... Trong sơn trang Vọng Nguyệt có mấy ngàn võ giả, trong đó còn có hai cường giả Nhân Hoàng.
Vèo!
Hơn mười tên võ giả Chư Vương canh giữ ở ngoài cửa lớn đã sớm vọt tới. Trong sơn trang cũng có vô số võ giả bay lên trời. Ánh mắt tất cả bọn họ đều tập trung vào Tiêu Lãng. Trong nháy mắt, vô số sát khí lạnh lẽo tràn ngập cả sơn trang.
Không ngờ lại có người dám tới khiêu khích sơn trang Vọng Nguyệt như vậy?
Hơn mười võ giả canh gác ở cửa đã bao vây xung quanh Tiêu Lãng. Trong tay bọn họ đều là binh khí thượng phẩm. Trên binh khí huyền lực vờn quanh, chỉ chờ nhân vật lớn trong sơn trang ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ trực tiếp xong tới chém người.
Vèo!
Trong sơn trang có mấy chục người bay tới. Dẫn đầu chính là một võ giả Chư Vương đỉnh phong. Ánh mắt của hắn lạnh như băng nhìn Tiêu Lãng. Sau khi xác định Tiêu Lãng không phải là công tử đại gia tộc tại Dạ Nguyệt Thành, lúc này hắn mới quát lạnh:
- Ngươi là người phương nào? Dám cả gan gây sự tại sơn trang Vọng Nguyệt này sao? Ngươi có biết nơi này là địa bàn của ai không?
Tiêu Lãng ngạo nghễ đứng thẳng giữa sân, không thèm để ý tới đám võ giả đứng xung quanh, chỉ chú ý tới tên võ giả Chư Vương đỉnh phong đang đứng phía xa, lạnh lùng hỏi:
- Tiêu Phù Đồ và Tiêu Ma Thần ở đâu?
Võ giả Chư Vương đỉnh phong nhíu mày, nghi hoặc nhìn sang người bên cạnh hỏi:
- Ai là Tiêu Phù Đồ, Tiêu Ma Thần?
Đám hộ vệ xung quanh cũng cảm thấy cực kỳ nghi hoặc. Đột nhiên có một người chợt nhớ tới điều gì, vội nói:
- Dường như mấy tháng trước, lúc công tử bắt nữ tử có thần hồn Thiên phẩm kia, có bắt một người tên là Tiêu Phù Đồ?
- Bắt hắn!
Võ giả Chư Vương đỉnh phong nghe đến đó đột nhiên gầm thét. Nhất thời đám võ giả Chư Vương đứng xung quanh lập tức phóng về phía Tiêu Lãng.
Thân thể Tiêu Lãng lại động trước bọn họ. Hai chân hắn giẫm mạnh xuống mặt đất. Phiến đá dưới chân hắn nhất thời nứt ra. Thân thể của hắn giống như đạn pháo bay thẳng đến chỗ võ giả Chư Vương đỉnh phong. Hắn lại không để ý tới công kích của đám võ giả Chư Vương còn lại.
Leng keng!
Vô số binh khí chém vào trên người Tiêu Lãng, lại phát ra tiếng kim loại va chạm vào nhau. Y phục của Tiêu Lãng bị chém thành từng vết, nhưng thân thể lại hoàn toàn không có chuyện gì. Trái lại những binh khí kia đàn hồi, văng ra ngoài.
Bảy, tám võ giả công kích Tiêu Lãng lập tức trợn tròn mắt. Trong mắt bọn họ loé lên một sự mê man, dường như đang nghi hoặc thân thể Tiêu Lãng làm bằng sắt, hay binh khí của bọn họ là giả?
- Chết đi!
Hai tay Tiêu Lãng hóa thành lợi trảo, dễ dàng đâm xuyên qua vòng bảo hộ huyền lực của đám võ giả cấp thấp gần đó. Tốc độ của hắn nhanh như vậy, vừa nãy mấy tên võ giả kia theo bản năng có chút hoảng hốt, giờ phút này mới giật mình tỉnh lại, đã phát hiện một lợi trảo đâm xuyên qua trái tim bọn họ!
Một mình đối mặt, sáu võ giả Chư Vương đã chết, hai võ giả bị trọng thương bay ngược ra ngoài.
- Chiến kỹ Thiên Ma tứ trọng!
Võ giả Chư Vương đỉnh phong hiển nhiên là một người biết điều. Hắn lập tức gầm thét một tiếng, một thiết quyền với huyền lực vờn quanh lao đi, va chạm với nắm đấm của Tiêu Lãng.
Ầm!
Tiêu Lãng và võ giả Chư Vương đỉnh phong đồng thời bay ngược ra ngoài. Tiêu Lãng vừa bị đập rơi xuống mặt đất lập tức bắn mạnh lên, vọt vào trong đám võ giả Chư Vương kia. Hắn dùng thân thể cường đại cứng rắn chống đỡ công kích của bọn chúng. Hai tay hắn nhanh như tia chớp đưa ra. Mỗi lần hắn công kích, kẻ địch không chết ắt sẽ bị thương.
Chỉ trong mấy lần chớp mắt, hắn đã giết chết hơn mười người. Vô số tiếng kêu thảm thiết vang lên. Phía ngoài cửa lớn của sơn trang, máu tươi đã nhuộm đỏ mặt đất.
Vèo!
Tiếng kêu thảm thiết khiến tất cả võ giả trong sơn trang giật mình. Chỉ trong khoảnh khắc, vô số bóng người bay lên không trung. Phải có tới mấy ngàn người. Nhìn thấy Tiêu Lãng ở bên ngoài sơn trang đang không ngừng truy sát võ giả Chư Vương, mỗi lần hai tay lóe lên sẽ có một người chết đi, trong nháy mắt sắc mặt tất cả bọn họ trở nên thâm trầm. Tất cả quát lớn bay về phía cửa lớn của sơn trang.
- Người nào dám làm càn tại sơn trang Vọng Nguyệt?
Một tiếng quát lớn, hai khí tức cường đại từ hậu viện của sơn trang truyền tới. Hai lão già mặc hoa bào giống như hai viên lưu tinh cắt phá trời cao, chớp mắt đã bay đến cửa sơn trang.
- Tiểu tặc, muốn chết!
Nhìn thấy Tiêu Lãng vẫn giết người không chút kiêng kỵ, một võ giả Nhân Hoàng lập tức nổi giận vọt tới. Trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một thanh bảo đao, mang theo tư thế kinh thiên động địa, chém phá hư không, chém về thân thể Tiêu Lãng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.