Quyển 4 - Chương 85: Thiếu chủ đừng kích động
Yêu Dạ
09/12/2014
Bốn người Tiêu Phù Đồ một đường tiếp nhận nhiệm vụ đi tới Dạ Sâm Phủ.
Dù bọn họ tiếp nhận nhiệm vụ đều cực khổ như thế nhưng không có mấy
huyễn thạch. Chỉ có điều bọn họ lại có thể đi theo đội buôn nhanh chóng
di chuyển.
Cuối cùng nửa năm trước bọn họ đã tới Dạ Sâm Phủ. Bọn họ ảo tưởng giống như vô số người thám hiểm, ở lại bên ngoài núi Dạ Ma, chờ đợi linh mạch phun trào để thu hoạch được thật nhiều huyền thạch, hoặc là nhận được một viên huyền thạch Địa phẩm Thiên phẩm gì đó.
Bát gia gặp được thê tử trên đường tới Dạ Sâm Phủ. Nàng cũng là võ giả lang bạt từ vực diện tới Thiên Châu, cũng là võ giả tiếp nhận nhiệm vụ để đến Dạ Sâm Phủ truy tìm bảo vật. Nữ tử này nhan sắc cũng không quá xuất chúng, thần hồn chỉ tới Huyền phẩm, thực lực thấp, cũng chỉ tới Chúng Sinh thất trọng. Mà khi đó Bát gia đã đạt đến Chiến Đế đỉnh phong!
Nữ tử này rất giống với thê tử đã chết trước đây của Bát gia. Đặc biệt là đôi mắt kia, quả thực giống nhau như đúc. Bát gia đã chìm sâu vào trong đôi mắt ấy. Sau khi cùng tới Dạ Sâm Phủ, hắn đã thành công cưới được nữ tử này.
Đoàn bốn người đã biến thành năm người, lại thêm một sự trói buộc. Tiêu Phù Đồ cũng không quá chú ý, trái lại thật lòng chúc mừng Bát gia. Năm người thẳng tiến đến núi Dạ Ma, cũng giống như vô số người thám hiểm khác, chờ đợi ở một nơi địa thế vô cùng hiểm trở, hy vọng linh mạch núi Dạ Ma phun trào.
Năm người có vận khí không tệ. Trong nửa tháng ngắn ngủi, núi Dạ Ma phun trào hai lần. Năm người lấy được mấy chục viên huyền thạch. Tiêu Phù Đồ lập tức lập tức luyện hóa, thực lực đạt được Chư Vương ngũ trọng, phối hợp với thiên đạo ẩn chứa công kích kia, nếu như đánh lén thành công cho dù Chư Vương đỉnh phong cũng có thể thuấn sát!
Tất cả đều đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp. Nếu cứ tiếp tục như vậy, thực lực của mọi người có thể được nâng cao, tại Thiên Châu cũng có thể miễn cưỡng được tiếp tục sống. Chí ít sẽ không bị một võ giả Chư Vương truy sát.
Đáng tiếc, ba tháng trước thần hồn thê tử của Bát gia đột nhiên biến đổi khác thường.
Tại đại lục Thần Hồn đều thường xuyên có thần hồn biến đổi khác thường. Tại Thiên Châu càng bình thường hơn. Nhưng vấn đề là thần hồn của nàng biến đổi cực kỳ kỳ lạ, thanh thế vô cùng lớn. Hào quang màu vàng kim chiếu sáng khắp bầu trời xung quanh. Khí tức kia đã khiến Bát gia đột phá Chiến Thánh cũng không thể động đậy.
Thần hồn thê tử Bát gia do Huyền phẩm biến đổi thành Thiên phẩm. Không cần phải nói thần hồn Thiên phẩm trân quý tới mức nào. Đây vốn là chuyện tốt, chuyện rất rất tốt! Chỉ có điều... cuối cùng chuyện tốt đã biến thành chuyện xấu.
Thời điểm thần hồn biến đổi, kèm theo hiện tượng khác thường, đã khiến cho một công tử ở sơn trang gần đó chú ý. Thần hồn Thiên phẩm trân quý như vậy, công tử kia tất nhiên muốn mời chào. Chỉ có điều Bát gia đã quen với cuộc sống tự do tự tại, tất nhiên không muốn tiếp tục trở thành chó săn cho người khác, nên đã dùng lời lẽ uyển chuyển cự tuyệt.
Công tử một đại gia tộc bị một võ giả Chúng Sinh cảnh từ chối, kết quả thế nào tất nhiên không cần nói cũng biết. Thê tử Bát gia trực tiếp bị bắt. Bát gia bị phế. Tiêu Phù Đồ nổi giận ra tay, bị đánh trọng thương. Lục Minh Tiêu Ma Thần cũng bị bắt. Nếu không phải thê tử Bát gia liều mạng cầu xin, sợ là giờ phút này Bát gia đã chết.
Ba người Tiêu Phù Đồ trở thành nô lệ. Còn thê tử, hài tử của Bát gia bị người ta bắt đi, tung tích thế nào không rõ. Bản thân Bát gia bị phế bỏ đan điền, trở thành một tên phế nhân.
Tự trách, áy náy, lo lắng, tuyệt vọng!
Vô số tâm tình tiêu cực đã dằn vặt Bát gia tới bộ dạng như hiện nay. Tiêu Phù Đồ hết sức chiếu cố đối với hắn, nhưng bởi vì chuyện này đã liên lụy tới cha con hắn và Lục Minh. Vợ hắn có thai mấy tháng, giờ phút này lại không rõ tung tích. Mấy tháng qua Bát gia gặp bao nhiêu cực khổ có thể tưởng tượng ra được...
Tiêu Lãng rất có thể hiểu được tâm tình Bát gia. Nhìn Bát gia nghẹn ngào không ngừng run rẩy, tức giận trong lòng hắn lại tăng vọt. Nhưng thần sắc của hắn lại trở nên cực kỳ bình tĩnh. Hắn có chút nghi ngờ hỏi:
- Bát gia, ngươi làm sao vào được phủ thành? Ngươi ở gần quảng trường đi tới đi lui làm gì?
May mà Bát gia ở trong phủ thành, bằng không Tiêu Lãng sẽ bỏ qua hắn.
Bát gia ngẩng đầu, trên mặt đầy hi vọng nói:
- Ta nghe người ta nói giờ phút này Đao thiếu hiệp là công tử Thần Khải phủ? Ta không có cách nào đi tìm hắn, chỉ có ở trong phủ thành thử thời vận, hy vọng Đao thiếu hiệp truyền tống đi ngang qua đây. Không nghĩ tới trời không phụ lòng ta, lại cho ta gặp được thiếu chủ. Thiếu chủ có thể đi truyền tống trận, thực lực cũng trở nên cường đại như vậy, nhất định là Đao thiếu hiệp đã đưa người từ đại lục Thần Hồn đến đây? Ngươi... Có thể đi cầu xin Đao thiếu hiệp, cứu giúp đám người đại nhân Phù Đồ và thê tử ta?
Tiêu Lãng ngạc nhiên. Hắn không nghĩ tới lại là nguyên nhân này, mới khiến cho hắn may mắn gặp được Bát gia. Hắn nhìn cặp mắt đầy mong chờ của Bát gia, cười khổ nói:
- Không thể!
- Tại sao? Thiếu chủ...
Thân thể Bát gia chấn động, lại muốn quỳ xuống khẩn cầu Tiêu Lãng. Tiêu Lãng dùng một tay nắm lấy Bát gia không cho hắn quỳ xuống, cười khổ giải thích:
- Không phải ta không muốn Tiểu Đao tới hỗ trợ, chỉ có điều sau khi ta đến Thiên Châu, căn bản chưa từng gặp được Tiểu Đao. Hơn nữa ta cũng chỉ một thân một mình tới Thiên Châu. Cho dù ta đi Thần Khải phủ, cũng không nhất định có thể gặp được Tiểu Đao. Cho nên chuyện nhờ Tiểu Đao tới hỗ trợ, ngươi đừng nên nghĩ tới nữa!
- A!
Bát gia đặt mông ngồi dưới đất, nhất thời trên mặt đầy tuyệt vọng. Mắt hắn nhắm lại, thân thể lại trở nên lọm khọm.
- Bát gia, đứng lên!
Tiêu Lãng nhìn thấy Bát gia như vậy, khe khẽ thở dài. Chuyện này xem ra thực sự là đả kích quá lớn đối với Bát gia. Thiên Châu tàn khốc như vậy chắc hẳn đã tiêu diệt toàn bộ hùng tâm tráng chí, khí phách của hắn, cũng giống như Ẩn đế và Thanh Minh năm đó.
Hắn thấy Bát gia không nhúc nhích, một tay nâng hắn dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn Bát gia nói:
- Tiểu Đao không thể giúp được, không phải còn có ta sao? Ngươi suy sụp cái gì? Lẽ nào ta sẽ để mặc các ngươi không quan tâm soa?
- Vô dụng, thiếu chủ, vô dụng! Chuyện này nếu gia tộc Đao thiếu hiệp không ra tay, bất kỳ ai cũng không cứu được bọn họ!
Bát gia không ngừng lắc đầu, trên mặt đầy cay đắng, giải thích:
- Ta đã tìm hiểu rõ ràng thân phận của công tử kia. Gia tộc của bọn họ là đại gia tộc tại Dạ Nguyệt Thành. Trong tộc có ít nhất có hơn mười cường giả Nhân Hoàng. Nghe nói gia tộc bọn họ và thành chủ Dạ Nguyệt Thành là thân gia! Đừng nói một mình ngươi, cho dù nhiều người hơn nữa cũng vô dụng. Thành chủ Dạ Nguyệt Thành lại là người của Dạ gia. Dạ gia thống trị Dạ Sâm Phủ!
- Phiền toái như vậy sao?
Tiêu Lãng hơi nhíu mày, trầm ngâm một hồi. Hắn đột nhiên mở miệng hỏi:
- Dạ Sâm Phủ này có cường giả Thiên Đế không?
Bát gia nhìn Tiêu Lãng một chút, không rõ vì sao Tiêu Lãng lại muốn hỏi điều này, nhưng hắn vẫn thành thật đáp lại:
- Trước đây có hai Thiên Đế, mấy chục năm trước đi tới núi Dạ Ma đã chết rồi. Toàn bộ Dạ Sâm Phủ dường như không có cường giả Thiên Đế. Chỉ có điều có người nói Dạ gia và Thiên Đế Lạc Diệp có quan hệ không tệ...
- Vây, đi thôi!
Tiêu Lãng gật đầu, nhấc Bát gia lên chạy vào trong thành. Bát gia mơ hồ nhìn Tiêu Lãng vài lần, cuối cùng vẫn không nhịn được, mở miệng hỏi:
- Thiếu chủ, chúng ta đi đâu?
- Đi phủ thành, truyền tống tới Dạ Nguyệt Thành cứu người!
Tiêu Lãng quay đầu nhìn hắn một chút, giải thích.
- Cứu người?
Bát gia bị doạ, thân thể run lên vội vàng nói:
- Thiếu chủ, thiếu chủ đừng kích động. Thiếu chủ chỉ có chút thực lực như vậy, đi chính là chịu chết. Gia tộc kia có hơn mười cường giả Nhân Hoàng. Trong Dạ Nguyệt Thành còn có cường giả nhiều như mây...
- Thôi, ngươi đừng nhiều lời nữa. Tình hình thế nào, ta đã biết. Ta tự có chủ trương!
Tiêu Lãng trực tiếp bá đạo cắt ngang lời Bát gia nói, trong ánh mắt lóe lên hàn ý, khóe miệng cong lên đầy yêu khí lẫm liệt, lạnh lùng nói một tiếng:
- Cường giả Nhân Hoàng rất mạnh sao? Một năm trước tiểu ca đã từng giết qua. Dám bắt thúc thúc Phù Đồ và Ma Thần sao? Ngày hôm nay cho dù có phải khiến Dạ Sâm Phủ huyên náo tới long trời lở đất, tiểu ca cũng sẽ không tiếc!
Cuối cùng nửa năm trước bọn họ đã tới Dạ Sâm Phủ. Bọn họ ảo tưởng giống như vô số người thám hiểm, ở lại bên ngoài núi Dạ Ma, chờ đợi linh mạch phun trào để thu hoạch được thật nhiều huyền thạch, hoặc là nhận được một viên huyền thạch Địa phẩm Thiên phẩm gì đó.
Bát gia gặp được thê tử trên đường tới Dạ Sâm Phủ. Nàng cũng là võ giả lang bạt từ vực diện tới Thiên Châu, cũng là võ giả tiếp nhận nhiệm vụ để đến Dạ Sâm Phủ truy tìm bảo vật. Nữ tử này nhan sắc cũng không quá xuất chúng, thần hồn chỉ tới Huyền phẩm, thực lực thấp, cũng chỉ tới Chúng Sinh thất trọng. Mà khi đó Bát gia đã đạt đến Chiến Đế đỉnh phong!
Nữ tử này rất giống với thê tử đã chết trước đây của Bát gia. Đặc biệt là đôi mắt kia, quả thực giống nhau như đúc. Bát gia đã chìm sâu vào trong đôi mắt ấy. Sau khi cùng tới Dạ Sâm Phủ, hắn đã thành công cưới được nữ tử này.
Đoàn bốn người đã biến thành năm người, lại thêm một sự trói buộc. Tiêu Phù Đồ cũng không quá chú ý, trái lại thật lòng chúc mừng Bát gia. Năm người thẳng tiến đến núi Dạ Ma, cũng giống như vô số người thám hiểm khác, chờ đợi ở một nơi địa thế vô cùng hiểm trở, hy vọng linh mạch núi Dạ Ma phun trào.
Năm người có vận khí không tệ. Trong nửa tháng ngắn ngủi, núi Dạ Ma phun trào hai lần. Năm người lấy được mấy chục viên huyền thạch. Tiêu Phù Đồ lập tức lập tức luyện hóa, thực lực đạt được Chư Vương ngũ trọng, phối hợp với thiên đạo ẩn chứa công kích kia, nếu như đánh lén thành công cho dù Chư Vương đỉnh phong cũng có thể thuấn sát!
Tất cả đều đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp. Nếu cứ tiếp tục như vậy, thực lực của mọi người có thể được nâng cao, tại Thiên Châu cũng có thể miễn cưỡng được tiếp tục sống. Chí ít sẽ không bị một võ giả Chư Vương truy sát.
Đáng tiếc, ba tháng trước thần hồn thê tử của Bát gia đột nhiên biến đổi khác thường.
Tại đại lục Thần Hồn đều thường xuyên có thần hồn biến đổi khác thường. Tại Thiên Châu càng bình thường hơn. Nhưng vấn đề là thần hồn của nàng biến đổi cực kỳ kỳ lạ, thanh thế vô cùng lớn. Hào quang màu vàng kim chiếu sáng khắp bầu trời xung quanh. Khí tức kia đã khiến Bát gia đột phá Chiến Thánh cũng không thể động đậy.
Thần hồn thê tử Bát gia do Huyền phẩm biến đổi thành Thiên phẩm. Không cần phải nói thần hồn Thiên phẩm trân quý tới mức nào. Đây vốn là chuyện tốt, chuyện rất rất tốt! Chỉ có điều... cuối cùng chuyện tốt đã biến thành chuyện xấu.
Thời điểm thần hồn biến đổi, kèm theo hiện tượng khác thường, đã khiến cho một công tử ở sơn trang gần đó chú ý. Thần hồn Thiên phẩm trân quý như vậy, công tử kia tất nhiên muốn mời chào. Chỉ có điều Bát gia đã quen với cuộc sống tự do tự tại, tất nhiên không muốn tiếp tục trở thành chó săn cho người khác, nên đã dùng lời lẽ uyển chuyển cự tuyệt.
Công tử một đại gia tộc bị một võ giả Chúng Sinh cảnh từ chối, kết quả thế nào tất nhiên không cần nói cũng biết. Thê tử Bát gia trực tiếp bị bắt. Bát gia bị phế. Tiêu Phù Đồ nổi giận ra tay, bị đánh trọng thương. Lục Minh Tiêu Ma Thần cũng bị bắt. Nếu không phải thê tử Bát gia liều mạng cầu xin, sợ là giờ phút này Bát gia đã chết.
Ba người Tiêu Phù Đồ trở thành nô lệ. Còn thê tử, hài tử của Bát gia bị người ta bắt đi, tung tích thế nào không rõ. Bản thân Bát gia bị phế bỏ đan điền, trở thành một tên phế nhân.
Tự trách, áy náy, lo lắng, tuyệt vọng!
Vô số tâm tình tiêu cực đã dằn vặt Bát gia tới bộ dạng như hiện nay. Tiêu Phù Đồ hết sức chiếu cố đối với hắn, nhưng bởi vì chuyện này đã liên lụy tới cha con hắn và Lục Minh. Vợ hắn có thai mấy tháng, giờ phút này lại không rõ tung tích. Mấy tháng qua Bát gia gặp bao nhiêu cực khổ có thể tưởng tượng ra được...
Tiêu Lãng rất có thể hiểu được tâm tình Bát gia. Nhìn Bát gia nghẹn ngào không ngừng run rẩy, tức giận trong lòng hắn lại tăng vọt. Nhưng thần sắc của hắn lại trở nên cực kỳ bình tĩnh. Hắn có chút nghi ngờ hỏi:
- Bát gia, ngươi làm sao vào được phủ thành? Ngươi ở gần quảng trường đi tới đi lui làm gì?
May mà Bát gia ở trong phủ thành, bằng không Tiêu Lãng sẽ bỏ qua hắn.
Bát gia ngẩng đầu, trên mặt đầy hi vọng nói:
- Ta nghe người ta nói giờ phút này Đao thiếu hiệp là công tử Thần Khải phủ? Ta không có cách nào đi tìm hắn, chỉ có ở trong phủ thành thử thời vận, hy vọng Đao thiếu hiệp truyền tống đi ngang qua đây. Không nghĩ tới trời không phụ lòng ta, lại cho ta gặp được thiếu chủ. Thiếu chủ có thể đi truyền tống trận, thực lực cũng trở nên cường đại như vậy, nhất định là Đao thiếu hiệp đã đưa người từ đại lục Thần Hồn đến đây? Ngươi... Có thể đi cầu xin Đao thiếu hiệp, cứu giúp đám người đại nhân Phù Đồ và thê tử ta?
Tiêu Lãng ngạc nhiên. Hắn không nghĩ tới lại là nguyên nhân này, mới khiến cho hắn may mắn gặp được Bát gia. Hắn nhìn cặp mắt đầy mong chờ của Bát gia, cười khổ nói:
- Không thể!
- Tại sao? Thiếu chủ...
Thân thể Bát gia chấn động, lại muốn quỳ xuống khẩn cầu Tiêu Lãng. Tiêu Lãng dùng một tay nắm lấy Bát gia không cho hắn quỳ xuống, cười khổ giải thích:
- Không phải ta không muốn Tiểu Đao tới hỗ trợ, chỉ có điều sau khi ta đến Thiên Châu, căn bản chưa từng gặp được Tiểu Đao. Hơn nữa ta cũng chỉ một thân một mình tới Thiên Châu. Cho dù ta đi Thần Khải phủ, cũng không nhất định có thể gặp được Tiểu Đao. Cho nên chuyện nhờ Tiểu Đao tới hỗ trợ, ngươi đừng nên nghĩ tới nữa!
- A!
Bát gia đặt mông ngồi dưới đất, nhất thời trên mặt đầy tuyệt vọng. Mắt hắn nhắm lại, thân thể lại trở nên lọm khọm.
- Bát gia, đứng lên!
Tiêu Lãng nhìn thấy Bát gia như vậy, khe khẽ thở dài. Chuyện này xem ra thực sự là đả kích quá lớn đối với Bát gia. Thiên Châu tàn khốc như vậy chắc hẳn đã tiêu diệt toàn bộ hùng tâm tráng chí, khí phách của hắn, cũng giống như Ẩn đế và Thanh Minh năm đó.
Hắn thấy Bát gia không nhúc nhích, một tay nâng hắn dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn Bát gia nói:
- Tiểu Đao không thể giúp được, không phải còn có ta sao? Ngươi suy sụp cái gì? Lẽ nào ta sẽ để mặc các ngươi không quan tâm soa?
- Vô dụng, thiếu chủ, vô dụng! Chuyện này nếu gia tộc Đao thiếu hiệp không ra tay, bất kỳ ai cũng không cứu được bọn họ!
Bát gia không ngừng lắc đầu, trên mặt đầy cay đắng, giải thích:
- Ta đã tìm hiểu rõ ràng thân phận của công tử kia. Gia tộc của bọn họ là đại gia tộc tại Dạ Nguyệt Thành. Trong tộc có ít nhất có hơn mười cường giả Nhân Hoàng. Nghe nói gia tộc bọn họ và thành chủ Dạ Nguyệt Thành là thân gia! Đừng nói một mình ngươi, cho dù nhiều người hơn nữa cũng vô dụng. Thành chủ Dạ Nguyệt Thành lại là người của Dạ gia. Dạ gia thống trị Dạ Sâm Phủ!
- Phiền toái như vậy sao?
Tiêu Lãng hơi nhíu mày, trầm ngâm một hồi. Hắn đột nhiên mở miệng hỏi:
- Dạ Sâm Phủ này có cường giả Thiên Đế không?
Bát gia nhìn Tiêu Lãng một chút, không rõ vì sao Tiêu Lãng lại muốn hỏi điều này, nhưng hắn vẫn thành thật đáp lại:
- Trước đây có hai Thiên Đế, mấy chục năm trước đi tới núi Dạ Ma đã chết rồi. Toàn bộ Dạ Sâm Phủ dường như không có cường giả Thiên Đế. Chỉ có điều có người nói Dạ gia và Thiên Đế Lạc Diệp có quan hệ không tệ...
- Vây, đi thôi!
Tiêu Lãng gật đầu, nhấc Bát gia lên chạy vào trong thành. Bát gia mơ hồ nhìn Tiêu Lãng vài lần, cuối cùng vẫn không nhịn được, mở miệng hỏi:
- Thiếu chủ, chúng ta đi đâu?
- Đi phủ thành, truyền tống tới Dạ Nguyệt Thành cứu người!
Tiêu Lãng quay đầu nhìn hắn một chút, giải thích.
- Cứu người?
Bát gia bị doạ, thân thể run lên vội vàng nói:
- Thiếu chủ, thiếu chủ đừng kích động. Thiếu chủ chỉ có chút thực lực như vậy, đi chính là chịu chết. Gia tộc kia có hơn mười cường giả Nhân Hoàng. Trong Dạ Nguyệt Thành còn có cường giả nhiều như mây...
- Thôi, ngươi đừng nhiều lời nữa. Tình hình thế nào, ta đã biết. Ta tự có chủ trương!
Tiêu Lãng trực tiếp bá đạo cắt ngang lời Bát gia nói, trong ánh mắt lóe lên hàn ý, khóe miệng cong lên đầy yêu khí lẫm liệt, lạnh lùng nói một tiếng:
- Cường giả Nhân Hoàng rất mạnh sao? Một năm trước tiểu ca đã từng giết qua. Dám bắt thúc thúc Phù Đồ và Ma Thần sao? Ngày hôm nay cho dù có phải khiến Dạ Sâm Phủ huyên náo tới long trời lở đất, tiểu ca cũng sẽ không tiếc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.