Yêu Giả Vi Vương

Quyển 7 - Chương 30: Nhất chiêu bại trận.

Yêu Dạ

10/12/2014

Vọng Nguyệt các chủ rất cường đại, lão già sống mấy trăm vạn năm có thể không cường đại sao? Thiên Châu có vô số hải thú, mãnh thú, có thể trở thành thần thú thì chỉ mỗi mình Vọng Nguyệt các chủ. Hơn nữa Vọng Nguyệt các chủ có thể hiệu lệnh vạn thú, Thiên Châu và bốn hải vực có bao nhiêu thú vương, thú hoàng? Nếu tập thể bạo động thì ai có thể thống nhất Thiên Châu thật khó đoán.

Vọng Nguyệt các chủ chưa từng tham gia tranh chấp trong nhân loại, thậm chí không xuất hiện các cuộc chiến giữa nhân loại và mãnh thú, hải thú. Đoạn thời gian trước vô số Man Thần mang theo lời thỉnh cầu của đám người Âu Dương Thúy Thúy chỉ nhận được một câu trả lời là không xen vào tranh cấp của nhân loại.

Nhưng hôm nay Vọng Nguyệt các chủ đã đến, theo sau lưng Diệt Hồn.

Đến vào lúc như thế này nói lên một vấn đề, Vọng Nguyệt các chủ còn đứng sau lưng Diệt Hồn, vấn đề quá lớn rồi.

Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, không có người suy nghĩ chuyện sơn chủ của Phổ Đà sơn, Hồng Mông tôn giả nữa. Dù là Diệt Hồn giết thì sao? Dù Diệt Hồn là tội ác tày trời lại như thế nào? Thế giới này không có đạo lý, chỉ xem nắm tay của ngươi có lớn hay không. Lịch sử thường do người thắng sửa, xem tình hình thì cuối cùng chiến thắng sẽ thuộc về Diệt Hồn Điện, không ai xoay chuyển được.

Diệt Hồn nhìn toàn trường, thấy bên Man tộc tập thể ánh mắt ủ rũ thì khóe môi cong lên nụ cười đắc ý.

Diệt Hồn nhìn Man Thần, cao giọng quát:

- A Man, đừng cố chấp nữa, chuyện lúc trước ta nói với ngươi vẫn còn hiệu lực. Thần phục ta chỉ là một danh nghĩa với ngươi, ngươi sẽ được ích lợi không gì sánh kịp, như thế nào?

Lời của Diệt Hồn làm nhiều người suy nghĩ sâu xa. Hôm nay cho dù Vọng Nguyệt các chủ không xuất hiện thì Man Thần đã tàn phế, nguyên khí đại thương làm sao đối đầu với Diệt Hồn? Nếu đã biết sẽ thua thì cần gì cố chấp như vậy? Sống quá lâu rồi, còn có gì không nhìn thấu? Lấy thực lực, địa vị như Man Thần chắc chỉ nói miệng tuân phục, hoặc im lặng như Mê Thần Cung thì Diệt Hồn sẽ không làm khó gã.

Man Thần ngửa đầu cười dài:

- Ha ha ha ha ha ha!

Vẻ mặt Man Thần lộ đau khổ và căm hận. Man Thần nhìn bầu trời thật lâu sau mới đưa mắt nhìn Diệt Hồn.

Man Thần nói:

- Diệt Hồn, cái ngày ngươi giết chết Vân Tuyết đã định chúng ta phải chia ra sinh tử. Vốn ta định nhẫn nhịn báo thù nhưng không ngờ ngươi có dã tâm lớn như vậy. Kêu ta cúi đầu trước tiểu nhân vô sỉ tồi tệ nhà ngươi? Nằm mơ!

Mọi người ngạc nhiên. Diệt Hồn vẻ mặt nghi hoặc sau đó ngộ ra, vẻ mặt đùa cợt.

Diệt Hồn cười nói:

- Vân Tuyết? Là Hồng Mông tôn giả đúng không? Không ngờ lão già nhà ngươi là kẻ suy tình, đáng tiếc đến chết người ta vẫn không thèm nhìn ngươi cái nào. Nếu ngươi một lòng muốn chết thì ta thành toàn ngươi!



Diệt Hồn dứt lời, Diệt Thiên, Diệt Địa, Diệt Nhân mang người lùi ra sau. Người như bọn họ không thể chen vào chiến đấu giữa cường giả Bán Thần cảnh, bị dư âm lan trúng cũng đủ trọng thương Chí Tôn Thiên Đế.

Man Thần vung tay lên, người Man tộc chậm rãi dạt sang hai bên núi. Tiểu Yêu muội muội là thần của Man tộc, tuy biết hôm nay Man Thần chết chắc nhưng bọn họ không muốn làm trái ý của lão.

Chỉ có một người không đi. Mộc Tiểu Đao vác Man Thần chiến phủ cố chấp đứng một bên, đầy sát khí nhìn chằm chằm Diệt Hồn, tựa như con kiến định khiêu chiến với người khổng lồ.

Man Thần nhướng mày, trầm giọng nói:

- Tiểu Đao, lùi ra!

Mộc Tiểu Đao không nhúc nhích, Man Thần chiến phủ lóe ánh sáng vàng, trong mắt quyết tuyệt.

Mộc Tiểu Đao trầm giọng nói:

- Lùi? Có thể lùi đi đâu? Ta và ca của ta có thù không đội trời chung với Vân Tử Sam, sư phụ nhà ngươi đi rồi thì chúng ta có thể sống sao? Còn không bằng sảng khoái chiến đấu!

Chữ cuối chưa dứt Mộc Tiểu Đao đã bay lên cao, hay tay nắm Man Thần chiến phủ múa may. Không gian biến mơ hồ như có cát vàng bay hướng Diệt Hồn, búa to vù vù, gió thổi vi vu, lôi quang lấp lánh, uy lực làm cho người ta sợ hãi.

Diệt Hồn hừ lạnh một tiếng:

- Con kiến mà mơ lay cây?

Diệt Hồn chậm rãi vươn một tay ra phía trước, trông rất chậm nhưng không lệch một ly bắt lấy lưỡi búa Man Thần chiến phủ trong không gian.

Không gian quanh người Mộc Tiểu Đao chợt biến rõ ràng.

Diệt Hồn nhìn đôi mắt tràn ngập khó tin của Mộc Tiểu Đao, cười châm chọc nói:

- Năm đó A Man vô tình có được binh khí không ngờ là thần binh Đại Thần. Tiểu tử, ngươi rất may mắn, A Man còn không thể giải phong ấn bên trong mà ngươi đã làm được? Tiếc rằng thực lực của ngươi quá yêu, thần binh Đại Thần ở trong tay ngươi như hạt châu dính bụi trần!

Rắc!

Tay Diệt Hồn nhẹ run, khớp xương tay Mộc Tiểu Đao nắm Man Thần chiến phủ kêu lên, bị người tay không đoạt búa. Diệt Hồn cầm Man Thần chiến phủ tùy tiện quét, không gian chấn động, cán búa hóa thành tàn ảnh không ngừng đánh vào ngực Mộc Tiểu Đao. Mộc Tiểu Đao hộc máu bay ra.



Ầm!

Mộc Tiểu Đao té cái bịch xuống đất tạo thành hố sâu. Mộc Tiểu Đao vùng vẫy đứng dậy, trong mắt tràn ngập khó tin. Bởi vì xương ngực của Mộc Tiểu Đao bị gãy hết. Thực lực tổng hợp của Mộc Tiểu Đao đã đạt đến Đại Đế vậy mà không đỡ nổi một chiêu của Diệt Hồn.

Răng rắc răng rắc!

Bên kia, Man Thần không nhìn Mộc Tiểu Đao, xương cốt khắp người vang tiếng kêu. Man Thần to lên một phần ba, cao cỡb ốn thước. Tuy dưới lớp trường bao một chân trống rỗng nhưng khí thế như núi cao kia làm người ta không dám xem thường.

- Hú hú hú!

Man Thần hú dài, không nói nhiều, người như mãnh thú hồng hoang bay hướng Diệt Hồn. Diệt Hồn cũng hành động, bay lên trên bầu trời cao vạn dặm. Man Thần theo sau, hai bóng người nhanh chóng biến mất trên trời cao.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Man Thần, Diệt Hồn đánh nhau, thân thể xuyên toa giữa đám mây, tốc độ nhanh như gió giật. Diệt Hồn, Man Thần đánh nhau kèm theo tiếng nổ vang khắp nơi. Man Thần sơn nhẹ rung rinh.

Vù vù vù vù vù!

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Liên tục có dòng khí trút ra bốn phương tám hướng, mỗi kình khí có thể dẫn đến động đất, đất thủng lỗ to và sâu.

Vù vù vù vù vù!

Một luồng kình khí màu đen từ trên trời giáng xuống, bắn vào Man Thần sơn cao chót vót. Man Thần sơn bị chém xéo một phần ba. Vang tiếng nổ điếc tai, đất đá sụp đổ, bụi bay mịt mù. Vô số võ giả nhìn nhau, lòng hoảng hốt.

Diệt Hồn, Man Thần chui ra chui vào giữa áng mây, áp lực khủng bố, khí kình hung ác, vang tiếng nổ điếc tai cho người cảm giác như hai con hoang thú viễn cổ đang chiến đấu. Nhiều võ giả đỉnh Nhân Hoàng cảnh không dám thở mạnh, cảm giác bị ngộp thở.

Chiến đấu kéo dài nửa canh giờ, có một thời gian Man Thần, Diệt Hồn đánh hăng đến nỗi không thấy bóng dáng đâu, mãi cuối cùng có một cái bóng nặng nề đập xuống Man Thần sơn, đụng thủng Man Thần sơn một cái hố sâu không thấy đáy thì chiến đấu mới chấm dứt.

- A Man, nếu ngươi đã cứng đầu cứng cổ thì vĩnh viễn ở lại Man Thần sơn đi. Núi này thủy không sai, thích hợp chôn xương!

Cùng với giọng của Diệt Hồn là một năng lượng màu đen khủng bố hóa thành con rồng dài mấy vạn thước từ trên trời giáng xuống bao phủ nguyên Man Thần sơn. Man Thần sơn cao mấy vạn thước, phạm vi rộng mấy ngàn thước sụp đổ, bụi đất hóa thành khói nấm bay lên. Man Thần sơn biến thành đống đá, nhìn từ xa thật giống như ngôi mộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Giả Vi Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook