Quyển 8 - Chương 123: Ta muốn tiêu diệt bộ tộc hắn
Yêu Dạ
10/12/2014
Các gia tộc trong Thần Vực cũng có tranh đấu. Rất nhiều công tử cũng thường xuyên thích tranh giành tình nhân, quyết đấu gây sự. Cũng có công tử ca vì một chút chuyện nhỏ, bảo thủ hạ đánh cho long trời lở đất. Những chuyện này các gia tộc sẽ không quản. Nếu như ở bên ngoài đánh thắng tranh được mặt mũi, gia tộc ngược lại còn coi trọng ngươi.
Nhưng bất kể tranh đấu như thế nào, các gia tộc cũng sẽ có một điểm giới hạn. Ví dụ như trong lúc các công tử chiến đấu, rất ít công tử có kết cục. Cho dù có kết cục nhiều nhất chỉ đánh bị thương, nhưng... sẽ không thấy máu.
Vừa nãy Tiêu Lãng đánh gãy mấy cái xương sườn của Ma Đằng, bóp gãy xương cổ đây đều là chuyện nhỏ. Nhưng một khi thấy máu, thật sự đã lớn chuyện. Điều này liên quan đến mặt mũi toàn bộ Thiên Ma tộc. Thiên Ma tộc không thấy được máu của đám người Tiêu Lãng, mặt mũi này không có cách nào tìm trở về.
Hiên Viên Thiên Tâm cũng không nghĩ tới Tiêu Lãng lại ra tay độc ác như vậy. Tuy rằng mấy đao này không đâm đến tim, nhưng hẳn đã cắt đứt mấy gân mạch chứ?
Nếu như trong khoảng thời gian ngắn, Ma Đằng được chữa thương thì không sao. Nếu như để lâu, không nói tới chuyện chết nhưng ít nhất sẽ ảnh hưởng tới chuyện tu luyện sau này.
Chỉ có điều Thiên Tôn Hiên Viên đã căn dặn, Tiêu Lãng muốn làm ầm ĩ thế nào đều được, Hiên Viên Thiên Tâm cũng sẽ không nói gì thêm. Chỉ có điều ánh mắt hắn không ngừng nhìn xung quanh cảnh giới, đề phòng cường giả Thiên Ma tộc đánh lén.
- Phu quân, phu quân!
Tu Ngư Nhi nhìn vẻ mặt Ma Đằng thống khổ, muốn kêu lên thảm thiết cũng không thể. Nhìn ngực hắn không ngừng chảy máu, nàng hoàn toàn khiếp sợ tới ngây người. Thân thể nàng điên cuồng vọt về phía trước. Hai hộ vệ Thần Tổ đỉnh phong vội vàng vọt theo.
- Đứng lại!
Xoạt!
Ánh mắt Tiêu Lãng nhìn chằm chằm vào Tu Ngư Nhi, tay cầm dao găm lại thoáng động mạnh mẽ đâm vào, khiến Tu Ngư Nhi khiếp sợ dừng lại trong không trung. Hắn nhìn Tu Ngư Nhi cười nói:
- Thiếu phu nhân, ta chỉ muốn Tiêu Ma Thần và Vô Ngân. Các ngươi thả người, ta lập tức thả người. Bằng không ta chỉ có thể xin lỗi... cho thiếu phu nhân tái giá!
Tu Ngư Nhi ngẩn ra, lập tức quay về phía một vị trưởng lão Thiên Ma tộc bên cạnh rống lên:
- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Các ngươi điếc rồi sao? Hay là muốn phu quân ta chết? Lập tức thả người!
Sắc mặt trưởng lão Thiên Ma gia tái xanh. Thật ra vừa nãy bọn họ đã muốn thả người, chỉ có điều công tử Ma Đằng chính miệng nói không thể thả người. Hơn nữa Tiêu Ma Thần tuy không phải là thống lĩnh của đội buôn Mai gia nhưng đã giết mấy chục người Thiên Ma tộc. Muốn bọn họ thả người, trong lòng có chút không muốn.
Giờ phút này lại bị Tu Ngư Nhi quát một tiếng, đại trưởng lão chỉ có thể trầm mặt, hét lên:
- Đi dẫn Tiêu Ma Thần và Vô Ngân tới đây.
Tu Ngư Nhi nhìn Ma Đằng không ngừng chảy máu, quay về phía Tiêu Lãng lại rống lên:
- Bọn họ đi thả người, trước tiên ngươi cầm máu cho phu quân ta. Hắn chết, ta giết toàn tộc ngươi.
Tiêu Lãng thản nhiên thoáng nhìn Tu Ngư Nhi, lạnh lùng giơ dao găm lên, hờ hững nói:
- Ngươi thử tiếp tục uy hiếp ta một câu xem? Ngươi nói thêm một câu, ta đâm hắn thêm một đao, đâm tới chết mới thôi!
Quá ngoan độc!
Phần lớn võ giả trên quảng trường không ai là chưa từng giết người, không ai là chưa từng đâm người? Có thể giết người mặt không biến sắc, thản nhiên như không cũng có nhiều vô cùng. Nhưng có thể đâm công tử Ma Đằng như vậy, còn xem như không có chuyện gì xảy ra, đúng là vẫn chưa có người nào. Cho dù bảo Hiên Viên Thiên Tâm đi đâm, cũng sẽ không quả quyết dứt khoát như vậy...
Đây cũng là lần đầu tiên Tu Ngư Nhi nhìn thấy một kẻ ngoan độc như vậy, n không cân nhắc tới hậu quả như vậy. Nàng không dám tiếp tục uy hiếp, giọng điệu mềm đi, khẩn cầu:
- Cầu xin ngươi trị liệu giúp phu quân ta trước được không? Hắn đã sắp chết...
Tiêu Lãng vẫn không nhúc nhích. Hiên Viên Thiên Tâm bên cạnh nhìn thấy Ma Đằng thực sự có phần khó thở, máu đã chảy đầy đất, tiếp tục nữa chắc hẳn sẽ chết. Hắn hơi nhíu mày nhìn Tiêu Lãng một chút. Nếu chết người, sợ là phụ thân hắn cũng ép không được.
Lúc này Tiêu Lãng mới động, vừa thu dao găm lại, ngón tay điểm mấy điểm trên người Ma Đằng giúp hắn cầm máu, lại lấy ra một viên thuốc chữa thương ném vào trong miệng hắn.
Vèo!
Rất nhanh, mấy người từ phía xa bắn mạnh đến, trong tay kéo theo hai người. Hai người kia toàn thân máu thịt be bét, bị tra tấn người không giống người. Chỉ có điều thật ra cả hai còn chưa chết.
- Ma Thần, Vô Ngân!
Ma Thanh Thanh và Tiểu Đao nhìn thấy đều kêu lên. Hai người mở đôi mắt bị vết máu mơ hồ che phủ, nhìn thấy tay Tiêu Lãng đang nắm lấy Ma Đằng, khóe miệng đều lộ ra một nụ cười, sau đó... hoàn toàn ngất đi.
Huynh đệ của bọn họ đến. Bọn họ đã an toàn! Bọn họ cố gắng chống đỡ tới lúc này, cũng đã không chịu được nữa. Đương nhiên hai người cũng không muốn để cho Tiêu Lãng nhìn thấy bộ dạng của hai người.
- Đại ca Thiên Cương!
Tiêu Lãng gầm thét một tiếng, Hiên Viên Thiên Cương chậm rãi đi tới, kéo Vô Ngân và Ma Thần trở về.
- Tốt rồi!
Tiêu Lãng nhìn Hiên Viên Thiên Tâm nói:
- Đi!
Một đám người đi vào truyền tống trận. Tiêu Lãng nhìn hộ vệ canh phòng truyền tống trận, gầm thét lên:
- Mở truyền tống trận ra!
- Thả phu quân ta!
- Thả Ma Đằng!
- Thả đại công tử!
Vô số người quát lớn. Hộ vệ canh phòng truyền tống trận tất nhiên không dám mở truyền tống trận ra. Không thả người đã muốn đi rồi sao? Thật sự coi Thiên Ma Thành là muốn nơi tới thì tới muốn đi thì đi sao?
- Các ngươi xem ta là kẻ ngu si sao?
Tiêu Lãng quay đầu lại cười lạnh một tiếng nói: Thả hắn, các ngươi lập tức giết chúng ta? Ít nói nhảm thôi. Không muốn công tử các ngươi chết, lập tức mở truyền tống trận ra! Chỉ cần chúng ta truyền tống qua mười sơn lĩnh, gia tộc của các ngươi không ai đuổi theo, ta sẽ lập tức thả người.
Hiên Viên Thiên Tâm cũng gật đầu nói:
- Không sai. Ta cũng bảo đảm sau khi truyền tống qua mười thành trì, lập tức thả người! Đương nhiên các ngươi không được truy sát, bằng không Tiêu Lãng đã phát điên, ta cũng mặc kệ.
- Mở truyền tống trận ra!
Trong ánh mắt Tu Ngư Nhi lộ vẻ oán độc. Vô số người nhìn thấy thân thể rét run, Lời Tiêu Lãng nói không thể tin được, nhưng nhân vật như Hiên Viên Thiên Tâm đương nhiên sẽ không nói dối. Nàng cắn răng nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng nói:
- Nếu như ngươi dám giết phu quân ta, ta bảo đảm toàn tộc ngươi không sống quá một năm.
Vù!
Truyền tống trận lập tức sáng lên. Đám người Tiêu Lãng biến mất ở trong truyền tống trận, nhưng không người nào dám động. Chỉ có điều mấy trưởng lão lại bắt đầu truyền tin, thông qua thám tử Thiên Ma tộc, xác định vị trí của đám người Tiêu Lãng.
Mãi đến khi đám người Tiêu Lãng thật sự truyền tống qua mười sơn lĩnh, bỏ công tử Ma Đằng vào trong thành, một trưởng lão mới quát lớn:
- Bọn họ đã thả người. Giờ phút này đại công tử đang ở trong Cao Hà Thành. Đám người Tiêu Lãng truyền tống về phía bắc.
Thân thể Tu Ngư Nhi bắn nhanh vào trong truyền tống trận, đồng thời khẽ kêu lên:
- Đuổi theo, trước tiên cứu phu quân lại, sau đó ta muốn bọn họ đều phải chết. Đám người Hiên Viên Thiên Tâm cũng muốn chết! Xảy ra bất kỳ chuyện gì, ta sẽ đứng ra chịu trách nhiệm.
- Truy sát thì có thể! Nhưng Hiên Viên Thiên Tâm không thể giết, cũng không thể phế. Người của Hiên Viên gia giáo huấn một chút là được rồi.
Một giọng nói lạnh lẽo âm trầm đột nhiên vang lên. Ánh mắt ất cả cường giả Thiên Ma tộc đều sáng lên. Rất nhiều hộ vệ lập tức quay về phía Thiên Ma Bảo quỳ một chân xuống, bắt đầu hét lớn:
- Tham kiến lão tổ.
- Đi!
Hơn hai mươi Thần Tổ đỉnh cao của Thiên Ma tộc lập tức quát lớn, dẫn theo ít nhất gần trăm Thần Tổ tiến vào trong truyền tống trận. Lão tổ Thiên Ma mở miệng, đám người Tiêu Lãng ở trong lòng bọn họ trở thành người đã chết. Không quan tâm bọn họ đuổi tới phương nào đều phải giết chết.
Hôm nay nếu đã thấy máu, chuyện hoàn toàn không thể quay đầu được nữa.
Tu Ngư Nhi cũng tiến vào truyền tống trận. Nàng nổi giận quay về phía hai hộ vệ thiếp thân quát:
- Truyền tin cho phụ thân ta, bảo người phái người ra. Ta muốn Tiêu Lãng chết. Ta muốn tiêu diệt bộ tộc hắn!
...
Cảm ơn Juan đã ủng hộ truyện tại http://doctruyen.org nha!
Nhưng bất kể tranh đấu như thế nào, các gia tộc cũng sẽ có một điểm giới hạn. Ví dụ như trong lúc các công tử chiến đấu, rất ít công tử có kết cục. Cho dù có kết cục nhiều nhất chỉ đánh bị thương, nhưng... sẽ không thấy máu.
Vừa nãy Tiêu Lãng đánh gãy mấy cái xương sườn của Ma Đằng, bóp gãy xương cổ đây đều là chuyện nhỏ. Nhưng một khi thấy máu, thật sự đã lớn chuyện. Điều này liên quan đến mặt mũi toàn bộ Thiên Ma tộc. Thiên Ma tộc không thấy được máu của đám người Tiêu Lãng, mặt mũi này không có cách nào tìm trở về.
Hiên Viên Thiên Tâm cũng không nghĩ tới Tiêu Lãng lại ra tay độc ác như vậy. Tuy rằng mấy đao này không đâm đến tim, nhưng hẳn đã cắt đứt mấy gân mạch chứ?
Nếu như trong khoảng thời gian ngắn, Ma Đằng được chữa thương thì không sao. Nếu như để lâu, không nói tới chuyện chết nhưng ít nhất sẽ ảnh hưởng tới chuyện tu luyện sau này.
Chỉ có điều Thiên Tôn Hiên Viên đã căn dặn, Tiêu Lãng muốn làm ầm ĩ thế nào đều được, Hiên Viên Thiên Tâm cũng sẽ không nói gì thêm. Chỉ có điều ánh mắt hắn không ngừng nhìn xung quanh cảnh giới, đề phòng cường giả Thiên Ma tộc đánh lén.
- Phu quân, phu quân!
Tu Ngư Nhi nhìn vẻ mặt Ma Đằng thống khổ, muốn kêu lên thảm thiết cũng không thể. Nhìn ngực hắn không ngừng chảy máu, nàng hoàn toàn khiếp sợ tới ngây người. Thân thể nàng điên cuồng vọt về phía trước. Hai hộ vệ Thần Tổ đỉnh phong vội vàng vọt theo.
- Đứng lại!
Xoạt!
Ánh mắt Tiêu Lãng nhìn chằm chằm vào Tu Ngư Nhi, tay cầm dao găm lại thoáng động mạnh mẽ đâm vào, khiến Tu Ngư Nhi khiếp sợ dừng lại trong không trung. Hắn nhìn Tu Ngư Nhi cười nói:
- Thiếu phu nhân, ta chỉ muốn Tiêu Ma Thần và Vô Ngân. Các ngươi thả người, ta lập tức thả người. Bằng không ta chỉ có thể xin lỗi... cho thiếu phu nhân tái giá!
Tu Ngư Nhi ngẩn ra, lập tức quay về phía một vị trưởng lão Thiên Ma tộc bên cạnh rống lên:
- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Các ngươi điếc rồi sao? Hay là muốn phu quân ta chết? Lập tức thả người!
Sắc mặt trưởng lão Thiên Ma gia tái xanh. Thật ra vừa nãy bọn họ đã muốn thả người, chỉ có điều công tử Ma Đằng chính miệng nói không thể thả người. Hơn nữa Tiêu Ma Thần tuy không phải là thống lĩnh của đội buôn Mai gia nhưng đã giết mấy chục người Thiên Ma tộc. Muốn bọn họ thả người, trong lòng có chút không muốn.
Giờ phút này lại bị Tu Ngư Nhi quát một tiếng, đại trưởng lão chỉ có thể trầm mặt, hét lên:
- Đi dẫn Tiêu Ma Thần và Vô Ngân tới đây.
Tu Ngư Nhi nhìn Ma Đằng không ngừng chảy máu, quay về phía Tiêu Lãng lại rống lên:
- Bọn họ đi thả người, trước tiên ngươi cầm máu cho phu quân ta. Hắn chết, ta giết toàn tộc ngươi.
Tiêu Lãng thản nhiên thoáng nhìn Tu Ngư Nhi, lạnh lùng giơ dao găm lên, hờ hững nói:
- Ngươi thử tiếp tục uy hiếp ta một câu xem? Ngươi nói thêm một câu, ta đâm hắn thêm một đao, đâm tới chết mới thôi!
Quá ngoan độc!
Phần lớn võ giả trên quảng trường không ai là chưa từng giết người, không ai là chưa từng đâm người? Có thể giết người mặt không biến sắc, thản nhiên như không cũng có nhiều vô cùng. Nhưng có thể đâm công tử Ma Đằng như vậy, còn xem như không có chuyện gì xảy ra, đúng là vẫn chưa có người nào. Cho dù bảo Hiên Viên Thiên Tâm đi đâm, cũng sẽ không quả quyết dứt khoát như vậy...
Đây cũng là lần đầu tiên Tu Ngư Nhi nhìn thấy một kẻ ngoan độc như vậy, n không cân nhắc tới hậu quả như vậy. Nàng không dám tiếp tục uy hiếp, giọng điệu mềm đi, khẩn cầu:
- Cầu xin ngươi trị liệu giúp phu quân ta trước được không? Hắn đã sắp chết...
Tiêu Lãng vẫn không nhúc nhích. Hiên Viên Thiên Tâm bên cạnh nhìn thấy Ma Đằng thực sự có phần khó thở, máu đã chảy đầy đất, tiếp tục nữa chắc hẳn sẽ chết. Hắn hơi nhíu mày nhìn Tiêu Lãng một chút. Nếu chết người, sợ là phụ thân hắn cũng ép không được.
Lúc này Tiêu Lãng mới động, vừa thu dao găm lại, ngón tay điểm mấy điểm trên người Ma Đằng giúp hắn cầm máu, lại lấy ra một viên thuốc chữa thương ném vào trong miệng hắn.
Vèo!
Rất nhanh, mấy người từ phía xa bắn mạnh đến, trong tay kéo theo hai người. Hai người kia toàn thân máu thịt be bét, bị tra tấn người không giống người. Chỉ có điều thật ra cả hai còn chưa chết.
- Ma Thần, Vô Ngân!
Ma Thanh Thanh và Tiểu Đao nhìn thấy đều kêu lên. Hai người mở đôi mắt bị vết máu mơ hồ che phủ, nhìn thấy tay Tiêu Lãng đang nắm lấy Ma Đằng, khóe miệng đều lộ ra một nụ cười, sau đó... hoàn toàn ngất đi.
Huynh đệ của bọn họ đến. Bọn họ đã an toàn! Bọn họ cố gắng chống đỡ tới lúc này, cũng đã không chịu được nữa. Đương nhiên hai người cũng không muốn để cho Tiêu Lãng nhìn thấy bộ dạng của hai người.
- Đại ca Thiên Cương!
Tiêu Lãng gầm thét một tiếng, Hiên Viên Thiên Cương chậm rãi đi tới, kéo Vô Ngân và Ma Thần trở về.
- Tốt rồi!
Tiêu Lãng nhìn Hiên Viên Thiên Tâm nói:
- Đi!
Một đám người đi vào truyền tống trận. Tiêu Lãng nhìn hộ vệ canh phòng truyền tống trận, gầm thét lên:
- Mở truyền tống trận ra!
- Thả phu quân ta!
- Thả Ma Đằng!
- Thả đại công tử!
Vô số người quát lớn. Hộ vệ canh phòng truyền tống trận tất nhiên không dám mở truyền tống trận ra. Không thả người đã muốn đi rồi sao? Thật sự coi Thiên Ma Thành là muốn nơi tới thì tới muốn đi thì đi sao?
- Các ngươi xem ta là kẻ ngu si sao?
Tiêu Lãng quay đầu lại cười lạnh một tiếng nói: Thả hắn, các ngươi lập tức giết chúng ta? Ít nói nhảm thôi. Không muốn công tử các ngươi chết, lập tức mở truyền tống trận ra! Chỉ cần chúng ta truyền tống qua mười sơn lĩnh, gia tộc của các ngươi không ai đuổi theo, ta sẽ lập tức thả người.
Hiên Viên Thiên Tâm cũng gật đầu nói:
- Không sai. Ta cũng bảo đảm sau khi truyền tống qua mười thành trì, lập tức thả người! Đương nhiên các ngươi không được truy sát, bằng không Tiêu Lãng đã phát điên, ta cũng mặc kệ.
- Mở truyền tống trận ra!
Trong ánh mắt Tu Ngư Nhi lộ vẻ oán độc. Vô số người nhìn thấy thân thể rét run, Lời Tiêu Lãng nói không thể tin được, nhưng nhân vật như Hiên Viên Thiên Tâm đương nhiên sẽ không nói dối. Nàng cắn răng nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng nói:
- Nếu như ngươi dám giết phu quân ta, ta bảo đảm toàn tộc ngươi không sống quá một năm.
Vù!
Truyền tống trận lập tức sáng lên. Đám người Tiêu Lãng biến mất ở trong truyền tống trận, nhưng không người nào dám động. Chỉ có điều mấy trưởng lão lại bắt đầu truyền tin, thông qua thám tử Thiên Ma tộc, xác định vị trí của đám người Tiêu Lãng.
Mãi đến khi đám người Tiêu Lãng thật sự truyền tống qua mười sơn lĩnh, bỏ công tử Ma Đằng vào trong thành, một trưởng lão mới quát lớn:
- Bọn họ đã thả người. Giờ phút này đại công tử đang ở trong Cao Hà Thành. Đám người Tiêu Lãng truyền tống về phía bắc.
Thân thể Tu Ngư Nhi bắn nhanh vào trong truyền tống trận, đồng thời khẽ kêu lên:
- Đuổi theo, trước tiên cứu phu quân lại, sau đó ta muốn bọn họ đều phải chết. Đám người Hiên Viên Thiên Tâm cũng muốn chết! Xảy ra bất kỳ chuyện gì, ta sẽ đứng ra chịu trách nhiệm.
- Truy sát thì có thể! Nhưng Hiên Viên Thiên Tâm không thể giết, cũng không thể phế. Người của Hiên Viên gia giáo huấn một chút là được rồi.
Một giọng nói lạnh lẽo âm trầm đột nhiên vang lên. Ánh mắt ất cả cường giả Thiên Ma tộc đều sáng lên. Rất nhiều hộ vệ lập tức quay về phía Thiên Ma Bảo quỳ một chân xuống, bắt đầu hét lớn:
- Tham kiến lão tổ.
- Đi!
Hơn hai mươi Thần Tổ đỉnh cao của Thiên Ma tộc lập tức quát lớn, dẫn theo ít nhất gần trăm Thần Tổ tiến vào trong truyền tống trận. Lão tổ Thiên Ma mở miệng, đám người Tiêu Lãng ở trong lòng bọn họ trở thành người đã chết. Không quan tâm bọn họ đuổi tới phương nào đều phải giết chết.
Hôm nay nếu đã thấy máu, chuyện hoàn toàn không thể quay đầu được nữa.
Tu Ngư Nhi cũng tiến vào truyền tống trận. Nàng nổi giận quay về phía hai hộ vệ thiếp thân quát:
- Truyền tin cho phụ thân ta, bảo người phái người ra. Ta muốn Tiêu Lãng chết. Ta muốn tiêu diệt bộ tộc hắn!
...
Cảm ơn Juan đã ủng hộ truyện tại http://doctruyen.org nha!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.