Quyển 4 - Chương 62: Vực sâu tử vong
Yêu Dạ
06/12/2014
Ba người Tiêu Lãng và Phá Hài Phá Thục cũng cảm giác không ổn. Phá Hài lựa chọn đường chạy trốn không sai.
Địa hình của Âu Dương phủ, chiều ngang khá lớn. Nếu như chạy trốn theo hướng đông hoặc hướng tây, tuyệt đối trốn không thoát khỏi sự truy đuổi của Âu Dương phủ. Phía bắc là vị trí phủ thành càng chịu chết. Phía nam có một rừng rậm lớn vô cùng, rất nổi danh tại Thiên Châu, được gọi là rừng rậm tội ác.
Rừng rậm tội ác có địa hình phức tạp, bên trong hung thú ở khắp nơi. Chỉ cần ba người mạo hiểm đi ngang qua rừng rậm, sẽ ra khỏi Âu Dương phủ.
Tốc độ chiến xa Thiên Cơ của Tiêu Lãng rất nhanh. Bọn họ bị truyền tống đến tiểu thành cũng nằm ở phía nam Âu Dương phủ, cách rừng rậm tội ác cũng không xa. Chỉ trong thời gian một ngày một đêm, ba người đã nhìn thấy rừng rậm tội ác ở phía xa.
Chỉ có điều bên ngoài rừng rậm, khắp nơi đều là võ giả. Còn có vô số cường giả Nhân Hoàng. Hiển nhiên bọn họ đnag ôm cây đợi thỏ. Tốc độ chiến xa của Tiêu Lãng đạt được Nhân Hoàng đỉnh phong. Theo Phá Hài và Phá Thục nhận định phòng ngự chắc chắn. Chỉ cần có thể bổ sung đầy đủ năng lượng, cho dù võ giả Nhân Hoàng đỉnh phong tùy tiện đập, cũng phá không được vòng bảo hộ này. Chỉ cần Phá Hài có đầy đủ huyền thạch Huyền phẩm, đám cường giả Nhân Hoàng cũng không thể đả thương được bọn họ.
Chỉ là bọn họ cũng không dám phóng vào trong trong rừng rậm. Cường giả Nhân Hoàng thực sự không thể phá được vòng bảo hộ, nhưng có thể đánh bay chiến xa!
Nhiều cường giả Nhân Hoàng như vậy một khi bị cuốn lấy, hậu quả cũng dễ dàng đoán ra được. Tuy rằng trong tay của bọn họ còn có con tin, nhưng vẫn an toàn một chút thì tốt hơn.
Cho nên Tiêu Lãng một đường khống chế chiến xa bay về phía đông, không dám tới gần rừng rậm. Hắn không tin rừng rậm lớn như vậy, khắp nơi đều có cường giả Nhân Hoàng trấn thủ? Kết quả ba người đánh giá thấp sức mê hoặc của chiến xa chí tôn. Trên đường bay, bọn họ đều nhìn thấy cường giả Nhân Hoàng trấn thủ ở bên ngoài rừng rậm.
Những cường giả Nhân Hoàng này nhìn thấy chiến xa bay về hướng đông, lập tức đuổi theo. Dần dần cường giả Nhân Hoàng phía sau càng ngày càng nhiều, đã lên tới mấy trăm người. Nhưng đáng tiếc tốc độ của bọn họ cũng không tốt, nhiều nhất chỉ ngang với chiến xa.
Cuối cùng, bọn họ tới đến mép một vực sâu vô cùng lớn. Điều khiến Tiêu Lãng mừng như điên chính là, bên ngoài vực sâu này không người trấn thủ. Nhưng ngay thừoi điểm Tiêu Lãng muốn khống chế chiến xa bay ngang qua vực sâu, Phá Hài lại đúng lúc ngăn hắn lại!
- Nguy rồi, đi tới tử lộ rồi! Tiêu Lãng nhanh bay dọc theo miệng vực sâu! Tuyệt đối đừng tới gần vực sâu!
Phá Hài nói vậy khiến Tiêu Lãng cảm thấy cực kỳ nghi hoặc. Vực sâu này ngoại trừ rộng vô biên vô hạn, sâu không thấy đáy ra, cũng không thấy có chỗ nào kì lạ. Chỉ có điều hắn không dám hỏi nhiều, vừa khống chế chiến xa bay dọc theo vực sâu, vừa nghi ngờ không thôi nhìn xuống vực sâu.
Cẩn thận quan sát một hồi, Tiêu Lãng rốt cuộc phát hiện có điểm không đúng. Trong vực sâu này dường như có loại lực hút vô hình? Không khí xung quanh đều bị hút xuống phía dưới? Hắn cảm giác vực sâu này giống như một hố đen, cắn nuốt tất cả vật chất xung quanh?
Phá Hài nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Lãng, cười khổ giải thích:
- Không sai! Nơi này chính là vực sâu tử vong, một trong mười cấm địa sinh mệnh của Thiên Châu, là mộ của Kiếm Ảnh đại đế thượng cổ. Một khi chúng ta bay lên trên không của vực sâu, đều sẽ bị lực hút cường đại hút vào! Mà người vào vực sâu tử vong, không có một người nào có thể đi ra, bao gồm cả một Thiên Đế Chí Tôn!
- Thiên Đế Chí Tôn đi vào cũng không ra được sao? Kinh khủng như vậy sao?
Tiêu Lãng âm thầm kinh hãi. Thiên Đế Chí Tôn chính là tồn tại vô địch. Nghĩ đến đây hắn lại cảm giác không đúng, nghi hoặc hỏi:
- Thiên Đế Chí Tôn không phải là vô địch sao? Kiếm Ảnh đại đế? Đại đế này có gì khác với Thiên Đế Chí Tôn?
Phá Thục nói chen vào giải thích:
- Thiên Đế Chí Tôn cũng không phải là vô địch, chỉ đạt được Thiên Đế đỉnh phong mà thôi. Mà đại đế lại là Chí Cường Giả đã từng thống nhất Thiên Châu. Kỳ thực đại đế mới thật sự là tồn tại vô địch. Ví dụ như Hồng đế Âu Dương gia cảm ngộ đạo giết chóc, đã từng nhất thống Thiên Châu, thành lập Vương triều Âu Dương, lực ép mấy Thiên Đế Chí Tôn lúc đó. Cho nên hắn cũng là một đại đế!
- Thì ra là như vậy!
Tiêu Lãng đã hiểu rõ ràng. Thiên Đế Chí Tôn chỉ là Thiên Đế đỉnh phong. Đại đế lại là tồn tại quét ngang Thiên Đế Chí Tôn. Ví dụ như võ giả Chư Vương cảnh đỉnh phong có thể quét ngang Chư Vương cảnh, nhưng không có nghĩa là hắn có thể quét ngang một đám võ giả Chư Vương đỉnh phong.
Hiểu rõ ràng quan hệ lợi hại trong đó, Tiêu Lãng càng cảm thấy khiếp sợ đối với vực sâu tử vong kia. Phía dưới này có thể mai táng một Chí Cường Giả đã từng nhất thống Thiên Châu. Hắn vội vàng khống chế chiến xa bay ra ngoài mấy ngàn mét, sợ bị vực sâu tử vong này hút vào.
Một đường bay suốt nửa canh giờ, kết quả vẫn không bay đến cuối vực sâu tử vong. Vào thời khắc này hắn phát hiện phía trước có vô số võ giả phá không đến. Trước có hồ sau có chó sói. Hắn chỉ có thể bất đắc dĩ chuyển hướng, bay về phía bắc.
Chỉ vừa bay được mấy ngàn mét, trên bầu trời phía bắc lại có một lão già râu dài mặc áo bào đen phá không bay đến. Khí tức cường đại kia, từ ngoài xa vạn dậm ba người đã có thể cảm nhận được vô cùng rõ ràng.
Cường giả Thiên Đế! Ba mặt bị bao vây!
Trên mặt Phá Hài đầy tuyệt vọng, nặng nề thở dài nói:
- Huynh đệ, là ta liên lụy ngươi rồi!
Tiêu Lãng không nói gì thêm, trái lại khống chế chiến xa bay thẳng lên trên không trung. Nhưng lần này, hắn lại khiến Phá Hài và Phá Thục sợ hãi, vội vàng quát:
- Đường khác, bay lên không trung, chính là chết càng nhanh hơn!
Sắc mặt Tiêu Lãng ngưng trọng, vô cùng kinh ngạc hỏi:
- Tại sao?
- Không biết. Thật ra bay cao hơn mười ngàn dặm trên không, đều sẽ có thần lôi đánh xuống. Cho dù là Thiên Đế cũng bị đánh thành cặn bã!
Phá Hài cười khổ nói, bây giờ là lên trời không đường xuống đất không cửa. Mắt hắn nhìn lướt qua xung quanh, sắc mặt lộ ra một sự kiên định, gầm thét nói:
- Ta mang theo rác rưởi này đi ra ngoài thu hút sự chú ý của bọn họ. Ngươi và Phá Thục lập tức trốn đi. Ngày này sang năm nhớ tới thắp hương cho ta!
Nói xong Phá Hài trực tiếp nắm lấy Trầm công tử đang hôn mê bay ra phía ngoài. Phá Thục không ngăn hắn, trái lại quay đầu nhìn về phía Tiêu Lãng nói:
- Tiêu công tử, cũng nhớ tới đốt cho ta một nén nhang!
Nhìn việc nghĩa chẳng từ nan, hai người bay về phía tên cường giả Thiên Đế kia. Trong lòng Tiêu Lãng dâng lên một cảm giác bi thương. Hắn cũng không ngăn cản hai người. Thật ra hiện tại có muốn trốn cũng không thoát. Để cho hai người thử sử dụng Trầm công tử đàm phán một chút xem sao. Hắn ở phía sau còn có thể tùy cơ ứng biến. Bằng không chiến xa Thiên Cơ bị nổ nát, vậy thật sự chỉ có một con đường chết.
Chỉ có điều sau một khắc, hy vọng duy nhất trong lòng Tiêu Lãng tan vỡ!
Bởi vì tên cường giả Thiên Đế kia chưa nói một câu, đã giơ ngón tay ra bắn ra một chỉ phong, mục tiêu chính là mi tâm của Phá Hài.
Phá Hài chỉ có thực lực Nhân Hoàng nhất trọng, làm sao có thể né tránh được công kích của cường giả Thiên Đế? Hơn nữa một khắc kia, Phá Hài lại giống như trúng tà vậy, thân thể không nhúc nhích, trơ mắt nhìn đạo chỉ phong kia phá không đến, càng lúc càng lớn lên trong mắt.
- Công tử!
Phá Thục rống to một tiếng, thân ảnh chớp hiện. Hắn dùng thân thể ngăn cản một chỉ phong kia. Dưới ánh mắt phẫn nộ của Phá Hài, Phá Thục hóa thành một đám thịt nát nổ tung, tạo thành một trận mưa máu trên bầu trời!
Thực lực Phá Thục không kém, ít nhất có thực lực Nhân Hoàng bát trọng, lại bị cường giả Thiên Đế chỉ tay thuấn sát. Thiên Đế khủng bố như vậy.
- Phá Thục, a, a, a!
Sắc mặt Công tử Phá Hài nhất thời trở nên cực kỳ dữ tợn, liên tục kêu to. Sau đó... hai tay hắn vung lên, lại xé Trầm công tử trong tay!
- Ai!
Tiêu Lãng thở dài. Con tin không còn, hai người còn có thể sống sao?
Hắn khống chế chiến xa lấy tốc độ nhanh nhất bay về hướng Phá Hài. Tiêu Lãng vừa chộp lấy Phá Hài tiến vào chiến xa, một chưởng ấn lớn siêu cấp phá không đến, đập vào chiến xa Thiên Cơ.
Ầm!
Toàn bộ mặt đất run lên. Chiến xa Thiên Cơ bị đập vào lòng đất. Đám cường giả Nhân Hoàng ở gần đó vừa bay đến, nhìn lên tộc trưởng Trầm gia nổi giận và nhìn dấu tay cực lớn trên mặt đất kia, tất cả không dám thở mạnh, sắc mặt trầm ngâm.
Vèo
Trong chưởng ấn trên mặt đất, một chiếc chiến xa màu trắng bạc phóng lên trời. Chiến xa chí tôn này dưới một chưởng của Thiên Đế, vẫn chưa bị đập thành bột phấn.
Vô số cường giả Nhân Hoàng lập tức hóa thành từng tàn ảnh, bay về phía chiến xa, muốn tiêu hao hết năng lượng của chiến xa chí tôn, sống bắt hai người Tiêu Lãng, thuận tiện nắm lấy chiến xa chí tôn.
Đáng tiếc, chiến xa này dưới ánh mắt khiếp sợ của vô số người, không hề do dự lao vào không trung của vực sâu tử vong. Vừa bay đến không trung bên trên vực sâu tử vong, chiến xa lập tức bị lực hút cực lớn bao phủ, giống như một viên thiên thạch, nhanh như tia chớp rơi xuống vực sâu tử vong tối đen nhìn không thấy. Chỉ một lần nháy mắt, chiến xa liền biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Địa hình của Âu Dương phủ, chiều ngang khá lớn. Nếu như chạy trốn theo hướng đông hoặc hướng tây, tuyệt đối trốn không thoát khỏi sự truy đuổi của Âu Dương phủ. Phía bắc là vị trí phủ thành càng chịu chết. Phía nam có một rừng rậm lớn vô cùng, rất nổi danh tại Thiên Châu, được gọi là rừng rậm tội ác.
Rừng rậm tội ác có địa hình phức tạp, bên trong hung thú ở khắp nơi. Chỉ cần ba người mạo hiểm đi ngang qua rừng rậm, sẽ ra khỏi Âu Dương phủ.
Tốc độ chiến xa Thiên Cơ của Tiêu Lãng rất nhanh. Bọn họ bị truyền tống đến tiểu thành cũng nằm ở phía nam Âu Dương phủ, cách rừng rậm tội ác cũng không xa. Chỉ trong thời gian một ngày một đêm, ba người đã nhìn thấy rừng rậm tội ác ở phía xa.
Chỉ có điều bên ngoài rừng rậm, khắp nơi đều là võ giả. Còn có vô số cường giả Nhân Hoàng. Hiển nhiên bọn họ đnag ôm cây đợi thỏ. Tốc độ chiến xa của Tiêu Lãng đạt được Nhân Hoàng đỉnh phong. Theo Phá Hài và Phá Thục nhận định phòng ngự chắc chắn. Chỉ cần có thể bổ sung đầy đủ năng lượng, cho dù võ giả Nhân Hoàng đỉnh phong tùy tiện đập, cũng phá không được vòng bảo hộ này. Chỉ cần Phá Hài có đầy đủ huyền thạch Huyền phẩm, đám cường giả Nhân Hoàng cũng không thể đả thương được bọn họ.
Chỉ là bọn họ cũng không dám phóng vào trong trong rừng rậm. Cường giả Nhân Hoàng thực sự không thể phá được vòng bảo hộ, nhưng có thể đánh bay chiến xa!
Nhiều cường giả Nhân Hoàng như vậy một khi bị cuốn lấy, hậu quả cũng dễ dàng đoán ra được. Tuy rằng trong tay của bọn họ còn có con tin, nhưng vẫn an toàn một chút thì tốt hơn.
Cho nên Tiêu Lãng một đường khống chế chiến xa bay về phía đông, không dám tới gần rừng rậm. Hắn không tin rừng rậm lớn như vậy, khắp nơi đều có cường giả Nhân Hoàng trấn thủ? Kết quả ba người đánh giá thấp sức mê hoặc của chiến xa chí tôn. Trên đường bay, bọn họ đều nhìn thấy cường giả Nhân Hoàng trấn thủ ở bên ngoài rừng rậm.
Những cường giả Nhân Hoàng này nhìn thấy chiến xa bay về hướng đông, lập tức đuổi theo. Dần dần cường giả Nhân Hoàng phía sau càng ngày càng nhiều, đã lên tới mấy trăm người. Nhưng đáng tiếc tốc độ của bọn họ cũng không tốt, nhiều nhất chỉ ngang với chiến xa.
Cuối cùng, bọn họ tới đến mép một vực sâu vô cùng lớn. Điều khiến Tiêu Lãng mừng như điên chính là, bên ngoài vực sâu này không người trấn thủ. Nhưng ngay thừoi điểm Tiêu Lãng muốn khống chế chiến xa bay ngang qua vực sâu, Phá Hài lại đúng lúc ngăn hắn lại!
- Nguy rồi, đi tới tử lộ rồi! Tiêu Lãng nhanh bay dọc theo miệng vực sâu! Tuyệt đối đừng tới gần vực sâu!
Phá Hài nói vậy khiến Tiêu Lãng cảm thấy cực kỳ nghi hoặc. Vực sâu này ngoại trừ rộng vô biên vô hạn, sâu không thấy đáy ra, cũng không thấy có chỗ nào kì lạ. Chỉ có điều hắn không dám hỏi nhiều, vừa khống chế chiến xa bay dọc theo vực sâu, vừa nghi ngờ không thôi nhìn xuống vực sâu.
Cẩn thận quan sát một hồi, Tiêu Lãng rốt cuộc phát hiện có điểm không đúng. Trong vực sâu này dường như có loại lực hút vô hình? Không khí xung quanh đều bị hút xuống phía dưới? Hắn cảm giác vực sâu này giống như một hố đen, cắn nuốt tất cả vật chất xung quanh?
Phá Hài nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Lãng, cười khổ giải thích:
- Không sai! Nơi này chính là vực sâu tử vong, một trong mười cấm địa sinh mệnh của Thiên Châu, là mộ của Kiếm Ảnh đại đế thượng cổ. Một khi chúng ta bay lên trên không của vực sâu, đều sẽ bị lực hút cường đại hút vào! Mà người vào vực sâu tử vong, không có một người nào có thể đi ra, bao gồm cả một Thiên Đế Chí Tôn!
- Thiên Đế Chí Tôn đi vào cũng không ra được sao? Kinh khủng như vậy sao?
Tiêu Lãng âm thầm kinh hãi. Thiên Đế Chí Tôn chính là tồn tại vô địch. Nghĩ đến đây hắn lại cảm giác không đúng, nghi hoặc hỏi:
- Thiên Đế Chí Tôn không phải là vô địch sao? Kiếm Ảnh đại đế? Đại đế này có gì khác với Thiên Đế Chí Tôn?
Phá Thục nói chen vào giải thích:
- Thiên Đế Chí Tôn cũng không phải là vô địch, chỉ đạt được Thiên Đế đỉnh phong mà thôi. Mà đại đế lại là Chí Cường Giả đã từng thống nhất Thiên Châu. Kỳ thực đại đế mới thật sự là tồn tại vô địch. Ví dụ như Hồng đế Âu Dương gia cảm ngộ đạo giết chóc, đã từng nhất thống Thiên Châu, thành lập Vương triều Âu Dương, lực ép mấy Thiên Đế Chí Tôn lúc đó. Cho nên hắn cũng là một đại đế!
- Thì ra là như vậy!
Tiêu Lãng đã hiểu rõ ràng. Thiên Đế Chí Tôn chỉ là Thiên Đế đỉnh phong. Đại đế lại là tồn tại quét ngang Thiên Đế Chí Tôn. Ví dụ như võ giả Chư Vương cảnh đỉnh phong có thể quét ngang Chư Vương cảnh, nhưng không có nghĩa là hắn có thể quét ngang một đám võ giả Chư Vương đỉnh phong.
Hiểu rõ ràng quan hệ lợi hại trong đó, Tiêu Lãng càng cảm thấy khiếp sợ đối với vực sâu tử vong kia. Phía dưới này có thể mai táng một Chí Cường Giả đã từng nhất thống Thiên Châu. Hắn vội vàng khống chế chiến xa bay ra ngoài mấy ngàn mét, sợ bị vực sâu tử vong này hút vào.
Một đường bay suốt nửa canh giờ, kết quả vẫn không bay đến cuối vực sâu tử vong. Vào thời khắc này hắn phát hiện phía trước có vô số võ giả phá không đến. Trước có hồ sau có chó sói. Hắn chỉ có thể bất đắc dĩ chuyển hướng, bay về phía bắc.
Chỉ vừa bay được mấy ngàn mét, trên bầu trời phía bắc lại có một lão già râu dài mặc áo bào đen phá không bay đến. Khí tức cường đại kia, từ ngoài xa vạn dậm ba người đã có thể cảm nhận được vô cùng rõ ràng.
Cường giả Thiên Đế! Ba mặt bị bao vây!
Trên mặt Phá Hài đầy tuyệt vọng, nặng nề thở dài nói:
- Huynh đệ, là ta liên lụy ngươi rồi!
Tiêu Lãng không nói gì thêm, trái lại khống chế chiến xa bay thẳng lên trên không trung. Nhưng lần này, hắn lại khiến Phá Hài và Phá Thục sợ hãi, vội vàng quát:
- Đường khác, bay lên không trung, chính là chết càng nhanh hơn!
Sắc mặt Tiêu Lãng ngưng trọng, vô cùng kinh ngạc hỏi:
- Tại sao?
- Không biết. Thật ra bay cao hơn mười ngàn dặm trên không, đều sẽ có thần lôi đánh xuống. Cho dù là Thiên Đế cũng bị đánh thành cặn bã!
Phá Hài cười khổ nói, bây giờ là lên trời không đường xuống đất không cửa. Mắt hắn nhìn lướt qua xung quanh, sắc mặt lộ ra một sự kiên định, gầm thét nói:
- Ta mang theo rác rưởi này đi ra ngoài thu hút sự chú ý của bọn họ. Ngươi và Phá Thục lập tức trốn đi. Ngày này sang năm nhớ tới thắp hương cho ta!
Nói xong Phá Hài trực tiếp nắm lấy Trầm công tử đang hôn mê bay ra phía ngoài. Phá Thục không ngăn hắn, trái lại quay đầu nhìn về phía Tiêu Lãng nói:
- Tiêu công tử, cũng nhớ tới đốt cho ta một nén nhang!
Nhìn việc nghĩa chẳng từ nan, hai người bay về phía tên cường giả Thiên Đế kia. Trong lòng Tiêu Lãng dâng lên một cảm giác bi thương. Hắn cũng không ngăn cản hai người. Thật ra hiện tại có muốn trốn cũng không thoát. Để cho hai người thử sử dụng Trầm công tử đàm phán một chút xem sao. Hắn ở phía sau còn có thể tùy cơ ứng biến. Bằng không chiến xa Thiên Cơ bị nổ nát, vậy thật sự chỉ có một con đường chết.
Chỉ có điều sau một khắc, hy vọng duy nhất trong lòng Tiêu Lãng tan vỡ!
Bởi vì tên cường giả Thiên Đế kia chưa nói một câu, đã giơ ngón tay ra bắn ra một chỉ phong, mục tiêu chính là mi tâm của Phá Hài.
Phá Hài chỉ có thực lực Nhân Hoàng nhất trọng, làm sao có thể né tránh được công kích của cường giả Thiên Đế? Hơn nữa một khắc kia, Phá Hài lại giống như trúng tà vậy, thân thể không nhúc nhích, trơ mắt nhìn đạo chỉ phong kia phá không đến, càng lúc càng lớn lên trong mắt.
- Công tử!
Phá Thục rống to một tiếng, thân ảnh chớp hiện. Hắn dùng thân thể ngăn cản một chỉ phong kia. Dưới ánh mắt phẫn nộ của Phá Hài, Phá Thục hóa thành một đám thịt nát nổ tung, tạo thành một trận mưa máu trên bầu trời!
Thực lực Phá Thục không kém, ít nhất có thực lực Nhân Hoàng bát trọng, lại bị cường giả Thiên Đế chỉ tay thuấn sát. Thiên Đế khủng bố như vậy.
- Phá Thục, a, a, a!
Sắc mặt Công tử Phá Hài nhất thời trở nên cực kỳ dữ tợn, liên tục kêu to. Sau đó... hai tay hắn vung lên, lại xé Trầm công tử trong tay!
- Ai!
Tiêu Lãng thở dài. Con tin không còn, hai người còn có thể sống sao?
Hắn khống chế chiến xa lấy tốc độ nhanh nhất bay về hướng Phá Hài. Tiêu Lãng vừa chộp lấy Phá Hài tiến vào chiến xa, một chưởng ấn lớn siêu cấp phá không đến, đập vào chiến xa Thiên Cơ.
Ầm!
Toàn bộ mặt đất run lên. Chiến xa Thiên Cơ bị đập vào lòng đất. Đám cường giả Nhân Hoàng ở gần đó vừa bay đến, nhìn lên tộc trưởng Trầm gia nổi giận và nhìn dấu tay cực lớn trên mặt đất kia, tất cả không dám thở mạnh, sắc mặt trầm ngâm.
Vèo
Trong chưởng ấn trên mặt đất, một chiếc chiến xa màu trắng bạc phóng lên trời. Chiến xa chí tôn này dưới một chưởng của Thiên Đế, vẫn chưa bị đập thành bột phấn.
Vô số cường giả Nhân Hoàng lập tức hóa thành từng tàn ảnh, bay về phía chiến xa, muốn tiêu hao hết năng lượng của chiến xa chí tôn, sống bắt hai người Tiêu Lãng, thuận tiện nắm lấy chiến xa chí tôn.
Đáng tiếc, chiến xa này dưới ánh mắt khiếp sợ của vô số người, không hề do dự lao vào không trung của vực sâu tử vong. Vừa bay đến không trung bên trên vực sâu tử vong, chiến xa lập tức bị lực hút cực lớn bao phủ, giống như một viên thiên thạch, nhanh như tia chớp rơi xuống vực sâu tử vong tối đen nhìn không thấy. Chỉ một lần nháy mắt, chiến xa liền biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.