Chương 13: Oán Long
Phương Tiểu Khả
02/12/2024
Áo Hinh vì dính máu mà cũng không dùng được nữa. Hinh thở dài. Mấy cái áo trắng của nàng chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã bị hành hạ cỡ nào cơ chứ. Nàng cũng nghèo lắm đấy, từ lúc Cửu Vô Dạ xưng Đế nàng đã nhận bổng lộc hôm nào đâu...
Đồ của Uyển Thanh thì chỉ đặc một màu. Là đỏ. Mở cái cửa tủ to bằng cái đình làng ra, không có kẽ hở nào là mang màu sắc khác ngoài đỏ. Tỷ ta đưa tạm một bộ trông đơn giản cho nàng.
“Biết muội không thích rườm rà nhưng mà cái này là đỡ cồng kềnh nhất rồi.”
Hinh đón lấy, cũng phải đi thay chứ không thể mặc chiếc áo trắng đầy máu kia được. Chiếc váy mang màu đỏ hoa thạch lựu, đứng dưới ánh chiều tà sẽ rất đẹp, dù là mùa đông hay hè đều hợp, đều có một vẻ riêng.
Nhìn Hinh mặc Uyển Thanh phải gật gù khen rằng: “Hinh à, muội mặc màu đỏ đẹp biết bao!”. Nhưng màu đỏ, lại khiến nàng nhớ tới Cửu Ý Hiên. Song quả đúng rằng, nàng rất hợp với màu sắc rực rỡ thế này. Da nàng vốn trắng, dáng người cũng nhỏ nữa, lại có nét tươi tắn lạc quan, thành thử ra màu thạch lựu khi nhìn kĩ sẽ hợp hơn trắng nhiều.
Uyển Thanh xoa cằm:
“Ta mà có con trai thì ta nhốt muội lại liền ấy. Đẹp quá đáng! Không biết con hồ ly đen đúa kia nó ghét muội chỗ nào. Muội mặc đồ đỏ đi Hinh à, rất hợp. Từ xưa ta cũng đã chấm muội rồi, ra hoa ra phấn, trắng trẻo hồng hào, Cửu Vô Dạ không những đen mà còn mù nữa, ta mà còn thần lực ta chọc tiết hắn tế muội cho rồi."
"..."
Thanh rất ghét Cửu Vô Dạ. Đang ở Yêu giới mà chửi Yêu Đế như vã nước thì ngoài tỷ ta ra chưa ai dám làm.
Không để chuyện dông dài thêm, Uyển Thanh dẫn nàng tới nơi có tên là ngục Long Cốt. Một nơi mà Uyển Thanh cho rằng Thất Long đã sinh ra ở đây.
Chốn này trông ảo diệu đến choáng ngợp, bốn bề kín mít nhưng lại không tối tăm, tù túng. Nơi đâu cũng phát ra mấy đốm sáng nhỏ xinh xinh như đom đóm. Trên đầu là thạch nhũ, đuôi nhọn và bén như kim khiến căn động thêm phần kì vĩ.
Ngục Long Cốt có mấy bia mộ, ở giữa ngục có một viên thạch anh to bằng ba lần cơ thể người trưởng thành cộng lại phát ra thứ ánh sáng màu xanh rêu kì quái. Dù mấy bia mộ làm nơi đây có phần ảm đạm tiêu điều, song không khí chốn này rất trong lành, tựa như một chốn linh thiêng khiến ai đặt chân đến cũng bất giác trịnh trọng, căng thẳng.
Một đốm sáng đậu trên vai nàng. Uyển Thanh nói thành thực: “Đó là long phách. Hồn phách của những con rồng không thể siêu thoát.”
Tỷ ta vừa nói xong thì chúng bay đi.
Thiên Hinh thắc mắc: “Nơi này sao lại nhiều long phách như thế?”
Phượng hoàng thâm trầm mà rằng.
“Đây từng mà nơi Long vương sinh sống, loài rồng từng phát triển rất thịnh và ngự trị đất Yêu. Trước khi lục giới sinh ra, chỉ có ba giới người tiên ma tồn tại. Ma Tôn vì bành trướng lãnh thổ mà đã mở cuộc thảm sát, tận diệt Long tộc để rồi Long tộc cũng chẳng còn một ai sống sót kể từ sau đại chiến tiên ma lần thứ nhất.”
Trước khi Yêu giới khai sinh, nơi đây từng là nhà của Thất Long, từng là nơi huynh đệ và người đồng tộc thần thú thượng cổ sinh sống,, từng là nơi nó làm chủ bầu trời và địa thế. Nhưng tất cả đã hóa vào dĩ vãng. Bảo sao mà Thất Long lại hung hăng như vậy.
Nghĩ đến đổi lại là nàng, Thiên Hinh chắc chắn rằng nàng không chịu được nỗi đau to lớn mất mát và sự cô độc đến dường ấy. Lãnh thổ bị chiếm đóng, những người quen biết chẳng còn lại một ai, lại thêm sự bất tử như thể hình phạt khiến nó bất lực gặm nhắm nỗi đau hết ngày này qua tháng nọ. Bỗng Thất Long trong mắt Hinh lại trở thành một chú cún đang xù lông tìm cách tự bảo vệ mình, bảo vệ trái tim toàn sẹo của nó.
Thế nhưng...
“Thất Long chưa từng được sinh ra.”, Uyển Thanh nói tiếp, “Nói Thất Long cũng chẳng sai, nhưng phải gọi là Oán Long mới đúng. Sở dĩ Thất Long bất tử chính là vì nó không có tim, không có yêu đan. Là thực thể sánh ngang với thánh nữ Thiên tộc Oanh Thời và Quỷ Đoạt Phách, Thất Long sinh ra vì oán khí nặng nề của toàn bộ thần dân Long tộc. Hồn phách của Thất Long có đến tám phần kế thừa Long Vương.”
Thiên Hinh nghe xong thoáng có phần lặng đi sửng sốt. Nàng không nghĩ Thất Long lại có quá khứ như vậy. Khi nhắc về Long Vương, đôi mắt của Thanh buồn và sầu thẳm, một vẻ Hinh chưa từng thấy ở cô. Thanh khẽ vuốt ve cột thạch anh ấy.
“Cái này là những gì còn sót lại của Long Vương quá cố.”
“...”
“Hinh, muội có biết chúng ta đang đứng ở đâu không?”
Hinh lắc đầu. Thuật dịch chuyển đưa nàng tới đây, đường xá ra sao Hinh không biết.
“Chân núi Phụng Thiên.”
Cô nói, gương mặt toát lên thứ gợi buồn thăm thẳm, đôi môi son đỏ cười nhạt như thể đang nhớ về một miền khứ vãn nào đó. Thất Long từng là người quen cũ với Thanh. Và giờ đây cô đang ở chốn này, canh chừng di thể của y từng ngày từng ngày.
Mỗi một ngày là từng chút thực tại cô đơn găm sâu vào trái tim đã gần kiệt quệ của truyền nhân cuối cùng tộc Phượng Hoàng.
Uyển Thanh hít hơi sâu, sắc mặt chớp nhoáng tươi tắn trở lại:
“Thất Long bất tử, muội không thể giết hắn. Nhưng cũng phải cẩn thận, ta dẫn muội tới đây cũng cho muội biết rằng, Thất Long rất mạnh, là oán khí của toàn bộ Long tộc, nguồn sức mạnh tiềm ẩn trong Thất Long là bất diệt. Song Thất Long có điểm yếu đó là không thể đi quá xa trụ thạch anh này. Ta đã canh giữ ở đây rất lâu rồi, một phần để bảo toàn cho Yêu giới tránh Thất Long oanh tạc...”
Một phần là để thỏa mãn sự ích kỉ của riêng cô. Thạch anh này còn tồn tại, Thất Long vẫn sẽ sống. Khi trụ này bị phá, Thất Long tuy không chết nhưng sẽ vĩnh viễn đánh mất đi thần trí. Đánh mất đi con người, linh hồn đang ngụ trong đấy.
Linh hồn người cô yêu.
Quá lâu rồi, hắn vì oán niệm mà chẳng còn nhớ cô nữa. Nhưng từng ngày, Uyển Thanh vẫn đang ngày ngày nhớ hắn đến điên dại. Nếu một ngày nào đó thần lực trở lại với cô, nhất định Uyển Thanh sẽ tìm cách cứu rỗi hắn.
Nhưng ngày đó là bao giờ cơ chứ. Mà cô lại không muốn ôm nỗi nhớ này mà chết đi cô tủi một mình. Bởi vậy ngày qua ngày, cô vẫn ở đây trông chừng hắn trong bất lực.
Chỉ là không ngờ hắn đã bị oán niệm che mờ lý tính như vậy, càn quét mọi thứ hắn đặt chân đến, đả động đến người cô thương.
Uyển Thanh mân mê trụ thạch anh:
“Ta đã chỉ muội điểm yếu của Thất Long rồi... Giờ còn pháp trận phong ấn thôi. Chuyện đó phải tiếc là ta không biết. Nhưng ta có quen người từng tham gia vào thuật phong ấn năm ấy. Trở ra thôi, ta sẽ bảo Lãng nó dẫn muội đi.”
“...Vâng.”
Đồ của Uyển Thanh thì chỉ đặc một màu. Là đỏ. Mở cái cửa tủ to bằng cái đình làng ra, không có kẽ hở nào là mang màu sắc khác ngoài đỏ. Tỷ ta đưa tạm một bộ trông đơn giản cho nàng.
“Biết muội không thích rườm rà nhưng mà cái này là đỡ cồng kềnh nhất rồi.”
Hinh đón lấy, cũng phải đi thay chứ không thể mặc chiếc áo trắng đầy máu kia được. Chiếc váy mang màu đỏ hoa thạch lựu, đứng dưới ánh chiều tà sẽ rất đẹp, dù là mùa đông hay hè đều hợp, đều có một vẻ riêng.
Nhìn Hinh mặc Uyển Thanh phải gật gù khen rằng: “Hinh à, muội mặc màu đỏ đẹp biết bao!”. Nhưng màu đỏ, lại khiến nàng nhớ tới Cửu Ý Hiên. Song quả đúng rằng, nàng rất hợp với màu sắc rực rỡ thế này. Da nàng vốn trắng, dáng người cũng nhỏ nữa, lại có nét tươi tắn lạc quan, thành thử ra màu thạch lựu khi nhìn kĩ sẽ hợp hơn trắng nhiều.
Uyển Thanh xoa cằm:
“Ta mà có con trai thì ta nhốt muội lại liền ấy. Đẹp quá đáng! Không biết con hồ ly đen đúa kia nó ghét muội chỗ nào. Muội mặc đồ đỏ đi Hinh à, rất hợp. Từ xưa ta cũng đã chấm muội rồi, ra hoa ra phấn, trắng trẻo hồng hào, Cửu Vô Dạ không những đen mà còn mù nữa, ta mà còn thần lực ta chọc tiết hắn tế muội cho rồi."
"..."
Thanh rất ghét Cửu Vô Dạ. Đang ở Yêu giới mà chửi Yêu Đế như vã nước thì ngoài tỷ ta ra chưa ai dám làm.
Không để chuyện dông dài thêm, Uyển Thanh dẫn nàng tới nơi có tên là ngục Long Cốt. Một nơi mà Uyển Thanh cho rằng Thất Long đã sinh ra ở đây.
Chốn này trông ảo diệu đến choáng ngợp, bốn bề kín mít nhưng lại không tối tăm, tù túng. Nơi đâu cũng phát ra mấy đốm sáng nhỏ xinh xinh như đom đóm. Trên đầu là thạch nhũ, đuôi nhọn và bén như kim khiến căn động thêm phần kì vĩ.
Ngục Long Cốt có mấy bia mộ, ở giữa ngục có một viên thạch anh to bằng ba lần cơ thể người trưởng thành cộng lại phát ra thứ ánh sáng màu xanh rêu kì quái. Dù mấy bia mộ làm nơi đây có phần ảm đạm tiêu điều, song không khí chốn này rất trong lành, tựa như một chốn linh thiêng khiến ai đặt chân đến cũng bất giác trịnh trọng, căng thẳng.
Một đốm sáng đậu trên vai nàng. Uyển Thanh nói thành thực: “Đó là long phách. Hồn phách của những con rồng không thể siêu thoát.”
Tỷ ta vừa nói xong thì chúng bay đi.
Thiên Hinh thắc mắc: “Nơi này sao lại nhiều long phách như thế?”
Phượng hoàng thâm trầm mà rằng.
“Đây từng mà nơi Long vương sinh sống, loài rồng từng phát triển rất thịnh và ngự trị đất Yêu. Trước khi lục giới sinh ra, chỉ có ba giới người tiên ma tồn tại. Ma Tôn vì bành trướng lãnh thổ mà đã mở cuộc thảm sát, tận diệt Long tộc để rồi Long tộc cũng chẳng còn một ai sống sót kể từ sau đại chiến tiên ma lần thứ nhất.”
Trước khi Yêu giới khai sinh, nơi đây từng là nhà của Thất Long, từng là nơi huynh đệ và người đồng tộc thần thú thượng cổ sinh sống,, từng là nơi nó làm chủ bầu trời và địa thế. Nhưng tất cả đã hóa vào dĩ vãng. Bảo sao mà Thất Long lại hung hăng như vậy.
Nghĩ đến đổi lại là nàng, Thiên Hinh chắc chắn rằng nàng không chịu được nỗi đau to lớn mất mát và sự cô độc đến dường ấy. Lãnh thổ bị chiếm đóng, những người quen biết chẳng còn lại một ai, lại thêm sự bất tử như thể hình phạt khiến nó bất lực gặm nhắm nỗi đau hết ngày này qua tháng nọ. Bỗng Thất Long trong mắt Hinh lại trở thành một chú cún đang xù lông tìm cách tự bảo vệ mình, bảo vệ trái tim toàn sẹo của nó.
Thế nhưng...
“Thất Long chưa từng được sinh ra.”, Uyển Thanh nói tiếp, “Nói Thất Long cũng chẳng sai, nhưng phải gọi là Oán Long mới đúng. Sở dĩ Thất Long bất tử chính là vì nó không có tim, không có yêu đan. Là thực thể sánh ngang với thánh nữ Thiên tộc Oanh Thời và Quỷ Đoạt Phách, Thất Long sinh ra vì oán khí nặng nề của toàn bộ thần dân Long tộc. Hồn phách của Thất Long có đến tám phần kế thừa Long Vương.”
Thiên Hinh nghe xong thoáng có phần lặng đi sửng sốt. Nàng không nghĩ Thất Long lại có quá khứ như vậy. Khi nhắc về Long Vương, đôi mắt của Thanh buồn và sầu thẳm, một vẻ Hinh chưa từng thấy ở cô. Thanh khẽ vuốt ve cột thạch anh ấy.
“Cái này là những gì còn sót lại của Long Vương quá cố.”
“...”
“Hinh, muội có biết chúng ta đang đứng ở đâu không?”
Hinh lắc đầu. Thuật dịch chuyển đưa nàng tới đây, đường xá ra sao Hinh không biết.
“Chân núi Phụng Thiên.”
Cô nói, gương mặt toát lên thứ gợi buồn thăm thẳm, đôi môi son đỏ cười nhạt như thể đang nhớ về một miền khứ vãn nào đó. Thất Long từng là người quen cũ với Thanh. Và giờ đây cô đang ở chốn này, canh chừng di thể của y từng ngày từng ngày.
Mỗi một ngày là từng chút thực tại cô đơn găm sâu vào trái tim đã gần kiệt quệ của truyền nhân cuối cùng tộc Phượng Hoàng.
Uyển Thanh hít hơi sâu, sắc mặt chớp nhoáng tươi tắn trở lại:
“Thất Long bất tử, muội không thể giết hắn. Nhưng cũng phải cẩn thận, ta dẫn muội tới đây cũng cho muội biết rằng, Thất Long rất mạnh, là oán khí của toàn bộ Long tộc, nguồn sức mạnh tiềm ẩn trong Thất Long là bất diệt. Song Thất Long có điểm yếu đó là không thể đi quá xa trụ thạch anh này. Ta đã canh giữ ở đây rất lâu rồi, một phần để bảo toàn cho Yêu giới tránh Thất Long oanh tạc...”
Một phần là để thỏa mãn sự ích kỉ của riêng cô. Thạch anh này còn tồn tại, Thất Long vẫn sẽ sống. Khi trụ này bị phá, Thất Long tuy không chết nhưng sẽ vĩnh viễn đánh mất đi thần trí. Đánh mất đi con người, linh hồn đang ngụ trong đấy.
Linh hồn người cô yêu.
Quá lâu rồi, hắn vì oán niệm mà chẳng còn nhớ cô nữa. Nhưng từng ngày, Uyển Thanh vẫn đang ngày ngày nhớ hắn đến điên dại. Nếu một ngày nào đó thần lực trở lại với cô, nhất định Uyển Thanh sẽ tìm cách cứu rỗi hắn.
Nhưng ngày đó là bao giờ cơ chứ. Mà cô lại không muốn ôm nỗi nhớ này mà chết đi cô tủi một mình. Bởi vậy ngày qua ngày, cô vẫn ở đây trông chừng hắn trong bất lực.
Chỉ là không ngờ hắn đã bị oán niệm che mờ lý tính như vậy, càn quét mọi thứ hắn đặt chân đến, đả động đến người cô thương.
Uyển Thanh mân mê trụ thạch anh:
“Ta đã chỉ muội điểm yếu của Thất Long rồi... Giờ còn pháp trận phong ấn thôi. Chuyện đó phải tiếc là ta không biết. Nhưng ta có quen người từng tham gia vào thuật phong ấn năm ấy. Trở ra thôi, ta sẽ bảo Lãng nó dẫn muội đi.”
“...Vâng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.